Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-204
Chương 204: Anh chị em một nhà
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tần Đại Dũng bình tĩnh đi tới bên cạnh Dương Thanh.
Người vừa mới lên tiếng, chính là ông ta.
“Con có thể chắc chắn, trà mà Dương Thanh tặng bố được lấy từ cây Đại Hồng Bào ở núi Vũ Di thật”.
Tần Đại Dũng đứng bên cạnh Dương Thanh, ánh mắt nhìn về phía ông cụ Châu, nghiêm túc nói.
Ông ta biết rõ Dương Thanh là người như thế nào nên tất nhiên sẽ tin tưởng anh. Dương Thanh sẽ không bao giờ lấy trà giả để tặng cho ông cụ.
Ông cụ Châu rất tức giận, cơ thể khẽ run lên.
Người tinh mắt đều có thể thấy lão ta không muốn chấp nhận Dương Thanh. Nhưng Tần Đại Dũng lại ngang nhiên tỏ rõ mình ủng hộ Dương Thanh.
“Cháu cũng chắc chắn trà này là hàng thật!”
Ngay sau đó,Tần Y cũng đứng dậy nói.
Như vậy, cả nhà Tần Thanh Tâm, ngoại trừ Châu Ngọc Thúy đều tin trà này là hàng thật.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông cụ Châu càng thêm tức giận.
Người nhà họ Châu nhìn Tần Đại Dũng với vẻ mỉa mai.
“Tần Đại Dũng, ông đang nói bậy bạ cái gì vậy?”
Châu Ngọc Thúy chợt cuống cả lên, bà ta vội vàng đứng dậy.
Từ trước đến nay bà ta vẫn cho rằng, dinh thự Vân Phong mà Dương Thanh mua là do Tô Thành Vũ tặng để cảm ơn anh, còn bản thân Dương Thanh chỉ là một tên nghèo.
Vừa rồi ông cụ Châu cũng đã nói, nếu trà mà Dương Thanh tặng là hàng thật thì giá trị của nó phải tới hàng chục triệu. Có đánh chết bà ta cũng không tin đó là sự thật.
Tần Đại Dũng chả buồn liếc bà ta lấy một cái. Nếu không phải còn nghĩ tới tình nghĩa vợ chồng với Châu Ngọc Thúy, ông ta sẽ không đời nào tới đây.
“Tần Đại Dũng, chú và cậu ta là người một nhà, chắc chắn là sẽ bênh vực cậu ta rồi, chú nên câm miệng lại đi!”
“Có lẽ anh ta nghĩ mình còn là người nhà họ Tần chăng?”
“Tôi nghe nói, nhà họ Tần sắp phá sản rồi.”
“Kể cả không phá sản, cả nhà bọn họ cũng đã bị đuổi khỏi nhà họ Tần từ lâu rồi”.
....
Rất nhanh, người nhà họ Châu lần lượt lên tiếng mỉa mai Tần Đại Dũng.
“Câm miệng hết cho tôi!”
Vào lúc này, cuối cùng Tần Đại Dũng cũng bùng nổ, ông ta tức giận gầm lên.
Cả đại sảnh chợt yên tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn Tần Đại Dũng với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Bọn họ đều biết trước kia Tần Đại Dũng là loại người gì. Ông ta chỉ là một tên sợ vợ, ở nhà không có tiếng nói, cái gì cũng đều nghe theo Châu Ngọc Thúy.
Hôm nay ông ta như đột nhiên biến thành một người khác. Trước mặt người nhà họ Châu mà không hề nể mặt Châu Ngọc Thúy, còn dám quát lớn trước mặt ông cụ Châu.
“Tần Đại Dũng, ông điên rồi à?”
Châu Ngọc Thúy cảm thấy mình bị Tần Đại Dũng làm cho mất hết thể diện, bà ta không nén nổi tức giận, hét lên.
“Người đàn bà đê tiện này, bà cũng câm miệng lại cho tôi!”
Tần Đại Dũng chỉ thẳng mặt Châu Ngọc Thúy, tức giận quát.
Người nhà họ Châu chưa bao giờ nhìn thấy Tần Đại Dũng cứng rắn thế này, bọn họ đều sợ đến ngây người.
Châu Ngọc Thúy cũng khiếp sợ, nghĩ tới chuyện gần đây Tần Đại Dũng vẫn luôn đòi ly hôn với bà ta. Nếu ly hôn, bà ta sẽ không chiếm được cái gì cả, nên vội vàng ngậm miệng lại.
“Mấy người ai nấy luôn tự cho rằng mình thanh cao, khinh thường con rể của tôi, khinh thường tôi. Vậy tôi hỏi mấy người một câu, mấy người có tư cách gì?”
“Châu Ngọc Kiệt, năm năm trước, công ty của con Tâm nhà tôi bị thua lỗ nặng nề. Lúc đó chính là thời điểm mấu chốt của gia đình tôi, anh dẫn theo con trai tới nhà tôi vay tiền, Châu Ngọc Thúy đã lén tôi cho các người mượn năm trăm nghìn”.
“Còn hai căn biệt thự này, cũng là Châu Ngọc Thúy giấu tôi bỏ tiền ra xây cho bố mẹ một căn, anh một căn!”
“Châu Ngọc Dung, bốn năm trước công ty của nhà cô suýt chút nữa phá sản, cô tới chỗ tôi vay tiền. Lúc đó, công ty của con Tâm nhà tôi vừa mới bị người ta cướp đoạt, con bé lại vừa sinh con, nó vốn đã chẳng còn mấy đồng rồi. Vậy mà cô lại lừa nó, nói cô mắc bệnh nan y, lừa nốt ba trăm nghìn còn sót lại trên người nó.”
“Chưa hết đâu, tôi mượn hai trăm nghìn về để chuẩn bị cho con bé Tâm, bà ta lại lén lấy đi cho cô mượn nốt!”
“Mấy năm qua rồi, các người đã trả được cho tôi xu nào chưa? Châu Ngọc Thúy lén lút làm mấy chuyện đó sau lưng tôi, các người nghĩ tôi không biết thật à? Bây giờ mấy người sỉ nhục tôi thì cũng thôi đi, lại còn sỉ nhục con rể của tôi”.
“Nào, các người nói cho tôi biết, các người có tư cách đó không?”
Tần Đại Dũng nổi trận lôi đình, nói toạc móng heo những chuyện Châu Ngọc Thúy đã lén lút làm sau lưng mình.
Châu Ngọc Thúy kinh ngạc, bà ta vẫn luôn cho rằng Tần Đại Dũng không hề hay biết những việc này. Thì ra ông ta đã biết hết thảy.
Tần Thanh Tâm và Tần Y cũng không biết những chuyện này, sau khi nghe Tần Đại Dũng nói, các cô mới biết.
“Tần Đại Dũng, chú nói bậy bạ cái gì vậy? Tôi chưa từng lấy xu nào của Ngọc Thúy cả. Còn nữa, hai căn biệt thự này là do tôi bỏ tiền xây dựng, không có đồng nào của nhà chú đâu nhé!”
Châu Ngọc Kiệt thẹn quá hóa giận, lớn tiếng nói.
Ông ta là anh cả của Châu Ngọc Thúy, người kết hôn vào ngày mai chính là con trai của ông ta.
“Tần Đại Dũng, anh không có bằng chứng thì đừng có mà nói bừa. Đúng là tôi đã mượn con bé Tâm ba trăm nghìn, nhưng chưa từng lấy cắt bạc nào của chị tôi hết!”
Châu Ngọc Dung cũng hét lớn, trợn mắt nói dối.
Bà ta là em gái của Châu Ngọc Thúy. Lúc Dương Thanh từ biên giới phía Bắc trở về, mới vừa về tới nhà Tần Thanh Tâm, chính Châu Ngọc Dung là người đầu tiên xúc phạm anh.
Tần Đại Dũng chỉ cười lạnh, nhìn Châu Ngọc Thúy: “Nào, bây giờ trước mặt đông đủ mọi người, bà nói cho bọn họ biết, những lời tôi vừa nói có câu nào là giả hay không?”
Châu Ngọc Thúy hoảng loạn, Tần Đại Dũng đã biết hết những việc mà bà ta làm.
“Mẹ, những lời bố con nói đều là sự thật sao?”
Tần Y hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào Châu Ngọc Thúy chất vấn.
Đôi mắt của Tần Thanh Tâm cũng đỏ bừng, đây là người mà cô đã gọi “mẹ” hơn hai mươi năm qua.
Hai chị em không thể tin được những việc này đều do Châu Ngọc Thúy làm.
Nếu lúc gia đình có điều kiện, bà ta chỉ cần nói một tiếng, các cô sẽ không do dự cho bác và dì mượn tiền.
Nhưng Châu Ngọc Thúy lại làm những chuyện này trong lúc gia đình đang khó khăn nhất.
“Ngọc Thúy, cô mau nói đi! Anh và Ngọc Dung chưa từng cầm tiền của cô!”
Châu Ngọc Kiệt vội vàng thúc giục bà ta.
Châu Ngọc Thúy đang rất đắn đo, bà ta không muốn nói ra sự thật. Nhưng nếu bà ta không chịu nói ra sự thật thì chắc chắn Tần Đại Dũng sẽ ly hôn với bà ta.
Bà ta vẫn chưa moi móc hết tiền tài của Tần Đại Dũng, còn cả dinh thự Vân Phong nữa. Nếu giờ bà ta và Tần Đại Dũng ly hôn, bà ta sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng.
Tần Đại Dũng bình tĩnh nhìn Châu Ngọc Thúy. Ông ta biết Châu Ngọc Thúy đang tính toán cái gì, cho nên trong lòng ông ta nắm chắc, Châu Ngọc Thúy sẽ nói hết sự thật.
“Châu Ngọc Thúy, tốt nhất là chị suy nghĩ thật kỹ xong hãy trả lời. Bố không cho phép người nhà họ Châu hãm hại lẫn nhau!”
Đúng lúc này, ông cụ Châu bỗng nhiên lên tiếng, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Châu Ngọc Thúy.
Là chủ của nhà họ Châu, đương nhiên lão ta biết rõ những chuyện Tần Đại Dũng vừa nói.
Bây giờ trong đại sảnh, không chỉ có người nhà họ Châu mà còn có những họ hàng khác, thậm chí còn có người ngoài.
Nếu Châu Ngọc Thúy nói ra sự thật thì đây sẽ là nỗi nhục của cả nhà họ Châu.
Dương Thanh biết Châu Ngọc Thúy làm việc không biết điểm dừng, nhưng không ngờ bà ta lại quá đáng như vậy.
Anh mang nhiều quà giá trị tới tặng từng người thân của Tần Thanh Tâm như vậy là vì anh muốn Tần Thanh Tâm được nở mặt nở mày, để mình được nhà họ Châu công nhận.
Anh bị hiểu lầm cũng không đáng kể, Tần Đại Dũng còn kể huỵch toẹt những chuyện xấu mà Châu Ngọc Thúy đã làm.
“Châu Ngọc Thúy, bố nói đúng đấy, tốt nhất bà nên suy nghĩ thật kỹ rồi hãy trả lời. Nếu bà dám nói dối dù chỉ một câu, thứ Hai tuần sau chúng ta gặp nhau ở Cục dân chính!”
Tần Đại Dũng nói, thái độ cực kỳ kiên định.
Nhất thời, tất cả mọi người đều dồn ánh nhìn vào Châu Ngọc Thúy.
- ---------------------------
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tần Đại Dũng bình tĩnh đi tới bên cạnh Dương Thanh.
Người vừa mới lên tiếng, chính là ông ta.
“Con có thể chắc chắn, trà mà Dương Thanh tặng bố được lấy từ cây Đại Hồng Bào ở núi Vũ Di thật”.
Tần Đại Dũng đứng bên cạnh Dương Thanh, ánh mắt nhìn về phía ông cụ Châu, nghiêm túc nói.
Ông ta biết rõ Dương Thanh là người như thế nào nên tất nhiên sẽ tin tưởng anh. Dương Thanh sẽ không bao giờ lấy trà giả để tặng cho ông cụ.
Ông cụ Châu rất tức giận, cơ thể khẽ run lên.
Người tinh mắt đều có thể thấy lão ta không muốn chấp nhận Dương Thanh. Nhưng Tần Đại Dũng lại ngang nhiên tỏ rõ mình ủng hộ Dương Thanh.
“Cháu cũng chắc chắn trà này là hàng thật!”
Ngay sau đó,Tần Y cũng đứng dậy nói.
Như vậy, cả nhà Tần Thanh Tâm, ngoại trừ Châu Ngọc Thúy đều tin trà này là hàng thật.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông cụ Châu càng thêm tức giận.
Người nhà họ Châu nhìn Tần Đại Dũng với vẻ mỉa mai.
“Tần Đại Dũng, ông đang nói bậy bạ cái gì vậy?”
Châu Ngọc Thúy chợt cuống cả lên, bà ta vội vàng đứng dậy.
Từ trước đến nay bà ta vẫn cho rằng, dinh thự Vân Phong mà Dương Thanh mua là do Tô Thành Vũ tặng để cảm ơn anh, còn bản thân Dương Thanh chỉ là một tên nghèo.
Vừa rồi ông cụ Châu cũng đã nói, nếu trà mà Dương Thanh tặng là hàng thật thì giá trị của nó phải tới hàng chục triệu. Có đánh chết bà ta cũng không tin đó là sự thật.
Tần Đại Dũng chả buồn liếc bà ta lấy một cái. Nếu không phải còn nghĩ tới tình nghĩa vợ chồng với Châu Ngọc Thúy, ông ta sẽ không đời nào tới đây.
“Tần Đại Dũng, chú và cậu ta là người một nhà, chắc chắn là sẽ bênh vực cậu ta rồi, chú nên câm miệng lại đi!”
“Có lẽ anh ta nghĩ mình còn là người nhà họ Tần chăng?”
“Tôi nghe nói, nhà họ Tần sắp phá sản rồi.”
“Kể cả không phá sản, cả nhà bọn họ cũng đã bị đuổi khỏi nhà họ Tần từ lâu rồi”.
....
Rất nhanh, người nhà họ Châu lần lượt lên tiếng mỉa mai Tần Đại Dũng.
“Câm miệng hết cho tôi!”
Vào lúc này, cuối cùng Tần Đại Dũng cũng bùng nổ, ông ta tức giận gầm lên.
Cả đại sảnh chợt yên tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn Tần Đại Dũng với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Bọn họ đều biết trước kia Tần Đại Dũng là loại người gì. Ông ta chỉ là một tên sợ vợ, ở nhà không có tiếng nói, cái gì cũng đều nghe theo Châu Ngọc Thúy.
Hôm nay ông ta như đột nhiên biến thành một người khác. Trước mặt người nhà họ Châu mà không hề nể mặt Châu Ngọc Thúy, còn dám quát lớn trước mặt ông cụ Châu.
“Tần Đại Dũng, ông điên rồi à?”
Châu Ngọc Thúy cảm thấy mình bị Tần Đại Dũng làm cho mất hết thể diện, bà ta không nén nổi tức giận, hét lên.
“Người đàn bà đê tiện này, bà cũng câm miệng lại cho tôi!”
Tần Đại Dũng chỉ thẳng mặt Châu Ngọc Thúy, tức giận quát.
Người nhà họ Châu chưa bao giờ nhìn thấy Tần Đại Dũng cứng rắn thế này, bọn họ đều sợ đến ngây người.
Châu Ngọc Thúy cũng khiếp sợ, nghĩ tới chuyện gần đây Tần Đại Dũng vẫn luôn đòi ly hôn với bà ta. Nếu ly hôn, bà ta sẽ không chiếm được cái gì cả, nên vội vàng ngậm miệng lại.
“Mấy người ai nấy luôn tự cho rằng mình thanh cao, khinh thường con rể của tôi, khinh thường tôi. Vậy tôi hỏi mấy người một câu, mấy người có tư cách gì?”
“Châu Ngọc Kiệt, năm năm trước, công ty của con Tâm nhà tôi bị thua lỗ nặng nề. Lúc đó chính là thời điểm mấu chốt của gia đình tôi, anh dẫn theo con trai tới nhà tôi vay tiền, Châu Ngọc Thúy đã lén tôi cho các người mượn năm trăm nghìn”.
“Còn hai căn biệt thự này, cũng là Châu Ngọc Thúy giấu tôi bỏ tiền ra xây cho bố mẹ một căn, anh một căn!”
“Châu Ngọc Dung, bốn năm trước công ty của nhà cô suýt chút nữa phá sản, cô tới chỗ tôi vay tiền. Lúc đó, công ty của con Tâm nhà tôi vừa mới bị người ta cướp đoạt, con bé lại vừa sinh con, nó vốn đã chẳng còn mấy đồng rồi. Vậy mà cô lại lừa nó, nói cô mắc bệnh nan y, lừa nốt ba trăm nghìn còn sót lại trên người nó.”
“Chưa hết đâu, tôi mượn hai trăm nghìn về để chuẩn bị cho con bé Tâm, bà ta lại lén lấy đi cho cô mượn nốt!”
“Mấy năm qua rồi, các người đã trả được cho tôi xu nào chưa? Châu Ngọc Thúy lén lút làm mấy chuyện đó sau lưng tôi, các người nghĩ tôi không biết thật à? Bây giờ mấy người sỉ nhục tôi thì cũng thôi đi, lại còn sỉ nhục con rể của tôi”.
“Nào, các người nói cho tôi biết, các người có tư cách đó không?”
Tần Đại Dũng nổi trận lôi đình, nói toạc móng heo những chuyện Châu Ngọc Thúy đã lén lút làm sau lưng mình.
Châu Ngọc Thúy kinh ngạc, bà ta vẫn luôn cho rằng Tần Đại Dũng không hề hay biết những việc này. Thì ra ông ta đã biết hết thảy.
Tần Thanh Tâm và Tần Y cũng không biết những chuyện này, sau khi nghe Tần Đại Dũng nói, các cô mới biết.
“Tần Đại Dũng, chú nói bậy bạ cái gì vậy? Tôi chưa từng lấy xu nào của Ngọc Thúy cả. Còn nữa, hai căn biệt thự này là do tôi bỏ tiền xây dựng, không có đồng nào của nhà chú đâu nhé!”
Châu Ngọc Kiệt thẹn quá hóa giận, lớn tiếng nói.
Ông ta là anh cả của Châu Ngọc Thúy, người kết hôn vào ngày mai chính là con trai của ông ta.
“Tần Đại Dũng, anh không có bằng chứng thì đừng có mà nói bừa. Đúng là tôi đã mượn con bé Tâm ba trăm nghìn, nhưng chưa từng lấy cắt bạc nào của chị tôi hết!”
Châu Ngọc Dung cũng hét lớn, trợn mắt nói dối.
Bà ta là em gái của Châu Ngọc Thúy. Lúc Dương Thanh từ biên giới phía Bắc trở về, mới vừa về tới nhà Tần Thanh Tâm, chính Châu Ngọc Dung là người đầu tiên xúc phạm anh.
Tần Đại Dũng chỉ cười lạnh, nhìn Châu Ngọc Thúy: “Nào, bây giờ trước mặt đông đủ mọi người, bà nói cho bọn họ biết, những lời tôi vừa nói có câu nào là giả hay không?”
Châu Ngọc Thúy hoảng loạn, Tần Đại Dũng đã biết hết những việc mà bà ta làm.
“Mẹ, những lời bố con nói đều là sự thật sao?”
Tần Y hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào Châu Ngọc Thúy chất vấn.
Đôi mắt của Tần Thanh Tâm cũng đỏ bừng, đây là người mà cô đã gọi “mẹ” hơn hai mươi năm qua.
Hai chị em không thể tin được những việc này đều do Châu Ngọc Thúy làm.
Nếu lúc gia đình có điều kiện, bà ta chỉ cần nói một tiếng, các cô sẽ không do dự cho bác và dì mượn tiền.
Nhưng Châu Ngọc Thúy lại làm những chuyện này trong lúc gia đình đang khó khăn nhất.
“Ngọc Thúy, cô mau nói đi! Anh và Ngọc Dung chưa từng cầm tiền của cô!”
Châu Ngọc Kiệt vội vàng thúc giục bà ta.
Châu Ngọc Thúy đang rất đắn đo, bà ta không muốn nói ra sự thật. Nhưng nếu bà ta không chịu nói ra sự thật thì chắc chắn Tần Đại Dũng sẽ ly hôn với bà ta.
Bà ta vẫn chưa moi móc hết tiền tài của Tần Đại Dũng, còn cả dinh thự Vân Phong nữa. Nếu giờ bà ta và Tần Đại Dũng ly hôn, bà ta sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng.
Tần Đại Dũng bình tĩnh nhìn Châu Ngọc Thúy. Ông ta biết Châu Ngọc Thúy đang tính toán cái gì, cho nên trong lòng ông ta nắm chắc, Châu Ngọc Thúy sẽ nói hết sự thật.
“Châu Ngọc Thúy, tốt nhất là chị suy nghĩ thật kỹ xong hãy trả lời. Bố không cho phép người nhà họ Châu hãm hại lẫn nhau!”
Đúng lúc này, ông cụ Châu bỗng nhiên lên tiếng, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Châu Ngọc Thúy.
Là chủ của nhà họ Châu, đương nhiên lão ta biết rõ những chuyện Tần Đại Dũng vừa nói.
Bây giờ trong đại sảnh, không chỉ có người nhà họ Châu mà còn có những họ hàng khác, thậm chí còn có người ngoài.
Nếu Châu Ngọc Thúy nói ra sự thật thì đây sẽ là nỗi nhục của cả nhà họ Châu.
Dương Thanh biết Châu Ngọc Thúy làm việc không biết điểm dừng, nhưng không ngờ bà ta lại quá đáng như vậy.
Anh mang nhiều quà giá trị tới tặng từng người thân của Tần Thanh Tâm như vậy là vì anh muốn Tần Thanh Tâm được nở mặt nở mày, để mình được nhà họ Châu công nhận.
Anh bị hiểu lầm cũng không đáng kể, Tần Đại Dũng còn kể huỵch toẹt những chuyện xấu mà Châu Ngọc Thúy đã làm.
“Châu Ngọc Thúy, bố nói đúng đấy, tốt nhất bà nên suy nghĩ thật kỹ rồi hãy trả lời. Nếu bà dám nói dối dù chỉ một câu, thứ Hai tuần sau chúng ta gặp nhau ở Cục dân chính!”
Tần Đại Dũng nói, thái độ cực kỳ kiên định.
Nhất thời, tất cả mọi người đều dồn ánh nhìn vào Châu Ngọc Thúy.
- ---------------------------