Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2161: Nhận nhầm
Dương Thanh gần như bị Cố Thái Sơ đuổi khỏi nhà họ Cố, nhưng anh không phật lòng mà còn thầm vui mừng.
Giờ Hạ Giới giới Cổ Võ và thế tục đã hoàn toàn hòa làm một, để dễ hòa nhập vào thế giới mới hơn, Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ dùng mọi cách để thâu tóm các gia tộc thế tục.
Hầu hết các gia tộc thế tục, nhất là những gia tộc hàng đầu đều muốn nâng cao địa vị của mình bằng cách kết giao với thế gia Cổ Võ, thậm chí sẵn sàng bán những cô gái trẻ trong gia tộc đi.
Nhà họ Cố là gia tộc lớn ở Trung Châu nhưng lại từ chối việc chủ động thông gia với thế gia Cổ Võ, vẫn còn chừng mực.
“Ông, ông đừng giận, Dương Thanh chỉ là người bình thường không biết gì nên mới nói linh tinh, ông rộng lượng, đừng so đo với hạng tầm thường như thế”.
Cố Tư Tư thấy Cố Thái Sơ vẫn rất tức giận, vội bước đến an ủi.
Hạ Lâm cũng nhìn Cố Thái Sơ bằng đôi mắt đỏ hoe: “Ông ơi, cháu xin lỗi, cháu cũng không ngờ Dương Thanh lại nói thế, ông yên tâm, sau này cháu không liên lạc với anh ta nữa đâu ạ”.
Cố Thái Sơ hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại rồi mới nhìn hai đứa cháu của mình.
Cố Thái Sơ nhìn Hạ Lâm, nói: “Lâm, là do ông sai, ông nhìn nhầm người, còn bảo cháu chủ động kết giao với thằng nhóc đó”.
Hạ Lâm vội lắc đầu, cảm thấy rất áy náy: “Ông ơi, chuyện này không liên quan đến ông, có trách thì chỉ trách Dương Thanh không biết điều thôi ạ”.
Cố Thái Sơ không nói gì nữa, thở dài, quay người rời đi.
Cố Thái Sơ nhanh chóng về phòng, gọi quản gia tới.
“Ài!”
Cố Thái Sơ thở dài, nói với vẻ thất vọng: “Tôi cứ tưởng tứ trưởng lão của hội trưởng lão sẽ là một trưởng lão tốt, đứng ra vì dân, không ngờ tứ trưởng lão cũng bất lực trước thế gia Cổ Võ”.
“Có lẽ sau này thế gia Cổ Võ sẽ nắm quyền ở thế tục thật, còn nhà họ Cố chúng ta sẽ không được yên thân vì đã từ chối gia tộc Cổ Võ họ Trần”.
Quản gia nói: “Chủ gia tộc, hay ông nhầm rồi? Có khi nào thanh niên tên Dương Thanh vừa rồi không phải tứ trưởng lão của hội trưởng lão không?”
Nghe thấy thế, Cố Thái Sơ thoáng sửng sốt.
Lão ta nhớ lại, lão ta cho rằng Dương Thanh là tứ trưởng lão vì trước đó, khi ở khách sạn Trung Châu, chiến vực đã mở cuộc họp, nói rằng tứ trưởng lão sẽ đến, nhưng kết quả tứ trưởng lão còn chưa xuất hiện, chiến vực bỗng tuyên bố cuộc họp kết thúc, bảo họ rời khỏi khách sạn Trung Châu.
Kết quả khi rời đi, lão ta lại phát hiện Dương Thanh đang đi thang máy lên tầng thượng một mình.
Lúc đó trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu chỉ có cao thủ của năm thế gia Cổ Võ.
Sau đó có tin, mười lăm cao thủ của năm thế gia Cổ Võ đã bỏ mạng trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu.
Ngoài ra, Hạ Lâm và Cố Tư Tư cũng đã nói với lão ta rằng Dương Thanh đi cùng chuyến bay đến Trung Châu với họ, trùng hợp là khi họ quay về thì cũng là lúc tứ trưởng lão tới Trung Châu.
Cố Thái Sơ nhíu mày: “Chẳng lẽ tôi nhầm thật? Dương Thanh không phải tứ trưởng lão?”
Quản gia vội bước đến, nói: “Chủ gia tộc, tôi nghĩ ông nhầm thật rồi, giờ có thể khẳng định tứ trưởng lão đã đánh chết mười lăm cao thủ của thế gia Cổ Võ trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu”.
“Điều đó có nghĩa là tứ trưởng lão đã hoàn toàn đắc tội với thế gia Cổ Võ, có thể thấy cậu ấy cũng không e ngại thế gia Cổ Võ”.
“Thế nên tứ trưởng lão sẽ không bao giờ cân nhắc vấn đề theo góc nhìn của thế gia Cổ Võ, còn người thanh niên vừa tới nhà họ Cố chúng ta lại luôn nghĩ cho thế gia Cổ Võ cơ mà”.
Cố Thái Sơ cứ cảm thấy sai sai, nhưng sự phân tích của quản gia cũng có lý, tứ trưởng lão thật sự không có lý do gì để nghĩ cho lợi ích của thế gia Cổ Võ cả.
Giờ Hạ Giới giới Cổ Võ và thế tục đã hoàn toàn hòa làm một, để dễ hòa nhập vào thế giới mới hơn, Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ dùng mọi cách để thâu tóm các gia tộc thế tục.
Hầu hết các gia tộc thế tục, nhất là những gia tộc hàng đầu đều muốn nâng cao địa vị của mình bằng cách kết giao với thế gia Cổ Võ, thậm chí sẵn sàng bán những cô gái trẻ trong gia tộc đi.
Nhà họ Cố là gia tộc lớn ở Trung Châu nhưng lại từ chối việc chủ động thông gia với thế gia Cổ Võ, vẫn còn chừng mực.
“Ông, ông đừng giận, Dương Thanh chỉ là người bình thường không biết gì nên mới nói linh tinh, ông rộng lượng, đừng so đo với hạng tầm thường như thế”.
Cố Tư Tư thấy Cố Thái Sơ vẫn rất tức giận, vội bước đến an ủi.
Hạ Lâm cũng nhìn Cố Thái Sơ bằng đôi mắt đỏ hoe: “Ông ơi, cháu xin lỗi, cháu cũng không ngờ Dương Thanh lại nói thế, ông yên tâm, sau này cháu không liên lạc với anh ta nữa đâu ạ”.
Cố Thái Sơ hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại rồi mới nhìn hai đứa cháu của mình.
Cố Thái Sơ nhìn Hạ Lâm, nói: “Lâm, là do ông sai, ông nhìn nhầm người, còn bảo cháu chủ động kết giao với thằng nhóc đó”.
Hạ Lâm vội lắc đầu, cảm thấy rất áy náy: “Ông ơi, chuyện này không liên quan đến ông, có trách thì chỉ trách Dương Thanh không biết điều thôi ạ”.
Cố Thái Sơ không nói gì nữa, thở dài, quay người rời đi.
Cố Thái Sơ nhanh chóng về phòng, gọi quản gia tới.
“Ài!”
Cố Thái Sơ thở dài, nói với vẻ thất vọng: “Tôi cứ tưởng tứ trưởng lão của hội trưởng lão sẽ là một trưởng lão tốt, đứng ra vì dân, không ngờ tứ trưởng lão cũng bất lực trước thế gia Cổ Võ”.
“Có lẽ sau này thế gia Cổ Võ sẽ nắm quyền ở thế tục thật, còn nhà họ Cố chúng ta sẽ không được yên thân vì đã từ chối gia tộc Cổ Võ họ Trần”.
Quản gia nói: “Chủ gia tộc, hay ông nhầm rồi? Có khi nào thanh niên tên Dương Thanh vừa rồi không phải tứ trưởng lão của hội trưởng lão không?”
Nghe thấy thế, Cố Thái Sơ thoáng sửng sốt.
Lão ta nhớ lại, lão ta cho rằng Dương Thanh là tứ trưởng lão vì trước đó, khi ở khách sạn Trung Châu, chiến vực đã mở cuộc họp, nói rằng tứ trưởng lão sẽ đến, nhưng kết quả tứ trưởng lão còn chưa xuất hiện, chiến vực bỗng tuyên bố cuộc họp kết thúc, bảo họ rời khỏi khách sạn Trung Châu.
Kết quả khi rời đi, lão ta lại phát hiện Dương Thanh đang đi thang máy lên tầng thượng một mình.
Lúc đó trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu chỉ có cao thủ của năm thế gia Cổ Võ.
Sau đó có tin, mười lăm cao thủ của năm thế gia Cổ Võ đã bỏ mạng trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu.
Ngoài ra, Hạ Lâm và Cố Tư Tư cũng đã nói với lão ta rằng Dương Thanh đi cùng chuyến bay đến Trung Châu với họ, trùng hợp là khi họ quay về thì cũng là lúc tứ trưởng lão tới Trung Châu.
Cố Thái Sơ nhíu mày: “Chẳng lẽ tôi nhầm thật? Dương Thanh không phải tứ trưởng lão?”
Quản gia vội bước đến, nói: “Chủ gia tộc, tôi nghĩ ông nhầm thật rồi, giờ có thể khẳng định tứ trưởng lão đã đánh chết mười lăm cao thủ của thế gia Cổ Võ trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu”.
“Điều đó có nghĩa là tứ trưởng lão đã hoàn toàn đắc tội với thế gia Cổ Võ, có thể thấy cậu ấy cũng không e ngại thế gia Cổ Võ”.
“Thế nên tứ trưởng lão sẽ không bao giờ cân nhắc vấn đề theo góc nhìn của thế gia Cổ Võ, còn người thanh niên vừa tới nhà họ Cố chúng ta lại luôn nghĩ cho thế gia Cổ Võ cơ mà”.
Cố Thái Sơ cứ cảm thấy sai sai, nhưng sự phân tích của quản gia cũng có lý, tứ trưởng lão thật sự không có lý do gì để nghĩ cho lợi ích của thế gia Cổ Võ cả.