-
Chương 2374: Có thể đánh chết
Tiếng nói vừa dứt, anh giơ tay chuẩn bị giải quyết Thân Nguyên.
Nhưng Thân Nguyên đột nhiên bày ra vẻ mặt dữ tợn: “Nếu mày giết tao, tao đảm bảo mày không thể gặp lại vợ con nữa đâu”.
Thân Nguyên thấy Dương Thanh không mềm lòng thì cũng hùng hổ lên: “Vợ con mày bị tao dùng trận pháp nhốt rồi, trong Trung giới giới Cổ Võ này chỉ có mình tao có thể mở ra. Nếu tao chết, ngay cả tung tích của họ, mày cũng không biết đâu”.
Dương Thanh nhíu mày, trong mắt là sát ý dày đặc, anh ghét nhất việc kẻ khác dùng người thân đe doạ mình.
Lúc này, anh cũng không chém xuống mà cùng lúc cất kiếm Thiên Tử và kiếm Thần Vương.
Mọi người khó hiểu, chẳng lẽ Dương Thanh thật sự bị uy hiếp, tính tha cho Thân Nguyên một lần?
Thân Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, lòng bàn tay Dương Thanh tụ lại linh khí bá đạo, đánh một chưởng vào lồng ngực Thân Nguyên.
Hoá ra Dương Thanh cảm thấy Thân Nguyên có điều kỳ quái, ngay cả kiếm Thiên Tử cũng không thể chém chết nên quyết định tự mình ra tay, để nhìn xem vì sao thể xác ông ta lại mạnh mẽ như vậy, thậm chí còn hơn cả đạo thể tiên thiên của anh.
Thân Nguyên quá sợ hãi, vội tụ linh khí vào cánh tay để ngăn cản.
Bùm!
Nhưng dù thế thì cũng không thể chặn được Dương Thanh, ngay cả cánh tay cũng bị đánh gãy.
Trong mắt ông ta tràn đầy oán hận.
Dương Thanh thấy không thể dùng một chưởng đánh chết Thân Nguyên thì càng thêm khiếp sợ: “Hả? Thể xác này lại không bị nổ?”
Điều làm Dương Thanh càng bất ngờ là một chưởng này bị thứ gì đó trên người cắn nuốt hết, hấp thu toàn bộ năng lượng anh đánh ra.
Cảm giác này rất kỳ lạ, như vừa đánh vào bông vậy, dù lực rất mạnh nhưng lực tác động lên đối phương rất nhỏ, đây cũng là lý do không thể nào đánh chết Thân Nguyên.
“Nếu một quyền không chết, tôi sẽ đánh thêm mấy quyền, tôi không tin ông chống đỡ được!”
Anh nói xong, Dương Thanh lại đấm mạnh vào ngực Thân Nguyên, kết quả sau năm, sáu chiêu thì cũng không thể đánh nát cơ thể Thân Nguyên.
Thân Nguyên cũng vì đã mất hai tay nên không thể ngăn cản, người thì vẫn không có vấn đề gì như cũ.
Cảnh này khiến những võ giả khác cũng bất ngờ: “Vì sao cơ thể Thân tông chủ lại có thể chịu đòn giỏi như vậy?”
“Thanh niên thế tục kia dùng sức có thể đánh vỡ nát cả ngọn núi mà không thể đánh vỡ cơ thể của Thân tông chủ?”
“Muốn giết Thân tông chủ đúng là không dễ!”
...
Đúng lúc này, từ miệng Thân Nguyên tràn ra máu, Dương Thanh khàn giọng quát: “Tuy mày phế đôi tay của tao nhưng mày căn bản không giết được tao, thể xác của tao đã được luyện tới mức không thể đánh nát. Trong cả giới này, không ai có thể huỷ hoại thể cơ thể tao, mày đừng phí sức, mau thả tao đi...”
Dương Thanh phát hiện tuy không thể đánh nát người Thân Nguyên nhưng sau mấy cú đánh mạnh, hơi thở của Thân Nguyên ngày càng yếu, chứng tỏ cơ thể ông ta cũng không đạt tới mức độ đánh không chết.
Dương Thanh lại đưa tay, cười lạnh: “Một chưởng kế tiếp đánh vào đầu ông? Ông cảm thấy mình có bị đánh chết không?”
Nghe vậy, Thân Nguyên bị doạ cho tim cũng đập mạnh.
Nhưng Thân Nguyên đột nhiên bày ra vẻ mặt dữ tợn: “Nếu mày giết tao, tao đảm bảo mày không thể gặp lại vợ con nữa đâu”.
Thân Nguyên thấy Dương Thanh không mềm lòng thì cũng hùng hổ lên: “Vợ con mày bị tao dùng trận pháp nhốt rồi, trong Trung giới giới Cổ Võ này chỉ có mình tao có thể mở ra. Nếu tao chết, ngay cả tung tích của họ, mày cũng không biết đâu”.
Dương Thanh nhíu mày, trong mắt là sát ý dày đặc, anh ghét nhất việc kẻ khác dùng người thân đe doạ mình.
Lúc này, anh cũng không chém xuống mà cùng lúc cất kiếm Thiên Tử và kiếm Thần Vương.
Mọi người khó hiểu, chẳng lẽ Dương Thanh thật sự bị uy hiếp, tính tha cho Thân Nguyên một lần?
Thân Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, lòng bàn tay Dương Thanh tụ lại linh khí bá đạo, đánh một chưởng vào lồng ngực Thân Nguyên.
Hoá ra Dương Thanh cảm thấy Thân Nguyên có điều kỳ quái, ngay cả kiếm Thiên Tử cũng không thể chém chết nên quyết định tự mình ra tay, để nhìn xem vì sao thể xác ông ta lại mạnh mẽ như vậy, thậm chí còn hơn cả đạo thể tiên thiên của anh.
Thân Nguyên quá sợ hãi, vội tụ linh khí vào cánh tay để ngăn cản.
Bùm!
Nhưng dù thế thì cũng không thể chặn được Dương Thanh, ngay cả cánh tay cũng bị đánh gãy.
Trong mắt ông ta tràn đầy oán hận.
Dương Thanh thấy không thể dùng một chưởng đánh chết Thân Nguyên thì càng thêm khiếp sợ: “Hả? Thể xác này lại không bị nổ?”
Điều làm Dương Thanh càng bất ngờ là một chưởng này bị thứ gì đó trên người cắn nuốt hết, hấp thu toàn bộ năng lượng anh đánh ra.
Cảm giác này rất kỳ lạ, như vừa đánh vào bông vậy, dù lực rất mạnh nhưng lực tác động lên đối phương rất nhỏ, đây cũng là lý do không thể nào đánh chết Thân Nguyên.
“Nếu một quyền không chết, tôi sẽ đánh thêm mấy quyền, tôi không tin ông chống đỡ được!”
Anh nói xong, Dương Thanh lại đấm mạnh vào ngực Thân Nguyên, kết quả sau năm, sáu chiêu thì cũng không thể đánh nát cơ thể Thân Nguyên.
Thân Nguyên cũng vì đã mất hai tay nên không thể ngăn cản, người thì vẫn không có vấn đề gì như cũ.
Cảnh này khiến những võ giả khác cũng bất ngờ: “Vì sao cơ thể Thân tông chủ lại có thể chịu đòn giỏi như vậy?”
“Thanh niên thế tục kia dùng sức có thể đánh vỡ nát cả ngọn núi mà không thể đánh vỡ cơ thể của Thân tông chủ?”
“Muốn giết Thân tông chủ đúng là không dễ!”
...
Đúng lúc này, từ miệng Thân Nguyên tràn ra máu, Dương Thanh khàn giọng quát: “Tuy mày phế đôi tay của tao nhưng mày căn bản không giết được tao, thể xác của tao đã được luyện tới mức không thể đánh nát. Trong cả giới này, không ai có thể huỷ hoại thể cơ thể tao, mày đừng phí sức, mau thả tao đi...”
Dương Thanh phát hiện tuy không thể đánh nát người Thân Nguyên nhưng sau mấy cú đánh mạnh, hơi thở của Thân Nguyên ngày càng yếu, chứng tỏ cơ thể ông ta cũng không đạt tới mức độ đánh không chết.
Dương Thanh lại đưa tay, cười lạnh: “Một chưởng kế tiếp đánh vào đầu ông? Ông cảm thấy mình có bị đánh chết không?”
Nghe vậy, Thân Nguyên bị doạ cho tim cũng đập mạnh.