-
Chương 2370: Tham lam
“Vù...”
Theo thực lực của Dương Thanh tăng tới đỉnh, kiếm Thiên Tử trong tay anh cũng tuôn ra khí thế hừng hực, không khí xung quanh không ngừng chuyển động, phát ra tiếng kêu như ma quỷ than khóc, sắc trời âm u.
Những võ giả tu vi thấp bị kiếm khí ép cho phun máu, họ vội tránh né, trong lòng nghĩ phải mau chóng rời xa Dương Thanh.
Lúc này, hình ảnh máu me cũng hiện ra trước mặt họ.
Trên mặt đất toàn xương trắng hếu, núi thây biển máu.
Kiếm Thiên Tử mang theo khí thế cắn nuốt tất cả, mỗi một kiếm đều phát ra vô số bóng kiếm, mà mỗi bóng kiếm xẹt qua thì sẽ có một thêm một thi thể cường, vô số bóng kiếm thì có vô số cường giả ngã xuống.
Mặt đất rộng thế mà biến thành một dòng sông máu.
Dù chỉ là hình ảnh nhưng mọi người vẫn cảm nhận được không khí trong Hợp Hoan Tông lúc này đã tràn ngập mùi máu tươi.
Vài đệ tử nữ dù thường xuyên thấy cảnh máu tanh thì cũng không chịu nổi mà bụm miệng nôn oẹ khi thấy hình ảnh của kiếm Thiên Tử.
Hiển nhiên kiếm Thiên Tử còn phóng ra kiếm uy đáng sợ hơn cả kiếm Thần Vương, đây mới là ngàn vạn vong hồn dưới mũi kiếm.
Có người lẩm bẩm: “Thế này... những võ giả này đều là sát thần mà!”
“Dương Thanh thật sự tới từ thế tục sao? Tại sao tôi lại cảm thấy người này tới từ Thượng giới giới Cổ Võ, nơi còn đáng sợ hơn vậy?”
Thân Nguyên cũng ngẩn ngơ, biểu cảm khiếp sợ, ông ta cho rằng Dương Thanh tới từ thế tục thì thanh kiếm anh dùng cũng rất tầm thường.
Nhưng nằm mơ cũng không ngờ, thanh kiếm trong tay Dương Thanh lại phát ra kiếm uy còn mạnh hơn kiếm Thần Vương trong tay ông ta.
Nhất thời, trong mắt Thân Nguyên phóng ra tia sáng cháy bỏng.
Những võ giả khác đều động lòng nhưng nghĩ tới thực lực đáng sợ của Dương Thanh thì họ cũng lập tức từ bỏ.
Thân Nguyên tham lam nói: “Kiếm là kiếm tốt nhưng con kiến hôi như mày không xứng sở hữu, tao có thể tha cho mày một mạng, để kiếm lại rồi rời khỏi Trung giới giới Cổ Võ, tao đảm bảo sau này không tìm mày!”
Dương Thanh đã vận chuyển công pháp tới cực hạn: “Kiếm Thiên Tử không phải là thứ mà loại rác rưởi có thể mơ ước, ông cũng chỉ xứng làm vong hồn dưới mũi kiếm”.
Giọng anh vừa dứt, một kiếm chém ra, kiếm uy khủng bố mang theo khí thế đè ép hướng về phía Thân Nguyên.
Keng keng keng...
Hai người nhanh chóng biến thành như bóng dáng vụt qua, bảo kiếm không ngừng va chạm phát ra âm thanh kim loại chói tai, trong Hợp Hoan Tông toàn là đao quang kiếm ảnh, những toà nhà bị lưỡi kiếm sắc bén cắt ngọt, sụp đổ, mặt đất còn có vô số khe nứt.
Mà ngay cả cường giả như Ngô Hùng Bá cũng khó có thể chịu đựng nổi kiếm uy đáng sợ.
Dương Thanh lại bị kiếm Thần Vương trong tay Thân Nguyên ép cho phải liên tục lùi ra sau.
Mạc Thanh Trúc ở một bên nhìn chằm chằm Dương Thanh, trên gương mặt xinh đẹp là sự lo lắng.
Cô ấy sốt ruột hỏi Mạc Thanh Tu: “Anh, anh Dương sẽ không sao chứ? Nghe đồn thanh kiếm Thần Vương kia chưa từng thua, phải làm sao mới cứu được anh Dương?”
Trận chiến cấp độ này thì hiển nhiên trình độ như họ không thể nhúng tay vào, dù Mạc Thanh Tu có danh hiệu Sát Thủ Áo Trắng nhưng cũng chỉ có thể đứng lo lắng suông.
Mạc Thanh Tu ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng cũng khá lo lắng: “Anh tin anh Dương sẽ giống như những lần trước, làm cho chúng ta bất ngờ!”
Sau đó anh ta lại thở dài: “Nhưng nếu anh ấy thất bại, anh chỉ có một cách để cứu thôi, tạm thời phải xem anh ấy chống đỡ được bao lâu!”
Mạc Thanh Trúc lo lắng hỏi: “Cách gì?”
Theo thực lực của Dương Thanh tăng tới đỉnh, kiếm Thiên Tử trong tay anh cũng tuôn ra khí thế hừng hực, không khí xung quanh không ngừng chuyển động, phát ra tiếng kêu như ma quỷ than khóc, sắc trời âm u.
Những võ giả tu vi thấp bị kiếm khí ép cho phun máu, họ vội tránh né, trong lòng nghĩ phải mau chóng rời xa Dương Thanh.
Lúc này, hình ảnh máu me cũng hiện ra trước mặt họ.
Trên mặt đất toàn xương trắng hếu, núi thây biển máu.
Kiếm Thiên Tử mang theo khí thế cắn nuốt tất cả, mỗi một kiếm đều phát ra vô số bóng kiếm, mà mỗi bóng kiếm xẹt qua thì sẽ có một thêm một thi thể cường, vô số bóng kiếm thì có vô số cường giả ngã xuống.
Mặt đất rộng thế mà biến thành một dòng sông máu.
Dù chỉ là hình ảnh nhưng mọi người vẫn cảm nhận được không khí trong Hợp Hoan Tông lúc này đã tràn ngập mùi máu tươi.
Vài đệ tử nữ dù thường xuyên thấy cảnh máu tanh thì cũng không chịu nổi mà bụm miệng nôn oẹ khi thấy hình ảnh của kiếm Thiên Tử.
Hiển nhiên kiếm Thiên Tử còn phóng ra kiếm uy đáng sợ hơn cả kiếm Thần Vương, đây mới là ngàn vạn vong hồn dưới mũi kiếm.
Có người lẩm bẩm: “Thế này... những võ giả này đều là sát thần mà!”
“Dương Thanh thật sự tới từ thế tục sao? Tại sao tôi lại cảm thấy người này tới từ Thượng giới giới Cổ Võ, nơi còn đáng sợ hơn vậy?”
Thân Nguyên cũng ngẩn ngơ, biểu cảm khiếp sợ, ông ta cho rằng Dương Thanh tới từ thế tục thì thanh kiếm anh dùng cũng rất tầm thường.
Nhưng nằm mơ cũng không ngờ, thanh kiếm trong tay Dương Thanh lại phát ra kiếm uy còn mạnh hơn kiếm Thần Vương trong tay ông ta.
Nhất thời, trong mắt Thân Nguyên phóng ra tia sáng cháy bỏng.
Những võ giả khác đều động lòng nhưng nghĩ tới thực lực đáng sợ của Dương Thanh thì họ cũng lập tức từ bỏ.
Thân Nguyên tham lam nói: “Kiếm là kiếm tốt nhưng con kiến hôi như mày không xứng sở hữu, tao có thể tha cho mày một mạng, để kiếm lại rồi rời khỏi Trung giới giới Cổ Võ, tao đảm bảo sau này không tìm mày!”
Dương Thanh đã vận chuyển công pháp tới cực hạn: “Kiếm Thiên Tử không phải là thứ mà loại rác rưởi có thể mơ ước, ông cũng chỉ xứng làm vong hồn dưới mũi kiếm”.
Giọng anh vừa dứt, một kiếm chém ra, kiếm uy khủng bố mang theo khí thế đè ép hướng về phía Thân Nguyên.
Keng keng keng...
Hai người nhanh chóng biến thành như bóng dáng vụt qua, bảo kiếm không ngừng va chạm phát ra âm thanh kim loại chói tai, trong Hợp Hoan Tông toàn là đao quang kiếm ảnh, những toà nhà bị lưỡi kiếm sắc bén cắt ngọt, sụp đổ, mặt đất còn có vô số khe nứt.
Mà ngay cả cường giả như Ngô Hùng Bá cũng khó có thể chịu đựng nổi kiếm uy đáng sợ.
Dương Thanh lại bị kiếm Thần Vương trong tay Thân Nguyên ép cho phải liên tục lùi ra sau.
Mạc Thanh Trúc ở một bên nhìn chằm chằm Dương Thanh, trên gương mặt xinh đẹp là sự lo lắng.
Cô ấy sốt ruột hỏi Mạc Thanh Tu: “Anh, anh Dương sẽ không sao chứ? Nghe đồn thanh kiếm Thần Vương kia chưa từng thua, phải làm sao mới cứu được anh Dương?”
Trận chiến cấp độ này thì hiển nhiên trình độ như họ không thể nhúng tay vào, dù Mạc Thanh Tu có danh hiệu Sát Thủ Áo Trắng nhưng cũng chỉ có thể đứng lo lắng suông.
Mạc Thanh Tu ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng cũng khá lo lắng: “Anh tin anh Dương sẽ giống như những lần trước, làm cho chúng ta bất ngờ!”
Sau đó anh ta lại thở dài: “Nhưng nếu anh ấy thất bại, anh chỉ có một cách để cứu thôi, tạm thời phải xem anh ấy chống đỡ được bao lâu!”
Mạc Thanh Trúc lo lắng hỏi: “Cách gì?”