-
Chương 2337: Hai vị trưởng lão
Người đến không phải ai khác, mà chính là tông chủ Thiên Hải Tông, Võ Xương!
Lúc này, vẻ mặt Võ Xương vô cùng tức giận, hai mắt nhìn chằm chằm Ngô Hùng Bá, đầy sát ý.
Ngay khi Ngô Hùng Bá và Võ Xương va chạm nhau thì đều cùng lùi về sau mười mấy mét.
Vẻ mặt Ngô Hùng Bá đầy vẻ nghiêm trọng mà trước nay chưa từng có, cười lạnh: “Đại trưởng lão Thiên Hải Tông ông chạy đến phủ Thành Chủ tôi diễu võ dương oai, tôi còn không thể ra tay hay sao?”
“Võ Xương, ông thân là tông chủ Thiên Hải Tông, không quản thúc trưởng lão Thiên Hải Tông mà lại chủ động đến phủ Thành Chủ tôi, ra tay với tôi, đây là dĩ hạ phạm thượng, là tội chết!”
Ánh mắt Võ Xương tức giận nhìn chằm chằm Ngô Hùng Bá, rống lớn nói: “Ông thì là cái thá gì mà có tư cách định tội tôi chứ?”
Ông ta vừa dứt lời, một luồng hơi thở kinh người bỗng xuất hiện từ trên người ông ta.
“Ầm ầm ầm!”
Mặt đất xung quanh ông ta lập tức nứt ra, từng vết nứt rộng chừng cánh tay chạy dọc khắp bốn phương tám hướng.
“Rầm rầm!
Chỉ thấy từng tòa nhà ở phủ Thành Chủ liên tục sụp đổ.
Thế nhưng Võ Xương vẫn không có ý định dừng tay, khí thế tàn hủy diệt trên người ông ta vẫn đang bùng nổ.
Ngô Hùng Bá lập tức nổi giận, rống lớn: “Võ Xương, ông dám!”
“Hừ!”
Võ Xương lạnh giọng nói: “Ông dám ra tay giết đại trưởng lão Thiên Hải Tông tôi, thì phải nghĩ đến hậu quả”.
“Nếu đã vậy thì đừng trách tôi khách khí!”
Ngô Hùng Bá nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông ta vừa dứt lời, một luồng khí thế càng mạnh hơn bùng nổ từ trong thân thể ông ta.
“Phù!”
Thân thể ông ta biến thành tàn ảnh, chớp mắt đã biến mất.
Gần như chỉ trong chốc lát, ông ta đã xuất hiện trước mặt Hạ Hầu Thương.
Vẻ mặt Hạ Hầu Thương lập tức thay đổi, rống lớn: “Tông chủ, cứu tôi!”
Ngô Hùng Bá chỉ nhấc một chân giẫm vào đầu Hạ Hầu Thương, chỉ cần ông ta dùng lực thì Hạ Hầu Thương sẽ lập tức chết không chỗ chôn.
Võ Xương cố nhịn cơn giận, thu hồi khí thế vừa nãy, lúc này các tòa nhà khác trong phủ Thành Chủ mới được giữ yên.
Ông ta nhìn chằm chằm Ngô Hùng Bá nói: “Chúng ta uy hiếp lẫn nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì, nếu đã trở mặt vậy thì trực tiếp đánh một trận là được”.
Ngô Hùng Bá tức giận nói: “Ông phá hủy nhiều tòa nhà ở phủ Thành Chủ tôi như vậy, mà chỉ tính vậy thôi sao?”
Nói rồi, ông ta dùng thêm sức dưới chân,
“A…”
Hạ Hầu Thương kêu la thảm thiết, vẻ mặt đau khổ nói: “Tông chủ, cứu tôi!”
Đầu ông ta đã đè xuống dưới mặt đất, chỉ cần Ngô Hùng Bá muốn thì bất kỳ khi nào cũng có thể giẫm nát đầu ông ta.
Nỗi sợ khi đối mặt với cái chết khiến Hạ Hầu Thương hoàn toàn bỏ qua tôn nghiêm của bản thân, vẻ mặt đau khổ cầu xin nói: “Thành chủ Ngô, cầu xin ông nâng cao chân mình, tha cho tôi một con đường sống”.
Võ Xương tức đến run người, ông ta đích thân đến phủ Thành Chủ để cứu Hạ Hầu Thương, nhưng không ngờ Hạ Hầu Thương lại không có cốt khí như vậy, lại còn ở trước mặt ông ta cầu xin Ngô Hùng Bá.
Võ Xương nghiến răng nói: “Nếu ông giết ông ta, tôi sẽ hủy diệt phủ Thành Chủ ông trước!”
Tuy Ngô Hùng Bá rất muốn giết Hạ Hầu Thương, nhưng cũng hiểu rõ, nếu bản thân thật sự ra tay thì Võ Xương sẽ hủy diệt toàn bộ phủ Thành Chủ này.
Cao thủ đến được cấp bậc như bọn họ, giơ tay nâng chân cũng đều có thể bộc phát năng lượng hủy thiên diệt địa.
Võ Xương có thể tiêu diệt phủ Thành Chủ, thì ông ta cũng có thể tiêu diệt Thiên Hải Tông.
“Hừ!”
Ngô Hùng bá lạnh lùng liếc nhìn Võ Xương, lập tức vươn người lên cao, cả người bay lên trên không.
Võ Xương cũng lập tức đạp xuống đất, đuổi theo hướng của Ngô Hùng Bá.
“Võ Xương, tốt nhất ông cứ dùng hết toàn bộ thực lực của mình đi, nếu không nhất định sẽ hối hận!”
Ngô Hùng Bá đứng trên không, lạnh lùng nhìn Võ Xương nói.
Võ Xương cười nhạo: “Tôi thừa nhận lúc trước đã xem thường ông, nhưng nếu ông chỉ có chút thực lực này thì còn lâu mới đủ để tôi dùng hết toàn bộ thực lực”.
Vừa dứt lời, chân ông ta khẽ động, lập tức đạp không lao về phía Ngô Hùng Bá.
Khi cách Ngô Hùng Bá chừng mấy mét, ông ta bỗng vung quyền, một luồng khí thế đáng sợ lập tức tạo ra luồng sóng năng lượng lan ra khắp nơi.
“Chút tài mọn này!”
Ngô Hùng Bá cười lạnh, đứng tại chỗ đánh ra một quyền: “Xem một quyền của tôi phá vỡ đi!”
“Rầm!”
Giây tiếp theo, đòn tấn công của hai người va chạm lập tức tạo ra tiếng nổ vang vọng, tựa như tiếng nổ siêu thanh khiến xung quanh đều chấn động.
Hai ngươi đều lùi lại mấy bước, sau khi đứng vững lại thì bọn họ đã khôi phục hô hấp như bình thường.
Rõ ràng, trong cuộc đối đầu vừa rồi đều không khiến hai bên bị tổn thương gì.
Cuộc va chạm trông thì như hủy thiên diệt địa này, chỉ mới làm nóng người mà thôi.
Lúc này, toàn bộ cao thủ ở thành Bạch Hổ đều nhìn về phía phủ Thành Chủ, thậm chí cả mấy cao thủ khác ở gần thành Bạch Hổ cũng đều vội chạy đến, chỉ để chứng kiến trận chiến của hai cao thủ đỉnh cao trong Trung Giới giới Cổ Võ.
“Đây là trận chiến của cao thủ đỉnh cao Trung Giới giới Cổ Võ sao? Hình như chỉ mới bắt đầu mà đã đặc sắc như vậy rồi”.
“Chắc còn chưa được xem là bắt đầu đâu? Để tôi nói, đây chỉ là làm nóng người trước trận chiến thôi, trận chiến đặc sắc thật sự vẫn còn ở phía sau!”
“Đại chiến cao thủ cấp bậc thế này, chỉ hơi sơ ý thôi sợ là sẽ bị tàn dư của trận chiến miểu sát mất thôi”.
Một nhóm cao thủ của thành Bạch Hổ đầy mong đợi nhìn lên bầu trời.
Trong phủ Thành Chủ, tại sân viện nhỏ mà Dương Thanh đang ở, vẻ mặt anh nặng nề nhìn bầu trời.
Anh không ngờ, bản tôn Võ Xương lại đến phủ Thành Chủ, trận chiến này là tranh chấp giữa phủ Thành Chủ và Thiên Hải Tông, cũng là trận chiến quyết định vận mệnh của anh.
Ngô Hùng Bá thắng thì anh sống!
Võ Xương thắng thì anh chết!
Với thực lực mới chạm đến Kết Đan Kỳ của anh, cùng với tất cả thủ đoạn của anh, có lẽ có thể có được thực lực ngang với Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao, thậm chí là thực lực bán bộ Thiên Cảnh sơ kỳ thất phẩm, nhưng so với cao thủ cấp bậc như Võ Xương và Ngô Hùng Bá, căn bản không có phần thắng.
Hai người này, đều là cao thủ đứng trên đỉnh cao của Trung Giới giới Cổ Võ, tuy chỉ là thực lực bán bộ Thiên Cảnh sơ kỳ thất phẩm, nhưng liều chết một trận, chắc chắn có thể giết chết được cao thủ Thiên Cảnh sơ kỳ thất phẩm bình thường.
“Tôi bây giờ, còn quá yếu!”
Dương Thanh siết chặt hai tay, ngẩng đầu nhìn hai cao thủ trên không trung, vẻ mặt đầy khát vọng đối với thực lực.
Ngày mai phải đến Hợp Hoan Tông cứu Tần Thanh Tâm rồi, đến lúc đó bắt buộc phải đối mặt với tông chủ Hợp Hoan Tông.
Mà tông chủ Hợp Hoan Tông lại là cao thủ cùng cấp bậc với Võ Xương và Ngô Hùng Bá.
Chưa kể trong Hợp Hoan Tông còn có các cao thủ khác, cho dù thật sự chỉ có một mình tông chủ Hợp Hoan Tông, mà chỉ dựa vào thực lực của Dương Thanh hiện tại, muốn bình an cứu được Tần Thanh Tâm e rằng không có phần thắng nào.
“Mình muốn cứu Tần Thanh Tâm thì nhất định phải khiến bản thân mạnh hơn!”
Dương Thanh nghiến răng nói.
Vừa dứt lời, ánh mắt anh bỗng nhìn sang Hạ Hầu Thương.
Lúc này, gương mặt Hạ Hầu Thương đầy máu, hơi thở trên người cực kỳ yếu ớt.
Mà bên cạnh Hạ Hầu Thương còn có hai cao thủ Thiên Hải Tông, hơn nữa còn là cao thủ Thiên Cảnh đỉnh cao lục phẩm.
Rõ ràng, hai người này đều là cao thủ cấp bậc trưởng lão của Thiên Hải Tông.
Nhị trưởng lão Cảnh Kim Hoa của Thiên Hải Tông đã bị Dương Thanh giết chết rồi.
Vậy thì hai cao thủ này, có lẽ chính là tam trưởng lão Tiêu Thanh Vân cùng với tứ trưởng lão Lê Nguyên Thanh của Thiên Hải Tông.
Lúc Dương Thanh nhìn chằm chằm hai người họ thì hai người bọn họ đều cảm nhận được, đều nhìn sang Dương Thanh.
Lúc này, vẻ mặt Võ Xương vô cùng tức giận, hai mắt nhìn chằm chằm Ngô Hùng Bá, đầy sát ý.
Ngay khi Ngô Hùng Bá và Võ Xương va chạm nhau thì đều cùng lùi về sau mười mấy mét.
Vẻ mặt Ngô Hùng Bá đầy vẻ nghiêm trọng mà trước nay chưa từng có, cười lạnh: “Đại trưởng lão Thiên Hải Tông ông chạy đến phủ Thành Chủ tôi diễu võ dương oai, tôi còn không thể ra tay hay sao?”
“Võ Xương, ông thân là tông chủ Thiên Hải Tông, không quản thúc trưởng lão Thiên Hải Tông mà lại chủ động đến phủ Thành Chủ tôi, ra tay với tôi, đây là dĩ hạ phạm thượng, là tội chết!”
Ánh mắt Võ Xương tức giận nhìn chằm chằm Ngô Hùng Bá, rống lớn nói: “Ông thì là cái thá gì mà có tư cách định tội tôi chứ?”
Ông ta vừa dứt lời, một luồng hơi thở kinh người bỗng xuất hiện từ trên người ông ta.
“Ầm ầm ầm!”
Mặt đất xung quanh ông ta lập tức nứt ra, từng vết nứt rộng chừng cánh tay chạy dọc khắp bốn phương tám hướng.
“Rầm rầm!
Chỉ thấy từng tòa nhà ở phủ Thành Chủ liên tục sụp đổ.
Thế nhưng Võ Xương vẫn không có ý định dừng tay, khí thế tàn hủy diệt trên người ông ta vẫn đang bùng nổ.
Ngô Hùng Bá lập tức nổi giận, rống lớn: “Võ Xương, ông dám!”
“Hừ!”
Võ Xương lạnh giọng nói: “Ông dám ra tay giết đại trưởng lão Thiên Hải Tông tôi, thì phải nghĩ đến hậu quả”.
“Nếu đã vậy thì đừng trách tôi khách khí!”
Ngô Hùng Bá nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông ta vừa dứt lời, một luồng khí thế càng mạnh hơn bùng nổ từ trong thân thể ông ta.
“Phù!”
Thân thể ông ta biến thành tàn ảnh, chớp mắt đã biến mất.
Gần như chỉ trong chốc lát, ông ta đã xuất hiện trước mặt Hạ Hầu Thương.
Vẻ mặt Hạ Hầu Thương lập tức thay đổi, rống lớn: “Tông chủ, cứu tôi!”
Ngô Hùng Bá chỉ nhấc một chân giẫm vào đầu Hạ Hầu Thương, chỉ cần ông ta dùng lực thì Hạ Hầu Thương sẽ lập tức chết không chỗ chôn.
Võ Xương cố nhịn cơn giận, thu hồi khí thế vừa nãy, lúc này các tòa nhà khác trong phủ Thành Chủ mới được giữ yên.
Ông ta nhìn chằm chằm Ngô Hùng Bá nói: “Chúng ta uy hiếp lẫn nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì, nếu đã trở mặt vậy thì trực tiếp đánh một trận là được”.
Ngô Hùng Bá tức giận nói: “Ông phá hủy nhiều tòa nhà ở phủ Thành Chủ tôi như vậy, mà chỉ tính vậy thôi sao?”
Nói rồi, ông ta dùng thêm sức dưới chân,
“A…”
Hạ Hầu Thương kêu la thảm thiết, vẻ mặt đau khổ nói: “Tông chủ, cứu tôi!”
Đầu ông ta đã đè xuống dưới mặt đất, chỉ cần Ngô Hùng Bá muốn thì bất kỳ khi nào cũng có thể giẫm nát đầu ông ta.
Nỗi sợ khi đối mặt với cái chết khiến Hạ Hầu Thương hoàn toàn bỏ qua tôn nghiêm của bản thân, vẻ mặt đau khổ cầu xin nói: “Thành chủ Ngô, cầu xin ông nâng cao chân mình, tha cho tôi một con đường sống”.
Võ Xương tức đến run người, ông ta đích thân đến phủ Thành Chủ để cứu Hạ Hầu Thương, nhưng không ngờ Hạ Hầu Thương lại không có cốt khí như vậy, lại còn ở trước mặt ông ta cầu xin Ngô Hùng Bá.
Võ Xương nghiến răng nói: “Nếu ông giết ông ta, tôi sẽ hủy diệt phủ Thành Chủ ông trước!”
Tuy Ngô Hùng Bá rất muốn giết Hạ Hầu Thương, nhưng cũng hiểu rõ, nếu bản thân thật sự ra tay thì Võ Xương sẽ hủy diệt toàn bộ phủ Thành Chủ này.
Cao thủ đến được cấp bậc như bọn họ, giơ tay nâng chân cũng đều có thể bộc phát năng lượng hủy thiên diệt địa.
Võ Xương có thể tiêu diệt phủ Thành Chủ, thì ông ta cũng có thể tiêu diệt Thiên Hải Tông.
“Hừ!”
Ngô Hùng bá lạnh lùng liếc nhìn Võ Xương, lập tức vươn người lên cao, cả người bay lên trên không.
Võ Xương cũng lập tức đạp xuống đất, đuổi theo hướng của Ngô Hùng Bá.
“Võ Xương, tốt nhất ông cứ dùng hết toàn bộ thực lực của mình đi, nếu không nhất định sẽ hối hận!”
Ngô Hùng Bá đứng trên không, lạnh lùng nhìn Võ Xương nói.
Võ Xương cười nhạo: “Tôi thừa nhận lúc trước đã xem thường ông, nhưng nếu ông chỉ có chút thực lực này thì còn lâu mới đủ để tôi dùng hết toàn bộ thực lực”.
Vừa dứt lời, chân ông ta khẽ động, lập tức đạp không lao về phía Ngô Hùng Bá.
Khi cách Ngô Hùng Bá chừng mấy mét, ông ta bỗng vung quyền, một luồng khí thế đáng sợ lập tức tạo ra luồng sóng năng lượng lan ra khắp nơi.
“Chút tài mọn này!”
Ngô Hùng Bá cười lạnh, đứng tại chỗ đánh ra một quyền: “Xem một quyền của tôi phá vỡ đi!”
“Rầm!”
Giây tiếp theo, đòn tấn công của hai người va chạm lập tức tạo ra tiếng nổ vang vọng, tựa như tiếng nổ siêu thanh khiến xung quanh đều chấn động.
Hai ngươi đều lùi lại mấy bước, sau khi đứng vững lại thì bọn họ đã khôi phục hô hấp như bình thường.
Rõ ràng, trong cuộc đối đầu vừa rồi đều không khiến hai bên bị tổn thương gì.
Cuộc va chạm trông thì như hủy thiên diệt địa này, chỉ mới làm nóng người mà thôi.
Lúc này, toàn bộ cao thủ ở thành Bạch Hổ đều nhìn về phía phủ Thành Chủ, thậm chí cả mấy cao thủ khác ở gần thành Bạch Hổ cũng đều vội chạy đến, chỉ để chứng kiến trận chiến của hai cao thủ đỉnh cao trong Trung Giới giới Cổ Võ.
“Đây là trận chiến của cao thủ đỉnh cao Trung Giới giới Cổ Võ sao? Hình như chỉ mới bắt đầu mà đã đặc sắc như vậy rồi”.
“Chắc còn chưa được xem là bắt đầu đâu? Để tôi nói, đây chỉ là làm nóng người trước trận chiến thôi, trận chiến đặc sắc thật sự vẫn còn ở phía sau!”
“Đại chiến cao thủ cấp bậc thế này, chỉ hơi sơ ý thôi sợ là sẽ bị tàn dư của trận chiến miểu sát mất thôi”.
Một nhóm cao thủ của thành Bạch Hổ đầy mong đợi nhìn lên bầu trời.
Trong phủ Thành Chủ, tại sân viện nhỏ mà Dương Thanh đang ở, vẻ mặt anh nặng nề nhìn bầu trời.
Anh không ngờ, bản tôn Võ Xương lại đến phủ Thành Chủ, trận chiến này là tranh chấp giữa phủ Thành Chủ và Thiên Hải Tông, cũng là trận chiến quyết định vận mệnh của anh.
Ngô Hùng Bá thắng thì anh sống!
Võ Xương thắng thì anh chết!
Với thực lực mới chạm đến Kết Đan Kỳ của anh, cùng với tất cả thủ đoạn của anh, có lẽ có thể có được thực lực ngang với Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao, thậm chí là thực lực bán bộ Thiên Cảnh sơ kỳ thất phẩm, nhưng so với cao thủ cấp bậc như Võ Xương và Ngô Hùng Bá, căn bản không có phần thắng.
Hai người này, đều là cao thủ đứng trên đỉnh cao của Trung Giới giới Cổ Võ, tuy chỉ là thực lực bán bộ Thiên Cảnh sơ kỳ thất phẩm, nhưng liều chết một trận, chắc chắn có thể giết chết được cao thủ Thiên Cảnh sơ kỳ thất phẩm bình thường.
“Tôi bây giờ, còn quá yếu!”
Dương Thanh siết chặt hai tay, ngẩng đầu nhìn hai cao thủ trên không trung, vẻ mặt đầy khát vọng đối với thực lực.
Ngày mai phải đến Hợp Hoan Tông cứu Tần Thanh Tâm rồi, đến lúc đó bắt buộc phải đối mặt với tông chủ Hợp Hoan Tông.
Mà tông chủ Hợp Hoan Tông lại là cao thủ cùng cấp bậc với Võ Xương và Ngô Hùng Bá.
Chưa kể trong Hợp Hoan Tông còn có các cao thủ khác, cho dù thật sự chỉ có một mình tông chủ Hợp Hoan Tông, mà chỉ dựa vào thực lực của Dương Thanh hiện tại, muốn bình an cứu được Tần Thanh Tâm e rằng không có phần thắng nào.
“Mình muốn cứu Tần Thanh Tâm thì nhất định phải khiến bản thân mạnh hơn!”
Dương Thanh nghiến răng nói.
Vừa dứt lời, ánh mắt anh bỗng nhìn sang Hạ Hầu Thương.
Lúc này, gương mặt Hạ Hầu Thương đầy máu, hơi thở trên người cực kỳ yếu ớt.
Mà bên cạnh Hạ Hầu Thương còn có hai cao thủ Thiên Hải Tông, hơn nữa còn là cao thủ Thiên Cảnh đỉnh cao lục phẩm.
Rõ ràng, hai người này đều là cao thủ cấp bậc trưởng lão của Thiên Hải Tông.
Nhị trưởng lão Cảnh Kim Hoa của Thiên Hải Tông đã bị Dương Thanh giết chết rồi.
Vậy thì hai cao thủ này, có lẽ chính là tam trưởng lão Tiêu Thanh Vân cùng với tứ trưởng lão Lê Nguyên Thanh của Thiên Hải Tông.
Lúc Dương Thanh nhìn chằm chằm hai người họ thì hai người bọn họ đều cảm nhận được, đều nhìn sang Dương Thanh.