-
Chương 2358-2359
Chương 2358: Con gái tôi đâu
Lúc này, Hợp Hoan Tông Trung Giới giới Cổ Võ đang tràn ngập niềm vui.
Bởi vì hôm nay là ngày thành hôn của Thân Vạn Dương, thiếu tông chủ của Hợp Hoan Tông.
Trong một căn phòng bị phong ấn bởi trận pháp, một cô gái có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành đang khóc.
Cô ngã gục xuống đất, ôm chân người hầu gái trước mặt, khóc lóc van xin: “Tôi cầu xin các người, thả tôi ra ngoài…”
Cô gái xinh đẹp khốn khổ đó chính là vợ của Dương Thành, Tần Thanh Tâm.
Sau khi Tần Thanh Tâm bị Thân Vạn Dương mang đến Hợp Hoan Tông thì bị giam ở đây, hôm nay là ngày Thân Vạn Dương muốn cưới cô làm vợ.
Người hầu gái dẫn đầu lạnh lùng trả lời: “Thiếu phu nhân, chúng tôi không có năng lực thả cô ra ngoài, mong cô đừng làm khó chúng tôi nữa, cô nhanh chóng thay quần áo đi, nếu không, khi thiếu tông chủ đến, người ấy sẽ lại tức giận cho xem!”
Tần Thanh Tâm tuyệt vọng hét lên: “Không, cho dù có chết tôi cũng không gả cho tên súc sinh kia...”
Hầu gái dẫn đầu khẽ cau mày, chợt vung tay lên, một luồng linh khí đánh vào người Tần Thanh Tâm, Tần Thanh Tâm lập tức không thể động đậy.
Sau đó cô ta lập tức quay đầu ra hiệu với những người hầu gái khác, những người này lập tức lấy mũ phượng khăn quàng vai, ép Tần Thanh Tâm mặc vào.
“Trung Giới giới Cổ Võ của chúng tôi, có rất nhiều đại tiểu thư của các tông môn lớn muốn gả cho thiếu tông chủ mà còn không có cơ hội!”
“Cô chỉ là một cô gái thế tục bình thường, có thể gả cho thiếu tông chủ của chúng tôi, đó là phúc phận của cô, đừng không biết điều như vậy!”
“Nếu như cô chọc giận thiếu tông chủ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Trong mắt hầu gái dẫn đầu tràn đầy ghen tị, lời nói lạnh lùng đầy uy hiếp.
Tần Thanh Tâm liều mạng giãy dụa, nhưng cho dù có cố gắng hết sức, thì thân thể cũng không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho những giọt nước mắt tuyệt vọng không ngừng chảy ra.
Lúc này, có giọng nói của một người đàn ông vang lên.
“Khi nào thì đến lượt một người làm đầy tớ như cô uy hiếp chủ nhân!”
Người hầu gái dẫn đầu đột nhiên tái mặt khi nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Bịch!”
Cô ta lập tức quỳ xuống đất, toàn thân run rẩy kịch liệt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, liều mạng dập đầu van xin người đàn ông đang bước từ cửa vào: “Thiếu tông chủ, là nô tỳ nói bậy, nô tỳ đáng chết, xin người tha cho nô tỳ một mạng...”
Một người đàn ông mặc long bào màu đỏ, trên tay cầm một chiếc quạt tre màu đỏ, trông có vẻ kiêu ngạo ương ngạnh.
Người tới không ai khác chính là Thân Vạn Dương, thiếu tông chủ của Hợp Hoan Tông.
“Bất kính với bề trên, nếu thích lắm miệng, vậy thì tự cắt lưỡi của mình, từ nay về sau làm một người câm đi!”
Thân Vạn Dương hừ lạnh một tiếng, nhưng hắn ta cũng không phải thật sự muốn bảo vệ Tần Thanh Tâm, mà là muốn làm cho Tần Thanh Tâm cảm thấy sự đáng sợ của hắn ta.
Vẻ mặt người hầu gái đau đớn, vì sống sót, cô ta phải tự dùng linh khí để cắt lưỡi mình.
Thân Vạn Dương cũng không thèm nhìn tới người hầu gái, mà dùng vẻ mặt hóm hỉnh cởi trói cho Tần Thanh Tâm.
“Súc sinh, con gái của tôi đâu? Mau trả con gái lại cho tôi, mau trả con gái lại cho tôi...”
Tần Thanh Tâm lao tới trước mặt Thân Vạn Dương, túm lấy quần áo của hắn ta, liều mạng giằng xé và hét lớn.
Khi cô nhìn thấy Thân Vạn Dương, kẻ thù của mình, trong mắt cô tràn đầy sát ý, muốn xé Thân Vạn Dương ra thành từng mảnh, nhưng lại không thể làm được, điều này khiến cô vô cùng suy sụp.
Sau khi Thân Vạn Dương bắt cô và Tiếu Tiếu tới đây thì họ đã tách ra, điều này khiến cô rất lo lắng cho sự an toàn của con gái mình, ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, nếu không phải vì con mình, có lẽ cô đã không chờ được đến hôm nay mà tự sát rồi.
“Bốp!”
Thân Vạn Dương tát mạnh vào mặt Tần Thanh Tâm mà không hề thương tiếc, mặc dù người phụ nữ trước mặt chính là người mà hắn ta sắp cưới.
Rồi nói một cách lạnh lùng: “Tôi đã nói rồi, bất kính với bề trên sẽ có hậu quả rất nặng nề, cho dù cô trở thành vợ của tôi, cũng không có tư cách làm bậy trước mặt tôi!”
Chương 2359: Đến dự
Hắn ta cưới Tần Thanh Tâm chỉ vì thèm muốn sắc đẹp của Tần Thanh Tâm, và muốn làm chuyện phòng the với Tần Thanh Tâm để tu luyện thôi, đương nhiên hắn ta sẽ không nâng niu cô trong tay như hòn ngọc quý.
Tần Thanh Tâm bị tát bay ra ngoài, cô bướng bỉnh đứng dậy lao tới, gầm lên giận dữ: “Thả con tôi ra, nếu không chồng tôi nhất định sẽ giết cả nhà anh..”.
Thân Vạn Dương lập tức cười lớn, khinh thường nói: “Ha ha ha ha... thằng chồng vô dụng đó của cô mà muốn giết cả nhà tôi sao? Tôi không giết cậu ta đã là may mắn của cậu ta rồi!”
Trong lòng hắn ta thầm nghĩ: “Tôi đã cướp đi người phụ nữ yêu quý của Dương Thành, nếu cậu ta thật sự có năng lực giết chết Võ Xương thì đã sớm đến Hợp Hoan Tông để cứu vợ con của mình rồi, chắc chỉ do dựa hơi Ngô Hùng Bá nên được thổi phồng quá mức thôi!”
Bỗng nhiên, hắn ta lớn tiếng nói với mọi người có mặt: “Cho dù Võ Xương thật sự bị tên nhãi ranh thế tục đó giết chết, thì trước mặt Hợp Hoan Tông của chúng tôi, cậu ta cũng chỉ là một con kiến”.
“Tại Hợp Hoan Tông này, bất kỳ một vị trưởng lão nào cũng có thể dễ dàng giết chết cậu ta trong nháy mắt!”
Nghe được những lời này, có người chuyên nịnh nọt lập tức bắt đầu nịnh bợ: “Thiếu tông chủ nói đúng, đừng nói là tên nhãi ranh kia, cho dù là phủ Thành chủ, chỉ cần Hợp Hoan Tông muốn tiêu diệt, chỉ trong chớp mắt là có thể làm được”.
Đúng lúc này, một người gác cửa chạy vào với sắc mặt tái nhợt, người gác cửa còn chưa kịp mở miệng báo cáo, phía sau đã truyền đến giọng nói đầy khinh thường của một người đàn ông: “Đúng là mạnh miệng, để tôi xem là ai muốn tiêu diệt phủ Thành chủ của tôi!”
Giọng nói tuy không lớn nhưng lại rất có uy lực, truyền vào tai mọi người đang có mặt ở đây.
Mọi người đều vô thức nhìn lại, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Toàn bộ nơi này rơi vào sự im lặng chết chóc trong giây lát.
Tên vừa nịnh nọt lúc nãy, thì trên mặt đã lộ ra vẻ sợ hãi, mồ hôi lạnh toát ra, hai chân run rẩy kịch liệt, gã không khỏi cúi đầu, không dám nhìn người đang đi tới.
Bởi vì người tới không ai khác chính là Ngô Hùng Bá, Thành chủ của phủ Thành chủ.
Đằng sau Ngô Hùng Bá còn có hai chàng trai trẻ, một người là con trai ông ta Ngô Tử Kính, rất nhiều người Trung Giới giới Cổ Võ đã từng gặp anh ta.
Còn một người khác, là một người thanh niên trông rất bình thường, nhìn qua rất xa lạ, rất nhiều người cho rằng đó chỉ là một tên tùy tùng của phủ Thành chủ nên không để ý nhiều.
Điều mà bọn họ không biết là người này chính là chàng trai thế tục mà lúc trước họ nhắc tới, Dương Thành!
Thân Vạn Dương nhìn thấy Ngô Hùng Bá xuất hiện, hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt tươi cười, chào hỏi: “Ngô thành chủ, đã lâu không gặp, hôm nay là ngọn gió nào đã đưa ông tới đây vậy, không tiếp đón từ xa, mong ông rộng lượng bỏ qua”.
Trên mặt Ngô Hùng Bá lộ ra ý cười, nhưng lại không hề che giấu sự giễu cợt trong mắt: “Chẳng phải là nghe nói thiếu tông chủ sắp kết hôn, cho nên tôi đặc biệt tới đây để tặng quà cho cậu sao!”
Thân Vạn Dương ý thức được Ngô Hùng Bá đến với ý đồ không tốt, nhưng tục ngữ nói đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, liền cười đáp: “Vạn Dương cảm tạ Ngô thành chủ!”
Tuy nhiên, giây tiếp theo, nụ cười trên mặt hắn ta đột nhiên cứng đờ, toàn thân không khỏi toát ra sát khí mãnh liệt.
“Bùm!”
Chỉ nhìn thấy một vài đệ tử của phủ Thành chủ đang khiêng một cỗ quan tài đặt mạnh xuống sảnh lớn.
Khóe miệng Thân Vạn Dương kịch liệt co giật, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Hắn ta gọi thẳng tên Ngô Hùng Bá, lạnh giọng hỏi: “Ngô Hùng Bá, ý của ông là gì?”
“Hợp Hoan Tông chúng tôi cũng chưa từng có thù oán gì với phủ Thành chủ của các người, trong hôn lễ của tôi mà ông lại đưa tới một cỗ quan tài, thì có phải là rất quá đáng không?”
“Nếu ông cho rằng tiêu diệt được Thiên Hải Tông là có thể tiêu diệt Hợp Hoan Tông chúng tôi thì ông đã lầm rồi, Hợp Hoan Tông chúng tôi không phải là thứ vô dụng như tên Võ Xương kia”.
Lúc này, Hợp Hoan Tông Trung Giới giới Cổ Võ đang tràn ngập niềm vui.
Bởi vì hôm nay là ngày thành hôn của Thân Vạn Dương, thiếu tông chủ của Hợp Hoan Tông.
Trong một căn phòng bị phong ấn bởi trận pháp, một cô gái có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành đang khóc.
Cô ngã gục xuống đất, ôm chân người hầu gái trước mặt, khóc lóc van xin: “Tôi cầu xin các người, thả tôi ra ngoài…”
Cô gái xinh đẹp khốn khổ đó chính là vợ của Dương Thành, Tần Thanh Tâm.
Sau khi Tần Thanh Tâm bị Thân Vạn Dương mang đến Hợp Hoan Tông thì bị giam ở đây, hôm nay là ngày Thân Vạn Dương muốn cưới cô làm vợ.
Người hầu gái dẫn đầu lạnh lùng trả lời: “Thiếu phu nhân, chúng tôi không có năng lực thả cô ra ngoài, mong cô đừng làm khó chúng tôi nữa, cô nhanh chóng thay quần áo đi, nếu không, khi thiếu tông chủ đến, người ấy sẽ lại tức giận cho xem!”
Tần Thanh Tâm tuyệt vọng hét lên: “Không, cho dù có chết tôi cũng không gả cho tên súc sinh kia...”
Hầu gái dẫn đầu khẽ cau mày, chợt vung tay lên, một luồng linh khí đánh vào người Tần Thanh Tâm, Tần Thanh Tâm lập tức không thể động đậy.
Sau đó cô ta lập tức quay đầu ra hiệu với những người hầu gái khác, những người này lập tức lấy mũ phượng khăn quàng vai, ép Tần Thanh Tâm mặc vào.
“Trung Giới giới Cổ Võ của chúng tôi, có rất nhiều đại tiểu thư của các tông môn lớn muốn gả cho thiếu tông chủ mà còn không có cơ hội!”
“Cô chỉ là một cô gái thế tục bình thường, có thể gả cho thiếu tông chủ của chúng tôi, đó là phúc phận của cô, đừng không biết điều như vậy!”
“Nếu như cô chọc giận thiếu tông chủ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Trong mắt hầu gái dẫn đầu tràn đầy ghen tị, lời nói lạnh lùng đầy uy hiếp.
Tần Thanh Tâm liều mạng giãy dụa, nhưng cho dù có cố gắng hết sức, thì thân thể cũng không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho những giọt nước mắt tuyệt vọng không ngừng chảy ra.
Lúc này, có giọng nói của một người đàn ông vang lên.
“Khi nào thì đến lượt một người làm đầy tớ như cô uy hiếp chủ nhân!”
Người hầu gái dẫn đầu đột nhiên tái mặt khi nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Bịch!”
Cô ta lập tức quỳ xuống đất, toàn thân run rẩy kịch liệt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, liều mạng dập đầu van xin người đàn ông đang bước từ cửa vào: “Thiếu tông chủ, là nô tỳ nói bậy, nô tỳ đáng chết, xin người tha cho nô tỳ một mạng...”
Một người đàn ông mặc long bào màu đỏ, trên tay cầm một chiếc quạt tre màu đỏ, trông có vẻ kiêu ngạo ương ngạnh.
Người tới không ai khác chính là Thân Vạn Dương, thiếu tông chủ của Hợp Hoan Tông.
“Bất kính với bề trên, nếu thích lắm miệng, vậy thì tự cắt lưỡi của mình, từ nay về sau làm một người câm đi!”
Thân Vạn Dương hừ lạnh một tiếng, nhưng hắn ta cũng không phải thật sự muốn bảo vệ Tần Thanh Tâm, mà là muốn làm cho Tần Thanh Tâm cảm thấy sự đáng sợ của hắn ta.
Vẻ mặt người hầu gái đau đớn, vì sống sót, cô ta phải tự dùng linh khí để cắt lưỡi mình.
Thân Vạn Dương cũng không thèm nhìn tới người hầu gái, mà dùng vẻ mặt hóm hỉnh cởi trói cho Tần Thanh Tâm.
“Súc sinh, con gái của tôi đâu? Mau trả con gái lại cho tôi, mau trả con gái lại cho tôi...”
Tần Thanh Tâm lao tới trước mặt Thân Vạn Dương, túm lấy quần áo của hắn ta, liều mạng giằng xé và hét lớn.
Khi cô nhìn thấy Thân Vạn Dương, kẻ thù của mình, trong mắt cô tràn đầy sát ý, muốn xé Thân Vạn Dương ra thành từng mảnh, nhưng lại không thể làm được, điều này khiến cô vô cùng suy sụp.
Sau khi Thân Vạn Dương bắt cô và Tiếu Tiếu tới đây thì họ đã tách ra, điều này khiến cô rất lo lắng cho sự an toàn của con gái mình, ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, nếu không phải vì con mình, có lẽ cô đã không chờ được đến hôm nay mà tự sát rồi.
“Bốp!”
Thân Vạn Dương tát mạnh vào mặt Tần Thanh Tâm mà không hề thương tiếc, mặc dù người phụ nữ trước mặt chính là người mà hắn ta sắp cưới.
Rồi nói một cách lạnh lùng: “Tôi đã nói rồi, bất kính với bề trên sẽ có hậu quả rất nặng nề, cho dù cô trở thành vợ của tôi, cũng không có tư cách làm bậy trước mặt tôi!”
Chương 2359: Đến dự
Hắn ta cưới Tần Thanh Tâm chỉ vì thèm muốn sắc đẹp của Tần Thanh Tâm, và muốn làm chuyện phòng the với Tần Thanh Tâm để tu luyện thôi, đương nhiên hắn ta sẽ không nâng niu cô trong tay như hòn ngọc quý.
Tần Thanh Tâm bị tát bay ra ngoài, cô bướng bỉnh đứng dậy lao tới, gầm lên giận dữ: “Thả con tôi ra, nếu không chồng tôi nhất định sẽ giết cả nhà anh..”.
Thân Vạn Dương lập tức cười lớn, khinh thường nói: “Ha ha ha ha... thằng chồng vô dụng đó của cô mà muốn giết cả nhà tôi sao? Tôi không giết cậu ta đã là may mắn của cậu ta rồi!”
Trong lòng hắn ta thầm nghĩ: “Tôi đã cướp đi người phụ nữ yêu quý của Dương Thành, nếu cậu ta thật sự có năng lực giết chết Võ Xương thì đã sớm đến Hợp Hoan Tông để cứu vợ con của mình rồi, chắc chỉ do dựa hơi Ngô Hùng Bá nên được thổi phồng quá mức thôi!”
Bỗng nhiên, hắn ta lớn tiếng nói với mọi người có mặt: “Cho dù Võ Xương thật sự bị tên nhãi ranh thế tục đó giết chết, thì trước mặt Hợp Hoan Tông của chúng tôi, cậu ta cũng chỉ là một con kiến”.
“Tại Hợp Hoan Tông này, bất kỳ một vị trưởng lão nào cũng có thể dễ dàng giết chết cậu ta trong nháy mắt!”
Nghe được những lời này, có người chuyên nịnh nọt lập tức bắt đầu nịnh bợ: “Thiếu tông chủ nói đúng, đừng nói là tên nhãi ranh kia, cho dù là phủ Thành chủ, chỉ cần Hợp Hoan Tông muốn tiêu diệt, chỉ trong chớp mắt là có thể làm được”.
Đúng lúc này, một người gác cửa chạy vào với sắc mặt tái nhợt, người gác cửa còn chưa kịp mở miệng báo cáo, phía sau đã truyền đến giọng nói đầy khinh thường của một người đàn ông: “Đúng là mạnh miệng, để tôi xem là ai muốn tiêu diệt phủ Thành chủ của tôi!”
Giọng nói tuy không lớn nhưng lại rất có uy lực, truyền vào tai mọi người đang có mặt ở đây.
Mọi người đều vô thức nhìn lại, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Toàn bộ nơi này rơi vào sự im lặng chết chóc trong giây lát.
Tên vừa nịnh nọt lúc nãy, thì trên mặt đã lộ ra vẻ sợ hãi, mồ hôi lạnh toát ra, hai chân run rẩy kịch liệt, gã không khỏi cúi đầu, không dám nhìn người đang đi tới.
Bởi vì người tới không ai khác chính là Ngô Hùng Bá, Thành chủ của phủ Thành chủ.
Đằng sau Ngô Hùng Bá còn có hai chàng trai trẻ, một người là con trai ông ta Ngô Tử Kính, rất nhiều người Trung Giới giới Cổ Võ đã từng gặp anh ta.
Còn một người khác, là một người thanh niên trông rất bình thường, nhìn qua rất xa lạ, rất nhiều người cho rằng đó chỉ là một tên tùy tùng của phủ Thành chủ nên không để ý nhiều.
Điều mà bọn họ không biết là người này chính là chàng trai thế tục mà lúc trước họ nhắc tới, Dương Thành!
Thân Vạn Dương nhìn thấy Ngô Hùng Bá xuất hiện, hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt tươi cười, chào hỏi: “Ngô thành chủ, đã lâu không gặp, hôm nay là ngọn gió nào đã đưa ông tới đây vậy, không tiếp đón từ xa, mong ông rộng lượng bỏ qua”.
Trên mặt Ngô Hùng Bá lộ ra ý cười, nhưng lại không hề che giấu sự giễu cợt trong mắt: “Chẳng phải là nghe nói thiếu tông chủ sắp kết hôn, cho nên tôi đặc biệt tới đây để tặng quà cho cậu sao!”
Thân Vạn Dương ý thức được Ngô Hùng Bá đến với ý đồ không tốt, nhưng tục ngữ nói đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, liền cười đáp: “Vạn Dương cảm tạ Ngô thành chủ!”
Tuy nhiên, giây tiếp theo, nụ cười trên mặt hắn ta đột nhiên cứng đờ, toàn thân không khỏi toát ra sát khí mãnh liệt.
“Bùm!”
Chỉ nhìn thấy một vài đệ tử của phủ Thành chủ đang khiêng một cỗ quan tài đặt mạnh xuống sảnh lớn.
Khóe miệng Thân Vạn Dương kịch liệt co giật, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Hắn ta gọi thẳng tên Ngô Hùng Bá, lạnh giọng hỏi: “Ngô Hùng Bá, ý của ông là gì?”
“Hợp Hoan Tông chúng tôi cũng chưa từng có thù oán gì với phủ Thành chủ của các người, trong hôn lễ của tôi mà ông lại đưa tới một cỗ quan tài, thì có phải là rất quá đáng không?”
“Nếu ông cho rằng tiêu diệt được Thiên Hải Tông là có thể tiêu diệt Hợp Hoan Tông chúng tôi thì ông đã lầm rồi, Hợp Hoan Tông chúng tôi không phải là thứ vô dụng như tên Võ Xương kia”.