Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2134: Dễ dàng áp đảo
Nếu Hạ Hà đã không muốn nhiều lời, Dương Thanh cũng không hỏi thêm.
Sau khi ăn khuya xong, Dương Thanh thanh toán rồi nói: “Tôi còn việc khác phải xử lý, không tiễn cô về được”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Hạ Hà lập tức cuống lên, vội hỏi: “Có phải sau này chúng ta sẽ không gặp nhau nữa không?”
Dương Thanh lắc đầu: “Cô cứ yên tâm! Những gì mà tôi vừa đồng ý với cô sẽ luôn có tác dụng! Kiếp này tôi sẽ bảo vệ cô an toàn! Giờ tôi có chuyện quan trọng phải làm thật, cô tự về nhà họ Hà nhé!”
Lúc này Hạ Hà mới bớt lo nhưng cô ta vẫn thấy hơi không nỡ, mỗi lần ở riêng với Dương Thanh, cô ta luôn cảm thấy vô cùng dễ chịu, chỉ muốn đi theo Dương Thanh cả đời.
Hạ Hà nhìn Dương Thanh, nói: “Nếu anh bận chuyện khác thì tôi cũng không quấy rầy anh nữa, hôm khác gặp!”
Dương Thanh khẽ gật đầu, anh vừa định rời đi thì nhìn thấy có ba người đi về phía mình.
Anh lập tức nhíu mày.
“Khoan đã!”
Anh bỗng đi tới trước mặt Hạ Hà, nói với Hạ Hà đang ngờ vực: “Tôi đưa cô về nhà họ Hà trước!”
“Thật à?”
Hạ Hà lập tức mừng rỡ.
Dương Thanh khẽ gật đầu, lập tức kéo tay Hạ Hà đi về phía trước.
Được Dương Thanh bất ngờ kéo tay, tim Hạ Hà đập thình thịch, trên mặt tràn ngập vẻ ngượng ngùng, cô ta để mặc Dương Thanh kéo tay mình rời khỏi Thành Cửu Châu.
Nhưng cô ta còn chưa kịp hưởng thụ sự ấm áp này thì họ đã bị hai cao thủ trung niên của thế gia Cổ Võ chắn đường.
“Này nhãi, mau buông Hạ Hà ra cho tôi!”
Phía sau Dương Thanh và Hạ Hà, một thanh niên khoảng 30 tuổi tức giận nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, quát.
Nghe thấy giọng đối phương, lúc này Hạ Hà mới nhìn thấy mặt đối phương, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch.
Tuy cô ta rất sợ nhưng vẫn giữ chặt tay Dương Thanh, căm tức nhìn người thanh niên: “Từ Đạt, anh định làm gì?”
Nét mặt Từ Đạt hết sức dữ tợn, anh ta tức giận mắng: “Con ả đê tiện, tôi coi trọng cô là vinh dự của cả nhà họ Hà cô, ông nội cô liên tục bảo tôi rằng cô chưa bao giờ hẹn hò, không ngờ cô lại lén đi với thằng đàn ông khác sau lưng tôi”.
“Cô tin chỉ một câu nói của tôi có thể xóa sổ cả nhà họ Hà ở Trung Châu không hả?”
Dương Thanh híp mắt nhìn chằm chằm vào Từ Đạt, đối phương là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, còn có hai cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ đi theo, rõ ràng đối phương là người của Hạ Giới giới Cổ Võ.
Đối phương họ Từ, chẳng lẽ là người của gia tộc Cổ Võ họ Từ à?
Hơn nữa Từ Đạt trông hơi giống Từ Chấn Hoa vừa bị Dương Thanh giết trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu.
Dương Thanh chợt hỏi: “Từ Chấn Hoa và anh có quan hệ gì?”
Từ Đạt ngạo nghễ nói: “Từ Chấn Hoa là chú ruột tôi, cũng là người đại diện cho gia tộc Cổ Võ họ Từ ở Trung Châu!”
Nghe thấy Từ Đạt nói thế, sắc mặt Hạ Hà càng trắng hơn.
Cô ta đã về nhà họ Hà được một khoảng thời gian, đương nhiên cũng biết một số chuyện liên quan tới Hạ Giới giới Cổ Võ, ở thế gia Cổ Võ, chỉ những người quyền quý thuộc dòng chính mới có thể trở thành người đại diện cho cả thế gia Cổ Võ ở Trung Châu.
Chú Từ Đạt lại là người đại diện cho gia tộc Cổ Võ họ Từ ở Trung Châu.
Nếu Từ Đạt muốn đối phó với Dương Thanh thì chẳng phải sẽ dễ như bỡn à?
Hạ Hà càng nghĩ càng lo lắng.
Cô ta buông tay Dương Thanh ra theo phản xạ, vội giải thích với Từ Đạt: “Anh đừng hiểu lầm! Dương Thanh chỉ là bạn tôi thôi, giữa chúng tôi không có gì hết”.
Sao Dương Thanh lại không hiểu ý Hạ Hà chứ?
Đúng lúc Hạ Hà buông tay anh ra, anh bỗng kéo mạnh tay Hạ Hà, kéo thẳng cô ta vào lòng anh.
Tim Hạ Hà đập thình thịch, đương nhiên cô ta rất hưởng thụ cái ôm này, cũng đã mong chờ nó từ lâu, nhưng trong tình huống này, đương nhiên cô ta sẽ không muốn ở trong vòng tay của Dương Thanh.
Nhưng cô ta không thể tránh được cái ôm của anh.
“Dương Thanh, anh làm gì thế? Mau buông tôi ra đi!”
Cô ta vừa giãy giụa vừa nói, cuống đến mức sắp khóc.
Từ Đạt thấy thế thì càng tức giận hơn, anh ta nói với vẻ dữ tợn: “Cậu chán sống rồi! Tôi cảnh cáo cậu lần cuối cùng, bằng không, chắc chắn tôi sẽ cho cậu biết ý nghĩa của nhà họ Từ ở Trung Châu đấy”.
Dương Thanh cười lạnh, nói: “Hạ Hà là người phụ nữ của tôi, anh là cái thá gì? Dám tranh giành phụ nữ với tôi à?”
Hạ Hà nghe thấy Dương Thanh nói thế thì càng cuống hơn, đương nhiên cô ta biết Dương Thanh cố tình nói vậy để bảo vệ mình.
Nhưng đối phương là cháu của người đại diện cho gia tộc Cổ Võ họ Từ ở Trung Châu, ngay cả Hà Hồng Viễn - ông nội cô ta cũng không dám đắc tội với Từ Đạt, nói gì tới người đến từ vùng khác như Dương Thanh chứ.
Hạ Hà tức giận nói: “Dương Thanh, anh đừng nói linh tinh! Anh đã lấy vợ sinh con rồi, tôi không có quan hệ gì với anh cả! Mau buông tôi ra đi!”
Dương Thanh vẫn không chịu buông tay, chỉ nhìn Từ Đạt với vẻ mặt thách thức.
Cơn giận trên mặt Từ Đạt dần biến mất, chuyển thành sát khí mãnh liệt.
Trong mắt anh ta, Dương Thanh đã là người chết.
“Nếu cậu đã muốn chết, tôi sẽ giúp cậu!”
Từ Đạt nói với vẻ hung tợn rồi khoát tay: “Giết hắn cho tôi!”
Sau khi anh ta dứt lời, hai cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ lập tức lao tới chỗ Dương Thanh.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, anh ôm chặt Hạ Hà bằng một tay, không hề định né tránh.
Hạ Hà vội nói: “Dương Thanh, anh cứ kệ tôi, mau đi đi!”
“Cô yên tâm, có tôi ở đây, đừng ai hòng ức hiếp cô nữa!”
Dương Thanh chỉ nói thế.
Ngay sau khi anh dứt lời, hai cao thủ nhà họ Từ đã xông tới chỗ anh.
“Nhãi ranh, chết đi!”
Hai cao thủ nhà họ Từ đồng loạt ra tay, nhắm thẳng vào chỗ hiểm của Dương Thanh.
“Dương Thanh!”
Hạ Hà thốt ra tiếng gọi xé lòng.
Nếu cô ta hại chết Dương Thanh, cô ta cũng không sống làm gì nữa!
Thậm chí cô ta đã sẵn sàng chết theo Dương Thanh!
Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ bỗng xảy ra.
Trong khoảnh khắc đó, Dương Thanh bỗng giơ tay trái lên.
“Ầm!”
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, hai cao thủ nhà họ Từ tấn công từ hai hướng khác nhau lập tức hộc máu, bay ra xa như diều đứt dây.
Không sai, Từ Đạt chỉ thấy Dương Thanh giơ tay lên, sau đó hai hộ vệ Thiên Cảnh mà anh ta vẫn luôn tự hào lập tức hộc máu, bay ra xa.
Sao có thể chứ?
Đây là câu hỏi lớn nhất trong đầu anh ta vào lúc này.
Đương nhiên Dương Thanh sẽ không nói cho anh ta biết, đó là vì anh tấn công quá nhanh, đến mức Từ Đạt chỉ có thể thấy Dương Thanh giơ tay lên, nhưng lại không biết Dương Thanh đã đấm liên tục hai phát trong chớp nhoáng, lần lượt đánh bay hai cao thủ Thiên Cảnh.
Hạ Hà mở to mắt, nhìn hai cao thủ nhà họ Từ bị Dương Thanh đánh bay, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.
Cô ta hiểu rõ, chắc chắn cao thủ đi theo Từ Đạt phải có cấp bậc Thiên Cảnh.
Cô ta biết Dương Thanh rất mạnh nhưng không ngờ Dương Thanh đã mạnh đến mức này, có thể dễ dàng áp đảo cả cao thủ Thiên Cảnh.
Sau khi ăn khuya xong, Dương Thanh thanh toán rồi nói: “Tôi còn việc khác phải xử lý, không tiễn cô về được”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Hạ Hà lập tức cuống lên, vội hỏi: “Có phải sau này chúng ta sẽ không gặp nhau nữa không?”
Dương Thanh lắc đầu: “Cô cứ yên tâm! Những gì mà tôi vừa đồng ý với cô sẽ luôn có tác dụng! Kiếp này tôi sẽ bảo vệ cô an toàn! Giờ tôi có chuyện quan trọng phải làm thật, cô tự về nhà họ Hà nhé!”
Lúc này Hạ Hà mới bớt lo nhưng cô ta vẫn thấy hơi không nỡ, mỗi lần ở riêng với Dương Thanh, cô ta luôn cảm thấy vô cùng dễ chịu, chỉ muốn đi theo Dương Thanh cả đời.
Hạ Hà nhìn Dương Thanh, nói: “Nếu anh bận chuyện khác thì tôi cũng không quấy rầy anh nữa, hôm khác gặp!”
Dương Thanh khẽ gật đầu, anh vừa định rời đi thì nhìn thấy có ba người đi về phía mình.
Anh lập tức nhíu mày.
“Khoan đã!”
Anh bỗng đi tới trước mặt Hạ Hà, nói với Hạ Hà đang ngờ vực: “Tôi đưa cô về nhà họ Hà trước!”
“Thật à?”
Hạ Hà lập tức mừng rỡ.
Dương Thanh khẽ gật đầu, lập tức kéo tay Hạ Hà đi về phía trước.
Được Dương Thanh bất ngờ kéo tay, tim Hạ Hà đập thình thịch, trên mặt tràn ngập vẻ ngượng ngùng, cô ta để mặc Dương Thanh kéo tay mình rời khỏi Thành Cửu Châu.
Nhưng cô ta còn chưa kịp hưởng thụ sự ấm áp này thì họ đã bị hai cao thủ trung niên của thế gia Cổ Võ chắn đường.
“Này nhãi, mau buông Hạ Hà ra cho tôi!”
Phía sau Dương Thanh và Hạ Hà, một thanh niên khoảng 30 tuổi tức giận nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, quát.
Nghe thấy giọng đối phương, lúc này Hạ Hà mới nhìn thấy mặt đối phương, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch.
Tuy cô ta rất sợ nhưng vẫn giữ chặt tay Dương Thanh, căm tức nhìn người thanh niên: “Từ Đạt, anh định làm gì?”
Nét mặt Từ Đạt hết sức dữ tợn, anh ta tức giận mắng: “Con ả đê tiện, tôi coi trọng cô là vinh dự của cả nhà họ Hà cô, ông nội cô liên tục bảo tôi rằng cô chưa bao giờ hẹn hò, không ngờ cô lại lén đi với thằng đàn ông khác sau lưng tôi”.
“Cô tin chỉ một câu nói của tôi có thể xóa sổ cả nhà họ Hà ở Trung Châu không hả?”
Dương Thanh híp mắt nhìn chằm chằm vào Từ Đạt, đối phương là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, còn có hai cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ đi theo, rõ ràng đối phương là người của Hạ Giới giới Cổ Võ.
Đối phương họ Từ, chẳng lẽ là người của gia tộc Cổ Võ họ Từ à?
Hơn nữa Từ Đạt trông hơi giống Từ Chấn Hoa vừa bị Dương Thanh giết trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu.
Dương Thanh chợt hỏi: “Từ Chấn Hoa và anh có quan hệ gì?”
Từ Đạt ngạo nghễ nói: “Từ Chấn Hoa là chú ruột tôi, cũng là người đại diện cho gia tộc Cổ Võ họ Từ ở Trung Châu!”
Nghe thấy Từ Đạt nói thế, sắc mặt Hạ Hà càng trắng hơn.
Cô ta đã về nhà họ Hà được một khoảng thời gian, đương nhiên cũng biết một số chuyện liên quan tới Hạ Giới giới Cổ Võ, ở thế gia Cổ Võ, chỉ những người quyền quý thuộc dòng chính mới có thể trở thành người đại diện cho cả thế gia Cổ Võ ở Trung Châu.
Chú Từ Đạt lại là người đại diện cho gia tộc Cổ Võ họ Từ ở Trung Châu.
Nếu Từ Đạt muốn đối phó với Dương Thanh thì chẳng phải sẽ dễ như bỡn à?
Hạ Hà càng nghĩ càng lo lắng.
Cô ta buông tay Dương Thanh ra theo phản xạ, vội giải thích với Từ Đạt: “Anh đừng hiểu lầm! Dương Thanh chỉ là bạn tôi thôi, giữa chúng tôi không có gì hết”.
Sao Dương Thanh lại không hiểu ý Hạ Hà chứ?
Đúng lúc Hạ Hà buông tay anh ra, anh bỗng kéo mạnh tay Hạ Hà, kéo thẳng cô ta vào lòng anh.
Tim Hạ Hà đập thình thịch, đương nhiên cô ta rất hưởng thụ cái ôm này, cũng đã mong chờ nó từ lâu, nhưng trong tình huống này, đương nhiên cô ta sẽ không muốn ở trong vòng tay của Dương Thanh.
Nhưng cô ta không thể tránh được cái ôm của anh.
“Dương Thanh, anh làm gì thế? Mau buông tôi ra đi!”
Cô ta vừa giãy giụa vừa nói, cuống đến mức sắp khóc.
Từ Đạt thấy thế thì càng tức giận hơn, anh ta nói với vẻ dữ tợn: “Cậu chán sống rồi! Tôi cảnh cáo cậu lần cuối cùng, bằng không, chắc chắn tôi sẽ cho cậu biết ý nghĩa của nhà họ Từ ở Trung Châu đấy”.
Dương Thanh cười lạnh, nói: “Hạ Hà là người phụ nữ của tôi, anh là cái thá gì? Dám tranh giành phụ nữ với tôi à?”
Hạ Hà nghe thấy Dương Thanh nói thế thì càng cuống hơn, đương nhiên cô ta biết Dương Thanh cố tình nói vậy để bảo vệ mình.
Nhưng đối phương là cháu của người đại diện cho gia tộc Cổ Võ họ Từ ở Trung Châu, ngay cả Hà Hồng Viễn - ông nội cô ta cũng không dám đắc tội với Từ Đạt, nói gì tới người đến từ vùng khác như Dương Thanh chứ.
Hạ Hà tức giận nói: “Dương Thanh, anh đừng nói linh tinh! Anh đã lấy vợ sinh con rồi, tôi không có quan hệ gì với anh cả! Mau buông tôi ra đi!”
Dương Thanh vẫn không chịu buông tay, chỉ nhìn Từ Đạt với vẻ mặt thách thức.
Cơn giận trên mặt Từ Đạt dần biến mất, chuyển thành sát khí mãnh liệt.
Trong mắt anh ta, Dương Thanh đã là người chết.
“Nếu cậu đã muốn chết, tôi sẽ giúp cậu!”
Từ Đạt nói với vẻ hung tợn rồi khoát tay: “Giết hắn cho tôi!”
Sau khi anh ta dứt lời, hai cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ lập tức lao tới chỗ Dương Thanh.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, anh ôm chặt Hạ Hà bằng một tay, không hề định né tránh.
Hạ Hà vội nói: “Dương Thanh, anh cứ kệ tôi, mau đi đi!”
“Cô yên tâm, có tôi ở đây, đừng ai hòng ức hiếp cô nữa!”
Dương Thanh chỉ nói thế.
Ngay sau khi anh dứt lời, hai cao thủ nhà họ Từ đã xông tới chỗ anh.
“Nhãi ranh, chết đi!”
Hai cao thủ nhà họ Từ đồng loạt ra tay, nhắm thẳng vào chỗ hiểm của Dương Thanh.
“Dương Thanh!”
Hạ Hà thốt ra tiếng gọi xé lòng.
Nếu cô ta hại chết Dương Thanh, cô ta cũng không sống làm gì nữa!
Thậm chí cô ta đã sẵn sàng chết theo Dương Thanh!
Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ bỗng xảy ra.
Trong khoảnh khắc đó, Dương Thanh bỗng giơ tay trái lên.
“Ầm!”
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, hai cao thủ nhà họ Từ tấn công từ hai hướng khác nhau lập tức hộc máu, bay ra xa như diều đứt dây.
Không sai, Từ Đạt chỉ thấy Dương Thanh giơ tay lên, sau đó hai hộ vệ Thiên Cảnh mà anh ta vẫn luôn tự hào lập tức hộc máu, bay ra xa.
Sao có thể chứ?
Đây là câu hỏi lớn nhất trong đầu anh ta vào lúc này.
Đương nhiên Dương Thanh sẽ không nói cho anh ta biết, đó là vì anh tấn công quá nhanh, đến mức Từ Đạt chỉ có thể thấy Dương Thanh giơ tay lên, nhưng lại không biết Dương Thanh đã đấm liên tục hai phát trong chớp nhoáng, lần lượt đánh bay hai cao thủ Thiên Cảnh.
Hạ Hà mở to mắt, nhìn hai cao thủ nhà họ Từ bị Dương Thanh đánh bay, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.
Cô ta hiểu rõ, chắc chắn cao thủ đi theo Từ Đạt phải có cấp bậc Thiên Cảnh.
Cô ta biết Dương Thanh rất mạnh nhưng không ngờ Dương Thanh đã mạnh đến mức này, có thể dễ dàng áp đảo cả cao thủ Thiên Cảnh.