-
Chương 2305-2306
Chương 2305: Bà ấy vẫn còn sống
Một luồng sát ý kinh khủng bao phủ cả người Đỗ Ngọc Sơn.
Đỗ Ngọc Sơn nghiến răng nói: “Tôi chỉ muốn tự bảo vệ mình, nhưng thực lực hiện tại của cậu rõ ràng có thể giết tôi dễ dàng, một khi tôi nói thân thế cho cậu, chắc chắn cậu sẽ không tha cho tôi”.
“Tôi có thể thề với cậu, đợi sau khi quay về từ Hợp Hoan Tông, chắc chắn sẽ kể toàn bộ mọi chuyện mà tôi biết cho cậu”.
Ánh mắt Dương Thanh lóe lên sát ý đáng sợ, chân bất giác khẽ động, gần như chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mắt Đỗ Ngọc Sơn.
“Bốp!”
Trong nháy mắt, anh vươn tay giữ chặt cổ Đỗ Ngọc Sơn, giây tiếp theo, một luồng sức mạnh kinh người đè lên cổ Đỗ Ngọc Sơn, thân thể Đỗ Ngọc Sơn bị nâng lên trên không.
“Tôi nói rồi, sẽ tha cho ông một con đường sống, cho ông một phút suy nghĩ, hoặc là nói cho tôi mọi thứ, tôi cho ông sống, hoặc là tôi tiễn ông lên đường”.
Âm thanh lạnh lẽo của Dương Thanh vang lên.
Vừa dứt lời, cánh tay anh run lên, thân thể Đỗ Ngọc Sơn lập tức bị ném xa mười mấy mét, nặng nề rơi xuống đất, miệng phun ra máu, sắc mặt tái nhợt.
Vẻ mặt lão ta kinh sợ, vốn nghĩ Dương Thanh đã đến giới hạn của bản thân, bản thân sau khi dùng Tụ Linh Đan đã có lại sức mạnh, nhưng căn bản không ngờ được, ở trước mặt Dương Thanh, lão ta vẫn không hề có chút sức lực gì, Dương Thanh muốn giết lão ta dễ như trở bàn tay.
Thoáng chốc, lão ta bỗng nhiên không biết phải làm sao.
Nếu nói cho Dương Thanh, Dương Thanh thật sự sẽ tha mạng cho lão ta sao?
Nhưng nếu tiếp tục dùng bí mật thân thế của Dương Thanh để đe dọa Dương Thanh, Dương Thanh sẽ thỏa hiệp sao?
Lúc này, Lưu Khánh đi đến, nhìn Dương Thanh nói: “Cậu Dương, tôi có cách khiến lão ta mở miệng”.
Nghe thấy lời này của Lưu Khánh, sắc mặt Đỗ Ngọc Sơn lập tức thay đổi.
Trung Giới giới Cổ Võ, có một bí thuật tên là soát hồn, có thể cưỡng ép cướp lấy ký ức của một người, người bị cướp ký ức có khả năng cao sẽ trở thành tên ngốc.
Nghĩ đến đây, Đỗ Ngọc Sơn lập tức sốt ruột, vội nói: “Dương Thanh, bây giờ tôi kể hết toàn bộ những gì liên quan đến thân thế của cậu”.
Nói rồi, lão ta lại e dè nhìn Lưu Khánh, lên tiếng: “Chuyện tôi sắp nói đây là bí mật liên quan đến Dương Thanh, cậu tránh qua một bên đi!”
Lưu Khánh ở đây, lão ta cứ cảm thấy không an tâm, một khi Dương Thanh thực sự đồng ý để Lưu Khanh dùng soát hồn với lão ta, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Lưu Khánh lạnh nhạt liếc nhìn Đỗ Ngọc Sơn, sau đó lại nhìn Dương Thanh nói: “Cậu Dương, nếu cần tôi ra tay thì cứ nói”.
Nói rồi, hắn ta quay người rời đi.
Dương Thanh nâng tay, thiết lập một trận pháp che giấu, lạnh giọng nói: “Bây giờ, ông có thể nói rồi”.
Đỗ Ngọc Sơn sợ hãi trong lòng, cũng không dám có tâm tư gì khác, lên tiếng nói: “Mẹ cậu chưa chắc là phụ nữ của tộc Cuồng Hóa, mà có lẽ bà ấy cũng không sở hữu huyết mạch cuồng hóa, vả lại huyết mạch của cậu, cũng không phải huyết mạch cuồng hóa”.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Dương Thanh rất kinh ngạc.
Anh vẫn luôn cho rằng mẹ mình đến từ tộc Cuồng Hóa, chính là mẫu thân truyền huyết mạch cuồng hóa của mình cho anh, không ngờ lại như vậy.
Dương Thanh lạnh giọng nói: “Nói tiếp đi”.
Đỗ Ngọc Sơn liếc nhìn Dương Thanh, nói tiếp: “Ở Thượng Giới giới Cổ Võ có mười đạo thể mạnh, nhưng phàm là võ giả sở hữu đạo thể nào đó thì đề là thiên tài võ đạo đỉnh cao của Thượng Giới giới Cổ Võ, tương lai chắc chắn có thành tựu bất phàm”.
“Theo tôi biết, mấy vị cao thủ đỉnh cao hiện tại của Thượng Giới giới Cổ Võ đều mang trong mình một loại trong mười loại đạo thể đó”.
“Mà trong mười đạo thể này lại có một loại đạo thể chỉ tồn tại trong truyền thuyết, đó chính là đạo thể Tiên Thiên”.
Dương Thanh nhíu mày, nhìn chằm chằm Đỗ Ngọc Sơn hỏi: “Ý của ông là, đạo thể Tiên Thiên và huyết mạch cuồng hóa có rất nhiều chỗ tương đồng sao?”
Đại khái anh cũng hiểu được Đỗ Ngọc Sơn muốn nói gì.
Đỗ Ngọc Sơn gật đầu: “Cậu đoán không sai, võ giả sở hữu đạo thể Tiên Thiên, trời sinh gần đạo, có thể giúp võ giả dễ dàng tu luyện hơn, lĩnh ngộ thứ gì cũng rất nhanh chóng, mà người sở hữu đạo thể Tiên Thiên này, trong lúc phẫn nộ cực điểm, hoặc là khi ở giây phút sống chết, nó sẽ bùng nổ thực lực vượt xa sức mạnh bản thân”.
“Điểm này rất giống với người sở hữu huyết mạch cuồng hóa, có thể chuyển hóa cơn giận thành thực lực”.
Dương Thanh nhíu mày: “Tất cả những chuyện này đều là do ông đoán cả, sao ông có thể chắc chắn, trong thân thể tôi không phải huyết mạch cuồng hóa, mà là đạo thể Tiên Thiên?”
Vẻ mặt Đỗ Ngọc Sơn nghiêm túc nhìn Dương Thanh chằm chằm nói: “Cho dù là đối với người luyện cổ đạo hay người tu tiên, lúc độ kiếp đều chỉ có chín đạo thiên kiếp, mà võ giả sở hữu đạo thể Tiên Thiên thì cần phải độ thiên kiếp thứ mười!”
“Mà cậu, đã từng độ qua mười thiên kiếp!”
Lời này vừa thốt ra, vẻ mặt Dương Thanh kinh sợ.
Ban đầu, lúc anh độ kiếp, quả thực đã độ thiên kiếp thứ mười, giống như Đỗ Ngọc Sơn nói, người luyện cổ võ và người tu tiên đều chỉ cần độ chín đạo thiên kiếp, mà bản thân anh lại độ mười đạo thiên kiếp, chẳng lẽ, trong người anh thực sự là đạo thể Tiên Thiên?
“Ngoài ra, còn có một điểm quan trọng nữa, sức mạnh huyết mạch có thể lấy ra từ trên người võ giả, nhưng một khi lấy ra thì người này sẽ hồn bay phách tán”.
Đỗ Ngọc Sơn ngừng lại rồi nói tiếp: “Mà huyết mạch cuồng hóa truyền nữ không truyền nam, nếu nói là do mẹ cậu chuyển huyết mạch cuồng hóa trên người mình vào thân thể cậu, thì bà ấy sớm đã chết rồi”.
Dương Thanh đã ngây người tại chỗ, trong ký ức của anh, mẹ vốn không hề chuyển huyết mạch cuồng hóa vào người anh, tuy người đã chết, nhưng cũng không phải vì mất đi sức mạnh huyết mạch.
“Mẹ cậu vẫn chưa chết!”
Bỗng nhiên, Đỗ Ngọc Sơn lại tiết lộ tin tức quan trọng này.
“Ầm!”
Dương Thanh như bị sét đánh, hoàn toàn sững sờ, mẹ, vẫn chưa chết?
Dương Thanh gần như nghiến chặt răng nói: “Đỗ Ngọc Sơn, ông có biết, hậu quả của việc lừa dối tôi là gì không?”
Đỗ Ngọc Sơn vội nói: “Tôi không lừa cậu, để đối phó cậu, tôi đã điều tra cậu rất kỹ càng, thậm chí kể cả đi tìm mộ của mẹ cậu”.
Nói đến đây, lão ta có chút sợ hãi nhìn Dương Thanh, sau đó lại nói: “Mà mộ của mẹ cậu lại trống rỗng!”
“Ông nói gì?”
Dương Thanh siết cổ Đỗ Ngọc Sơn, luồng hơi thở hung hãn bùng nổ từ trong người anh.
“Dương Thanh, cậu đừng kích động, không phải tôi đào mộ mẹ cậu đâu! Cậu cũng biết là, sau khi thực lực tiến đến thiên cảnh thì rất dễ dàng tra xét tình hình trong vòng mấy mét xung quanh”.
Vẻ mặt Đỗ Ngọc Sơn sợ hãi, vội giải thích: “Tôi chỉ là điều tra một vòng ở gần mộ mẹ cậu, lại không thấy có thi thể bên trong mộ, hơn nữa mộ cũng không có dấu vết bị đào bới”.
“Nếu tôi đoán không nhầm, có lẽ vì nguyên do nào đó, mẹ cậu đã dùng cách giả chết để đánh lừa người đời, bây giờ chắc chắn bà ấy vẫn còn sống”.
Sợ Dương Thanh bẻ gãy cổ mình, lão ta vội vàng nói hết lời cần nói.
Dương Thanh ngây ngốc tại chỗ, vẻ mặt không tin nổi.
Trước giờ anh chưa từng nghĩ, mẹ mình lại có khả năng vẫn còn sống trên đời này.
Chương 2306: Muốn tới Trung giới
Một hồi lâu sau Dương Thanh vẫn không thể lấy lại tinh thần, chẳng lẽ mẹ của anh thật sự còn sống trên cõi đời này?
Vậy bố anh thì sao?
Ông ấy đang ở đâu?
Đỗ Ngọc Sơn vội nói tiếp: “Dương Thanh, tuy tôi cũng không biết rốt cuộc cậu là ai nhưng có thể xác định rằng lai lịch của bố mẹ cậu không hề đơn giản”.
“Với thực lực của cậu hiện tại, dù là ở Trung Giới giới Cổ Võ, cậu vẫn là thiên tài võ đạo tối cao, có lẽ ở Thượng Giới giới Cổ Võ, cậu vẫn được coi là thiên tài!”
“Nếu cậu thật sự chỉ là một người bình thường, trừ phi có cơ duyên nghịch thiên thì cậu mới có thể phát triển tới mức này nhưng hiển nhiên, cậu không phải là người có cơ duyên nghịch thiên.
“Tôi đoán là bố mẹ cậu tệ lắm thì cũng tới từ gia tộc đứng đầu Thượng Giới giới Cổ Võ, hơn nữa còn là loại có thiên phú cực kỳ xuất sắc. Đợi cậu tới Thượng Giới giới Cổ Võ, thông qua những thông tin tôi đã tiết lộ, chắc cậu sẽ dễ dàng tìm hiểu tin tức về bố mẹ mình”.
Dương Thanh im lặng không nói gì nhưng trong lòng anh đã khơi lên sóng to gió lớn.
Đối với thiên phú võ đạo nghịch thiên của bản thân, anh cũng từng hoài nghi, hiện tại nghe Đỗ Ngọc Sơn nói, anh cảm thấy không chừng thật sự có khả năng đó.
Nếu bố mẹ anh không thiên phú võ đạo cực cao thì sao anh lại có thiên phú nghịch thiên như thế?
Từ sau khi anh mở ra con đường võ thuật thì như được buff thêm vậy, thực lực tăng nhanh, ở thế tục, anh đã là thiên tài võ thuật đứng đầu, ở Hạ Giới giới Cổ Võ, anh vẫn là thiên tài hạng nhất.
Hiện tại, kết giới Trung Giới giới Cổ Võ cũng dần biến mất, nhóm võ giả thế lực đứng đầu đầu tiên đã tới thế tục, mấy người Lưu Khánh vốn là thiên kiêu của Thiên Hải Tông nhưng vẫn chẳng có ai xứng là đối thủ của Dương Thanh.
Quan trọng nhất là đám thiên kiêu tới từ tông môn đứng đầu Trung Giới giới Cổ Võ này lại đều lớn tuổi hơn Dương Thanh.
Điều này càng chứng tỏ, dù là ở Trung Giới giới Cổ Võ, Dương Thanh anh vẫn là thiên tài đứng đầu.
Nếu anh thật sự chỉ là người phàm tới từ thế tục thì sao có được thiên phú đáng sợ như vậy?
Chẳng lẽ đúng như lời Đỗ Ngọc Sơn là anh có được đạo thể Tiên Thiên – một trong mười đạo thể mà các cường giả của Thượng Giới giới Cổ Võ khát vọng.
Thân thế của mình cũng phi phàm?
Dương Thanh bỗng nhìn về phía Đỗ Ngọc Sơn: “Còn thông tin về bố tôi?”
Đỗ Ngọc Sơn cũng chỉ mới nói về mẹ cũng như suy đoán về lai lịch phi phàm của anh mà không nói gì về bố anh.
Đỗ Ngọc Sơn lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: “E là xuất thân của bố cậu cũng không đơn giản”.
Dương Thanh nhíu mày, lạnh giọng nói: “Không đơn giản cỡ nào?”
Đỗ Ngọc Sơn nói: “Tin tức về bố cậu, tôi không điều tra ra gì cả. Dùng hệ thống khổng lồ của tổ chức chúng tôi thì dù là tình báo ở Trung Giới giới Cổ Võ, chúng tôi đều có thể dò la nhưng thông tin về bố cậu lại hoàn toàn không có gì cả”.
“Thậm chí tôi còn đang hoài nghi là ông ấy không thuộc về thế giới này”.
Dương Thanh sửng sốt, không thuộc về thế giới này?
Đỗ Ngọc Sơn thấy dáng vẻ khó hiểu của Dương Thanh thì vội nói: “Đương nhiên cũng có thể là ông ấy là người mà chúng tôi không thể tiếp xúc tới, tất thảy vừa rồi đều chỉ là suy đoán của tôi mà thôi”.
Nói xong, lão ta dùng vẻ mặt lo lắng nhìn Dương Thanh: “Cậu Dương, tôi đã nói hết những gì mình biết cho cậu nghe, bây giờ cậu có thể tha cho tôi một mạng không?”
Dương Thanh không nói gì, anh đang chìm đắm trong đống thông tin mà Đỗ Ngọc Sơn vừa nói.
Chẳng lẽ mẹ anh thật sự còn sống?
Còn về bố anh, tạm thời không cần gấp, nếu mẹ anh còn sống, chỉ cần tìm được bà thì sẽ biết chỗ của bố thôi.
Nghĩ thế, anh nhìn về phía Đỗ Ngọc Sơn.
Giờ phút này, Đỗ Ngọc Sơn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, ngay cả thở mạnh cũng không dám, ánh mắt sợ hãi nhìn Dương Thanh.
Nếu Dương Thanh còn muốn giết lão ta thì lão ta hoàn toàn không có khả năng phản kháng đâu.
Dương Thanh lạnh giọng nói: “Trong ba tháng, ông phải tìm được mẹ tôi, vậy ông có thể sống! Còn nếu không tìm được, ông hãy chết đi!”
Lời anh vừa dứt, uy áp khủng bố đã tan biến.
Lúc này Đỗ Ngọc Sơn mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, vui vẻ đảm bảo: “Cảm ơn cậu Dương đã tha mạng không giết! Cậu yên tâm, trong vòng ba tháng, tôi nhất định sẽ tìm cách điều tra về mẹ cậu”.
Điều làm lão ta mừng rỡ là Dương Thanh thật sự tha cho mình.
Lão ta biết Dương Thanh nhất định sẽ tới Hợp Hoan Tông - Trung Giới giới Cổ Võ, Hợp Hoan Tông là một trong những tông môn đứng trên đỉnh thực lực của Trung giới, nghe nói Tông chủ là Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh phong.
Chỉ cần dám đi thì tuyệt đối sẽ không còn sống quay về.
Đợi Dương Thanh chết, chuyện tìm kiếm mẹ của Dương Thanh coi như xóa bỏ.
Ngay khi Đỗ Ngọc Sơn đang mừng thầm, Dương Thanh đột nhiên duỗi ngón trỏ, nhanh chóng điểm vào vài huyệt đạo của lão ta.
Đỗ Ngọc Sơn trợn to hai mắt, lão ta chỉ cảm thấy trên người mình như đeo thêm gông xiềng sau khi Dương Thanh điểm vài cái.
Lão ta hốt hoảng hỏi: “Cậu Dương, cậu làm gì tôi thế?”
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Tôi đã gieo ấn ký hủy diệt vào trong người ông, sau này, bất kể ông đi đâu, tôi đều sẽ tìm được, thêm nữa, ông cũng đừng nên có ý nghĩ trái khoáy gì trong đầu, vì chỉ cần tôi muốn, ông sẽ chết không chỗ chôn đấy”.
Lời này vừa dứt, Đỗ Ngọc Sơn xụi lơ, mặt mũi tràn đầy sự tuyệt vọng.
Như vậy chẳng phải là chỉ cần Dương Thanh còn sống, đời này lão ta sẽ không thể chạy thoát khỏi tay anh?
Tuy bị Dương Thanh thêm vào một tầng trói buộc nhưng ít ra thì lão ta vẫn còn sống, Đỗ Ngọc Sơn cắn răng nói: “Cậu Dương yên tâm, tôi đã chọn cách thần phục thì tuyệt đối sẽ không phản bội!”
Tiếp theo, lão ta còn nói: “Cậu Dương, tôi xin đi trước, mau chóng sắp xếp người tìm kiếm manh mối về mẹ cậu”.
Dương Thanh gật đầu, anh vung tay, đại trận che giấu biến mất.
Đỗ Ngọc Sơn chấn động nhìn anh rồi vội vàng rời đi.
Linh hồn đại năng viễn cổ trong cơ thể lão ta còn bị Dương Thanh tiêu diệt, chỗ dựa của lão ta đã mất, giờ còn bị Dương Thanh gieo ấn ký hủy diệt, lão ta chỉ có thể tạm thời nhân nhượng vì toàn cục.
Thấy Đỗ Ngọc Sơn rời khỏi đó, đám người Lưu Khánh có chút bất ngờ như thể không ngờ Dương Thanh lại tha cho Đỗ Ngọc Sơn.
“Cậu Dương!”
Lưu Khánh tiến lên, vẻ mặt cung kính: “Ba điều kiện cậu nói trước đó, Thiên Hải Tông đồng ý toàn bộ!”
“Sao?”
Dương Thanh có chút kinh ngạc, anh và Đỗ Ngọc Sơn mới nói chuyện riêng vài phút mà sao Thiên Hải Tông đã có câu trả lời rồi?
Lưu Khánh nói: “Tôi đã báo ba điều kiện của cậu cho tông môn qua đá truyền âm. Trưởng bối trong tông môn nghe xong thì rất khen ngợi nguyên tắc sống của cậu, đồng ý toàn bộ, không chỉ thế, sư phụ của tôi là Tam trưởng lão Thiên Hải Tông đã chuẩn bị lên đường tới thế tục gặp cậu”.
Thấy thái độ kính cẩn của Lưu Khánh, Dương Thanh vẫn thấy ngạc nhiên, anh suy tư rồi nói: “Vừa hay tôi cũng đang muốn tới Trung Giới giới Cổ Võ một chuyến, sư phụ của anh không cần xuống đây, tôi sẽ đích thân tới Thiên Hải Tông thăm viếng!”
Hiện giờ Tần Thanh Tâm còn đang ở Hợp Hoan Tông, ba ngày sau thiếu tông chủ của Hợp Hoan Tông sẽ cưới cô ấy, Dương Thanh phải tới Hợp Hoan Tông trước ngày đó.
Nghe xong lời Dương Thanh nói, Lưu Khánh vui vẻ: “Được, để tôi liên lạc với sư phụ, để ông ấy ở Thiên Hải Tông chờ cậu Dương tới thăm”.
Một luồng sát ý kinh khủng bao phủ cả người Đỗ Ngọc Sơn.
Đỗ Ngọc Sơn nghiến răng nói: “Tôi chỉ muốn tự bảo vệ mình, nhưng thực lực hiện tại của cậu rõ ràng có thể giết tôi dễ dàng, một khi tôi nói thân thế cho cậu, chắc chắn cậu sẽ không tha cho tôi”.
“Tôi có thể thề với cậu, đợi sau khi quay về từ Hợp Hoan Tông, chắc chắn sẽ kể toàn bộ mọi chuyện mà tôi biết cho cậu”.
Ánh mắt Dương Thanh lóe lên sát ý đáng sợ, chân bất giác khẽ động, gần như chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mắt Đỗ Ngọc Sơn.
“Bốp!”
Trong nháy mắt, anh vươn tay giữ chặt cổ Đỗ Ngọc Sơn, giây tiếp theo, một luồng sức mạnh kinh người đè lên cổ Đỗ Ngọc Sơn, thân thể Đỗ Ngọc Sơn bị nâng lên trên không.
“Tôi nói rồi, sẽ tha cho ông một con đường sống, cho ông một phút suy nghĩ, hoặc là nói cho tôi mọi thứ, tôi cho ông sống, hoặc là tôi tiễn ông lên đường”.
Âm thanh lạnh lẽo của Dương Thanh vang lên.
Vừa dứt lời, cánh tay anh run lên, thân thể Đỗ Ngọc Sơn lập tức bị ném xa mười mấy mét, nặng nề rơi xuống đất, miệng phun ra máu, sắc mặt tái nhợt.
Vẻ mặt lão ta kinh sợ, vốn nghĩ Dương Thanh đã đến giới hạn của bản thân, bản thân sau khi dùng Tụ Linh Đan đã có lại sức mạnh, nhưng căn bản không ngờ được, ở trước mặt Dương Thanh, lão ta vẫn không hề có chút sức lực gì, Dương Thanh muốn giết lão ta dễ như trở bàn tay.
Thoáng chốc, lão ta bỗng nhiên không biết phải làm sao.
Nếu nói cho Dương Thanh, Dương Thanh thật sự sẽ tha mạng cho lão ta sao?
Nhưng nếu tiếp tục dùng bí mật thân thế của Dương Thanh để đe dọa Dương Thanh, Dương Thanh sẽ thỏa hiệp sao?
Lúc này, Lưu Khánh đi đến, nhìn Dương Thanh nói: “Cậu Dương, tôi có cách khiến lão ta mở miệng”.
Nghe thấy lời này của Lưu Khánh, sắc mặt Đỗ Ngọc Sơn lập tức thay đổi.
Trung Giới giới Cổ Võ, có một bí thuật tên là soát hồn, có thể cưỡng ép cướp lấy ký ức của một người, người bị cướp ký ức có khả năng cao sẽ trở thành tên ngốc.
Nghĩ đến đây, Đỗ Ngọc Sơn lập tức sốt ruột, vội nói: “Dương Thanh, bây giờ tôi kể hết toàn bộ những gì liên quan đến thân thế của cậu”.
Nói rồi, lão ta lại e dè nhìn Lưu Khánh, lên tiếng: “Chuyện tôi sắp nói đây là bí mật liên quan đến Dương Thanh, cậu tránh qua một bên đi!”
Lưu Khánh ở đây, lão ta cứ cảm thấy không an tâm, một khi Dương Thanh thực sự đồng ý để Lưu Khanh dùng soát hồn với lão ta, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Lưu Khánh lạnh nhạt liếc nhìn Đỗ Ngọc Sơn, sau đó lại nhìn Dương Thanh nói: “Cậu Dương, nếu cần tôi ra tay thì cứ nói”.
Nói rồi, hắn ta quay người rời đi.
Dương Thanh nâng tay, thiết lập một trận pháp che giấu, lạnh giọng nói: “Bây giờ, ông có thể nói rồi”.
Đỗ Ngọc Sơn sợ hãi trong lòng, cũng không dám có tâm tư gì khác, lên tiếng nói: “Mẹ cậu chưa chắc là phụ nữ của tộc Cuồng Hóa, mà có lẽ bà ấy cũng không sở hữu huyết mạch cuồng hóa, vả lại huyết mạch của cậu, cũng không phải huyết mạch cuồng hóa”.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Dương Thanh rất kinh ngạc.
Anh vẫn luôn cho rằng mẹ mình đến từ tộc Cuồng Hóa, chính là mẫu thân truyền huyết mạch cuồng hóa của mình cho anh, không ngờ lại như vậy.
Dương Thanh lạnh giọng nói: “Nói tiếp đi”.
Đỗ Ngọc Sơn liếc nhìn Dương Thanh, nói tiếp: “Ở Thượng Giới giới Cổ Võ có mười đạo thể mạnh, nhưng phàm là võ giả sở hữu đạo thể nào đó thì đề là thiên tài võ đạo đỉnh cao của Thượng Giới giới Cổ Võ, tương lai chắc chắn có thành tựu bất phàm”.
“Theo tôi biết, mấy vị cao thủ đỉnh cao hiện tại của Thượng Giới giới Cổ Võ đều mang trong mình một loại trong mười loại đạo thể đó”.
“Mà trong mười đạo thể này lại có một loại đạo thể chỉ tồn tại trong truyền thuyết, đó chính là đạo thể Tiên Thiên”.
Dương Thanh nhíu mày, nhìn chằm chằm Đỗ Ngọc Sơn hỏi: “Ý của ông là, đạo thể Tiên Thiên và huyết mạch cuồng hóa có rất nhiều chỗ tương đồng sao?”
Đại khái anh cũng hiểu được Đỗ Ngọc Sơn muốn nói gì.
Đỗ Ngọc Sơn gật đầu: “Cậu đoán không sai, võ giả sở hữu đạo thể Tiên Thiên, trời sinh gần đạo, có thể giúp võ giả dễ dàng tu luyện hơn, lĩnh ngộ thứ gì cũng rất nhanh chóng, mà người sở hữu đạo thể Tiên Thiên này, trong lúc phẫn nộ cực điểm, hoặc là khi ở giây phút sống chết, nó sẽ bùng nổ thực lực vượt xa sức mạnh bản thân”.
“Điểm này rất giống với người sở hữu huyết mạch cuồng hóa, có thể chuyển hóa cơn giận thành thực lực”.
Dương Thanh nhíu mày: “Tất cả những chuyện này đều là do ông đoán cả, sao ông có thể chắc chắn, trong thân thể tôi không phải huyết mạch cuồng hóa, mà là đạo thể Tiên Thiên?”
Vẻ mặt Đỗ Ngọc Sơn nghiêm túc nhìn Dương Thanh chằm chằm nói: “Cho dù là đối với người luyện cổ đạo hay người tu tiên, lúc độ kiếp đều chỉ có chín đạo thiên kiếp, mà võ giả sở hữu đạo thể Tiên Thiên thì cần phải độ thiên kiếp thứ mười!”
“Mà cậu, đã từng độ qua mười thiên kiếp!”
Lời này vừa thốt ra, vẻ mặt Dương Thanh kinh sợ.
Ban đầu, lúc anh độ kiếp, quả thực đã độ thiên kiếp thứ mười, giống như Đỗ Ngọc Sơn nói, người luyện cổ võ và người tu tiên đều chỉ cần độ chín đạo thiên kiếp, mà bản thân anh lại độ mười đạo thiên kiếp, chẳng lẽ, trong người anh thực sự là đạo thể Tiên Thiên?
“Ngoài ra, còn có một điểm quan trọng nữa, sức mạnh huyết mạch có thể lấy ra từ trên người võ giả, nhưng một khi lấy ra thì người này sẽ hồn bay phách tán”.
Đỗ Ngọc Sơn ngừng lại rồi nói tiếp: “Mà huyết mạch cuồng hóa truyền nữ không truyền nam, nếu nói là do mẹ cậu chuyển huyết mạch cuồng hóa trên người mình vào thân thể cậu, thì bà ấy sớm đã chết rồi”.
Dương Thanh đã ngây người tại chỗ, trong ký ức của anh, mẹ vốn không hề chuyển huyết mạch cuồng hóa vào người anh, tuy người đã chết, nhưng cũng không phải vì mất đi sức mạnh huyết mạch.
“Mẹ cậu vẫn chưa chết!”
Bỗng nhiên, Đỗ Ngọc Sơn lại tiết lộ tin tức quan trọng này.
“Ầm!”
Dương Thanh như bị sét đánh, hoàn toàn sững sờ, mẹ, vẫn chưa chết?
Dương Thanh gần như nghiến chặt răng nói: “Đỗ Ngọc Sơn, ông có biết, hậu quả của việc lừa dối tôi là gì không?”
Đỗ Ngọc Sơn vội nói: “Tôi không lừa cậu, để đối phó cậu, tôi đã điều tra cậu rất kỹ càng, thậm chí kể cả đi tìm mộ của mẹ cậu”.
Nói đến đây, lão ta có chút sợ hãi nhìn Dương Thanh, sau đó lại nói: “Mà mộ của mẹ cậu lại trống rỗng!”
“Ông nói gì?”
Dương Thanh siết cổ Đỗ Ngọc Sơn, luồng hơi thở hung hãn bùng nổ từ trong người anh.
“Dương Thanh, cậu đừng kích động, không phải tôi đào mộ mẹ cậu đâu! Cậu cũng biết là, sau khi thực lực tiến đến thiên cảnh thì rất dễ dàng tra xét tình hình trong vòng mấy mét xung quanh”.
Vẻ mặt Đỗ Ngọc Sơn sợ hãi, vội giải thích: “Tôi chỉ là điều tra một vòng ở gần mộ mẹ cậu, lại không thấy có thi thể bên trong mộ, hơn nữa mộ cũng không có dấu vết bị đào bới”.
“Nếu tôi đoán không nhầm, có lẽ vì nguyên do nào đó, mẹ cậu đã dùng cách giả chết để đánh lừa người đời, bây giờ chắc chắn bà ấy vẫn còn sống”.
Sợ Dương Thanh bẻ gãy cổ mình, lão ta vội vàng nói hết lời cần nói.
Dương Thanh ngây ngốc tại chỗ, vẻ mặt không tin nổi.
Trước giờ anh chưa từng nghĩ, mẹ mình lại có khả năng vẫn còn sống trên đời này.
Chương 2306: Muốn tới Trung giới
Một hồi lâu sau Dương Thanh vẫn không thể lấy lại tinh thần, chẳng lẽ mẹ của anh thật sự còn sống trên cõi đời này?
Vậy bố anh thì sao?
Ông ấy đang ở đâu?
Đỗ Ngọc Sơn vội nói tiếp: “Dương Thanh, tuy tôi cũng không biết rốt cuộc cậu là ai nhưng có thể xác định rằng lai lịch của bố mẹ cậu không hề đơn giản”.
“Với thực lực của cậu hiện tại, dù là ở Trung Giới giới Cổ Võ, cậu vẫn là thiên tài võ đạo tối cao, có lẽ ở Thượng Giới giới Cổ Võ, cậu vẫn được coi là thiên tài!”
“Nếu cậu thật sự chỉ là một người bình thường, trừ phi có cơ duyên nghịch thiên thì cậu mới có thể phát triển tới mức này nhưng hiển nhiên, cậu không phải là người có cơ duyên nghịch thiên.
“Tôi đoán là bố mẹ cậu tệ lắm thì cũng tới từ gia tộc đứng đầu Thượng Giới giới Cổ Võ, hơn nữa còn là loại có thiên phú cực kỳ xuất sắc. Đợi cậu tới Thượng Giới giới Cổ Võ, thông qua những thông tin tôi đã tiết lộ, chắc cậu sẽ dễ dàng tìm hiểu tin tức về bố mẹ mình”.
Dương Thanh im lặng không nói gì nhưng trong lòng anh đã khơi lên sóng to gió lớn.
Đối với thiên phú võ đạo nghịch thiên của bản thân, anh cũng từng hoài nghi, hiện tại nghe Đỗ Ngọc Sơn nói, anh cảm thấy không chừng thật sự có khả năng đó.
Nếu bố mẹ anh không thiên phú võ đạo cực cao thì sao anh lại có thiên phú nghịch thiên như thế?
Từ sau khi anh mở ra con đường võ thuật thì như được buff thêm vậy, thực lực tăng nhanh, ở thế tục, anh đã là thiên tài võ thuật đứng đầu, ở Hạ Giới giới Cổ Võ, anh vẫn là thiên tài hạng nhất.
Hiện tại, kết giới Trung Giới giới Cổ Võ cũng dần biến mất, nhóm võ giả thế lực đứng đầu đầu tiên đã tới thế tục, mấy người Lưu Khánh vốn là thiên kiêu của Thiên Hải Tông nhưng vẫn chẳng có ai xứng là đối thủ của Dương Thanh.
Quan trọng nhất là đám thiên kiêu tới từ tông môn đứng đầu Trung Giới giới Cổ Võ này lại đều lớn tuổi hơn Dương Thanh.
Điều này càng chứng tỏ, dù là ở Trung Giới giới Cổ Võ, Dương Thanh anh vẫn là thiên tài đứng đầu.
Nếu anh thật sự chỉ là người phàm tới từ thế tục thì sao có được thiên phú đáng sợ như vậy?
Chẳng lẽ đúng như lời Đỗ Ngọc Sơn là anh có được đạo thể Tiên Thiên – một trong mười đạo thể mà các cường giả của Thượng Giới giới Cổ Võ khát vọng.
Thân thế của mình cũng phi phàm?
Dương Thanh bỗng nhìn về phía Đỗ Ngọc Sơn: “Còn thông tin về bố tôi?”
Đỗ Ngọc Sơn cũng chỉ mới nói về mẹ cũng như suy đoán về lai lịch phi phàm của anh mà không nói gì về bố anh.
Đỗ Ngọc Sơn lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: “E là xuất thân của bố cậu cũng không đơn giản”.
Dương Thanh nhíu mày, lạnh giọng nói: “Không đơn giản cỡ nào?”
Đỗ Ngọc Sơn nói: “Tin tức về bố cậu, tôi không điều tra ra gì cả. Dùng hệ thống khổng lồ của tổ chức chúng tôi thì dù là tình báo ở Trung Giới giới Cổ Võ, chúng tôi đều có thể dò la nhưng thông tin về bố cậu lại hoàn toàn không có gì cả”.
“Thậm chí tôi còn đang hoài nghi là ông ấy không thuộc về thế giới này”.
Dương Thanh sửng sốt, không thuộc về thế giới này?
Đỗ Ngọc Sơn thấy dáng vẻ khó hiểu của Dương Thanh thì vội nói: “Đương nhiên cũng có thể là ông ấy là người mà chúng tôi không thể tiếp xúc tới, tất thảy vừa rồi đều chỉ là suy đoán của tôi mà thôi”.
Nói xong, lão ta dùng vẻ mặt lo lắng nhìn Dương Thanh: “Cậu Dương, tôi đã nói hết những gì mình biết cho cậu nghe, bây giờ cậu có thể tha cho tôi một mạng không?”
Dương Thanh không nói gì, anh đang chìm đắm trong đống thông tin mà Đỗ Ngọc Sơn vừa nói.
Chẳng lẽ mẹ anh thật sự còn sống?
Còn về bố anh, tạm thời không cần gấp, nếu mẹ anh còn sống, chỉ cần tìm được bà thì sẽ biết chỗ của bố thôi.
Nghĩ thế, anh nhìn về phía Đỗ Ngọc Sơn.
Giờ phút này, Đỗ Ngọc Sơn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, ngay cả thở mạnh cũng không dám, ánh mắt sợ hãi nhìn Dương Thanh.
Nếu Dương Thanh còn muốn giết lão ta thì lão ta hoàn toàn không có khả năng phản kháng đâu.
Dương Thanh lạnh giọng nói: “Trong ba tháng, ông phải tìm được mẹ tôi, vậy ông có thể sống! Còn nếu không tìm được, ông hãy chết đi!”
Lời anh vừa dứt, uy áp khủng bố đã tan biến.
Lúc này Đỗ Ngọc Sơn mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, vui vẻ đảm bảo: “Cảm ơn cậu Dương đã tha mạng không giết! Cậu yên tâm, trong vòng ba tháng, tôi nhất định sẽ tìm cách điều tra về mẹ cậu”.
Điều làm lão ta mừng rỡ là Dương Thanh thật sự tha cho mình.
Lão ta biết Dương Thanh nhất định sẽ tới Hợp Hoan Tông - Trung Giới giới Cổ Võ, Hợp Hoan Tông là một trong những tông môn đứng trên đỉnh thực lực của Trung giới, nghe nói Tông chủ là Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh phong.
Chỉ cần dám đi thì tuyệt đối sẽ không còn sống quay về.
Đợi Dương Thanh chết, chuyện tìm kiếm mẹ của Dương Thanh coi như xóa bỏ.
Ngay khi Đỗ Ngọc Sơn đang mừng thầm, Dương Thanh đột nhiên duỗi ngón trỏ, nhanh chóng điểm vào vài huyệt đạo của lão ta.
Đỗ Ngọc Sơn trợn to hai mắt, lão ta chỉ cảm thấy trên người mình như đeo thêm gông xiềng sau khi Dương Thanh điểm vài cái.
Lão ta hốt hoảng hỏi: “Cậu Dương, cậu làm gì tôi thế?”
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Tôi đã gieo ấn ký hủy diệt vào trong người ông, sau này, bất kể ông đi đâu, tôi đều sẽ tìm được, thêm nữa, ông cũng đừng nên có ý nghĩ trái khoáy gì trong đầu, vì chỉ cần tôi muốn, ông sẽ chết không chỗ chôn đấy”.
Lời này vừa dứt, Đỗ Ngọc Sơn xụi lơ, mặt mũi tràn đầy sự tuyệt vọng.
Như vậy chẳng phải là chỉ cần Dương Thanh còn sống, đời này lão ta sẽ không thể chạy thoát khỏi tay anh?
Tuy bị Dương Thanh thêm vào một tầng trói buộc nhưng ít ra thì lão ta vẫn còn sống, Đỗ Ngọc Sơn cắn răng nói: “Cậu Dương yên tâm, tôi đã chọn cách thần phục thì tuyệt đối sẽ không phản bội!”
Tiếp theo, lão ta còn nói: “Cậu Dương, tôi xin đi trước, mau chóng sắp xếp người tìm kiếm manh mối về mẹ cậu”.
Dương Thanh gật đầu, anh vung tay, đại trận che giấu biến mất.
Đỗ Ngọc Sơn chấn động nhìn anh rồi vội vàng rời đi.
Linh hồn đại năng viễn cổ trong cơ thể lão ta còn bị Dương Thanh tiêu diệt, chỗ dựa của lão ta đã mất, giờ còn bị Dương Thanh gieo ấn ký hủy diệt, lão ta chỉ có thể tạm thời nhân nhượng vì toàn cục.
Thấy Đỗ Ngọc Sơn rời khỏi đó, đám người Lưu Khánh có chút bất ngờ như thể không ngờ Dương Thanh lại tha cho Đỗ Ngọc Sơn.
“Cậu Dương!”
Lưu Khánh tiến lên, vẻ mặt cung kính: “Ba điều kiện cậu nói trước đó, Thiên Hải Tông đồng ý toàn bộ!”
“Sao?”
Dương Thanh có chút kinh ngạc, anh và Đỗ Ngọc Sơn mới nói chuyện riêng vài phút mà sao Thiên Hải Tông đã có câu trả lời rồi?
Lưu Khánh nói: “Tôi đã báo ba điều kiện của cậu cho tông môn qua đá truyền âm. Trưởng bối trong tông môn nghe xong thì rất khen ngợi nguyên tắc sống của cậu, đồng ý toàn bộ, không chỉ thế, sư phụ của tôi là Tam trưởng lão Thiên Hải Tông đã chuẩn bị lên đường tới thế tục gặp cậu”.
Thấy thái độ kính cẩn của Lưu Khánh, Dương Thanh vẫn thấy ngạc nhiên, anh suy tư rồi nói: “Vừa hay tôi cũng đang muốn tới Trung Giới giới Cổ Võ một chuyến, sư phụ của anh không cần xuống đây, tôi sẽ đích thân tới Thiên Hải Tông thăm viếng!”
Hiện giờ Tần Thanh Tâm còn đang ở Hợp Hoan Tông, ba ngày sau thiếu tông chủ của Hợp Hoan Tông sẽ cưới cô ấy, Dương Thanh phải tới Hợp Hoan Tông trước ngày đó.
Nghe xong lời Dương Thanh nói, Lưu Khánh vui vẻ: “Được, để tôi liên lạc với sư phụ, để ông ấy ở Thiên Hải Tông chờ cậu Dương tới thăm”.