-
Chương 2372: Hèn nhát
Thấy cảnh này, mọi người không khỏi trừng to hai mắt.
“A... không! Cánh tay của tôi, cánh tay của tôi...”
Thân Nguyên hét thảm, âm thanh vang vọng khắp Hợp Hoan Tông.
Thân Nguyên nằm mơ cũng không ngờ cánh tay của mình sẽ bị một ‘con kiến hôi cắn đứt’.
Dương Thanh nhẹ nhàng nhảy lên, tiếp được kiếm Thần Vương, anh không để ý tới Thân Nguyên, chỉ lo đánh giá kiếm Thần Vương trong tay.
Một luồng linh lực ập vào, vô cùng thần kỳ, có thể giúp tăng thực lực của người cầm kiếm.
Nhưng so với kiếm Thiên Tử của anh thì vẫn yếu hơn một chút.
Hơn nữa, lúc này, kiếm Thần Vương đã bị một đòn vừa rồi chém ra một lỗ thủng.
Ánh mắt Dương Thanh nhìn sang Thân Nguyên, giễu cợt: “Kiếm Thần Vương cũng chỉ được thế!”
Nghe Dương Thanh nói vậy, Thân Nguyên giật khoé môi, ông ta cũng không ngờ kiếm Thần Vương mang tới vô vàn vinh quang cho mình lại chẳng khác nào đống sắt vụn trong mắt Dương Thanh.
Khi thấy kiếm bị đâm thủng một lỗ, ông ta càng khiếp sợ, nghe đồn kiếm Thần Vương vốn không thuộc về nơi này.
Nhưng thứ thần bí như thế lại bị đâm ra một lỗ thủng.
Ông ta không cam tâm, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật, lớn tiếng gặng hỏi: “Ranh con, mày là ai? Chắc chắn mày không tới từ thế tục, cho dù là cường giả Trung giới giới Cổ Võ, e là cũng không thể chém thủng kiếm Thần Vương...”
Dương Thanh hừ lạnh: “Về vấn đề này, e là kiếp này ông không còn cơ hội biết!”
Ngay sau đó, anh giơ kiếm Thiên Tử, chuẩn bị dùng một chiêu giết Thân Nguyên.
“Đợi đã!”
Thân Nguyên vội quát.
Ông ta đã biết mình không phải đối thủ của Dương Thanh, hiện tại không có năng lực phản kháng, vậy nên mới buông bỏ thể diện, cầu xin Dương Thanh: “Cầu xin cậu... cho tôi một con đường sống! Kiếm Thần Vương và Hợp Hoan Tông đều thuộc về cậu, tôi sẽ rời đi ngay, đảm bảo sau này không xuất hiện trước mặt cậu nữa!”
Dương Thanh sửng sốt, nhìn Thân Nguyên như nhìn thằng ngốc: “Cớ gì tôi phải tha cho ông?”
Thân Nguyên bị nghẹn họng, gương mặt già nua đỏ chót.
Ông ta cũng biết mình đã đụng vào người không nên đụng, tức khắc hối hận, trong lòng thầm mắng mình hồ đồ. Nếu biết trước kết cục này thì đã bắt Thân Vạn Dương thả vợ con Dương Thanh rồi.
Vốn là thấy hai mẹ con kia chỉ là người thế tục, ông ta không thèm để bụng, ai mà ngờ điều này mang tới tai hoạ diệt vong cho tông môn.
Nhưng ông ta cũng biết bây giờ có hối hận cũng vô dụng vì tử vong đã buông xuống.
Vì mạng sống, ông ta từ bỏ sĩ diện, chọn quỳ gối trước mặt Dương Thanh, hơn nữa còn tự tát bản thân vài cái.
“Đếu do thằng con súc sinh kia, mắt chó đui mù nên mới giành vợ con của cậu, nếu tôi biết trước thì đã cản rồi, nó chết là đáng tội, cậu giết đúng lắm!”
“Nhưng chuyện này thật sự không liên quan tới tôi. Tôi chỉ muốn giao lưu võ thuật một chút thôi, không muốn ra tay tàn nhẫn!”
“Bây giờ tôi nhận thua, mong cậu giơ cao đánh khẽ, tha tôi một mạng!”
Sát ý trong mắt Dương Thanh càng thêm dày đặc: “Dừng... tha à? Các người nghĩ tôi ngu sao? Cường giả Trung giới các người đúng là chẳng có chút kiên cường gì, người trước đó xin tôi tha là Võ Xương- Tông chủ Thiên Hải Tông, nhưng ông ta chết ngắc rồi, giờ tới lượt ông!”
“A... không! Cánh tay của tôi, cánh tay của tôi...”
Thân Nguyên hét thảm, âm thanh vang vọng khắp Hợp Hoan Tông.
Thân Nguyên nằm mơ cũng không ngờ cánh tay của mình sẽ bị một ‘con kiến hôi cắn đứt’.
Dương Thanh nhẹ nhàng nhảy lên, tiếp được kiếm Thần Vương, anh không để ý tới Thân Nguyên, chỉ lo đánh giá kiếm Thần Vương trong tay.
Một luồng linh lực ập vào, vô cùng thần kỳ, có thể giúp tăng thực lực của người cầm kiếm.
Nhưng so với kiếm Thiên Tử của anh thì vẫn yếu hơn một chút.
Hơn nữa, lúc này, kiếm Thần Vương đã bị một đòn vừa rồi chém ra một lỗ thủng.
Ánh mắt Dương Thanh nhìn sang Thân Nguyên, giễu cợt: “Kiếm Thần Vương cũng chỉ được thế!”
Nghe Dương Thanh nói vậy, Thân Nguyên giật khoé môi, ông ta cũng không ngờ kiếm Thần Vương mang tới vô vàn vinh quang cho mình lại chẳng khác nào đống sắt vụn trong mắt Dương Thanh.
Khi thấy kiếm bị đâm thủng một lỗ, ông ta càng khiếp sợ, nghe đồn kiếm Thần Vương vốn không thuộc về nơi này.
Nhưng thứ thần bí như thế lại bị đâm ra một lỗ thủng.
Ông ta không cam tâm, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật, lớn tiếng gặng hỏi: “Ranh con, mày là ai? Chắc chắn mày không tới từ thế tục, cho dù là cường giả Trung giới giới Cổ Võ, e là cũng không thể chém thủng kiếm Thần Vương...”
Dương Thanh hừ lạnh: “Về vấn đề này, e là kiếp này ông không còn cơ hội biết!”
Ngay sau đó, anh giơ kiếm Thiên Tử, chuẩn bị dùng một chiêu giết Thân Nguyên.
“Đợi đã!”
Thân Nguyên vội quát.
Ông ta đã biết mình không phải đối thủ của Dương Thanh, hiện tại không có năng lực phản kháng, vậy nên mới buông bỏ thể diện, cầu xin Dương Thanh: “Cầu xin cậu... cho tôi một con đường sống! Kiếm Thần Vương và Hợp Hoan Tông đều thuộc về cậu, tôi sẽ rời đi ngay, đảm bảo sau này không xuất hiện trước mặt cậu nữa!”
Dương Thanh sửng sốt, nhìn Thân Nguyên như nhìn thằng ngốc: “Cớ gì tôi phải tha cho ông?”
Thân Nguyên bị nghẹn họng, gương mặt già nua đỏ chót.
Ông ta cũng biết mình đã đụng vào người không nên đụng, tức khắc hối hận, trong lòng thầm mắng mình hồ đồ. Nếu biết trước kết cục này thì đã bắt Thân Vạn Dương thả vợ con Dương Thanh rồi.
Vốn là thấy hai mẹ con kia chỉ là người thế tục, ông ta không thèm để bụng, ai mà ngờ điều này mang tới tai hoạ diệt vong cho tông môn.
Nhưng ông ta cũng biết bây giờ có hối hận cũng vô dụng vì tử vong đã buông xuống.
Vì mạng sống, ông ta từ bỏ sĩ diện, chọn quỳ gối trước mặt Dương Thanh, hơn nữa còn tự tát bản thân vài cái.
“Đếu do thằng con súc sinh kia, mắt chó đui mù nên mới giành vợ con của cậu, nếu tôi biết trước thì đã cản rồi, nó chết là đáng tội, cậu giết đúng lắm!”
“Nhưng chuyện này thật sự không liên quan tới tôi. Tôi chỉ muốn giao lưu võ thuật một chút thôi, không muốn ra tay tàn nhẫn!”
“Bây giờ tôi nhận thua, mong cậu giơ cao đánh khẽ, tha tôi một mạng!”
Sát ý trong mắt Dương Thanh càng thêm dày đặc: “Dừng... tha à? Các người nghĩ tôi ngu sao? Cường giả Trung giới các người đúng là chẳng có chút kiên cường gì, người trước đó xin tôi tha là Võ Xương- Tông chủ Thiên Hải Tông, nhưng ông ta chết ngắc rồi, giờ tới lượt ông!”