-
Chương 2347: Cực kỳ khác thường
Thế nhưng chuyện mà tất cả mọi người kinh ngạc là Tiêu Thanh Vân lại không hề nghe theo lệnh của Võ Xương, mà đột nhiên khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu niệm kinh.
Giống như lúc trước Dương Thanh nhập ma mất khống chế vậy.
“Tiêu Thanh Vân, ông đang làm gì vậy?”
Thấy vậy, Võ Xương bỗng quát lớn, lập tức thét gào.
Chỉ là, Tiêu Thanh Vân vẫn không quan tâm, giống như một lão tăng đã nhập thiền, niệm kinh không ngừng nghỉ.
“Ha ha!”
Ngô Hùng Bá bỗng cười lớn: “Xem ra, người của ông không nguyện ý nghe theo lệnh ông rồi”.
Ông ta vừa dứt lời, thì cả người đã lao đến trước mặt Võ Xương, nhấc chân đạp mạnh xuống đất.
“Rầm rầm rầm!”
Cả hai chân trái phải của Ngô Hùng Bá luân phiên đạp xuống.
Võ Xương phản ứng cũng rất nhanh, mắt thấy không thể tránh được, vội vàng giơ hai tay ngăn lại.
Mà đúng lúc này, Dương Thanh cũng lao đến, tay anh cầm kiếm Thiên Tử, không chút do dự mà vung mạnh xuống thân thể Võ Xương.
“Cậu dám!”
Võ Xương đang bị Ngô Hùng Bá tấn công, căn bản không có cơ hội đánh trả, mắt thấy Dương Thanh đã vung kiếm chém đến, sắc mặt ông ta thay đổi hẳn.
“Hừ!”
Dương Thanh cười giễu, chẳng những không bị ảnh hưởng gì, mà trái lại, thế tấn công càng dữ dội hơn, kiếm Thiên Tử trong tay vung vẫy không ngừng.
“Vù!”
Võ Xương bỗng thét lớn một tiếng, vung đến nắm cổ tay Dương Thanh.
“Võ Xương, đối thủ của ông là tôi!”
Ngô Hùng Bá cười lớn một tiếng, rồi lại liên tục tấn công.
Dương Thanh và Ngô Hùng Bá một trước một sau tấn công, Võ Xương chỉ có thể chống đỡ được một bên.
“A…”
Võ Xương bỗng tức giận rống gào, một luồng khí thế hùng mạnh bùng nổ từ trên người ông ta, càn quét khắp bốn phương tám hướng xung quanh.
Ngô Hùng Bá và Dương Thanh lập tức bị luồng khí thế hùng mạnh này đánh bay.
“Các người đúng là tự tìm đường chết mà!”
Khóe miệng Võ Xương đã chảy máu, trên người cũng có rất nhiều vết kiếm đáng sợ.
Ông ta tóc tai bù xù đứng giữa hư không, trông vô cùng hung tợn.
Mọi người bên dưới đều ngây ngốc.
Võ Xương đã dùng đến bí pháp, thế mà lại bị ép đến bước này rồi, thế nhưng sức mạnh của Dương Thanh, bọn họ cũng đã từng thấy, huống hồ còn có thêm Ngô Hùng Bá liên thủ với Dương Thanh.
Thương thế của Dương Thanh cũng không nhẹ, anh đứng giữa hư không, vẻ mặt vô cùng nặng nề nhìn Võ Xương.
Anh có thể cảm nhận được khí thế của Võ Xương càng kinh khủng hơn, cho dù anh và Ngô Hùng Bá có liên thủ cũng chưa chắc dễ dàng giết chết được.
Nếu có một cao thủ có sức chiến đấu tương đương với bọn họ xuất hiện trợ giúp Võ Xương, thì tình cảnh của anh và Ngô Hùng Bá lại càng thảm hơn.
Chỉ là, chuyện khiến anh nghĩ không hiểu là, Tiêu Thanh Vân thân là tam trưởng lão của Thiên Hải Tông, nhưng lại không nghe theo lệnh của Võ Xương, mà lại đang niệm kinh.
Chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là lúc đối phương đang niệm kinh thì ma khí trong thân thể Dương Thanh lại dần dần biến mất.
Cho dù Dương Thanh có sử dụng ma khí trong lúc chiến đấu với Võ Xương thì nó cũng không ngừng tan biến.
Loại ma khí này cực kỳ đáng sợ, thực lực mà Dương Thành bùng nổ càng mạnh thì ma khí trên người anh càng đáng sợ, mà lý trí của anh cũng biến mất nhanh hơn.
Cũng may có Tiêu Thanh Vân ở đây mới giúp anh khống chế được ma khí trong cơ thể.
Đôi mắt sắc bén của Võ Xương bỗng nhìn sang Tiêu Thanh Vân đang ngồi xếp bằng bên dưới, vẻ mặt hung tợn nói: “Tiêu Thanh Vân, tôi ra lệnh cho ông lập tức giết chết tên nhóc này!”
Tiêu Thanh Vân tựa như không nghe thấy lời của ông ta vậy, vẫn nhắm mắt như cũ, miệng niệm kinh.
Ánh mắt Võ Xương chợt lóe lên sát ý, tuy ông ta không rõ tại sao Tiêu Thanh Vân không nghe theo lệnh của mình, nhưng biết rõ nếu Tiêu Thanh Vân còn không ra tay thì ông ta sẽ thua ngay.
Ông ta mà thua thì kết cục của Thiên Hải Tông sẽ rất thảm.
Võ Xương bỗng rống lớn với Thiên Hải Tông bên dưới: “Các đệ tử Thiên Hải Tông nghe lệnh, giết chết Tiêu Thanh Vân cho tôi!”
“Cái gì? Võ Xương thân là tông chủ của Thiên Hải Tông mà lại ra lệnh muốn giết chết tam trưởng lão của Thiên Hải Tông!”
Mọi người đều kinh sợ.
Giống như lúc trước Dương Thanh nhập ma mất khống chế vậy.
“Tiêu Thanh Vân, ông đang làm gì vậy?”
Thấy vậy, Võ Xương bỗng quát lớn, lập tức thét gào.
Chỉ là, Tiêu Thanh Vân vẫn không quan tâm, giống như một lão tăng đã nhập thiền, niệm kinh không ngừng nghỉ.
“Ha ha!”
Ngô Hùng Bá bỗng cười lớn: “Xem ra, người của ông không nguyện ý nghe theo lệnh ông rồi”.
Ông ta vừa dứt lời, thì cả người đã lao đến trước mặt Võ Xương, nhấc chân đạp mạnh xuống đất.
“Rầm rầm rầm!”
Cả hai chân trái phải của Ngô Hùng Bá luân phiên đạp xuống.
Võ Xương phản ứng cũng rất nhanh, mắt thấy không thể tránh được, vội vàng giơ hai tay ngăn lại.
Mà đúng lúc này, Dương Thanh cũng lao đến, tay anh cầm kiếm Thiên Tử, không chút do dự mà vung mạnh xuống thân thể Võ Xương.
“Cậu dám!”
Võ Xương đang bị Ngô Hùng Bá tấn công, căn bản không có cơ hội đánh trả, mắt thấy Dương Thanh đã vung kiếm chém đến, sắc mặt ông ta thay đổi hẳn.
“Hừ!”
Dương Thanh cười giễu, chẳng những không bị ảnh hưởng gì, mà trái lại, thế tấn công càng dữ dội hơn, kiếm Thiên Tử trong tay vung vẫy không ngừng.
“Vù!”
Võ Xương bỗng thét lớn một tiếng, vung đến nắm cổ tay Dương Thanh.
“Võ Xương, đối thủ của ông là tôi!”
Ngô Hùng Bá cười lớn một tiếng, rồi lại liên tục tấn công.
Dương Thanh và Ngô Hùng Bá một trước một sau tấn công, Võ Xương chỉ có thể chống đỡ được một bên.
“A…”
Võ Xương bỗng tức giận rống gào, một luồng khí thế hùng mạnh bùng nổ từ trên người ông ta, càn quét khắp bốn phương tám hướng xung quanh.
Ngô Hùng Bá và Dương Thanh lập tức bị luồng khí thế hùng mạnh này đánh bay.
“Các người đúng là tự tìm đường chết mà!”
Khóe miệng Võ Xương đã chảy máu, trên người cũng có rất nhiều vết kiếm đáng sợ.
Ông ta tóc tai bù xù đứng giữa hư không, trông vô cùng hung tợn.
Mọi người bên dưới đều ngây ngốc.
Võ Xương đã dùng đến bí pháp, thế mà lại bị ép đến bước này rồi, thế nhưng sức mạnh của Dương Thanh, bọn họ cũng đã từng thấy, huống hồ còn có thêm Ngô Hùng Bá liên thủ với Dương Thanh.
Thương thế của Dương Thanh cũng không nhẹ, anh đứng giữa hư không, vẻ mặt vô cùng nặng nề nhìn Võ Xương.
Anh có thể cảm nhận được khí thế của Võ Xương càng kinh khủng hơn, cho dù anh và Ngô Hùng Bá có liên thủ cũng chưa chắc dễ dàng giết chết được.
Nếu có một cao thủ có sức chiến đấu tương đương với bọn họ xuất hiện trợ giúp Võ Xương, thì tình cảnh của anh và Ngô Hùng Bá lại càng thảm hơn.
Chỉ là, chuyện khiến anh nghĩ không hiểu là, Tiêu Thanh Vân thân là tam trưởng lão của Thiên Hải Tông, nhưng lại không nghe theo lệnh của Võ Xương, mà lại đang niệm kinh.
Chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là lúc đối phương đang niệm kinh thì ma khí trong thân thể Dương Thanh lại dần dần biến mất.
Cho dù Dương Thanh có sử dụng ma khí trong lúc chiến đấu với Võ Xương thì nó cũng không ngừng tan biến.
Loại ma khí này cực kỳ đáng sợ, thực lực mà Dương Thành bùng nổ càng mạnh thì ma khí trên người anh càng đáng sợ, mà lý trí của anh cũng biến mất nhanh hơn.
Cũng may có Tiêu Thanh Vân ở đây mới giúp anh khống chế được ma khí trong cơ thể.
Đôi mắt sắc bén của Võ Xương bỗng nhìn sang Tiêu Thanh Vân đang ngồi xếp bằng bên dưới, vẻ mặt hung tợn nói: “Tiêu Thanh Vân, tôi ra lệnh cho ông lập tức giết chết tên nhóc này!”
Tiêu Thanh Vân tựa như không nghe thấy lời của ông ta vậy, vẫn nhắm mắt như cũ, miệng niệm kinh.
Ánh mắt Võ Xương chợt lóe lên sát ý, tuy ông ta không rõ tại sao Tiêu Thanh Vân không nghe theo lệnh của mình, nhưng biết rõ nếu Tiêu Thanh Vân còn không ra tay thì ông ta sẽ thua ngay.
Ông ta mà thua thì kết cục của Thiên Hải Tông sẽ rất thảm.
Võ Xương bỗng rống lớn với Thiên Hải Tông bên dưới: “Các đệ tử Thiên Hải Tông nghe lệnh, giết chết Tiêu Thanh Vân cho tôi!”
“Cái gì? Võ Xương thân là tông chủ của Thiên Hải Tông mà lại ra lệnh muốn giết chết tam trưởng lão của Thiên Hải Tông!”
Mọi người đều kinh sợ.