Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2123: Thực lực tăng vọt
Đúng lúc này, một bóng người bỗng xuất hiện trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu như bóng ma.
Nhìn thấy người tới, Tề Phong lập tức biến sắc.
Người đại diện của các thế gia khác cũng kinh ngạc nhìn người trung niên đang cầm chai rượu kia.
Từ Chấn Hoa nhìn về phía người trung niên, nhíu mày: “Tề Thiên Hà, sao ông lại tới đây?”
Tề Thiên Hà là người đại diện của nhà họ Tề ở Trung Châu.
Tề Thiên Hà không quan tâm tới Từ Chấn Hoa mà nhìn về phía Tề Phong: “Đi theo tôi!”
Tề Phong nhíu mày, lạnh lùng nói: “Giờ tôi chưa đi được, ông đi trước đi, sau khi giải quyết xong chuyện bên này, tôi sẽ tìm ông”.
Tề Thiên Hà nâng chai rượu trong tay lên uống một ngụm, nhìn chằm chằm vào Tề Phong: “Tôi mới là người đại diện của nhà họ Tề ở Trung Châu! Ông dẫn hai cao thủ của nhà họ Tề đi khi chưa được tôi cho phép, ông không nghĩ đến hậu quả à?”
Nghe thấy Tề Thiên Hà nói thế, trong mắt Tề Phong lóe lên sát khí mãnh liệt, ông ta cắn răng: “Tề Thiên Hà, gia tộc cử ông đến Trung Châu với tôi cho đủ đội hình thôi, tốt nhất ông nên tự hiểu lấy mình, ông không nhúng tay vào chuyện ở đây được đâu”.
“Hừ!”
Tề Thiên Hà hừ lạnh, lập tức nhìn về phía hai cao thủ nhà họ Tề phía sau Tề Phong, lạnh lùng nói: “Còn các người thì sao? Rời đi với tôi? Hay tiếp tục ở lại nơi này?”
Sắc mặt của hai cao thủ nhà họ Tề đều rất khó coi, tuy Tề Thiên Hà mới là người đại diện của nhà họ Tề ở Trung Châu, nhưng thanh danh của Tề Thiên Hà ở nhà họ Tề cũng không tốt, ai cũng nghĩ ông ta là tên vô dụng lụy tình.
Nếu bố Tề Thiên Hà không phải chủ gia tộc họ Tề, có lẽ ông ta đã bị gia tộc vứt bỏ từ lâu.
Tề Thiên Hà cũng được coi là người nổi tiếng ở Hạ Giới giới Cổ Võ, vì ông ta có một danh hiệu vô cùng nổi bật - cựu thiên tài số một của Thiên Bảng Hạ Giới giới Cổ Võ.
Ở Hạ Giới giới Cổ Võ, trừ bảng thiên tài ra thì còn có Thiên Bảng.
Bảng thiên tài là bảng xếp hạng cao thủ dưới 30 tuổi.
Còn Thiên Bảng là bảng xếp hạng cao thủ dưới 40 tuổi.
Bởi vậy có thể thấy thiên phú của Tề Thiên Hà mạnh đến mức nào, nhưng năm năm trước, Tề Thiên Hà đã từ bỏ võ đạo vì một cô gái, trở thành một tên vô dụng.
Thiên tài từng là người thừa kế nhà họ Tề đã ngã xuống, trở thành trò cười của cả Hạ Giới giới Cổ Võ, cũng là mối nhục của nhà họ Tề.
Thấy hai cao thủ nhà họ Tề không bước tới, Tề Thiên Hà thở dài, nói: “Xem ra các người đã chọn Tề Phong rồi, vậy cũng được, nếu các người chết, tôi sẽ nhặt xác cho!”
Tề Thiên Hà nói rồi lảo đảo rời khỏi tầng thượng.
Từ đầu đến cuối, đối phương không hề nhìn Dương Thanh, chuyện này khiến Dương Thanh hơi tò mò về Tề Thiên Hà.
Dương Thanh có thể cảm nhận được Tề Thiên Hà không có chút khí thế nào, hay nói cách khác, Tề Thiên Hà chỉ là người bình thường.
Nhưng câu nói của Tề Thiên Hà trước khi đi lại như chắc chắn rằng người của năm thế gia Cổ Võ sẽ chết ở đây.
“Khốn kiếp! Ông ta dám rủa chúng ta sẽ chết ở đây à! Một tên nhãi nhép tự từ bỏ võ đạo như ông ta dựa vào đâu mà dám rủa chúng ta chứ?”
Mãi sau khi Tề Thiên Hà rời đi, Từ Chấn Hoa mới tức giận nói.
Mấy người khác cũng có vẻ tức giận.
“Này nhãi, nếu giờ cậu rời đi, chúng tôi có thể cho cậu con đường sống”.
Lúc này, Tề Phong chợt nói.
Nghe thấy thế, đám người Từ Chấn Hoa nổi giận, thi nhau chỉ trích Tề Phong: “Tề Phong, ông định làm gì?”
“Ông đã hỏi chúng tôi chưa mà đòi cho cậu ta đường sống?”
“Hồi nãy cậu ta đã từ chối rõ ràng rồi, ông vẫn định lôi kéo cậu ta, tưởng chúng tôi đứng đây làm cảnh à?”
Tề Phong không quan tâm đến mấy người đại diện khác, không hiểu sao lời Tề Thiên Hà nói lại khiến ông ta cảm nhận được nguy cơ rõ rệt.
Người ngoài đều khinh thường Tề Thiên Hà, nhưng với tư cách là người nhà họ Tề, Tề Phong hiểu rõ Tề Thiên Hà từng là thiên tài đáng sợ đến mức nào.
Tuy bây giờ Tề Thiên Hà đã từ bỏ võ đạo nhưng giác quan của ông ta vẫn còn đó.
Rất có thể Tề Thiên Hà đã cảm nhận được sự đáng sợ của Dương Thanh, hoặc nên nói Tề Thiên Hà đã cảm nhận được sự đáng sợ của linh hồn Ma Thần trong người Dương Thanh.
Đây cũng không phải lý do khiến ông ta muốn cho Dương Thanh một con đường sống, mà vì chủ gia tộc họ Tề đã cử cao thủ gia tộc đến Trung Châu trong đêm, chủ gia tộc họ Tề muốn Dương Thanh còn sống.
Tuy ông ta không rõ nguyên nhân nhưng đây là mệnh lệnh của chủ gia tộc họ Tề, ông ta nhất định phải làm theo.
Dương Thanh nói: “Với câu này của ông, nếu giờ ông dẫn người rời đi, tôi có thể tha cho nhà họ Tề”.
“Cậu chán sống rồi!”
Tề Phong lập tức giận dữ.
Từ Chấn Hoa nói: “Ông Tề, ông đừng lãng phí nước bọt nữa, cậu ta dám từ chối cả minh chủ Đỗ, sao có thể bị ông mời chào đây?”
Trần Chí Trung cười lạnh: “Này nhãi, nếu trước đó cậu đồng ý gia nhập Thủ Hộ Minh, chúng tôi cũng không dám làm gì cậu, nhưng tự cậu muốn chết, lại dám từ chối minh chủ Đỗ, hôm nay chúng tôi sẽ tiễn cậu lên đường!”
Dương Thanh không nói gì, anh đã kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, sau khi được máu của ba cao thủ mạnh nhất cải tạo, giờ huyết mạch cuồng hóa càng trở nên mạnh mẽ đến mức đáng sợ sau khi kích hoạt.
Khí thế cuồng bạo khiến người ta sợ hãi lan ra từ người anh.
Vào lúc này, cả tầng thượng của khách sạn Trung Châu đều bị khí thế cuồng bạo này bao phủ.
Những người đang có mặt đều cảm nhận được áp lực khiến họ sợ hãi.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi sẽ dùng máu của các người để công bố trật tự võ đạo trong thế giới mới với toàn thiên hạ!”
Mười lăm cao thủ Thiên Cảnh, bao gồm cả năm người đại diện đều biến sắc.
Khí thế mà Dương Thanh vừa phóng ra quá mạnh, không thể là khí thế của cao thủ mới bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
“Ầm!”
Dương Thanh giậm mạnh chân, người anh nhoáng lên, lao tới chỗ các cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ.
“Ầm!”
Các cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ còn chưa hoàn hồn thì đã thấy một cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ bay thẳng ra xa như đạn pháo.
Bách Lý Thành Cát lập tức hô lớn: “Từ Chấn Hoa, ông còn ngây ra đó làm gì? Mau lấy Tỏa Hồn Bình ra đi! Chắc chắn tên nhãi này đang nhờ đến linh hồn Ma Thần nên mới phát huy được thực lực mạnh như thế”.
Trong lúc ông ta hô lên, Dương Thanh lại đánh bay hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ khác.
Đến giờ mọi người mới hoàn hồn, các cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ đều lao tới chỗ Dương Thanh.
Lúc này, ngay cả Dương Thanh cũng vô cùng kinh ngạc.
Trước khi tới đây, anh đã đột phá, nhưng lần đột phá này rất khác với trước kia.
Trong lần đột phá này, anh cảm nhận được thực lực của mình tăng rất nhiều.
Mãi đến khi đánh với cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ và đỉnh phong, anh mới nhận ra thực lực của mình đã tăng nhiều đến mức nào.
Giờ cảnh giới của anh chỉ là Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ thật ư?
Ngay cả Dương Thanh cũng bắt đầu nghi ngờ.
Sau khi được Bách Lý Thành Cát nhắc, Từ Chấn Hoa mới hoàn hồn, ông ta vội lấy Tỏa Hồn Bình ra, hét lớn: “Thu cho tôi!”
Nhìn thấy người tới, Tề Phong lập tức biến sắc.
Người đại diện của các thế gia khác cũng kinh ngạc nhìn người trung niên đang cầm chai rượu kia.
Từ Chấn Hoa nhìn về phía người trung niên, nhíu mày: “Tề Thiên Hà, sao ông lại tới đây?”
Tề Thiên Hà là người đại diện của nhà họ Tề ở Trung Châu.
Tề Thiên Hà không quan tâm tới Từ Chấn Hoa mà nhìn về phía Tề Phong: “Đi theo tôi!”
Tề Phong nhíu mày, lạnh lùng nói: “Giờ tôi chưa đi được, ông đi trước đi, sau khi giải quyết xong chuyện bên này, tôi sẽ tìm ông”.
Tề Thiên Hà nâng chai rượu trong tay lên uống một ngụm, nhìn chằm chằm vào Tề Phong: “Tôi mới là người đại diện của nhà họ Tề ở Trung Châu! Ông dẫn hai cao thủ của nhà họ Tề đi khi chưa được tôi cho phép, ông không nghĩ đến hậu quả à?”
Nghe thấy Tề Thiên Hà nói thế, trong mắt Tề Phong lóe lên sát khí mãnh liệt, ông ta cắn răng: “Tề Thiên Hà, gia tộc cử ông đến Trung Châu với tôi cho đủ đội hình thôi, tốt nhất ông nên tự hiểu lấy mình, ông không nhúng tay vào chuyện ở đây được đâu”.
“Hừ!”
Tề Thiên Hà hừ lạnh, lập tức nhìn về phía hai cao thủ nhà họ Tề phía sau Tề Phong, lạnh lùng nói: “Còn các người thì sao? Rời đi với tôi? Hay tiếp tục ở lại nơi này?”
Sắc mặt của hai cao thủ nhà họ Tề đều rất khó coi, tuy Tề Thiên Hà mới là người đại diện của nhà họ Tề ở Trung Châu, nhưng thanh danh của Tề Thiên Hà ở nhà họ Tề cũng không tốt, ai cũng nghĩ ông ta là tên vô dụng lụy tình.
Nếu bố Tề Thiên Hà không phải chủ gia tộc họ Tề, có lẽ ông ta đã bị gia tộc vứt bỏ từ lâu.
Tề Thiên Hà cũng được coi là người nổi tiếng ở Hạ Giới giới Cổ Võ, vì ông ta có một danh hiệu vô cùng nổi bật - cựu thiên tài số một của Thiên Bảng Hạ Giới giới Cổ Võ.
Ở Hạ Giới giới Cổ Võ, trừ bảng thiên tài ra thì còn có Thiên Bảng.
Bảng thiên tài là bảng xếp hạng cao thủ dưới 30 tuổi.
Còn Thiên Bảng là bảng xếp hạng cao thủ dưới 40 tuổi.
Bởi vậy có thể thấy thiên phú của Tề Thiên Hà mạnh đến mức nào, nhưng năm năm trước, Tề Thiên Hà đã từ bỏ võ đạo vì một cô gái, trở thành một tên vô dụng.
Thiên tài từng là người thừa kế nhà họ Tề đã ngã xuống, trở thành trò cười của cả Hạ Giới giới Cổ Võ, cũng là mối nhục của nhà họ Tề.
Thấy hai cao thủ nhà họ Tề không bước tới, Tề Thiên Hà thở dài, nói: “Xem ra các người đã chọn Tề Phong rồi, vậy cũng được, nếu các người chết, tôi sẽ nhặt xác cho!”
Tề Thiên Hà nói rồi lảo đảo rời khỏi tầng thượng.
Từ đầu đến cuối, đối phương không hề nhìn Dương Thanh, chuyện này khiến Dương Thanh hơi tò mò về Tề Thiên Hà.
Dương Thanh có thể cảm nhận được Tề Thiên Hà không có chút khí thế nào, hay nói cách khác, Tề Thiên Hà chỉ là người bình thường.
Nhưng câu nói của Tề Thiên Hà trước khi đi lại như chắc chắn rằng người của năm thế gia Cổ Võ sẽ chết ở đây.
“Khốn kiếp! Ông ta dám rủa chúng ta sẽ chết ở đây à! Một tên nhãi nhép tự từ bỏ võ đạo như ông ta dựa vào đâu mà dám rủa chúng ta chứ?”
Mãi sau khi Tề Thiên Hà rời đi, Từ Chấn Hoa mới tức giận nói.
Mấy người khác cũng có vẻ tức giận.
“Này nhãi, nếu giờ cậu rời đi, chúng tôi có thể cho cậu con đường sống”.
Lúc này, Tề Phong chợt nói.
Nghe thấy thế, đám người Từ Chấn Hoa nổi giận, thi nhau chỉ trích Tề Phong: “Tề Phong, ông định làm gì?”
“Ông đã hỏi chúng tôi chưa mà đòi cho cậu ta đường sống?”
“Hồi nãy cậu ta đã từ chối rõ ràng rồi, ông vẫn định lôi kéo cậu ta, tưởng chúng tôi đứng đây làm cảnh à?”
Tề Phong không quan tâm đến mấy người đại diện khác, không hiểu sao lời Tề Thiên Hà nói lại khiến ông ta cảm nhận được nguy cơ rõ rệt.
Người ngoài đều khinh thường Tề Thiên Hà, nhưng với tư cách là người nhà họ Tề, Tề Phong hiểu rõ Tề Thiên Hà từng là thiên tài đáng sợ đến mức nào.
Tuy bây giờ Tề Thiên Hà đã từ bỏ võ đạo nhưng giác quan của ông ta vẫn còn đó.
Rất có thể Tề Thiên Hà đã cảm nhận được sự đáng sợ của Dương Thanh, hoặc nên nói Tề Thiên Hà đã cảm nhận được sự đáng sợ của linh hồn Ma Thần trong người Dương Thanh.
Đây cũng không phải lý do khiến ông ta muốn cho Dương Thanh một con đường sống, mà vì chủ gia tộc họ Tề đã cử cao thủ gia tộc đến Trung Châu trong đêm, chủ gia tộc họ Tề muốn Dương Thanh còn sống.
Tuy ông ta không rõ nguyên nhân nhưng đây là mệnh lệnh của chủ gia tộc họ Tề, ông ta nhất định phải làm theo.
Dương Thanh nói: “Với câu này của ông, nếu giờ ông dẫn người rời đi, tôi có thể tha cho nhà họ Tề”.
“Cậu chán sống rồi!”
Tề Phong lập tức giận dữ.
Từ Chấn Hoa nói: “Ông Tề, ông đừng lãng phí nước bọt nữa, cậu ta dám từ chối cả minh chủ Đỗ, sao có thể bị ông mời chào đây?”
Trần Chí Trung cười lạnh: “Này nhãi, nếu trước đó cậu đồng ý gia nhập Thủ Hộ Minh, chúng tôi cũng không dám làm gì cậu, nhưng tự cậu muốn chết, lại dám từ chối minh chủ Đỗ, hôm nay chúng tôi sẽ tiễn cậu lên đường!”
Dương Thanh không nói gì, anh đã kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, sau khi được máu của ba cao thủ mạnh nhất cải tạo, giờ huyết mạch cuồng hóa càng trở nên mạnh mẽ đến mức đáng sợ sau khi kích hoạt.
Khí thế cuồng bạo khiến người ta sợ hãi lan ra từ người anh.
Vào lúc này, cả tầng thượng của khách sạn Trung Châu đều bị khí thế cuồng bạo này bao phủ.
Những người đang có mặt đều cảm nhận được áp lực khiến họ sợ hãi.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi sẽ dùng máu của các người để công bố trật tự võ đạo trong thế giới mới với toàn thiên hạ!”
Mười lăm cao thủ Thiên Cảnh, bao gồm cả năm người đại diện đều biến sắc.
Khí thế mà Dương Thanh vừa phóng ra quá mạnh, không thể là khí thế của cao thủ mới bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
“Ầm!”
Dương Thanh giậm mạnh chân, người anh nhoáng lên, lao tới chỗ các cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ.
“Ầm!”
Các cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ còn chưa hoàn hồn thì đã thấy một cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ bay thẳng ra xa như đạn pháo.
Bách Lý Thành Cát lập tức hô lớn: “Từ Chấn Hoa, ông còn ngây ra đó làm gì? Mau lấy Tỏa Hồn Bình ra đi! Chắc chắn tên nhãi này đang nhờ đến linh hồn Ma Thần nên mới phát huy được thực lực mạnh như thế”.
Trong lúc ông ta hô lên, Dương Thanh lại đánh bay hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ khác.
Đến giờ mọi người mới hoàn hồn, các cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ đều lao tới chỗ Dương Thanh.
Lúc này, ngay cả Dương Thanh cũng vô cùng kinh ngạc.
Trước khi tới đây, anh đã đột phá, nhưng lần đột phá này rất khác với trước kia.
Trong lần đột phá này, anh cảm nhận được thực lực của mình tăng rất nhiều.
Mãi đến khi đánh với cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ và đỉnh phong, anh mới nhận ra thực lực của mình đã tăng nhiều đến mức nào.
Giờ cảnh giới của anh chỉ là Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ thật ư?
Ngay cả Dương Thanh cũng bắt đầu nghi ngờ.
Sau khi được Bách Lý Thành Cát nhắc, Từ Chấn Hoa mới hoàn hồn, ông ta vội lấy Tỏa Hồn Bình ra, hét lớn: “Thu cho tôi!”