Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2158: Không tiễn
Dương Thanh lẩm bẩm: “Xem ra cách của mình vẫn quá hiền”.
Nhưng anh cũng hiểu, những cao thủ của thế gia Cổ Võ đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của anh đều bị anh giết hoặc sợ mất mật rồi, họ không dám gây chuyện nữa.
Nhưng vẫn còn rất nhiều cao thủ của thế gia Cổ Võ chỉ nghe đồn về thực lực của anh nên không thực sự kiêng dè anh.
Anh phải thể hiện thực lực tuyệt đối trước những cao thủ của thế gia Cổ Võ đó thì họ mới hiểu được sự mạnh mẽ của anh.
Anh cũng không vội tiết lộ thân phận, anh muốn xem xem nhà họ Trần sẽ làm gì, liệu Cố Thái Sơ có đồng ý với yêu cầu vô lý của nhà họ Trần không.
Đúng lúc này, Cố Thái Sơ và Trần Hải Châu bước ra khỏi phòng.
Cố Thái Sơ vẫn bình tĩnh, còn sắc mặt của Trần Hải Châu thì hết sức u ám, rõ ràng đang không hài lòng với cuộc trò chuyện vừa rồi.
“Bố, cô gái này cũng không tệ, con muốn nạp cả cô ta làm thiếp!”
Đúng lúc này, Trần Dương bước đến, nói với Trần Hải Châu, còn chỉ vào Hạ Lâm.
Trần Hải Châu chỉ thản nhiên liếc Hạ Lâm rồi nhìn về phía Cố Thái Sơ: “Chủ gia tộc họ Cố, chú chắc chắn rằng sẽ không làm thông gia với nhà họ Trần à? Chú phải biết rằng với thực lực của nhà họ Trần, nếu nhà họ Cố làm thông gia với nhà họ Trần thì sẽ nhanh chóng trở thành một trong các gia tộc đứng đầu Trung Châu”.
Cố Thái Sơ hừ lạnh: “Hồi nãy tôi đã nói rất rõ, nhà họ Cố chúng tôi không cần làm thông gia với nhà họ Trần, không bao giờ có chuyện con gái nhà họ Cố làm thiếp cho nhà họ Trần đâu!”
“Đương nhiên, nếu người nhà họ Trần có thể dùng tình cảm chân thành để khiến con gái nhà họ Cố cảm động, chỉ cần đối phương bằng lòng, tôi cũng sẽ đồng ý chuyện thông gia”.
“Nhưng nếu nhà họ Trần định dùng vũ lực để ép con gái nhà họ Cố làm thiếp cho nhà họ Trần thì không bao giờ!”
Sau khi nghe thấy Cố Thái Sơ nói thế, Cố Tư Tư vẫn đang lo lắng về chuyện này không khỏi rơi nước mắt, nhìn ông nội mình bằng đôi mắt đỏ hoe.
Cô ta cứ tưởng rất có thể Cố Thái Sơ sẽ để cô ta làm thiếp cho Trần Dương vì lợi ích của gia tộc, không ngờ ông nội lại từ chối.
“Tốt! Tốt lắm!”
Trần Hải Châu híp mắt nhìn chằm chằm vào Cố Thái Sơ: “Nếu chủ gia tộc họ Cố đã không đồng ý thì thôi! Trung Châu không chỉ có mình nhà họ Cố, cho dù nhà họ Cố không bằng lòng, tôi nghĩ vẫn còn rất nhiều gia tộc ở Trung Châu muốn làm thông gia với nhà họ Trần chúng tôi”.
“Hừ!”
Cố Thái Sơ lạnh lùng nói: “Tạm biệt, không tiễn!”
Trong mắt Trần Hải Châu lóe lên sát khí, người mà ông ta đưa tới nhà họ Cố cũng phóng khí thế ra, chỉ cần Trần Hải Châu nói một câu, họ sẽ đồng loạt ra tay.
Cố Thái Sơ không hề sợ hãi, đối mặt với Trần Hải Châu.
“Chúng ta đi!”
Trần Hải Châu nhìn chằm chằm vào Cố Thái Sơ một lúc lâu, cuối cùng cũng quay người rời đi.
Người nhà họ Trần nhanh chóng đi hết, trước khi đi, Trần Dương còn híp mắt nhìn Cố Tư Tư và Hạ Lâm.
“Ông ngoại, ông không sao chứ?”
Hạ Lâm vội bước đến, lo lắng nhìn Cố Thái Sơ.
Cố Thái Sơ mỉm cười chua xót, lắc đầu, xoa đầu Hạ Lâm với vẻ hiền từ, cười nói: “Giờ ngay cả tứ trưởng lão cũng đã đến Trung Châu rồi, người của thế gia Cổ Võ không hống hách được lâu nữa đâu”.
Lão ta nói rồi mới nhìn về phía Dương Thanh, cười nói: “Tiểu Lâm, chắc đây là người bạn cháu gặp trên máy bay mà cháu bảo ông nhỉ?”
Nhưng anh cũng hiểu, những cao thủ của thế gia Cổ Võ đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của anh đều bị anh giết hoặc sợ mất mật rồi, họ không dám gây chuyện nữa.
Nhưng vẫn còn rất nhiều cao thủ của thế gia Cổ Võ chỉ nghe đồn về thực lực của anh nên không thực sự kiêng dè anh.
Anh phải thể hiện thực lực tuyệt đối trước những cao thủ của thế gia Cổ Võ đó thì họ mới hiểu được sự mạnh mẽ của anh.
Anh cũng không vội tiết lộ thân phận, anh muốn xem xem nhà họ Trần sẽ làm gì, liệu Cố Thái Sơ có đồng ý với yêu cầu vô lý của nhà họ Trần không.
Đúng lúc này, Cố Thái Sơ và Trần Hải Châu bước ra khỏi phòng.
Cố Thái Sơ vẫn bình tĩnh, còn sắc mặt của Trần Hải Châu thì hết sức u ám, rõ ràng đang không hài lòng với cuộc trò chuyện vừa rồi.
“Bố, cô gái này cũng không tệ, con muốn nạp cả cô ta làm thiếp!”
Đúng lúc này, Trần Dương bước đến, nói với Trần Hải Châu, còn chỉ vào Hạ Lâm.
Trần Hải Châu chỉ thản nhiên liếc Hạ Lâm rồi nhìn về phía Cố Thái Sơ: “Chủ gia tộc họ Cố, chú chắc chắn rằng sẽ không làm thông gia với nhà họ Trần à? Chú phải biết rằng với thực lực của nhà họ Trần, nếu nhà họ Cố làm thông gia với nhà họ Trần thì sẽ nhanh chóng trở thành một trong các gia tộc đứng đầu Trung Châu”.
Cố Thái Sơ hừ lạnh: “Hồi nãy tôi đã nói rất rõ, nhà họ Cố chúng tôi không cần làm thông gia với nhà họ Trần, không bao giờ có chuyện con gái nhà họ Cố làm thiếp cho nhà họ Trần đâu!”
“Đương nhiên, nếu người nhà họ Trần có thể dùng tình cảm chân thành để khiến con gái nhà họ Cố cảm động, chỉ cần đối phương bằng lòng, tôi cũng sẽ đồng ý chuyện thông gia”.
“Nhưng nếu nhà họ Trần định dùng vũ lực để ép con gái nhà họ Cố làm thiếp cho nhà họ Trần thì không bao giờ!”
Sau khi nghe thấy Cố Thái Sơ nói thế, Cố Tư Tư vẫn đang lo lắng về chuyện này không khỏi rơi nước mắt, nhìn ông nội mình bằng đôi mắt đỏ hoe.
Cô ta cứ tưởng rất có thể Cố Thái Sơ sẽ để cô ta làm thiếp cho Trần Dương vì lợi ích của gia tộc, không ngờ ông nội lại từ chối.
“Tốt! Tốt lắm!”
Trần Hải Châu híp mắt nhìn chằm chằm vào Cố Thái Sơ: “Nếu chủ gia tộc họ Cố đã không đồng ý thì thôi! Trung Châu không chỉ có mình nhà họ Cố, cho dù nhà họ Cố không bằng lòng, tôi nghĩ vẫn còn rất nhiều gia tộc ở Trung Châu muốn làm thông gia với nhà họ Trần chúng tôi”.
“Hừ!”
Cố Thái Sơ lạnh lùng nói: “Tạm biệt, không tiễn!”
Trong mắt Trần Hải Châu lóe lên sát khí, người mà ông ta đưa tới nhà họ Cố cũng phóng khí thế ra, chỉ cần Trần Hải Châu nói một câu, họ sẽ đồng loạt ra tay.
Cố Thái Sơ không hề sợ hãi, đối mặt với Trần Hải Châu.
“Chúng ta đi!”
Trần Hải Châu nhìn chằm chằm vào Cố Thái Sơ một lúc lâu, cuối cùng cũng quay người rời đi.
Người nhà họ Trần nhanh chóng đi hết, trước khi đi, Trần Dương còn híp mắt nhìn Cố Tư Tư và Hạ Lâm.
“Ông ngoại, ông không sao chứ?”
Hạ Lâm vội bước đến, lo lắng nhìn Cố Thái Sơ.
Cố Thái Sơ mỉm cười chua xót, lắc đầu, xoa đầu Hạ Lâm với vẻ hiền từ, cười nói: “Giờ ngay cả tứ trưởng lão cũng đã đến Trung Châu rồi, người của thế gia Cổ Võ không hống hách được lâu nữa đâu”.
Lão ta nói rồi mới nhìn về phía Dương Thanh, cười nói: “Tiểu Lâm, chắc đây là người bạn cháu gặp trên máy bay mà cháu bảo ông nhỉ?”