Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2192-2195
Chương 2192: Dựa vào đâu
Trần Hải Châu đang sợ thật, trước đó khi gặp Dương Thanh ở nhà họ Hà, ông ta còn chẳng thèm ngó ngàng tới Dương Thanh, nếu không kiêng dè quy định mới của hội trưởng lão, ông ta đã đích thân ra tay giết Dương Thanh rồi.
Đến giờ ông ta mới nhận ra, ông ta đã làm chuyện ngu xuẩn đến mức nào, Dương Thanh là tứ trưởng lão dám giết cả người đại diện của năm thế gia Cổ Võ.
Nếu Dương Thanh không giết Trần Chí Trung - người đại diện cho nhà họ Trần ở Trung Châu trước đó, ông ta cũng không có cơ hội tới Trung Châu để làm người đại diện cho nhà họ Trần.
Nhưng bây giờ hối hận cũng muộn rồi, chắc chắn Dương Thanh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ.
“Anh không phục à?”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Trần Dương đang quỳ bên cạnh Trần Hải Châu, hỏi bằng giọng lạnh lẽo.
Trần Dương vội cúi đầu, trong đôi mắt hung tàn tràn ngập vẻ không cam lòng và độc ác, anh ta không cam tâm khi thấy Dương Thanh có quyền lực lớn như thế dù chỉ đến từ thế tục.
Nhưng chỉ thoáng chốc sau, anh ta đã ngẩng đầu lên, nói với vẻ sợ hãi: “Tôi phục mà!”
“Anh không phục!”
Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí.
Lực tinh thần của anh rất mạnh, anh có thể cảm nhận rõ sát khí của Trần Dương với anh.
Trần Hải Châu lập tức cuống lên, Trần Dương chưa giải thích gì, ông ta đã vội cầu xin Dương Thanh: “Tứ trưởng lão, sao Trần Dương dám không phục cậu chứ? Xin cậu rộng lượng cho chúng tôi một con đường sống, sau này chúng tôi hứa sẽ tuân thủ quy định mới của hội trưởng lão ở thế tục”.
Dương Thanh không quan tâm đến Trần Hải Châu, vẫn nhìn Trần Dương bằng đôi mắt lạnh lẽo.
Trong lúc nhất thời, Trần Dương cảm nhận được áp lực như đến từ sâu trong linh hồn, không khỏi run rẩy, vội nói: “Tứ trưởng lão, tôi hứa sau này sẽ không vi phạm quy định mới nữa đâu”.
“Hừ!”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Trần Dương, ra lệnh: “Giết!”
Ngay sau khi anh dứt lời, bóng dáng Mã Siêu đang đứng sau lưng anh lập tức nhoáng lên, lao về phía Trần Dương.
Mã Siêu luôn chấp hành mệnh lệnh của Dương Thanh ngay tức khắc.
Khi nhận ra Dương Thanh định giết Trần Dương, Trần Hải Châu lập tức biến sắc, thấy Mã Siêu sắp lao tới chỗ Trần Dương, ông ta bật dậy ngay theo phản xạ, tung một đòn toàn lực về phía Mã Siêu.
“Ầm!”
Ngay sau đó, tiếng động dữ dội vang khắp phòng tiệc.
Trần Hải Châu lùi bảy, tám bước, còn Mã Siêu chỉ lùi một bước mà thôi.
Xung quanh lặng ngắt như tờ!
Đám đông không chỉ kinh ngạc về việc Dương Thanh dám ra lệnh giết Trần Dương, mà càng khiếp sợ hơn khi thấy Mã Siêu chỉ dùng một cú đấm để đẩy lùi Trần Hải Châu bảy, tám bước.
Trần Hải Châu là người đại diện do nhà họ Trần cử đến Trung Châu, có thực lực Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ nhưng lại bị một cú đấm của Mã Siêu đẩy lùi bảy, tám bước, vậy Mã Siêu sẽ mạnh đến mức nào đây?
Điều khiến mọi người kinh hãi hơn nữa chính là Mã Siêu lại nghe lệnh Dương Thanh.
Nghe đồn một mình Dương Thanh đã giết hết mười lăm cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ, trong đó có năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong.
Từ khi nào thế tục có yêu nghiệt như Dương Thanh và Mã Siêu vậy?
“Bố!”
Trần Dương hét lớn, xông tới bên Trần Hải Châu.
Hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong bảo vệ Trần Hải Châu cũng chắn trước Trần Hải Châu và Trần Dương một cách trung thành, nhìn chằm chằm vào Mã Siêu.
Mặt Trần Hải Châu tái nhợt, ông ta run rẩy đứng dậy nhờ sự hỗ trợ của Trần Dương, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ ngầu, cắn răng: “Cậu định không cho chúng tôi đường sống thật à?”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn ông ta: “Theo quy định mới, tôi đã nhẹ tay rồi, tôi chỉ xóa bỏ võ công của các người, bắt các người ở yên tại Hạ Giới giới Cổ Võ, chẳng lẽ đó không phải đường sống à?”
“Đường sống?”
Trần Hải Châu cười khẩy: “Đối với người luyện võ, nhất là cao thủ của thế gia hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, một khi mất hết tu vi, chúng tôi còn đường sống à?”
“Dương Thanh, tôi biết tôi đã đắc tội với cậu nên cậu chỉ muốn giết tôi, nhưng cậu đừng quá đáng, Trần Hải Châu tôi không phải tên vô dụng trói gà không chặt”.
“Chúng tôi có thể rời khỏi thế tục, nhưng tôi có một yêu cầu, đó là cho chúng tôi giữ lại tu vi”.
Thấy vẻ mặt kiên nghị của Trần Hải Châu, Dương Thanh bỗng có ảo giác đối phương có cách để đối phó với mình thật.
Dương Thanh không hiểu, Trần Hải Châu sẽ dựa vào đâu chứ?
Chương 2193: Tình hình sắp thay đổi
Dựa vào hai hộ vệ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong kia à?
Nhưng cách đây không lâu, một mình anh vừa giết mười lăm cao thủ của năm thế gia, trong đó có năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong.
Bên cạnh Trần Hải Châu chỉ có hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, ông ta định dựa vào đâu thế?
Dương Thanh hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào Trần Hải Châu: “Ông vẫn chưa nhận ra lỗi lầm của mình nhỉ! Nếu ông đã muốn chết, tôi sẽ giúp ông!”
Lúc này Trương Kế cũng bước ra, tức giận nhìn Trần Hải Châu: “Theo quy định mới, người luyện võ không chịu nhận hình phạt sẽ bị tử hình! Ông có cơ hội cuối cùng, chịu phạt hoặc chết!”
Trần Hải Châu chỉ đáp bằng hai chữ: “Đừng mơ!”
Ngay sau khi dứt lời, ông ta cũng lao tới chỗ Trương Kế.
Cùng lúc đó, hai hộ vệ kia nhìn nhau rồi uống một viên đan dược.
Ngay sau đó, khí thế vô cùng khủng khiếp bùng nổ từ người hai hộ vệ kia.
Dương Thanh hơi híp mắt, đây là khí thế từ cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ.
Thì ra đây mới là chỗ dựa của Trần Hải Châu.
Ông ta biết mình không phải đối thủ của Dương Thanh và Mã Siêu nên đã lao về phía Trương Kế chỉ mới đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm trước.
Mã Siêu cũng cảm nhận được khí thế mạnh mẽ từ hai hộ vệ kia, bèn nhích chân, chắn trước Dương Thanh.
Dương Thanh nói: “Đi giúp Trương Kế đi!”
Có mệnh lệnh từ Dương Thanh, Mã Siêu lập tức lao về phía Trần Hải Châu.
Hồi nãy, một cú đấm của anh ta đã đẩy lùi Trần Hải Châu bảy, tám bước, nhưng sau khi dùng đan dược, thực lực của Trần Hải Châu đã tăng vọt, đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ.
Thấy thực lực của Trần Hải Châu tăng vọt, còn xông về phía mình, Trương Kế cũng biến sắc, nhưng ngay sau đó, ý chí chiến đấu mãnh liệt đã tràn ngập trong mắt ông ta.
“Giết!”
Trương Kế không lùi bước, chủ động nghênh chiến.
Tuy thực lực của ông ta thấp hơn Trần Hải Châu rất nhiều nhưng ông ta vẫn hừng hực ý chí chiến đấu, biệt danh Trương Điên cũng không phải danh hão.
“Chết đi cho tôi!”
Trần Hải Châu tức giận quát, tấn công Trương Kế, vừa ra tay đã dùng chiêu giết người.
Sau khi cảm nhận được sát khí mạnh mẽ, Trương Kế vẫn bình tĩnh, giậm mạnh chân phải, thay đổi quỹ đạo di chuyển của mình.
Trong khoảnh khắc này, đòn chí mạng đang hướng vào tim ông ta của Trần Hải Châu đã nặng nề giáng vào vị trí bên cạnh tim Trương Kế.
“Ầm!”
Gần như cùng lúc đó, Trương Kế cũng dùng khuỷu tay đánh mạnh vào đầu Trần Hải Châu.
Nhưng ông ta vẫn đánh giá thấp sức mạnh của Trần Hải Châu, ông ta còn chưa chạm vào Trần Hải Châu thì đã bay ra xa vì bị đối phương đánh trúng ngực.
“Chết đi!”
Sau khi đánh bay Trương Kế, Trần Hải Châu lao hết tốc lực về phía Trương Kế, giơ chân đá mạnh vào đầu ông ta.
Những người đang có mặt đều kinh hãi, một số cô gái đến từ các thế lực Trung Châu không khỏi hoảng sợ hét lên.
Nếu Trần Hải Châu đá trúng, có lẽ đầu Trương Kế sẽ nổ tung.
Ngay cả người của mấy thế gia Cổ Võ cũng ngạc nhiên, họ không ngờ Trần Hải Châu lại điên cuồng đến thế, định giết Trương Kế.
Trương Kế là một trong bốn phó thống lĩnh của chiến vực Trung Châu, nếu Trần Hải Châu giết ông ta, có lẽ cũng sẽ chọc giận hội trưởng lão nhỉ?
Khi đó hội trưởng lão sẽ phản ứng thế nào?
Còn cả Thủ Hộ Minh đang ở Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ xử lý ra sao?
Họ sẽ đích thân xóa sổ gia tộc Cổ Võ họ Trần à?
Hay họ sẽ để mặc hội trưởng lão xử lý gia tộc Cổ Võ họ Trần đầu tiên?
Họ bỗng nhận ra, tình hình ở thế giới mới sắp thay đổi thật rồi.
Chương 2194: Va chạm
“Chết đi!”
Chỉ sau chớp nhoáng, Trần Hải Châu đã xông đến trước mặt Trương Kế, đòn tấn công dữ dội của ông ta cũng ập tới chỗ Trương Kế.
Trương Kế không hề e ngại, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu điên cuồng, ông ta tức giận gầm lên, khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người ông ta.
Ông ta dồn hết sức mạnh vào nắm tay phải, đón đỡ đòn tấn công từ Trần Hải Châu.
Lúc này Trần Hải Châu đã uống đan dược, có thực lực sánh ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ, còn Trương Kế chỉ có cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, cho dù sức chiến đấu của ông ta mạnh hơn thế thì cũng chỉ gần với Thiên Cảnh Nhất Phẩm hậu kỳ mà thôi, kém Trần Hải Châu cả một cảnh giới lớn, sao có thể là đối thủ của Trần Hải Châu được?
Nhưng Trương Kế vẫn tấn công mà không sợ hãi.
“Ầm!”
Giây sau đó, hai đòn tấn công va vào nhau.
Mã Siêu đã chắn trước Trương Kế, chặn đòn tấn công của Trần Hải Châu thay Trương Kế.
Cùng lúc đó, khí thế khủng khiếp cũng lan khắp xung quanh.
Trương Kế vừa xông lên cũng bị khí thế cuồng bạo này đẩy lùi mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững.
Đến giờ ông ta mới nhận ra đòn đánh của Trần Hải Châu vừa rồi mạnh đến mức nào, nếu Mã Siêu không đỡ đòn thay ông ta, có lẽ ông ta đã chết dưới tay Trần Hải Châu.
Thấy Mã Siêu đỡ được đòn đánh của Trần Hải Châu, mọi người đều sững sờ, nhất là cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ.
Họ đều biết Trần Hải Châu mạnh đến mức nào, nhất là sau khi thực lực của Trần Hải Châu đã tăng vọt vì uống đan dược, không ngờ Mã Siêu lại đỡ được đòn đánh này thay Trương Kế.
Trần Hải Châu cũng sửng sốt, cảm nhận được sức mạnh truyền lại người mình, trong mắt ông ta xuất hiện vẻ sợ hãi.
Ông ta cứ tưởng mình có thể dễ dàng áp đảo Mã Siêu sau khi dùng đan dược, không ngờ vẫn chưa được.
Tuy ông ta thấy không ổn nhưng Mã Siêu cũng không dễ chịu hơn là bao, đòn tấn công của hai người va vào nhau, sức mạnh khổng lồ cũng lan khắp cánh tay anh ta theo nắm đấm.
Nếu cơ thể anh ta không được sức mạnh long mạch gột rửa, có lẽ cú va chạm này đã đánh nát tay anh ta rồi.
“Cút!”
Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, Trần Hải Châu tức giận quát, bỗng đá về phía Mã Siêu.
“Hừ!”
Trong mắt Mã Siêu lóe lên sát khí, cũng giơ chân phải lên đỡ.
“Ầm ầm ầm!”
Hai người không ngừng lao vào nhau, tạo thành tiếng va chạm nặng nề.
Bàn ghế xung quanh đều nát vụn trước khí thế từ hai người.
Đám đông đều lùi vào góc phòng để tránh bị thương do uy lực còn sót lại từ trận chiến.
Dương Thanh nhìn về phía Mã Siêu, sau khi chắc chắn rằng Mã Siêu sẽ không gặp nguy hiểm, anh mới nhìn hai hộ vệ của gia tộc Cổ Võ họ Trần.
“Nể tình hai người chỉ là hộ vệ của gia tộc Cổ Võ họ Trần, rất nhiều chuyện cũng không do ý muốn của hai người, tôi có thể cho hai người cơ hội ở lại thế tục”.
Dương Thanh đứng chắp tay sau lưng, nhìn hai hộ vệ kia: “Chỉ cần hai người rời khỏi gia tộc Cổ Võ họ Trần, đi theo tôi!”
“Hừ! Sâu bọ của thế tục cũng dám bảo chúng tôi thần phục à?”
Hai hộ vệ nhà họ Trần liếc nhau rồi quay sang Dương Thanh, trong mắt lóe lên sát khí.
“Nếu hai người đã muốn chết, tôi sẽ giúp hai người!”
Nét mặt Dương Thanh vẫn thản nhiên, sau khi anh dứt lời, khí thế khủng khiếp bùng nổ từ người anh.
Ngay sau đó, một thanh kiếm màu vàng bỗng xuất hiện trong tay anh.
Ở chuôi kiếm còn có hình rồng được chạm khắc sống động như thật.
Chương 2195: Khiếp sợ
Vào lúc này, không ai nói gì hết!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Dương Thanh.
Nhất là những cao thủ đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ, tuy Dương Thanh vẫn chưa ra tay nhưng họ đã cảm nhận được áp lực đến từ sâu trong linh hồn.
Áp lực này khiến họ chỉ muốn quỳ rạp ra đất.
Ngay cả linh khí mà một số người đại diện của thế gia Cổ Võ đang mang theo cũng hơi rung lên, dường như đang khiếp sợ.
Sắc mặt của hai hộ vệ nhà họ Trần khó coi tới cực điểm, họ đang định ra tay, bỗng có ảo giác một khi họ xông tới thật thì sẽ chết dưới thanh kiếm màu vàng này của Dương Thanh.
Dương Thanh khẽ vuốt thân kiếm, thanh kiếm reo lên đầy vui sướng.
“Từ hôm nay trở đi, người của gia tộc Cổ Võ họ Trần không được phép bước vào địa phận Trung Châu nữa! Nếu dám vi phạm, giết không tha!”
Dương Thanh bỗng ngẩng đầu, nhìn quanh, cao giọng nói.
Sau khi anh dứt lời, người anh cũng hóa thành bóng mờ, lập tức biến mất.
Khách khứa xung quanh đều mở to mắt, người đâu rồi?
“Phập!”
“Phập!”
Tiếng lanh lảnh vang lên, hai hộ vệ nhà họ Trần vừa hùng hổ hồi nãy bỗng đứng sững lại.
Họ đều có vẻ hoảng sợ, vô thức ôm cổ mình.
Ngay sau đó, rất nhiều máu tràn ra từ kẽ tay họ.
Những người đang có mặt đều kinh hãi, nhìn hai hộ vệ đã uống đan dược, có thực lực sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ của gia tộc Cổ Võ họ Trần chậm rãi ngã xuống đất.
Xung quanh vô cùng yên ắng, đám đông còn không dám thở mạnh.
Dương Thanh đã quay lại vị trí cũ, thanh kiếm màu vàng trong tay anh cũng biến mất, anh bình tĩnh đứng đó, nhìn về phía Trần Hải Châu đang hoảng sợ.
Còn Trần Dương thì đã run lẩy bẩy, lảo đảo ngồi bệt xuống đất.
“Đây chính là chỗ dựa của ông à?”
Dương Thanh lạnh lùng hỏi, tuy giọng anh không lớn nhưng lại rền vang như sấm trong đầu Trần Hải Châu, khiến ông ta choáng váng.
“Sao... sao có thể chứ?”
Trần Hải Châu lảo đảo lùi lại mấy bước.
Ông ta không sao chấp nhận nổi việc một thanh niên đến từ thế tục lại có thực lực giết chết cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ chỉ bằng một đòn.
Không riêng gì ông ta, các cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ khác cũng tròn mắt, nỗi sợ với Dương Thanh lan tràn trong lòng họ.
Còn người của thế lực bản địa Trung Châu lại hết sức kích động sau giây phút khiếp sợ ngắn ngủi.
Dương Thanh là tứ trưởng lão của hội trưởng lão, những gì anh làm đều là vì thế tục, có cao thủ trẻ như thế bảo vệ thế tục, còn ai ở Hạ Giới giới Cổ Võ dám vi phạm quy định mới nữa đây?
Hà Hồng Viễn đờ đẫn, nghĩ đến những việc xảy ra ở nhà họ Hà trước đó, lão ta bỗng nhận ra mình đã bỏ lỡ vận may lớn nhất cuộc đời rồi.
Trong đám đông, ở chỗ của nhà họ Cố.
Cố Thái Sơ vô cùng kích động, siết chặt nắm tay, người cũng run khẽ vì kích động.
Cố Tư Tư và Hạ Lâm đứng cạnh lão ta, sau khi thấy phong thái của Dương Thanh, tim hai cô gái đều đập thình thịch.
Cố Tư Tư nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt nóng rực, phấn khích nói: “Sao... sao anh ta lại mạnh đến thế? Ngay cả cao thủ của thế gia Cổ Võ cũng không là gì trong mắt anh ta”.
Hạ Lâm cũng kích động: “Đây là chú thật à?”
Trần Hải Châu đang sợ thật, trước đó khi gặp Dương Thanh ở nhà họ Hà, ông ta còn chẳng thèm ngó ngàng tới Dương Thanh, nếu không kiêng dè quy định mới của hội trưởng lão, ông ta đã đích thân ra tay giết Dương Thanh rồi.
Đến giờ ông ta mới nhận ra, ông ta đã làm chuyện ngu xuẩn đến mức nào, Dương Thanh là tứ trưởng lão dám giết cả người đại diện của năm thế gia Cổ Võ.
Nếu Dương Thanh không giết Trần Chí Trung - người đại diện cho nhà họ Trần ở Trung Châu trước đó, ông ta cũng không có cơ hội tới Trung Châu để làm người đại diện cho nhà họ Trần.
Nhưng bây giờ hối hận cũng muộn rồi, chắc chắn Dương Thanh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ.
“Anh không phục à?”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Trần Dương đang quỳ bên cạnh Trần Hải Châu, hỏi bằng giọng lạnh lẽo.
Trần Dương vội cúi đầu, trong đôi mắt hung tàn tràn ngập vẻ không cam lòng và độc ác, anh ta không cam tâm khi thấy Dương Thanh có quyền lực lớn như thế dù chỉ đến từ thế tục.
Nhưng chỉ thoáng chốc sau, anh ta đã ngẩng đầu lên, nói với vẻ sợ hãi: “Tôi phục mà!”
“Anh không phục!”
Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí.
Lực tinh thần của anh rất mạnh, anh có thể cảm nhận rõ sát khí của Trần Dương với anh.
Trần Hải Châu lập tức cuống lên, Trần Dương chưa giải thích gì, ông ta đã vội cầu xin Dương Thanh: “Tứ trưởng lão, sao Trần Dương dám không phục cậu chứ? Xin cậu rộng lượng cho chúng tôi một con đường sống, sau này chúng tôi hứa sẽ tuân thủ quy định mới của hội trưởng lão ở thế tục”.
Dương Thanh không quan tâm đến Trần Hải Châu, vẫn nhìn Trần Dương bằng đôi mắt lạnh lẽo.
Trong lúc nhất thời, Trần Dương cảm nhận được áp lực như đến từ sâu trong linh hồn, không khỏi run rẩy, vội nói: “Tứ trưởng lão, tôi hứa sau này sẽ không vi phạm quy định mới nữa đâu”.
“Hừ!”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Trần Dương, ra lệnh: “Giết!”
Ngay sau khi anh dứt lời, bóng dáng Mã Siêu đang đứng sau lưng anh lập tức nhoáng lên, lao về phía Trần Dương.
Mã Siêu luôn chấp hành mệnh lệnh của Dương Thanh ngay tức khắc.
Khi nhận ra Dương Thanh định giết Trần Dương, Trần Hải Châu lập tức biến sắc, thấy Mã Siêu sắp lao tới chỗ Trần Dương, ông ta bật dậy ngay theo phản xạ, tung một đòn toàn lực về phía Mã Siêu.
“Ầm!”
Ngay sau đó, tiếng động dữ dội vang khắp phòng tiệc.
Trần Hải Châu lùi bảy, tám bước, còn Mã Siêu chỉ lùi một bước mà thôi.
Xung quanh lặng ngắt như tờ!
Đám đông không chỉ kinh ngạc về việc Dương Thanh dám ra lệnh giết Trần Dương, mà càng khiếp sợ hơn khi thấy Mã Siêu chỉ dùng một cú đấm để đẩy lùi Trần Hải Châu bảy, tám bước.
Trần Hải Châu là người đại diện do nhà họ Trần cử đến Trung Châu, có thực lực Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ nhưng lại bị một cú đấm của Mã Siêu đẩy lùi bảy, tám bước, vậy Mã Siêu sẽ mạnh đến mức nào đây?
Điều khiến mọi người kinh hãi hơn nữa chính là Mã Siêu lại nghe lệnh Dương Thanh.
Nghe đồn một mình Dương Thanh đã giết hết mười lăm cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ, trong đó có năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong.
Từ khi nào thế tục có yêu nghiệt như Dương Thanh và Mã Siêu vậy?
“Bố!”
Trần Dương hét lớn, xông tới bên Trần Hải Châu.
Hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong bảo vệ Trần Hải Châu cũng chắn trước Trần Hải Châu và Trần Dương một cách trung thành, nhìn chằm chằm vào Mã Siêu.
Mặt Trần Hải Châu tái nhợt, ông ta run rẩy đứng dậy nhờ sự hỗ trợ của Trần Dương, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ ngầu, cắn răng: “Cậu định không cho chúng tôi đường sống thật à?”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn ông ta: “Theo quy định mới, tôi đã nhẹ tay rồi, tôi chỉ xóa bỏ võ công của các người, bắt các người ở yên tại Hạ Giới giới Cổ Võ, chẳng lẽ đó không phải đường sống à?”
“Đường sống?”
Trần Hải Châu cười khẩy: “Đối với người luyện võ, nhất là cao thủ của thế gia hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, một khi mất hết tu vi, chúng tôi còn đường sống à?”
“Dương Thanh, tôi biết tôi đã đắc tội với cậu nên cậu chỉ muốn giết tôi, nhưng cậu đừng quá đáng, Trần Hải Châu tôi không phải tên vô dụng trói gà không chặt”.
“Chúng tôi có thể rời khỏi thế tục, nhưng tôi có một yêu cầu, đó là cho chúng tôi giữ lại tu vi”.
Thấy vẻ mặt kiên nghị của Trần Hải Châu, Dương Thanh bỗng có ảo giác đối phương có cách để đối phó với mình thật.
Dương Thanh không hiểu, Trần Hải Châu sẽ dựa vào đâu chứ?
Chương 2193: Tình hình sắp thay đổi
Dựa vào hai hộ vệ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong kia à?
Nhưng cách đây không lâu, một mình anh vừa giết mười lăm cao thủ của năm thế gia, trong đó có năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong.
Bên cạnh Trần Hải Châu chỉ có hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, ông ta định dựa vào đâu thế?
Dương Thanh hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào Trần Hải Châu: “Ông vẫn chưa nhận ra lỗi lầm của mình nhỉ! Nếu ông đã muốn chết, tôi sẽ giúp ông!”
Lúc này Trương Kế cũng bước ra, tức giận nhìn Trần Hải Châu: “Theo quy định mới, người luyện võ không chịu nhận hình phạt sẽ bị tử hình! Ông có cơ hội cuối cùng, chịu phạt hoặc chết!”
Trần Hải Châu chỉ đáp bằng hai chữ: “Đừng mơ!”
Ngay sau khi dứt lời, ông ta cũng lao tới chỗ Trương Kế.
Cùng lúc đó, hai hộ vệ kia nhìn nhau rồi uống một viên đan dược.
Ngay sau đó, khí thế vô cùng khủng khiếp bùng nổ từ người hai hộ vệ kia.
Dương Thanh hơi híp mắt, đây là khí thế từ cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ.
Thì ra đây mới là chỗ dựa của Trần Hải Châu.
Ông ta biết mình không phải đối thủ của Dương Thanh và Mã Siêu nên đã lao về phía Trương Kế chỉ mới đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm trước.
Mã Siêu cũng cảm nhận được khí thế mạnh mẽ từ hai hộ vệ kia, bèn nhích chân, chắn trước Dương Thanh.
Dương Thanh nói: “Đi giúp Trương Kế đi!”
Có mệnh lệnh từ Dương Thanh, Mã Siêu lập tức lao về phía Trần Hải Châu.
Hồi nãy, một cú đấm của anh ta đã đẩy lùi Trần Hải Châu bảy, tám bước, nhưng sau khi dùng đan dược, thực lực của Trần Hải Châu đã tăng vọt, đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ.
Thấy thực lực của Trần Hải Châu tăng vọt, còn xông về phía mình, Trương Kế cũng biến sắc, nhưng ngay sau đó, ý chí chiến đấu mãnh liệt đã tràn ngập trong mắt ông ta.
“Giết!”
Trương Kế không lùi bước, chủ động nghênh chiến.
Tuy thực lực của ông ta thấp hơn Trần Hải Châu rất nhiều nhưng ông ta vẫn hừng hực ý chí chiến đấu, biệt danh Trương Điên cũng không phải danh hão.
“Chết đi cho tôi!”
Trần Hải Châu tức giận quát, tấn công Trương Kế, vừa ra tay đã dùng chiêu giết người.
Sau khi cảm nhận được sát khí mạnh mẽ, Trương Kế vẫn bình tĩnh, giậm mạnh chân phải, thay đổi quỹ đạo di chuyển của mình.
Trong khoảnh khắc này, đòn chí mạng đang hướng vào tim ông ta của Trần Hải Châu đã nặng nề giáng vào vị trí bên cạnh tim Trương Kế.
“Ầm!”
Gần như cùng lúc đó, Trương Kế cũng dùng khuỷu tay đánh mạnh vào đầu Trần Hải Châu.
Nhưng ông ta vẫn đánh giá thấp sức mạnh của Trần Hải Châu, ông ta còn chưa chạm vào Trần Hải Châu thì đã bay ra xa vì bị đối phương đánh trúng ngực.
“Chết đi!”
Sau khi đánh bay Trương Kế, Trần Hải Châu lao hết tốc lực về phía Trương Kế, giơ chân đá mạnh vào đầu ông ta.
Những người đang có mặt đều kinh hãi, một số cô gái đến từ các thế lực Trung Châu không khỏi hoảng sợ hét lên.
Nếu Trần Hải Châu đá trúng, có lẽ đầu Trương Kế sẽ nổ tung.
Ngay cả người của mấy thế gia Cổ Võ cũng ngạc nhiên, họ không ngờ Trần Hải Châu lại điên cuồng đến thế, định giết Trương Kế.
Trương Kế là một trong bốn phó thống lĩnh của chiến vực Trung Châu, nếu Trần Hải Châu giết ông ta, có lẽ cũng sẽ chọc giận hội trưởng lão nhỉ?
Khi đó hội trưởng lão sẽ phản ứng thế nào?
Còn cả Thủ Hộ Minh đang ở Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ xử lý ra sao?
Họ sẽ đích thân xóa sổ gia tộc Cổ Võ họ Trần à?
Hay họ sẽ để mặc hội trưởng lão xử lý gia tộc Cổ Võ họ Trần đầu tiên?
Họ bỗng nhận ra, tình hình ở thế giới mới sắp thay đổi thật rồi.
Chương 2194: Va chạm
“Chết đi!”
Chỉ sau chớp nhoáng, Trần Hải Châu đã xông đến trước mặt Trương Kế, đòn tấn công dữ dội của ông ta cũng ập tới chỗ Trương Kế.
Trương Kế không hề e ngại, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu điên cuồng, ông ta tức giận gầm lên, khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người ông ta.
Ông ta dồn hết sức mạnh vào nắm tay phải, đón đỡ đòn tấn công từ Trần Hải Châu.
Lúc này Trần Hải Châu đã uống đan dược, có thực lực sánh ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ, còn Trương Kế chỉ có cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, cho dù sức chiến đấu của ông ta mạnh hơn thế thì cũng chỉ gần với Thiên Cảnh Nhất Phẩm hậu kỳ mà thôi, kém Trần Hải Châu cả một cảnh giới lớn, sao có thể là đối thủ của Trần Hải Châu được?
Nhưng Trương Kế vẫn tấn công mà không sợ hãi.
“Ầm!”
Giây sau đó, hai đòn tấn công va vào nhau.
Mã Siêu đã chắn trước Trương Kế, chặn đòn tấn công của Trần Hải Châu thay Trương Kế.
Cùng lúc đó, khí thế khủng khiếp cũng lan khắp xung quanh.
Trương Kế vừa xông lên cũng bị khí thế cuồng bạo này đẩy lùi mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững.
Đến giờ ông ta mới nhận ra đòn đánh của Trần Hải Châu vừa rồi mạnh đến mức nào, nếu Mã Siêu không đỡ đòn thay ông ta, có lẽ ông ta đã chết dưới tay Trần Hải Châu.
Thấy Mã Siêu đỡ được đòn đánh của Trần Hải Châu, mọi người đều sững sờ, nhất là cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ.
Họ đều biết Trần Hải Châu mạnh đến mức nào, nhất là sau khi thực lực của Trần Hải Châu đã tăng vọt vì uống đan dược, không ngờ Mã Siêu lại đỡ được đòn đánh này thay Trương Kế.
Trần Hải Châu cũng sửng sốt, cảm nhận được sức mạnh truyền lại người mình, trong mắt ông ta xuất hiện vẻ sợ hãi.
Ông ta cứ tưởng mình có thể dễ dàng áp đảo Mã Siêu sau khi dùng đan dược, không ngờ vẫn chưa được.
Tuy ông ta thấy không ổn nhưng Mã Siêu cũng không dễ chịu hơn là bao, đòn tấn công của hai người va vào nhau, sức mạnh khổng lồ cũng lan khắp cánh tay anh ta theo nắm đấm.
Nếu cơ thể anh ta không được sức mạnh long mạch gột rửa, có lẽ cú va chạm này đã đánh nát tay anh ta rồi.
“Cút!”
Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, Trần Hải Châu tức giận quát, bỗng đá về phía Mã Siêu.
“Hừ!”
Trong mắt Mã Siêu lóe lên sát khí, cũng giơ chân phải lên đỡ.
“Ầm ầm ầm!”
Hai người không ngừng lao vào nhau, tạo thành tiếng va chạm nặng nề.
Bàn ghế xung quanh đều nát vụn trước khí thế từ hai người.
Đám đông đều lùi vào góc phòng để tránh bị thương do uy lực còn sót lại từ trận chiến.
Dương Thanh nhìn về phía Mã Siêu, sau khi chắc chắn rằng Mã Siêu sẽ không gặp nguy hiểm, anh mới nhìn hai hộ vệ của gia tộc Cổ Võ họ Trần.
“Nể tình hai người chỉ là hộ vệ của gia tộc Cổ Võ họ Trần, rất nhiều chuyện cũng không do ý muốn của hai người, tôi có thể cho hai người cơ hội ở lại thế tục”.
Dương Thanh đứng chắp tay sau lưng, nhìn hai hộ vệ kia: “Chỉ cần hai người rời khỏi gia tộc Cổ Võ họ Trần, đi theo tôi!”
“Hừ! Sâu bọ của thế tục cũng dám bảo chúng tôi thần phục à?”
Hai hộ vệ nhà họ Trần liếc nhau rồi quay sang Dương Thanh, trong mắt lóe lên sát khí.
“Nếu hai người đã muốn chết, tôi sẽ giúp hai người!”
Nét mặt Dương Thanh vẫn thản nhiên, sau khi anh dứt lời, khí thế khủng khiếp bùng nổ từ người anh.
Ngay sau đó, một thanh kiếm màu vàng bỗng xuất hiện trong tay anh.
Ở chuôi kiếm còn có hình rồng được chạm khắc sống động như thật.
Chương 2195: Khiếp sợ
Vào lúc này, không ai nói gì hết!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Dương Thanh.
Nhất là những cao thủ đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ, tuy Dương Thanh vẫn chưa ra tay nhưng họ đã cảm nhận được áp lực đến từ sâu trong linh hồn.
Áp lực này khiến họ chỉ muốn quỳ rạp ra đất.
Ngay cả linh khí mà một số người đại diện của thế gia Cổ Võ đang mang theo cũng hơi rung lên, dường như đang khiếp sợ.
Sắc mặt của hai hộ vệ nhà họ Trần khó coi tới cực điểm, họ đang định ra tay, bỗng có ảo giác một khi họ xông tới thật thì sẽ chết dưới thanh kiếm màu vàng này của Dương Thanh.
Dương Thanh khẽ vuốt thân kiếm, thanh kiếm reo lên đầy vui sướng.
“Từ hôm nay trở đi, người của gia tộc Cổ Võ họ Trần không được phép bước vào địa phận Trung Châu nữa! Nếu dám vi phạm, giết không tha!”
Dương Thanh bỗng ngẩng đầu, nhìn quanh, cao giọng nói.
Sau khi anh dứt lời, người anh cũng hóa thành bóng mờ, lập tức biến mất.
Khách khứa xung quanh đều mở to mắt, người đâu rồi?
“Phập!”
“Phập!”
Tiếng lanh lảnh vang lên, hai hộ vệ nhà họ Trần vừa hùng hổ hồi nãy bỗng đứng sững lại.
Họ đều có vẻ hoảng sợ, vô thức ôm cổ mình.
Ngay sau đó, rất nhiều máu tràn ra từ kẽ tay họ.
Những người đang có mặt đều kinh hãi, nhìn hai hộ vệ đã uống đan dược, có thực lực sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ của gia tộc Cổ Võ họ Trần chậm rãi ngã xuống đất.
Xung quanh vô cùng yên ắng, đám đông còn không dám thở mạnh.
Dương Thanh đã quay lại vị trí cũ, thanh kiếm màu vàng trong tay anh cũng biến mất, anh bình tĩnh đứng đó, nhìn về phía Trần Hải Châu đang hoảng sợ.
Còn Trần Dương thì đã run lẩy bẩy, lảo đảo ngồi bệt xuống đất.
“Đây chính là chỗ dựa của ông à?”
Dương Thanh lạnh lùng hỏi, tuy giọng anh không lớn nhưng lại rền vang như sấm trong đầu Trần Hải Châu, khiến ông ta choáng váng.
“Sao... sao có thể chứ?”
Trần Hải Châu lảo đảo lùi lại mấy bước.
Ông ta không sao chấp nhận nổi việc một thanh niên đến từ thế tục lại có thực lực giết chết cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ chỉ bằng một đòn.
Không riêng gì ông ta, các cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ khác cũng tròn mắt, nỗi sợ với Dương Thanh lan tràn trong lòng họ.
Còn người của thế lực bản địa Trung Châu lại hết sức kích động sau giây phút khiếp sợ ngắn ngủi.
Dương Thanh là tứ trưởng lão của hội trưởng lão, những gì anh làm đều là vì thế tục, có cao thủ trẻ như thế bảo vệ thế tục, còn ai ở Hạ Giới giới Cổ Võ dám vi phạm quy định mới nữa đây?
Hà Hồng Viễn đờ đẫn, nghĩ đến những việc xảy ra ở nhà họ Hà trước đó, lão ta bỗng nhận ra mình đã bỏ lỡ vận may lớn nhất cuộc đời rồi.
Trong đám đông, ở chỗ của nhà họ Cố.
Cố Thái Sơ vô cùng kích động, siết chặt nắm tay, người cũng run khẽ vì kích động.
Cố Tư Tư và Hạ Lâm đứng cạnh lão ta, sau khi thấy phong thái của Dương Thanh, tim hai cô gái đều đập thình thịch.
Cố Tư Tư nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt nóng rực, phấn khích nói: “Sao... sao anh ta lại mạnh đến thế? Ngay cả cao thủ của thế gia Cổ Võ cũng không là gì trong mắt anh ta”.
Hạ Lâm cũng kích động: “Đây là chú thật à?”