-
Chương 2314: Thiên phú kinh khủng
Vẻ mặt Liễu Cường khó tin, nhìn chăm chăm Dương Thanh rồi nói: “Cậu là thể tu sao?”
“Thể tu?”
Lần đầu tiên Dương Thanh nghe đến từ này, nhưng anh đại khái cũng đoán được ý nghĩa của thể tu là gì, có lẽ là luyện võ đạo lấy việc tu thân xác làm chủ đạo.
Liễu Cường ra sức tấn công, nhưng không khiến Dương Thanh bị thương, vì vậy Liễu Cường nghi ngờ Dương Thanh là thể tu.
“Đúng, chắc chắn hắn là thể tu, nếu không sao có thể dùng thân xác chống đỡ được một đòn tấn công của Liễu Cường chứ?”
“Tôi nói mà, bọn khỉ đến từ giới thế tục, có mạnh hơn nữa, thì có thể mạnh đến đâu chứ? Cũng đúng, linh khí ở giới thế tục thiếu thốn, tu luyện thân xác trái lại có thể sẽ có thành tựu hơn”.
“Một tên thể tu, cũng dám kiêu căng ở Thiên Hải Tông, đúng là đang tự tìm chế”.
Người bên cạnh Hà Đông Thành ồn ào lên tiếng.
“Thiệu sư đệ, chắc chắn là cậu sơ suất rồi, dù sao đối phương cũng là thể tu, vốn sức rất mạnh, cho nên trong lúc cậu sơ ý mới bị hắn phế đan điền”.
Hà Đông Thành nhìn Thiệu Nham nói.
Thiệu Nham gật đầu, vẻ mặt căm hận nhìn chằm chằm về phía Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên khốn này, anh tuyệt đối đừng tha cho hắn!”
Hà Đông Thành nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ khiến hắn nếm thử cảm giác sống không bằng chết”.
“Thì ra là thể tu, chẳng trách có thể đỡ được một đòn của tôi, chỉ là, cậu có thể không biết, vừa nãy chẳng qua tôi chỉ dùng tám phần lực đạo thôi, tiếp đây, cậu cứ thử mười phần sức lực của tôi đi”.
Vẻ mặt Liễu Cường hung hăng, chân bước ra, rồi lại tấn công về phía Dương Thanh.
Gần như chỉ trong chớp mắt, đã đến trước mặt Dương Thanh, đánh mạnh một quyền.
“Đây là đại sát chiêu của Liễu sư huynh, Thanh Quyền!”
“Thanh Quyền có thể dồn sức lực toàn thân vào một quyền, có thể nói là một đòn tấn công mạnh nhất của Liễu Cường, tên này chết chắc rồi!”
“Liễu sư huynh đúng là xảo quyệt, trực tiếp dùng đến sát chiêu rồi, nhưng tôi rất thích, ha ha!”
Mấy võ giả Thiên Hải Tông, ai ai cũng cười lớn nói, gần như đã nhìn thấy cảnh tượng Dương Thanh ngã gục trong vũng máu rồi.
Lưu Khánh bỗng chốc cũng lo lắng, hắn biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng Thanh Quyền của Liễu Cường cũng rất bá đạo, nghe nói Liễu Cường từng dùng chiêu này mà giết chết kẻ địch.
Nếu Dương Thanh không tránh đi, chỉ sợ sẽ bị thương nặng.
Ánh sáng chớp lóe, nắm đấm Liễu Cường đánh mạnh vào ngực Dương Thanh.
“Ầm!”
m thanh nặng nề vang vọng.
Đột nhiên một luồng khí thế hung bạo bùng nổ, quét sạch khắp bốn phương tám hướng.
“Cái gì?”
Khi Liễu Cường nhìn thấy Dương Thanh vẫn đứng nguyên tại chỗ như cũ, vẫn không lui dù chỉ một bước, thì vẻ mặt hắn lập tức thay đổi.
“Sao có thể chứ? Tên này lại đỡ được Thanh Quyền của Liễu Cường!”
“Đây là đại sát chiêu từng giết chết kẻ địch vượt cảnh giới đây, sao tên này có thể đỡ được chứ?”
“Cho dù là thể tu thì cũng không thể đỡ được một quyền này chứ?”
Mọi người đều sững sờ.
Ánh mắt Hà Đông Thành thay đổi, vẻ mặt có chút khó coi, hắn cũng có cảm giác, từ đầu đến cuối, hắn ta chưa từng nhìn thấu Dương Thanh.
Vốn nghĩ Dương Thanh là thể tu đến từ giới thế tục, căn bản không cần hắn ra tay, nhưng bây giờ xem ra, Dương Thanh không đơn giản như vẻ ngoài của mình.
Lúc này, Dương Thanh bất động đứng tại chỗ, vẻ mặt có chút ngây ngốc, không biết đang làm gì.
“Hắn đang làm gì?”
Có người kinh ngạc hỏi.
Vẻ mặt Lưu Khánh cũng kinh ngạc, sao Dương Thanh bỗng nhiên lại bất động vậy?
Bỗng nhiên có người nói: “Chắc không phải hắn bị thương, đang cắn răng chịu đựng đấy chứ?”
Lời này vừa thốt ra, mọi người như bừng tỉnh ra.
“Tôi nói mà, sao hắn có thể đỡ được Thanh Quyền của Liễu Cường mà còn có thể đứng bất động tại chỗ chứ, thì ra là bị nội thương rồi, hắn đang cố gắng chống đỡ thôi”.
“Bây giờ hắn căn bản không dám động, một khi động đậy thì sợ là sẽ phun máu ngay thôi”.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm không ít, vừa nãy còn nghĩ Dương Thanh thật sự đỡ được Thanh Quyền rồi.
Liễu Cường khẽ nhếch môi châm chọc, nhìn Dương Thanh nói: “Tên nhóc kia, đừng có giả vờ nữa, có thể sống sót dưới một quyền này của tôi, cậu rất may mắn đấy”.
Ngay lúc này, Dương Thanh bỗng cười một tiếng, nheo mắt nhìn Liễu Cường nói: “Anh nói tôi có thể sống là do may mắn sao?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Liễu Cường hỏi ngược, nhưng hắn vừa nói xong thì lập tức sững sờ tại chỗ, Dương Thanh không hề phun máu?
Sao có thể?
Một nhóm võ giả Thiên Hải Tông cũng ngây ngốc.
Vừa nãy bọn họ đều nghĩ Dương Thanh đứng đó bất động là vì bị nội thương, đang cố gắng chống đỡ.
Nhưng bây giờ, Dương Thanh lên tiếng rồi, vẻ mặt vẫn bình thường, không hề có vẻ xuống sắc do bị thương gì cả.
“Sức của anh quá yếu, đúng là đang gãi ngứa cho tôi thôi”.
Dương Thanh nhếch miệng cười, nheo mắt nhìn Liễu Cường nói: “Nãy giờ đều là anh tấn công, tiếp đây, anh đỡ một chiêu của tôi đi!”
Vừa dứt lời, bóng người Dương Thanh đã biến mất.
Chớp mắt, một luồng khí thế hủy thiên diệt địa chợt nổ tung, đánh về phía Liễu Cường.
“Không tốt rồi!”
Vẻ mặt Liễu Cường thay đổi, không chút chần chờ, bước chân di chuyển, chuẩn bị tránh né.
Thế nhưng, tốc độ Dương Thanh quá nhanh, nhanh đến cực hạn, Liễu Cường chưa kịp trốn thoát thì nắm đấm cứng rắn của Diệp Thanh đã tiến đến.
“Rầm!”
Một quyền đánh vào ngực Liễu Cường.
Trong ánh mắt kinh sợ của mọi người, thân thể Liễu Cường bay lên không bay xa mấy chục mét, rơi mạnh xuống đất.
Miệng phun ra máu, Liễu Cường lập tức ngất đi.
“Thanh Quyền!”
“Đây là Thanh Quyền của Liễu Cường, sao hắn biết chiêu này chứ?”
“Thanh Quyền là quyền pháp đỉnh cao của gia tộc Liễu Cường, không truyền ra ngoài, sao tên này lại biết được?”
Các võ giả Thiên Hải Tông đều ngơ ngác.
Vừa nãy Dương Thanh dùng là Thanh Quyền của nhà họ Liễu, chuyện này khiến bọn họ có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Một con kiến con từ giới thế tục mà lại biết quyền pháp nhà họ Liễu ở Trung Giới giới Cổ Võ.
Án mắt Lưu Khánh nhìn Dương Thanh chằm chằm, vẻ mặt vô cùng kinh sợ.
Đương nhiên hắn biết lý do, đây là lần đầu tiên Dương Thanh đến Trung Giới giới Cổ Võ, vậy cũng có nghĩa, sở dĩ Dương Thanh biết Thanh Quyền là do mới học xong vừa nãy sao?
Anh vừa mới chống đỡ được Thanh Quyền của Liễu Cường, sau đó đứng bất động tại chỗ, người khác đều nghĩ anh bị nội thương, đang cố cầm cự.
Nhưng Lưu Khánh bây giờ mới hiểu, vừa nãy Dương Thanh đang ngộ đạo, anh chỉ dùng một hai phút ngắn ngủi, đã nghiệm ra được Thanh Quyền.
Hà Đông Thanh không còn vẻ khinh miệt, lúc nhìn sang Dương Thanh, ánh mắt đầy vẻ nặng nề.
Hắn biết, bản thân đã xem thường Dương Thanh rồi.
Có thể một cước phế bỏ đan điền của Thiệu Nham, một quyền có thể đánh ngất Liễu Cường, chắc chắn không phải võ giả tầm thường.
Hắn bỗng nhiên nghĩ, nếu một quyền vừa nãy của Dương Thanh tấn công mình thì sao, mình có thể đỡ được không?
“Tên nhóc kia, sao cậu lại biết Thanh Quyền?”
Hà Đông Thành lạnh lùng nhìn Dương Thanh hỏi.
Dương Thanh coi thường nhìn Hà Đông Thành: “Vừa mới học, rất khó sao?”
“Vừa mới học? Sao có thể chứ?”
Vẻ mặt Hà Đông Thành hung tàn, nheo mắt nhìn Dương Thanh nói: “Thanh Quyền là quyền pháp không truyền ra ngoài của nhà họ Liễu, tốt nhất cậu nên thành thật, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cậu!”
Dương Thanh cười lạnh: “Tôi lại muốn xem xem, anh không khách khí với tôi thế nào?”
Vừa nói xong, một luồng khí thế bỗng dâng trào, bùng nổ từ trong thân thể anh.
“Thể tu?”
Lần đầu tiên Dương Thanh nghe đến từ này, nhưng anh đại khái cũng đoán được ý nghĩa của thể tu là gì, có lẽ là luyện võ đạo lấy việc tu thân xác làm chủ đạo.
Liễu Cường ra sức tấn công, nhưng không khiến Dương Thanh bị thương, vì vậy Liễu Cường nghi ngờ Dương Thanh là thể tu.
“Đúng, chắc chắn hắn là thể tu, nếu không sao có thể dùng thân xác chống đỡ được một đòn tấn công của Liễu Cường chứ?”
“Tôi nói mà, bọn khỉ đến từ giới thế tục, có mạnh hơn nữa, thì có thể mạnh đến đâu chứ? Cũng đúng, linh khí ở giới thế tục thiếu thốn, tu luyện thân xác trái lại có thể sẽ có thành tựu hơn”.
“Một tên thể tu, cũng dám kiêu căng ở Thiên Hải Tông, đúng là đang tự tìm chế”.
Người bên cạnh Hà Đông Thành ồn ào lên tiếng.
“Thiệu sư đệ, chắc chắn là cậu sơ suất rồi, dù sao đối phương cũng là thể tu, vốn sức rất mạnh, cho nên trong lúc cậu sơ ý mới bị hắn phế đan điền”.
Hà Đông Thành nhìn Thiệu Nham nói.
Thiệu Nham gật đầu, vẻ mặt căm hận nhìn chằm chằm về phía Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên khốn này, anh tuyệt đối đừng tha cho hắn!”
Hà Đông Thành nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ khiến hắn nếm thử cảm giác sống không bằng chết”.
“Thì ra là thể tu, chẳng trách có thể đỡ được một đòn của tôi, chỉ là, cậu có thể không biết, vừa nãy chẳng qua tôi chỉ dùng tám phần lực đạo thôi, tiếp đây, cậu cứ thử mười phần sức lực của tôi đi”.
Vẻ mặt Liễu Cường hung hăng, chân bước ra, rồi lại tấn công về phía Dương Thanh.
Gần như chỉ trong chớp mắt, đã đến trước mặt Dương Thanh, đánh mạnh một quyền.
“Đây là đại sát chiêu của Liễu sư huynh, Thanh Quyền!”
“Thanh Quyền có thể dồn sức lực toàn thân vào một quyền, có thể nói là một đòn tấn công mạnh nhất của Liễu Cường, tên này chết chắc rồi!”
“Liễu sư huynh đúng là xảo quyệt, trực tiếp dùng đến sát chiêu rồi, nhưng tôi rất thích, ha ha!”
Mấy võ giả Thiên Hải Tông, ai ai cũng cười lớn nói, gần như đã nhìn thấy cảnh tượng Dương Thanh ngã gục trong vũng máu rồi.
Lưu Khánh bỗng chốc cũng lo lắng, hắn biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng Thanh Quyền của Liễu Cường cũng rất bá đạo, nghe nói Liễu Cường từng dùng chiêu này mà giết chết kẻ địch.
Nếu Dương Thanh không tránh đi, chỉ sợ sẽ bị thương nặng.
Ánh sáng chớp lóe, nắm đấm Liễu Cường đánh mạnh vào ngực Dương Thanh.
“Ầm!”
m thanh nặng nề vang vọng.
Đột nhiên một luồng khí thế hung bạo bùng nổ, quét sạch khắp bốn phương tám hướng.
“Cái gì?”
Khi Liễu Cường nhìn thấy Dương Thanh vẫn đứng nguyên tại chỗ như cũ, vẫn không lui dù chỉ một bước, thì vẻ mặt hắn lập tức thay đổi.
“Sao có thể chứ? Tên này lại đỡ được Thanh Quyền của Liễu Cường!”
“Đây là đại sát chiêu từng giết chết kẻ địch vượt cảnh giới đây, sao tên này có thể đỡ được chứ?”
“Cho dù là thể tu thì cũng không thể đỡ được một quyền này chứ?”
Mọi người đều sững sờ.
Ánh mắt Hà Đông Thành thay đổi, vẻ mặt có chút khó coi, hắn cũng có cảm giác, từ đầu đến cuối, hắn ta chưa từng nhìn thấu Dương Thanh.
Vốn nghĩ Dương Thanh là thể tu đến từ giới thế tục, căn bản không cần hắn ra tay, nhưng bây giờ xem ra, Dương Thanh không đơn giản như vẻ ngoài của mình.
Lúc này, Dương Thanh bất động đứng tại chỗ, vẻ mặt có chút ngây ngốc, không biết đang làm gì.
“Hắn đang làm gì?”
Có người kinh ngạc hỏi.
Vẻ mặt Lưu Khánh cũng kinh ngạc, sao Dương Thanh bỗng nhiên lại bất động vậy?
Bỗng nhiên có người nói: “Chắc không phải hắn bị thương, đang cắn răng chịu đựng đấy chứ?”
Lời này vừa thốt ra, mọi người như bừng tỉnh ra.
“Tôi nói mà, sao hắn có thể đỡ được Thanh Quyền của Liễu Cường mà còn có thể đứng bất động tại chỗ chứ, thì ra là bị nội thương rồi, hắn đang cố gắng chống đỡ thôi”.
“Bây giờ hắn căn bản không dám động, một khi động đậy thì sợ là sẽ phun máu ngay thôi”.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm không ít, vừa nãy còn nghĩ Dương Thanh thật sự đỡ được Thanh Quyền rồi.
Liễu Cường khẽ nhếch môi châm chọc, nhìn Dương Thanh nói: “Tên nhóc kia, đừng có giả vờ nữa, có thể sống sót dưới một quyền này của tôi, cậu rất may mắn đấy”.
Ngay lúc này, Dương Thanh bỗng cười một tiếng, nheo mắt nhìn Liễu Cường nói: “Anh nói tôi có thể sống là do may mắn sao?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Liễu Cường hỏi ngược, nhưng hắn vừa nói xong thì lập tức sững sờ tại chỗ, Dương Thanh không hề phun máu?
Sao có thể?
Một nhóm võ giả Thiên Hải Tông cũng ngây ngốc.
Vừa nãy bọn họ đều nghĩ Dương Thanh đứng đó bất động là vì bị nội thương, đang cố gắng chống đỡ.
Nhưng bây giờ, Dương Thanh lên tiếng rồi, vẻ mặt vẫn bình thường, không hề có vẻ xuống sắc do bị thương gì cả.
“Sức của anh quá yếu, đúng là đang gãi ngứa cho tôi thôi”.
Dương Thanh nhếch miệng cười, nheo mắt nhìn Liễu Cường nói: “Nãy giờ đều là anh tấn công, tiếp đây, anh đỡ một chiêu của tôi đi!”
Vừa dứt lời, bóng người Dương Thanh đã biến mất.
Chớp mắt, một luồng khí thế hủy thiên diệt địa chợt nổ tung, đánh về phía Liễu Cường.
“Không tốt rồi!”
Vẻ mặt Liễu Cường thay đổi, không chút chần chờ, bước chân di chuyển, chuẩn bị tránh né.
Thế nhưng, tốc độ Dương Thanh quá nhanh, nhanh đến cực hạn, Liễu Cường chưa kịp trốn thoát thì nắm đấm cứng rắn của Diệp Thanh đã tiến đến.
“Rầm!”
Một quyền đánh vào ngực Liễu Cường.
Trong ánh mắt kinh sợ của mọi người, thân thể Liễu Cường bay lên không bay xa mấy chục mét, rơi mạnh xuống đất.
Miệng phun ra máu, Liễu Cường lập tức ngất đi.
“Thanh Quyền!”
“Đây là Thanh Quyền của Liễu Cường, sao hắn biết chiêu này chứ?”
“Thanh Quyền là quyền pháp đỉnh cao của gia tộc Liễu Cường, không truyền ra ngoài, sao tên này lại biết được?”
Các võ giả Thiên Hải Tông đều ngơ ngác.
Vừa nãy Dương Thanh dùng là Thanh Quyền của nhà họ Liễu, chuyện này khiến bọn họ có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Một con kiến con từ giới thế tục mà lại biết quyền pháp nhà họ Liễu ở Trung Giới giới Cổ Võ.
Án mắt Lưu Khánh nhìn Dương Thanh chằm chằm, vẻ mặt vô cùng kinh sợ.
Đương nhiên hắn biết lý do, đây là lần đầu tiên Dương Thanh đến Trung Giới giới Cổ Võ, vậy cũng có nghĩa, sở dĩ Dương Thanh biết Thanh Quyền là do mới học xong vừa nãy sao?
Anh vừa mới chống đỡ được Thanh Quyền của Liễu Cường, sau đó đứng bất động tại chỗ, người khác đều nghĩ anh bị nội thương, đang cố cầm cự.
Nhưng Lưu Khánh bây giờ mới hiểu, vừa nãy Dương Thanh đang ngộ đạo, anh chỉ dùng một hai phút ngắn ngủi, đã nghiệm ra được Thanh Quyền.
Hà Đông Thanh không còn vẻ khinh miệt, lúc nhìn sang Dương Thanh, ánh mắt đầy vẻ nặng nề.
Hắn biết, bản thân đã xem thường Dương Thanh rồi.
Có thể một cước phế bỏ đan điền của Thiệu Nham, một quyền có thể đánh ngất Liễu Cường, chắc chắn không phải võ giả tầm thường.
Hắn bỗng nhiên nghĩ, nếu một quyền vừa nãy của Dương Thanh tấn công mình thì sao, mình có thể đỡ được không?
“Tên nhóc kia, sao cậu lại biết Thanh Quyền?”
Hà Đông Thành lạnh lùng nhìn Dương Thanh hỏi.
Dương Thanh coi thường nhìn Hà Đông Thành: “Vừa mới học, rất khó sao?”
“Vừa mới học? Sao có thể chứ?”
Vẻ mặt Hà Đông Thành hung tàn, nheo mắt nhìn Dương Thanh nói: “Thanh Quyền là quyền pháp không truyền ra ngoài của nhà họ Liễu, tốt nhất cậu nên thành thật, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cậu!”
Dương Thanh cười lạnh: “Tôi lại muốn xem xem, anh không khách khí với tôi thế nào?”
Vừa nói xong, một luồng khí thế bỗng dâng trào, bùng nổ từ trong thân thể anh.