Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2244: Phục tùng nhà họ Khương
Bây giờ Hà Chí thực sự rất sợ, khi biết Dương Thanh đã giao quyền đại lý ở Trung Châu cho nhà họ Cố, ông ta lập tức nhận ra mình đã rước họa lớn cho nhà họ Hà rồi.
“Bố, giờ chúng ta nên làm gì? Liệu tứ trưởng lão có đích thân tới nhà họ Hà không? Nếu hắn tới thì có giết con không? Có tiêu diệt nhà họ Hà không ạ?”
Hà Chí không ngừng run rẩy, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Sắc mặt Hà Hồng Viễn vô cùng u ám, giận run người, lão ta nhắm mắt lại, cố gắng nén giận.
Nhưng vừa nghĩ tới việc nhà họ Cố đã đạt được quyền đại lý đan dược, lão ta không sao bình tĩnh nổi.
“Tao đánh chết mày!”
Hà Hồng Viễn bỗng đứng dậy, cầm ghế mây đập mạnh về phía Hà Chí.
Lão ta vừa đập vừa giận dữ hét: “Đồ khốn kiếp, mày biết mày đã mang bao nhiêu tai họa đến cho nhà họ Hà không?”
“Nhà họ Hà vốn đã đắc tội tứ trưởng lão, giờ mày còn bảo ba nhà Thái, Vương, Đỗ đi đối phó nhà họ Cố, còn để tứ trưởng lão bắt gặp”.
“Cho dù tứ trưởng lão không so đo với nhà họ Hà, nhưng mày bảo ba gia tộc kia đối phó nhà họ Cố, nhà họ Cố vốn đã rất mạnh, giờ lại lấy được quyền đại lý đan dược, chẳng mấy chốc nhà họ Cố sẽ trở thành gia tộc hàng đầu Trung Châu”.
“Khi đó nhà họ Cố sẽ bỏ qua cho nhà họ Hà chúng ta à?”
Hà Chí bị đánh cho ngã lăn ra đất, vừa né vừa cầu xin: “Bố, bố đừng đánh nữa, không con chết mất! Giờ chúng ta phải mau nghĩ cách bù đắp! Nếu tứ trưởng lão đến, có lẽ nhà họ Hà sẽ bị tiêu diệt thật!”
Lúc này, Hà Hồng Viễn đã trút giận xong, ghế mây cũng bị lão ta đập tan tác, lão ta chỉ có thể ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, uống một hớp trà.
Sau khi im lặng một lát, Hà Hồng Viễn nhìn chằm chằm vào Hà Chí: “Có chứng cứ gì cho việc con bảo ba gia tộc đối phó nhà họ Cố không?”
Hà Chí vội lắc đầu: “Bố, tuy con đích thân nói với họ nhưng nơi nói chuyện là địa bàn của chúng ta, chắc chắn sẽ không có chứng cứ gì ạ”.
Hà Hồng Viễn nhíu mày, nghiêm nghị hỏi: “Con chắc không?”
Hà Chí vội gật đầu: “Chắc chắn ạ!”
Hồi nãy Hà Hồng Viễn đánh khá mạnh, trán Hà Chí đã bị rách, còn chảy máu.
“Nếu đã không có chứng cứ, cho dù tứ trưởng lão đến thì cũng không làm gì được chúng ta, dù sao hắn cũng là tứ trưởng lão Chiêu Châu, không thể vô cớ gây bất lợi cho nhà họ Hà đúng không?”
Hà Hồng Viễn lạnh lùng nói: “Hà Chí, con nghe đây, nếu tứ trưởng lão không đến thì thôi, nhưng nếu hắn tới, hoặc cử quân đoàn cao thủ điều tra, dù có chết con cũng không được thừa nhận là con đã cử ba gia tộc lớn đi đối phó nhà họ Cố”.
“Nếu con dám thừa nhận, cả nhà họ Hà sẽ bị con hủy diệt, con rõ chưa?”
Hà Chí gật đầu, vội nói: “Bố, bố cứ yên tâm, nếu có người tới điều tra thật, chắc chắn con sẽ không thừa nhận, mọi chuyện đều do ba nhà Thái, Vương, Đỗ nhòm ngó địa vị của nhà họ Cố nên mới ra tay, con không hề biết chuyện này”.
Hà Hồng Viễn gật đầu, không hiểu sao lão ta vô cùng bất an, cứ cảm thấy mình đã bỏ lỡ chỗ nào nhưng không nghĩ ra.
Hà Hồng Viễn thở dài, nói: “Hy vọng nhà họ Hà có thể vượt qua khó khăn này”.
Lão ta như đang nói với Hà Chí, cũng như đang lẩm bẩm.
Lúc này, ở chỗ của chi thứ hai, nhà họ Hà.
“Chú hai, sao chú lại tới đây?”
Hạ Hà đang ở phòng một mình, Hà Hùng bỗng gõ cửa.
Hà Hùng trông rất lo lắng, ông ta nhìn Hạ Hà với vẻ mặt phức tạp.
Hà Hùng chợt hỏi: “Hạ Hà, nếu có ngày nhà họ Hà gặp họa, chỉ có cháu giúp được nhà họ Hà, cháu có đồng ý giúp không?”
Hạ Hà lập tức im lặng.
Tuy cô ta là người nhà họ Hà, nhưng từ khi mẹ cô ta chọn lao vào đá tự sát để không trở thành gánh nặng của cô ta, cô ta đã không còn bất cứ tình cảm gì với nhà họ Hà rồi.
Nhà họ Hà đưa cô ta về chỉ để lợi dụng cô ta nhằm kết thông gia, đạt được lợi ích lớn hơn cho nhà họ Hà.
Thấy Hạ Hà im lặng, Hà Hùng thở dài, nói: “Hạ Hà, xem như chú chưa hỏi câu này”.
Ông ta nói rồi quay người rời đi, nhưng vừa tới cửa, ông ta bỗng ngừng bước, quay đầu nhìn Hạ Hà vẫn đang im lặng: “Hạ Hà, nếu cháu muốn đi thì cứ đi đi!”
Lần này ông ta không đứng lại nữa, quay người rời khỏi phòng.
Mãi đến khi cửa phòng đóng, Hạ Hà mới quay lại, ngẩn người nhìn cánh cửa với đôi mắt đỏ hoe.
Tuy cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể đoán được, chắc nhà họ Hà đã gặp nguy cơ rất lớn, rất có thể sẽ bị tiêu diệt.
Đúng lúc này, một nhóm cao thủ mặc quần áo của Hạ Giới giới Cổ Võ tới nhà họ Hà.
Hà Hồng Viễn vội dẫn người trong gia tộc ra đón.
“Ông là chủ gia tộc họ Hà - Hà Hồng Viễn à?”
Người dẫn đầu là một cao thủ khoảng 50 tuổi, mặc đồ truyền thống vô cùng tinh xảo, còn đeo kiếm bên hông.
Tuy Hà Hồng Viễn không biết đám người này có thân phận gì nhưng có thể đoán được lai lịch của họ không tầm thường, rõ ràng họ đến từ gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ.
Nghĩ đến đây, lão ta vội nói: “Tôi chính là Hà Hồng Viễn, các vị đến từ thế lực hàng đầu nào của Hạ Giới giới Cổ Võ vậy?”
Hà Hồng Viễn đã cảm nhận được khí thế của cao thủ Thiên Cảnh từ đám người này.
Hơn nữa không chỉ có một người, tất cả họ đều là cao thủ Thiên Cảnh.
Mười hai cao thủ Thiên Cảnh, đúng là hoành tráng!
Cao thủ dẫn đầu hờ hững nhìn chằm chằm vào Hà Hồng Viễn: “Tôi là Khương Kiếm!”
Nghe thấy thế, Hà Hồng Viễn lập tức mừng rỡ và kích động.
Từ sau khi kết giới tan vỡ, tên những nhân vật quan trọng trong các thế lực Hạ Giới giới Cổ Võ cũng được lan truyền khắp thế tục.
Đương nhiên Hà Hồng Viễn biết Khương Kiếm.
Nhà họ Khương là thế gia hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ.
Còn Khương Kiếm là người thừa kế nhà họ Khương, từng là thiên tài số hai trên Thiên Bảng, mười năm trước, tên ông ta rất gần với Tề Thiên Hà.
Giờ ông ta đã 48 tuổi, cảnh giới cũng đạt đến Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ, có thể đánh với cả cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ bình thường.
Có thể nói, Khương Kiếm là thiên tài đỉnh cao trên khắp Hạ Giới giới Cổ Võ.
Theo tình hình này, không lâu nữa, có lẽ Khương Kiếm sẽ trở thành ông lớn thực thụ ở Hạ Giới giới Cổ Võ.
Không ngờ bây giờ Khương Kiếm lại đích thân đến nhà họ Hà.
Khương Kiếm chợt nói: “Từ hôm nay, nhà họ Hà sẽ phục tùng nhà họ Khương, ông có đồng ý không?”
Nụ cười trên mặt Hà Hồng Viễn lập tức cứng đờ, lão ta không ngờ câu đầu tiên Khương Kiếm nói sau khi tới nhà họ Hà lại là như thế.
Sau giây phút sửng sốt, Hà Hồng Viễn hỏi: “Nếu nhà họ Hà phục tùng nhà họ Khương, nhà họ Hà sẽ được gì?”
“Bố, giờ chúng ta nên làm gì? Liệu tứ trưởng lão có đích thân tới nhà họ Hà không? Nếu hắn tới thì có giết con không? Có tiêu diệt nhà họ Hà không ạ?”
Hà Chí không ngừng run rẩy, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Sắc mặt Hà Hồng Viễn vô cùng u ám, giận run người, lão ta nhắm mắt lại, cố gắng nén giận.
Nhưng vừa nghĩ tới việc nhà họ Cố đã đạt được quyền đại lý đan dược, lão ta không sao bình tĩnh nổi.
“Tao đánh chết mày!”
Hà Hồng Viễn bỗng đứng dậy, cầm ghế mây đập mạnh về phía Hà Chí.
Lão ta vừa đập vừa giận dữ hét: “Đồ khốn kiếp, mày biết mày đã mang bao nhiêu tai họa đến cho nhà họ Hà không?”
“Nhà họ Hà vốn đã đắc tội tứ trưởng lão, giờ mày còn bảo ba nhà Thái, Vương, Đỗ đi đối phó nhà họ Cố, còn để tứ trưởng lão bắt gặp”.
“Cho dù tứ trưởng lão không so đo với nhà họ Hà, nhưng mày bảo ba gia tộc kia đối phó nhà họ Cố, nhà họ Cố vốn đã rất mạnh, giờ lại lấy được quyền đại lý đan dược, chẳng mấy chốc nhà họ Cố sẽ trở thành gia tộc hàng đầu Trung Châu”.
“Khi đó nhà họ Cố sẽ bỏ qua cho nhà họ Hà chúng ta à?”
Hà Chí bị đánh cho ngã lăn ra đất, vừa né vừa cầu xin: “Bố, bố đừng đánh nữa, không con chết mất! Giờ chúng ta phải mau nghĩ cách bù đắp! Nếu tứ trưởng lão đến, có lẽ nhà họ Hà sẽ bị tiêu diệt thật!”
Lúc này, Hà Hồng Viễn đã trút giận xong, ghế mây cũng bị lão ta đập tan tác, lão ta chỉ có thể ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, uống một hớp trà.
Sau khi im lặng một lát, Hà Hồng Viễn nhìn chằm chằm vào Hà Chí: “Có chứng cứ gì cho việc con bảo ba gia tộc đối phó nhà họ Cố không?”
Hà Chí vội lắc đầu: “Bố, tuy con đích thân nói với họ nhưng nơi nói chuyện là địa bàn của chúng ta, chắc chắn sẽ không có chứng cứ gì ạ”.
Hà Hồng Viễn nhíu mày, nghiêm nghị hỏi: “Con chắc không?”
Hà Chí vội gật đầu: “Chắc chắn ạ!”
Hồi nãy Hà Hồng Viễn đánh khá mạnh, trán Hà Chí đã bị rách, còn chảy máu.
“Nếu đã không có chứng cứ, cho dù tứ trưởng lão đến thì cũng không làm gì được chúng ta, dù sao hắn cũng là tứ trưởng lão Chiêu Châu, không thể vô cớ gây bất lợi cho nhà họ Hà đúng không?”
Hà Hồng Viễn lạnh lùng nói: “Hà Chí, con nghe đây, nếu tứ trưởng lão không đến thì thôi, nhưng nếu hắn tới, hoặc cử quân đoàn cao thủ điều tra, dù có chết con cũng không được thừa nhận là con đã cử ba gia tộc lớn đi đối phó nhà họ Cố”.
“Nếu con dám thừa nhận, cả nhà họ Hà sẽ bị con hủy diệt, con rõ chưa?”
Hà Chí gật đầu, vội nói: “Bố, bố cứ yên tâm, nếu có người tới điều tra thật, chắc chắn con sẽ không thừa nhận, mọi chuyện đều do ba nhà Thái, Vương, Đỗ nhòm ngó địa vị của nhà họ Cố nên mới ra tay, con không hề biết chuyện này”.
Hà Hồng Viễn gật đầu, không hiểu sao lão ta vô cùng bất an, cứ cảm thấy mình đã bỏ lỡ chỗ nào nhưng không nghĩ ra.
Hà Hồng Viễn thở dài, nói: “Hy vọng nhà họ Hà có thể vượt qua khó khăn này”.
Lão ta như đang nói với Hà Chí, cũng như đang lẩm bẩm.
Lúc này, ở chỗ của chi thứ hai, nhà họ Hà.
“Chú hai, sao chú lại tới đây?”
Hạ Hà đang ở phòng một mình, Hà Hùng bỗng gõ cửa.
Hà Hùng trông rất lo lắng, ông ta nhìn Hạ Hà với vẻ mặt phức tạp.
Hà Hùng chợt hỏi: “Hạ Hà, nếu có ngày nhà họ Hà gặp họa, chỉ có cháu giúp được nhà họ Hà, cháu có đồng ý giúp không?”
Hạ Hà lập tức im lặng.
Tuy cô ta là người nhà họ Hà, nhưng từ khi mẹ cô ta chọn lao vào đá tự sát để không trở thành gánh nặng của cô ta, cô ta đã không còn bất cứ tình cảm gì với nhà họ Hà rồi.
Nhà họ Hà đưa cô ta về chỉ để lợi dụng cô ta nhằm kết thông gia, đạt được lợi ích lớn hơn cho nhà họ Hà.
Thấy Hạ Hà im lặng, Hà Hùng thở dài, nói: “Hạ Hà, xem như chú chưa hỏi câu này”.
Ông ta nói rồi quay người rời đi, nhưng vừa tới cửa, ông ta bỗng ngừng bước, quay đầu nhìn Hạ Hà vẫn đang im lặng: “Hạ Hà, nếu cháu muốn đi thì cứ đi đi!”
Lần này ông ta không đứng lại nữa, quay người rời khỏi phòng.
Mãi đến khi cửa phòng đóng, Hạ Hà mới quay lại, ngẩn người nhìn cánh cửa với đôi mắt đỏ hoe.
Tuy cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể đoán được, chắc nhà họ Hà đã gặp nguy cơ rất lớn, rất có thể sẽ bị tiêu diệt.
Đúng lúc này, một nhóm cao thủ mặc quần áo của Hạ Giới giới Cổ Võ tới nhà họ Hà.
Hà Hồng Viễn vội dẫn người trong gia tộc ra đón.
“Ông là chủ gia tộc họ Hà - Hà Hồng Viễn à?”
Người dẫn đầu là một cao thủ khoảng 50 tuổi, mặc đồ truyền thống vô cùng tinh xảo, còn đeo kiếm bên hông.
Tuy Hà Hồng Viễn không biết đám người này có thân phận gì nhưng có thể đoán được lai lịch của họ không tầm thường, rõ ràng họ đến từ gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ.
Nghĩ đến đây, lão ta vội nói: “Tôi chính là Hà Hồng Viễn, các vị đến từ thế lực hàng đầu nào của Hạ Giới giới Cổ Võ vậy?”
Hà Hồng Viễn đã cảm nhận được khí thế của cao thủ Thiên Cảnh từ đám người này.
Hơn nữa không chỉ có một người, tất cả họ đều là cao thủ Thiên Cảnh.
Mười hai cao thủ Thiên Cảnh, đúng là hoành tráng!
Cao thủ dẫn đầu hờ hững nhìn chằm chằm vào Hà Hồng Viễn: “Tôi là Khương Kiếm!”
Nghe thấy thế, Hà Hồng Viễn lập tức mừng rỡ và kích động.
Từ sau khi kết giới tan vỡ, tên những nhân vật quan trọng trong các thế lực Hạ Giới giới Cổ Võ cũng được lan truyền khắp thế tục.
Đương nhiên Hà Hồng Viễn biết Khương Kiếm.
Nhà họ Khương là thế gia hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ.
Còn Khương Kiếm là người thừa kế nhà họ Khương, từng là thiên tài số hai trên Thiên Bảng, mười năm trước, tên ông ta rất gần với Tề Thiên Hà.
Giờ ông ta đã 48 tuổi, cảnh giới cũng đạt đến Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ, có thể đánh với cả cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ bình thường.
Có thể nói, Khương Kiếm là thiên tài đỉnh cao trên khắp Hạ Giới giới Cổ Võ.
Theo tình hình này, không lâu nữa, có lẽ Khương Kiếm sẽ trở thành ông lớn thực thụ ở Hạ Giới giới Cổ Võ.
Không ngờ bây giờ Khương Kiếm lại đích thân đến nhà họ Hà.
Khương Kiếm chợt nói: “Từ hôm nay, nhà họ Hà sẽ phục tùng nhà họ Khương, ông có đồng ý không?”
Nụ cười trên mặt Hà Hồng Viễn lập tức cứng đờ, lão ta không ngờ câu đầu tiên Khương Kiếm nói sau khi tới nhà họ Hà lại là như thế.
Sau giây phút sửng sốt, Hà Hồng Viễn hỏi: “Nếu nhà họ Hà phục tùng nhà họ Khương, nhà họ Hà sẽ được gì?”