-
Chương 2334-2335
Chương 2334: Một lời khuyên
Ngô Hùng Bá nhíu chặt mày, nói với người làm: “Người đến là vị nào của Thiên Hải Tông?”
Người làm nói: “Đại trưởng lão của Thiên Hải Tông - Hạ Hầu Thương!”
“Hạ Hầu Thương!”
Ngô Tử Kính kinh ngạc, vẻ mặt nặng nề nhìn Ngô Hùng Bá nói: “Cha, tên điên này đến nhà họ Ngô thực sự không phải chuyện tốt”.
Ngô Hùng Bá cười lạnh một tiếng: “Ở đây là phủ Thành Chủ, cho dù ông ta có là một tên điên, dám cả gan đến phủ Thành Chủ gây rối, cha cũng phải giết ông ta!”
Bỗng chốc, một luồng khí thế hùng mạnh tỏa ra từ trên người Ngô Hùng Bá.
Hạ Hầu Thương - một cao thủ đỉnh cao khiến vô số võ giả ở Trung Giới giới Cổ Võ phải biến sắc, cảnh giới Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao, có tin đồn sức chiến đấu thật sự có thể so với thực lực bán bộ Thiên Cảnh thất phẩm sơ kỳ.
Đương nhiên, đây chỉ là tin đồn, mặc dù chỉ là tin đồn nhưng cũng đủ để chứng tỏ thực lực của ông ta rất mạnh.
Ở Trung Giới giới Cổ Võ, ông ta còn có một danh hiệu, xưng là “Kẻ điên võ”.
Bởi vì Hạ Hầu Thương rất si mê võ đạo, tính cách cũng vô cùng kỳ quái, ở Thiên Hải Tông, ngay cả tông chủ cũng không buồn nể mặt.
“Cho ông ta đến phòng khách đợi đi!”
Ngô Hùng Bá suy tư chốc lát rồi dặn dò người làm.
“Vâng!”
Người làm quay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hai cha con Ngô Hùng Bá và Ngô Tử Kính.
Ngô Tử Kinh hỏi: “Cha, lúc này Hạ Hầu Thương đến phủ Thành Chủ, có phải là đến vì Dương Thanh không?”
Ngô Hùng Bá gật đầu: “Không loại trừ khả năng này, tuy Dương Thanh dùng thuật dịch dung, thay đổi vẻ ngoài nhưng cũng không tránh khỏi một vài kỳ nhân có bản lĩnh, chỉ dùng bí thuật thì sẽ biết được cậu ta đang ở đâu”.
“Dù sao người cậu ta giết cũng là nhị trưởng lão của Thiên Hải Tông, nếu Thiên Hải Tông không thể bắt được hung thủ thì mặt mũi Thiên Hải Tông để đâu được?”
“Nếu cha là Võ Xương, cho dù bỏ ra cái giá lớn đến đâu thì cũng sẽ tìm cho ra hung thủ này”.
Nghe thấy lời của Ngô Hùng Bá, sắc mặt Ngô Tử Kính lại càng thêm lo lắng, nhìn cha nói: “Cha, nếu Hạ Hầu Thương đến là vì Dương Thanh, thì chúng ta có phải giao Dương Thanh ra không?”
“Hừ!”
Ngô Hùng Bá cười lạnh: “Dựa vào đâu mà giao ra? Cho dù không phải chuyện của Dương Thanh thì giữa chúng ta và Thiên Hải Tông vốn đã có ân oán rất lớn rồi”.
“Nếu đã như vậy, chúng ta lại dựa vào đâu mà phải giao Dương Thanh cho Thiên Hải Tông?”
Vẻ mặt Dương Thanh lo lắng nói: “Dương Thành dù sao cũng đã giết nhị trưởng lão của Thiên Hải Tông, nếu chúng ta kiên trì giữ lại, chắc chắn sẽ trở mặt hoàn toàn với Thiên Hải Tông, một khi khai chiến thì đối với chúng ta vô cùng bất lợi”.
Ngô Hùng Bá bỗng hỏi: “Con nói, nếu chúng ta khăng khăng giao Dương Thanh cho Thiên Hải Tông, nếu cậu ta bị Thiên Hải Tông giết rồi, coi như thôi vậy, nhưng nhỡ đâu cậu ta không chết, mà sống sót được thì sao?”
Lời này vừa dứt, Ngô Tử Kính sững sờ tại chỗ.
Sao anh ta không hiểu ý của Ngô Hùng Bá chứ.
Chỉ dựa vào thiên phú võ đạo mà Dương Thanh thể hiện ra hiện tại, chỉ cần không chế thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành cao thủ đỉnh cao danh chấn cả Cổ Võ Giới.
Nếu Ngô Tử Kính giao nộp Dương Thanh cho Thiên Hải Tông vào lúc này, một khi Dương Thanh sống sót thì đồng nghĩa nhà họ Ngô và một cao thủ đỉnh cao trong tương lai sẽ đối đầu trước.
Vẻ mặt Ngô Tử Kính cung kính nói: “Cha, con hiểu ý của cha rồi”.
Ngô Hùng Bá khẽ gật đầu, xua tay nói: “Con đi tìm Dương Thanh đi! Cha đi gặp đại trưởng lão Thiên Hải Tông, xem xem rốt cuộc ông ta đến vì chuyện gì”.
Ngay sau đó, Ngô Tử Kính đã đi tìm Dương Thanh.
“Anh Dương, sắp xếp thế này, anh hài lòng chứ?”
Ngô Tử Kính cười ha ha hỏi, vẻ mặt tươi cười hiền hòa.
Dương Thanh gật đầu: “Tôi rất hài lòng!”
Đây là một sân nhỏ để trống, sân viện quét dọn rất sạch sẽ, trong viện còn trồng các loại rau, còn có mấy gốc cây ăn quả.
Sân viện như vậy là nơi ở mà Dương Thanh hằng mong muốn.
Anh vẫn luôn muốn đưa theo vợ con, sống một cuộc sống an nhàn như vậy, chỉ là đủ thứ chuyện quấn lấy mình, khiến anh căn bản không cách nào hiện thực hóa cuộc sống như vậy được.
“Anh Dương hài lòng là được rồi!”
Ngô Tử Kính cười nói.
“Có phải anh muốn nói gì không?”
Dương Thanh nhìn ra được dáng vẻ Ngô Tử Kính như muốn nói mà thôi, vì vậy chủ động hỏi.
Ngô Tử Kính ngây người chốc lát, cười khổ rồi nói: “Vốn không định nói với anh Dương, nhưng chuyện này có lẽ có liên quan đến anh Dương, tôi vẫn nên nói cho anh thì tốt hơn”.
Vẻ mặt Dương Thanh bình tĩnh, nhìn Ngô Tử Kính, đợi anh ta nói tiếp.
Ngô Tử Kính nói: “Nhị trưởng lão của Thiên Hải Tông đến, hiện tại đang ở phòng khách phủ Thành Chủ, cha tôi đang tiếp đãi”.
Dương Thanh lập tức nhíu mày, vẫn không nói gì, đợi Ngô Tử Kính nói tiếp.
Ngô Tử Kính nghiêm túc nói: “Cha tôi đoán, Hạ Hầu Thương có khả năng có được tin tức anh đang ở đây, nên mới cố ý đến tìm anh”.
“Nhưng cha tôi bảo tôi nói với anh, anh cứ yên tâm, cho dù Thiên Hải Tông biết anh đang ở đây thì ông ấy tuyệt đối cũng không giao anh cho Thiên Hải Tông”.
Sắc mặt Ngô Tử Kính rất chân thành, không hề giống như đang nói lịch sự cho có.
Dương Thanh có chút cảm động trong lòng, dù anh hiểu, Ngô Hùng Bá làm như vậy là có lý do, hay đổi một cách nói khác, chính là đang đầu tư vào tương lai của anh.
Ngô Hùng Bá cho rằng tương lai anh có thể có được thanh tựu rất lớn, nên mới muốn kết giao với anh.
Thậm chí còn không tiếc đắc tội Thiên Hải Tông.
Quan hệ giữa Thiên Hải Tông và phủ Thành Chủ rất căng thẳng, mà thực lực Thiên Hải Tông lại mạnh hơn phủ Thành Chủ, ân oán giữa hai thế lực vốn đã lớn, một khi tin tức Dương Thanh ở phủ Thành Chủ được chứng thực thì ân oán giữa hai thế lực chỉ càng nặng thêm.
Dương Thanh nói: “Vậy thì phải cảm ơn thành chủ Ngô rồi”.
Đồng thời, trong phòng khách ở phủ Thành Chủ.
Ngô Hùng Bá và Hạ Hầu Thương ngồi đối diện nhau, lúc này vẻ mặt Ngô Hùng Bá đầy tức giận.
Trái lại Hạ Hầu Thương thì bình tĩnh nhìn Ngô Hùng Bá nói: “Thành chủ Ngô, nếu tôi đã tìm đến phủ Thành Chủ thì đương nhiên có chứng cứ chứng minh Dương Thanh đang ở phủ Thành Chủ”.
“Người bảo vệ của Dương Thanh là một ma tu thực lực mạnh mẽ, loại người này không nên sống sống trên thế giới này”.
“Thành chủ Ngô, ông chắc chắn sẽ không thông đồng làm bậy với ma tu đúng chứ?”
Ngô Hùng Bá lạnh lùng nói: “Hạ Hầu Thương, ông thật sự nghĩ phủ Thành Chủ tôi dễ bị bắt nạt vậy sao? Chưa nói đến người mà các người cần tìm không ở phủ Thành Chủ, mà cho dù có, tôi cũng sẽ không giao cho các ông”.
Sắc mặt Hạ Hầu Thương vẫn như trước, ông ta bỗng đứng bật dậy, cuối cùng ánh mắt nhìn sang một hướng khác.
Mà hướng ông ta nhìn sang chính là nơi Dương Thanh đang ở.
Hạ Hầu Thương bỗng lên tiếng nói: “Thành chủ Ngô, lát nữa nếu có chỗ nào đắc tội, mong không trách tội”.
“Ông muốn làm gì?”
Ngô Hùng Bá nghe ra ý của Hạ Hầu Thương, rõ ràng đối phương đang định ra tay ở phủ Thành Chủ.
Ông ta vội vàng khuyên nhủ nói: “Tôi cảnh cáo ông, ở đây là phủ Thành Chủ, làm loạn ở đây phải trả giá”.
Ông ta vừa dứt lời, một luồng khí thế mạnh mẽ lập tức bùng nổ từ trong người ông ta.
Hạ Hầu Thương không có vẻ lo sợ, vẻ mặt vô cảm nói: “Vậy tôi cũng cho thành chủ Ngô một lời khuyên, chuyện không nên xen vào thì đừng quan tâm”.
Chương 2335: Chỉ còn đường chết
Sau khi Hạ Hầu Thương nói xong, một luồng khí thế hùng mạnh bộc phát từ trong cơ thể ông ta.
Thoáng chốc, trong phủ Thành Chủ, hai luồng khí thế hung hăng va chạm nhau.
Người trong phủ Thành Chủ ai ai cũng cảm thấy cả người như bị một ngọn núi lớn đè ép.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Áp lực mạnh thật, đây là cao thu hiên Cảnh đỉnh cao lục phẩm thì mới có thể tỏa ra khí thế như vậy đúng chứ?”
“Hình như là ở hướng phủ Thành Chủ!”
Thoáng chốc, võ giả ở cả thành Bạch Hổ đều kinh sợ.
Kiểu cao thủ cấp bậc như vậy xảy ra xung đột, dưới cơn nóng giận thật sự sẽ khiến máu chảy ngập thành.
Trong phủ Thành Chủ ở thành Bạch Hổ, sắc mặt Ngô Hùng Bá u ám cùng cực, ông ta không ngờ, Hạ Hầu Thương lại dám tranh chấp với ông ta ở phủ Thành Chủ.
Tuy hai người vẫn chưa ra tay nhưng khí thế mạnh mẽ trên người bọn họ đã muốn khai chiến rồi.
Ngô Hùng Bá cố nhịn lửa giận, lạnh lùng hỏi: “Thiên Hải Tông đây là muốn khai chiến với phủ Thành Chủ tôi sao?”
Vẻ mặt Hạ Hầu Thương vô cảm nói: “Không phải Thiên Hải Tông muốn khai chiến, mà là thành chủ Ngô vì một người ngoài ép buộc Thiên Hải Tông phải khai chiến với phủ Thành Chủ”.
“Ha ha!”
Ngô Hùng Bá cười lạnh: “Hay cho cái cớ ép các người khai chiến, Hạ Hầu Thương, ông là đang uy hiếp tôi sao?”
“Ông không phải chỉ mới biết tôi ngày một ngày hai, tôi là người thế nào, ông cũng hiểu rõ”.
“Nếu đã đến bước này rồi, vậy hôm nay tôi sẽ nói thẳng ở đây, nếu Thiên Hải Tông muốn khai chiến, phủ Thành Chủ tôi đi theo tới cùng!”
Rầm!
Ông ta vừa dứt lời, một luồng khí thế càng kinh khủng hơn bỗng bùng nổ từ trong thân thể ông ta.
Lúc này, gương mặt bình tĩnh của Hạ Hầu Thương cuối cùng cũng có phần u ám.
Ông ta có thể cảm nhận được khí thế trên người Ngô Hùng Bá đã đạt đến cấp tông chủ Thiên Hải Tông.
Ở Trung Giới giới Cổ Võ, tuy có rất nhiều cao thủ Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao, nhưng trong số những cao thủ này, cũng có phân ra mạnh yếu.
Mà cảnh giới của Ngô Hùng Bá rõ ràng đã đạt đến cảnh giới của Võ Xương.
Tuy Hạ Hầu Thương là bản bộ Thiên Cảnh thất phẩm, nhưng so với cấp bậc bán bộ Thiên Cảnh thất phẩm như Võ Xương và Ngô Hùng Bá thì vẫn còn kém hơn không ít.
Có thể nói, ông ta là cao thủ vừa đạt đến bán bộ Thiên Cảnh thất phẩm, còn Võ Xương và Ngô Hùng Bá lại là cao thủ chỉ còn cách Thiên Cảnh thất phẩm một bước nữa thôi.
Chủ cần thời cơ chín muồi thì bọn họ có thể đột phát đến Thiên Cảnh thất phẩm sơ kỳ bất cứ lúc nào.
“Xem ra, thành chủ Ngô đã quyết tâm muốn đối đầu với Thiên Hải Tông chúng tôi rồi, chỉ là, hy vọng ông có thể gánh được hậu do hành động này gây ra”.
Hạ Hầu Thương lạnh giọng nói, khí thế trên người ông ta bỗng chốc cũng biến mất.
Nếu thật sự ra tay với Ngô Hùng Bá thì ông ta chắc chắn sẽ chết.
Hơn nữa chưa nói đến ở đây là phủ Thành Chủ, cho dù là ở bên ngoài, thì cảnh giới của Ngô Hùng Bá vẫn cao hơn của ông ta.
Bây giờ, cả Thiên Hải Tông cũng chỉ có Võ Xương mới có thể quyết chiến được với Ngô Hùng Bá.
Ánh mắt Ngô Hùng Bá lóe lên sát khí, nheo mắt nhìn Hạ Hầu Thương nói: “Ông đang uy hiếp tôi?”
Hạ Hầu Thương không hề e sợ, cười lạnh một tiếng: “Xem như là uy hiếp đi, vậy thì sao nào?”
Ngô Hùng Bá không nói gì, như thể đang suy nghĩ gì đó.
Hạ Hầu Thương đứng dậy, lạnh lùng nói: “Nếu đã như vậy thì tôi xin cáo từ!”
Nói xong, ông ta bước đi muốn rời khỏi.
Nhưng ngay lúc này, một luồng khí thế kinh người bỗng khóa chặt ông ta.
Hạ Hầu Thương cảm nhận được áp lực ập tới từ sau lưng, nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn Ngô Hùng Bá nói: “Thế nào? Thành chủ đang định ra tay với tôi sao?”
Ngô Hùng Bá lạnh giọng nói: “Phủ Thành Chủ thành Bạch Hổ, nào có phải nơi ông muốn đến thì đến muốn đi thì đi chứ?”
“Muốn rời khỏi nơi này, có thể! Quỳ xuống, xin lỗi!”
Một luồng sát khí kinh khủng bao phủ Hạ Hầu Thương.
Sắc mặt Hạ Hầu Thương thay đổi, mãi đến lúc này ông ta mới ý thức được, Ngô Hùng Bá thật sự động đến sát khí.
Ông ta đại diện cho Thiên Hải Tông, nếu thật sự quỳ xuống thì đồng nghĩa Thiên Hải Tông cúi đầu với phủ Thành Chủ, mặt mũi Thiên Hải Tông vứt đi đâu chứ?
“Ngô Hùng Bá, ông đừng có quá đáng!”
Hạ Hầu Thương lạnh lùng nói: “Tôi là đại trưởng lão của Thiên Hải Tông, nếu thật sự ra tay với tôi, ông có nghĩ đến hậu quả chưa?”
“Quỳ xuống!”
Ngô Hùng Bá quát lớn một tiếng.
Hạ Hầu Thương chỉ cảm thấy áp lực kia càng nặng nề, đè nặng trên người ông ta, muốn đè ép ông ta xuống đất.
Ông ta cố gắng không để bản thân quỳ xuống, cắn răng cắn lợi nói: “Ngô Hùng Bá, quá đáng rồi!”
“Quá đáng?”
Ngô Hùng Bá cười lạnh: “Ông dám đến phủ Thành Chủ tôi, uy hiếp tôi, vậy thì không quá đáng sao?”
“Nếu đã đến thì phải chuẩn bị cho việc trả giá, nếu không truyền ra ngoài, người của Trung Giới giới Cổ Võ đều nghĩ rằng phủ Thành Chủ của thành Bạch Hổ dễ bị ức hiếp”.
Sắc mặt Hạ Hầu Thương lại càng thêm nặng nề.
Khai chiến thì ông ta không phải đối thủ của Ngô Hùng Bá.
Nhưng nếu không khai chiến, thì ông ta phải quỳ xuống xin lỗi.
Cho dù lựa chọn thế nào thì cũng không phải thứ ông ta muốn.
Ở bên khác, tại chỗ ở của Dương Thanh, vẻ mặt anh vô cùng nặng nề.
Anh đã cảm nhận được hai luồng khí thế võ đạo hùng mạnh đang đối đầu nhau.
Tuy anh không nhìn thấy nhưng cũng có thể đoán được đại khái, một luồng áp lực trong đó là của Ngô Hùng Bá, áp lực còn lại là của cao thủ Thiên Hải Tông.
Một khi Ngô Hùng Bá thỏa hiệp thì anh đúng thật có mọc cánh cũng không thoát được.
“Anh Dương, anh cứ yên tâm, nếu cha tôi đã nói muốn giữ anh lại thì chắc chắn sẽ không nuốt lời, cho dù tông chủ của Thiên Hải Tông, Võ Xương có đến thì ông ấy tuyệt đối cũng sẽ không thỏa hiệp”.
Ngô Tử Kính nhìn ra được lo lắng của Dương Thanh, lên tiếng trấn an.
Anh ta ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng vô cùng lo lắng.
Nhà họ Ngô đi đến được như ngày hôm nay cũng chẳng dễ dàng gì, nếu thật sự phải khai chiến với Thiên Hải Tông, chỉ có thể là chuyện lưỡng bại câu thương.
Trừ phi dưới tình huống bất đắc dĩ, nếu không hai thế lực lớn sẽ không khai chiến.
Mà hiện tại, vấn đề then chốt để hai thế lực có khai chiến hay không, chính là Dương Thanh.
Thiên Hải Tông muốn đưa Dương Thanh đi, còn Ngô Hùng Bá muốn giữ Dương Thanh lại, phải xem ai nhượng bộ trước.
Dương Thanh khẽ gật đầu, trong lòng vẫn lo lắng như cũ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp Ngô Hùng Bá, anh không thể cam đoan được Ngô Hùng Bá sẽ vì anh mà khai chiến với Thiên Hải Tông hay không.
Động tĩnh xảy ra ở thành Bạch Hổ chớp mắt đã thu hút sự chú ý của các thế lực lớn ở thành Bạch Hổ.
Ân oán giữa phủ Thành Chủ thành Bạch Hổ và Thiên Hải Tông đã kéo dài nhiều năm, chỉ là lúc trước chưa có dấu hiệu bùng nổ, nhưng hôm nay lại có dấu hiệu bùng nổ rồi.
Rất nhiều thế lực đỉnh cao ở thành Bạch Hổ đều đang rục rịch ngóc đầu, chỉ đợi chờ Thiên Hải Tông và phủ Thành Chủ khai chiến.
Một khi hai thế lực này khai chiến, chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương, đến lúc đó chính là thời cơ tốt nhất cho những thế lực như bọn họ trỗi dậy.
Trong phủ Thành Chủ thành Bạch Hổ, dáng vẻ Ngô Hùng Bá đằng đằng sát khí, vẻ mặt Hạ Hầu Thương thì nặng nề, nhìn chằm chằm Ngô Hùng Bá.
“Ngô Hùng Bá, ông muốn giữ lại Dương Thanh là chuyện của ông, chỉ là tốt nhất ông nên suy nghĩ kỹ càng, người hộ đạo của ông dù sao cũng là một ma tu, nếu chuyện này truyền ra ngoài, cho dù ông là thành chủ cũng sẽ không giữ được nhà họ Ngô”.
Hạ Hầu Thương bỗng lên tiếng nói.
Ánh mắt đầy sát khí của Ngô Hùng Bá lại càng nặng nề hơn, Hạ Hầu Thương lại khiêu khích uy hiếp lần nữa, nếu thật sự thả ông ta về thì chẳng khác gì thả hổ về rừng.
Nghĩ đến đây, sát khí trong mắt ông ta càng nặng nề hơn.
Cảm nhận được sát ý như thực chất của Ngô Hùng Bá, ánh mắt Hạ Hầu Thương chợt có chút kinh sợ.
“Ầm!”
Chân Hạ Hầu Thương bỗng di chuyển, thân hình bỗng lóe lên phóng ra ngoài.
“Hừ!”
Ngô Hùng Bá hừ lạnh nói: “Nếu đã đến rồi, thì để mạng lại đi!”
Vừa dứt lời, ông ta đã biến mất tại chỗ.
Ngô Hùng Bá nhíu chặt mày, nói với người làm: “Người đến là vị nào của Thiên Hải Tông?”
Người làm nói: “Đại trưởng lão của Thiên Hải Tông - Hạ Hầu Thương!”
“Hạ Hầu Thương!”
Ngô Tử Kính kinh ngạc, vẻ mặt nặng nề nhìn Ngô Hùng Bá nói: “Cha, tên điên này đến nhà họ Ngô thực sự không phải chuyện tốt”.
Ngô Hùng Bá cười lạnh một tiếng: “Ở đây là phủ Thành Chủ, cho dù ông ta có là một tên điên, dám cả gan đến phủ Thành Chủ gây rối, cha cũng phải giết ông ta!”
Bỗng chốc, một luồng khí thế hùng mạnh tỏa ra từ trên người Ngô Hùng Bá.
Hạ Hầu Thương - một cao thủ đỉnh cao khiến vô số võ giả ở Trung Giới giới Cổ Võ phải biến sắc, cảnh giới Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao, có tin đồn sức chiến đấu thật sự có thể so với thực lực bán bộ Thiên Cảnh thất phẩm sơ kỳ.
Đương nhiên, đây chỉ là tin đồn, mặc dù chỉ là tin đồn nhưng cũng đủ để chứng tỏ thực lực của ông ta rất mạnh.
Ở Trung Giới giới Cổ Võ, ông ta còn có một danh hiệu, xưng là “Kẻ điên võ”.
Bởi vì Hạ Hầu Thương rất si mê võ đạo, tính cách cũng vô cùng kỳ quái, ở Thiên Hải Tông, ngay cả tông chủ cũng không buồn nể mặt.
“Cho ông ta đến phòng khách đợi đi!”
Ngô Hùng Bá suy tư chốc lát rồi dặn dò người làm.
“Vâng!”
Người làm quay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hai cha con Ngô Hùng Bá và Ngô Tử Kính.
Ngô Tử Kinh hỏi: “Cha, lúc này Hạ Hầu Thương đến phủ Thành Chủ, có phải là đến vì Dương Thanh không?”
Ngô Hùng Bá gật đầu: “Không loại trừ khả năng này, tuy Dương Thanh dùng thuật dịch dung, thay đổi vẻ ngoài nhưng cũng không tránh khỏi một vài kỳ nhân có bản lĩnh, chỉ dùng bí thuật thì sẽ biết được cậu ta đang ở đâu”.
“Dù sao người cậu ta giết cũng là nhị trưởng lão của Thiên Hải Tông, nếu Thiên Hải Tông không thể bắt được hung thủ thì mặt mũi Thiên Hải Tông để đâu được?”
“Nếu cha là Võ Xương, cho dù bỏ ra cái giá lớn đến đâu thì cũng sẽ tìm cho ra hung thủ này”.
Nghe thấy lời của Ngô Hùng Bá, sắc mặt Ngô Tử Kính lại càng thêm lo lắng, nhìn cha nói: “Cha, nếu Hạ Hầu Thương đến là vì Dương Thanh, thì chúng ta có phải giao Dương Thanh ra không?”
“Hừ!”
Ngô Hùng Bá cười lạnh: “Dựa vào đâu mà giao ra? Cho dù không phải chuyện của Dương Thanh thì giữa chúng ta và Thiên Hải Tông vốn đã có ân oán rất lớn rồi”.
“Nếu đã như vậy, chúng ta lại dựa vào đâu mà phải giao Dương Thanh cho Thiên Hải Tông?”
Vẻ mặt Dương Thanh lo lắng nói: “Dương Thành dù sao cũng đã giết nhị trưởng lão của Thiên Hải Tông, nếu chúng ta kiên trì giữ lại, chắc chắn sẽ trở mặt hoàn toàn với Thiên Hải Tông, một khi khai chiến thì đối với chúng ta vô cùng bất lợi”.
Ngô Hùng Bá bỗng hỏi: “Con nói, nếu chúng ta khăng khăng giao Dương Thanh cho Thiên Hải Tông, nếu cậu ta bị Thiên Hải Tông giết rồi, coi như thôi vậy, nhưng nhỡ đâu cậu ta không chết, mà sống sót được thì sao?”
Lời này vừa dứt, Ngô Tử Kính sững sờ tại chỗ.
Sao anh ta không hiểu ý của Ngô Hùng Bá chứ.
Chỉ dựa vào thiên phú võ đạo mà Dương Thanh thể hiện ra hiện tại, chỉ cần không chế thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành cao thủ đỉnh cao danh chấn cả Cổ Võ Giới.
Nếu Ngô Tử Kính giao nộp Dương Thanh cho Thiên Hải Tông vào lúc này, một khi Dương Thanh sống sót thì đồng nghĩa nhà họ Ngô và một cao thủ đỉnh cao trong tương lai sẽ đối đầu trước.
Vẻ mặt Ngô Tử Kính cung kính nói: “Cha, con hiểu ý của cha rồi”.
Ngô Hùng Bá khẽ gật đầu, xua tay nói: “Con đi tìm Dương Thanh đi! Cha đi gặp đại trưởng lão Thiên Hải Tông, xem xem rốt cuộc ông ta đến vì chuyện gì”.
Ngay sau đó, Ngô Tử Kính đã đi tìm Dương Thanh.
“Anh Dương, sắp xếp thế này, anh hài lòng chứ?”
Ngô Tử Kính cười ha ha hỏi, vẻ mặt tươi cười hiền hòa.
Dương Thanh gật đầu: “Tôi rất hài lòng!”
Đây là một sân nhỏ để trống, sân viện quét dọn rất sạch sẽ, trong viện còn trồng các loại rau, còn có mấy gốc cây ăn quả.
Sân viện như vậy là nơi ở mà Dương Thanh hằng mong muốn.
Anh vẫn luôn muốn đưa theo vợ con, sống một cuộc sống an nhàn như vậy, chỉ là đủ thứ chuyện quấn lấy mình, khiến anh căn bản không cách nào hiện thực hóa cuộc sống như vậy được.
“Anh Dương hài lòng là được rồi!”
Ngô Tử Kính cười nói.
“Có phải anh muốn nói gì không?”
Dương Thanh nhìn ra được dáng vẻ Ngô Tử Kính như muốn nói mà thôi, vì vậy chủ động hỏi.
Ngô Tử Kính ngây người chốc lát, cười khổ rồi nói: “Vốn không định nói với anh Dương, nhưng chuyện này có lẽ có liên quan đến anh Dương, tôi vẫn nên nói cho anh thì tốt hơn”.
Vẻ mặt Dương Thanh bình tĩnh, nhìn Ngô Tử Kính, đợi anh ta nói tiếp.
Ngô Tử Kính nói: “Nhị trưởng lão của Thiên Hải Tông đến, hiện tại đang ở phòng khách phủ Thành Chủ, cha tôi đang tiếp đãi”.
Dương Thanh lập tức nhíu mày, vẫn không nói gì, đợi Ngô Tử Kính nói tiếp.
Ngô Tử Kính nghiêm túc nói: “Cha tôi đoán, Hạ Hầu Thương có khả năng có được tin tức anh đang ở đây, nên mới cố ý đến tìm anh”.
“Nhưng cha tôi bảo tôi nói với anh, anh cứ yên tâm, cho dù Thiên Hải Tông biết anh đang ở đây thì ông ấy tuyệt đối cũng không giao anh cho Thiên Hải Tông”.
Sắc mặt Ngô Tử Kính rất chân thành, không hề giống như đang nói lịch sự cho có.
Dương Thanh có chút cảm động trong lòng, dù anh hiểu, Ngô Hùng Bá làm như vậy là có lý do, hay đổi một cách nói khác, chính là đang đầu tư vào tương lai của anh.
Ngô Hùng Bá cho rằng tương lai anh có thể có được thanh tựu rất lớn, nên mới muốn kết giao với anh.
Thậm chí còn không tiếc đắc tội Thiên Hải Tông.
Quan hệ giữa Thiên Hải Tông và phủ Thành Chủ rất căng thẳng, mà thực lực Thiên Hải Tông lại mạnh hơn phủ Thành Chủ, ân oán giữa hai thế lực vốn đã lớn, một khi tin tức Dương Thanh ở phủ Thành Chủ được chứng thực thì ân oán giữa hai thế lực chỉ càng nặng thêm.
Dương Thanh nói: “Vậy thì phải cảm ơn thành chủ Ngô rồi”.
Đồng thời, trong phòng khách ở phủ Thành Chủ.
Ngô Hùng Bá và Hạ Hầu Thương ngồi đối diện nhau, lúc này vẻ mặt Ngô Hùng Bá đầy tức giận.
Trái lại Hạ Hầu Thương thì bình tĩnh nhìn Ngô Hùng Bá nói: “Thành chủ Ngô, nếu tôi đã tìm đến phủ Thành Chủ thì đương nhiên có chứng cứ chứng minh Dương Thanh đang ở phủ Thành Chủ”.
“Người bảo vệ của Dương Thanh là một ma tu thực lực mạnh mẽ, loại người này không nên sống sống trên thế giới này”.
“Thành chủ Ngô, ông chắc chắn sẽ không thông đồng làm bậy với ma tu đúng chứ?”
Ngô Hùng Bá lạnh lùng nói: “Hạ Hầu Thương, ông thật sự nghĩ phủ Thành Chủ tôi dễ bị bắt nạt vậy sao? Chưa nói đến người mà các người cần tìm không ở phủ Thành Chủ, mà cho dù có, tôi cũng sẽ không giao cho các ông”.
Sắc mặt Hạ Hầu Thương vẫn như trước, ông ta bỗng đứng bật dậy, cuối cùng ánh mắt nhìn sang một hướng khác.
Mà hướng ông ta nhìn sang chính là nơi Dương Thanh đang ở.
Hạ Hầu Thương bỗng lên tiếng nói: “Thành chủ Ngô, lát nữa nếu có chỗ nào đắc tội, mong không trách tội”.
“Ông muốn làm gì?”
Ngô Hùng Bá nghe ra ý của Hạ Hầu Thương, rõ ràng đối phương đang định ra tay ở phủ Thành Chủ.
Ông ta vội vàng khuyên nhủ nói: “Tôi cảnh cáo ông, ở đây là phủ Thành Chủ, làm loạn ở đây phải trả giá”.
Ông ta vừa dứt lời, một luồng khí thế mạnh mẽ lập tức bùng nổ từ trong người ông ta.
Hạ Hầu Thương không có vẻ lo sợ, vẻ mặt vô cảm nói: “Vậy tôi cũng cho thành chủ Ngô một lời khuyên, chuyện không nên xen vào thì đừng quan tâm”.
Chương 2335: Chỉ còn đường chết
Sau khi Hạ Hầu Thương nói xong, một luồng khí thế hùng mạnh bộc phát từ trong cơ thể ông ta.
Thoáng chốc, trong phủ Thành Chủ, hai luồng khí thế hung hăng va chạm nhau.
Người trong phủ Thành Chủ ai ai cũng cảm thấy cả người như bị một ngọn núi lớn đè ép.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Áp lực mạnh thật, đây là cao thu hiên Cảnh đỉnh cao lục phẩm thì mới có thể tỏa ra khí thế như vậy đúng chứ?”
“Hình như là ở hướng phủ Thành Chủ!”
Thoáng chốc, võ giả ở cả thành Bạch Hổ đều kinh sợ.
Kiểu cao thủ cấp bậc như vậy xảy ra xung đột, dưới cơn nóng giận thật sự sẽ khiến máu chảy ngập thành.
Trong phủ Thành Chủ ở thành Bạch Hổ, sắc mặt Ngô Hùng Bá u ám cùng cực, ông ta không ngờ, Hạ Hầu Thương lại dám tranh chấp với ông ta ở phủ Thành Chủ.
Tuy hai người vẫn chưa ra tay nhưng khí thế mạnh mẽ trên người bọn họ đã muốn khai chiến rồi.
Ngô Hùng Bá cố nhịn lửa giận, lạnh lùng hỏi: “Thiên Hải Tông đây là muốn khai chiến với phủ Thành Chủ tôi sao?”
Vẻ mặt Hạ Hầu Thương vô cảm nói: “Không phải Thiên Hải Tông muốn khai chiến, mà là thành chủ Ngô vì một người ngoài ép buộc Thiên Hải Tông phải khai chiến với phủ Thành Chủ”.
“Ha ha!”
Ngô Hùng Bá cười lạnh: “Hay cho cái cớ ép các người khai chiến, Hạ Hầu Thương, ông là đang uy hiếp tôi sao?”
“Ông không phải chỉ mới biết tôi ngày một ngày hai, tôi là người thế nào, ông cũng hiểu rõ”.
“Nếu đã đến bước này rồi, vậy hôm nay tôi sẽ nói thẳng ở đây, nếu Thiên Hải Tông muốn khai chiến, phủ Thành Chủ tôi đi theo tới cùng!”
Rầm!
Ông ta vừa dứt lời, một luồng khí thế càng kinh khủng hơn bỗng bùng nổ từ trong thân thể ông ta.
Lúc này, gương mặt bình tĩnh của Hạ Hầu Thương cuối cùng cũng có phần u ám.
Ông ta có thể cảm nhận được khí thế trên người Ngô Hùng Bá đã đạt đến cấp tông chủ Thiên Hải Tông.
Ở Trung Giới giới Cổ Võ, tuy có rất nhiều cao thủ Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao, nhưng trong số những cao thủ này, cũng có phân ra mạnh yếu.
Mà cảnh giới của Ngô Hùng Bá rõ ràng đã đạt đến cảnh giới của Võ Xương.
Tuy Hạ Hầu Thương là bản bộ Thiên Cảnh thất phẩm, nhưng so với cấp bậc bán bộ Thiên Cảnh thất phẩm như Võ Xương và Ngô Hùng Bá thì vẫn còn kém hơn không ít.
Có thể nói, ông ta là cao thủ vừa đạt đến bán bộ Thiên Cảnh thất phẩm, còn Võ Xương và Ngô Hùng Bá lại là cao thủ chỉ còn cách Thiên Cảnh thất phẩm một bước nữa thôi.
Chủ cần thời cơ chín muồi thì bọn họ có thể đột phát đến Thiên Cảnh thất phẩm sơ kỳ bất cứ lúc nào.
“Xem ra, thành chủ Ngô đã quyết tâm muốn đối đầu với Thiên Hải Tông chúng tôi rồi, chỉ là, hy vọng ông có thể gánh được hậu do hành động này gây ra”.
Hạ Hầu Thương lạnh giọng nói, khí thế trên người ông ta bỗng chốc cũng biến mất.
Nếu thật sự ra tay với Ngô Hùng Bá thì ông ta chắc chắn sẽ chết.
Hơn nữa chưa nói đến ở đây là phủ Thành Chủ, cho dù là ở bên ngoài, thì cảnh giới của Ngô Hùng Bá vẫn cao hơn của ông ta.
Bây giờ, cả Thiên Hải Tông cũng chỉ có Võ Xương mới có thể quyết chiến được với Ngô Hùng Bá.
Ánh mắt Ngô Hùng Bá lóe lên sát khí, nheo mắt nhìn Hạ Hầu Thương nói: “Ông đang uy hiếp tôi?”
Hạ Hầu Thương không hề e sợ, cười lạnh một tiếng: “Xem như là uy hiếp đi, vậy thì sao nào?”
Ngô Hùng Bá không nói gì, như thể đang suy nghĩ gì đó.
Hạ Hầu Thương đứng dậy, lạnh lùng nói: “Nếu đã như vậy thì tôi xin cáo từ!”
Nói xong, ông ta bước đi muốn rời khỏi.
Nhưng ngay lúc này, một luồng khí thế kinh người bỗng khóa chặt ông ta.
Hạ Hầu Thương cảm nhận được áp lực ập tới từ sau lưng, nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn Ngô Hùng Bá nói: “Thế nào? Thành chủ đang định ra tay với tôi sao?”
Ngô Hùng Bá lạnh giọng nói: “Phủ Thành Chủ thành Bạch Hổ, nào có phải nơi ông muốn đến thì đến muốn đi thì đi chứ?”
“Muốn rời khỏi nơi này, có thể! Quỳ xuống, xin lỗi!”
Một luồng sát khí kinh khủng bao phủ Hạ Hầu Thương.
Sắc mặt Hạ Hầu Thương thay đổi, mãi đến lúc này ông ta mới ý thức được, Ngô Hùng Bá thật sự động đến sát khí.
Ông ta đại diện cho Thiên Hải Tông, nếu thật sự quỳ xuống thì đồng nghĩa Thiên Hải Tông cúi đầu với phủ Thành Chủ, mặt mũi Thiên Hải Tông vứt đi đâu chứ?
“Ngô Hùng Bá, ông đừng có quá đáng!”
Hạ Hầu Thương lạnh lùng nói: “Tôi là đại trưởng lão của Thiên Hải Tông, nếu thật sự ra tay với tôi, ông có nghĩ đến hậu quả chưa?”
“Quỳ xuống!”
Ngô Hùng Bá quát lớn một tiếng.
Hạ Hầu Thương chỉ cảm thấy áp lực kia càng nặng nề, đè nặng trên người ông ta, muốn đè ép ông ta xuống đất.
Ông ta cố gắng không để bản thân quỳ xuống, cắn răng cắn lợi nói: “Ngô Hùng Bá, quá đáng rồi!”
“Quá đáng?”
Ngô Hùng Bá cười lạnh: “Ông dám đến phủ Thành Chủ tôi, uy hiếp tôi, vậy thì không quá đáng sao?”
“Nếu đã đến thì phải chuẩn bị cho việc trả giá, nếu không truyền ra ngoài, người của Trung Giới giới Cổ Võ đều nghĩ rằng phủ Thành Chủ của thành Bạch Hổ dễ bị ức hiếp”.
Sắc mặt Hạ Hầu Thương lại càng thêm nặng nề.
Khai chiến thì ông ta không phải đối thủ của Ngô Hùng Bá.
Nhưng nếu không khai chiến, thì ông ta phải quỳ xuống xin lỗi.
Cho dù lựa chọn thế nào thì cũng không phải thứ ông ta muốn.
Ở bên khác, tại chỗ ở của Dương Thanh, vẻ mặt anh vô cùng nặng nề.
Anh đã cảm nhận được hai luồng khí thế võ đạo hùng mạnh đang đối đầu nhau.
Tuy anh không nhìn thấy nhưng cũng có thể đoán được đại khái, một luồng áp lực trong đó là của Ngô Hùng Bá, áp lực còn lại là của cao thủ Thiên Hải Tông.
Một khi Ngô Hùng Bá thỏa hiệp thì anh đúng thật có mọc cánh cũng không thoát được.
“Anh Dương, anh cứ yên tâm, nếu cha tôi đã nói muốn giữ anh lại thì chắc chắn sẽ không nuốt lời, cho dù tông chủ của Thiên Hải Tông, Võ Xương có đến thì ông ấy tuyệt đối cũng sẽ không thỏa hiệp”.
Ngô Tử Kính nhìn ra được lo lắng của Dương Thanh, lên tiếng trấn an.
Anh ta ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng vô cùng lo lắng.
Nhà họ Ngô đi đến được như ngày hôm nay cũng chẳng dễ dàng gì, nếu thật sự phải khai chiến với Thiên Hải Tông, chỉ có thể là chuyện lưỡng bại câu thương.
Trừ phi dưới tình huống bất đắc dĩ, nếu không hai thế lực lớn sẽ không khai chiến.
Mà hiện tại, vấn đề then chốt để hai thế lực có khai chiến hay không, chính là Dương Thanh.
Thiên Hải Tông muốn đưa Dương Thanh đi, còn Ngô Hùng Bá muốn giữ Dương Thanh lại, phải xem ai nhượng bộ trước.
Dương Thanh khẽ gật đầu, trong lòng vẫn lo lắng như cũ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp Ngô Hùng Bá, anh không thể cam đoan được Ngô Hùng Bá sẽ vì anh mà khai chiến với Thiên Hải Tông hay không.
Động tĩnh xảy ra ở thành Bạch Hổ chớp mắt đã thu hút sự chú ý của các thế lực lớn ở thành Bạch Hổ.
Ân oán giữa phủ Thành Chủ thành Bạch Hổ và Thiên Hải Tông đã kéo dài nhiều năm, chỉ là lúc trước chưa có dấu hiệu bùng nổ, nhưng hôm nay lại có dấu hiệu bùng nổ rồi.
Rất nhiều thế lực đỉnh cao ở thành Bạch Hổ đều đang rục rịch ngóc đầu, chỉ đợi chờ Thiên Hải Tông và phủ Thành Chủ khai chiến.
Một khi hai thế lực này khai chiến, chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương, đến lúc đó chính là thời cơ tốt nhất cho những thế lực như bọn họ trỗi dậy.
Trong phủ Thành Chủ thành Bạch Hổ, dáng vẻ Ngô Hùng Bá đằng đằng sát khí, vẻ mặt Hạ Hầu Thương thì nặng nề, nhìn chằm chằm Ngô Hùng Bá.
“Ngô Hùng Bá, ông muốn giữ lại Dương Thanh là chuyện của ông, chỉ là tốt nhất ông nên suy nghĩ kỹ càng, người hộ đạo của ông dù sao cũng là một ma tu, nếu chuyện này truyền ra ngoài, cho dù ông là thành chủ cũng sẽ không giữ được nhà họ Ngô”.
Hạ Hầu Thương bỗng lên tiếng nói.
Ánh mắt đầy sát khí của Ngô Hùng Bá lại càng nặng nề hơn, Hạ Hầu Thương lại khiêu khích uy hiếp lần nữa, nếu thật sự thả ông ta về thì chẳng khác gì thả hổ về rừng.
Nghĩ đến đây, sát khí trong mắt ông ta càng nặng nề hơn.
Cảm nhận được sát ý như thực chất của Ngô Hùng Bá, ánh mắt Hạ Hầu Thương chợt có chút kinh sợ.
“Ầm!”
Chân Hạ Hầu Thương bỗng di chuyển, thân hình bỗng lóe lên phóng ra ngoài.
“Hừ!”
Ngô Hùng Bá hừ lạnh nói: “Nếu đã đến rồi, thì để mạng lại đi!”
Vừa dứt lời, ông ta đã biến mất tại chỗ.