-
Chương 2320-2321
Chương 2320: Uy lực đáng sợ
Một câu “Tôi thua rồi” của Mạc Thanh Tu lập tức khiến mọi người kinh sợ!
“Anh trai, thua rồi sao?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Mạc Thanh Trúc hiện biểu cảm không tin nổi, trong lòng cô ta, anh trai chính là vô địch, thế nhưng lại thua trong tay một thanh niên kém anh ta gần mười tuổi.
Lưu Khánh sững sờ trong chốc lát, ánh mắt khi nhìn sang Dương Thanh lại càng nồng nhiệt, thiên tài võ đạo như vậy, tiền đồ tương lai chắc chắn là vô lượng.
Hắn gần như có thể chắc chắn, chỉ cần Dương Thanh có thể sống sót, trong tương lai anh nhất định có thể đứng đầu Trung Giới giới Cổ Võ, thậm chí là đỉnh cao ở Thượng Giới giới Cổ Võ.
Chỉ cần bản thân có thể ôm được cái cây đại thụ Dương Thành này, thì tương lai hắn cũng rất đáng mong đợi.
Các đệ tử phe phái nhị trưởng lão do Hà Đông Thành dẫn đến đều ngây ngốc tại chỗ.
Mặc dù bọn họ ở đây có rất nhiều người, vừa nãy cũng đã đoán được khả năng này, nhưng khi Mạc Thanh Tu đích thân thừa nhận thất bại, thì vẫn khiến bọn họ khó mà chấp nhận được.
“Sao có thể chứ?”
Vẻ mặt Hà Đông Thành khó tin, ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc Thanh Tu nói: “Mạc sư đệ, cậu là Bạch Y Sát Thần, sao có thể thua bởi một tên tép riu đến từ giới thế tục chứ? Chắc chắn cậu đã nương tay rồi đúng chứ?”
Mạc Thanh Tu lạnh lùng liếc nhìn Hà Đông Thành, vẻ mặt châm chọc nói: “Đã đến lúc này rồi mà vẫn còn gọi cậu Dương là tên tép riu, anh không nhìn rõ sự thật được à! Tâm tính anh như vậy, tương lai không thể đứng ở nơi cao được”.
Nói xong, anh ta nhìn Dương Thanh nói: “Thiên phú võ đạo của cậu Dương khiến người ta kinh sợ, tôi tin chắc sẽ có một ngày, danh tiếng của cậu Dương sẽ vang danh khắp Giới Cổ Võ!”
Xưng hô của anh ta với Dương Thanh cũng đã đổi thành cậu Dương, mà anh ta nói Dương Thanh sẽ danh chấn khắp Giới Cổ Võ, chứ không phải Trung Giới giới Cổ Võ.
Dương Thanh khẽ cười: “Thực lực của anh Mạc cũng rất mạnh, thành tựu tương lai nhất định rất cao”.
Ngay lúc này, Mạc Thanh Trúc đi đến, vẻ mặt lo lắng nhìn Mạc Thanh Tu nói: “Anh, anh không bị thương chứ?”
Mạc Thanh Tu lắc đầu, cười nói: “Anh và cậu Dương tuy tranh đấu quyết liệt, nhưng cũng chỉ là đánh giao lưu thôi, cũng không quá nặng tay. Đương nhiên, cũng may cậu Dương hạ thủ lưu tình, nếu không dù thoát chết nhưng e rằng cũng sẽ bị thương nặng”.
Nói xong, Mạc Thanh Tu lại giới thiệu với Dương Thanh: “Cậu Dương, đây là em gái tôi - Mạc Thanh Trúc”.
Đây không phải lần đầu tiên Dương Thanh gặp Mạc Thanh Trúc, lần đầu tiên là khi Lưu Khánh đưa anh đến Thiên Hải Tông, trong nhóm võ giả trẻ tuổi bên cạnh Võ Dương Bình, có cả Mạc Thanh Trúc.
Không ngờ cô gái đẹp như tiên nữ này lại là em gái của Mạc Thanh Tu.
Anh khẽ cười, gật đầu với Mạc Thanh Trúc.
Mạc Thanh Trúc cũng khẽ cười, lên tiếng nói: “Cậu Dương!”
Mạc Thanh Tu bỗng lên tiếng hỏi: “Cậu Dương, tôi nghe nói, cậu đến Thiên Hải Tông là đến tim tam trưởng lão?”
Dương Thanh gật đầu, đưa mắt nhìn về phía sân viện tam trưởng lão, sau đó nói: “Chỉ là, tam trưởng lão có vẻ không có ý gặp tôi, nếu đã như vậy thì thôi vậy, tôi cũng nên rời đi thôi”.
Ngay cả tam trưởng lão vốn có ý chủ động đến giới thể tục, mà hôm nay cũng không gặp được, thì những trưởng bối khác của Thiên Hải Tông, Dương Thanh cũng không có hứng thú tìm gặp.
Lại nói, lần này anh đến Trung Giới giới Cổ Võ, cũng không phải để tìm tam trưởng lão Thiên Hải Tông.
Cứu Tần Thanh Tâm mới là chuyện chính.
Mà trận chiến vừa nãy với Mạc Thanh Tu, cũng khiến anh hiểu được đại khái thực lực hiện tại của mình.
Mạc Thanh Tu là võ giả Thiên Cảnh ngũ phẩm sơ kỳ, lực chiến đấu có thể so với cao thủ Thiên Cảnh ngũ phẩm trung kỳ, mà anh chỉ cần dùng bảy phần lực chiến đấu đã đánh bại được Mạc Thanh Tu, cho nên thực lực của anh có lẽ là Thiên Cảnh ngũ phẩm hậu kỳ.
Nếu đấu với võ giả Thiên Cảnh ngũ phẩm đỉnh cao, sợ là anh cũng không có phần thắng nào.
Ba ngày sau, thiếu chủ Hợp Hoan Tông sẽ cưới Tần Thanh Tâm, chỉ dựa vào chút thực lực hiện tại của anh, muốn cứu Tần Thanh Tâm ra sợ rằng rất khó.
Hiện tại, có lẽ chỉ đột phá đến Kết Đan Kỳ thì anh mới có chút cơ hội đưa Tần Thanh Tâm đi.
Chỉ là, chỉ trong ba ngày, làm sao để đột phá đến Kết Đan Kỳ?
Cho dù anh đột phá được, chỉ sợ là cũng chỉ có thể dùng thực lực Thiên Cảnh lục phẩm thôi. Mà ở Hợp Hoan tông, cũng có cao thủ Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao, hơn nữa có thể còn có đến mấy người.
Anh muốn thuận lợi cứu được Tần Thanh Tâm, thật sự khó hơn cả lên trời.
Nhưng mặc kệ ra sao, nếu anh đã đến, dù có chết nhất định cũng phải nghĩ được cách cứu Tần Thanh Tâm.
“Cậu Dương, cậu muốn rời đi?”
Lưu Khánh nghe thấy Dương Thanh nói chuyện với Mạc Thanh Tu, lập tức lo lắng, vội tiến lên nói: “Dương Thanh, cậu tuyệt đối đừng hiểu lầm, sư phụ tôi nếu đã đồng ý muốn gặp cậu thì chắc chắn sẽ gặp, ông ấy không hề có ý làm khó cậu”.
“Còn việc tại sao hiện tại ông ấy vẫn chưa xuất hiện, chắc chắn có chuyện gì làm lỡ rồi”.
Dương Thanh lắc đầu: “Dù ông ấy thực sự có chuyện thì cũng không liên quan đến tôi, anh cũng biết, tôi đến Trung Giới giới Cổ Võ, cũng không phải chỉ vì hợp tác với Thiên Hải Tông”.
Nói xong, anh nhìn Mạc Thanh Tu nói: “Anh Mạc, từ biệt tại đây, sau này có duyên gặp lại”.
Mạc Thanh Tu cũng lên tiếng nói: “Cậu Dương, tam trưởng lão là người giữ chữ tín. Nếu ông ấy đã đồng ý muốn gặp cậu, chắc chắn sẽ không nuốt lời, nếu cậu Dương không chê, có thể đến chỗ tôi ngồi trước, đợi tam trưởng lão rảnh rỗi, nhất định sẽ gặp cậu".
Nghe thấy lời Mạc Thanh Tu, Lưu Khánh lập tức vui mừng, vội nói: “Dương Thanh, chi bằng cậu cứ nghe theo Mạc sư huynh đi, cứ ngồi ở chỗ anh ấy trước? Đợi nửa ngày sau, nếu sư phụ vẫn không xuất hiện thì cậu rời đi, thế nào?”
Dương Thanh bỗng do dự, lần này đến Thiên Hải Tông cũng xem như được mời đến, hơn nữa cũng vì có ý hợp tác với Thiên Hải Tông, tránh sau này kết giới bị phá vỡ hoàn toàn,võ giả Trung Giới giới Cổ Võ xuất hiện ở giới thế tục làm xằng làm bậy.
Nếu cứ rời đi như vậy, quả thực có chút đáng tiếc.
Suy tư một lúc, anh gật đầu: “Nếu đã như vậy thì tôi lại đợi thêm nửa ngày, nếu vẫn không gặp được tam trưởng lão thì tôi chỉ đành rời đi thôi”.
Sở dĩ cuối cùng anh lựa chọn ở lại, còn có một mục đích, là muốn nhân cơ hội này, nói chuyện với Mạc Thanh Tu, tìm hiểu thêm tình hình Trung Giới giới Cổ Võ.
Đồng thời, tu luyện của anh đã gặp phải chướng ngại, lúc nãy giao đấu với Mạc Thanh Tu cũng lĩnh ngộ được, để xem có tìm được cơ duyên đột phá trên người Mạc Thanh Tu không.
Lưu Khánh lập tức vui mừng, vội nói: “Vậy thì tốt quá, nếu nửa ngày sau sư phụ vẫn chưa xuất hiện thì tôi đích thân đưa cậu Dương rời đi”.
Dương Thanh gật đầu, nhìn Mạc Thanh Tu nói: “Vậy làm phiền anh Mạc rồi!”
Mạc Thanh Tu thoải mái cười, nói: “Không làm phiền, có thể nói chuyện với thiên tài võ đạo như cậu là vinh hạnh của tôi! Đi thôi, chúng ta đi uống rượu!”
Mạc Thanh Tu là người thoải mái, có thể gặp được nhân tài trẻ tuổi như Dương Thanh, cũng rất kích động.
Mạc Thanh Trúc cũng đi theo hai người họ rời đi.
Nhìn theo bóng lưng ba người rời đi, Hà Đông Thành nắm chặt tay, ánh mắt không cam tâm.
Hắn ta không chấp nhận nổi, một võ giả đến từ giới thế tục mà lại dễ dàng đánh bại hắn ta như vậy.
Ngay lúc này, một luồng áp lực võ đạo đáng sợ bỗng giáng xuống, Dương Thanh vừa bước đi mấy bước đã cảm thấy khắp người nặng nề như bị núi đè vậy.
Đương nhiên Mạc Thanh Tu cũng cảm nhận được áp lực nặng nề này, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Còn Hà Đông Thành sau khi cảm nhận được áp lực quen thuộc này thì lập tức vui mừng, kích động nói: “Tên kia, cậu chết chắc rồi!”
Chương 2321: Họa sát thân
Lúc này, Dương Thanh cảm nhận được luồng hơi thở kinh khủng nhanh chóng lao về phía mình.
Vẻ mặt anh lập tức thay đổi, không kịp nghĩ nhiều, lập tức kích hoạt sức mạnh huyết mạch, Thiên Huyền Bí Thuật cũng lập tức sử dụng, kiếm Thiên Tử cũng bay ra khỏi vỏ.
Khí thế hùng mạnh bộc phát từ trên người anh.
Anh không chút do dự, nâng kiếm Thiên tử chém về phương hướng khí thế bùng nổ kia.
Chỉ là, anh vừa vung kiếm này thì một bóng trắng đã lao lên tựa như yêu ma, nhẹ nhàng tránh né kiếm Thiên Tử của nah, đánh mạnh một chưởng xuống.
“Rầm!”
Tiếng động vang dội, Dương Thanh chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ mình như đảo lộn, ho ra máu, thân thể như con diều mất dây bay xa mười mấy mét, nặng nề rơi xuống đất.
“Cậu Dương!”
Mạc Thanh Tu sợ hãi, lao về phía Dương Thanh.
Lúc này, sắc mặt Dương Thanh tái nhợt, trước ngực cũng lõm xuống, khóe miệng còn chảy cả máu.
“Sư phụ, người đến rồi!”
Đám người Hà Đông Thành đều nhìn sang ông lão tóc trắng, vẻ mặt kích động nói.
Ông lão áo trắng không quan tâm đến đám người Hà Đông Thành, mà nhìn về phía Dương Thanh, thốt lên kinh ngạc, như thể không ngờ đến Dương Thanh vẫn chưa chết.
“Nhị trưởng lão, ông có hơi quá đáng rồi đấy?”
Mạc Thanh Tu nhìn thương thế Dương Thanh rồi nhíu mày nói với nhị trưởng lão.
Anh ta có thể nhìn ra, nếu không phải thân xác Dương Thanh mạnh thì một đòn vừa nãy của nhị trưởng lão có thể đã lấy mạng Dương Thanh rồi.
Nhị trưởng lão là võ giả Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao, mà Dương Thanh chẳng qua chỉ là người trẻ tuổi sở hữu thực lực ngang với Thiên Cảnh ngũ phẩm hậu kỳ mà thôi.
Hai người hoàn toàn không cùng cấp độ, nhị trưởng lão lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Nhị trưởng lão hừ lạnh một tiếng, không vui nhìn Mạc Thanh Tu nói: “Tên này làm dao động đạo tâm đệ tử Thiên Hải Tông chúng ta, phải giết!”
Mạc Thanh Tu đối đầu nói: “Chính bởi vì đệ tử nhị trưởng lão ông không chịu chấp nhận bọn họ yếu hơn cậu Dương, dao động đạo tâm bản thân, nhị trưởng lão muốn đổ hết những chuyện này lên đầu cậu Dương sao?”
Ánh mắt nhị trưởng lão sắc lạnh, nhưng không dám động tay với Mạc Thanh Tu, Mạc Thanh Tu là đồ đệ quý giá của tông chủ, hơn nữa thiên phú võ đạo rất cao, tông chủ rất coi trọng Mạc Thanh Tu.
“Mạc sư đệ, sư phụ tôi nếu đã làm như vậy đương nhiên tự có đạo lý của mình. Cậu là vãn bối, chất vấn sư phụ tôi như vậy có phải căn bản không coi sư phụ tôi ra gì không?”
Hà Đông Thành bỗng nhiên lên tiếng nói.
Mạc Thanh Tu lạnh lùng liếc nhìn Hà Đông Thành, lạnh lẽo nối: “Anh tốt nhất im miệng cho tôi, còn dám nói bậy nữa, lần thi đấu tông môn tới, tôi sẽ thách đấu anh!”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Hà Đông Thành lập tức thay đổi, vội vàng ngậm miệng.
Mỗi năm, Thiên Hải Tông đều tổ chức một cuộc thi tông môn, mà trong cuộc thi này, sư đệ đều có tư cách thách đấu sư huynh, tuổi tác Hà Đông Thành lớn hơn Mạc Thanh Tu, gia nhập tông môn cũng sớm hơn, xem như là sư huynh của Mạc Thanh Tu.
Nếu Mạc Thanh Tu chọn thách đấu Hà Đông Thành ở cuộc thi tông môn, Hà Đông Thành thật sự không có lý do từ chối.
Mà ở cuộc thi tông môn cho phép đấu đến chết.
Với thực lực hiện tại của Mạc Thanh Tu, nếu thật sự nghiêm túc ở cuộc thi, cho dù không giết chết Hà Đông Thành thì cũng có thể khiến Hà Đông Thành bị thương nặng.
Mạc Thanh Tu đe dọa Hà Đông Thành một câu rồi lại nói với nhị trưởng lão: “Dù sao cậu Dương cũng là khách quý do tam trưởng lão mời đến, nhị trưởng lão bởi vì chút xung đột của vãn bối mà đã muốn đưa cậu Dương vào chỗ chết, có phải căn bản không để tâm đến tam trưởng lão không?”
“Làm càn!”
Nhị trưởng lão rống giận một tiếng, lạnh lùng nói: “Tên này dám làm dao động đạo tâm đệ tử Thiên Hải Tông, tâm này phải giết, cậu là đồ đệ cưng của tông chủ, chẳng những không ngăn lại mà còn vì tên này mà chống đối trưởng bối tông môn trước mặt mọi người, cậu có biết tội mình không?”
Mạc Thanh Tu cười lạnh: “Muốn đổ tội cho người khác, sợ gì không có lý do”.
Noi xong, anh ta không quan tâm đến nhị trưởng lão mà đến trước mặt Dương Thanh, lấy một viên đan dược ra, đưa cho Dương Thanh: “Cậu Dương, đây là một viên Trường Thanh Đan, sau khi dùng có thể khiến thương thế cậu hồi phục nhanh hơn”.
Vừa dứt lời, ai ai trong sân cũng đều kinh ngạc.
“Mạc Thanh Tu, cậu điên rồi sao? Đây là đan dược cấp năm cao cấp mà tông chủ thưởng cho cậu, có thể thể cứu sống cậu một mạng lúc nguy cấp, vậy mà cậu lại đưa cho một người ngoài?”
Nhị trưởng lão lập tức giận dỗi quát lên.
“Cái gì? Đây là đan dược cấp năm cao cấp do tông chủ tặng thưởng, Mục Thanh Tu điên rồi sao? Đan dược này đem ra bán ở đâu cũng phải có giá trên trời, vậy mà anh ta lại đưa cho người ngoài”.
“Nghe nói, Trường Thanh Đan có công dụng cải tử hoàn sinh đối với võ giả Thiên Cảnh cấp năm, bản thân Mạc Thanh Tu là võ giả Thiên Cảnh cấp năm sơ kỳ, đối với anh ta mà nói đan dược này rất quý giá”.
“Mạc Thanh Tu đưa đan dược này cho người ngoài, đồng nghĩa anh ta từ bỏ một mạng của mình”.
Lúc này, các đệ tử Thiên Hải Tông đều ngây người.
Thế nhưng vẻ mặt Mạc Thanh Tu lại bình tình, ánh mắt nhìn Dương Thanh với vẻ lo lắng.
Vẻ mặt Lưu Khánh vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ, Mạc Thanh Tu chỉ có duyên gặp gỡ Dương Thanh một lần, mới lần đầu tiên gặp đã nguyện ý tặng đan dược quý giá như vậy rồi.
Vẻ mặt Mạc Thanh Trúc cũng đầy vẻ kinh ngạc, thân là em gái của Mạc Thanh Tu, đương nhiên cô ta hiểu rõ tầm quan trọng của đan dược này đối với Mạc Thanh Tu.
Cũng có một lần, Mạc Thanh Tu bị thương nặng, trong lúc nguy cấp, anh ta cũng không dùng đến Trường Thanh Đan này, hôm nay lại cam nguyện tặng đan dược này cho một người ngoài.
Có thể thấy, trong lòng Mạc Thanh Tu, Dương Thanh có sức nặng thế nào.
Đương nhiên Dương Thanh cũng biết được đan dược này quý thế nào từ lời của mọi người, trong lòng có chút kinh ngạc, đồng thời cũng có chút cảm động.
Anh vẫn luôn nghĩ rằng, người ở Trung Giới giới Cổ Võ đều là động vật máu lạnh, không ngờ còn có Mạc Thanh Tu, một võ giả nghĩa hiệp như vậy.
“Anh Mạc, đan dược này quá quý giá, thứ cho tôi không thể nhận được, nhưng tâm ý này tôi xin nhận”.
Dương Thanh cũng không nhận lấy Trường Thanh Đan, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chút thương thế này, không ảnh hưởng đến tính mạng tôi”.
Anh cũng không phải tự cao mà thực sự là như vậy.
Quả thật vừa nãy nhị trưởng lão ra đòn không nương tay, nhưng đối phương đã coi nhẹ sức mạnh thân thể anh, ngay cả bản thân Dương Thanh cũng không ngờ, đối mặt với đòn tấn công từ võ giả Thiên Cảnh cấp sáu đỉnh cao mà anh vẫn có thể chống đỡ được.
“Cậu Dương, thương thế cậu rất nặng, nếu không được cứu chữa kịp thời thì dù có thể sống được, cũng sẽ khiến căn cơ võ đạo của cậu bị tổn thương”.
Vẻ mặt Mạc Thanh Tu nặng nề nói: “Trường Thanh Đan này không chỉ có thể chữa trị thương thế của anh, mà còn đem đến lợi ích không ngờ đến cho cậu, cậu đừng từ chối tôi, mau dùng đi”.
Dương Thanh lắc đầu, lập tức sử dụng Chiến Thần Quyết, một luồng sức mạnh sinh mệnh bỗng bộc phát trong thân thể anh, chữa trị thương thế anh.
“Ồ?”
Đương nhiên Mạc Thanh Tu cảm nhận được sự thay đổi trên người Dương Thanh, vẻ mặt kinh ngạc.
Bây giờ anh ta tin rồi, Dương Thanh thực sự không nó quá, mà là thật sự không cần Trường Thanh Đan.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta lại lo lắng cho Dương Thanh, đệ tử Thiên Hải Tông chỉ bởi vì không chịu chấp nhận Dương Thanh mạnh, mà đã dao động đạo tâm, khiến nhị trưởng lão nổi sát tâm.
Nếu để nhị trưởng lão phát hiện Dương Thanh có thủ đoạn khôi phục nhanh chóng, sợ là càng không bỏ qua cho Dương Thanh, nghĩ đến đây, ánh mắt Mạc Thanh Tu kiên định, bỗng nhiên có một quyết định to gan.
Một câu “Tôi thua rồi” của Mạc Thanh Tu lập tức khiến mọi người kinh sợ!
“Anh trai, thua rồi sao?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Mạc Thanh Trúc hiện biểu cảm không tin nổi, trong lòng cô ta, anh trai chính là vô địch, thế nhưng lại thua trong tay một thanh niên kém anh ta gần mười tuổi.
Lưu Khánh sững sờ trong chốc lát, ánh mắt khi nhìn sang Dương Thanh lại càng nồng nhiệt, thiên tài võ đạo như vậy, tiền đồ tương lai chắc chắn là vô lượng.
Hắn gần như có thể chắc chắn, chỉ cần Dương Thanh có thể sống sót, trong tương lai anh nhất định có thể đứng đầu Trung Giới giới Cổ Võ, thậm chí là đỉnh cao ở Thượng Giới giới Cổ Võ.
Chỉ cần bản thân có thể ôm được cái cây đại thụ Dương Thành này, thì tương lai hắn cũng rất đáng mong đợi.
Các đệ tử phe phái nhị trưởng lão do Hà Đông Thành dẫn đến đều ngây ngốc tại chỗ.
Mặc dù bọn họ ở đây có rất nhiều người, vừa nãy cũng đã đoán được khả năng này, nhưng khi Mạc Thanh Tu đích thân thừa nhận thất bại, thì vẫn khiến bọn họ khó mà chấp nhận được.
“Sao có thể chứ?”
Vẻ mặt Hà Đông Thành khó tin, ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc Thanh Tu nói: “Mạc sư đệ, cậu là Bạch Y Sát Thần, sao có thể thua bởi một tên tép riu đến từ giới thế tục chứ? Chắc chắn cậu đã nương tay rồi đúng chứ?”
Mạc Thanh Tu lạnh lùng liếc nhìn Hà Đông Thành, vẻ mặt châm chọc nói: “Đã đến lúc này rồi mà vẫn còn gọi cậu Dương là tên tép riu, anh không nhìn rõ sự thật được à! Tâm tính anh như vậy, tương lai không thể đứng ở nơi cao được”.
Nói xong, anh ta nhìn Dương Thanh nói: “Thiên phú võ đạo của cậu Dương khiến người ta kinh sợ, tôi tin chắc sẽ có một ngày, danh tiếng của cậu Dương sẽ vang danh khắp Giới Cổ Võ!”
Xưng hô của anh ta với Dương Thanh cũng đã đổi thành cậu Dương, mà anh ta nói Dương Thanh sẽ danh chấn khắp Giới Cổ Võ, chứ không phải Trung Giới giới Cổ Võ.
Dương Thanh khẽ cười: “Thực lực của anh Mạc cũng rất mạnh, thành tựu tương lai nhất định rất cao”.
Ngay lúc này, Mạc Thanh Trúc đi đến, vẻ mặt lo lắng nhìn Mạc Thanh Tu nói: “Anh, anh không bị thương chứ?”
Mạc Thanh Tu lắc đầu, cười nói: “Anh và cậu Dương tuy tranh đấu quyết liệt, nhưng cũng chỉ là đánh giao lưu thôi, cũng không quá nặng tay. Đương nhiên, cũng may cậu Dương hạ thủ lưu tình, nếu không dù thoát chết nhưng e rằng cũng sẽ bị thương nặng”.
Nói xong, Mạc Thanh Tu lại giới thiệu với Dương Thanh: “Cậu Dương, đây là em gái tôi - Mạc Thanh Trúc”.
Đây không phải lần đầu tiên Dương Thanh gặp Mạc Thanh Trúc, lần đầu tiên là khi Lưu Khánh đưa anh đến Thiên Hải Tông, trong nhóm võ giả trẻ tuổi bên cạnh Võ Dương Bình, có cả Mạc Thanh Trúc.
Không ngờ cô gái đẹp như tiên nữ này lại là em gái của Mạc Thanh Tu.
Anh khẽ cười, gật đầu với Mạc Thanh Trúc.
Mạc Thanh Trúc cũng khẽ cười, lên tiếng nói: “Cậu Dương!”
Mạc Thanh Tu bỗng lên tiếng hỏi: “Cậu Dương, tôi nghe nói, cậu đến Thiên Hải Tông là đến tim tam trưởng lão?”
Dương Thanh gật đầu, đưa mắt nhìn về phía sân viện tam trưởng lão, sau đó nói: “Chỉ là, tam trưởng lão có vẻ không có ý gặp tôi, nếu đã như vậy thì thôi vậy, tôi cũng nên rời đi thôi”.
Ngay cả tam trưởng lão vốn có ý chủ động đến giới thể tục, mà hôm nay cũng không gặp được, thì những trưởng bối khác của Thiên Hải Tông, Dương Thanh cũng không có hứng thú tìm gặp.
Lại nói, lần này anh đến Trung Giới giới Cổ Võ, cũng không phải để tìm tam trưởng lão Thiên Hải Tông.
Cứu Tần Thanh Tâm mới là chuyện chính.
Mà trận chiến vừa nãy với Mạc Thanh Tu, cũng khiến anh hiểu được đại khái thực lực hiện tại của mình.
Mạc Thanh Tu là võ giả Thiên Cảnh ngũ phẩm sơ kỳ, lực chiến đấu có thể so với cao thủ Thiên Cảnh ngũ phẩm trung kỳ, mà anh chỉ cần dùng bảy phần lực chiến đấu đã đánh bại được Mạc Thanh Tu, cho nên thực lực của anh có lẽ là Thiên Cảnh ngũ phẩm hậu kỳ.
Nếu đấu với võ giả Thiên Cảnh ngũ phẩm đỉnh cao, sợ là anh cũng không có phần thắng nào.
Ba ngày sau, thiếu chủ Hợp Hoan Tông sẽ cưới Tần Thanh Tâm, chỉ dựa vào chút thực lực hiện tại của anh, muốn cứu Tần Thanh Tâm ra sợ rằng rất khó.
Hiện tại, có lẽ chỉ đột phá đến Kết Đan Kỳ thì anh mới có chút cơ hội đưa Tần Thanh Tâm đi.
Chỉ là, chỉ trong ba ngày, làm sao để đột phá đến Kết Đan Kỳ?
Cho dù anh đột phá được, chỉ sợ là cũng chỉ có thể dùng thực lực Thiên Cảnh lục phẩm thôi. Mà ở Hợp Hoan tông, cũng có cao thủ Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao, hơn nữa có thể còn có đến mấy người.
Anh muốn thuận lợi cứu được Tần Thanh Tâm, thật sự khó hơn cả lên trời.
Nhưng mặc kệ ra sao, nếu anh đã đến, dù có chết nhất định cũng phải nghĩ được cách cứu Tần Thanh Tâm.
“Cậu Dương, cậu muốn rời đi?”
Lưu Khánh nghe thấy Dương Thanh nói chuyện với Mạc Thanh Tu, lập tức lo lắng, vội tiến lên nói: “Dương Thanh, cậu tuyệt đối đừng hiểu lầm, sư phụ tôi nếu đã đồng ý muốn gặp cậu thì chắc chắn sẽ gặp, ông ấy không hề có ý làm khó cậu”.
“Còn việc tại sao hiện tại ông ấy vẫn chưa xuất hiện, chắc chắn có chuyện gì làm lỡ rồi”.
Dương Thanh lắc đầu: “Dù ông ấy thực sự có chuyện thì cũng không liên quan đến tôi, anh cũng biết, tôi đến Trung Giới giới Cổ Võ, cũng không phải chỉ vì hợp tác với Thiên Hải Tông”.
Nói xong, anh nhìn Mạc Thanh Tu nói: “Anh Mạc, từ biệt tại đây, sau này có duyên gặp lại”.
Mạc Thanh Tu cũng lên tiếng nói: “Cậu Dương, tam trưởng lão là người giữ chữ tín. Nếu ông ấy đã đồng ý muốn gặp cậu, chắc chắn sẽ không nuốt lời, nếu cậu Dương không chê, có thể đến chỗ tôi ngồi trước, đợi tam trưởng lão rảnh rỗi, nhất định sẽ gặp cậu".
Nghe thấy lời Mạc Thanh Tu, Lưu Khánh lập tức vui mừng, vội nói: “Dương Thanh, chi bằng cậu cứ nghe theo Mạc sư huynh đi, cứ ngồi ở chỗ anh ấy trước? Đợi nửa ngày sau, nếu sư phụ vẫn không xuất hiện thì cậu rời đi, thế nào?”
Dương Thanh bỗng do dự, lần này đến Thiên Hải Tông cũng xem như được mời đến, hơn nữa cũng vì có ý hợp tác với Thiên Hải Tông, tránh sau này kết giới bị phá vỡ hoàn toàn,võ giả Trung Giới giới Cổ Võ xuất hiện ở giới thế tục làm xằng làm bậy.
Nếu cứ rời đi như vậy, quả thực có chút đáng tiếc.
Suy tư một lúc, anh gật đầu: “Nếu đã như vậy thì tôi lại đợi thêm nửa ngày, nếu vẫn không gặp được tam trưởng lão thì tôi chỉ đành rời đi thôi”.
Sở dĩ cuối cùng anh lựa chọn ở lại, còn có một mục đích, là muốn nhân cơ hội này, nói chuyện với Mạc Thanh Tu, tìm hiểu thêm tình hình Trung Giới giới Cổ Võ.
Đồng thời, tu luyện của anh đã gặp phải chướng ngại, lúc nãy giao đấu với Mạc Thanh Tu cũng lĩnh ngộ được, để xem có tìm được cơ duyên đột phá trên người Mạc Thanh Tu không.
Lưu Khánh lập tức vui mừng, vội nói: “Vậy thì tốt quá, nếu nửa ngày sau sư phụ vẫn chưa xuất hiện thì tôi đích thân đưa cậu Dương rời đi”.
Dương Thanh gật đầu, nhìn Mạc Thanh Tu nói: “Vậy làm phiền anh Mạc rồi!”
Mạc Thanh Tu thoải mái cười, nói: “Không làm phiền, có thể nói chuyện với thiên tài võ đạo như cậu là vinh hạnh của tôi! Đi thôi, chúng ta đi uống rượu!”
Mạc Thanh Tu là người thoải mái, có thể gặp được nhân tài trẻ tuổi như Dương Thanh, cũng rất kích động.
Mạc Thanh Trúc cũng đi theo hai người họ rời đi.
Nhìn theo bóng lưng ba người rời đi, Hà Đông Thành nắm chặt tay, ánh mắt không cam tâm.
Hắn ta không chấp nhận nổi, một võ giả đến từ giới thế tục mà lại dễ dàng đánh bại hắn ta như vậy.
Ngay lúc này, một luồng áp lực võ đạo đáng sợ bỗng giáng xuống, Dương Thanh vừa bước đi mấy bước đã cảm thấy khắp người nặng nề như bị núi đè vậy.
Đương nhiên Mạc Thanh Tu cũng cảm nhận được áp lực nặng nề này, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Còn Hà Đông Thành sau khi cảm nhận được áp lực quen thuộc này thì lập tức vui mừng, kích động nói: “Tên kia, cậu chết chắc rồi!”
Chương 2321: Họa sát thân
Lúc này, Dương Thanh cảm nhận được luồng hơi thở kinh khủng nhanh chóng lao về phía mình.
Vẻ mặt anh lập tức thay đổi, không kịp nghĩ nhiều, lập tức kích hoạt sức mạnh huyết mạch, Thiên Huyền Bí Thuật cũng lập tức sử dụng, kiếm Thiên Tử cũng bay ra khỏi vỏ.
Khí thế hùng mạnh bộc phát từ trên người anh.
Anh không chút do dự, nâng kiếm Thiên tử chém về phương hướng khí thế bùng nổ kia.
Chỉ là, anh vừa vung kiếm này thì một bóng trắng đã lao lên tựa như yêu ma, nhẹ nhàng tránh né kiếm Thiên Tử của nah, đánh mạnh một chưởng xuống.
“Rầm!”
Tiếng động vang dội, Dương Thanh chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ mình như đảo lộn, ho ra máu, thân thể như con diều mất dây bay xa mười mấy mét, nặng nề rơi xuống đất.
“Cậu Dương!”
Mạc Thanh Tu sợ hãi, lao về phía Dương Thanh.
Lúc này, sắc mặt Dương Thanh tái nhợt, trước ngực cũng lõm xuống, khóe miệng còn chảy cả máu.
“Sư phụ, người đến rồi!”
Đám người Hà Đông Thành đều nhìn sang ông lão tóc trắng, vẻ mặt kích động nói.
Ông lão áo trắng không quan tâm đến đám người Hà Đông Thành, mà nhìn về phía Dương Thanh, thốt lên kinh ngạc, như thể không ngờ đến Dương Thanh vẫn chưa chết.
“Nhị trưởng lão, ông có hơi quá đáng rồi đấy?”
Mạc Thanh Tu nhìn thương thế Dương Thanh rồi nhíu mày nói với nhị trưởng lão.
Anh ta có thể nhìn ra, nếu không phải thân xác Dương Thanh mạnh thì một đòn vừa nãy của nhị trưởng lão có thể đã lấy mạng Dương Thanh rồi.
Nhị trưởng lão là võ giả Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao, mà Dương Thanh chẳng qua chỉ là người trẻ tuổi sở hữu thực lực ngang với Thiên Cảnh ngũ phẩm hậu kỳ mà thôi.
Hai người hoàn toàn không cùng cấp độ, nhị trưởng lão lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Nhị trưởng lão hừ lạnh một tiếng, không vui nhìn Mạc Thanh Tu nói: “Tên này làm dao động đạo tâm đệ tử Thiên Hải Tông chúng ta, phải giết!”
Mạc Thanh Tu đối đầu nói: “Chính bởi vì đệ tử nhị trưởng lão ông không chịu chấp nhận bọn họ yếu hơn cậu Dương, dao động đạo tâm bản thân, nhị trưởng lão muốn đổ hết những chuyện này lên đầu cậu Dương sao?”
Ánh mắt nhị trưởng lão sắc lạnh, nhưng không dám động tay với Mạc Thanh Tu, Mạc Thanh Tu là đồ đệ quý giá của tông chủ, hơn nữa thiên phú võ đạo rất cao, tông chủ rất coi trọng Mạc Thanh Tu.
“Mạc sư đệ, sư phụ tôi nếu đã làm như vậy đương nhiên tự có đạo lý của mình. Cậu là vãn bối, chất vấn sư phụ tôi như vậy có phải căn bản không coi sư phụ tôi ra gì không?”
Hà Đông Thành bỗng nhiên lên tiếng nói.
Mạc Thanh Tu lạnh lùng liếc nhìn Hà Đông Thành, lạnh lẽo nối: “Anh tốt nhất im miệng cho tôi, còn dám nói bậy nữa, lần thi đấu tông môn tới, tôi sẽ thách đấu anh!”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Hà Đông Thành lập tức thay đổi, vội vàng ngậm miệng.
Mỗi năm, Thiên Hải Tông đều tổ chức một cuộc thi tông môn, mà trong cuộc thi này, sư đệ đều có tư cách thách đấu sư huynh, tuổi tác Hà Đông Thành lớn hơn Mạc Thanh Tu, gia nhập tông môn cũng sớm hơn, xem như là sư huynh của Mạc Thanh Tu.
Nếu Mạc Thanh Tu chọn thách đấu Hà Đông Thành ở cuộc thi tông môn, Hà Đông Thành thật sự không có lý do từ chối.
Mà ở cuộc thi tông môn cho phép đấu đến chết.
Với thực lực hiện tại của Mạc Thanh Tu, nếu thật sự nghiêm túc ở cuộc thi, cho dù không giết chết Hà Đông Thành thì cũng có thể khiến Hà Đông Thành bị thương nặng.
Mạc Thanh Tu đe dọa Hà Đông Thành một câu rồi lại nói với nhị trưởng lão: “Dù sao cậu Dương cũng là khách quý do tam trưởng lão mời đến, nhị trưởng lão bởi vì chút xung đột của vãn bối mà đã muốn đưa cậu Dương vào chỗ chết, có phải căn bản không để tâm đến tam trưởng lão không?”
“Làm càn!”
Nhị trưởng lão rống giận một tiếng, lạnh lùng nói: “Tên này dám làm dao động đạo tâm đệ tử Thiên Hải Tông, tâm này phải giết, cậu là đồ đệ cưng của tông chủ, chẳng những không ngăn lại mà còn vì tên này mà chống đối trưởng bối tông môn trước mặt mọi người, cậu có biết tội mình không?”
Mạc Thanh Tu cười lạnh: “Muốn đổ tội cho người khác, sợ gì không có lý do”.
Noi xong, anh ta không quan tâm đến nhị trưởng lão mà đến trước mặt Dương Thanh, lấy một viên đan dược ra, đưa cho Dương Thanh: “Cậu Dương, đây là một viên Trường Thanh Đan, sau khi dùng có thể khiến thương thế cậu hồi phục nhanh hơn”.
Vừa dứt lời, ai ai trong sân cũng đều kinh ngạc.
“Mạc Thanh Tu, cậu điên rồi sao? Đây là đan dược cấp năm cao cấp mà tông chủ thưởng cho cậu, có thể thể cứu sống cậu một mạng lúc nguy cấp, vậy mà cậu lại đưa cho một người ngoài?”
Nhị trưởng lão lập tức giận dỗi quát lên.
“Cái gì? Đây là đan dược cấp năm cao cấp do tông chủ tặng thưởng, Mục Thanh Tu điên rồi sao? Đan dược này đem ra bán ở đâu cũng phải có giá trên trời, vậy mà anh ta lại đưa cho người ngoài”.
“Nghe nói, Trường Thanh Đan có công dụng cải tử hoàn sinh đối với võ giả Thiên Cảnh cấp năm, bản thân Mạc Thanh Tu là võ giả Thiên Cảnh cấp năm sơ kỳ, đối với anh ta mà nói đan dược này rất quý giá”.
“Mạc Thanh Tu đưa đan dược này cho người ngoài, đồng nghĩa anh ta từ bỏ một mạng của mình”.
Lúc này, các đệ tử Thiên Hải Tông đều ngây người.
Thế nhưng vẻ mặt Mạc Thanh Tu lại bình tình, ánh mắt nhìn Dương Thanh với vẻ lo lắng.
Vẻ mặt Lưu Khánh vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ, Mạc Thanh Tu chỉ có duyên gặp gỡ Dương Thanh một lần, mới lần đầu tiên gặp đã nguyện ý tặng đan dược quý giá như vậy rồi.
Vẻ mặt Mạc Thanh Trúc cũng đầy vẻ kinh ngạc, thân là em gái của Mạc Thanh Tu, đương nhiên cô ta hiểu rõ tầm quan trọng của đan dược này đối với Mạc Thanh Tu.
Cũng có một lần, Mạc Thanh Tu bị thương nặng, trong lúc nguy cấp, anh ta cũng không dùng đến Trường Thanh Đan này, hôm nay lại cam nguyện tặng đan dược này cho một người ngoài.
Có thể thấy, trong lòng Mạc Thanh Tu, Dương Thanh có sức nặng thế nào.
Đương nhiên Dương Thanh cũng biết được đan dược này quý thế nào từ lời của mọi người, trong lòng có chút kinh ngạc, đồng thời cũng có chút cảm động.
Anh vẫn luôn nghĩ rằng, người ở Trung Giới giới Cổ Võ đều là động vật máu lạnh, không ngờ còn có Mạc Thanh Tu, một võ giả nghĩa hiệp như vậy.
“Anh Mạc, đan dược này quá quý giá, thứ cho tôi không thể nhận được, nhưng tâm ý này tôi xin nhận”.
Dương Thanh cũng không nhận lấy Trường Thanh Đan, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chút thương thế này, không ảnh hưởng đến tính mạng tôi”.
Anh cũng không phải tự cao mà thực sự là như vậy.
Quả thật vừa nãy nhị trưởng lão ra đòn không nương tay, nhưng đối phương đã coi nhẹ sức mạnh thân thể anh, ngay cả bản thân Dương Thanh cũng không ngờ, đối mặt với đòn tấn công từ võ giả Thiên Cảnh cấp sáu đỉnh cao mà anh vẫn có thể chống đỡ được.
“Cậu Dương, thương thế cậu rất nặng, nếu không được cứu chữa kịp thời thì dù có thể sống được, cũng sẽ khiến căn cơ võ đạo của cậu bị tổn thương”.
Vẻ mặt Mạc Thanh Tu nặng nề nói: “Trường Thanh Đan này không chỉ có thể chữa trị thương thế của anh, mà còn đem đến lợi ích không ngờ đến cho cậu, cậu đừng từ chối tôi, mau dùng đi”.
Dương Thanh lắc đầu, lập tức sử dụng Chiến Thần Quyết, một luồng sức mạnh sinh mệnh bỗng bộc phát trong thân thể anh, chữa trị thương thế anh.
“Ồ?”
Đương nhiên Mạc Thanh Tu cảm nhận được sự thay đổi trên người Dương Thanh, vẻ mặt kinh ngạc.
Bây giờ anh ta tin rồi, Dương Thanh thực sự không nó quá, mà là thật sự không cần Trường Thanh Đan.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta lại lo lắng cho Dương Thanh, đệ tử Thiên Hải Tông chỉ bởi vì không chịu chấp nhận Dương Thanh mạnh, mà đã dao động đạo tâm, khiến nhị trưởng lão nổi sát tâm.
Nếu để nhị trưởng lão phát hiện Dương Thanh có thủ đoạn khôi phục nhanh chóng, sợ là càng không bỏ qua cho Dương Thanh, nghĩ đến đây, ánh mắt Mạc Thanh Tu kiên định, bỗng nhiên có một quyết định to gan.