-
Chương 2375: Đứng đầu Trung giới
Lúc này, ông ta chợt tỉnh lại, tập trung toàn bộ sức lực vào hai chân, đứng dậy nhanh chóng bỏ chạy.
Dù sao thì giữ được rừng xanh không sợ không có củi đốt, tuy hai tay bị tàn phế, nhưng chỉ cần giữ được mạng sống, ông ta vẫn có cơ hội báo thù Dương Thanh.
Dương Thanh khinh thường nói: “Muốn chạy à?”
Ngay lập tức, một thanh kiếm xẹt qua.
“Bùm!”
Thân Nguyên đang bỏ chạy nhanh như con thỏ, trực tiếp ngã quỵ xuống đất, hai chân đột nhiên rời khỏi cơ thể.
Trong tích tắc, Thân Nguyên vốn đã mất đi hai tay, giờ lại mất đi cả hai chân.
Thân Nguyên trở thành một cây gậy, ông ta biến nỗi đau buồn và tức giận của mình thành một tiếng gầm: “Dương Thanh, cậu sẽ hối hận, tôi thề cậu chắc chắn sẽ hối hận, một ngày nào đó, tôi sẽ đích thân xé xác cậu và tất cả người thân của cậu..”.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả võ giả đều bị sức sống mãnh liệt của Thân Nguyên làm cho kinh hãi, đồng thời, cũng có một số võ giả của Hợp Hoan Tông nhìn thấy cảnh này thì rất khó chịu, nhưng vì giữ mạng mình nên không có ai xông tới nghĩ cách cứu ông ta.
Dương Thanh sải bước đi tới chỗ Thân Nguyên, nhìn Thân Nguyên từ trên cao xuống, trong mắt không có chút thương xót nào, anh thực sự không hiểu tại sao lúc này Thân Nguyên vẫn mạnh miệng như vậy, ông ta lấy tự tin từ đâu ra?
Lập tức, anh chậm rãi nhấc chân lên.
Ngay lúc mọi người cho rằng Dương Thanh sẽ giẫm nát đầu Thân Nguyên, thì Dương Thanh dùng chân tràn đầy linh khí giẫm mạnh lên ngực Thân Nguyên, anh không tin mình dùng hết sức mà không thể đánh nát thân thể Thân Nguyên…
“Bùm! Bùm! Bùm..”.
Sau khi liên tục giẫm hơn mười mấy chân, máu trong miệng Thân Nguyên cũng thay đổi từ chảy nhẹ như trước thành phun mạnh ra.
Dương Thanh có thể cảm nhận được, mỗi lần anh nhấc chân lên và hạ xuống, toàn bộ kinh mạch và xương cốt trong cơ thể Thân Nguyên đều bị vỡ vụn.
“Bùm!”
Sau khi lại dùng một lực thật mạnh giẫm xuống, Thân Nguyên nghiêng đầu, tiếng chửi rủa trong miệng đột nhiên im bặt, Thân Nguyên, một thế hệ cường giả của Trung giới giới Cổ Võ, cứ như vậy mà ngã xuống.
Nhìn thấy Thân Nguyên chết thảm, toàn trường đột nhiên im lặng, có một số võ giả tu vi thấp muốn chạy, nhưng hai chân lại nhũn ra, không dám cử động dù là một chút.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Dương Thanh, xem anh chuẩn bị ra tay với ai tiếp theo.
Tuy nhiên, Dương Thanh không hề ra tay, mà thay vào đó ngồi xổm xuống, vươn tay chộp về phía Thân Nguyên đã không còn hình dáng con người nữa.
“Ngay cả chết cũng không buông tha sao?” Mọi người âm thầm thắc mắc.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy sau khi Dương Thanh sờ soạng trên người Thân Nguyên thì cởi ra được một bộ giáp đồng.
Dương Thanh đã cảm nhận được có gì đó kỳ lạ trên người Thân Nguyên từ lâu, hiện tại anh mới biết được thì ra đó là công dụng của bộ giáp này.
Sau khi nhìn rõ bộ giáp, rất nhiều võ giả đều lộ ra vẻ kinh ngạc trên mặt, hiển nhiên nhận ra bộ giáp trước mặt này, ngay cả Ngô Hùng Bá cũng không giấu được sự kinh ngạc trong mắt.
Rất nhanh, đã có người thấp giọng kêu lên: “Đây đúng là bộ giáp kim cương bị một người thần bí đấu giá được tại buổi đấu giá ở thành Huyền Vũ năm đó!”
“Nghe nói, bộ giáp kim cương này có thể coi là pháp khí phòng ngự tốt nhất ở Trung giới giới Cổ Võ, chỉ cần mặc nó là có thể chống lại đòn tấn công của các võ giả có thực lực dưới Thiên Cảnh thất phẩm”.
“Nếu tôi nhớ không lầm, thì bộ áo giáp kim cương này hình như đã được bán với giá cao ngất trời 100 triệu viên linh thạch trung phẩm, không ngờ người bí ẩn mua nó lại là Thân Nguyên”.
“Đúng là Hợp Hoan Tông vẫn có chút bối cảnh, nếu không phải hôm nay gặp được tên sát thần trước mặt, chắc chắn họ sẽ trở thành tông môn đứng đầu thành Bạch Hổ”.
“Tuy nhiên, Thân Nguyên đã mặc bộ giáp kim cương vẫn bị đánh chết, thực lực của tên Dương Thanh này đáng sợ đến mức nào?”
“Với cái chết của Thân Nguyên, Trung giới giới Cổ Võ cũng sẽ thay đổi, từ giờ trở đi, chàng trai thế tục tên là Dương Thanh này rất có thể sẽ trở thành cường giả đứng trên đỉnh cao nhất của Trung giới giới Cổ Võ”.
...
Những võ giả có mặt ở đây, lúc này đều nổi lên sự kính sợ Dương Thanh từ tận đáy lòng.
Dù sao thì giữ được rừng xanh không sợ không có củi đốt, tuy hai tay bị tàn phế, nhưng chỉ cần giữ được mạng sống, ông ta vẫn có cơ hội báo thù Dương Thanh.
Dương Thanh khinh thường nói: “Muốn chạy à?”
Ngay lập tức, một thanh kiếm xẹt qua.
“Bùm!”
Thân Nguyên đang bỏ chạy nhanh như con thỏ, trực tiếp ngã quỵ xuống đất, hai chân đột nhiên rời khỏi cơ thể.
Trong tích tắc, Thân Nguyên vốn đã mất đi hai tay, giờ lại mất đi cả hai chân.
Thân Nguyên trở thành một cây gậy, ông ta biến nỗi đau buồn và tức giận của mình thành một tiếng gầm: “Dương Thanh, cậu sẽ hối hận, tôi thề cậu chắc chắn sẽ hối hận, một ngày nào đó, tôi sẽ đích thân xé xác cậu và tất cả người thân của cậu..”.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả võ giả đều bị sức sống mãnh liệt của Thân Nguyên làm cho kinh hãi, đồng thời, cũng có một số võ giả của Hợp Hoan Tông nhìn thấy cảnh này thì rất khó chịu, nhưng vì giữ mạng mình nên không có ai xông tới nghĩ cách cứu ông ta.
Dương Thanh sải bước đi tới chỗ Thân Nguyên, nhìn Thân Nguyên từ trên cao xuống, trong mắt không có chút thương xót nào, anh thực sự không hiểu tại sao lúc này Thân Nguyên vẫn mạnh miệng như vậy, ông ta lấy tự tin từ đâu ra?
Lập tức, anh chậm rãi nhấc chân lên.
Ngay lúc mọi người cho rằng Dương Thanh sẽ giẫm nát đầu Thân Nguyên, thì Dương Thanh dùng chân tràn đầy linh khí giẫm mạnh lên ngực Thân Nguyên, anh không tin mình dùng hết sức mà không thể đánh nát thân thể Thân Nguyên…
“Bùm! Bùm! Bùm..”.
Sau khi liên tục giẫm hơn mười mấy chân, máu trong miệng Thân Nguyên cũng thay đổi từ chảy nhẹ như trước thành phun mạnh ra.
Dương Thanh có thể cảm nhận được, mỗi lần anh nhấc chân lên và hạ xuống, toàn bộ kinh mạch và xương cốt trong cơ thể Thân Nguyên đều bị vỡ vụn.
“Bùm!”
Sau khi lại dùng một lực thật mạnh giẫm xuống, Thân Nguyên nghiêng đầu, tiếng chửi rủa trong miệng đột nhiên im bặt, Thân Nguyên, một thế hệ cường giả của Trung giới giới Cổ Võ, cứ như vậy mà ngã xuống.
Nhìn thấy Thân Nguyên chết thảm, toàn trường đột nhiên im lặng, có một số võ giả tu vi thấp muốn chạy, nhưng hai chân lại nhũn ra, không dám cử động dù là một chút.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Dương Thanh, xem anh chuẩn bị ra tay với ai tiếp theo.
Tuy nhiên, Dương Thanh không hề ra tay, mà thay vào đó ngồi xổm xuống, vươn tay chộp về phía Thân Nguyên đã không còn hình dáng con người nữa.
“Ngay cả chết cũng không buông tha sao?” Mọi người âm thầm thắc mắc.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy sau khi Dương Thanh sờ soạng trên người Thân Nguyên thì cởi ra được một bộ giáp đồng.
Dương Thanh đã cảm nhận được có gì đó kỳ lạ trên người Thân Nguyên từ lâu, hiện tại anh mới biết được thì ra đó là công dụng của bộ giáp này.
Sau khi nhìn rõ bộ giáp, rất nhiều võ giả đều lộ ra vẻ kinh ngạc trên mặt, hiển nhiên nhận ra bộ giáp trước mặt này, ngay cả Ngô Hùng Bá cũng không giấu được sự kinh ngạc trong mắt.
Rất nhanh, đã có người thấp giọng kêu lên: “Đây đúng là bộ giáp kim cương bị một người thần bí đấu giá được tại buổi đấu giá ở thành Huyền Vũ năm đó!”
“Nghe nói, bộ giáp kim cương này có thể coi là pháp khí phòng ngự tốt nhất ở Trung giới giới Cổ Võ, chỉ cần mặc nó là có thể chống lại đòn tấn công của các võ giả có thực lực dưới Thiên Cảnh thất phẩm”.
“Nếu tôi nhớ không lầm, thì bộ áo giáp kim cương này hình như đã được bán với giá cao ngất trời 100 triệu viên linh thạch trung phẩm, không ngờ người bí ẩn mua nó lại là Thân Nguyên”.
“Đúng là Hợp Hoan Tông vẫn có chút bối cảnh, nếu không phải hôm nay gặp được tên sát thần trước mặt, chắc chắn họ sẽ trở thành tông môn đứng đầu thành Bạch Hổ”.
“Tuy nhiên, Thân Nguyên đã mặc bộ giáp kim cương vẫn bị đánh chết, thực lực của tên Dương Thanh này đáng sợ đến mức nào?”
“Với cái chết của Thân Nguyên, Trung giới giới Cổ Võ cũng sẽ thay đổi, từ giờ trở đi, chàng trai thế tục tên là Dương Thanh này rất có thể sẽ trở thành cường giả đứng trên đỉnh cao nhất của Trung giới giới Cổ Võ”.
...
Những võ giả có mặt ở đây, lúc này đều nổi lên sự kính sợ Dương Thanh từ tận đáy lòng.