-
Chương 2386: Thực lực thấp kém
Lúc này, mặt trời lơ lửng trên cao, hiện tại đã qua một ngày mới.
“Thành chủ tới rồi!”
Một đệ tử tông môn đang trông coi trận pháp thấy có hai người xuất hiện thì cung kính chào hỏi Ngô Hùng Bá.
Sau đó tạo thế mới: “Lôi tông chủ của chúng tôi đã chờ, mời ông qua!”
Hai người theo đệ tử vào một sân nhỏ, Ngô Hùng Bá nói với Dương Thanh: “Nơi này là Thiên Lôi Tông của thành Thanh Long, hai ngày này cậu cứ nghỉ ngơi ở đây!”
Rất nhanh, sau khi hai người vào trong Thiên Lôi Tông, một ông lão tóc bạc đi ra, các đệ tử nhìn thấy ông ta thì đều cúi đầu, đây đúng là tông chủ của Thiên Lôi Tông – Lôi Chấn Thiên.
Lôi Chấn Thiên tiến lên đón, cũng rất kính trọng Ngô Hùng Bá: “Anh Ngô, đã lâu không gặp!”
Sau đó Lôi Chấn Thiên dùng ánh mắt đánh giá Dương Thanh bên cạnh Ngô Hùng Bá rồi hoài nghi hỏi: “Anh Ngô, trước đó không phải đã bảo sẽ dẫn cường giả đáng sợ kia tới à? Sao hôm nay lại dẫn theo một đệ tử? Ngài Dương kia đâu, chẳng lẽ không tới?”
Ngô Hùng Bá nghe thế thì nhíu mày, vội nói: “Anh Lôi, bên cạnh tôi chính là cậu Dương – Dương Thanh mà tôi đã kể!”
Ngay sau đó ông ấy giới thiệu: “Cậu Dương, vị này là tông chủ Lôi Chấn Thiên của Thiên Lôi Tông, ông ấy rất thân với tôi, có gì thì cứ gọi ông ấy”.
Nghe thấy Ngô Hùng Bá giới thiệu, Lôi Chấn Thiên kinh ngạc, ánh mắt khó tin, thậm chí cho rằng Ngô Hùng Bá đang đùa mình.
Ông ta đánh giá Dương Thanh một chút, cũng nhìn ra thực lực võ đạo của anh, chỉ là Thiên Cảnh Lục phẩm trung kỳ, tuy cũng khá xuất sắc trong thế hệ trẻ nhưng so với người đã diệt Thiên Hải Tông và Hợp Hoan Tông thì còn kém xa,
Vậy nên khi thấy Dương Thanh, ông ta hoàn toàn không nghĩ anh là cường giả mà Ngô Hùng Bá đã nói.
Theo ông ta, Dương Thanh không có thực lực đó, trong lòng còn hoài nghi Ngô Hùng Bá đang khoác lác.
“Vù vù!”
Đúng lúc này, linh khí sôi trào trong tay Lôi Chấn Thiên, tạo thành rung động nhỏ, ông ta đánh một chưởng về phía ngực Dương Thanh.
“Dừng tay!”
Thấy cảnh này, Ngô Hùng Bá hoảng sợ.
Ông ấy không ngờ Lôi Chấn Thiên lại đột ngột ra tay với Dương Thanh.
Dương Thanh vẫn đứng im không nhúc nhích, vẻ mặt bình tĩnh, mắt không chớp lấy một cái.
Điều khiến Ngô Hùng Bá bất ngờ là khi đòn tấn công của Lôi Chấn Thiên sắp dụng vào Dương Thanh thì ông ta chợt thu hồi, điều này khiến Ngô Hùng Bá thở phào nhẹ nhõm.
Ông ấy biết rõ thực lực của Dương Thanh, tất nhiên không lo Dương Thanh bị thương mà lo anh sẽ tức giận nhuộm đỏ cả Thiên Lôi Tông.
“Lôi Chấn Thiên, lão già lú lẫn này! Dám ra tay với cậu Dương như thế, mau xin lỗi đi!”
Ngô Hùng Bá tức giận quát, ông ấy sợ sự ngu xuẩn của Lôi Chấn Thiên dẫn tới hoạ lớn.
Lôi Chấn Thiên thấy Ngô Hùng Bá giận thì thì có hơi ngạc nhiên, vì muốn trấn an bạn thân, ông ta tỏ vẻ áy náy cười nói với Dương Thanh: “Dương... Thanh..., đã đắc tội, mong cậu bỏ qua!”
Tuy ngoài miệng nói xin lỗi nhưng trong lòng ông ta khá thất vọng, ông ta nghĩ vừa rồi mình chỉ thử thăm dò, nếu không kịp thu tay thì Dương Thanh đã bị trọng thương rồi.
Lòng còn cảm thán: Nếu là võ giả khác, dù thực lực yếu cỡ nào thì cũng sẽ né tránh ngay!
Mà tên ngốc trước mặt lại như thể đã bị khí thế của mà doạ sợ, ngay cả tránh né cũng không dám.
Sao Ngô Hùng Bá lại tâng bốc một thanh niên nhu nhược như thế lên thành một vị thần vậy? Chẳng lẽ trong đó có ẩn khuất gì?
“Thành chủ tới rồi!”
Một đệ tử tông môn đang trông coi trận pháp thấy có hai người xuất hiện thì cung kính chào hỏi Ngô Hùng Bá.
Sau đó tạo thế mới: “Lôi tông chủ của chúng tôi đã chờ, mời ông qua!”
Hai người theo đệ tử vào một sân nhỏ, Ngô Hùng Bá nói với Dương Thanh: “Nơi này là Thiên Lôi Tông của thành Thanh Long, hai ngày này cậu cứ nghỉ ngơi ở đây!”
Rất nhanh, sau khi hai người vào trong Thiên Lôi Tông, một ông lão tóc bạc đi ra, các đệ tử nhìn thấy ông ta thì đều cúi đầu, đây đúng là tông chủ của Thiên Lôi Tông – Lôi Chấn Thiên.
Lôi Chấn Thiên tiến lên đón, cũng rất kính trọng Ngô Hùng Bá: “Anh Ngô, đã lâu không gặp!”
Sau đó Lôi Chấn Thiên dùng ánh mắt đánh giá Dương Thanh bên cạnh Ngô Hùng Bá rồi hoài nghi hỏi: “Anh Ngô, trước đó không phải đã bảo sẽ dẫn cường giả đáng sợ kia tới à? Sao hôm nay lại dẫn theo một đệ tử? Ngài Dương kia đâu, chẳng lẽ không tới?”
Ngô Hùng Bá nghe thế thì nhíu mày, vội nói: “Anh Lôi, bên cạnh tôi chính là cậu Dương – Dương Thanh mà tôi đã kể!”
Ngay sau đó ông ấy giới thiệu: “Cậu Dương, vị này là tông chủ Lôi Chấn Thiên của Thiên Lôi Tông, ông ấy rất thân với tôi, có gì thì cứ gọi ông ấy”.
Nghe thấy Ngô Hùng Bá giới thiệu, Lôi Chấn Thiên kinh ngạc, ánh mắt khó tin, thậm chí cho rằng Ngô Hùng Bá đang đùa mình.
Ông ta đánh giá Dương Thanh một chút, cũng nhìn ra thực lực võ đạo của anh, chỉ là Thiên Cảnh Lục phẩm trung kỳ, tuy cũng khá xuất sắc trong thế hệ trẻ nhưng so với người đã diệt Thiên Hải Tông và Hợp Hoan Tông thì còn kém xa,
Vậy nên khi thấy Dương Thanh, ông ta hoàn toàn không nghĩ anh là cường giả mà Ngô Hùng Bá đã nói.
Theo ông ta, Dương Thanh không có thực lực đó, trong lòng còn hoài nghi Ngô Hùng Bá đang khoác lác.
“Vù vù!”
Đúng lúc này, linh khí sôi trào trong tay Lôi Chấn Thiên, tạo thành rung động nhỏ, ông ta đánh một chưởng về phía ngực Dương Thanh.
“Dừng tay!”
Thấy cảnh này, Ngô Hùng Bá hoảng sợ.
Ông ấy không ngờ Lôi Chấn Thiên lại đột ngột ra tay với Dương Thanh.
Dương Thanh vẫn đứng im không nhúc nhích, vẻ mặt bình tĩnh, mắt không chớp lấy một cái.
Điều khiến Ngô Hùng Bá bất ngờ là khi đòn tấn công của Lôi Chấn Thiên sắp dụng vào Dương Thanh thì ông ta chợt thu hồi, điều này khiến Ngô Hùng Bá thở phào nhẹ nhõm.
Ông ấy biết rõ thực lực của Dương Thanh, tất nhiên không lo Dương Thanh bị thương mà lo anh sẽ tức giận nhuộm đỏ cả Thiên Lôi Tông.
“Lôi Chấn Thiên, lão già lú lẫn này! Dám ra tay với cậu Dương như thế, mau xin lỗi đi!”
Ngô Hùng Bá tức giận quát, ông ấy sợ sự ngu xuẩn của Lôi Chấn Thiên dẫn tới hoạ lớn.
Lôi Chấn Thiên thấy Ngô Hùng Bá giận thì thì có hơi ngạc nhiên, vì muốn trấn an bạn thân, ông ta tỏ vẻ áy náy cười nói với Dương Thanh: “Dương... Thanh..., đã đắc tội, mong cậu bỏ qua!”
Tuy ngoài miệng nói xin lỗi nhưng trong lòng ông ta khá thất vọng, ông ta nghĩ vừa rồi mình chỉ thử thăm dò, nếu không kịp thu tay thì Dương Thanh đã bị trọng thương rồi.
Lòng còn cảm thán: Nếu là võ giả khác, dù thực lực yếu cỡ nào thì cũng sẽ né tránh ngay!
Mà tên ngốc trước mặt lại như thể đã bị khí thế của mà doạ sợ, ngay cả tránh né cũng không dám.
Sao Ngô Hùng Bá lại tâng bốc một thanh niên nhu nhược như thế lên thành một vị thần vậy? Chẳng lẽ trong đó có ẩn khuất gì?