Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2184: Suy nghĩ lại
Trần Hải Châu thầm kinh hãi, tuy ông ta tự tin sẽ giết được Trương Kế nhưng không dám!
Ông ta phóng khí thế ra chỉ để uy hiếp Trương Kế đừng lo chuyện bao đồng thôi, không ngờ Trương Kế cũng bước vào Thiên Cảnh rồi.
Hơn nữa Trương Kế còn là một trong bốn phó thống lĩnh của chiến vực Trung Châu, nếu Trương Kế chết dưới tay ông ta thật, chắc chắn thế lực phía sau hội trưởng lão sẽ không bỏ qua cho gia tộc Cổ Võ họ Trần.
“Phó thống lĩnh Trương, xin bớt giận!”
Hà Hồng Viễn thấy thế, vội bước đến, sợ hãi khuyên: “Chắc chắn cậu Trần không định khiêu khích hội trưởng lão đâu, phó thống lĩnh Trương nể mặt tôi được không?”
Trương Kế không quan tâm, một tay cầm súng, lạnh lùng nhìn Trần Hải Châu.
Trước cao thủ có thực lực mạnh hơn ông ta, trong mắt Trương Kế không hề có vẻ sợ hãi, mà là ý chí chiến đấu nồng đậm.
Trước đó ông ta vừa đột phá Thiên Cảnh nhờ sự hỗ trợ của Dương Thanh, vẫn chưa được đánh với cao thủ Thiên Cảnh, giờ ông ta đang rất muốn đánh với Trần Hải Châu để mài giũa sức chiến đấu của mình.
Với tư cách là cao thủ của chiến vực, tuy Trương Kế vừa đột phá Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ nhưng sức chiến đấu thực tế đã vượt xa Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, có lẽ đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ.
Hai hộ vệ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong phía sau Trần Hải Châu đều nhìn chằm chằm vào Trương Kế, hình như chỉ cần Trương Kế dám ra tay với Trần Hải Châu, họ sẽ giết Trương Kế ngay.
Nét mặt Trần Dương vô cùng nghiêm nghị, là con trai của Trần Hải Châu, anh ta biết rõ bố mình cũng không muốn xung đột với Trương Kế nhiều hơn trong tình huống này.
“Phó thống lĩnh Trương, chỉ là hiểu lầm thôi, ông là phó thống lĩnh của chiến vực Trung Châu, quyền cao chức trọng, chắc sẽ không chấp chúng tôi chứ?”
Trần Dương cười ha hả, nhìn Trương Kế, lập tức nhìn về phía Trần Hải Châu: “Bố, giờ bố là người đại diện cho nhà họ Trần ở Trung Châu, chắc chắn sau này sẽ phải qua lại nhiều với phó thống lĩnh Trương, hôm nay xem như không đánh thì không quen biết!”
Rõ ràng anh ta đang lấy cớ cho Trần Hải Châu, Trần Hải Châu khẽ gật đầu, mỉm cười với Trương Kế: “Phó thống lĩnh Trương, xin lỗi! Hôm khác tôi sẽ mời ông ăn cơm!”
Trương Kế hừ lạnh: “Tôi không có hứng!”
Nụ cười trên mặt Trần Hải Châu lập tức cứng đờ, Trương Kế đúng là không hề nể mặt ông ta!
Sau khi biết Trương Kế đã bước vào Thiên Cảnh, đương nhiên ông ta sẽ không dùng khí thế để uy hiếp Trương Kế nữa, ông ta chăm chú nhìn Trương Kế rồi khoát tay: “Chúng ta đi!”
Ở đây toàn các ông lớn của Trung Châu, nếu ngồi lại tiếp thì chỉ khiến mình thêm bẽ mặt.
Hà Hồng Viễn thấy thế, lập tức cuống lên, khó khăn lắm lão ta mới mời được bố con Trần Hải Châu đến, sao giờ họ lại đi rồi?
Họ đi thì ai đưa Hạ Hà đi đây?
Nhưng sau chuyện vừa rồi, lão ta cũng không dám ngăn cản bố con Trần Hải Châu, chỉ có thể trơ mắt nhìn gia tộc Cổ Võ họ Trần rời đi.
Lúc này Trương Kế mới vui vẻ cất súng đi, tiếp tục uống trà như không có chuyện gì.
Người của gia tộc Cổ Võ họ Trần vừa đi mất, chỉ còn mỗi Dương Thanh ngồi ở bàn đầu tiên.
Tuy có người thầm khó chịu nhưng cũng không dám nói gì.
Dương Thanh dám chống đối người của gia tộc Cổ Võ họ Trần ngay trước đám đông, nói gì đến các ông lớn Trung Châu như họ chứ.
“Cuối cùng cũng không sao!”
Ở bàn của nhà họ Cố, Hạ Lâm thở phào, khẽ vỗ ngực.
Hà Hồng Viễn lạnh lùng nhìn về phía Dương Thanh, hồi nãy Trương Kế đã đứng ra vì Dương Thanh, đương nhiên lão ta cũng không dám đuổi Dương Thanh đi nữa.
“Hôm nay tôi mời các vị đến nhà họ Hà chỉ vì một chuyện, đó là tôi sẽ tuyên bố bổ nhiệm người thừa kế nhà họ Hà vào hôm nay!”
Hà Hồng Viễn bước lên bục, nhìn quanh, nói lớn.
Xung quanh lập tức trở nên yên ắng, mọi người đều nhìn về phía Hà Hồng Viễn, với tư cách là gia tộc giàu nhất Trung Châu, việc bổ nhiệm người thừa kế của nhà họ Hà có liên quan đến phương hướng hợp tác với nhà họ Hà trong tương lai của các thế lực.
“Hà Hùng, bố cậu sắp tuyên bố bổ nhiệm rồi, cậu mau chuẩn bị lên phát biểu đi”.
“Chú hai, chúc mừng! Sau hôm nay, chú sẽ là người thừa kế nhà họ Hà đấy”.
...
Ở bàn của dòng chính nhà họ Hà, những người thuộc dòng chính đều nhìn Hà Hùng với vẻ nịnh nọt.
Hà Hùng kích động gật đầu lia lịa.
Ông ta cứ tưởng mình đã hết duyên với chức người thừa kế từ lâu, không ngờ bố bỗng dưng đổi ý, để ông ta trở thành người thừa kế nhà họ Hà.
Đám đông nhìn về phía Hà Hồng Viễn trên bục.
Hà Hồng Viễn thoáng im lặng rồi lớn tiếng tuyên bố: “Từ hôm nay, người thừa kế nhà họ Hà sẽ là Hà Chí - con trai lớn của tôi!”
Nghe thấy Hà Hồng Viễn nói thế, nụ cười của Hà Hùng đang chuẩn bị bước lên bục lập tức cứng đờ, nét mặt cũng đờ đẫn.
Những người khác thuộc dòng chính nhà họ Hà cũng có vẻ khiếp sợ.
Trong cuộc họp gia tộc khẩn cấp tối qua, chẳng phải Hà Hồng Viễn đã nói sẽ chọn Hà Hùng làm người thừa kế à?
Ngay cả Hà Chí cũng sững sờ, ông ta ngơ ngác hỏi người bên cạnh: “Bố nói sẽ bổ nhiệm tôi làm người thừa kế nhà họ Hà à?”
Người bên cạnh nhìn Hà Chí với vẻ mặt phức tạp, gật đầu: “Đúng là chủ gia tộc vừa bổ nhiệm ông làm người thừa kế!”
“Hà Chí!”
Đúng lúc này, Hà Hồng Viễn nhìn về phía Hà Chí: “Con lên bục phát biểu mấy câu đi!”
Lúc này Hà Chí mới hoàn hồn, cuối cùng ông ta cũng chắc chắn rằng Hà Hồng Viễn vừa bổ nhiệm ông ta làm người thừa kế nhà họ Hà, trên mặt ông ta tràn ngập vẻ kích động, định bước lên bục.
Hà Hùng siết chặt nắm tay, mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Hà Hồng Viễn trên bục.
Ông ta không hiểu, tại sao Hà Hồng Viễn bỗng dưng đổi ý chứ?
Đúng lúc Hà Chí sắp bước lên bục với vẻ mặt đắc ý, Dương Thanh bỗng cười khẩy, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Hà Hồng Viễn bỗng nhìn về phía Dương Thanh, lạnh lùng nói: “Cậu cười cái gì?”
Dương Thanh không trả lời câu hỏi này mà cầm chén trà lên, uống cạn nước trà trong chén.
Sau đó anh đứng dậy, lạnh lùng nhìn Hà Hồng Viễn: “Nếu tôi không nhầm, người thừa kế mà nhà họ Hà sắp bổ nhiệm phải là Hà Hùng nhỉ?”
Con ngươi của Hà Hồng Viễn bỗng co lại, đây là nội dung cuộc họp khẩn cấp của gia tộc tối qua, sao Dương Thanh lại biết?
Hà Hồng Viễn lạnh lùng nói: “Nhà họ Hà tôi bổ nhiệm ai làm người thừa kế thì liên quan gì tới cậu? Chẳng lẽ chủ tịch Dương định nhúng tay vào việc chọn người thừa kế của nhà họ Hà tôi à?”
Dương Thanh cười khẩy, híp mắt nhìn chằm chằm vào Hà Hồng Viễn: “Hà Hồng Viễn, ông chắc chắn rằng muốn để Hà Chí trở thành người thừa kế đúng không?”
Các ông lớn đang có mặt đã khiếp sợ vì hành động của Dương Thanh từ nãy.
Nhưng chuyện khiến họ kinh ngạc hơn vẫn còn ở phía sau, ngay sau đó, Trương Kế cũng nói: “Chủ gia tộc họ Hà, tôi khuyên ông tốt nhất nên suy nghĩ lại!”
Ông ta phóng khí thế ra chỉ để uy hiếp Trương Kế đừng lo chuyện bao đồng thôi, không ngờ Trương Kế cũng bước vào Thiên Cảnh rồi.
Hơn nữa Trương Kế còn là một trong bốn phó thống lĩnh của chiến vực Trung Châu, nếu Trương Kế chết dưới tay ông ta thật, chắc chắn thế lực phía sau hội trưởng lão sẽ không bỏ qua cho gia tộc Cổ Võ họ Trần.
“Phó thống lĩnh Trương, xin bớt giận!”
Hà Hồng Viễn thấy thế, vội bước đến, sợ hãi khuyên: “Chắc chắn cậu Trần không định khiêu khích hội trưởng lão đâu, phó thống lĩnh Trương nể mặt tôi được không?”
Trương Kế không quan tâm, một tay cầm súng, lạnh lùng nhìn Trần Hải Châu.
Trước cao thủ có thực lực mạnh hơn ông ta, trong mắt Trương Kế không hề có vẻ sợ hãi, mà là ý chí chiến đấu nồng đậm.
Trước đó ông ta vừa đột phá Thiên Cảnh nhờ sự hỗ trợ của Dương Thanh, vẫn chưa được đánh với cao thủ Thiên Cảnh, giờ ông ta đang rất muốn đánh với Trần Hải Châu để mài giũa sức chiến đấu của mình.
Với tư cách là cao thủ của chiến vực, tuy Trương Kế vừa đột phá Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ nhưng sức chiến đấu thực tế đã vượt xa Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, có lẽ đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ.
Hai hộ vệ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong phía sau Trần Hải Châu đều nhìn chằm chằm vào Trương Kế, hình như chỉ cần Trương Kế dám ra tay với Trần Hải Châu, họ sẽ giết Trương Kế ngay.
Nét mặt Trần Dương vô cùng nghiêm nghị, là con trai của Trần Hải Châu, anh ta biết rõ bố mình cũng không muốn xung đột với Trương Kế nhiều hơn trong tình huống này.
“Phó thống lĩnh Trương, chỉ là hiểu lầm thôi, ông là phó thống lĩnh của chiến vực Trung Châu, quyền cao chức trọng, chắc sẽ không chấp chúng tôi chứ?”
Trần Dương cười ha hả, nhìn Trương Kế, lập tức nhìn về phía Trần Hải Châu: “Bố, giờ bố là người đại diện cho nhà họ Trần ở Trung Châu, chắc chắn sau này sẽ phải qua lại nhiều với phó thống lĩnh Trương, hôm nay xem như không đánh thì không quen biết!”
Rõ ràng anh ta đang lấy cớ cho Trần Hải Châu, Trần Hải Châu khẽ gật đầu, mỉm cười với Trương Kế: “Phó thống lĩnh Trương, xin lỗi! Hôm khác tôi sẽ mời ông ăn cơm!”
Trương Kế hừ lạnh: “Tôi không có hứng!”
Nụ cười trên mặt Trần Hải Châu lập tức cứng đờ, Trương Kế đúng là không hề nể mặt ông ta!
Sau khi biết Trương Kế đã bước vào Thiên Cảnh, đương nhiên ông ta sẽ không dùng khí thế để uy hiếp Trương Kế nữa, ông ta chăm chú nhìn Trương Kế rồi khoát tay: “Chúng ta đi!”
Ở đây toàn các ông lớn của Trung Châu, nếu ngồi lại tiếp thì chỉ khiến mình thêm bẽ mặt.
Hà Hồng Viễn thấy thế, lập tức cuống lên, khó khăn lắm lão ta mới mời được bố con Trần Hải Châu đến, sao giờ họ lại đi rồi?
Họ đi thì ai đưa Hạ Hà đi đây?
Nhưng sau chuyện vừa rồi, lão ta cũng không dám ngăn cản bố con Trần Hải Châu, chỉ có thể trơ mắt nhìn gia tộc Cổ Võ họ Trần rời đi.
Lúc này Trương Kế mới vui vẻ cất súng đi, tiếp tục uống trà như không có chuyện gì.
Người của gia tộc Cổ Võ họ Trần vừa đi mất, chỉ còn mỗi Dương Thanh ngồi ở bàn đầu tiên.
Tuy có người thầm khó chịu nhưng cũng không dám nói gì.
Dương Thanh dám chống đối người của gia tộc Cổ Võ họ Trần ngay trước đám đông, nói gì đến các ông lớn Trung Châu như họ chứ.
“Cuối cùng cũng không sao!”
Ở bàn của nhà họ Cố, Hạ Lâm thở phào, khẽ vỗ ngực.
Hà Hồng Viễn lạnh lùng nhìn về phía Dương Thanh, hồi nãy Trương Kế đã đứng ra vì Dương Thanh, đương nhiên lão ta cũng không dám đuổi Dương Thanh đi nữa.
“Hôm nay tôi mời các vị đến nhà họ Hà chỉ vì một chuyện, đó là tôi sẽ tuyên bố bổ nhiệm người thừa kế nhà họ Hà vào hôm nay!”
Hà Hồng Viễn bước lên bục, nhìn quanh, nói lớn.
Xung quanh lập tức trở nên yên ắng, mọi người đều nhìn về phía Hà Hồng Viễn, với tư cách là gia tộc giàu nhất Trung Châu, việc bổ nhiệm người thừa kế của nhà họ Hà có liên quan đến phương hướng hợp tác với nhà họ Hà trong tương lai của các thế lực.
“Hà Hùng, bố cậu sắp tuyên bố bổ nhiệm rồi, cậu mau chuẩn bị lên phát biểu đi”.
“Chú hai, chúc mừng! Sau hôm nay, chú sẽ là người thừa kế nhà họ Hà đấy”.
...
Ở bàn của dòng chính nhà họ Hà, những người thuộc dòng chính đều nhìn Hà Hùng với vẻ nịnh nọt.
Hà Hùng kích động gật đầu lia lịa.
Ông ta cứ tưởng mình đã hết duyên với chức người thừa kế từ lâu, không ngờ bố bỗng dưng đổi ý, để ông ta trở thành người thừa kế nhà họ Hà.
Đám đông nhìn về phía Hà Hồng Viễn trên bục.
Hà Hồng Viễn thoáng im lặng rồi lớn tiếng tuyên bố: “Từ hôm nay, người thừa kế nhà họ Hà sẽ là Hà Chí - con trai lớn của tôi!”
Nghe thấy Hà Hồng Viễn nói thế, nụ cười của Hà Hùng đang chuẩn bị bước lên bục lập tức cứng đờ, nét mặt cũng đờ đẫn.
Những người khác thuộc dòng chính nhà họ Hà cũng có vẻ khiếp sợ.
Trong cuộc họp gia tộc khẩn cấp tối qua, chẳng phải Hà Hồng Viễn đã nói sẽ chọn Hà Hùng làm người thừa kế à?
Ngay cả Hà Chí cũng sững sờ, ông ta ngơ ngác hỏi người bên cạnh: “Bố nói sẽ bổ nhiệm tôi làm người thừa kế nhà họ Hà à?”
Người bên cạnh nhìn Hà Chí với vẻ mặt phức tạp, gật đầu: “Đúng là chủ gia tộc vừa bổ nhiệm ông làm người thừa kế!”
“Hà Chí!”
Đúng lúc này, Hà Hồng Viễn nhìn về phía Hà Chí: “Con lên bục phát biểu mấy câu đi!”
Lúc này Hà Chí mới hoàn hồn, cuối cùng ông ta cũng chắc chắn rằng Hà Hồng Viễn vừa bổ nhiệm ông ta làm người thừa kế nhà họ Hà, trên mặt ông ta tràn ngập vẻ kích động, định bước lên bục.
Hà Hùng siết chặt nắm tay, mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Hà Hồng Viễn trên bục.
Ông ta không hiểu, tại sao Hà Hồng Viễn bỗng dưng đổi ý chứ?
Đúng lúc Hà Chí sắp bước lên bục với vẻ mặt đắc ý, Dương Thanh bỗng cười khẩy, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Hà Hồng Viễn bỗng nhìn về phía Dương Thanh, lạnh lùng nói: “Cậu cười cái gì?”
Dương Thanh không trả lời câu hỏi này mà cầm chén trà lên, uống cạn nước trà trong chén.
Sau đó anh đứng dậy, lạnh lùng nhìn Hà Hồng Viễn: “Nếu tôi không nhầm, người thừa kế mà nhà họ Hà sắp bổ nhiệm phải là Hà Hùng nhỉ?”
Con ngươi của Hà Hồng Viễn bỗng co lại, đây là nội dung cuộc họp khẩn cấp của gia tộc tối qua, sao Dương Thanh lại biết?
Hà Hồng Viễn lạnh lùng nói: “Nhà họ Hà tôi bổ nhiệm ai làm người thừa kế thì liên quan gì tới cậu? Chẳng lẽ chủ tịch Dương định nhúng tay vào việc chọn người thừa kế của nhà họ Hà tôi à?”
Dương Thanh cười khẩy, híp mắt nhìn chằm chằm vào Hà Hồng Viễn: “Hà Hồng Viễn, ông chắc chắn rằng muốn để Hà Chí trở thành người thừa kế đúng không?”
Các ông lớn đang có mặt đã khiếp sợ vì hành động của Dương Thanh từ nãy.
Nhưng chuyện khiến họ kinh ngạc hơn vẫn còn ở phía sau, ngay sau đó, Trương Kế cũng nói: “Chủ gia tộc họ Hà, tôi khuyên ông tốt nhất nên suy nghĩ lại!”