-
Chương 2300: Cường giả siêu cấp
Mọi người tại đó đều lộ vẻ hoảng hốt, uy áp của đại trận Phong Thiên quá đáng sợ, ngay cả nhóm thiên kiêu của Thiên Hải Tông Trung Giới giới Cổ Võ cũng hiện rõ sự sợ hãi trên mặt.
Về phần nhóm tinh nhuệ của chiến vực Trung Châu và Hiệp hội Võ thuật, trong lòng càng thêm hoảng hốt, họ có cảm giác như sắp bị giết tới nơi.
Dương Thanh cau mày, híp mắt nhìn chằm chằm Đỗ Ngọc Sơn.
Nói cho đúng là Đỗ Ngọc Sơn hiện tại đã không còn là chính mình mà đã bị một linh hồn đáng sợ kiểm soát cơ thể.
Linh hồn Ma Thần từng trú ngụ trong cơ thể anh một thời gian nên Dương Thanh tất nhiên cũng cảm giác được hơi thở khủng bố tỏa ra từ người Đỗ Ngọc Sơn không phải là của lão ta.
“Nhóc con, có thể ép ta hiện thân, cậu cũng lợi hại đó!”
Lúc này, giọng nói tràn ngập sát ý vang lên, nói ra câu này thông qua miệng của Đỗ Ngọc Sơn.
Giờ phút này, từ người lão ta phát ra khí thế đáng sợ, dù là Dương Thanh thì cũng cảm nhận được uy áp to lớn.
Hiện tại anh đang là cảnh giới Trúc Cơ Kỳ, sức chiến đấu có thể sánh ngang với Thiên Cảnh tứ phẩm hậu kỳ, thậm chí là ngang người luyện cổ võ Thiên Cảnh tứ phẩm đỉnh cao.
Thế mà anh lại có thể cảm giác uy áp mạnh mẽ từ Đỗ Ngọc Sơn phóng tới, điều này chỉ có thể chứng tỏ sức chiến đấu của đối phương đã vượt qua Thiên Cảnh tứ phẩm đỉnh phong.
Dương Thanh còn chưa từng đánh với người luyện cổ võ tu vi Thiên Cảnh ngũ phẩm nên bản thân có thể đánh bại Đỗ Ngọc Sơn hay không, anh cũng không chắc.
Anh lạnh giọng hỏi: “Ông là người đứng sau Đỗ Ngọc Sơn?”
Trước kia, Dương Thanh vẫn luôn cho rằng kẻ đứng sau Đỗ Ngọc Sơn đến từ Trung giới Cổ Võ, thậm chí là Thượng Giới giới Cổ Võ nhưng hôm nay, anh cảm thấy kẻ này rất có thể chính là linh hồn mạnh mẽ nấp trong cơ thể Đỗ Ngọc Sơn.
Đối với cường giả Trung giới Cổ Võ, họ căn bản là coi thường việc mở ra kết giới thế tục, cũng sẽ không coi võ giả ở thế tục ra gì.
Về phần Thượng Giới giới Cổ Võ, với thực lực của Đỗ Ngọc Sơn, lão ta hoàn toàn không có tư cách kết nối với cao thủ bên kia.
Vì vậy chỉ có một khả năng duy nhất: Người sau lưng Đỗ Ngọc Sơn là một linh hồn đại năng đến từ thời xa xưa.
Dương Thanh đoán rằng linh hồn này còn có thù hận sâu nặng với Đế Thôn.
Bằng không, đối phương cũng sẽ chẳng xui khiến Đỗ Ngọc Sơn thăm dò xem Đế Thôn có biến mất thật hay không, cũng sẽ không ra tay với hội trưởng lão của các đại chiến vực.
“Cậu nói không sai, ta là kẻ đứng sau Đỗ Ngọc Sơn. Nhóc con, từ trên người cậu, ta ngửi thấy hơi thở của Đế Thôn, cậu tới từ Đế Thôn phải không?”
Đỗ Ngọc Sơn mở miệng nói.
Dương Thanh nhíu mày, lạnh lùng đáp: “Tôi lớn lên ở thế tục, sao có thể tới từ Đế Thôn?”
Nghe vậy, Đỗ Ngọc Sơn nhíu mày, dáng vẻ như đang suy tư.
Im lặng vài giây, lão ta cười lạnh: “Không thể nào! Nếu không phải tới từ Đế Thôn, cậu sẽ không có hơi thở Đế Thôn trên người!”
Ngay lúc này, trong lòng Dương Thanh có chút dao động.
Thú thật là đến tận bây giờ, anh vẫn không rõ về thân phận thật sự của bản thân.
Trước kia anh vẫn cho rằng mình là đứa con bị vứt bỏ của nhà Vũ Văn thuộc tám gia tộc lớn tại Yến Đô. Nhưng sau này anh mới biết sự thật không phải như thế, anh hoàn toàn không cùng huyết thống với nhà Vũ Văn.
Theo việc được tiếp xúc lên ngày càng cao, anh cũng ý thức được thân phận của mình không đơn giản.
Dù là ở thế tục trước đó, hay là Hạ Giới giới Cổ Võ sau đó, thậm chí là Trung Giới Cổ Võ hiện tại, không ai trong số thế hệ trẻ là đối thủ của anh.
Nếu anh thật sự chỉ là người thường thì sao có thể sở hữu thiên phú võ thuật cao như vậy?
Chẳng lẽ bố của anh đến từ Đế Thôn?
Trong lòng Dương Thanh thầm suy đoán.
Vả lại, thân phận mẹ anh cũng chẳng đơn giản, cho tới giờ, anh chỉ biết mẹ mình có thể là người tới từ một gia tộc đã diệt môn từ trăm năm trước – một gia tộc sở hữu huyết mạch cuồng hóa.
Quan trọng nhất là huyết mạch cuồng hóa chỉ truyền nữ không di truyền nam nhưng anh rõ ràng là nam mà, trong cơ thể lại có huyết mạch này, điều này rất bất hợp lý.
Những chuyện này đều là bí mật trong lòng anh, đến giờ cũng không điều tra được gì nhiều.
“Hả? Đạo Thể?”
Đỗ Ngọc Sơn nhìn chằm chằm Dương Thanh một lúc trong, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, đôi mày nhíu lại: “Ta rõ ràng cảm nhận được khí tức Đạo Thể từ cậu, nhưng sao không nhìn ra cậu là loại Đạo Thể nào?”
Trong lòng Dương Thanh kinh hãi, ngay cả anh cũng không biết mình là Đạo Thể gì.
Hiện tại, người đang nhìn anh không phải Đỗ Ngọc Sơn, mà là một linh hồn tới từ thời xa xưa, lão ta chắc chắn sẽ không nhầm.
Vậy chẳng lẽ vì mình tu luyện bí pháp che giấu hơi thở nên đối phương cũng không thể nhìn ra nguồn gốc?
“Không, không cần biết cậu là người gì, địa vị thế nào, hôm nay cậu phải chết thôi!”
Sự tò mò trong mắt Đỗ Ngọc Sơn dần biến mất, tia sát ý mãnh liệt lóe lên, lão ta lạnh giọng nói: “Không chỉ cậu phải chết, mỗi người tại đây đều phải chôn cùng!”
Lời này vừa được thốt ra, toàn bộ hoảng sợ.
Nhóm thiên kiêu Lưu Khánh của Trung Giới giới Cổ Võ muốn khóc tới nơi rồi, họ tới thế tục này vào lúc kết giới không gian bị nghiền nát, định chia chác lợi ích chứ đâu ngờ sẽ gặp phải chuyện này ở thế tục.
“Lưu sư huynh, chúng ta nên làm gì bây giờ? Không thể chờ chết vậy được!”
Một võ giả của Thiên Hải Tông nói, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Những võ giả Thiên Hải Tông khác cũng nhìn về phía Lưu Khánh. Lưu Khánh là người có thực lực mạnh nhất trong số họ, cũng là thủ lĩnh, tất cả đều do người này quyết định.
Mặt mũi Lưu Khánh cũng tràn đầy sầu lo, nhìn theo hướng của Dương Thanh và Đỗ Ngọc Sơn, hắn trầm giọng nói: “Thế giới này đã bị đại trận Phong Thiên phong tỏa, hiển nhiên đối phương đã chuẩn bị giết chóc hàng loạt, hoàn toàn không định thả chúng ta đi đâu”.
“Bây giờ chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Dương Thanh, cậu ta thắng - chúng ta sống, cậu ta thua - chúng ta chết!”
Một đám võ giả của Thiên Hải Tông nghe thế, mặt xám ngoét lại.
Họ phải thừa nhận là Dương Thanh rất mạnh nhưng trong mắt họ, đối thủ của Dương Thanh là một linh hồn cường giả mạnh mẽ hơn. Dù đối phương chỉ là một hồn phách nhưng khi còn sống, người này tối thiểu cũng đã đạt tới cấp bậc cao thủ Thiên Cảnh cửu phẩm sơ kỳ.
Tuy hiện tại chỉ là linh hồn, hơn nữa là sống nhờ cơ thể của cao thủ Thiên Cảnh tứ phẩm sơ kỳ nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại rất phong phú.
Dương Thanh còn trẻ như vậy, dù thiên phú võ thuật cao cỡ nào thì cũng đâu có được kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhưng đối phương.
Hai người này đánh nhau, phần thắng của Dương Thanh gần như bằng không.
Một cường giả Thiên Hải Tông nói: “Lưu sư huynh, hay là chúng ta hỗ trợ Dương Thanh chiến đấu đi, như vậy thì hi vọng sống sót của chúng ta cũng cao hơn”.
Lưu Khánh lắc đầu, vẻ mặt chua xót: “Cậu cảm thấy trong trận chiến của cường giả cấp bậc này, chúng ta có thể nhúng tay vào sao?”
Sắc mặt mọi người u ám.
Đúng rồi, đối phương là linh hồn cường giả mà vung tay cái thôi là có thể bố trí đại trận Phong Thiên, họ làm gì có tư cách đánh với người ta.
Có lẽ khi họ còn chưa kịp đụng vào người đối phương thì đã chết không kịp ngáp rồi.
Lúc này, Dương Thanh đã lao tới chỗ Đỗ Ngọc Sơn trước.
Về phần nhóm tinh nhuệ của chiến vực Trung Châu và Hiệp hội Võ thuật, trong lòng càng thêm hoảng hốt, họ có cảm giác như sắp bị giết tới nơi.
Dương Thanh cau mày, híp mắt nhìn chằm chằm Đỗ Ngọc Sơn.
Nói cho đúng là Đỗ Ngọc Sơn hiện tại đã không còn là chính mình mà đã bị một linh hồn đáng sợ kiểm soát cơ thể.
Linh hồn Ma Thần từng trú ngụ trong cơ thể anh một thời gian nên Dương Thanh tất nhiên cũng cảm giác được hơi thở khủng bố tỏa ra từ người Đỗ Ngọc Sơn không phải là của lão ta.
“Nhóc con, có thể ép ta hiện thân, cậu cũng lợi hại đó!”
Lúc này, giọng nói tràn ngập sát ý vang lên, nói ra câu này thông qua miệng của Đỗ Ngọc Sơn.
Giờ phút này, từ người lão ta phát ra khí thế đáng sợ, dù là Dương Thanh thì cũng cảm nhận được uy áp to lớn.
Hiện tại anh đang là cảnh giới Trúc Cơ Kỳ, sức chiến đấu có thể sánh ngang với Thiên Cảnh tứ phẩm hậu kỳ, thậm chí là ngang người luyện cổ võ Thiên Cảnh tứ phẩm đỉnh cao.
Thế mà anh lại có thể cảm giác uy áp mạnh mẽ từ Đỗ Ngọc Sơn phóng tới, điều này chỉ có thể chứng tỏ sức chiến đấu của đối phương đã vượt qua Thiên Cảnh tứ phẩm đỉnh phong.
Dương Thanh còn chưa từng đánh với người luyện cổ võ tu vi Thiên Cảnh ngũ phẩm nên bản thân có thể đánh bại Đỗ Ngọc Sơn hay không, anh cũng không chắc.
Anh lạnh giọng hỏi: “Ông là người đứng sau Đỗ Ngọc Sơn?”
Trước kia, Dương Thanh vẫn luôn cho rằng kẻ đứng sau Đỗ Ngọc Sơn đến từ Trung giới Cổ Võ, thậm chí là Thượng Giới giới Cổ Võ nhưng hôm nay, anh cảm thấy kẻ này rất có thể chính là linh hồn mạnh mẽ nấp trong cơ thể Đỗ Ngọc Sơn.
Đối với cường giả Trung giới Cổ Võ, họ căn bản là coi thường việc mở ra kết giới thế tục, cũng sẽ không coi võ giả ở thế tục ra gì.
Về phần Thượng Giới giới Cổ Võ, với thực lực của Đỗ Ngọc Sơn, lão ta hoàn toàn không có tư cách kết nối với cao thủ bên kia.
Vì vậy chỉ có một khả năng duy nhất: Người sau lưng Đỗ Ngọc Sơn là một linh hồn đại năng đến từ thời xa xưa.
Dương Thanh đoán rằng linh hồn này còn có thù hận sâu nặng với Đế Thôn.
Bằng không, đối phương cũng sẽ chẳng xui khiến Đỗ Ngọc Sơn thăm dò xem Đế Thôn có biến mất thật hay không, cũng sẽ không ra tay với hội trưởng lão của các đại chiến vực.
“Cậu nói không sai, ta là kẻ đứng sau Đỗ Ngọc Sơn. Nhóc con, từ trên người cậu, ta ngửi thấy hơi thở của Đế Thôn, cậu tới từ Đế Thôn phải không?”
Đỗ Ngọc Sơn mở miệng nói.
Dương Thanh nhíu mày, lạnh lùng đáp: “Tôi lớn lên ở thế tục, sao có thể tới từ Đế Thôn?”
Nghe vậy, Đỗ Ngọc Sơn nhíu mày, dáng vẻ như đang suy tư.
Im lặng vài giây, lão ta cười lạnh: “Không thể nào! Nếu không phải tới từ Đế Thôn, cậu sẽ không có hơi thở Đế Thôn trên người!”
Ngay lúc này, trong lòng Dương Thanh có chút dao động.
Thú thật là đến tận bây giờ, anh vẫn không rõ về thân phận thật sự của bản thân.
Trước kia anh vẫn cho rằng mình là đứa con bị vứt bỏ của nhà Vũ Văn thuộc tám gia tộc lớn tại Yến Đô. Nhưng sau này anh mới biết sự thật không phải như thế, anh hoàn toàn không cùng huyết thống với nhà Vũ Văn.
Theo việc được tiếp xúc lên ngày càng cao, anh cũng ý thức được thân phận của mình không đơn giản.
Dù là ở thế tục trước đó, hay là Hạ Giới giới Cổ Võ sau đó, thậm chí là Trung Giới Cổ Võ hiện tại, không ai trong số thế hệ trẻ là đối thủ của anh.
Nếu anh thật sự chỉ là người thường thì sao có thể sở hữu thiên phú võ thuật cao như vậy?
Chẳng lẽ bố của anh đến từ Đế Thôn?
Trong lòng Dương Thanh thầm suy đoán.
Vả lại, thân phận mẹ anh cũng chẳng đơn giản, cho tới giờ, anh chỉ biết mẹ mình có thể là người tới từ một gia tộc đã diệt môn từ trăm năm trước – một gia tộc sở hữu huyết mạch cuồng hóa.
Quan trọng nhất là huyết mạch cuồng hóa chỉ truyền nữ không di truyền nam nhưng anh rõ ràng là nam mà, trong cơ thể lại có huyết mạch này, điều này rất bất hợp lý.
Những chuyện này đều là bí mật trong lòng anh, đến giờ cũng không điều tra được gì nhiều.
“Hả? Đạo Thể?”
Đỗ Ngọc Sơn nhìn chằm chằm Dương Thanh một lúc trong, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, đôi mày nhíu lại: “Ta rõ ràng cảm nhận được khí tức Đạo Thể từ cậu, nhưng sao không nhìn ra cậu là loại Đạo Thể nào?”
Trong lòng Dương Thanh kinh hãi, ngay cả anh cũng không biết mình là Đạo Thể gì.
Hiện tại, người đang nhìn anh không phải Đỗ Ngọc Sơn, mà là một linh hồn tới từ thời xa xưa, lão ta chắc chắn sẽ không nhầm.
Vậy chẳng lẽ vì mình tu luyện bí pháp che giấu hơi thở nên đối phương cũng không thể nhìn ra nguồn gốc?
“Không, không cần biết cậu là người gì, địa vị thế nào, hôm nay cậu phải chết thôi!”
Sự tò mò trong mắt Đỗ Ngọc Sơn dần biến mất, tia sát ý mãnh liệt lóe lên, lão ta lạnh giọng nói: “Không chỉ cậu phải chết, mỗi người tại đây đều phải chôn cùng!”
Lời này vừa được thốt ra, toàn bộ hoảng sợ.
Nhóm thiên kiêu Lưu Khánh của Trung Giới giới Cổ Võ muốn khóc tới nơi rồi, họ tới thế tục này vào lúc kết giới không gian bị nghiền nát, định chia chác lợi ích chứ đâu ngờ sẽ gặp phải chuyện này ở thế tục.
“Lưu sư huynh, chúng ta nên làm gì bây giờ? Không thể chờ chết vậy được!”
Một võ giả của Thiên Hải Tông nói, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Những võ giả Thiên Hải Tông khác cũng nhìn về phía Lưu Khánh. Lưu Khánh là người có thực lực mạnh nhất trong số họ, cũng là thủ lĩnh, tất cả đều do người này quyết định.
Mặt mũi Lưu Khánh cũng tràn đầy sầu lo, nhìn theo hướng của Dương Thanh và Đỗ Ngọc Sơn, hắn trầm giọng nói: “Thế giới này đã bị đại trận Phong Thiên phong tỏa, hiển nhiên đối phương đã chuẩn bị giết chóc hàng loạt, hoàn toàn không định thả chúng ta đi đâu”.
“Bây giờ chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Dương Thanh, cậu ta thắng - chúng ta sống, cậu ta thua - chúng ta chết!”
Một đám võ giả của Thiên Hải Tông nghe thế, mặt xám ngoét lại.
Họ phải thừa nhận là Dương Thanh rất mạnh nhưng trong mắt họ, đối thủ của Dương Thanh là một linh hồn cường giả mạnh mẽ hơn. Dù đối phương chỉ là một hồn phách nhưng khi còn sống, người này tối thiểu cũng đã đạt tới cấp bậc cao thủ Thiên Cảnh cửu phẩm sơ kỳ.
Tuy hiện tại chỉ là linh hồn, hơn nữa là sống nhờ cơ thể của cao thủ Thiên Cảnh tứ phẩm sơ kỳ nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại rất phong phú.
Dương Thanh còn trẻ như vậy, dù thiên phú võ thuật cao cỡ nào thì cũng đâu có được kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhưng đối phương.
Hai người này đánh nhau, phần thắng của Dương Thanh gần như bằng không.
Một cường giả Thiên Hải Tông nói: “Lưu sư huynh, hay là chúng ta hỗ trợ Dương Thanh chiến đấu đi, như vậy thì hi vọng sống sót của chúng ta cũng cao hơn”.
Lưu Khánh lắc đầu, vẻ mặt chua xót: “Cậu cảm thấy trong trận chiến của cường giả cấp bậc này, chúng ta có thể nhúng tay vào sao?”
Sắc mặt mọi người u ám.
Đúng rồi, đối phương là linh hồn cường giả mà vung tay cái thôi là có thể bố trí đại trận Phong Thiên, họ làm gì có tư cách đánh với người ta.
Có lẽ khi họ còn chưa kịp đụng vào người đối phương thì đã chết không kịp ngáp rồi.
Lúc này, Dương Thanh đã lao tới chỗ Đỗ Ngọc Sơn trước.