Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2130: Gặp lại người quen
Cao thủ của chiến vực Trung Châu liên tục hô lên kinh ngạc.
Lúc này, ai cũng có vẻ khiếp sợ.
Từ sau khi kết giới tan vỡ, các thế lực Cổ Võ ở Hạ Giới giới Cổ Võ đã cử cao thủ tiến vào Trung Châu, bao ngày qua, chiến vực Trung Châu cũng phải chịu áp lực nặng nề.
Trước sự mạnh mẽ của thế lực Cổ Võ, họ không thể làm gì được, người của các thế lực Trung Châu cũng hết sức bất mãn với chiến vực Trung Châu.
Họ cứ tưởng sau này, thế tục sẽ hoàn toàn bị các thế lực Hạ Giới giới Cổ Võ chiếm giữ, chứ chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ xuất hiện một thiên tài còn trẻ mà đã có thực lực nghịch thiên như vậy.
Cùng lúc đó, Dương Thanh đã rời khỏi khách sạn Trung Châu.
“Mau dừng xe!”
Đúng lúc này, trong một chiếc xe đắt tiền vừa đi qua Dương Thanh, một cô gái trẻ bỗng ngạc nhiên hô.
“Két!”
Một chiếc Rolls-Royce Cullinan màu đỏ đỗ lại ven đường.
“Dương Thanh!”
Cô gái trong xe kích động bước xuống, ngạc nhiên hô lớn với Dương Thanh đang đi bộ dọc đường.
Dương Thanh đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, lúc này anh mới hoàn hồn, khi nhìn về phía cô gái, anh mỉm cười ôn hòa.
Anh không ngờ lại gặp được người quen cũ ở Trung Châu.
“Nghệ, đó là ai thế?”
Đúng lúc này, một cô gái trẻ có vẻ ngoài hơi giống cô gái kia cũng bước tới, nhìn Dương Thanh, bất mãn hỏi.
Dương Thanh nhíu mày, rõ ràng đối phương đang dùng giọng chất vấn.
Cô gái trẻ không quan tâm đến đối phương, vẫn hết sức kích động vì gặp được Dương Thanh ở đây: “Dương Thanh, đúng là anh thật rồi!”
Dương Thanh mỉm cười ôn hòa, nhìn cô gái: “Hạ Hà, lâu rồi không gặp!”
Cô gái này không phải ai khác, chính là Hạ Hà.
Hồi trước khi còn ở Giang Hải, con gái Tiêu Tiêu của Dương Thanh từng bị người ta giam lỏng, Hạ Hà cũng bị nhốt cùng cô bé.
Hạ Hà đã tình nguyện hy sinh sự trong trắng của mình vì Tiêu Tiêu - một cô bé không có quan hệ gì với cô ta, kể từ khi đó, Dương Thanh đã khắc ghi ân tình của Hạ Hà.
Sau đó Dương Thanh đã ra mặt thanh toán tiền thuốc cho mẹ Hạ Hà, giúp bà ta được chữa trị kịp thời.
Sau đó nữa, Hạ Hà trở thành ngôi sao nổi tiếng.
Người quen cũ gặp lại, nhớ tới những chuyện trước kia, Dương Thanh vô cùng cảm khái.
“Hà Nghệ, rốt cuộc đây là ai?”
Đúng lúc này, cô gái trẻ bên cạnh Hạ Hà tức giận hỏi.
Nhưng điều khiến Dương Thanh thấy hơi khó hiểu chính là đối phương lại gọi Hạ Hà là Hà Nghệ.
Hạ Hà hờ hững nhìn cô gái, nói: “Anh ấy là bạn cũ của tôi, chị họ, chị về trước đi! Tôi nói chuyện với bạn một lát”.
Thì ra đây là chị họ Hạ Hà, nghe thấy Hạ Hà nói thế, sắc mặt của người chị họ càng thêm khó chịu, cô ta lập tức nhìn về phía Dương Thanh: “Này, tôi không cần biết cậu từng có quan hệ thế nào với Hà Nghệ, đó là trước kia rồi”.
“Giờ em ấy là người của nhà họ Hà giàu nhất Trung Châu, không phải con chó con mèo nào cũng có tư cách làm bạn với em ấy, giờ cậu cút ngay, Hà San tôi có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì, bằng không đừng trách tôi không khách sáo!”
Trên mặt Hà San tràn ngập vẻ uy hiếp, giọng điệu cũng đầy ý đe dọa.
Giờ Dương Thanh mới biết thân phận của đối phương, thì ra là người nhà họ Hà giàu nhất Trung Châu.
Nhưng Hạ Hà đổi tên thành Hà Nghệ từ bao giờ thế?
Dương Thanh bỗng nghĩ tới điều gì đó, hồi trước khi quen Hạ Hà, anh chưa bao giờ nghe nói đến bố cô ta.
Trong tên Hạ Hà cũng có chữ “Hà”, chẳng lẽ đó là “Hà” trong nhà họ Hà à?
Dương Thanh cũng không coi sự uy hiếp của Hà San ra gì, với thân phận của anh bây giờ, không nhất thiết phải so đo với loại người như Hà San.
Nghe thấy Hà San nói thế, Hạ Hà sầm mặt, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hà San: “Hà San, Dương Thanh là người bạn vô cùng quan trọng với tôi, chị không được uy hiếp anh ấy!”
Hà San lập tức sững sờ, nhìn Hạ Hà với vẻ không dám tin: “Cô... cô dám chống đối tôi vì một người đàn ông à?”
Sắc mặt Hạ Hà không thay đổi, cô ta lạnh lùng nói: “Tôi gọi chị là chị họ vì nể mặt ông, chứ không có nghĩa tôi chấp nhận việc chị là chị họ tôi”.
Cô ta nói rồi áy náy nhìn về phía Dương Thanh: “Dương Thanh, xin lỗi!”
Dương Thanh khẽ mỉm cười, lắc đầu, gặp được Hạ Hà ở Trung Châu, anh cũng rất vui.
Hạ Hà cười nói: “Lâu rồi không gặp, tôi mời anh ăn khuya nhé?”
Dương Thanh đáp: “Được!”
Hai người mặc kệ Hà San, cất bước rời đi.
Lúc này, ai cũng có vẻ khiếp sợ.
Từ sau khi kết giới tan vỡ, các thế lực Cổ Võ ở Hạ Giới giới Cổ Võ đã cử cao thủ tiến vào Trung Châu, bao ngày qua, chiến vực Trung Châu cũng phải chịu áp lực nặng nề.
Trước sự mạnh mẽ của thế lực Cổ Võ, họ không thể làm gì được, người của các thế lực Trung Châu cũng hết sức bất mãn với chiến vực Trung Châu.
Họ cứ tưởng sau này, thế tục sẽ hoàn toàn bị các thế lực Hạ Giới giới Cổ Võ chiếm giữ, chứ chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ xuất hiện một thiên tài còn trẻ mà đã có thực lực nghịch thiên như vậy.
Cùng lúc đó, Dương Thanh đã rời khỏi khách sạn Trung Châu.
“Mau dừng xe!”
Đúng lúc này, trong một chiếc xe đắt tiền vừa đi qua Dương Thanh, một cô gái trẻ bỗng ngạc nhiên hô.
“Két!”
Một chiếc Rolls-Royce Cullinan màu đỏ đỗ lại ven đường.
“Dương Thanh!”
Cô gái trong xe kích động bước xuống, ngạc nhiên hô lớn với Dương Thanh đang đi bộ dọc đường.
Dương Thanh đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, lúc này anh mới hoàn hồn, khi nhìn về phía cô gái, anh mỉm cười ôn hòa.
Anh không ngờ lại gặp được người quen cũ ở Trung Châu.
“Nghệ, đó là ai thế?”
Đúng lúc này, một cô gái trẻ có vẻ ngoài hơi giống cô gái kia cũng bước tới, nhìn Dương Thanh, bất mãn hỏi.
Dương Thanh nhíu mày, rõ ràng đối phương đang dùng giọng chất vấn.
Cô gái trẻ không quan tâm đến đối phương, vẫn hết sức kích động vì gặp được Dương Thanh ở đây: “Dương Thanh, đúng là anh thật rồi!”
Dương Thanh mỉm cười ôn hòa, nhìn cô gái: “Hạ Hà, lâu rồi không gặp!”
Cô gái này không phải ai khác, chính là Hạ Hà.
Hồi trước khi còn ở Giang Hải, con gái Tiêu Tiêu của Dương Thanh từng bị người ta giam lỏng, Hạ Hà cũng bị nhốt cùng cô bé.
Hạ Hà đã tình nguyện hy sinh sự trong trắng của mình vì Tiêu Tiêu - một cô bé không có quan hệ gì với cô ta, kể từ khi đó, Dương Thanh đã khắc ghi ân tình của Hạ Hà.
Sau đó Dương Thanh đã ra mặt thanh toán tiền thuốc cho mẹ Hạ Hà, giúp bà ta được chữa trị kịp thời.
Sau đó nữa, Hạ Hà trở thành ngôi sao nổi tiếng.
Người quen cũ gặp lại, nhớ tới những chuyện trước kia, Dương Thanh vô cùng cảm khái.
“Hà Nghệ, rốt cuộc đây là ai?”
Đúng lúc này, cô gái trẻ bên cạnh Hạ Hà tức giận hỏi.
Nhưng điều khiến Dương Thanh thấy hơi khó hiểu chính là đối phương lại gọi Hạ Hà là Hà Nghệ.
Hạ Hà hờ hững nhìn cô gái, nói: “Anh ấy là bạn cũ của tôi, chị họ, chị về trước đi! Tôi nói chuyện với bạn một lát”.
Thì ra đây là chị họ Hạ Hà, nghe thấy Hạ Hà nói thế, sắc mặt của người chị họ càng thêm khó chịu, cô ta lập tức nhìn về phía Dương Thanh: “Này, tôi không cần biết cậu từng có quan hệ thế nào với Hà Nghệ, đó là trước kia rồi”.
“Giờ em ấy là người của nhà họ Hà giàu nhất Trung Châu, không phải con chó con mèo nào cũng có tư cách làm bạn với em ấy, giờ cậu cút ngay, Hà San tôi có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì, bằng không đừng trách tôi không khách sáo!”
Trên mặt Hà San tràn ngập vẻ uy hiếp, giọng điệu cũng đầy ý đe dọa.
Giờ Dương Thanh mới biết thân phận của đối phương, thì ra là người nhà họ Hà giàu nhất Trung Châu.
Nhưng Hạ Hà đổi tên thành Hà Nghệ từ bao giờ thế?
Dương Thanh bỗng nghĩ tới điều gì đó, hồi trước khi quen Hạ Hà, anh chưa bao giờ nghe nói đến bố cô ta.
Trong tên Hạ Hà cũng có chữ “Hà”, chẳng lẽ đó là “Hà” trong nhà họ Hà à?
Dương Thanh cũng không coi sự uy hiếp của Hà San ra gì, với thân phận của anh bây giờ, không nhất thiết phải so đo với loại người như Hà San.
Nghe thấy Hà San nói thế, Hạ Hà sầm mặt, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hà San: “Hà San, Dương Thanh là người bạn vô cùng quan trọng với tôi, chị không được uy hiếp anh ấy!”
Hà San lập tức sững sờ, nhìn Hạ Hà với vẻ không dám tin: “Cô... cô dám chống đối tôi vì một người đàn ông à?”
Sắc mặt Hạ Hà không thay đổi, cô ta lạnh lùng nói: “Tôi gọi chị là chị họ vì nể mặt ông, chứ không có nghĩa tôi chấp nhận việc chị là chị họ tôi”.
Cô ta nói rồi áy náy nhìn về phía Dương Thanh: “Dương Thanh, xin lỗi!”
Dương Thanh khẽ mỉm cười, lắc đầu, gặp được Hạ Hà ở Trung Châu, anh cũng rất vui.
Hạ Hà cười nói: “Lâu rồi không gặp, tôi mời anh ăn khuya nhé?”
Dương Thanh đáp: “Được!”
Hai người mặc kệ Hà San, cất bước rời đi.