Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2145: Sức chiến đấu thực sự
Một chiếc ô tô màu đen đang chạy về phía chiến vực Trung Châu.
Trong xe, Mạnh Thiên Lan cười tươi roi rói, cầm lọ sứ trắng chứa Tiểu Linh Đan trên tay.
“Không ngờ Tề Thiên Hà lại hào phóng thế, tiện tay đưa một triệu linh thạch hạ phẩm và Tiểu Linh Đan cho người khác”.
Mạnh Thiên Lan kích động nói, còn nói thêm: “Không được! Cứ về thế này thì tiếc lắm, tôi phải đến cứ điểm của gia tộc Bách Lý và các gia tộc Cổ Võ khác ở Trung Châu!”
Khóe miệng của Trương Kế đang lái xe giật giật, ông ta mặc kệ Mạnh Thiên Lan, vẫn lái xe về phía trụ sở chính của chiến vực Trung Châu.
Dương Thanh mỉm cười nhìn về phía Mạnh Thiên Lan, vẫn có cảm giác như hồi đầu.
Thấy Trương Kế không có phản ứng gì, Mạnh Thiên Lan vội nói: “Phó thống lĩnh Trương, ông mau quay xe đến gia tộc Bách Lý đi!”
Lúc này Dương Thanh mới lên tiếng: “Thiên Lan, cô đừng nghịch nữa, tôi đã đến gia tộc Bách Lý, thống lĩnh Diệp cũng đã tới mấy gia tộc lớn khác rồi”.
“Hơn nữa, cho dù cô đến cứ điểm của các gia tộc khác ở Trung Châu thì có lẽ cũng không đạt được lợi ích gì đâu”.
“Tề Thiên Hà không hề đơn giản, tôi đã cảm nhận được khí thế như có như không từ ông ta, tôi nghi ngờ cảnh giới của ông ta vẫn còn đó”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, nụ cười trên mặt Mạnh Thiên Lan biến mất, sắc mặt cô ta nghiêm nghị hẳn lên.
Mạnh Thiên Lan nói: “Không thể nào, Tề Thiên Hà rất nổi tiếng ở Hạ Giới giới Cổ Võ, ông ta từng tự hủy tu vi vì một cô gái, chuyện này đã khiến cả Hạ Giới giới Cổ Võ chấn động”.
Trương Kế đang lái xe cũng nói: “Trong tài liệu mà hội trưởng lão gửi cho chúng tôi, đúng là Tề Thiên Hà của nhà họ Tề đã tự hủy hết võ đạo”.
Dương Thanh nhíu mày, thoáng im lặng rồi nghiêm nghị nói: “Thế thì lạ thật, rõ ràng tôi đã cảm nhận được áp lực vô hình từ ông ta, tôi chỉ cảm nhận được áp lực như thế từ những cao thủ mạnh hơn tôi”.
“Hai người nói xem, có khi nào trước đó ông ta đã tự hủy võ đạo thật nhưng đó chỉ là biểu hiện giả dối, hoặc sau khi tự hủy võ đạo, ông ta đã đạt được kỳ ngộ mới nên tu luyện lại từ đầu không?”
Mạnh Thiên Lan nhìn Dương Thanh, nói: “Nếu đó chỉ là biểu hiện giả dối, vậy biết bao người ở Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ nhìn nhầm à? Nếu ông ta tự hủy võ đạo xong lại đạt được kỳ ngộ mới thì nghe cũng hơi vô lý đúng không?”
“Ông ta tự hủy võ đạo vào ba năm trước, chỉ sau ba năm ngắn ngủi, từ một người vô dụng tự phế võ đạo, ông ta đã trở thành cao thủ Thiên Cảnh mạnh hơn hẳn cậu, có hơi khoa trương quá không thế?”
Dương Thanh cũng không hiểu nổi nguyên nhân, đành nói: “Chắc do tôi cảm nhận nhầm!”
Mạnh Thiên Lan nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, hỏi: “Dương Thanh, cậu nói thật với tôi đi, rốt cuộc sức chiến đấu của cậu bây giờ mạnh đến mức nào? Là Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong à? Hay Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ thế?”
Dương Thanh mỉm cười, không nói gì.
Anh có thể cảm nhận được, cảnh giới của Mạnh Thiên Lan bây giờ là Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, với sự hiểu biết của anh về Mạnh Thiên Lan, nếu Mạnh Thiên Lan dốc toàn lực thì có lẽ sẽ có sức chiến đấu ngang với Thiên Cảnh Nhất Phẩm hậu kỳ, thậm chí là Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong.
Năm đó ở biên giới phía Tây, Mạnh Thiên Lan từng một mình đánh chết cao thủ của năm nước đối địch, được phong Chiến Thần sau một trận chiến.
Những cao thủ có kinh nghiệm trên chiến trường như Mạnh Thiên Lan đều là thiên tài có thể vượt cảnh giới để đánh bại kẻ địch.
Thấy Dương Thanh chỉ cười chứ không nói gì, Mạnh Thiên Lan lập tức mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu đừng bảo tôi là sức chiến đấu của cậu bây giờ đã vượt xa Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ nhé? Chẳng lẽ sức chiến đấu của cậu đã sánh ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ rồi à?”
“Nếu tôi không cảm nhận nhầm, chắc cảnh giới của cậu là Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ đúng không?”
Dương Thanh cười nói: “Cô đoán không sai, đúng là tôi có cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ, nhưng cô vẫn chưa nắm rõ sức chiến đấu của tôi”.
Trước đó, Dương Thanh đã một mình đối phó với mười lăm cao thủ của năm thế gia Cổ Võ trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu, còn Mạnh Thiên Lan thì dẫn người đến nhà họ Tề nên cũng không biết chiến tích một mình giết hết mười lăm cao thủ của Dương Thanh.
Trương Kế đang lái xe cười nói: “Đội trưởng Mạnh, cô đánh giá thấp thực lực của tứ trưởng lão rồi!”
“Sao cơ?”
Mạnh Thiên Lan mở to mắt: “Cậu ấy chỉ có cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ, tôi đã đoán sức chiến đấu của cậu ấy sánh ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ mà vẫn đánh giá thấp cậu ấy à?”
Trương Kế cười nói: “Khi cô dẫn người đến nhà họ Tề, trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu, mỗi người đại diện của năm thế gia Cổ Võ đã dẫn một cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong và một cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ đến, hay nói cách khác, có tổng cộng năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ, năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, bốn người đại diện có cảnh giới Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ và một người đại diện có cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong”.
“Tứ trưởng lão đã một mình giết hết mười lăm cao thủ này trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu”.
Khi nói đến đây, trên mặt Trương Kế tràn ngập vẻ tự hào, như thể chiến tích nghịch thiên của Dương Thanh cũng là của ông ta.
Mạnh Thiên Lan mở to mắt, há miệng, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hãi và không dám tin.
Cô ta nhìn Dương Thanh đang mỉm cười, bỗng có cảm giác như đang mơ.
Một lúc lâu sau, cô ta mới hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ, cô ta nhìn Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp: “Tức là cậu có sức chiến đấu sánh ngang với Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ khi ở cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ à?”
Dương Thanh gật đầu: “Cũng có thể nói là như thế!”
Mạnh Thiên Lan trừng mắt nhìn Dương Thanh: “Vậy trước đó tôi nói muốn so tài với cậu, cậu cũng không từ chối, tôi thấy cậu cố tình chờ được ức hiếp cô gái yếu ớt như tôi đúng không?”
Sau khi biết sức chiến đấu thực sự của Dương Thanh, Mạnh Thiên Lan không hề bất mãn khi bị vượt xa mà rất kích động và tự hào.
Mạnh Thiên Lan cười nói: “Khó trách hội trưởng lão lại để cậu trở thành tứ trưởng lão của hội trưởng lão, với sức chiến đấu của cậu bây giờ, đúng là cậu có tư cách này”.
Không lâu sau đó, đám người đã về đến chiến vực Trung Châu.
Diệp Chiến Quốc đích thân đón Dương Thanh, trong tiệc ăn mừng, Diệp Chiến Quốc cười lớn: “Có gọi tứ trưởng lão là thiên tài số một Chiêu Châu cũng không quá chút nào!”
Người của chiến vực Trung Châu đều hết sức vui mừng, lâu lắm rồi họ không kích động như hôm nay.
Sau bữa tiệc, Mạnh Thiên Lan và Dương Thanh đi dạo trên đường phố Trung Châu.
“Dương Thanh, rốt cuộc tình trạng của cậu bây giờ là sao thế? Tại sao cậu chỉ có cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ nhưng sức chiến đấu lại mạnh như vậy? Việc này không phù hợp với quy luật của võ đạo”.
Mạnh Thiên Lan bỗng lo lắng nhìn Dương Thanh, nói.
Thấy dáng vẻ lo lắng của Mạnh Thiên Lan, Dương Thanh cảm thấy rất ấm áp, anh lắc đầu: “Tôi cũng không biết, từ sau khi đột phá Thiên Cảnh, sức chiến đấu của tôi đã bắt đầu tăng vọt, nhất là khi tôi đột phá từ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ, sức chiến đấu của tôi càng tăng khủng khiếp hơn”.
“Tôi có cảm giác cảnh giới của tôi khác hẳn với sự phân chia cảnh giới trong võ đạo! Tuy có vẻ cảnh giới của tôi chỉ là Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ nhưng thật ra không phải thế, mà đó là một cảnh giới mới sánh ngang với Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ!”
Nghe thấy thế, Mạnh Thiên Lan lập tức biến sắc, cô ta kinh ngạc nói: “Tôi biết đã xảy ra chuyện gì rồi!”
Trong xe, Mạnh Thiên Lan cười tươi roi rói, cầm lọ sứ trắng chứa Tiểu Linh Đan trên tay.
“Không ngờ Tề Thiên Hà lại hào phóng thế, tiện tay đưa một triệu linh thạch hạ phẩm và Tiểu Linh Đan cho người khác”.
Mạnh Thiên Lan kích động nói, còn nói thêm: “Không được! Cứ về thế này thì tiếc lắm, tôi phải đến cứ điểm của gia tộc Bách Lý và các gia tộc Cổ Võ khác ở Trung Châu!”
Khóe miệng của Trương Kế đang lái xe giật giật, ông ta mặc kệ Mạnh Thiên Lan, vẫn lái xe về phía trụ sở chính của chiến vực Trung Châu.
Dương Thanh mỉm cười nhìn về phía Mạnh Thiên Lan, vẫn có cảm giác như hồi đầu.
Thấy Trương Kế không có phản ứng gì, Mạnh Thiên Lan vội nói: “Phó thống lĩnh Trương, ông mau quay xe đến gia tộc Bách Lý đi!”
Lúc này Dương Thanh mới lên tiếng: “Thiên Lan, cô đừng nghịch nữa, tôi đã đến gia tộc Bách Lý, thống lĩnh Diệp cũng đã tới mấy gia tộc lớn khác rồi”.
“Hơn nữa, cho dù cô đến cứ điểm của các gia tộc khác ở Trung Châu thì có lẽ cũng không đạt được lợi ích gì đâu”.
“Tề Thiên Hà không hề đơn giản, tôi đã cảm nhận được khí thế như có như không từ ông ta, tôi nghi ngờ cảnh giới của ông ta vẫn còn đó”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, nụ cười trên mặt Mạnh Thiên Lan biến mất, sắc mặt cô ta nghiêm nghị hẳn lên.
Mạnh Thiên Lan nói: “Không thể nào, Tề Thiên Hà rất nổi tiếng ở Hạ Giới giới Cổ Võ, ông ta từng tự hủy tu vi vì một cô gái, chuyện này đã khiến cả Hạ Giới giới Cổ Võ chấn động”.
Trương Kế đang lái xe cũng nói: “Trong tài liệu mà hội trưởng lão gửi cho chúng tôi, đúng là Tề Thiên Hà của nhà họ Tề đã tự hủy hết võ đạo”.
Dương Thanh nhíu mày, thoáng im lặng rồi nghiêm nghị nói: “Thế thì lạ thật, rõ ràng tôi đã cảm nhận được áp lực vô hình từ ông ta, tôi chỉ cảm nhận được áp lực như thế từ những cao thủ mạnh hơn tôi”.
“Hai người nói xem, có khi nào trước đó ông ta đã tự hủy võ đạo thật nhưng đó chỉ là biểu hiện giả dối, hoặc sau khi tự hủy võ đạo, ông ta đã đạt được kỳ ngộ mới nên tu luyện lại từ đầu không?”
Mạnh Thiên Lan nhìn Dương Thanh, nói: “Nếu đó chỉ là biểu hiện giả dối, vậy biết bao người ở Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ nhìn nhầm à? Nếu ông ta tự hủy võ đạo xong lại đạt được kỳ ngộ mới thì nghe cũng hơi vô lý đúng không?”
“Ông ta tự hủy võ đạo vào ba năm trước, chỉ sau ba năm ngắn ngủi, từ một người vô dụng tự phế võ đạo, ông ta đã trở thành cao thủ Thiên Cảnh mạnh hơn hẳn cậu, có hơi khoa trương quá không thế?”
Dương Thanh cũng không hiểu nổi nguyên nhân, đành nói: “Chắc do tôi cảm nhận nhầm!”
Mạnh Thiên Lan nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, hỏi: “Dương Thanh, cậu nói thật với tôi đi, rốt cuộc sức chiến đấu của cậu bây giờ mạnh đến mức nào? Là Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong à? Hay Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ thế?”
Dương Thanh mỉm cười, không nói gì.
Anh có thể cảm nhận được, cảnh giới của Mạnh Thiên Lan bây giờ là Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, với sự hiểu biết của anh về Mạnh Thiên Lan, nếu Mạnh Thiên Lan dốc toàn lực thì có lẽ sẽ có sức chiến đấu ngang với Thiên Cảnh Nhất Phẩm hậu kỳ, thậm chí là Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong.
Năm đó ở biên giới phía Tây, Mạnh Thiên Lan từng một mình đánh chết cao thủ của năm nước đối địch, được phong Chiến Thần sau một trận chiến.
Những cao thủ có kinh nghiệm trên chiến trường như Mạnh Thiên Lan đều là thiên tài có thể vượt cảnh giới để đánh bại kẻ địch.
Thấy Dương Thanh chỉ cười chứ không nói gì, Mạnh Thiên Lan lập tức mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu đừng bảo tôi là sức chiến đấu của cậu bây giờ đã vượt xa Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ nhé? Chẳng lẽ sức chiến đấu của cậu đã sánh ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ rồi à?”
“Nếu tôi không cảm nhận nhầm, chắc cảnh giới của cậu là Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ đúng không?”
Dương Thanh cười nói: “Cô đoán không sai, đúng là tôi có cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ, nhưng cô vẫn chưa nắm rõ sức chiến đấu của tôi”.
Trước đó, Dương Thanh đã một mình đối phó với mười lăm cao thủ của năm thế gia Cổ Võ trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu, còn Mạnh Thiên Lan thì dẫn người đến nhà họ Tề nên cũng không biết chiến tích một mình giết hết mười lăm cao thủ của Dương Thanh.
Trương Kế đang lái xe cười nói: “Đội trưởng Mạnh, cô đánh giá thấp thực lực của tứ trưởng lão rồi!”
“Sao cơ?”
Mạnh Thiên Lan mở to mắt: “Cậu ấy chỉ có cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ, tôi đã đoán sức chiến đấu của cậu ấy sánh ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ mà vẫn đánh giá thấp cậu ấy à?”
Trương Kế cười nói: “Khi cô dẫn người đến nhà họ Tề, trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu, mỗi người đại diện của năm thế gia Cổ Võ đã dẫn một cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong và một cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ đến, hay nói cách khác, có tổng cộng năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ, năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, bốn người đại diện có cảnh giới Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ và một người đại diện có cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong”.
“Tứ trưởng lão đã một mình giết hết mười lăm cao thủ này trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu”.
Khi nói đến đây, trên mặt Trương Kế tràn ngập vẻ tự hào, như thể chiến tích nghịch thiên của Dương Thanh cũng là của ông ta.
Mạnh Thiên Lan mở to mắt, há miệng, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hãi và không dám tin.
Cô ta nhìn Dương Thanh đang mỉm cười, bỗng có cảm giác như đang mơ.
Một lúc lâu sau, cô ta mới hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ, cô ta nhìn Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp: “Tức là cậu có sức chiến đấu sánh ngang với Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ khi ở cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ à?”
Dương Thanh gật đầu: “Cũng có thể nói là như thế!”
Mạnh Thiên Lan trừng mắt nhìn Dương Thanh: “Vậy trước đó tôi nói muốn so tài với cậu, cậu cũng không từ chối, tôi thấy cậu cố tình chờ được ức hiếp cô gái yếu ớt như tôi đúng không?”
Sau khi biết sức chiến đấu thực sự của Dương Thanh, Mạnh Thiên Lan không hề bất mãn khi bị vượt xa mà rất kích động và tự hào.
Mạnh Thiên Lan cười nói: “Khó trách hội trưởng lão lại để cậu trở thành tứ trưởng lão của hội trưởng lão, với sức chiến đấu của cậu bây giờ, đúng là cậu có tư cách này”.
Không lâu sau đó, đám người đã về đến chiến vực Trung Châu.
Diệp Chiến Quốc đích thân đón Dương Thanh, trong tiệc ăn mừng, Diệp Chiến Quốc cười lớn: “Có gọi tứ trưởng lão là thiên tài số một Chiêu Châu cũng không quá chút nào!”
Người của chiến vực Trung Châu đều hết sức vui mừng, lâu lắm rồi họ không kích động như hôm nay.
Sau bữa tiệc, Mạnh Thiên Lan và Dương Thanh đi dạo trên đường phố Trung Châu.
“Dương Thanh, rốt cuộc tình trạng của cậu bây giờ là sao thế? Tại sao cậu chỉ có cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ nhưng sức chiến đấu lại mạnh như vậy? Việc này không phù hợp với quy luật của võ đạo”.
Mạnh Thiên Lan bỗng lo lắng nhìn Dương Thanh, nói.
Thấy dáng vẻ lo lắng của Mạnh Thiên Lan, Dương Thanh cảm thấy rất ấm áp, anh lắc đầu: “Tôi cũng không biết, từ sau khi đột phá Thiên Cảnh, sức chiến đấu của tôi đã bắt đầu tăng vọt, nhất là khi tôi đột phá từ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ, sức chiến đấu của tôi càng tăng khủng khiếp hơn”.
“Tôi có cảm giác cảnh giới của tôi khác hẳn với sự phân chia cảnh giới trong võ đạo! Tuy có vẻ cảnh giới của tôi chỉ là Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ nhưng thật ra không phải thế, mà đó là một cảnh giới mới sánh ngang với Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ!”
Nghe thấy thế, Mạnh Thiên Lan lập tức biến sắc, cô ta kinh ngạc nói: “Tôi biết đã xảy ra chuyện gì rồi!”