Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2242: Suy đoán
Giọng điệu anh đã ôn hòa hơn rất nhiều, như đang hỏi một chuyện nhỏ không đáng kể.
Nhưng câu hỏi này lại như lời phán quyết cuối cùng đối với chủ của ba gia tộc, nếu câu trả lời của họ khiến Dương Thanh không hài lòng, họ sẽ chết rất thê thảm.
“Tứ trưởng lão, tôi sẽ nói cho cậu biết, nhưng cậu có thể cho tôi một con đường sống không?”
Lúc này, Đỗ Kim Kiêu bỗng ngẩng đầu lên, hỏi.
“Ầm!”
Một tiếng động thanh thúy vang lên, trước ánh mắt hoảng sợ của mọi người, giữa lông mày Đỗ Kim Kiêu xuất hiện một lỗ máu.
Đỗ Kim Kiêu mở trừng mắt, gục xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Thái Đức Hải và Vương Lâm đang quỳ cạnh lão ta đều mở to mắt, có vẻ không dám tin, người run bần bật.
Đỗ Kim Kiêu vừa đối phó nhà họ Cố với họ đã chết rồi!
Thậm chí họ còn không biết Đỗ Kim Kiêu đã chết thế nào.
Chẳng lẽ là do Dương Thanh ư?
Chỉ vì Đỗ Kim Kiêu hỏi Dương Thanh xem có thể cho lão ta đường sống không à?
Dương Thanh còn không buồn lãng phí nước bọt, ra tay giết lão ta ngay hả?
Không riêng gì Vương Lâm và Thái Đức Hải, người nhà họ Cố cũng vô cùng kinh hãi, tuy Dương Thanh là tứ trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu nhưng cũng không thể tùy ý giết người cơ mà?
Đúng lúc này, Dương Thanh nói: “Các người có biết Thiên Tử Kiếm trong tay tôi có ý nghĩa gì không?”
Nghe thấy anh nói thế, Thái Đức Hải và Vương Lâm bỗng nhớ ra điều gì đó, lập tức sợ hãi.
Thiên Tử Kiếm có thể chém hôn quân, chém bề tôi phản bội!
Hay nói cách khác, Dương Thanh đang nắm giữ Thiên Tử Kiếm có tư cách giết họ.
Cho dù Dương Thanh là người luyện võ, nếu anh muốn giết người bình thường không có bất cứ nền tảng võ đạo gì thì vẫn có tư cách chém trước báo cáo sau.
Huống hồ ba gia tộc đã ra tay với nhà họ Cố, tức là đã vi phạm quy định mới rồi.
“Keng!”
Dương Thanh bỗng cắm Thiên Tử Kiếm xuống đất, thân kiếm reo vang.
Anh nhìn về phía Thái Đức Hải và Vương Lâm.
Người họ mềm nhũn, ở chỗ họ quỳ xuất hiện một vũng nước.
Không ngờ chủ của hai gia tộc lớn ở Trung Châu lại sợ tới mức tiểu ra quần.
“Tôi nói! Tôi nói hết!”
Vương Lâm sợ hãi nói: “Là Hà Hồng Viễn - người giàu nhất Trung Châu! Ông ta đã hứa với chúng tôi, chỉ cần tiêu diệt nhà họ Cố, chúng tôi sẽ được thay thế nhà họ Cố, trở thành gia tộc hàng đầu mới ở Trung Châu”.
Thái Đức Hải cũng vội nói: “Đúng thế đúng thế, đều do lão già Hà Hồng Viễn, dù sao ông ta cũng là người giàu nhất Trung Châu, chúng tôi không dám đắc tội ông ta nên chỉ có thể làm theo lời ông ta nói!”
“Tứ trưởng lão, đây thực sự không phải ý muốn của chúng tôi! Xin tứ trưởng lão cho chúng tôi con đường sống, sau này chúng tôi không dám nữa!”
“Tứ trưởng lão, chúng tôi biết sai rồi, nhà họ Vương xin trở thành gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Cố, chỉ xin tứ trưởng lão cho chúng tôi một con đường sống, bỏ qua cho nhà họ Vương”.
Hai người vừa cầu xin vừa dập mạnh đầu xuống đất.
Cố Thái Sơ vô cùng ngạc nhiên, hình như không ngờ người thực sự muốn đối phó với người nhà họ Cố lại là Hà Hồng Viễn.
Cố Thái Sơ cắn răng: “Nhà họ Cố không có ân oán gì với nhà họ Hà, tại sao Hà Hồng Viễn lại muốn đối phó với chúng tôi?”
Vương Lâm vội nói: “Chủ gia tộc họ Cố, chúng tôi không biết gì hết, chúng tôi chỉ làm theo lời dặn của Hà Hồng Viễn thôi!”
Thái Đức Hải cũng nói: “Đúng thế, chính Hà Hồng Viễn đã bảo chúng tôi đối phó nhà họ Cố, bằng không, ba gia tộc chúng tôi đâu dám vi phạm quy định mới, gây chuyện với nhà họ Cố chứ?”
“Hà Hồng Viễn bảo chúng tôi rằng tứ trưởng lão đã rời khỏi Trung Châu, còn nói nếu không có tứ trưởng lão, mọi chuyện vẫn do các gia tộc hàng đầu Trung Châu quyết định”.
Dương Thanh nhíu mày, việc Hà Hồng Viễn đối phó nhà họ Cố có vẻ hơi khác thường, anh cứ cảm thấy chuyện này không ổn lắm.
Vương Lâm nói thêm: “Tứ trưởng lão, chúng tôi đã nói hết những gì mà mình biết cho cậu rồi, xin cậu nương tay, thả chúng tôi đi”.
Thái Đức Hải cũng nhìn về phía Dương Thanh với vẻ mong chờ, giờ sống chết của họ là do Dương Thanh quyết định.
Dương Thanh không quan tâm tới hai người mà nhíu mày, một lúc lâu sau, anh mới nhìn Cố Thái Sơ bên cạnh, hỏi: “Nhà họ Hà có ân oán với nhà họ Cố à?”
Cố Thái Sơ lắc đầu, nói với vẻ mặt u ám: “Trừ lúc qua lại khi làm ăn, chúng tôi và nhà họ Hà không còn quan hệ gì khác, càng không thể có ân oán được”.
Dương Thanh nói: “Nếu vậy, sao nhà họ Hà lại nhắm vào nhà họ Cố?”
Anh nói rồi nhìn về phía Thái Đức Hải và Vương Lâm.
Hai người lập tức biến sắc, Vương Lâm nói ngay: “Tứ trưởng lão, chúng tôi không biết gì thật, cậu cũng biết đấy, nhà họ Vương và nhà họ Thái chỉ là gia tộc thượng lưu ở Trung Châu thôi, không khác gì rác rưởi trước mặt gia tộc đỉnh cao như nhà họ Hà”.
“Một câu của nhà họ Hà có thể khiến gia tộc chúng tôi trở thành gia tộc hạng bét, nhà họ Hà sẽ không giải thích quá nhiều khi bảo chúng tôi làm gì, chỉ ra lệnh, hơn nữa người ra lệnh cho chúng tôi còn không phải chủ gia tộc họ Hà”.
Nghe thấy Vương Lâm nói thế, Dương Thanh như nắm bắt được thông tin quan trọng nào đó, anh hỏi thêm: “Ý ông là, người bảo các người nhắm vào nhà họ Cố không phải Hà Hồng Viễn, mà là người khác của nhà họ Hà à?”
Thái Đức Hải gật đầu: “Là con trai trưởng của Hà Hồng Viễn - Hà Chí!”
Vương Lâm cũng nói: “Đúng thế đúng thế, chính là Hà Chí! Những năm gần đây, Hà Hồng Viễn đã dần giao công việc trong gia tộc cho Hà Chí, rất nhiều người cũng nịnh bợ nhà họ Hà qua Hà Chí”.
“Chúng tôi còn không có tư cách gặp Hà Hồng Viễn, cũng phải thận trọng khi đối mặt với Hà Chí, chỉ sợ đắc tội chủ gia tộc họ Hà tương lai này”.
Nghe thấy hai người nói thế, Cố Thái Sơ như đang suy nghĩ điều gì đó, cũng khẽ gật đầu: “Họ nói không sai, những năm gần đây, Hà Hồng Viễn đã ngầm bồi dưỡng Hà Chí như người thừa kế, giao rất nhiều chuyện của nhà họ Hà cho Hà Chí xử lý”.
“Nhưng tôi vẫn không hiểu, nhà họ Cố không đắc tội Hà Chí, cũng chưa từng theo phe nào trong cuộc tranh giành quyền lực ở nhà họ Hà, sao Hà Chí lại muốn nhắm vào nhà họ Cố? Hơn nữa còn muốn tiêu diệt nhà họ Cố”.
Đúng lúc này, Cố Tư Tư chợt nói: “Có phải vì nhà họ Hà biết mình đã đắc tội tứ trưởng lão, sức ảnh hưởng của nhà họ Hà ở Trung Châu sẽ giảm mạnh, còn nhà họ Cố lại là gia tộc duy nhất rất gần với gia tộc đỉnh cao, một khi nhà họ Hà lụn bại, nhà họ Cố sẽ là gia tộc có thực lực trở thành gia tộc đỉnh cao nhất không nhỉ?”
Nghe thấy thế, mọi người nhìn về phía Cố Tư Tư.
Cố Tư Tư hơi căng thẳng, vội nói: “Tôi chỉ đoán thế, chứ không chắc chắn được”.
Cố Thái Sơ không đáp lời Cố Tư Tư mà nhìn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh khẽ gật đầu.
Rõ ràng họ cũng nghĩ đến khả năng đó.
Đúng như Cố Tư Tư nói, nhà họ Hà đã đắc tội với Dương Thanh, chắc chắn sẽ lụn bại, còn nhà họ Cố lại là gia tộc duy nhất rất gần với gia tộc đỉnh cao, rất có thể sẽ thay thế nhà họ Hà, trở thành gia tộc hàng đầu mới ở Trung Châu.
“Tứ trưởng lão, chúng tôi đi được chưa ạ?”
Vương Lâm bỗng dè dặt hỏi, Thái Đức Hải cũng nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, sợ Dương Thanh bất ngờ ra tay với họ.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Cút!”
“Cảm ơn tứ trưởng lão, chúng tôi cút ngay đây!”
Hai người lập tức mừng rỡ, vội rời đi.
Thấy Vương Lâm và Thái Đức Hải rời đi, Cố Tư Tư lập tức cuống lên, nói: “Tứ trưởng lão, họ suýt cho người tiêu diệt nhà họ Cố, cứ thả họ đi như thế à?”
“Im miệng!”
Dương Thanh chưa nói gì, Cố Thái Sơ đã quát Cố Tư Tư rồi nói: “Nhà họ Vương và nhà họ Thái không thể gây nên sóng gió gì, hôm nay tứ trưởng lão đã ra mặt, sau này có cho họ một trăm lá gan thì họ cũng không dám ra tay với nhà họ Cố nữa”.
Bị Cố Thái Sơ mắng, mắt Cố Tư Tư đỏ hoe, vô cùng ấm ức.
Hạ Lâm không nói gì, nhưng lại chớp đôi mắt to tròn, nhìn Dương Thanh, không biết đang nghĩ gì.
Cố Thái Sơ chợt nói: “Các cháu vào trong đi!”
“Vâng!”
Hạ Lâm và Cố Tư Tư quay người rời đi.
Sau khi hai cô gái rời đi, Cố Thái Sơ mới nhìn Dương Thanh, áy náy nói: “Tứ trưởng lão, gây thêm phiền phức cho cậu rồi!”
Nhưng câu hỏi này lại như lời phán quyết cuối cùng đối với chủ của ba gia tộc, nếu câu trả lời của họ khiến Dương Thanh không hài lòng, họ sẽ chết rất thê thảm.
“Tứ trưởng lão, tôi sẽ nói cho cậu biết, nhưng cậu có thể cho tôi một con đường sống không?”
Lúc này, Đỗ Kim Kiêu bỗng ngẩng đầu lên, hỏi.
“Ầm!”
Một tiếng động thanh thúy vang lên, trước ánh mắt hoảng sợ của mọi người, giữa lông mày Đỗ Kim Kiêu xuất hiện một lỗ máu.
Đỗ Kim Kiêu mở trừng mắt, gục xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Thái Đức Hải và Vương Lâm đang quỳ cạnh lão ta đều mở to mắt, có vẻ không dám tin, người run bần bật.
Đỗ Kim Kiêu vừa đối phó nhà họ Cố với họ đã chết rồi!
Thậm chí họ còn không biết Đỗ Kim Kiêu đã chết thế nào.
Chẳng lẽ là do Dương Thanh ư?
Chỉ vì Đỗ Kim Kiêu hỏi Dương Thanh xem có thể cho lão ta đường sống không à?
Dương Thanh còn không buồn lãng phí nước bọt, ra tay giết lão ta ngay hả?
Không riêng gì Vương Lâm và Thái Đức Hải, người nhà họ Cố cũng vô cùng kinh hãi, tuy Dương Thanh là tứ trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu nhưng cũng không thể tùy ý giết người cơ mà?
Đúng lúc này, Dương Thanh nói: “Các người có biết Thiên Tử Kiếm trong tay tôi có ý nghĩa gì không?”
Nghe thấy anh nói thế, Thái Đức Hải và Vương Lâm bỗng nhớ ra điều gì đó, lập tức sợ hãi.
Thiên Tử Kiếm có thể chém hôn quân, chém bề tôi phản bội!
Hay nói cách khác, Dương Thanh đang nắm giữ Thiên Tử Kiếm có tư cách giết họ.
Cho dù Dương Thanh là người luyện võ, nếu anh muốn giết người bình thường không có bất cứ nền tảng võ đạo gì thì vẫn có tư cách chém trước báo cáo sau.
Huống hồ ba gia tộc đã ra tay với nhà họ Cố, tức là đã vi phạm quy định mới rồi.
“Keng!”
Dương Thanh bỗng cắm Thiên Tử Kiếm xuống đất, thân kiếm reo vang.
Anh nhìn về phía Thái Đức Hải và Vương Lâm.
Người họ mềm nhũn, ở chỗ họ quỳ xuất hiện một vũng nước.
Không ngờ chủ của hai gia tộc lớn ở Trung Châu lại sợ tới mức tiểu ra quần.
“Tôi nói! Tôi nói hết!”
Vương Lâm sợ hãi nói: “Là Hà Hồng Viễn - người giàu nhất Trung Châu! Ông ta đã hứa với chúng tôi, chỉ cần tiêu diệt nhà họ Cố, chúng tôi sẽ được thay thế nhà họ Cố, trở thành gia tộc hàng đầu mới ở Trung Châu”.
Thái Đức Hải cũng vội nói: “Đúng thế đúng thế, đều do lão già Hà Hồng Viễn, dù sao ông ta cũng là người giàu nhất Trung Châu, chúng tôi không dám đắc tội ông ta nên chỉ có thể làm theo lời ông ta nói!”
“Tứ trưởng lão, đây thực sự không phải ý muốn của chúng tôi! Xin tứ trưởng lão cho chúng tôi con đường sống, sau này chúng tôi không dám nữa!”
“Tứ trưởng lão, chúng tôi biết sai rồi, nhà họ Vương xin trở thành gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Cố, chỉ xin tứ trưởng lão cho chúng tôi một con đường sống, bỏ qua cho nhà họ Vương”.
Hai người vừa cầu xin vừa dập mạnh đầu xuống đất.
Cố Thái Sơ vô cùng ngạc nhiên, hình như không ngờ người thực sự muốn đối phó với người nhà họ Cố lại là Hà Hồng Viễn.
Cố Thái Sơ cắn răng: “Nhà họ Cố không có ân oán gì với nhà họ Hà, tại sao Hà Hồng Viễn lại muốn đối phó với chúng tôi?”
Vương Lâm vội nói: “Chủ gia tộc họ Cố, chúng tôi không biết gì hết, chúng tôi chỉ làm theo lời dặn của Hà Hồng Viễn thôi!”
Thái Đức Hải cũng nói: “Đúng thế, chính Hà Hồng Viễn đã bảo chúng tôi đối phó nhà họ Cố, bằng không, ba gia tộc chúng tôi đâu dám vi phạm quy định mới, gây chuyện với nhà họ Cố chứ?”
“Hà Hồng Viễn bảo chúng tôi rằng tứ trưởng lão đã rời khỏi Trung Châu, còn nói nếu không có tứ trưởng lão, mọi chuyện vẫn do các gia tộc hàng đầu Trung Châu quyết định”.
Dương Thanh nhíu mày, việc Hà Hồng Viễn đối phó nhà họ Cố có vẻ hơi khác thường, anh cứ cảm thấy chuyện này không ổn lắm.
Vương Lâm nói thêm: “Tứ trưởng lão, chúng tôi đã nói hết những gì mà mình biết cho cậu rồi, xin cậu nương tay, thả chúng tôi đi”.
Thái Đức Hải cũng nhìn về phía Dương Thanh với vẻ mong chờ, giờ sống chết của họ là do Dương Thanh quyết định.
Dương Thanh không quan tâm tới hai người mà nhíu mày, một lúc lâu sau, anh mới nhìn Cố Thái Sơ bên cạnh, hỏi: “Nhà họ Hà có ân oán với nhà họ Cố à?”
Cố Thái Sơ lắc đầu, nói với vẻ mặt u ám: “Trừ lúc qua lại khi làm ăn, chúng tôi và nhà họ Hà không còn quan hệ gì khác, càng không thể có ân oán được”.
Dương Thanh nói: “Nếu vậy, sao nhà họ Hà lại nhắm vào nhà họ Cố?”
Anh nói rồi nhìn về phía Thái Đức Hải và Vương Lâm.
Hai người lập tức biến sắc, Vương Lâm nói ngay: “Tứ trưởng lão, chúng tôi không biết gì thật, cậu cũng biết đấy, nhà họ Vương và nhà họ Thái chỉ là gia tộc thượng lưu ở Trung Châu thôi, không khác gì rác rưởi trước mặt gia tộc đỉnh cao như nhà họ Hà”.
“Một câu của nhà họ Hà có thể khiến gia tộc chúng tôi trở thành gia tộc hạng bét, nhà họ Hà sẽ không giải thích quá nhiều khi bảo chúng tôi làm gì, chỉ ra lệnh, hơn nữa người ra lệnh cho chúng tôi còn không phải chủ gia tộc họ Hà”.
Nghe thấy Vương Lâm nói thế, Dương Thanh như nắm bắt được thông tin quan trọng nào đó, anh hỏi thêm: “Ý ông là, người bảo các người nhắm vào nhà họ Cố không phải Hà Hồng Viễn, mà là người khác của nhà họ Hà à?”
Thái Đức Hải gật đầu: “Là con trai trưởng của Hà Hồng Viễn - Hà Chí!”
Vương Lâm cũng nói: “Đúng thế đúng thế, chính là Hà Chí! Những năm gần đây, Hà Hồng Viễn đã dần giao công việc trong gia tộc cho Hà Chí, rất nhiều người cũng nịnh bợ nhà họ Hà qua Hà Chí”.
“Chúng tôi còn không có tư cách gặp Hà Hồng Viễn, cũng phải thận trọng khi đối mặt với Hà Chí, chỉ sợ đắc tội chủ gia tộc họ Hà tương lai này”.
Nghe thấy hai người nói thế, Cố Thái Sơ như đang suy nghĩ điều gì đó, cũng khẽ gật đầu: “Họ nói không sai, những năm gần đây, Hà Hồng Viễn đã ngầm bồi dưỡng Hà Chí như người thừa kế, giao rất nhiều chuyện của nhà họ Hà cho Hà Chí xử lý”.
“Nhưng tôi vẫn không hiểu, nhà họ Cố không đắc tội Hà Chí, cũng chưa từng theo phe nào trong cuộc tranh giành quyền lực ở nhà họ Hà, sao Hà Chí lại muốn nhắm vào nhà họ Cố? Hơn nữa còn muốn tiêu diệt nhà họ Cố”.
Đúng lúc này, Cố Tư Tư chợt nói: “Có phải vì nhà họ Hà biết mình đã đắc tội tứ trưởng lão, sức ảnh hưởng của nhà họ Hà ở Trung Châu sẽ giảm mạnh, còn nhà họ Cố lại là gia tộc duy nhất rất gần với gia tộc đỉnh cao, một khi nhà họ Hà lụn bại, nhà họ Cố sẽ là gia tộc có thực lực trở thành gia tộc đỉnh cao nhất không nhỉ?”
Nghe thấy thế, mọi người nhìn về phía Cố Tư Tư.
Cố Tư Tư hơi căng thẳng, vội nói: “Tôi chỉ đoán thế, chứ không chắc chắn được”.
Cố Thái Sơ không đáp lời Cố Tư Tư mà nhìn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh khẽ gật đầu.
Rõ ràng họ cũng nghĩ đến khả năng đó.
Đúng như Cố Tư Tư nói, nhà họ Hà đã đắc tội với Dương Thanh, chắc chắn sẽ lụn bại, còn nhà họ Cố lại là gia tộc duy nhất rất gần với gia tộc đỉnh cao, rất có thể sẽ thay thế nhà họ Hà, trở thành gia tộc hàng đầu mới ở Trung Châu.
“Tứ trưởng lão, chúng tôi đi được chưa ạ?”
Vương Lâm bỗng dè dặt hỏi, Thái Đức Hải cũng nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, sợ Dương Thanh bất ngờ ra tay với họ.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Cút!”
“Cảm ơn tứ trưởng lão, chúng tôi cút ngay đây!”
Hai người lập tức mừng rỡ, vội rời đi.
Thấy Vương Lâm và Thái Đức Hải rời đi, Cố Tư Tư lập tức cuống lên, nói: “Tứ trưởng lão, họ suýt cho người tiêu diệt nhà họ Cố, cứ thả họ đi như thế à?”
“Im miệng!”
Dương Thanh chưa nói gì, Cố Thái Sơ đã quát Cố Tư Tư rồi nói: “Nhà họ Vương và nhà họ Thái không thể gây nên sóng gió gì, hôm nay tứ trưởng lão đã ra mặt, sau này có cho họ một trăm lá gan thì họ cũng không dám ra tay với nhà họ Cố nữa”.
Bị Cố Thái Sơ mắng, mắt Cố Tư Tư đỏ hoe, vô cùng ấm ức.
Hạ Lâm không nói gì, nhưng lại chớp đôi mắt to tròn, nhìn Dương Thanh, không biết đang nghĩ gì.
Cố Thái Sơ chợt nói: “Các cháu vào trong đi!”
“Vâng!”
Hạ Lâm và Cố Tư Tư quay người rời đi.
Sau khi hai cô gái rời đi, Cố Thái Sơ mới nhìn Dương Thanh, áy náy nói: “Tứ trưởng lão, gây thêm phiền phức cho cậu rồi!”