Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2124: Vô dụng
Thấy Từ Chấn Hoa lấy Tỏa Hồn Bình - bảo vật quý giá nhất của nhà họ Từ ra, đám người Trần Chí Trung hết sức mừng rỡ.
Thực lực mà Dương Thanh vừa thể hiện đã đủ để chứng minh, ít nhất anh đã có thực lực Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong.
Nhưng họ đều biết Dương Thanh chỉ mới bước vào Thiên Cảnh mà thôi, thế nên thực lực mạnh mẽ mà anh vừa thể hiện là của linh hồn Ma Thần, Ma Thần đang điều khiển cơ thể anh để chiến đấu với họ.
Tỏa Hồn Bình là bảo vật đỉnh cao của nhà họ Từ, là linh khí chuyên đối phó với linh hồn, nếu là lúc bình thường, Tỏa Hồn Bình sẽ không có tác dụng lớn lắm, nhưng bây giờ dùng nó để đối phó với linh hồn Ma Thần thì không thể thích hợp hơn.
“Tôi cũng muốn xem xem sau khi ông Từ thu linh hồn Ma Thần vào Tỏa Hồn Bình xong, con kiến ở thế tục như cậu còn dám hống hách như bây giờ không đấy?”
Khương An Quân cười ha hả, hết sức đắc ý, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng linh hồn Ma Thần bị Từ Chấn Hoa bắt vào Tỏa Hồn Bình.
Bách Lý Thành Cát cũng cười lớn: “Nếu không có linh hồn Ma Thần trong người, cậu tưởng cậu có thể phá vỡ kết giới ư?”
Trần Chí Trung liên tục cười lạnh: “Không ngờ hội trưởng lão lại để loại ngu xuẩn như cậu làm tứ trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, bởi vậy có thể thấy hội trưởng lão Chiêu Châu cũng chỉ đến thế!”
Tề Phong hơi lo lắng, một khi Tỏa Hồn Bình thu linh hồn Ma Thần vào, Dương Thanh sẽ trở thành con tép riu thực thụ, khi đó, chắc chắn anh sẽ bị đám người Từ Chấn Hoa giết chết.
Nhưng theo nhiệm vụ mà chủ gia tộc họ Tề giao cho ông ta, Dương Thanh phải sống.
Thấy Từ Chấn Hoa dùng Tỏa Hồn Bình với mình, Dương Thanh nhíu mày, tuy anh không biết Tỏa Hồn Bình là gì, nhưng vẫn cảm nhận được lực tinh thần vô cùng đáng sợ trong Tỏa Hồn Bình.
Sau khi lấy Tỏa Hồn Bình ra, Từ Chấn Hoa điên cuồng rót linh khí của mình vào để sử dụng nó, nhưng ông ta đã rót gần hết linh khí trong người vào Tỏa Hồn Bình mà vẫn không thể lôi được linh hồn Ma Thần ra khỏi người Dương Thanh.
“Thu cho tôi!”
Từ Chấn Hoa lại tức giận quát, lần này, ông ta rót hết linh khí vào Tỏa Hồn Bình.
Không những thế, ông ta còn liên tục uống mấy viên đan dược bổ sung linh khí đỉnh cao để nhanh chóng bổ sung linh khí trong người.
Nhưng Tỏa Hồn Bình vẫn không có tác dụng với Dương Thanh, cũng không thu linh hồn Ma Thần vào.
Chuyện này khiến Từ Chấn Hoa ngày càng lo lắng, với tư cách là người nhà họ Từ, ông ta hiểu rõ Tỏa Hồn Bình có sức hút lớn đến mức nào với linh hồn.
Với sự hiểu biết của ông ta về Tỏa Hồn Bình, chỉ cần dùng một ít linh khí là đã có thể hấp thu linh hồn Ma Thần rồi.
Nhưng bây giờ, ông ta đã tiêu hao hết linh khí trong người, thậm chí còn uống mấy viên đan dược bổ sung linh khí có giá trị không nhỏ mà vẫn không bắt được linh hồn Ma Thần.
Đám người Trần Chí Trung vẫn chưa nhận ra chuyện này, họ liên tục chế giễu Dương Thanh, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng mà họ mong muốn.
“Này nhãi, nếu giờ cậu quỳ xuống cầu xin, sau khi linh hồn Ma Thần bị Tỏa Hồn Bình của ông Từ hấp thu, có lẽ chúng tôi sẽ cho cậu một con đường sống”.
Trần Chí Trung nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ mặt hài hước: “Mau quỳ xuống cầu xin đi!”
Khương An Quân cười lớn: “Sao có thể bỏ qua cho cậu ta dễ dàng thế được? Ít ra cũng phải bắt cậu ta quỳ xuống, bò sang đây, liếm sạch giày cho chúng ta rồi mới nghĩ xem có tha cho cậu ta không chứ”.
...
Đám người điên cuồng chế giễu, không hề lo Từ Chấn Hoa sẽ thất bại.
Lúc này Dương Thanh cũng biết cái lọ trong tay Từ Chấn Hoa là gì qua lời đám người này.
Rõ ràng cái lọ đó là linh khí có thể hấp thu linh hồn.
Khó trách anh lại cảm nhận được lực tinh thần rất mạnh khi Từ Chấn Hoa lấy Tỏa Hồn Bình ra, thì ra nó là linh khí có sát thương chí mạng với linh hồn. Dương Thanh thầm lo lắng, liệu linh hồn Ma Thần trong người anh có bị Tỏa Hồn Bình hấp thu thật không.
Dương Thanh đang lo lắng nhanh chóng nhận ra Từ Chấn Hoa không làm gì được mình.
Anh có thể cảm nhận rõ rằng linh khí trong người Từ Chấn Hoa đang nhanh chóng biến mất, giờ đã gần như không còn.
Món linh khí đầu tiên của anh là Huyết Chủy.
Năm đó, khi anh sử dụng Huyết Chủy lần đầu cũng tương tự thế này, Huyết Chủy nhanh chóng hấp thu hết linh khí trong người anh.
Cao thủ dưới Thiên Cảnh gần như không thể sử dụng linh khí, cũng không phải vì họ không biết dùng linh khí để tăng sức chiến đấu, mà là do nó sẽ tiêu hao rất nhiều linh khí trong người.
Linh khí có cấp bậc càng cao thì điều kiện sử dụng càng khắt khe hơn.
Chẳng hạn như Thiên Tử Kiếm mà hội trưởng lão đưa cho anh, một khi sử dụng, thực lực của anh sẽ tăng vọt, nhưng với thực lực của anh bây giờ, anh không thể dùng Thiên Tử Kiếm trong thời gian dài.
“Ông Từ, linh hồn Ma Thần vẫn chưa bị Tỏa Hồn Bình hấp thu à?”
Lúc này, Trần Chí Trung nhận ra sự khác thường của Từ Chấn Hoa, ông ta nhíu mày, hỏi.
Mấy người khác cũng nhìn về phía Từ Chấn Hoa.
Lúc này sắc mặt Từ Chấn Hoa trắng bệch, như đang bị bệnh, người cũng run khẽ.
Dao động linh khí trên người ông ta yếu hẳn đi.
Từ Chấn Hoa không trả lời, giờ ông ta đang dốc toàn lực để dùng Tỏa Hồn Bình, không sao nói được.
Đám người Trần Chí Trung thấy thế thì nhìn nhau, đều thấy được vẻ lo lắng trong mắt đối phương.
Khương An Quân nghiêm nghị nói: “Chẳng lẽ Tỏa Hồn Bình mất tác dụng à?”
Bách Lý Thành Cát vội nói: “Sao có thể chứ? Tỏa Hồn Bình là bảo vật có cấp bậc cao nhất của nhà họ Từ, chỉ cần có dao động từ linh hồn Ma Thần, chắc chắn linh hồn Ma Thần sẽ bị Tỏa Hồn Bình hấp thu”.
Tề Phong cũng nói: “Tỏa Hồn Bình là bảo vật trấn giữ gia tộc của nhà họ Từ, đương nhiên sẽ không mất tác dụng!”
Sau khi dứt lời, sắc mặt của đám người vô cùng khó coi.
Nếu Tỏa Hồn Bình đã vô dụng với Dương Thanh thì chỉ có một khả năng, đó là linh hồn Ma Thần không ở trong người Dương Thanh, hay nói đúng hơn, lúc này Dương Thanh không dùng đến sức mạnh của linh hồn Ma Thần.
Nếu đúng thế thật, tức là thực lực mạnh mẽ mà Dương Thanh vừa thể hiện là thực lực của anh ư?
Lúc này, suy nghĩ giống nhau xuất hiện trong đầu đám người.
Họ nhìn nhau, đều thấy được câu trả lời từ ánh mắt đối phương, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Phụt!”
Đúng lúc này, Từ Chấn Hoa bỗng hộc máu, lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
“Ông Từ!”
Người đại diện của các thế gia Cổ Võ đều biến sắc, vội bước đến đỡ Từ Chấn Hoa dậy.
Sắc mặt Từ Chấn Hoa tái mét, ông ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu không hề dùng đến sức mạnh của linh hồn Ma Thần, đúng không?”
Thực lực mà Dương Thanh vừa thể hiện đã đủ để chứng minh, ít nhất anh đã có thực lực Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong.
Nhưng họ đều biết Dương Thanh chỉ mới bước vào Thiên Cảnh mà thôi, thế nên thực lực mạnh mẽ mà anh vừa thể hiện là của linh hồn Ma Thần, Ma Thần đang điều khiển cơ thể anh để chiến đấu với họ.
Tỏa Hồn Bình là bảo vật đỉnh cao của nhà họ Từ, là linh khí chuyên đối phó với linh hồn, nếu là lúc bình thường, Tỏa Hồn Bình sẽ không có tác dụng lớn lắm, nhưng bây giờ dùng nó để đối phó với linh hồn Ma Thần thì không thể thích hợp hơn.
“Tôi cũng muốn xem xem sau khi ông Từ thu linh hồn Ma Thần vào Tỏa Hồn Bình xong, con kiến ở thế tục như cậu còn dám hống hách như bây giờ không đấy?”
Khương An Quân cười ha hả, hết sức đắc ý, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng linh hồn Ma Thần bị Từ Chấn Hoa bắt vào Tỏa Hồn Bình.
Bách Lý Thành Cát cũng cười lớn: “Nếu không có linh hồn Ma Thần trong người, cậu tưởng cậu có thể phá vỡ kết giới ư?”
Trần Chí Trung liên tục cười lạnh: “Không ngờ hội trưởng lão lại để loại ngu xuẩn như cậu làm tứ trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, bởi vậy có thể thấy hội trưởng lão Chiêu Châu cũng chỉ đến thế!”
Tề Phong hơi lo lắng, một khi Tỏa Hồn Bình thu linh hồn Ma Thần vào, Dương Thanh sẽ trở thành con tép riu thực thụ, khi đó, chắc chắn anh sẽ bị đám người Từ Chấn Hoa giết chết.
Nhưng theo nhiệm vụ mà chủ gia tộc họ Tề giao cho ông ta, Dương Thanh phải sống.
Thấy Từ Chấn Hoa dùng Tỏa Hồn Bình với mình, Dương Thanh nhíu mày, tuy anh không biết Tỏa Hồn Bình là gì, nhưng vẫn cảm nhận được lực tinh thần vô cùng đáng sợ trong Tỏa Hồn Bình.
Sau khi lấy Tỏa Hồn Bình ra, Từ Chấn Hoa điên cuồng rót linh khí của mình vào để sử dụng nó, nhưng ông ta đã rót gần hết linh khí trong người vào Tỏa Hồn Bình mà vẫn không thể lôi được linh hồn Ma Thần ra khỏi người Dương Thanh.
“Thu cho tôi!”
Từ Chấn Hoa lại tức giận quát, lần này, ông ta rót hết linh khí vào Tỏa Hồn Bình.
Không những thế, ông ta còn liên tục uống mấy viên đan dược bổ sung linh khí đỉnh cao để nhanh chóng bổ sung linh khí trong người.
Nhưng Tỏa Hồn Bình vẫn không có tác dụng với Dương Thanh, cũng không thu linh hồn Ma Thần vào.
Chuyện này khiến Từ Chấn Hoa ngày càng lo lắng, với tư cách là người nhà họ Từ, ông ta hiểu rõ Tỏa Hồn Bình có sức hút lớn đến mức nào với linh hồn.
Với sự hiểu biết của ông ta về Tỏa Hồn Bình, chỉ cần dùng một ít linh khí là đã có thể hấp thu linh hồn Ma Thần rồi.
Nhưng bây giờ, ông ta đã tiêu hao hết linh khí trong người, thậm chí còn uống mấy viên đan dược bổ sung linh khí có giá trị không nhỏ mà vẫn không bắt được linh hồn Ma Thần.
Đám người Trần Chí Trung vẫn chưa nhận ra chuyện này, họ liên tục chế giễu Dương Thanh, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng mà họ mong muốn.
“Này nhãi, nếu giờ cậu quỳ xuống cầu xin, sau khi linh hồn Ma Thần bị Tỏa Hồn Bình của ông Từ hấp thu, có lẽ chúng tôi sẽ cho cậu một con đường sống”.
Trần Chí Trung nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ mặt hài hước: “Mau quỳ xuống cầu xin đi!”
Khương An Quân cười lớn: “Sao có thể bỏ qua cho cậu ta dễ dàng thế được? Ít ra cũng phải bắt cậu ta quỳ xuống, bò sang đây, liếm sạch giày cho chúng ta rồi mới nghĩ xem có tha cho cậu ta không chứ”.
...
Đám người điên cuồng chế giễu, không hề lo Từ Chấn Hoa sẽ thất bại.
Lúc này Dương Thanh cũng biết cái lọ trong tay Từ Chấn Hoa là gì qua lời đám người này.
Rõ ràng cái lọ đó là linh khí có thể hấp thu linh hồn.
Khó trách anh lại cảm nhận được lực tinh thần rất mạnh khi Từ Chấn Hoa lấy Tỏa Hồn Bình ra, thì ra nó là linh khí có sát thương chí mạng với linh hồn. Dương Thanh thầm lo lắng, liệu linh hồn Ma Thần trong người anh có bị Tỏa Hồn Bình hấp thu thật không.
Dương Thanh đang lo lắng nhanh chóng nhận ra Từ Chấn Hoa không làm gì được mình.
Anh có thể cảm nhận rõ rằng linh khí trong người Từ Chấn Hoa đang nhanh chóng biến mất, giờ đã gần như không còn.
Món linh khí đầu tiên của anh là Huyết Chủy.
Năm đó, khi anh sử dụng Huyết Chủy lần đầu cũng tương tự thế này, Huyết Chủy nhanh chóng hấp thu hết linh khí trong người anh.
Cao thủ dưới Thiên Cảnh gần như không thể sử dụng linh khí, cũng không phải vì họ không biết dùng linh khí để tăng sức chiến đấu, mà là do nó sẽ tiêu hao rất nhiều linh khí trong người.
Linh khí có cấp bậc càng cao thì điều kiện sử dụng càng khắt khe hơn.
Chẳng hạn như Thiên Tử Kiếm mà hội trưởng lão đưa cho anh, một khi sử dụng, thực lực của anh sẽ tăng vọt, nhưng với thực lực của anh bây giờ, anh không thể dùng Thiên Tử Kiếm trong thời gian dài.
“Ông Từ, linh hồn Ma Thần vẫn chưa bị Tỏa Hồn Bình hấp thu à?”
Lúc này, Trần Chí Trung nhận ra sự khác thường của Từ Chấn Hoa, ông ta nhíu mày, hỏi.
Mấy người khác cũng nhìn về phía Từ Chấn Hoa.
Lúc này sắc mặt Từ Chấn Hoa trắng bệch, như đang bị bệnh, người cũng run khẽ.
Dao động linh khí trên người ông ta yếu hẳn đi.
Từ Chấn Hoa không trả lời, giờ ông ta đang dốc toàn lực để dùng Tỏa Hồn Bình, không sao nói được.
Đám người Trần Chí Trung thấy thế thì nhìn nhau, đều thấy được vẻ lo lắng trong mắt đối phương.
Khương An Quân nghiêm nghị nói: “Chẳng lẽ Tỏa Hồn Bình mất tác dụng à?”
Bách Lý Thành Cát vội nói: “Sao có thể chứ? Tỏa Hồn Bình là bảo vật có cấp bậc cao nhất của nhà họ Từ, chỉ cần có dao động từ linh hồn Ma Thần, chắc chắn linh hồn Ma Thần sẽ bị Tỏa Hồn Bình hấp thu”.
Tề Phong cũng nói: “Tỏa Hồn Bình là bảo vật trấn giữ gia tộc của nhà họ Từ, đương nhiên sẽ không mất tác dụng!”
Sau khi dứt lời, sắc mặt của đám người vô cùng khó coi.
Nếu Tỏa Hồn Bình đã vô dụng với Dương Thanh thì chỉ có một khả năng, đó là linh hồn Ma Thần không ở trong người Dương Thanh, hay nói đúng hơn, lúc này Dương Thanh không dùng đến sức mạnh của linh hồn Ma Thần.
Nếu đúng thế thật, tức là thực lực mạnh mẽ mà Dương Thanh vừa thể hiện là thực lực của anh ư?
Lúc này, suy nghĩ giống nhau xuất hiện trong đầu đám người.
Họ nhìn nhau, đều thấy được câu trả lời từ ánh mắt đối phương, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Phụt!”
Đúng lúc này, Từ Chấn Hoa bỗng hộc máu, lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
“Ông Từ!”
Người đại diện của các thế gia Cổ Võ đều biến sắc, vội bước đến đỡ Từ Chấn Hoa dậy.
Sắc mặt Từ Chấn Hoa tái mét, ông ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu không hề dùng đến sức mạnh của linh hồn Ma Thần, đúng không?”