-
Chương 2377: Cuộc chiến kết thúc
Bởi vì ngay từ đầu Dương Thanh và Ngô Hùng Bá không ngờ Thân Nguyên lại có thần hồn, nên đã khiến cho Thân Nguyên nhanh chóng chạy thoát, căn bản không có cơ hội tìm ra tung tích của ông ta.
“Đáng chết, là do mình bất cẩn, sau này nếu ông ta còn dám xuất hiện lần nữa, mình nhất định sẽ khiến ông ta tiêu tan đạo hạnh mà chết!”. Dương Thanh nắm chặt hai tay, âm thầm thở dài trong lòng.
Cuối cùng, sau nhiều giờ tìm kiếm không có kết quả, anh quyết định từ bỏ, dù sao sự an toàn của vợ và con gái mới là điều quan trọng nhất lúc này.
Nếu thần hồn của Thân Nguyên đã hoàn toàn biến mất, Dương Thanh cũng không quan tâm đến việc khác nữa, vừa phóng thích thần thức vừa lao vào Hợp Hoan Tông, cố gắng cảm nhận vị trí của Tần Thanh Tâm và con gái anh.
Khi đi ngang qua các đệ tử của Hợp Hoan Tông, những đệ tử đó đồng loạt cúi đầu và thậm chí không nhấc chân nổi.
Trong đó có một đệ tử mỏ chuột tai khỉ của Hợp Hoan Tông, nhìn thấy Dương Thanh đang tìm kiếm thứ gì đó, đột nhiên nảy ra ý tưởng, bước tới nịnh nọt: “Dương... Dương tông chủ, tôi biết lão già Thân Nguyên giấu linh thạch và các bảo vật khác ở đâu, tôi sẽ đưa ngài đi tìm ngay bây giờ!
“Bốp!”
Tên mỏ chuột tai khỉ kia vừa nói xong, đã bị Dương Thanh tóm cổ.
Trong mắt Dương Thanh tràn ngập sát ý, lạnh lùng nói: “Thân Vạn Dương giấu vợ và con gái tôi ở đâu?”
Người đàn ông mỏ chuột tai khỉ bị khí thế của Dương Thanh dọa đến suýt tè ra quần, hắn ta nhanh chóng nhớ ra, từ lúc đầu khi Dương Thanh đến Hợp Hoan Tông đã có nói muốn tìm vợ và con gái.
Nghĩ đến số phận của những người phụ nữ mà Hợp Hoan Tông thường cướp về, hắn ta đột nhiên ấp úng do dự: “Cái này… tôi…tôi...”
Dương Thanh không khỏi cau mày, tên mỏ chuột tai khỉ cảm nhận được khí tức tử vong, cũng không dám giấu diếm, vội vàng nói mình biết, lập tức dẫn Dương Thanh đi vào cấm địa sau núi của Hợp Hoan Tông.
Khi họ đi ra khỏi hang động, người đàn ông mỏ chuột tai khỉ thận trọng nói: “Thân thiếu gia… Cha con Thân Vạn Dương thường giam giữ những phụ nữ mà bọn họ cướp được trong hang động này, nhưng có một trận pháp được bọn họ sắp đặt ở cửa hang, chỉ có bọn họ và trưởng lão đó mới có tư cách tiến vào, vợ con ngài có lẽ đang bị giấu trong đó.”
Ngô Hùng Bá bên cạnh tràn ngập sát ý: “Nhãi ranh, cậu xác định họ bị giấu ở trong này sao? Nếu cậu dám giở trò gì, tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết!”
Người đàn ông mỏ chuột tại khỉ sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất.
Hắn ta cầu xin một cách chân thành: “Các vị đại nhân, những gì tôi nói đều là sự thật, tất cả những người phụ nữ được đưa đến đây đều bị nhốt ở đây, nhưng đệ tử như chúng tôi không có tư cách đi vào, về việc những người phụ nữ đó còn sống hay đã chết, thì tôi không thể chắc chắn được, xin đừng giết tôi...”
Dương Thanh thật sự không sợ những cơ quan bên trong đó, cũng không để ý tới những lời mà người đàn ông mỏ chuột tai khỉ nói, cho dù cửa động có trận pháp, anh cũng có thể cảm nhận được đúng là có rất nhiều hơi thở của người sống trong hang động.
Lập tức, anh dùng tay kết ấn, nhanh chóng mở ra trận pháp ở cửa động, mấy người nhanh chóng tiến vào.
Vừa bước vào, vài tên võ giả trông coi ở bên trong đã lao ra chặn đường, bọn họ hiển nhiên không biết bên ngoài vừa xảy ra chuyện gì, thấy đám người Dương Thanh rất xa lạ, liền cảnh giác hỏi: “Các người là ai? Tại sao các người lại vào được...”
Dương Thanh không cho bọn họ cơ hội nói xong, bắn ra một luồng linh khí, mấy tên võ giả trông coi bị giết ngay tại chỗ.
Trong động có một lối đi rộng rãi, hai bên có mật thất, Dương Thanh dùng một chưởng mở ra cánh cửa đá gần nhất.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến mọi người cảm thấy rợn người.
Chỉ thấy ở trong đó đều là những cô gái trẻ có làn da trắng ngần, xinh đẹp, nếu đưa ra bất kỳ ai trong số họ, cũng có thể so sánh được với những nữ diễn viên hạng nhất trong thế tục.
Nhưng so với những nữ diễn viên kia, hoàn cảnh của những người đẹp trước mặt này quá thảm thương, trên người bọn họ thậm chí còn không có quần áo.
Khi nhìn thấy đám người Dương Thanh xuất hiện, bọn họ dường như nhìn thấy ác quỷ, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, toàn thân run rẩy, tất cả bọn họ đều cuộn tròn trốn vào trong góc.
Ngoài nỗi sợ hãi sâu sắc, trong mắt họ còn có sự tuyệt vọng tột độ.
“Đáng chết, là do mình bất cẩn, sau này nếu ông ta còn dám xuất hiện lần nữa, mình nhất định sẽ khiến ông ta tiêu tan đạo hạnh mà chết!”. Dương Thanh nắm chặt hai tay, âm thầm thở dài trong lòng.
Cuối cùng, sau nhiều giờ tìm kiếm không có kết quả, anh quyết định từ bỏ, dù sao sự an toàn của vợ và con gái mới là điều quan trọng nhất lúc này.
Nếu thần hồn của Thân Nguyên đã hoàn toàn biến mất, Dương Thanh cũng không quan tâm đến việc khác nữa, vừa phóng thích thần thức vừa lao vào Hợp Hoan Tông, cố gắng cảm nhận vị trí của Tần Thanh Tâm và con gái anh.
Khi đi ngang qua các đệ tử của Hợp Hoan Tông, những đệ tử đó đồng loạt cúi đầu và thậm chí không nhấc chân nổi.
Trong đó có một đệ tử mỏ chuột tai khỉ của Hợp Hoan Tông, nhìn thấy Dương Thanh đang tìm kiếm thứ gì đó, đột nhiên nảy ra ý tưởng, bước tới nịnh nọt: “Dương... Dương tông chủ, tôi biết lão già Thân Nguyên giấu linh thạch và các bảo vật khác ở đâu, tôi sẽ đưa ngài đi tìm ngay bây giờ!
“Bốp!”
Tên mỏ chuột tai khỉ kia vừa nói xong, đã bị Dương Thanh tóm cổ.
Trong mắt Dương Thanh tràn ngập sát ý, lạnh lùng nói: “Thân Vạn Dương giấu vợ và con gái tôi ở đâu?”
Người đàn ông mỏ chuột tai khỉ bị khí thế của Dương Thanh dọa đến suýt tè ra quần, hắn ta nhanh chóng nhớ ra, từ lúc đầu khi Dương Thanh đến Hợp Hoan Tông đã có nói muốn tìm vợ và con gái.
Nghĩ đến số phận của những người phụ nữ mà Hợp Hoan Tông thường cướp về, hắn ta đột nhiên ấp úng do dự: “Cái này… tôi…tôi...”
Dương Thanh không khỏi cau mày, tên mỏ chuột tai khỉ cảm nhận được khí tức tử vong, cũng không dám giấu diếm, vội vàng nói mình biết, lập tức dẫn Dương Thanh đi vào cấm địa sau núi của Hợp Hoan Tông.
Khi họ đi ra khỏi hang động, người đàn ông mỏ chuột tai khỉ thận trọng nói: “Thân thiếu gia… Cha con Thân Vạn Dương thường giam giữ những phụ nữ mà bọn họ cướp được trong hang động này, nhưng có một trận pháp được bọn họ sắp đặt ở cửa hang, chỉ có bọn họ và trưởng lão đó mới có tư cách tiến vào, vợ con ngài có lẽ đang bị giấu trong đó.”
Ngô Hùng Bá bên cạnh tràn ngập sát ý: “Nhãi ranh, cậu xác định họ bị giấu ở trong này sao? Nếu cậu dám giở trò gì, tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết!”
Người đàn ông mỏ chuột tại khỉ sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất.
Hắn ta cầu xin một cách chân thành: “Các vị đại nhân, những gì tôi nói đều là sự thật, tất cả những người phụ nữ được đưa đến đây đều bị nhốt ở đây, nhưng đệ tử như chúng tôi không có tư cách đi vào, về việc những người phụ nữ đó còn sống hay đã chết, thì tôi không thể chắc chắn được, xin đừng giết tôi...”
Dương Thanh thật sự không sợ những cơ quan bên trong đó, cũng không để ý tới những lời mà người đàn ông mỏ chuột tai khỉ nói, cho dù cửa động có trận pháp, anh cũng có thể cảm nhận được đúng là có rất nhiều hơi thở của người sống trong hang động.
Lập tức, anh dùng tay kết ấn, nhanh chóng mở ra trận pháp ở cửa động, mấy người nhanh chóng tiến vào.
Vừa bước vào, vài tên võ giả trông coi ở bên trong đã lao ra chặn đường, bọn họ hiển nhiên không biết bên ngoài vừa xảy ra chuyện gì, thấy đám người Dương Thanh rất xa lạ, liền cảnh giác hỏi: “Các người là ai? Tại sao các người lại vào được...”
Dương Thanh không cho bọn họ cơ hội nói xong, bắn ra một luồng linh khí, mấy tên võ giả trông coi bị giết ngay tại chỗ.
Trong động có một lối đi rộng rãi, hai bên có mật thất, Dương Thanh dùng một chưởng mở ra cánh cửa đá gần nhất.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến mọi người cảm thấy rợn người.
Chỉ thấy ở trong đó đều là những cô gái trẻ có làn da trắng ngần, xinh đẹp, nếu đưa ra bất kỳ ai trong số họ, cũng có thể so sánh được với những nữ diễn viên hạng nhất trong thế tục.
Nhưng so với những nữ diễn viên kia, hoàn cảnh của những người đẹp trước mặt này quá thảm thương, trên người bọn họ thậm chí còn không có quần áo.
Khi nhìn thấy đám người Dương Thanh xuất hiện, bọn họ dường như nhìn thấy ác quỷ, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, toàn thân run rẩy, tất cả bọn họ đều cuộn tròn trốn vào trong góc.
Ngoài nỗi sợ hãi sâu sắc, trong mắt họ còn có sự tuyệt vọng tột độ.