-
Chương 2338: Đâm một kiếm
“Tam sư đệ, cậu ta chính là thiên tài võ đạo đến từ giới thế tục mà ông nói sao?”
Lê Nguyên Thanh nhìn Tiêu Thanh Vân, khóe miệng khẽ nhếch châm chọc, lên tiếng hỏi.
Tiêu Thanh Vân không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm Dương Thanh, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.
Lúc này, tuy Dương Thanh đã dịch dung, nhưng bọn họ vẫn rất dễ dàng đoán được thân phận của Dương Thanh.
“Cái gì? Cậu chính là Dương Thanh?”
Hạ Hầu Thương nghe thấy hai người nói chuyện thì vẻ mặt đầy sát ý, nhìn chằm chằm Dương Thanh nói: “Tên nhóc, quả nhiên cậu đang ở phủ Thành Chủ”.
“Nếu cậu lựa chọn chạy trốn vào giờ phút này, có lẽ còn có thể sống thêm được mấy tiếng đồng hồ, nhưng cậu lại cứ ở trong phủ Thành Chủ này, còn dám xuất hiện trước mặt tôi, vậy chính là tự tìm đường chết”.
Dương Thanh thấy đã bị lộ thân phận, cũng không còn che giấu mà trực tiếp thay đổi về vẻ ngoài ban đầu của bản thân.
Cái gì nguyên bản cũng tốt hơn.
Ngô Tử Kính ở bên cạnh thấy Dương Thanh khôi phục lại vẻ ngoài thì gương mặt kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng vô cùng lo lắng.
Sắc mặt Ngô Tử Kính lo lắng nói: “Anh Dương, sao anh lại tự để lộ thân phận vậy chứ?”
Dương Thanh cười khổ: “Anh thấy ở trước mặt những người này, tôi còn có thể giấu được bao lâu?”
Nghe vậy, Ngô Tử Kính lập tức cứng miệng.
Mấy người mạnh nhất của Thiên Hải Tông đều đã đến, Võ Xương đang giao chiến với Ngô Hùng Bá, còn đại trưởng lão Hạ Hầu Thương cùng với tam trưởng lão Tiêu Thanh vân, tử trưởng lão Lê Nguyên Thanh đều đã đến, toàn bộ đều đến khai chiến.
Lại nói, Dương Thanh dưới ánh mắt mấy người này, nếu thật sự muốn trốn, sợ là còn chưa kịp rời khỏi phủ Thành Chủ thì đã bị phát hiện rồi.
“Một đám phế vật cậy mạnh hiếp yếu mà thôi, nếu không phải các ông chiếm giữ Trung Giới giới Cổ Võ có linh khí đủ đầy, e rằng các ông cũng chỉ là thứ rác rưởi thôi”.
Ánh mắt Dương Thanh lạnh nhạt liếc nhìn mấy trưởng lão Thiên Hải Tông, lạnh giọng nói.
Hạ Hầu Thương lập tức nổi giận, chân khẽ động, lao về phía Dương Thanh: “Tên nhóc, cậu lại còn dám nói xấc xược như vậy, xem xem tôi lấy cái mạng chó cậu thế nào!”
Còn hai người Tiêu Thanh Vân và Lê Nguyên dường như không hề lo lắng cho Hạ Hầu Thương chút nào, chỉ đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn xung quanh.
Ngô Tử Kính thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, vội rống lớn: “Tần trưởng lão, mau đến cứu anh Dương!”
Anh ta vừa dứt lời, một cao thủ mặc áo bà đen tiến đến như một cái bóng, ngăn trước mặt Dương Thanh, nâng tay đán ra một quyền, tấn công về phía Hạ Hầu Thương.
Nhưng ngay lúc này, Lê Nguyên Thanh vốn còn đang xem kịch thì chẳng mấy chốc, đã đứng trước mặt Tần trưởng lão, đánh ra một quyền.
“Tần trưởng lão, chỉ dựa vào ông, vẫn chưa đủ tư cách đấu quyền với tôi đâu”.
Lê Nguyên Thanh khẽ nhếch miệng tàn nhẫn, một luồng sức mạnh kinh khủng lập tức bùng nổ từ nắm quyền ông ta, quét ra với tốc độ cực kỳ nhanh.
“Rầm!”
Giây tiếp theo, hai quyền va chạm nhau, khí thế kinh người bùng nổ từ vị trí hai quyền va chạm, lan rộng khắp bốn phương tám hướng.
Còn Tần trưởng lão và Lê Nguyên Thanh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không dời nửa phân, nhưng mặt đất dưới chân bọn họ đều đã rạn nứt.
“Phù!”
Bỗng nhiên, Tần trưởng lão ho ra máu, thân thể nghiêng ngả lui về sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt.
“Tần trưởng lão!”
Sắc mặt Ngô Tử Kính thay đổi.
Anh ta không ngờ, ngay cả một quyền của Lê Nguyên Thanh mà Tần trưởng lão cũng không đỡ được, đã bị thương nặng rồi.
“Phế vật!”
Lê Nguyên Thanh cười nhạo một tiếng: “Nếu không phải tông chủ có lệnh, thì bây giờ tôi đã đồ sát cả phủ Thành Chủ rồi!”
Nói xong, ông ta động chân, lại quay về bên cạnh Tiêu Thanh Vân, nhìn Hạ Hầu Thương nói: “Đại trưởng lão, ông muốn giết ai thì cứ mặc sức ra tay!”
“Tôi lại muốn xem xem, chỉ dựa vào Thành Chu Phủ, còn có ai có thể ngăn cản được tôi!”
Vẻ mặt Lê Nguyên Thanh ngông cuồng cao ngạo.
Tuy ông ta chỉ là tứ trưởng lão xếp thứ tư của Thiên Hải Tông, nhưng thực lực của ông ta lại ngang với đại trưởng lão Hạ Hầu Thương.
Có thể nói, ở Thiên Hải Tông, ngoại trừ Võ Xương và Hạ Hầu Thương thì ông ta là mạn nhất.
Không có cao thủ ngăn cản, Hạ Hầu Thương nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Dương Thanh nói: “Nhóc con, đi chết đi!”
Ông ta rống lớn một tiếng, lao về phía Dương Thanh.
Thế nhưng Dương Thanh lại giống như bị dọa đến ngây người, vẻ mặt bình tĩnh đứng tại chỗ, không ai chú ý đến trên trán anh đã đổ từng giọt mồ hôi.
Các cao thủ của phủ Thành Chủ, lúc này đều tập trung sức chú ý vào trận đấu trên không của Ngô Hùng Bá và Võ Xương, căn bản sẽ không quan tâm đến một người lạ như Dương Thanh.
Vừa nãy nếu không phải Ngô Tử Kính tìm kiếm trợ giúp thì Tần trưởng lão cũng sẽ không ra tay.
“Một tên lâu la mà thôi, không cần phải quan tâm nhiều”.
Lê Nguyên Thanh lạnh nhạt liếc nhìn Dương Thanh, lập tức ngẩng đầu nhìn hai cao thủ trên không.
Lúc này, sức chiến đấu của Võ Xương và Ngô Hùng Bá đã đạt đến trạng thái đỉnh cao, mỗi một đòn tấn công giáng xuống đều kinh thiên động địa, từng làn sóng năng lượng kinh người càn quét khắp bốn phương tám hướng.
Vẻ mặt Lê Nguyên Thanh nghiêm trọng nhìn hai cao thủ, thấp giọng nói: “Không ngờ, Ngô Hùng Bá lại mạnh đến vậy, tông chủ cũng chỉ áp chế được một chút mà thôi”.
Tiêu Thanh Vân chỉ ngẩng đầu tùy ý liếc nhìn rồi lại nhìn về phía Dương Thanh.
Lúc này, Hạ Hầu Thương đã lao đến trước mặt Dương Thanh, mà Dương Thanh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không có bất kỳ phản ứng gì.
“Anh Dương, mau trốn đi!”
Ngô Tử Kính sốt sắng quát lên, nhưng vẫn không khiến Dương Thanh động đậy được gì.
Vẻ mặt Hạ Hầu Thương điên cuồng, lúc này nhìn Dương Thanh tựa như nhìn một con kiến nhỏ, vẻ mặt khinh thường nói: “Dám đắc tội với Thiên Hải Tông, đáng chết! Nhóc con, kiếp sau phải thông minh chút, đừng có đắc tội với Thiên Hải Tông tôi”.
Vừa dứt lời, ông ta đánh mạnh một chưởng vào đầu Dương Thanh.
Tuy đa phần mọi người đều đang chú ý đến trận chiến của Võ Xương và Ngô Hùng Bá, nhưng cũng có không ít người đang chăm chú nhìn Dương Thanh.
Nhìn thấy Hạ Hầu Thương tấn công đến, những người đang tập trung nhìn Dương Thanh đều mang theo vẻ mặt kinh ngạc.
“Tên này không phải bị dọa ngốc rồi chứ? Sao còn không động gì vậy?”
“Cậu ta còn trẻ như vậy, lại dám khiêu khích Thiên Hải Tông, chết cũng là đáng”.
“Tuy Hạ Hầu Thương vừa nãy suýt nữa đã bị Thành chủ giết chết, ông ta cũng bị thương nặng rồi nhưng dù sao ông ta cũng là đại trưởng lão của Thiên Hải Tông, với trạng thái này miểu sát tên nhóc này cũng là điều hiển nhiên”.
Những người đang quan sát Dương Thanh đều lên tiếng nói.
Thế nhưng trong lúc mọi người đều nghĩ rằng Dương Thanh sắp bị một chưởng của Hạ Hầu Thương đánh vỡ đầu thì Dương Thanh nãy giờ vẫn chưa phản ứng gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Thương.
Lúc này, Hạ Hầu Thương chỉ cảm thấy một luồng sát ý đáng sợ khoác chặt bản thân ông ta.
Khoảnh khắc khi ông ta và Dương Thanh chạm mắt nhau, bất giác cả người ông ta run lên, trong lòng bỗng hoảng sợ khó hiểu, có cảm giá như thần chết đang nhắm vào mình vậy.
Anh ta chỉ là một con kiến nhỏ đến từ giới thế tục, sao có thể khiến ông ta cảm thấy kinh sợ chứ? Sao có thể?
“Nhóc con, chết đi cho tôi!”
Hạ Hầu Thương có cảm giác như thẹn quá hóa giận, rống lớn một tiếng, một chưởng giáng xuống đầu Dương Thanh.
Vẻ mặt Ngô Tử Kính tuyệt vọng rống lên: “Không!”
Tuy anh ta quen biết Dương Thanh chưa được bao lâu, nhưng biết rõ tầm quan trọng của Dương Thanh, chỉ cần có thể sống sót, đợi sau khi kết giới phá vỡ hoàn toàn, nhà họ Ngô tiến đến giới thế tục thì Dương Thanh nhất định sẽ giúp đỡ được rất nhiều.
Mà anh ta cũng nhờ vào việc kết giao với Dương Thanh mà sẽ lập công lớn với phủ Thành Chủ.
Nhưng bây giờ, Dương Thanh sắp bị giết chết rồi.
Ngay khi tất cả mọi người đều nghĩ Dương Thanh sắp bị miểu sát thì không biết từ lúc này, trong tay Dương Thanh đã xuất hiện một thanh trường kiếm.
Chỉ thấy anh đạp mạnh xuống đất, khẽ cong người tựa như một con báo lao ra khỏi hang, hai tay cầm kiếm Thiên Tử, đâm mạnh một kiếm.
Lê Nguyên Thanh nhìn Tiêu Thanh Vân, khóe miệng khẽ nhếch châm chọc, lên tiếng hỏi.
Tiêu Thanh Vân không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm Dương Thanh, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.
Lúc này, tuy Dương Thanh đã dịch dung, nhưng bọn họ vẫn rất dễ dàng đoán được thân phận của Dương Thanh.
“Cái gì? Cậu chính là Dương Thanh?”
Hạ Hầu Thương nghe thấy hai người nói chuyện thì vẻ mặt đầy sát ý, nhìn chằm chằm Dương Thanh nói: “Tên nhóc, quả nhiên cậu đang ở phủ Thành Chủ”.
“Nếu cậu lựa chọn chạy trốn vào giờ phút này, có lẽ còn có thể sống thêm được mấy tiếng đồng hồ, nhưng cậu lại cứ ở trong phủ Thành Chủ này, còn dám xuất hiện trước mặt tôi, vậy chính là tự tìm đường chết”.
Dương Thanh thấy đã bị lộ thân phận, cũng không còn che giấu mà trực tiếp thay đổi về vẻ ngoài ban đầu của bản thân.
Cái gì nguyên bản cũng tốt hơn.
Ngô Tử Kính ở bên cạnh thấy Dương Thanh khôi phục lại vẻ ngoài thì gương mặt kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng vô cùng lo lắng.
Sắc mặt Ngô Tử Kính lo lắng nói: “Anh Dương, sao anh lại tự để lộ thân phận vậy chứ?”
Dương Thanh cười khổ: “Anh thấy ở trước mặt những người này, tôi còn có thể giấu được bao lâu?”
Nghe vậy, Ngô Tử Kính lập tức cứng miệng.
Mấy người mạnh nhất của Thiên Hải Tông đều đã đến, Võ Xương đang giao chiến với Ngô Hùng Bá, còn đại trưởng lão Hạ Hầu Thương cùng với tam trưởng lão Tiêu Thanh vân, tử trưởng lão Lê Nguyên Thanh đều đã đến, toàn bộ đều đến khai chiến.
Lại nói, Dương Thanh dưới ánh mắt mấy người này, nếu thật sự muốn trốn, sợ là còn chưa kịp rời khỏi phủ Thành Chủ thì đã bị phát hiện rồi.
“Một đám phế vật cậy mạnh hiếp yếu mà thôi, nếu không phải các ông chiếm giữ Trung Giới giới Cổ Võ có linh khí đủ đầy, e rằng các ông cũng chỉ là thứ rác rưởi thôi”.
Ánh mắt Dương Thanh lạnh nhạt liếc nhìn mấy trưởng lão Thiên Hải Tông, lạnh giọng nói.
Hạ Hầu Thương lập tức nổi giận, chân khẽ động, lao về phía Dương Thanh: “Tên nhóc, cậu lại còn dám nói xấc xược như vậy, xem xem tôi lấy cái mạng chó cậu thế nào!”
Còn hai người Tiêu Thanh Vân và Lê Nguyên dường như không hề lo lắng cho Hạ Hầu Thương chút nào, chỉ đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn xung quanh.
Ngô Tử Kính thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, vội rống lớn: “Tần trưởng lão, mau đến cứu anh Dương!”
Anh ta vừa dứt lời, một cao thủ mặc áo bà đen tiến đến như một cái bóng, ngăn trước mặt Dương Thanh, nâng tay đán ra một quyền, tấn công về phía Hạ Hầu Thương.
Nhưng ngay lúc này, Lê Nguyên Thanh vốn còn đang xem kịch thì chẳng mấy chốc, đã đứng trước mặt Tần trưởng lão, đánh ra một quyền.
“Tần trưởng lão, chỉ dựa vào ông, vẫn chưa đủ tư cách đấu quyền với tôi đâu”.
Lê Nguyên Thanh khẽ nhếch miệng tàn nhẫn, một luồng sức mạnh kinh khủng lập tức bùng nổ từ nắm quyền ông ta, quét ra với tốc độ cực kỳ nhanh.
“Rầm!”
Giây tiếp theo, hai quyền va chạm nhau, khí thế kinh người bùng nổ từ vị trí hai quyền va chạm, lan rộng khắp bốn phương tám hướng.
Còn Tần trưởng lão và Lê Nguyên Thanh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không dời nửa phân, nhưng mặt đất dưới chân bọn họ đều đã rạn nứt.
“Phù!”
Bỗng nhiên, Tần trưởng lão ho ra máu, thân thể nghiêng ngả lui về sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt.
“Tần trưởng lão!”
Sắc mặt Ngô Tử Kính thay đổi.
Anh ta không ngờ, ngay cả một quyền của Lê Nguyên Thanh mà Tần trưởng lão cũng không đỡ được, đã bị thương nặng rồi.
“Phế vật!”
Lê Nguyên Thanh cười nhạo một tiếng: “Nếu không phải tông chủ có lệnh, thì bây giờ tôi đã đồ sát cả phủ Thành Chủ rồi!”
Nói xong, ông ta động chân, lại quay về bên cạnh Tiêu Thanh Vân, nhìn Hạ Hầu Thương nói: “Đại trưởng lão, ông muốn giết ai thì cứ mặc sức ra tay!”
“Tôi lại muốn xem xem, chỉ dựa vào Thành Chu Phủ, còn có ai có thể ngăn cản được tôi!”
Vẻ mặt Lê Nguyên Thanh ngông cuồng cao ngạo.
Tuy ông ta chỉ là tứ trưởng lão xếp thứ tư của Thiên Hải Tông, nhưng thực lực của ông ta lại ngang với đại trưởng lão Hạ Hầu Thương.
Có thể nói, ở Thiên Hải Tông, ngoại trừ Võ Xương và Hạ Hầu Thương thì ông ta là mạn nhất.
Không có cao thủ ngăn cản, Hạ Hầu Thương nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Dương Thanh nói: “Nhóc con, đi chết đi!”
Ông ta rống lớn một tiếng, lao về phía Dương Thanh.
Thế nhưng Dương Thanh lại giống như bị dọa đến ngây người, vẻ mặt bình tĩnh đứng tại chỗ, không ai chú ý đến trên trán anh đã đổ từng giọt mồ hôi.
Các cao thủ của phủ Thành Chủ, lúc này đều tập trung sức chú ý vào trận đấu trên không của Ngô Hùng Bá và Võ Xương, căn bản sẽ không quan tâm đến một người lạ như Dương Thanh.
Vừa nãy nếu không phải Ngô Tử Kính tìm kiếm trợ giúp thì Tần trưởng lão cũng sẽ không ra tay.
“Một tên lâu la mà thôi, không cần phải quan tâm nhiều”.
Lê Nguyên Thanh lạnh nhạt liếc nhìn Dương Thanh, lập tức ngẩng đầu nhìn hai cao thủ trên không.
Lúc này, sức chiến đấu của Võ Xương và Ngô Hùng Bá đã đạt đến trạng thái đỉnh cao, mỗi một đòn tấn công giáng xuống đều kinh thiên động địa, từng làn sóng năng lượng kinh người càn quét khắp bốn phương tám hướng.
Vẻ mặt Lê Nguyên Thanh nghiêm trọng nhìn hai cao thủ, thấp giọng nói: “Không ngờ, Ngô Hùng Bá lại mạnh đến vậy, tông chủ cũng chỉ áp chế được một chút mà thôi”.
Tiêu Thanh Vân chỉ ngẩng đầu tùy ý liếc nhìn rồi lại nhìn về phía Dương Thanh.
Lúc này, Hạ Hầu Thương đã lao đến trước mặt Dương Thanh, mà Dương Thanh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không có bất kỳ phản ứng gì.
“Anh Dương, mau trốn đi!”
Ngô Tử Kính sốt sắng quát lên, nhưng vẫn không khiến Dương Thanh động đậy được gì.
Vẻ mặt Hạ Hầu Thương điên cuồng, lúc này nhìn Dương Thanh tựa như nhìn một con kiến nhỏ, vẻ mặt khinh thường nói: “Dám đắc tội với Thiên Hải Tông, đáng chết! Nhóc con, kiếp sau phải thông minh chút, đừng có đắc tội với Thiên Hải Tông tôi”.
Vừa dứt lời, ông ta đánh mạnh một chưởng vào đầu Dương Thanh.
Tuy đa phần mọi người đều đang chú ý đến trận chiến của Võ Xương và Ngô Hùng Bá, nhưng cũng có không ít người đang chăm chú nhìn Dương Thanh.
Nhìn thấy Hạ Hầu Thương tấn công đến, những người đang tập trung nhìn Dương Thanh đều mang theo vẻ mặt kinh ngạc.
“Tên này không phải bị dọa ngốc rồi chứ? Sao còn không động gì vậy?”
“Cậu ta còn trẻ như vậy, lại dám khiêu khích Thiên Hải Tông, chết cũng là đáng”.
“Tuy Hạ Hầu Thương vừa nãy suýt nữa đã bị Thành chủ giết chết, ông ta cũng bị thương nặng rồi nhưng dù sao ông ta cũng là đại trưởng lão của Thiên Hải Tông, với trạng thái này miểu sát tên nhóc này cũng là điều hiển nhiên”.
Những người đang quan sát Dương Thanh đều lên tiếng nói.
Thế nhưng trong lúc mọi người đều nghĩ rằng Dương Thanh sắp bị một chưởng của Hạ Hầu Thương đánh vỡ đầu thì Dương Thanh nãy giờ vẫn chưa phản ứng gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Thương.
Lúc này, Hạ Hầu Thương chỉ cảm thấy một luồng sát ý đáng sợ khoác chặt bản thân ông ta.
Khoảnh khắc khi ông ta và Dương Thanh chạm mắt nhau, bất giác cả người ông ta run lên, trong lòng bỗng hoảng sợ khó hiểu, có cảm giá như thần chết đang nhắm vào mình vậy.
Anh ta chỉ là một con kiến nhỏ đến từ giới thế tục, sao có thể khiến ông ta cảm thấy kinh sợ chứ? Sao có thể?
“Nhóc con, chết đi cho tôi!”
Hạ Hầu Thương có cảm giác như thẹn quá hóa giận, rống lớn một tiếng, một chưởng giáng xuống đầu Dương Thanh.
Vẻ mặt Ngô Tử Kính tuyệt vọng rống lên: “Không!”
Tuy anh ta quen biết Dương Thanh chưa được bao lâu, nhưng biết rõ tầm quan trọng của Dương Thanh, chỉ cần có thể sống sót, đợi sau khi kết giới phá vỡ hoàn toàn, nhà họ Ngô tiến đến giới thế tục thì Dương Thanh nhất định sẽ giúp đỡ được rất nhiều.
Mà anh ta cũng nhờ vào việc kết giao với Dương Thanh mà sẽ lập công lớn với phủ Thành Chủ.
Nhưng bây giờ, Dương Thanh sắp bị giết chết rồi.
Ngay khi tất cả mọi người đều nghĩ Dương Thanh sắp bị miểu sát thì không biết từ lúc này, trong tay Dương Thanh đã xuất hiện một thanh trường kiếm.
Chỉ thấy anh đạp mạnh xuống đất, khẽ cong người tựa như một con báo lao ra khỏi hang, hai tay cầm kiếm Thiên Tử, đâm mạnh một kiếm.