Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2254: Một nhát kiếm
Nghe thấy thế, mọi người đều nhìn sang.
Mạnh Thiên Lan nhìn đối phương, lạnh lùng nói: “Ông không phải người nhà họ Hà, lấy tư cách gì để phản đối?”
Diệp Chiến Quốc cười khẩy: “Khương Kiếm, tốt nhất ông nên hiểu rõ tình huống bây giờ, nơi này vốn là lãnh thổ của thế tục, hội trưởng lão cho phép thế gia Cổ Võ tiến vào thế tục đã là tốt với người của thế gia Cổ Võ lắm rồi, ông đừng được voi đòi tiên”.
Khương Kiếm không quan tâm đến hai người họ, chỉ lạnh lùng nhìn Dương Thanh: “Thế tục hay Hạ Giới giới Cổ Võ cũng thế, thậm chí ngay cả Trung Giới giới Cổ Võ và Thượng Giới giới Cổ Võ cũng thuộc Chiêu Châu còn gì? Giờ kết giới giữa thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ đã tan vỡ, hai khu vực đã hòa làm một”.
“Tôi không đồng ý vì chuyện này vốn không công bằng, rõ ràng nhà họ Hà đã đồng ý sẽ trở thành thế lực phụ thuộc vào nhà họ Khương, giờ Hà Hồng Viễn đã chết, các người lại chọn ra chủ gia tộc họ Hà mới chỉ bằng một câu, đời nào nhà họ Hà lại đồng ý phụ thuộc vào nhà họ Khương nữa?”
Dương Thanh nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Ông muốn thế nào?”
Khương Kiếm nói: “Chủ gia tộc họ Hà đã chết, giờ nói gì cũng vô dụng, chúng ta đều nhượng bộ đi, nhà họ Khương không ép nhà họ Hà phụ thuộc vào nhà họ Khương nữa, hội trưởng lão cũng đừng ngăn cản nhà họ Khương phát triển ở thế tục”.
Dương Thanh cười lạnh: “Hội trưởng lão đã can thiệp vào sự phát triển của thế gia Cổ Võ nào ở thế tục chưa? Mọi điều chúng tôi làm đều dựa trên quy định mới, chỉ cần Hạ Giới giới Cổ Võ không vi phạm quy định mới, chúng tôi cũng không can thiệp làm gì”.
Sau khi tiến vào thế tục, thế gia Cổ Võ vô cùng hống hách, còn âm thầm dùng vũ lực để trấn áp thế lực bản địa ở thế tục.
Gia tộc nào cũng muốn lợi dụng thế lực bản địa ở thế tục để giúp gia tộc mình phát triển mạnh mẽ ở thế tục hơn.
Theo quy định mới, thế gia Cổ Võ không được phép gây sức ép với thế lực thế tục.
Khương Kiếm nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh một lúc lâu rồi nói: “Nếu tôi vẫn muốn nhà họ Hà phục tùng nhà họ Khương thì sao?”
“Ồ?”
Dương Thanh hơi ngạc nhiên, không ngờ Khương Kiếm vừa định nhượng bộ bỗng trở nên kiên quyết như thế.
“Vậy ông cứ thử, nhưng trước khi làm bất cứ điều gì, ông nên nghĩ kỹ xem người nhà họ Khương đã sẵn sàng cho việc không bước vào thế tục nữa chưa”.
Dương Thanh lạnh lùng nói, trong mắt lóe lên sát khí đáng sợ.
Diệp Chiến Quốc và Mạnh Thiên Lan dẫn đầu cao thủ của chiến vực và quân đoàn cao thủ, ai cũng nhìn chằm chằm vào người nhà họ Khương.
Tuy cao thủ nhà họ Khương rất mạnh nhưng cũng chỉ có tám người, bao gồm cả Khương Kiếm.
Còn bên Dương Thanh lại có mấy trăm cao thủ, tuy phần lớn chỉ có cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm, thậm chí là Siêu Phàm Cảnh, nhưng vì có yêu nghiệt như Dương Thanh dẫn đầu nên thực lực cũng rất khó lường.
Người của Hạ Giới giới Cổ Võ đều biết, trong người Dương Thanh còn có linh hồn Ma Thần, có thể chiến đấu bằng cơ thể Dương Thanh, thậm chí phát huy thực lực ngang với Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong.
Nhưng họ không biết linh hồn Ma Thần đã rời khỏi cơ thể Dương Thanh rồi.
Xung quanh lặng ngắt, không hề có tiếng động, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Dương Thanh và Khương Kiếm.
Trong không khí tràn ngập áp lực nặng nề, mấy cao thủ có thực lực thấp đều cảm thấy hơi khó thở.
Chẳng biết bao lâu sau, khí thế mạnh mẽ bỗng tràn ra từ người Khương Kiếm.
“Xem ra ông đã nghĩ kỹ rồi, nếu thế thì đánh thôi!”
Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ từ Khương Kiếm, Dương Thanh thản nhiên nói.
Tuy anh bất ngờ trước phản ứng của Khương Kiếm, nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán của anh.
Từ sau khi anh được bổ nhiệm làm tứ trưởng lão rồi đến Trung Châu, anh đã tập trung chèn ép thế gia Cổ Võ, có thể nói ở Trung Châu bây giờ, thế gia Cổ Võ chỉ có thể thâm nhập với phạm vi rất nhỏ, sự phát triển toàn diện của họ bị hạn chế gắt gao.
Hồi trước, họ còn có thể trắng trợn vơ vét tiền của bằng đan dược cấp thấp rẻ tiền, nhưng giờ Dương Thanh đã bán đan dược cấp thấp với số lượng lớn, hơn nữa ép giá xuống cực thấp, thế gia Cổ Võ không thể phát triển nhanh ở thế tục bằng đan dược nữa.
Dương Thanh khoát tay, nói: “Tất cả cao thủ dưới Thiên Cảnh lùi lại hơn trăm mét!”
Sau khi anh dứt lời, phần lớn cao thủ của chiến vực Trung Châu bắt đầu rút lui.
Còn quân đoàn cao thủ vốn được thành lập từ cao thủ Thiên Cảnh, hơn nữa đa số đều là tán tu ở Hạ Giới giới Cổ Võ hồi trước, không có ai lùi ra sau.
Sau thoáng chốc, bên Dương Thanh chỉ còn hơn một trăm cao thủ, tất cả đều là cao thủ Thiên Cảnh.
Nhưng phần lớn họ đều là cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, tuy cũng có cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm nhưng rất ít, chưa đến mười người.
Còn bên Khương Kiếm, Khương Kiếm vốn đã là cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ, bảy cao thủ bên cạnh ông ta đều đã đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm.
Thế nên Khương Kiếm mới dám hống hách như thế.
“Tứ trưởng lão, nếu đánh đông thì hai bên đều sẽ tổn thất nặng nề, chẳng biết cậu có dám đánh một trận với tôi không? Nếu cậu thắng, nhà họ Khương sẽ rời khỏi Trung Châu, nếu tôi thắng, từ nay trở đi, hội trưởng lão không được can thiệp vào chuyện của nhà họ Khương nữa”.
Đúng lúc Dương Thanh nghĩ đối phương định đánh theo số đông, Khương Kiếm lại đề nghị đánh với Dương Thanh.
“Khương Kiếm, ông trơ trẽn thật, ông là người thừa kế của thế gia Cổ Võ, có thực lực Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ mà lại đòi đánh với tứ trưởng lão chỉ có thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong, có giỏi thì bảo cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong của nhà họ Khương đánh với tứ trưởng lão đi”.
Diệp Chiến Quốc tức giận nói.
Khương Kiếm cười lạnh: “Các người đã thấy cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong nào có thể đẩy lùi cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ bằng một đòn chưa?”
Diệp Chiến Quốc lập tức cứng họng.
Dương Thanh hơi híp mắt, rõ ràng Khương Kiếm đã biết chuyện anh đẩy lùi Tề Thiên Hà có thực lực Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ trên Vương Sơn.
Nhưng người khác đều nghĩ linh hồn Ma Thần đã đẩy lùi Tề Thiên Hà bằng cơ thể Dương Thanh.
Còn theo lời Khương Kiếm thì người đẩy lùi Tề Thiên Hà hôm đó chính là Dương Thanh.
Dương Thanh cũng không giải thích, híp mắt nhìn chằm chằm vào đối phương: “Nếu vậy, tôi sẽ đánh với ông! Nhưng nếu ông thua, từ nay trở đi, người của gia tộc Cổ Võ họ Khương không được phép bước vào thế tục nữa”.
“Nếu ông đánh bại tôi, chỉ cần nhà họ Khương không vi phạm quy định mới, chắc chắn hội trưởng lão sẽ không can thiệp vào chuyện của nhà họ Khương”.
Khương Kiếm nhíu chặt mày, hồi nãy ông ta chỉ nói nếu ông ta thua, nhà họ Khương sẽ rời khỏi Trung Châu, còn Dương Thanh lại nói nếu ông ta thua thì người nhà họ Khương không được bước vào thế tục nữa.
“Được! Tôi đồng ý với cậu!”
Khương Kiếm im lặng một lát rồi nói.
Cùng lúc đó, khí thế mạnh mẽ cũng bùng nổ từ người ông ta.
Mặt đất dưới chân ông ta rạn nứt, khe nứt to bằng cánh tay lan về phía Dương Thanh.
“Hừ!”
Dương Thanh giơ tay lên, Thiên Tử Kiếm xuất hiện trong tay anh, anh cầm kiếm chém về phía Khương Kiếm.
Mạnh Thiên Lan nhìn đối phương, lạnh lùng nói: “Ông không phải người nhà họ Hà, lấy tư cách gì để phản đối?”
Diệp Chiến Quốc cười khẩy: “Khương Kiếm, tốt nhất ông nên hiểu rõ tình huống bây giờ, nơi này vốn là lãnh thổ của thế tục, hội trưởng lão cho phép thế gia Cổ Võ tiến vào thế tục đã là tốt với người của thế gia Cổ Võ lắm rồi, ông đừng được voi đòi tiên”.
Khương Kiếm không quan tâm đến hai người họ, chỉ lạnh lùng nhìn Dương Thanh: “Thế tục hay Hạ Giới giới Cổ Võ cũng thế, thậm chí ngay cả Trung Giới giới Cổ Võ và Thượng Giới giới Cổ Võ cũng thuộc Chiêu Châu còn gì? Giờ kết giới giữa thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ đã tan vỡ, hai khu vực đã hòa làm một”.
“Tôi không đồng ý vì chuyện này vốn không công bằng, rõ ràng nhà họ Hà đã đồng ý sẽ trở thành thế lực phụ thuộc vào nhà họ Khương, giờ Hà Hồng Viễn đã chết, các người lại chọn ra chủ gia tộc họ Hà mới chỉ bằng một câu, đời nào nhà họ Hà lại đồng ý phụ thuộc vào nhà họ Khương nữa?”
Dương Thanh nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Ông muốn thế nào?”
Khương Kiếm nói: “Chủ gia tộc họ Hà đã chết, giờ nói gì cũng vô dụng, chúng ta đều nhượng bộ đi, nhà họ Khương không ép nhà họ Hà phụ thuộc vào nhà họ Khương nữa, hội trưởng lão cũng đừng ngăn cản nhà họ Khương phát triển ở thế tục”.
Dương Thanh cười lạnh: “Hội trưởng lão đã can thiệp vào sự phát triển của thế gia Cổ Võ nào ở thế tục chưa? Mọi điều chúng tôi làm đều dựa trên quy định mới, chỉ cần Hạ Giới giới Cổ Võ không vi phạm quy định mới, chúng tôi cũng không can thiệp làm gì”.
Sau khi tiến vào thế tục, thế gia Cổ Võ vô cùng hống hách, còn âm thầm dùng vũ lực để trấn áp thế lực bản địa ở thế tục.
Gia tộc nào cũng muốn lợi dụng thế lực bản địa ở thế tục để giúp gia tộc mình phát triển mạnh mẽ ở thế tục hơn.
Theo quy định mới, thế gia Cổ Võ không được phép gây sức ép với thế lực thế tục.
Khương Kiếm nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh một lúc lâu rồi nói: “Nếu tôi vẫn muốn nhà họ Hà phục tùng nhà họ Khương thì sao?”
“Ồ?”
Dương Thanh hơi ngạc nhiên, không ngờ Khương Kiếm vừa định nhượng bộ bỗng trở nên kiên quyết như thế.
“Vậy ông cứ thử, nhưng trước khi làm bất cứ điều gì, ông nên nghĩ kỹ xem người nhà họ Khương đã sẵn sàng cho việc không bước vào thế tục nữa chưa”.
Dương Thanh lạnh lùng nói, trong mắt lóe lên sát khí đáng sợ.
Diệp Chiến Quốc và Mạnh Thiên Lan dẫn đầu cao thủ của chiến vực và quân đoàn cao thủ, ai cũng nhìn chằm chằm vào người nhà họ Khương.
Tuy cao thủ nhà họ Khương rất mạnh nhưng cũng chỉ có tám người, bao gồm cả Khương Kiếm.
Còn bên Dương Thanh lại có mấy trăm cao thủ, tuy phần lớn chỉ có cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm, thậm chí là Siêu Phàm Cảnh, nhưng vì có yêu nghiệt như Dương Thanh dẫn đầu nên thực lực cũng rất khó lường.
Người của Hạ Giới giới Cổ Võ đều biết, trong người Dương Thanh còn có linh hồn Ma Thần, có thể chiến đấu bằng cơ thể Dương Thanh, thậm chí phát huy thực lực ngang với Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong.
Nhưng họ không biết linh hồn Ma Thần đã rời khỏi cơ thể Dương Thanh rồi.
Xung quanh lặng ngắt, không hề có tiếng động, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Dương Thanh và Khương Kiếm.
Trong không khí tràn ngập áp lực nặng nề, mấy cao thủ có thực lực thấp đều cảm thấy hơi khó thở.
Chẳng biết bao lâu sau, khí thế mạnh mẽ bỗng tràn ra từ người Khương Kiếm.
“Xem ra ông đã nghĩ kỹ rồi, nếu thế thì đánh thôi!”
Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ từ Khương Kiếm, Dương Thanh thản nhiên nói.
Tuy anh bất ngờ trước phản ứng của Khương Kiếm, nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán của anh.
Từ sau khi anh được bổ nhiệm làm tứ trưởng lão rồi đến Trung Châu, anh đã tập trung chèn ép thế gia Cổ Võ, có thể nói ở Trung Châu bây giờ, thế gia Cổ Võ chỉ có thể thâm nhập với phạm vi rất nhỏ, sự phát triển toàn diện của họ bị hạn chế gắt gao.
Hồi trước, họ còn có thể trắng trợn vơ vét tiền của bằng đan dược cấp thấp rẻ tiền, nhưng giờ Dương Thanh đã bán đan dược cấp thấp với số lượng lớn, hơn nữa ép giá xuống cực thấp, thế gia Cổ Võ không thể phát triển nhanh ở thế tục bằng đan dược nữa.
Dương Thanh khoát tay, nói: “Tất cả cao thủ dưới Thiên Cảnh lùi lại hơn trăm mét!”
Sau khi anh dứt lời, phần lớn cao thủ của chiến vực Trung Châu bắt đầu rút lui.
Còn quân đoàn cao thủ vốn được thành lập từ cao thủ Thiên Cảnh, hơn nữa đa số đều là tán tu ở Hạ Giới giới Cổ Võ hồi trước, không có ai lùi ra sau.
Sau thoáng chốc, bên Dương Thanh chỉ còn hơn một trăm cao thủ, tất cả đều là cao thủ Thiên Cảnh.
Nhưng phần lớn họ đều là cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, tuy cũng có cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm nhưng rất ít, chưa đến mười người.
Còn bên Khương Kiếm, Khương Kiếm vốn đã là cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ, bảy cao thủ bên cạnh ông ta đều đã đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm.
Thế nên Khương Kiếm mới dám hống hách như thế.
“Tứ trưởng lão, nếu đánh đông thì hai bên đều sẽ tổn thất nặng nề, chẳng biết cậu có dám đánh một trận với tôi không? Nếu cậu thắng, nhà họ Khương sẽ rời khỏi Trung Châu, nếu tôi thắng, từ nay trở đi, hội trưởng lão không được can thiệp vào chuyện của nhà họ Khương nữa”.
Đúng lúc Dương Thanh nghĩ đối phương định đánh theo số đông, Khương Kiếm lại đề nghị đánh với Dương Thanh.
“Khương Kiếm, ông trơ trẽn thật, ông là người thừa kế của thế gia Cổ Võ, có thực lực Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ mà lại đòi đánh với tứ trưởng lão chỉ có thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong, có giỏi thì bảo cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong của nhà họ Khương đánh với tứ trưởng lão đi”.
Diệp Chiến Quốc tức giận nói.
Khương Kiếm cười lạnh: “Các người đã thấy cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong nào có thể đẩy lùi cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ bằng một đòn chưa?”
Diệp Chiến Quốc lập tức cứng họng.
Dương Thanh hơi híp mắt, rõ ràng Khương Kiếm đã biết chuyện anh đẩy lùi Tề Thiên Hà có thực lực Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ trên Vương Sơn.
Nhưng người khác đều nghĩ linh hồn Ma Thần đã đẩy lùi Tề Thiên Hà bằng cơ thể Dương Thanh.
Còn theo lời Khương Kiếm thì người đẩy lùi Tề Thiên Hà hôm đó chính là Dương Thanh.
Dương Thanh cũng không giải thích, híp mắt nhìn chằm chằm vào đối phương: “Nếu vậy, tôi sẽ đánh với ông! Nhưng nếu ông thua, từ nay trở đi, người của gia tộc Cổ Võ họ Khương không được phép bước vào thế tục nữa”.
“Nếu ông đánh bại tôi, chỉ cần nhà họ Khương không vi phạm quy định mới, chắc chắn hội trưởng lão sẽ không can thiệp vào chuyện của nhà họ Khương”.
Khương Kiếm nhíu chặt mày, hồi nãy ông ta chỉ nói nếu ông ta thua, nhà họ Khương sẽ rời khỏi Trung Châu, còn Dương Thanh lại nói nếu ông ta thua thì người nhà họ Khương không được bước vào thế tục nữa.
“Được! Tôi đồng ý với cậu!”
Khương Kiếm im lặng một lát rồi nói.
Cùng lúc đó, khí thế mạnh mẽ cũng bùng nổ từ người ông ta.
Mặt đất dưới chân ông ta rạn nứt, khe nứt to bằng cánh tay lan về phía Dương Thanh.
“Hừ!”
Dương Thanh giơ tay lên, Thiên Tử Kiếm xuất hiện trong tay anh, anh cầm kiếm chém về phía Khương Kiếm.