-
Chương 2339: Kiếm chĩa vào trưởng lão
Lúc này, gần như tất cả mọi người đều tập trung ánh nhìn vào Võ Xương và Ngô Hùng Bá đang giao chiến trên không.
Chỉ có rất ít người chú ý đến tình hình phía Dương Thanh.
Vẻ mặt Ngô Tử Kính vô cùng kinh sợ, vội lớn tiếng nói: “Mau ngăn Hạ Hầu Thương!”
Vài thị vệ của phủ Thành Chủ chịu trách nhiệm bảo vệ cho anh ta nhận được mệnh thì đều lao về phía Hạ Hầu Thương, chỉ là tất cả đã muộn, Hạ Hầu Thương đã xông đến trước mặt Dương Thanh.
“Vù!”
Ngay khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng Hạ Hầu Thương sẽ dùng một đòn miểu sát Dương Thanh thì một thanh trường kiếm bỗng vung ra, xuyên thẳng qua tim Hạ Hầu Thương.
“Cái gì?”
Lúc này, tất cả mọi người đang chú ý bên này đều sững sờ.
Vẻ mặt Hạ Hầu Thương không tin nổi, cúi đầu nhìn thanh trường kiếm xuyên qua tim mình, đầy tuyệt vọng.
Ông ta cảm nhận được sức sống trong cơ thể đang dần biến mất, cả người lạnh lẽo buốt xương, không còn chút sức lực.
Trái lại, Dương Thanh lại mang theo vẻ mặt lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Thật sự không hiểu nổi, sao Võ Xương lại để một tên phế vật như ông làm đại trưởng lão Thiên Hải Tông chứ?”
“Phù!”
Nghe thấy lời Dương Thanh, Hạ Hầu Thương lập tức phun ra máu, hai mắt trợn tròn, hoàn toàn mất đi sự sống.
Dương Thanh rút kiếm Thiên Tử về, chuyện khiến người ta bất ngờ là trên thân kiếm lại không hề có vết máu nào.
“Hạ Hầu Thương, chết rồi?”
Một lúc sau, Ngô Tử Kinh mới định thần lại từ trong cơn chấn động, vẻ mặt kinh sợ.
Thị vệ của phủ Thành Chủ cũng ngây ngốc đứng tại chỗ, mới vừa rồi, bọn họ còn nhận được lệnh phải ngăn cản Hạ Hầu Thương giết chết Dương Thanh.
Bọn họ biết rõ đã muộn rồi, nhưng vẫn liều mạng dốc sức lao đến, nhưng còn chưa kịp xông đến thì tận mắt nhìn thấy Hạ Hầu Thương đã bị một kiếm của Dương Thanh đâm xuyên tim.
Một kiếm, miểu sát!
Điểm mấu chốt là, người diệt gọn Hạ Hầu Thương là một người trẻ tuổi chưa đến ba mươi đến từ giới thế tục.
Còn Hạ Hầu Thương lại là một trong những cao thủ đứng trên đỉnh cao ở Trung Giới giới Cổ Võ, là cao thủ Thiên Cảnh đỉnh cao lục phẩm hàng thật giá thật, thậm chí sức chiến đấu có thể so với Thiên Cảnh sơ kỳ thất phẩm.
Cao thủ cấp bậc như thế, tìm khắp thế lực đỉnh cao ở Trung Giới giới Cổ Võ cũng đều là nhân vật đỉnh cao, mà hôm nay lại chết trong tay một người trẻ tuổi.
Những người chú ý tình hình bên này đều sững sờ, vẻ mặt ai cũng không tin nổi.
“Ngô Hùng Bá này đúng thật là khó chơi, trong thời gian ngắn e là tông chủ cũng khó mà đánh bại ông ta”.
Lúc này, Lê Nguyên Thanh vẫn luôn ngẩng đầu nhìn trận chiến trên không bỗng lên tiếng nói.
Chỉ là, sau khi ông ta nói xong, Tiêu Thanh Vân lại không đáp lại gì.
“Tam trưởng lão?”
Lê Nguyên Thanh nhíu mày, nhìn Tiêu Thanh Vân gọi một tiếng.
Lúc này Tiêu Thanh Vân mới định thần, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Lê Nguyên Thanh nói: “Đại trưởng lão, chết rồi!”
Lê Nguyên Thanh cười lạnh nói: “Ha ha, chỉ là một tên nhãi đến từ giới thế tục, đại trưởng lão giết cậu ta cũng như giết gà thôi”.
Tiêu Thanh Vân nuốt nước bọt, khó khăn lên tiếng nói: “Người bị giết chết, là đại trưởng lão!”
“Ha ha, tam trưởng lão, ông đúng là biết đùa, đại trưởng lão là cao thủ Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao hàng thật giá thật, tìm khắp Trung Giới giới Cổ Võ này, ngoại trừ mấy vị cao thủ đứng trên đỉnh cao kia, còn ai có thể giết chết được ông ấy chứ?”
Lê Nguyên Thanh cười lạnh, thậm chỉ chẳng buồn liếc nhìn mà chỉ tiếp tục quan tâm đến trận chiến của Võ Xương và Ngô Hùng Bá.
Chỉ có trận chiến cấp bậc thế này mới có thể khiến ông ta lĩnh ngộ được tu hành võ đạo, nhờ đó mà thực lực tiến bộ thêm một bước.
“Anh Dương, anh không sao chứ?”
Lúc này, Ngô Tử Kính vội vàng đi đến trước mặt Dương Thanh, gấp gáp lấy một lọ sứ trắng ra đưa cho Dương Thanh nói: “Đây là Tiểu Hoàn Đan, có thể giúp thể lực anh khôi phục mau chóng”.
Dương Thanh cũng không khách sáo, trực tiếp lấy một viên Tiểu Hoàn Đan từ trong lọ ra nuốt xuống.
Bản thân anh là thầy luyện đan, nhưng chưa từng luyện chế Tiểu Hoàn Đan, đây cũng là lần đầu tiên dùng loại đan dược khôi phục nhanh này.
Đan dược vừa vào đã tiêu hóa ngay, chẳng mấy chốc, Dương Thanh đã cảm nhận được thể lực của mình đang bắt đầu khôi phục nhanh chóng.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh đã mau chóng đạt đến trạng thái đỉnh cao, không những vậy, thể lực còn mạnh hơn cả lúc trước.
“Anh còn Tiểu Hoàn Đan không?”
Dương Thanh nhìn Ngô Tử Kính hỏi.
Ngô Tử Kính khẽ giựt khóe miệng, lắc đầu nói: “Đây là phần thưởng tôi có được do lúc trước từng lập công lớn cho phủ Thành Chủ”.
Lúc này Dương Thanh mới hiểu, tuy là ở Trung Giới giới Cổ Võ thì Tiểu Hoàn Đan cũng là loại đan dược khôi phục cao cấp.
Anh vươn tay vỗ vai Ngô Tử Kính, lên tiếng nói: “Sau này, anh cần đan dược gì, tôi sẽ lo hết!”
Ngô Tử Kính cười không tự nhiên lắm, rõ ràng không xem lời của Dương Thanh là thật, nhưng vẫn nói: “Vậy thì cám ơn anh Dương”.
Cho dù thế nào, bây giờ cũng phải kết giao với Dương Thanh, chỉ dựa vào sức chiến đấu hùng mạnh mà Dương Thanh vừa thể hiện lúc nãy cũng đủ để thiếu chủ phủ Thành Chủ là anh ta chủ động làm quen rồi.
Lúc này, Dương Thanh tay cầm kiếm Thiên Tử, ánh mắt bỗng nhìn Tiêu Thanh Vân.
Ngay khi anh nhìn sang Tiêu Thanh Vân, Tiêu Thanh Vân cũng đang nhìn anh, chỉ là chuyện khiến anh bất ngờ là ánh mắt Tiêu Thanh Vân không hề có sát ý, mà lại có chút lo lắng.
Ánh mắt lo lắng này khiến Dương Thanh cảm thấy rất kỳ lạ, giống như đang lo lắng thay anh vậy.
Rõ ràng Tiêu Thanh Vân là tam trưởng lão của Thiên Hải Tông, mà vừa nãy Dương Thanh đã giết chết đại trưởng lão dưới mắt ông ta, tại sao Tiêu Thanh Vân lại thấy lo lắng cho anh chứ?
Ngay khi Dương Thanh đang nghi hoặc thì Lê Nguyên Thanh bỗng nặng nề nói: “Lúc trước Ngô Hùng Bá che giấu thực lực, tông chủ muốn hạ được ông ta e rằng rất khó, chúng ta chuẩn bị ra tay giúp tông chủ thôi”.
Nhưng lời của ông ta lại không có ai đáp.
“Tam trưởng lão?”
Âm thanh Lê Nguyên Thanh lạnh lùng hơn, lúc ông ta nhìn Tiêu Thanh Vân thì phát hiện Tiêu Thanh Vân đang nhìn chằm chằm Dương Thanh cách đó không xa.
Lúc này, dưới chân Dương Thanh là một thi thể.
Chuyện khiến ông ta kinh ngạc, là thi thế đó lại là Hạ Hầu Thương.
Mãi đến lúc này, ông ta mới giật mình bừng tỉnh, vừa nãy Tiêu Thanh Vân vốn không nói đùa mà đại trưởng lão thật sự đã bị Dương Thanh giết chết.
“Đại trưởng lão, chết rồi?”
Lê Nguyên Thanh không thể che giấu nỗi sợ trong mắt.
Tiêu Thanh Vân gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Đôi mắt Lê Nguyên Thanh đầy lệ khí, hung hăng nhìn Dương Thanh.
Dương Thanh tay cầm kiếm Thiên Tử, cả người hừng hực chiến ý, hai mắt sôi sục sát ý.
Anh bỗng lên tiếng hỏi: “Ông chính là cao thủ đứng thứ ba của Thiên Hải Tông - Lê Nguyên Thanh?”
Lê Nguyên Thanh cắn răng nói: “Nhóc con, cậu đang tự tìm đường chết đấy! Giết chết đại trưởng lão của Thiên Hải Tông tôi, lại còn dám khiêu khích tôi?”
Mặc dù Dương Thanh giết chết Hạ Hầu Thương, nhưng ông ta vẫn không thừa nhận Dương Thanh thật sự có thực lực giết chết được Hạ Hầu Thương, theo ông ta thấy, trước đó Hạ Hầu Thương suýt nữa đã bị Ngô Hùng Bá giết chết, thân thể bị thương nặng nên mới bị Dương Thanh giết chết.
Dương Thanh cười lạnh, một luồng khí thế hùng mạnh bộc phát trong thân thể anh.
“Ầm!”
Lúc này, cả phủ Thành Chủ đều ngập tràn một luồng khí thế cuồng bạo.
Lê Nguyên Thanh vừa rồi vẫn còn mang theo sát ý, lúc này lại trừng mắt, vẻ mặt không tin nổi, nói: “Chuyện, chuyện này sao có thể?”
Chỉ dựa vào khí thế hùng mạnh tỏa ra từ trên người Dương Thanh cũng có thể chắc chắn, thực lực Dương Thanh đã đạt đến cấp bậc Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao.
“Lê Nguyên Thanh, lăn ra đây chịu chết đi!”
Kiếm Thiên Tử trong tay Dương Thanh nhắm về phía Lê Nguyên Thanh, rống lớn nói.
Chỉ có rất ít người chú ý đến tình hình phía Dương Thanh.
Vẻ mặt Ngô Tử Kính vô cùng kinh sợ, vội lớn tiếng nói: “Mau ngăn Hạ Hầu Thương!”
Vài thị vệ của phủ Thành Chủ chịu trách nhiệm bảo vệ cho anh ta nhận được mệnh thì đều lao về phía Hạ Hầu Thương, chỉ là tất cả đã muộn, Hạ Hầu Thương đã xông đến trước mặt Dương Thanh.
“Vù!”
Ngay khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng Hạ Hầu Thương sẽ dùng một đòn miểu sát Dương Thanh thì một thanh trường kiếm bỗng vung ra, xuyên thẳng qua tim Hạ Hầu Thương.
“Cái gì?”
Lúc này, tất cả mọi người đang chú ý bên này đều sững sờ.
Vẻ mặt Hạ Hầu Thương không tin nổi, cúi đầu nhìn thanh trường kiếm xuyên qua tim mình, đầy tuyệt vọng.
Ông ta cảm nhận được sức sống trong cơ thể đang dần biến mất, cả người lạnh lẽo buốt xương, không còn chút sức lực.
Trái lại, Dương Thanh lại mang theo vẻ mặt lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Thật sự không hiểu nổi, sao Võ Xương lại để một tên phế vật như ông làm đại trưởng lão Thiên Hải Tông chứ?”
“Phù!”
Nghe thấy lời Dương Thanh, Hạ Hầu Thương lập tức phun ra máu, hai mắt trợn tròn, hoàn toàn mất đi sự sống.
Dương Thanh rút kiếm Thiên Tử về, chuyện khiến người ta bất ngờ là trên thân kiếm lại không hề có vết máu nào.
“Hạ Hầu Thương, chết rồi?”
Một lúc sau, Ngô Tử Kinh mới định thần lại từ trong cơn chấn động, vẻ mặt kinh sợ.
Thị vệ của phủ Thành Chủ cũng ngây ngốc đứng tại chỗ, mới vừa rồi, bọn họ còn nhận được lệnh phải ngăn cản Hạ Hầu Thương giết chết Dương Thanh.
Bọn họ biết rõ đã muộn rồi, nhưng vẫn liều mạng dốc sức lao đến, nhưng còn chưa kịp xông đến thì tận mắt nhìn thấy Hạ Hầu Thương đã bị một kiếm của Dương Thanh đâm xuyên tim.
Một kiếm, miểu sát!
Điểm mấu chốt là, người diệt gọn Hạ Hầu Thương là một người trẻ tuổi chưa đến ba mươi đến từ giới thế tục.
Còn Hạ Hầu Thương lại là một trong những cao thủ đứng trên đỉnh cao ở Trung Giới giới Cổ Võ, là cao thủ Thiên Cảnh đỉnh cao lục phẩm hàng thật giá thật, thậm chí sức chiến đấu có thể so với Thiên Cảnh sơ kỳ thất phẩm.
Cao thủ cấp bậc như thế, tìm khắp thế lực đỉnh cao ở Trung Giới giới Cổ Võ cũng đều là nhân vật đỉnh cao, mà hôm nay lại chết trong tay một người trẻ tuổi.
Những người chú ý tình hình bên này đều sững sờ, vẻ mặt ai cũng không tin nổi.
“Ngô Hùng Bá này đúng thật là khó chơi, trong thời gian ngắn e là tông chủ cũng khó mà đánh bại ông ta”.
Lúc này, Lê Nguyên Thanh vẫn luôn ngẩng đầu nhìn trận chiến trên không bỗng lên tiếng nói.
Chỉ là, sau khi ông ta nói xong, Tiêu Thanh Vân lại không đáp lại gì.
“Tam trưởng lão?”
Lê Nguyên Thanh nhíu mày, nhìn Tiêu Thanh Vân gọi một tiếng.
Lúc này Tiêu Thanh Vân mới định thần, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Lê Nguyên Thanh nói: “Đại trưởng lão, chết rồi!”
Lê Nguyên Thanh cười lạnh nói: “Ha ha, chỉ là một tên nhãi đến từ giới thế tục, đại trưởng lão giết cậu ta cũng như giết gà thôi”.
Tiêu Thanh Vân nuốt nước bọt, khó khăn lên tiếng nói: “Người bị giết chết, là đại trưởng lão!”
“Ha ha, tam trưởng lão, ông đúng là biết đùa, đại trưởng lão là cao thủ Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao hàng thật giá thật, tìm khắp Trung Giới giới Cổ Võ này, ngoại trừ mấy vị cao thủ đứng trên đỉnh cao kia, còn ai có thể giết chết được ông ấy chứ?”
Lê Nguyên Thanh cười lạnh, thậm chỉ chẳng buồn liếc nhìn mà chỉ tiếp tục quan tâm đến trận chiến của Võ Xương và Ngô Hùng Bá.
Chỉ có trận chiến cấp bậc thế này mới có thể khiến ông ta lĩnh ngộ được tu hành võ đạo, nhờ đó mà thực lực tiến bộ thêm một bước.
“Anh Dương, anh không sao chứ?”
Lúc này, Ngô Tử Kính vội vàng đi đến trước mặt Dương Thanh, gấp gáp lấy một lọ sứ trắng ra đưa cho Dương Thanh nói: “Đây là Tiểu Hoàn Đan, có thể giúp thể lực anh khôi phục mau chóng”.
Dương Thanh cũng không khách sáo, trực tiếp lấy một viên Tiểu Hoàn Đan từ trong lọ ra nuốt xuống.
Bản thân anh là thầy luyện đan, nhưng chưa từng luyện chế Tiểu Hoàn Đan, đây cũng là lần đầu tiên dùng loại đan dược khôi phục nhanh này.
Đan dược vừa vào đã tiêu hóa ngay, chẳng mấy chốc, Dương Thanh đã cảm nhận được thể lực của mình đang bắt đầu khôi phục nhanh chóng.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh đã mau chóng đạt đến trạng thái đỉnh cao, không những vậy, thể lực còn mạnh hơn cả lúc trước.
“Anh còn Tiểu Hoàn Đan không?”
Dương Thanh nhìn Ngô Tử Kính hỏi.
Ngô Tử Kính khẽ giựt khóe miệng, lắc đầu nói: “Đây là phần thưởng tôi có được do lúc trước từng lập công lớn cho phủ Thành Chủ”.
Lúc này Dương Thanh mới hiểu, tuy là ở Trung Giới giới Cổ Võ thì Tiểu Hoàn Đan cũng là loại đan dược khôi phục cao cấp.
Anh vươn tay vỗ vai Ngô Tử Kính, lên tiếng nói: “Sau này, anh cần đan dược gì, tôi sẽ lo hết!”
Ngô Tử Kính cười không tự nhiên lắm, rõ ràng không xem lời của Dương Thanh là thật, nhưng vẫn nói: “Vậy thì cám ơn anh Dương”.
Cho dù thế nào, bây giờ cũng phải kết giao với Dương Thanh, chỉ dựa vào sức chiến đấu hùng mạnh mà Dương Thanh vừa thể hiện lúc nãy cũng đủ để thiếu chủ phủ Thành Chủ là anh ta chủ động làm quen rồi.
Lúc này, Dương Thanh tay cầm kiếm Thiên Tử, ánh mắt bỗng nhìn Tiêu Thanh Vân.
Ngay khi anh nhìn sang Tiêu Thanh Vân, Tiêu Thanh Vân cũng đang nhìn anh, chỉ là chuyện khiến anh bất ngờ là ánh mắt Tiêu Thanh Vân không hề có sát ý, mà lại có chút lo lắng.
Ánh mắt lo lắng này khiến Dương Thanh cảm thấy rất kỳ lạ, giống như đang lo lắng thay anh vậy.
Rõ ràng Tiêu Thanh Vân là tam trưởng lão của Thiên Hải Tông, mà vừa nãy Dương Thanh đã giết chết đại trưởng lão dưới mắt ông ta, tại sao Tiêu Thanh Vân lại thấy lo lắng cho anh chứ?
Ngay khi Dương Thanh đang nghi hoặc thì Lê Nguyên Thanh bỗng nặng nề nói: “Lúc trước Ngô Hùng Bá che giấu thực lực, tông chủ muốn hạ được ông ta e rằng rất khó, chúng ta chuẩn bị ra tay giúp tông chủ thôi”.
Nhưng lời của ông ta lại không có ai đáp.
“Tam trưởng lão?”
Âm thanh Lê Nguyên Thanh lạnh lùng hơn, lúc ông ta nhìn Tiêu Thanh Vân thì phát hiện Tiêu Thanh Vân đang nhìn chằm chằm Dương Thanh cách đó không xa.
Lúc này, dưới chân Dương Thanh là một thi thể.
Chuyện khiến ông ta kinh ngạc, là thi thế đó lại là Hạ Hầu Thương.
Mãi đến lúc này, ông ta mới giật mình bừng tỉnh, vừa nãy Tiêu Thanh Vân vốn không nói đùa mà đại trưởng lão thật sự đã bị Dương Thanh giết chết.
“Đại trưởng lão, chết rồi?”
Lê Nguyên Thanh không thể che giấu nỗi sợ trong mắt.
Tiêu Thanh Vân gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Đôi mắt Lê Nguyên Thanh đầy lệ khí, hung hăng nhìn Dương Thanh.
Dương Thanh tay cầm kiếm Thiên Tử, cả người hừng hực chiến ý, hai mắt sôi sục sát ý.
Anh bỗng lên tiếng hỏi: “Ông chính là cao thủ đứng thứ ba của Thiên Hải Tông - Lê Nguyên Thanh?”
Lê Nguyên Thanh cắn răng nói: “Nhóc con, cậu đang tự tìm đường chết đấy! Giết chết đại trưởng lão của Thiên Hải Tông tôi, lại còn dám khiêu khích tôi?”
Mặc dù Dương Thanh giết chết Hạ Hầu Thương, nhưng ông ta vẫn không thừa nhận Dương Thanh thật sự có thực lực giết chết được Hạ Hầu Thương, theo ông ta thấy, trước đó Hạ Hầu Thương suýt nữa đã bị Ngô Hùng Bá giết chết, thân thể bị thương nặng nên mới bị Dương Thanh giết chết.
Dương Thanh cười lạnh, một luồng khí thế hùng mạnh bộc phát trong thân thể anh.
“Ầm!”
Lúc này, cả phủ Thành Chủ đều ngập tràn một luồng khí thế cuồng bạo.
Lê Nguyên Thanh vừa rồi vẫn còn mang theo sát ý, lúc này lại trừng mắt, vẻ mặt không tin nổi, nói: “Chuyện, chuyện này sao có thể?”
Chỉ dựa vào khí thế hùng mạnh tỏa ra từ trên người Dương Thanh cũng có thể chắc chắn, thực lực Dương Thanh đã đạt đến cấp bậc Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao.
“Lê Nguyên Thanh, lăn ra đây chịu chết đi!”
Kiếm Thiên Tử trong tay Dương Thanh nhắm về phía Lê Nguyên Thanh, rống lớn nói.