-
Chương 2295: Cậu là kiếm tu
Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Tứ trưởng lão!”
Thấy Dương Thanh xuất hiện, Diệp Chiến Quốc kích động hô.
Sau khi nhìn thấy Dương Thanh, tinh nhuệ của chiến vực Trung Châu và quân đoàn cao thủ cũng thầm thở phào.
Họ không biết tại sao Dương Thanh có thể bước đi giữa không trung, cũng không biết rốt cuộc bây giờ Dương Thanh có cấp bậc gì, họ chỉ biết Dương Thanh chưa bao giờ khiến họ thất vọng trong quá khứ.
Ở phía Thủ Hộ Minh, sau khi thấy Dương Thanh, con ngươi của Đỗ Ngọc Sơn bỗng co lại, vô cùng hoảng sợ, không ngờ lão ta lại không cảm nhận được khí thế của anh, sao có thể chứ?
Trên thế giới chỉ có hai kiểu người không có khí thế, một là người bình thường không hề tu luyện, hai là cao thủ siêu mạnh.
Đỗ Ngọc Sơn đã bước vào Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ nhưng vẫn không cảm nhận được khí thế của Dương Thanh, tức là Dương Thanh mạnh hơn lão ta rồi à?
Nghĩ tới đây, Đỗ Ngọc Sơn không khỏi sợ hãi, chỉ muốn rời đi.
Các cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ cũng sững sờ, họ vừa được chứng kiến một cô gái trẻ thức tỉnh đạo thể thiên kiếp, giờ lại có thêm một cao thủ trẻ.
Họ không cảm nhận được khí thế từ Dương Thanh, đương nhiên cao thủ có thể bước đi giữa không trung sẽ không phải người bình thường, tức là thực lực của Dương Thanh đã hơn xa họ.
Chẳng phải thế tục là vùng đất chết cho việc tu luyện à?
Tại sao chỉ trong mấy chục phút ngắn ngủi mà đã có hai thiên tài với thiên phú đáng sợ xuất hiện thế?
“Dương Thanh!”
Hạ Hà nhìn Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ hoe, mỗi khi cô ta gặp rắc rối, Dương Thanh sẽ luôn xuất hiện.
Cô ta bỗng muốn lao tới ôm Dương Thanh, nhưng cô ta biết mình không thể làm thế.
Dương Thanh khẽ gật đầu với Hạ Hà rồi nhìn sang đám người Diệp Chiến Quốc, thấy không có ai bị thương, lúc này anh mới thở phào.
Lưu Khánh nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, hỏi: “Cậu là ai?”
Dương Thanh không trả lời đối phương mà nhìn về phía Đỗ Ngọc Sơn ở chỗ Thủ Hộ Minh.
Thấy Dương Thanh nhìn mình, Đỗ Ngọc Sơn bỗng vô cùng căng thẳng, nhưng lão ta không thể hiện ra mà giả vờ bình tĩnh, nhìn lại Dương Thanh.
Bị Dương Thanh ngó lơ, Lưu Khánh nhíu mày, các cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ đi theo hắn cũng sầm mặt.
Với tư cách là người của Thiên Hải Tông - thế lực hàng đầu Trung Giới giới Cổ Võ, cho dù là ở Trung Giới giới Cổ Võ, họ đi đâu cũng được người ta kính trọng, làm gì có chuyện bị coi thường thế này?
Hơn nữa đây là thế tục - nơi bị họ cho là vùng đất chết.
Đúng lúc Lưu Khánh sắp nổi giận, cuối cùng Dương Thanh cũng rời mắt khỏi Đỗ Ngọc Sơn, nhìn Lưu Khánh.
Dương Thanh nhìn chằm chằm vào Lưu Khánh, không hề khách sáo: “Giờ thế tục đang được tôi bảo vệ, các người tới từ đâu thì cút về chỗ đó đi”.
“Rầm!”
Lời Dương Thanh nói lập tức chọc giận người của Trung Giới giới Cổ Võ đang có mặt.
Người của thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ cũ cũng sững sờ, Dương Thanh đang một mình đối mặt với hai mươi mấy cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm mà vẫn dám khiêu khích họ như thế ư?
Lúc này, một cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ lạnh lùng nói: “Cậu ngông cuồng thật đấy nhỉ?”
Dương Thanh chỉ nhìn đối phương, khi anh nhìn sang, người kia bỗng đờ ra, hơi lạnh xộc từ chân hắn lên đầu.
Hắn có cảm giác mình đang đối mặt với người mạnh nhất Thượng Giới giới Cổ Võ, chứ không phải người thế tục.
Dương Thanh chỉ nhìn đối phương giây lát rồi quay sang Lưu Khánh: “Nếu các người rời đi bây giờ, tôi có thể xem như không có chuyện gì xảy ra”.
Anh chỉ đứng yên đó thôi nhưng vẫn khiến Lưu Khánh thấy vô cùng áp lực.
Không riêng gì Lưu Khánh, các cao thủ Thiên Hải Tông đi cùng hắn cũng cảm nhận được áp lực khổng lồ.
Đây là điều mà họ chưa bao giờ trải qua ở Trung Giới giới Cổ Võ, không ngờ họ lại bị một thanh niên chưa đầy 30 tuổi uy hiếp.
Lưu Khánh thoáng im lặng rồi nhìn về phía Dương Thanh: “Với thiên phú của cậu, nếu cậu gia nhập Thiên Hải Tông, chắc chắn cậu sẽ được tông chủ nhận làm đệ tử thân truyền, có khi còn trở thành thiếu tông chủ Thiên Hải Tông”.
Hắn không lừa Dương Thanh, một thanh niên có thể khiến hắn cảm nhận được áp lực nặng nề, có thể thấy thiên phú của thanh niên này đáng sợ tới mức nào.
Hắn là đệ tử được tông môn chú trọng bồi dưỡng, sư phụ của hắn cũng là một trưởng lão rất mạnh ở Thiên Hải Tông.
Dương Thanh còn quá trẻ mà đã mạnh như thế, cho dù anh không tới Thiên Hải Tông mà đến bất cứ tông môn hàng đầu nào ở Trung Giới giới Cổ Võ, anh vẫn sẽ được bồi dưỡng như thiếu tông chủ.
Đương nhiên, hắn sẽ không nói cho Dương Thanh biết những chuyện này, Dương Thanh gia nhập Thiên Hải Tông là tốt nhất.
Dương Thanh chỉ cười nhạt, giới chủ Trung Giới giới Cổ Võ muốn anh trở thành giới chủ mà anh còn từ chối, thiếu tông chủ không là gì trong mắt anh.
“Nếu các người rời đi bây giờ, tôi có thể xem như không có chuyện gì xảy ra”.
Anh dần sầm mặt, nhắc lại câu vừa rồi.
Sau khi anh dứt lời, Thiên Tử Kiếm sau lưng anh cũng reo khẽ, rung động trên lưng Dương Thanh, có thể rời vỏ bất cứ lúc nào.
Khí thế đáng sợ cũng lan ra từ người anh, bao phủ cả khu vực này.
Lưu Khánh và các cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ đều biến sắc.
Họ có ảo giác trong khoảnh khắc này, họ đang bị một ngọn núi lớn đè, kiếm khí khủng khiếp đang tung hoành ở đây.
Vết kiếm nhỏ xuất hiện trên cơ thể rất nhiều người.
“Cậu là kiếm tu!”
Lưu Khánh mở to mắt.
Ở Trung Giới giới Cổ Võ có một loại cao thủ vô cùng đáng sợ, đó là kiếm tu.
Độ khó khi tu luyện kiếm đạo rất cao, có những người mất cả đời vẫn không lĩnh ngộ được kiếm đạo, sau cùng kết thúc trong tiếc nuối.
Nhưng những kiếm tu được biết đến đều từ 40 tuổi trở lên, còn Dương Thanh chưa đầy 30 tuổi nhưng đã phóng ra kiếm ý đáng sợ như thế rồi.
Quan trọng là Dương Thanh chưa rút kiếm, nếu anh rút kiếm, kiếm ý sẽ khủng khiếp tới mức nào đây?
Giờ Lưu Khánh không nghi ngờ gì nữa, một khi kết giới giữa Trung Giới giới Cổ Võ và thế tục hoàn toàn tan vỡ, Dương Thanh sẽ lừng danh khắp Trung Giới giới Cổ Võ.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Dương Thanh còn sống.
Người có thiên phú như Dương Thanh sẽ được rất nhiều thế lực coi trọng, nếu Dương Thanh đồng ý gia nhập một thế lực nào đó thì còn dễ bàn, nhưng nếu anh từ chối, sẽ không có thế lực nào cho phép anh sống tiếp.
“Tứ trưởng lão!”
Thấy Dương Thanh xuất hiện, Diệp Chiến Quốc kích động hô.
Sau khi nhìn thấy Dương Thanh, tinh nhuệ của chiến vực Trung Châu và quân đoàn cao thủ cũng thầm thở phào.
Họ không biết tại sao Dương Thanh có thể bước đi giữa không trung, cũng không biết rốt cuộc bây giờ Dương Thanh có cấp bậc gì, họ chỉ biết Dương Thanh chưa bao giờ khiến họ thất vọng trong quá khứ.
Ở phía Thủ Hộ Minh, sau khi thấy Dương Thanh, con ngươi của Đỗ Ngọc Sơn bỗng co lại, vô cùng hoảng sợ, không ngờ lão ta lại không cảm nhận được khí thế của anh, sao có thể chứ?
Trên thế giới chỉ có hai kiểu người không có khí thế, một là người bình thường không hề tu luyện, hai là cao thủ siêu mạnh.
Đỗ Ngọc Sơn đã bước vào Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ nhưng vẫn không cảm nhận được khí thế của Dương Thanh, tức là Dương Thanh mạnh hơn lão ta rồi à?
Nghĩ tới đây, Đỗ Ngọc Sơn không khỏi sợ hãi, chỉ muốn rời đi.
Các cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ cũng sững sờ, họ vừa được chứng kiến một cô gái trẻ thức tỉnh đạo thể thiên kiếp, giờ lại có thêm một cao thủ trẻ.
Họ không cảm nhận được khí thế từ Dương Thanh, đương nhiên cao thủ có thể bước đi giữa không trung sẽ không phải người bình thường, tức là thực lực của Dương Thanh đã hơn xa họ.
Chẳng phải thế tục là vùng đất chết cho việc tu luyện à?
Tại sao chỉ trong mấy chục phút ngắn ngủi mà đã có hai thiên tài với thiên phú đáng sợ xuất hiện thế?
“Dương Thanh!”
Hạ Hà nhìn Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ hoe, mỗi khi cô ta gặp rắc rối, Dương Thanh sẽ luôn xuất hiện.
Cô ta bỗng muốn lao tới ôm Dương Thanh, nhưng cô ta biết mình không thể làm thế.
Dương Thanh khẽ gật đầu với Hạ Hà rồi nhìn sang đám người Diệp Chiến Quốc, thấy không có ai bị thương, lúc này anh mới thở phào.
Lưu Khánh nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, hỏi: “Cậu là ai?”
Dương Thanh không trả lời đối phương mà nhìn về phía Đỗ Ngọc Sơn ở chỗ Thủ Hộ Minh.
Thấy Dương Thanh nhìn mình, Đỗ Ngọc Sơn bỗng vô cùng căng thẳng, nhưng lão ta không thể hiện ra mà giả vờ bình tĩnh, nhìn lại Dương Thanh.
Bị Dương Thanh ngó lơ, Lưu Khánh nhíu mày, các cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ đi theo hắn cũng sầm mặt.
Với tư cách là người của Thiên Hải Tông - thế lực hàng đầu Trung Giới giới Cổ Võ, cho dù là ở Trung Giới giới Cổ Võ, họ đi đâu cũng được người ta kính trọng, làm gì có chuyện bị coi thường thế này?
Hơn nữa đây là thế tục - nơi bị họ cho là vùng đất chết.
Đúng lúc Lưu Khánh sắp nổi giận, cuối cùng Dương Thanh cũng rời mắt khỏi Đỗ Ngọc Sơn, nhìn Lưu Khánh.
Dương Thanh nhìn chằm chằm vào Lưu Khánh, không hề khách sáo: “Giờ thế tục đang được tôi bảo vệ, các người tới từ đâu thì cút về chỗ đó đi”.
“Rầm!”
Lời Dương Thanh nói lập tức chọc giận người của Trung Giới giới Cổ Võ đang có mặt.
Người của thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ cũ cũng sững sờ, Dương Thanh đang một mình đối mặt với hai mươi mấy cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm mà vẫn dám khiêu khích họ như thế ư?
Lúc này, một cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ lạnh lùng nói: “Cậu ngông cuồng thật đấy nhỉ?”
Dương Thanh chỉ nhìn đối phương, khi anh nhìn sang, người kia bỗng đờ ra, hơi lạnh xộc từ chân hắn lên đầu.
Hắn có cảm giác mình đang đối mặt với người mạnh nhất Thượng Giới giới Cổ Võ, chứ không phải người thế tục.
Dương Thanh chỉ nhìn đối phương giây lát rồi quay sang Lưu Khánh: “Nếu các người rời đi bây giờ, tôi có thể xem như không có chuyện gì xảy ra”.
Anh chỉ đứng yên đó thôi nhưng vẫn khiến Lưu Khánh thấy vô cùng áp lực.
Không riêng gì Lưu Khánh, các cao thủ Thiên Hải Tông đi cùng hắn cũng cảm nhận được áp lực khổng lồ.
Đây là điều mà họ chưa bao giờ trải qua ở Trung Giới giới Cổ Võ, không ngờ họ lại bị một thanh niên chưa đầy 30 tuổi uy hiếp.
Lưu Khánh thoáng im lặng rồi nhìn về phía Dương Thanh: “Với thiên phú của cậu, nếu cậu gia nhập Thiên Hải Tông, chắc chắn cậu sẽ được tông chủ nhận làm đệ tử thân truyền, có khi còn trở thành thiếu tông chủ Thiên Hải Tông”.
Hắn không lừa Dương Thanh, một thanh niên có thể khiến hắn cảm nhận được áp lực nặng nề, có thể thấy thiên phú của thanh niên này đáng sợ tới mức nào.
Hắn là đệ tử được tông môn chú trọng bồi dưỡng, sư phụ của hắn cũng là một trưởng lão rất mạnh ở Thiên Hải Tông.
Dương Thanh còn quá trẻ mà đã mạnh như thế, cho dù anh không tới Thiên Hải Tông mà đến bất cứ tông môn hàng đầu nào ở Trung Giới giới Cổ Võ, anh vẫn sẽ được bồi dưỡng như thiếu tông chủ.
Đương nhiên, hắn sẽ không nói cho Dương Thanh biết những chuyện này, Dương Thanh gia nhập Thiên Hải Tông là tốt nhất.
Dương Thanh chỉ cười nhạt, giới chủ Trung Giới giới Cổ Võ muốn anh trở thành giới chủ mà anh còn từ chối, thiếu tông chủ không là gì trong mắt anh.
“Nếu các người rời đi bây giờ, tôi có thể xem như không có chuyện gì xảy ra”.
Anh dần sầm mặt, nhắc lại câu vừa rồi.
Sau khi anh dứt lời, Thiên Tử Kiếm sau lưng anh cũng reo khẽ, rung động trên lưng Dương Thanh, có thể rời vỏ bất cứ lúc nào.
Khí thế đáng sợ cũng lan ra từ người anh, bao phủ cả khu vực này.
Lưu Khánh và các cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ đều biến sắc.
Họ có ảo giác trong khoảnh khắc này, họ đang bị một ngọn núi lớn đè, kiếm khí khủng khiếp đang tung hoành ở đây.
Vết kiếm nhỏ xuất hiện trên cơ thể rất nhiều người.
“Cậu là kiếm tu!”
Lưu Khánh mở to mắt.
Ở Trung Giới giới Cổ Võ có một loại cao thủ vô cùng đáng sợ, đó là kiếm tu.
Độ khó khi tu luyện kiếm đạo rất cao, có những người mất cả đời vẫn không lĩnh ngộ được kiếm đạo, sau cùng kết thúc trong tiếc nuối.
Nhưng những kiếm tu được biết đến đều từ 40 tuổi trở lên, còn Dương Thanh chưa đầy 30 tuổi nhưng đã phóng ra kiếm ý đáng sợ như thế rồi.
Quan trọng là Dương Thanh chưa rút kiếm, nếu anh rút kiếm, kiếm ý sẽ khủng khiếp tới mức nào đây?
Giờ Lưu Khánh không nghi ngờ gì nữa, một khi kết giới giữa Trung Giới giới Cổ Võ và thế tục hoàn toàn tan vỡ, Dương Thanh sẽ lừng danh khắp Trung Giới giới Cổ Võ.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Dương Thanh còn sống.
Người có thiên phú như Dương Thanh sẽ được rất nhiều thế lực coi trọng, nếu Dương Thanh đồng ý gia nhập một thế lực nào đó thì còn dễ bàn, nhưng nếu anh từ chối, sẽ không có thế lực nào cho phép anh sống tiếp.