Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2110-2114
Chương 2110: Cuộc họp
Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ từ Dương Thanh, Diệp Chiến Quốc thầm kinh hãi, còn trẻ mà đã có thực lực mạnh như thế, đúng là yêu nghiệt!
Diệp Chiến Quốc vội gật đầu, nghiến răng nghiến lợi: “Các thế lực Cổ Võ này hống hách thế đấy, trong mắt họ, cao thủ thế tục chẳng là gì, tất cả đều là sâu bọ”.
“Trong khoảng thời gian này, không riêng gì Trung Châu, các châu khác cũng có rất nhiều cao thủ bỏ mạng, nhất là những cao thủ hàng đầu ở thế tục trước kia, hoặc bị ép phải khuất phục, hoặc chống lại rồi bị giết, hoặc ẩn núp để chờ thời cơ hành động”.
“Chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi, tất cả vị trí tốt nhất ở Trung Châu đã bị các thế lực Cổ Võ chiếm hết, rất nhiều thế lực hàng đầu cũng bị thế lực Cổ Võ chú ý, có thể bị các thế lực Cổ Võ này xâm chiếm bất cứ lúc nào”.
“Rất nhiều cô gái trẻ của các gia tộc giàu có cũng bị cao thủ của những thế lực Cổ Võ này nhòm ngó, đám người đó đúng là hèn hạ trơ trẽn, không có chút giới hạn nào”.
Trước đó khi ở trên máy bay, Hạ Lâm đã nói với Dương Thanh rất nhiều chuyện ghê tởm liên quan tới hành vi của các thế lực Cổ Võ, sau khi nghe Diệp Chiến Quốc nói, Dương Thanh mới biết những gì mà Hạ Lâm kể chỉ như muối bỏ biển, cô ta cũng không biết rất nhiều chuyện tàn khốc hơn.
Hoặc nên nói Hạ Lâm và Cố Tư Tư vẫn chưa gặp phải những chuyện đó.
“Giờ các trưởng lão đã sắp xếp cho mỗi châu một cao thủ có thực lực mạnh mẽ để thành lập quân đoàn cao thủ, nhằm đối phó với cao thủ Cổ Võ”.
Diệp Chiến Quốc nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt nóng rực, nói với vẻ mong chờ: “Chiến Thần Mạnh đã thành lập quân đoàn cao thủ để đối phó với cao thủ Cổ Võ cho Trung Châu chúng tôi, giờ lại được tứ trưởng lão giúp đỡ, tôi tin chẳng mấy nữa, các thế lực Cổ Võ ở Trung Châu sẽ bị trấn áp”.
Dương Thanh nói: “Nếu tôi đã tới Trung Châu, đương nhiên sẽ đòi lại công bằng cho những người Trung Châu bị ức hiếp, thống lĩnh Diệp hãy mau chóng chuyển cho tôi tài liệu về các thế lực Cổ Võ đã tiến vào Trung Châu, tài liệu không cần quá chi tiết, chỉ cần có thông tin về cao thủ Thiên Cảnh của từng thế lực là được, tôi sẽ giải quyết cao thủ Thiên Cảnh của các thế lực Cổ Võ, còn lại thì giao cho chiến vực”.
Nghe thấy thế, Diệp Chiến Quốc lập tức mừng rỡ, đối với chiến vực, phiền phức lớn nhất bây giờ chính là cao thủ Thiên Cảnh.
Thế tục vốn không có nhiều cao thủ Thiên Cảnh, ngay cả Diệp Chiến Quốc cũng chỉ mới đột phá sau khi kết giới tan vỡ, nồng độ linh khí ở thế tục tăng vọt mà thôi.
Trong chiến vực Trung Châu bây giờ, chỉ có mình ông ta đạt đến Thiên Cảnh.
Ngay cả cựu Chiến Thần của biên giới phía Tây - Mạnh Thiên Lan cũng chỉ mới đột phá Thiên Cảnh.
Đội ngũ như thế không thể trấn áp nổi các thế lực Cổ Võ.
Diệp Chiến Quốc vội nói: “Tứ trưởng lão, chúng tôi đã chuẩn bị tài liệu mà cậu cần rồi, giờ tôi sẽ bảo người mang tới ngay”.
Người mà Diệp Chiến Quốc cử đi nhanh chóng mang tài liệu đã được chỉnh lý xong xuôi tới.
Sau khi nhận được tài liệu, Dương Thanh nói: “Thống lĩnh Diệp, ông đi làm việc trước đi, tôi đọc xong tài liệu rồi sẽ mau chóng ra tay, trước khi ra tay, tôi sẽ báo với ông trước, khi đó ông dẫn người tới xử lý nốt là được”.
Diệp Chiến Quốc vội nói: “Vâng, thưa tứ trưởng lão! Vậy tôi đi đây”.
Ông ta nói rồi quay người định rời đi.
Nhưng khi ra tới cửa, ông ta bỗng ngừng lại rồi nói: “Tứ trưởng lão, còn chuyện này nữa, người đại diện cho các thế lực lớn ở Trung Châu muốn tổ chức tiệc chào đón cậu ở khách sạn Trung Châu vào tối nay, không biết cậu có thời gian không?”
Dương Thanh lắc đầu: “Tiệc chào đón thì thôi! Sau khi giải quyết xong chuyện ở Trung Châu, tôi sẽ làm chủ, mời họ ăn một bữa”.
Diệp Chiến Quốc vội gật đầu: “Được rồi, vậy tôi không làm phiền cậu nữa!”
Giờ Dương Thanh không có thời gian để làm những chuyện vô bổ đó, giờ thời gian gấp rút, mỗi khi anh chần chừ thêm một giây, những gia tộc Trung Châu đang bị ức hiếp sẽ phải chịu nhục thêm một giây.
Giờ anh chỉ muốn giải quyết hết phiền phức ở Trung Châu bằng tốc độ nhanh nhất.
Sau khi Diệp Chiến Quốc rời đi, Dương Thanh cầm tài liệu lên đọc.
Mã Siêu ngồi cạnh Dương Thanh, trong lúc Dương Thanh đọc tờ này, Mã Siêu cũng sẽ đọc tờ khác.
Tài liệu không nhiều, chỉ có năm trang A4, mỗi trang A4 viết về một thế lực Cổ Võ có cao thủ Thiên Cảnh, nội dung cụ thể bao gồm việc thế lực này đã xâm chiếm gia tộc nào và thông tin của cao thủ Thiên Cảnh đang có mặt tại Trung Châu của thế lực đó.
Hay nói cách khác, giờ ở Trung Châu, có tổng cộng năm thế lực Cổ Võ có cao thủ Thiên Cảnh, đương nhiên không chỉ có mỗi năm thế lực Cổ Võ tiến vào Trung Châu, mà còn rất nhiều thế lực khác nữa, nhưng những thế lực này không có cao thủ Thiên Cảnh trấn giữ, hoặc cao thủ Thiên Cảnh của họ đang không ở Trung Châu.
Chẳng hạn như một thế lực Cổ Võ rất quen thuộc với Dương Thanh - nhà họ Tề, nhà họ Tề đã tiến vào Trung Châu, có năm cao thủ Thiên Cảnh ở Trung Châu, nhưng Dương Thanh biết nhà họ Tề cũng có cao thủ Thiên Cảnh ở các châu khác, thậm chí ngay cả chiến trường ngoài biên giới cũng có bóng dáng nhà họ Tề.
Sau khi kết giới tan vỡ, các thế lực Cổ Võ không chỉ tập trung vào một khu vực cụ thể mà giăng lưới rất rộng, chỗ nào cũng có bóng dáng của những thế lực lớn, thành phố nào càng phồn hoa thì càng có nhiều thế lực Cổ Võ hàng đầu.
Nửa tiếng sau, Dương Thanh đã đọc hết tài liệu.
“Không ngờ mấy thế lực Cổ Võ này đều cử mấy cao thủ Thiên Cảnh tới, đội ngũ mạnh như thế, cho dù là ở bất cứ nơi nào tại thế tục thì cũng không có mấy ai chống lại nổi”.
Mã Siêu tức giận nói: “Anh Thanh, đám khốn kiếp của thế lực Cổ Võ sẽ phải trả giá đắt! Anh nói đi, chúng ta đến thế lực Cổ Võ nào trước ạ?”
Dương Thanh im lặng một lát rồi nhìn về phía Mã Siêu: “Dù sao bây giờ chúng ta cũng đại diện cho hội trưởng lão, không thể tự do như trước được, một khi chúng ta tàn sát thế lực Cổ Võ, có lẽ việc đó sẽ trở thành lý do để thế lực Cổ Võ ngông cuồng hơn”.
“Chúng ta có thể giết hết cao thủ Thiên Cảnh của các thế lực Cổ Võ này, nhưng giết họ xong thì sao chứ?”
“Qua tài liệu thì có thể thấy, tuy thế lực Cổ Võ vô cùng hống hách ở thế tục, nhưng họ vẫn có chừng mực, chỉ cử cao thủ dưới Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ tiến vào Trung Châu, nhưng nếu chúng ta tự dưng tàn sát họ mà không có lý do, có lẽ cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm của thế lực Cổ Võ sẽ nhúng tay đấy”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Mã Siêu lập tức bình tĩnh lại.
Mã Siêu hỏi: “Anh Thanh, anh định giải quyết chuyện này thế nào?”
Dương Thanh nói: “Tôi sẽ liên hệ với Diệp Chiến Quốc, để Diệp Chiến Quốc liên lạc với các thế lực Cổ Võ lớn, mời họ tới tham gia cuộc họp về việc ban hành quy định trong thế giới mới vào bảy giờ tối nay ở khách sạn Trung Châu, các thế lực Cổ Võ lớn nhất định phải cử người đại diện tới tham dự”.
Nghe thấy thế, Mã Siêu nhíu mày, nói: “Anh Thanh, chắc chắc các thế lực Cổ Võ sẽ không tham dự, chẳng phải chúng ta đang tự làm mình bẽ mặt à?”
Dương Thanh nhếch môi, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm họ có tham dự cuộc họp không, tôi chỉ muốn mượn cơ hội này để ban hành quy định mới tại Trung Châu dưới danh nghĩa của hội trưởng lão”.
“Sau khi ban hành quy định mới, chúng ta sẽ làm việc theo quy định, khi đó, cho dù cao thủ Thiên Cảnh của các thế lực lớn bị giết, những thế lực ở Hạ Giới giới Cổ Võ cũng không có lý do để làm ầm lên”.
“Nếu họ dám làm ầm lên, tôi nghĩ những người trong thế giới nhỏ ở Yến Đô sẽ không dễ dàng bỏ qua điều đó”.
“Tuy đại trưởng lão không nói cho tôi biết về tình hình cụ thể trong thế giới nhỏ, nhưng tôi có thể cảm nhận được, không riêng gì Hạ Giới giới Cổ Võ, ngay cả Trung Giới giới Cổ Võ cũng kiêng dè những người trong thế giới nhỏ ở Yến Đô”.
Chương 2111: Rèn luyện lực tinh thần
Dương Thanh rất hứng thú với thế giới nhỏ ở Yến Đô, nhưng tạm thời đại trưởng lão vẫn chưa chịu nói cho anh biết, anh chỉ có thể chờ sau này lại tìm cơ hội để biết thêm về thế giới nhỏ.
Sau đó, Dương Thanh gọi cho Diệp Chiến Quốc để nói chuyện ban hành quy định mới.
Sau khi biết kế hoạch của Dương Thanh, Diệp Chiến Quốc vô cùng kích động, vội nói: “Tứ trưởng lão, giờ tôi sẽ đi liên lạc với mấy thế lực Cổ Võ kia ngay”.
“Ừ!”
Sau khi cúp máy, Dương Thanh nói với Mã Siêu: “Cứ để tôi xử lý chuyện ở Trung Châu, cậu tới Võ Tông đón chị Lâm và đám người Tiểu Uyển về Yến Đô đi”.
Trước đó họ vội đến hội trưởng lão, cũng không rõ tình hình ở Yến Đô nên đã để đám người Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm ở lại Võ Tông.
Giờ trên khắp chiến trường ngoài biên giới, chỉ có Võ Tông an toàn nhất, vì có mấy thanh niên đến từ thế gia Cổ Võ do Liễu Như Yên dẫn đầu đang ở Bắc Vực, Võ Tông lại nằm tại trung tâm Bắc Vực, thế nên không cần lo về việc những thế lực Cổ Võ khác sẽ tiến vào Bắc Vực.
Trước khi tới Yến Đô, Dương Thanh và Mã Siêu đã sắp xếp cho đám người Phùng Tiểu Uyển ở lại Võ Tông.
Mã Siêu lo lắng nói: “Anh Thanh, mình anh không sao chứ?”
Dương Thanh mỉm cười: “Cậu yên tâm, tôi vẫn đối phó được với tình hình ở Trung Châu”.
“Giờ cậu lên đường đến chiến trường ngoài biên giới ngay đi, tuy ở Bắc Vực có đám người Liễu Như Yên, nhưng nếu tôi bắt đầu ra tay với các thế lực Cổ Võ ở Trung Châu, không thể cam đoan những gia tộc Cổ Võ này sẽ không chó cùng rứt giậu”.
“Ban đầu tôi nghĩ với tình hình hiện giờ, Võ Tông là nơi an toàn nhất, nhưng xem ra Yến Đô mới là nơi an toàn nhất, có hội trưởng lão trấn giữ Yến Đô, các thế lực Cổ Võ sẽ không dám làm chuyện gì quá đà”.
Tối nay anh sẽ ban hành quy định mới ở Trung Châu, Dương Thanh gần như có thể đoán được năm thế lực Cổ Võ có cao thủ Thiên Cảnh ở Trung Châu sẽ không tới.
Một khi họ từ chối có mặt, Dương Thanh sẽ có cơ hội ra tay.
Chỉ cần anh ra tay thì sẽ đắc tội với những thế lực Cổ Võ này, nên phải chuẩn bị trước.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Mã Siêu cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, anh ta trầm giọng nói: “Được, vậy giờ em sẽ tới chiến trường ngoài biên giới, mau chóng đưa đám người Tiểu Uyển về”.
Dương Thanh gật đầu: “Ừ, cậu đi đi!”
Sau khi Mã Siêu rời đi, Dương Thanh tiến vào trạng thái tu luyện, anh cầm một viên linh thạch lớn bằng quả bóng bàn trên tay, vận chuyển Chiến Thần Quyết, linh khí nồng đậm trong linh thạch không ngừng bị Dương Thanh hấp thu.
Trong nhẫn chứa đồ mà Dương Thanh lấy được từ chỗ Tề Anh Vệ có tận năm triệu linh thạch, đủ cho Dương Thanh tu luyện một thời gian rất dài.
Lúc này, Dương Thanh cảm nhận được mình đã đạt đến đỉnh cao của Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, chỉ cách lúc đột phá một bước.
Dương Thanh liên tục dùng hết hơn trăm viên linh thạch mà vẫn không đột phá được.
“Xem ra mình cần một cơ hội để đột phá Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ”.
Thấy việc tu luyện không có kết quả, Dương Thanh ngừng tu luyện, lẩm bẩm.
Tuy anh đang rất cần tăng thực lực, nhưng anh cũng hiểu việc tu luyện không thể nhanh được, cần tăng dần từng chút một, có nhiều lúc phải cần thời cơ để đột phá.
Có lúc sẽ lĩnh ngộ trong chớp mắt, có lúc phải đánh một trận sống còn với cao thủ khác, cũng có lúc cần cao nhân chỉ dạy.
Dương Thanh nhìn miếng ngọc bội cổ xưa trong tay, lẩm bẩm: “Miếng ngọc bội này hay thật, chẳng biết có thể sử dụng mấy lần nữa”.
Đây cũng là thứ mà anh lấy được từ nhẫn chứa đồ của Tề Anh Vệ, theo lời Mã Siêu giải thích, miếng ngọc bội này là một món bảo vật không gian được hình thành tự nhiên, có không gian rộng ít nhất mười mét vuông.
Mã Siêu từng nói, phải tiêu hao hết năng lượng trong miếng ngọc bội này thì mới có thể sử dụng nó.
Cách dùng miếng ngọc bội này là đưa lực tinh thần vào đó, với trạng thái bây giờ của Dương Thanh thì chỉ kiên trì được một phút thôi.
Trong một phút đó, Dương Thanh có thể tăng thực lực lên một cảnh giới nhỏ nhờ năng lượng trong ngọc bội.
Nhưng một phút ngắn ngủi này không có nhiều tác dụng với Dương Thanh, vì một khi dùng năng lượng trong miếng ngọc bội này, anh chỉ có thể duy trì hiệu quả tăng thực lực lên một cảnh giới nhỏ trong một phút, sau đó sẽ rơi vào trạng thái suy yếu vì lực tinh thần cạn kiệt.
Đây không phải điều mà Dương Thanh muốn, đối với Dương Thanh, anh thà kích hoạt huyết mạch cuồng hóa tới trạng thái mạnh nhất chứ cũng không muốn dùng năng lượng trong ngọc bội.
Dương Thanh bỗng nảy ra một ý tưởng vô cùng táo bạo, anh nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội: “Có lẽ có thể dùng miếng ngọc bội này để rèn luyện lực tinh thần của mình”.
Anh nói rồi lập tức đưa lực tinh thần vào ngọc bội, không hề do dự.
Sau khi đưa lực tinh thần vào, anh có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ đang tiến vào người anh qua ngọc bội.
Khí thế của anh lập tức tăng vọt, đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ từ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Anh không kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, cũng không dùng Thiên Huyền Bí Thuật, thực lực bây giờ là thực lực khi ở trạng thái bình thường của anh.
Nếu anh kích hoạt huyết mạch cuồng hóa rồi dùng Thiên Huyền Bí Thuật, với cơ thể đã được máu của ba cao thủ hàng đầu cải tạo của anh, anh gần như sẽ ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ.
Thậm chí nếu liều mạng, anh có thể phát huy thực lực sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ.
Ngay cả Dương Thanh cũng chưa từng gặp cao thủ nào có sức chiến đấu vượt xa cảnh giới của bản thân một cảnh giới lớn, trừ anh ra.
Tuy Mã Siêu đã hấp thu long mạch, trong người còn có Thị Huyết Châu, nhưng cũng chỉ có thể phát huy thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong ở cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Nhoằng cái đã hết một phút, khí thế vừa tăng vọt của Dương Thanh yếu dần, xuống hẳn dưới Thiên Cảnh.
Dương Thanh thở dài: “Chỉ chịu được một phút thôi à? Xem ra lực tinh thần của mình vẫn quá yếu”.
Anh nói rồi lấy sáu viên linh thạch ra, mỗi tay cầm ba viên, bắt đầu hấp thu linh khí trong linh thạch.
Nửa tiếng sau, sáu viên linh thạch hoàn toàn biến mất khỏi tay Dương Thanh, Dương Thanh cũng quay lại trạng thái đỉnh cao.
Dương Thanh cười khổ, lắc đầu: “Nếu không có nhiều linh thạch cho mình dùng như thế, đúng là không thể dùng cách tu luyện lực tinh thần này”.
Nếu cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ biết Dương Thanh tu luyện lực tinh thần bằng cách này, chắc chắn họ sẽ mắng anh lãng phí.
Phải biết rằng Tề Anh Vệ là thiên tài hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ mà cũng chỉ có năm triệu viên linh thạch trong nhẫn chứa đồ, nếu là cao thủ khác, đừng nói năm triệu, có lẽ ngay cả năm mươi nghìn cũng không có.
Với tốc độ tiêu hao của Dương Thanh, có lẽ mỗi ngày anh có thể dùng tận mấy trăm viên linh thạch, chắc năm triệu viên linh thạch còn không đủ cho anh dùng một năm.
Còn ở Hạ Giới giới Cổ Võ, có lẽ cả đời những cao thủ ở tầng thấp nhất cũng không có nổi năm triệu viên linh thạch.
Sau khi quay lại trạng thái đỉnh cao, Dương Thanh lại đưa lực tinh thần vào ngọc bội, thực lực của anh lập tức tăng vọt.
Một phút nhanh chóng trôi qua, Dương Thanh cố gắng đưa lực tinh thần vào ngọc bội lâu hơn, nhưng lực tinh thần của anh nhanh chóng cạn kiệt.
“Có tác dụng! Một phút tám giây! Lâu hơn lần trước bốn giây!”
Dương Thanh vui mừng nói.
Anh chỉ thử xem sao, không ngờ cách này có thể rèn luyện lực tinh thần thật, tuy chỉ tăng bốn giây, nhưng đây mới là lần thứ hai anh tu luyện bằng cách này, nếu anh tu luyện bằng cách này mấy ngày, chẳng phải lực tinh thần của anh sẽ tăng gấp đôi ư?
Tốc độ tăng lực tinh thần này nhanh hơn cách tu luyện cũ của Dương Thanh gấp mấy lần.
Dương Thanh vô cùng kích động, lại lấy sáu viên linh thạch ra, bắt đầu hấp thu.
Cứ như thế, Dương Thanh bắt đầu điên cuồng tu luyện, sau ba tiếng, Dương Thanh đã tu luyện bằng cách này sáu lần, sau mỗi lần, thời gian kiên trì của anh lại lâu hơn.
Từ một phút hai giây, anh đã kiên trì được một phút hai mươi ba giây, tăng tổng cộng hai mươi mốt giây.
Đây chỉ là thành quả tu luyện sau ba tiếng, lực tinh thần của anh đã tăng một phần ba.
Dương Thanh có thể cảm nhận được, khi anh tu luyện lực tinh thần theo cách này, cảnh giới của anh cũng tăng lên, gần lúc đột phá hơn nữa.
Sau khi anh khôi phục trạng thái đỉnh cao, chuẩn bị tu luyện tiếp, bên ngoài có người đến.
Dương Thanh ngừng tu luyện, nhíu mày.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó có người nói: “Tôi là Tề Phong đến từ gia tộc Cổ Võ họ Tề, cho hỏi tứ trưởng lão có ở đây không?”
Nghe thấy thế, Dương Thanh lập tức sầm mặt, thì ra là người của thế gia Cổ Võ.
Chương 2112: Gia nhập nhà họ Tề
Tuy Dương Thanh không có thiện cảm với người nhà họ Tề, nhưng dù sao bây giờ anh cũng xuất hiện ở Trung Châu với thân phận tứ trưởng lão, vẫn phải có chừng mực trong một số chuyện.
Dương Thanh hờ hững nói: “Cửa không khóa, vào đi!”
Cửa phòng nhanh chóng được đẩy ra, một người trung niên mặc đồ truyền thống bước vào, phía sau ông ta là hai cao thủ Thiên Cảnh.
Người trung niên cũng là cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong, hai cao thủ Thiên Cảnh phía sau ông ta thoáng phóng ra khí thế Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ.
Rõ ràng người trung niên đi đầu chính là Tề Phong.
Khi nhìn thấy Dương Thanh, Tề Phong nhất thời sững sờ.
Tuy ông ta biết hội trưởng lão vừa có thêm tứ trưởng lão, nhưng hội trưởng lão cũng không công khai thông tin về tứ trưởng lão, ngay cả nhà họ Tề cũng chỉ biết có tứ trưởng lão thôi, còn thông tin cụ thể của tứ trưởng lão thì không ai biết cả.
“Cậu là tứ trưởng lão à?”
Sau khi hoàn hồn, Tề Phong ngờ vực hỏi.
Ông ta nhíu chặt mày, nét mặt rất ngạo mạn, có vẻ uy nghiêm của người bề trên.
Đồng thời, khí thế như có như không cũng lan ra từ người ông ta, ập tới chỗ Dương Thanh.
Nhưng Dương Thanh vẫn đứng đó, bình tĩnh nhìn về phía Tề Phong: “Tôi chính là tứ trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, ông tìm tôi có việc gì?”
Tề Phong thầm kinh hãi, ông ta có thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong nhưng vẫn không thể nhìn thấu Dương Thanh.
Quan trọng là áp lực mà ông ta phóng ra không ảnh hưởng gì đến Dương Thanh cả.
Nếu Dương Thanh là cao thủ dưới Thiên Cảnh, anh đã quỳ rạp xuống đất trước áp lực mà Tề Phong vừa phóng ra rồi.
Rõ ràng thanh niên trước mặt ông ta cũng có thực lực trên Thiên Cảnh.
Chuyện này khiến Tề Phong vô cùng khiếp sợ, nếu Dương Thanh đã hơn 40 tuổi, ông ta sẽ không kinh hãi đến thế, nhưng trông Dương Thanh còn chưa đầy 30 tuổi.
Hình như ở Hạ Giới giới Cổ Võ cũng không có cao thủ Thiên Cảnh nào dưới 30 tuổi, ngay cả thiên tài số một trên bảng thiên tài của Hạ Giới giới Cổ Võ - Mộ Dung Yên Nhi cũng chỉ đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong khi 30 tuổi thôi.
Tề Phong bỗng nhớ đến một người, Dương Thanh!
Giờ tên Dương Thanh đã được lan truyền khắp Hạ Giới giới Cổ Võ, mọi người đều nghĩ Dương Thanh đã phá vỡ kết giới bằng sức mạnh của linh hồn Ma Thần.
Nếu bảo thế tục có một cao thủ Thiên Cảnh dưới 30 tuổi, có lẽ chỉ có một người, đó là Dương Thanh.
Nhưng họ không biết Mã Siêu cũng đã bước vào Thiên Cảnh, thậm chí còn nhỏ hơn Dương Thanh hai tuổi nữa.
Tề Phong chợt hỏi: “Cậu là Dương Thanh à?”
Dương Thanh nhíu mày, trên mặt xuất hiện vẻ không vui, anh lạnh lùng hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
Sau khi được xác nhận, Tề Phong càng kiêng dè hơn, theo ông ta thấy, Dương Thanh có thể phát huy thực lực rất mạnh nhờ linh hồn Ma Thần, tuy tin tức mà Tề Anh Vệ mang về đã cho thấy rất có thể linh hồn Ma Thần trong người Dương Thanh đã ngủ say, nhưng mọi thứ chỉ là suy đoán.
Dù sao Ma Thần cũng là cao thủ hàng đầu trong truyền thuyết, cho dù bây giờ Ma Thần chỉ còn linh hồn thì vẫn khiến người ta kiêng dè.
“Không ngờ tứ trưởng lão lại là thiên tài trẻ như thế”.
Vẻ giận dữ trên mặt Tề Phong biến mất, ông ta cười nói với Dương Thanh: “Tôi gọi cậu là cậu Thanh nhé!”
Dương Thanh không nói gì, lạnh lùng nhìn đối phương.
Tề Phong nói: “Hôm nay tôi tới đây để hỏi về chuyện tứ trưởng lão cho mời người đại diện của các thế gia Cổ Võ ở Trung Châu vào tối nay, tứ trưởng lão có gì cần dặn dò à?”
Tuy ông ta tỏ vẻ khiêm nhường, nhưng khi ông ta nhìn về phía Dương Thanh, có thể thấy rõ sự ngạo mạn của ông ta qua nụ cười và ánh mắt.
Rõ ràng Diệp Chiến Quốc đã liên lạc với Tề Phong.
Dương Thanh bình tĩnh nói: “Nếu đã là cuộc họp, khi chưa tới giờ, đương nhiên tôi sẽ không nói trước nội dung cuộc họp cho ông biết, ông Tề cứ dự họp đúng giờ là được”.
Tề Phong mỉm cười, ngay sau đó, một cao thủ phía sau ông ta vội bước lên, bưng một chiếc hộp bằng gỗ đàn rất tinh xảo.
Tề Phong cười híp mắt: “Cậu Thanh, đây là chút tấm lòng của nhà họ Tề, cậu xem xem có hài lòng không?”
Ông ta nói rồi bảo người kia: “Mở hộp ra!”
Người kia vội mở hộp ra, ngay sau khi hộp mở ra, linh khí vô cùng nồng đậm cũng tràn ra ngoài, trong hộp có hai quả cầu lớn bằng quả trứng gà đang lẳng lặng nằm đó.
“Đây là hai viên linh thạch trung phẩm - thứ chỉ được lưu hành ở Trung Giới giới Cổ Võ, chắc cậu Thanh cũng cảm nhận được linh khí nồng đậm trong hai viên linh thạch trung phẩm này đúng không?”
Tề Phong cười ha hả: “Ở Hạ Giới giới Cổ Võ chỉ có linh thạch hạ phẩm, hai viên linh thạch trung phẩm này là do chúng tôi tình cờ lấy được, linh khí trong mỗi viên linh thạch trung phẩm bằng một triệu viên linh thạch hạ phẩm đấy”.
“Đây không phải chuyện chính, quan trọng là ở Hạ Giới giới Cổ Võ, có tiền cũng không mua được linh thạch trung phẩm đâu!”
Dương Thanh thầm cười lạnh, hai viên linh thạch trung phẩm chỉ bằng với hai triệu linh thạch hạ phẩm thôi, trong nhẫn chứa đồ của anh có tận năm triệu linh thạch hạ phẩm.
Tức là Tề Phong định mua chuộc anh bằng hai triệu linh thạch hạ phẩm à?
Dương Thanh thản nhiên nói: “Ông Tề muốn gì thì cứ nói thẳng đi!”
Anh cũng không nhận hai viên linh thạch trung phẩm.
Tề Phong mỉm cười, cũng không để tâm, ra hiệu cho thuộc hạ đặt hộp lên mặt bàn bên cạnh Dương Thanh.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu Thanh, hôm nay tôi đến tìm cậu vì một mục đích, hy vọng cậu có thể gia nhập nhà họ Tề, với thiên phú của cậu, nếu gia nhập nhà họ Tề, cậu có thể sử dụng tất cả tài nguyên tu luyện của nhà họ Tề”.
“Không những thế, nhà họ Tề còn đồng ý ban họ cho cậu, chủ gia tộc họ Tề còn bằng lòng nhận cậu làm cháu kết nghĩa, trong thế hệ trẻ của nhà họ Tề, địa vị của cậu sẽ gần với Tề Anh Vệ!”
Không thể không nói, những lời Tề Phong nói rất hấp dẫn.
Nhà họ Tề là một trong những gia tộc hàng đầu ở Hạ Giới giới Cổ Võ, Tề Anh Vệ lại là người đứng đầu thế hệ này, nếu Dương Thanh gia nhập nhà họ Tề, anh sẽ trở thành bề dưới có địa vị gần với Tề Anh Vệ ở nhà họ Tề.
Đây không phải chuyện chính, quan trọng là Dương Thanh có thể sử dụng tài nguyên tu luyện của nhà họ Tề.
Nhưng sao Dương Thanh có thể đồng ý chứ?
Anh nhíu mày, híp mắt nhìn chằm chằm vào Tề Phong: “Ông đang công khai cướp người của hội trưởng lão Chiêu Châu à?”
“Ha ha!”
Tề Phong cười lớn, mỉa mai: “Chỉ là hội trưởng lão ở thế tục mà cũng xứng để nhà họ Tề chúng tôi cướp người á?”
“Cậu Thanh, nhà họ Tề là một trong các gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, chắc cậu cũng hiểu trong thế giới mới, gia tộc như thế sẽ có địa vị thế nào”.
“Chỉ cần nhà họ Tề tỏ ý định, vô số thiên tài sẽ xin gia nhập nhà họ Tề ngay, mà bây giờ, cơ hội tuyệt vời này đang bày ra trước mặt cậu Thanh, chỉ cần cậu Thanh gật đầu, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ là người đại diện cho nhà họ Tề ở Trung Châu”.
“Ngay cả khi ở nhà họ Tề, cậu cũng sẽ là thiên tài dưới một người, trên vạn người!”
Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí, anh híp mắt nhìn chằm chằm vào Tề Phong: “Nếu tôi từ chối thì sao?”
“Từ chối á?”
Tề Phong cười lạnh, không trả lời.
Nhưng hai cao thủ phía sau ông ta đã phóng khí thế về phía Dương Thanh.
Có vẻ chỉ cần Dương Thanh dám từ chối, hai người này sẽ ra tay ngay tức khắc.
Tề Phong híp mắt: “Chắc chắn đây sẽ là kỳ ngộ lớn nhất đời cậu, tôi khuyên cậu nên nghĩ kỹ rồi mới cho tôi câu trả lời chắc chắn thì hơn!”
Chương 2113: Linh thạch trung phẩm
Tề Phong chắp tay sau lưng, trông rất ngạo mạn, ông ta nhìn Dương Thanh với thái độ của người bề trên, hình như không hề lo về việc Dương Thanh sẽ từ chối.
Ông ta cũng đang thầm vui mừng, nếu ông ta có thể mời chào một yêu nghiệt trẻ như thế về nhà họ Tề, chắc chắn gia tộc sẽ thưởng hậu hĩnh cho ông ta.
Ông ta chỉ là con cháu chi thứ của nhà họ Tề, cũng không thuộc trung tâm quyền lực. Năm năm trước, một người cũng có thân phận chi thứ như ông ta đã thành công dấn thân vào danh sách thành viên chủ chốt của nhà họ Tề nhờ việc mời chào được một thiên tài Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ chưa đầy 30 tuổi cho nhà họ Tề.
Thiên phú của Dương Thanh còn yêu nghiệt hơn, chưa đầy 30 tuổi đã là cao thủ Thiên Cảnh, nếu mời được Dương Thanh về nhà họ Tề, địa vị của ông ta ở nhà họ Tề cũng sẽ tăng lên.
Hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm phía sau Tề Phong cũng có vẻ mặt lạnh lùng, tuy thiên phú của Dương Thanh rất mạnh nhưng trong mắt họ, anh vẫn là sâu kiến.
Đúng lúc họ nghĩ Dương Thanh sẽ không thể từ chối điều kiện mà Tề Phong đưa ra, Dương Thanh lại nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nếu giờ các người rời đi, tôi có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì”.
“Đó mới là lựa chọn sáng...”
Tề Phong vô thức nói, nhưng còn chưa dứt câu thì ông ta đã hoàn hồn, tức giận nói: “Cậu dám từ chối à?”
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, hai cao thủ nhà họ Tề cũng phóng áp lực khổng lồ về phía Dương Thanh.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nếu không định ban hành quy định mới nhắm vào người luyện võ vào tối nay, anh đã ra tay luôn rồi.
Tuy phía sau Tề Phong có hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ, nhưng Dương Thanh vẫn dám liều mạng, với khả năng của anh bây giờ, cho dù không thể giết những người này bằng một đòn thì anh cũng tự tin sẽ giết sạch họ sau khi bị thương nặng.
Tiếc rằng anh mới đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nếu anh đột phá Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ thì sẽ không gặp vấn đề gì khi giết ba người này hết.
“Sao tôi lại không dám từ chối?”
Dương Thanh cười lạnh, hỏi ngược lại: “Ông biết hồi trước, ngay cả minh chủ Thủ Hộ Minh cũng từng mời tôi trở thành thủ hộ thứ mười của Thủ Hộ Minh không?”
Nghe thấy thế, Tề Phong sững sờ.
Tuy ông ta là người nhà họ Tề nhưng chỉ thuộc chi thứ, không biết rất nhiều chuyện, đối với Thủ Hộ Minh, chuyện Dương Thanh từ chối Thủ Hộ Minh vốn là mối nhục, đương nhiên họ sẽ không tuyên truyền rộng rãi.
Lúc này nghe thấy Dương Thanh nói thế, Tề Phong vô cùng kinh hãi, cũng càng thêm kiêng dè Dương Thanh.
Nếu đúng thế thật, tức là Dương Thanh còn thân phận thủ hộ thứ mười của Thủ Hộ Minh à?
Tề Phong có thể bỏ qua thân phận tứ trưởng lão, nhưng không thể không quan tâm đến thân phận thủ hộ thứ mười của Thủ Hộ Minh.
Vì ở Hạ Giới giới Cổ Võ, cho dù chỉ là thủ hộ thứ mười của Thủ Hộ Minh, khi người đó đến bất cứ gia tộc nào, chủ của gia tộc đấy cũng phải hành xử thật cẩn trọng.
Dương Thanh nói tiếp: “Nhưng tôi đã từ chối minh chủ Đỗ!”
“Sao cơ?”
Tề Phong mở to mắt, sự kinh hãi trong lòng ông ta lúc này không kém gì nỗi khiếp sợ khi biết Dương Thanh từng được minh chủ Thủ Hộ Minh mời.
Ông ta tức giận nói: “Sao cậu dám từ chối minh chủ Đỗ? Cậu biết ở Hạ Giới giới Cổ Võ, chức thủ hộ thứ mười của Thủ Hộ Minh đại diện cho điều gì không? Đó chính là quyền lực cao nhất, cậu sẽ là quyền quý mà cao thủ nào cũng phải tiếp đón trọng thể”.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Chưa chắc thân phận và địa vị mà các ông quan tâm đã là thứ mà tôi quan tâm, tại sao tôi không được từ chối? Đủ rồi! Nếu ông Tề không còn việc gì khác thì xin hãy đi cho, có chuyện gì thì tối nay nói với tôi ở khách sạn Trung Châu sau”.
Sắc mặt Tề Phong hết sức khó coi, tuy ông ta không quan tâm đến thân phận tứ trưởng lão của Dương Thanh, nhưng dù sao bây giờ Hạ Giới giới Cổ Võ và thế tục cũng đã hòa làm một, nghe nói phía sau hội trưởng lão cũng có thế lực vô cùng đáng sợ.
Khi cử họ đến Trung Châu, nhà họ Tề đã dặn họ không nên chủ động trêu vào người của hội trưởng lão, rõ ràng ngay cả chủ gia tộc họ Tề cũng kiêng dè thế lực phía sau hội trưởng lão.
Giờ Dương Thanh đã là tứ trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, Tề Phong cũng không dám ra tay bừa.
“Chúng ta đi!”
Tề Phong nhìn chằm chằm vào Dương Thanh một lúc lâu rồi cắn răng, lập tức quay người rời đi, hai cao thủ nhà họ Tề cũng đi theo ông ta.
Dương Thanh nhìn theo bóng lưng họ, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, anh lạnh lùng nói: “Những thế gia Cổ Võ này hống hách hơn mình nghĩ nhiều”.
Nếu anh không có thân phận tứ trưởng lão thì cũng thôi, nhưng Tề Phong đã biết anh là tứ trưởng lão mà vẫn dám tới tận nơi uy hiếp.
“Xem ra thực lực của mình bây giờ vẫn quá yếu, nếu muốn giải quyết vấn đề ở Trung Châu, thậm chí là vấn đề ở bốn châu khác, mình phải tăng thực lực lên, ít nhất phải đột phá Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ!”
Dương Thanh siết chặt nắm tay, nghiêm nghị nói.
Tề Phong cũng không phải thành viên chủ chốt của nhà họ Tề mà vẫn dám đối xử với tứ trưởng lão Chiêu Châu như thế, còn có hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ đi theo.
Qua tài liệu mà Diệp Chiến Quốc đưa cho anh, Dương Thanh biết Tề Phong cũng không phải người đại diện của nhà họ Tề ở Trung Châu lần này.
Tề Phong không phải người đại diện ở Trung Châu mà vẫn dám làm thế, vậy người đại diện của nhà họ Tề ở Trung Châu sẽ ngông cuồng đến mức nào đây?
Tuy Tề Phong đã đi nhưng lại không mang hai viên linh thạch trung phẩm kia đi.
Dương Thanh nhìn hai viên linh thạch trung phẩm kia, chìm vào suy tư.
Sau thời gian suy nghĩ ngắn ngủi, Dương Thanh cười lạnh, Tề Phong quên cũng được, cố tình để lại cũng không sao, nếu đã để lại thì sẽ là của anh.
Mỗi tay anh cầm một viên linh thạch trung phẩm, vận chuyển Chiến Thần Quyết, linh khí nồng đậm lập tức tràn ra từ linh thạch trung phẩm rồi tiến vào người anh.
Đúng là hai viên linh thạch trung phẩm này có thể sánh ngang với hai triệu viên linh thạch hạ phẩm.
Nhưng khi tu luyện, Dương Thanh mới phát hiện giá trị của hai viên linh thạch trung phẩm này vượt xa hai triệu viên linh thạch hạ phẩm.
Khi tu luyện bằng linh thạch hạ phẩm, anh chỉ có thể hấp thu sáu viên cùng lúc, hơn nữa tuy linh khí trong linh thạch hạ phẩm cũng rất nồng đậm, nhưng độ tinh khiết lại không cao.
Khi anh tu luyện, linh khí được anh hấp thu cũng không dùng được ngay, mà phải không ngừng được tinh lọc bằng Chiến Thần Quyết thì độ tinh khiết mới dần đạt đến mức có thể dùng trực tiếp được.
Nhưng linh thạch trung phẩm thì khác, hai viên linh thạch trung phẩm này ngang với hai triệu viên linh thạch hạ phẩm, nhưng đó không phải chuyện chính, quan trọng là độ tinh khiết của linh khí trong linh thạch trung phẩm rất cao, sau khi hấp thu chúng vào cơ thể, về cơ bản Dương Thanh có thể dùng luôn chứ không cần tinh lọc nữa.
Như vậy, khi anh tu luyện bằng hai loại linh thạch, có lẽ tốc độ tu luyện khi dùng linh thạch trung phẩm phải nhanh hơn tốc độ tu luyện khi dùng linh thạch hạ phẩm gấp năm lần.
Tốc độ tu luyện của anh vốn đã nhanh hơn khi dùng linh thạch, giờ hấp thu linh thạch trung phẩm nên lại càng nhanh.
“Giờ là ba giờ chiều, còn bốn tiếng nữa sẽ đến cuộc họp vào bảy giờ tối, với tốc độ tu luyện bây giờ, rất có thể mình sẽ đột phá Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ trước bảy giờ!”
Dương Thanh nhìn đồng hồ, lẩm bẩm.
Giờ anh gần như có thể khẳng định, sẽ không có gia tộc Cổ Võ nào đến dự họp, sau khi ban hành quy định mới xong, đó cũng là thời cơ ra tay tốt nhất.
Để nắm chắc hơn, anh nhất định phải đột phá trước bảy giờ.
Nghĩ tới đây, Dương Thanh không dám chần chừ nữa, vội tiến vào trạng thái tu luyện.
Chương 2114: Nhiệm vụ
Trong lúc Dương Thanh tu luyện, phía bên kia, Tề Phong đã dẫn hai cao thủ nhà họ Tề rời đi, trên đường về, Tề Phong bấm gọi một số điện thoại.
Sau khi đối phương nghe máy, Tề Phong vội nói: “Chủ gia tộc, tôi muốn báo cáo một tin tức vô cùng quan trọng với ông!”
“Hội trưởng lão thế tục vừa bổ nhiệm trưởng lão thứ tư, đó là thanh niên đã phá vỡ kết giới, đúng rồi đúng rồi, chính là Dương Thanh”.
“Cậu ta vừa bảo chiến vực Trung Châu thông báo cho các thế lực Cổ Võ lớn ở Trung Châu như chúng ta, yêu cầu người đại diện của chúng ta phải dự cuộc họp khẩn cấp vào bảy giờ tối nay”.
Nghe thấy Tề Phong nói thế, chủ gia tộc họ Tề lập tức im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Cậu ta đã gọi người đại diện của các thế lực đến dự họp, chắc đang định thay mặt hội trưởng lão ban hành quy định mới cho người luyện võ”.
Nghe thấy thế, Tề Phong lập tức cuống lên: “Chủ gia tộc, nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa hoàn thành, nếu họ ban hành quy định mới vào lúc này, có lẽ nhiệm vụ của chúng ta sẽ rất khó hoàn thành mất!”
Chủ gia tộc họ Tề lạnh lùng nói: “Nếu ta đoán không lầm, hội trưởng lão đã chuẩn bị xong, sẽ tiến hành chỉnh đốn các thế lực Cổ Võ sau khi ban hành quy định mới”.
“Một khi quy định mới được ban hành, chắc chắn hội trưởng lão sẽ lấy một thế lực Cổ Võ ra để khai đao, trong tình huống này, nhà họ Tề chúng ta không được làm thế lực đầu tiên khiêu khích hội trưởng lão, hiểu ý ta không?”
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Tề Phong nói: “Chủ gia tộc, tôi hiểu ý ông rồi, ý ông là, cho dù hội trưởng lão định làm gì, nhà họ Tề chúng ta cũng sẽ tạm thời án binh bất động, cứ quan sát trước rồi tìm cơ hội thích hợp để hoàn thành ý định của nhà họ Tề sau”.
“Đúng thế!”
Chủ gia tộc họ Tề đáp rồi nói: “Lần này, ta giao cho cậu một nhiệm vụ quan trọng, nếu các cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ này, chắc chắn ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh!”
Nhịp thở của Tề Phong dồn dập hẳn lên, đây là lời hứa của chủ gia tộc họ Tề!
Tề Phong kích động nói: “Chủ gia tộc, ông cần chúng tôi làm gì? Ông cứ dặn dò, chắc chắn chúng tôi sẽ không khiến ông thất vọng đâu!”
Vì kích động nên giọng ông ta hơi run rẩy.
Chủ gia tộc họ Tề nói: “Ta muốn các cậu bắt sống Dương Thanh về nhà họ Tề!”
“Sao cơ ạ!”
Tề Phong lập tức hết hồn, Dương Thanh là tứ trưởng lão của hội trưởng lão, nếu động đến Dương Thanh thì có khác gì đối đầu với hội trưởng lão đâu?
Nếu họ có thể lặng lẽ bắt sống Dương Thanh về nhà họ Tề thì cũng thôi, nhưng nếu chuyện bị lộ, chắc chắn chủ gia tộc họ Tề sẽ thẳng thừng vứt bỏ người nhà họ Tề ở Trung Châu, đương nhiên trong đó cũng bao gồm ông ta nữa.
Tuy nhà họ Tề mạnh mẽ, nhưng thế lực đứng sau hội trưởng lão lại càng đáng sợ hơn, ngay cả nhà họ Tề cũng không muốn vô cớ đắc tội với hội trưởng lão.
Trong tình huống này, một khi chuyện bị lộ, nhà họ Tề sẽ hy sinh họ ngay.
“Cậu yên tâm, ta sẽ cử một nhóm cao thủ ra tay, còn các cậu chỉ cần giúp họ bắt sống Dương Thanh là được”.
Chủ gia tộc họ Tề trầm giọng nói: “Nhiệm vụ này vô cùng quan trọng, thậm chí đáng để từ bỏ mọi sự sắp xếp của nhà họ Tề ở Trung Châu, một khi nhiệm vụ hoàn thành, ta sẽ không bạc đãi các cậu”.
Biết chủ gia tộc họ Tề sẽ cử thêm các cao thủ khác tới, Tề Phong mới thầm thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Chủ gia tộc, ông cứ yên tâm, tôi sẽ hết sức phối hợp với những cao thủ mà ông cử tới để hoàn thành nhiệm vụ này”.
“Tốt lắm!”
Chủ gia tộc họ Tề nói: “Đêm nay tôi sẽ cử cao thủ đến Trung Châu, các cậu cứ đối phó với cuộc họp của hội trưởng lão trước đi”.
Tề Phong vội nói: “Vâng, thưa chủ gia tộc!”
Sau khi cúp máy, Tề Phong nhíu chặt mày.
Tuy ông ta muốn tiến vào trung tâm của nhà họ Tề nhưng cũng không ngu, rõ ràng chủ gia tộc họ Tề định lợi dụng ông ta đi mạo hiểm.
Trong chuyện bắt sống Dương Thanh, tuy có cao thủ do chủ gia tộc họ Tề cử tới, nhưng ông ta vẫn phải tham gia chuyện này, một khi việc bị lộ, mọi tội lỗi sẽ đổ hết lên đầu ông ta.
Khi đó, cho dù ông ta khẳng định đó là mệnh lệnh của chủ gia tộc họ Tề, chủ gia tộc họ Tề cũng chỉ cần nói mình không liên quan đến ông ta, cũng không ai làm gì được chủ gia tộc họ Tề hết.
“Khốn kiếp!”
Tề Phong nghiến răng nghiến lợi với vẻ mặt dữ tợn: “Một ngày nào đó, tôi sẽ giẫm nát ông dưới chân”.
Vừa dứt lời, điện thoại của ông ta bỗng vang lên.
“Hừ!”
Nhìn thấy số gọi đến, Tề Phong cười lạnh: “Chắc mấy nhà kia cũng nhận được tin tức này rồi, giờ lại liên lạc với mình, định lợi dụng nhà họ Tề à?”
Ông ta nói rồi nghe máy.
Vừa nối máy, tiếng cười sang sảng đã truyền đến, sau đó đối phương nói ngay: “Ông Tề, lâu rồi không gặp, nghe nói giờ ông đang ở Trung Châu à? Trùng hợp thật, hôm qua tôi cũng mới đến Trung Châu, giờ ông có thời gian tụ họp một lát không? Đúng rồi, tôi còn gọi cả Trần Chí Trung của nhà họ Trần, Bách Lý Thành Cát của gia tộc Bách Lý và Khương An Quân của nhà họ Khương, họ đều đồng ý sẽ tới rồi đấy”.
Tề Phong đang định từ chối, nhưng sau khi nghe đối phương nói đã mời ba người khác, ông ta lập tức nhíu mày.
Ba người này là người đại diện cho các thế gia Cổ Võ ở Trung Châu lần này.
Còn người gọi cho ông ta tên Từ Chấn Hoa, đại diện cho nhà họ Từ ở Trung Châu.
Tề Phong thoáng im lặng rồi nói: “Ông Từ, ông nên liên lạc với Tề Thiên Hà, đó mới là người đại diện của nhà họ Tề ở Trung Châu lần này, còn tôi chỉ đóng vai phụ thôi”.
“Ha ha!”
Từ Chấn Hoa cười lớn, nói ngay: “Ông Tề à, ông khiêm tốn quá, ai chẳng biết Tề Thiên Hà là tên vô dụng không đoái hoài gì đến chuyện của nhà họ Tề chứ? Ở Trung Châu, chẳng phải chuyện của nhà họ Tề đều do ông quyết định à? Liên lạc với ông ta có tác dụng gì không?”
“Ông Tề, vậy quyết định thế nhé, giờ ông đến khách sạn Đông Hoa đi, tôi chờ ở đó”.
Sau khi dứt lời, Từ Chấn Hoa cúp máy ngay, không để Tề Phong nói gì.
Tề Phong thoáng do dự rồi nói với tài xế: “Đến khách sạn Đông Hoa đi!”
Tuy chủ gia tộc họ Tề đã dặn ông ta tạm thời ở yên để theo dõi tình hình, đừng khiêu khích hội trưởng lão, nhưng giờ người đại diện ở Trung Châu của năm gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ lại gặp mặt.
Tuy Từ Chấn Hoa không nói rõ lý do tụ họp, nhưng Tề Phong có thể đoán đại khái, chắc chắn sẽ liên quan tới cuộc họp vào bảy giờ tối nay.
Hai mươi phút sau, ở khách sạn Đông Hoa.
“Ha ha, ông Tề tới rồi à! Chúng tôi đang chờ ông đấy”.
Thấy Tề Phong đến, một người đàn ông trung niên mặc vest cười lớn.
Lúc này, người đại diện của ba gia tộc lớn khác đã có mặt.
Tề Phong biết hết mấy người ở đây, Trần Chí Trung của nhà họ Trần, Bách Lý Thành Cát của gia tộc Bách Lý và Khương An Quân của nhà họ Khương.
“Từ Chấn Hoa, ông tốn công gọi chúng tôi tới, chắc chắn là cần thương lượng chuyện quan trọng, đừng lãng phí thời gian nữa, vào thẳng vấn đề xem rốt cuộc là chuyện gì đi”.
Sau khi Tề Phong ngồi xuống, Khương An Quân bên phải ông ta lạnh lùng nói.
Trong lúc nhất thời, mấy người khác cũng nhìn về phía Từ Chấn Hoa.
Từ Chấn Hoa mỉm cười, lập tức nói: “Nếu mọi người đều không muốn lãng phí thời gian, tôi sẽ nói thẳng, tôi nghĩ chắc các vị đều nhận được thư mời từ chiến vực Trung Châu rồi, bảy giờ tối nay, tứ trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu muốn mời chúng ta dự họp”.
“Tôi nghĩ tôi cũng không cần nhiều lời, chắc các vị đều rõ nội dung của cuộc họp này đúng không?”
“Tôi mời mọi người tới để bàn bạc chuyện này”.
Sau khi ông ta dứt lời, mọi người đều im lặng, không có ai tiếp lời.
Nụ cười trên mặt Từ Chấn Hoa biến mất, ông ta nhìn quanh, nói tiếp: “Nếu tôi đoán không sai, các vị đều định tạm thời né mũi nhọn, không định đối đầu thẳng với hội trưởng lão nhỉ?”
Trong mắt đám người lóe lên ánh sáng sắc bén, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Từ Chấn Hoa nói: “Tôi mời các vị tới đây để giải quyết vấn đề này, nếu các vị đều định tạm thời nhân nhượng trước hội trưởng lão, tôi có thể nói cho các vị biết, từ nay trở đi, thời đại của thế gia Cổ Võ sẽ chấm dứt, sau này, chắc chắn các vị sẽ bị hội trưởng lão Chiêu Châu kiểm soát khi làm việc ở thế tục”.
“Tôi nghĩ những người đang ngồi đây đều không muốn bị hội trưởng lão thế tục kiểm soát đúng không?”
Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ từ Dương Thanh, Diệp Chiến Quốc thầm kinh hãi, còn trẻ mà đã có thực lực mạnh như thế, đúng là yêu nghiệt!
Diệp Chiến Quốc vội gật đầu, nghiến răng nghiến lợi: “Các thế lực Cổ Võ này hống hách thế đấy, trong mắt họ, cao thủ thế tục chẳng là gì, tất cả đều là sâu bọ”.
“Trong khoảng thời gian này, không riêng gì Trung Châu, các châu khác cũng có rất nhiều cao thủ bỏ mạng, nhất là những cao thủ hàng đầu ở thế tục trước kia, hoặc bị ép phải khuất phục, hoặc chống lại rồi bị giết, hoặc ẩn núp để chờ thời cơ hành động”.
“Chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi, tất cả vị trí tốt nhất ở Trung Châu đã bị các thế lực Cổ Võ chiếm hết, rất nhiều thế lực hàng đầu cũng bị thế lực Cổ Võ chú ý, có thể bị các thế lực Cổ Võ này xâm chiếm bất cứ lúc nào”.
“Rất nhiều cô gái trẻ của các gia tộc giàu có cũng bị cao thủ của những thế lực Cổ Võ này nhòm ngó, đám người đó đúng là hèn hạ trơ trẽn, không có chút giới hạn nào”.
Trước đó khi ở trên máy bay, Hạ Lâm đã nói với Dương Thanh rất nhiều chuyện ghê tởm liên quan tới hành vi của các thế lực Cổ Võ, sau khi nghe Diệp Chiến Quốc nói, Dương Thanh mới biết những gì mà Hạ Lâm kể chỉ như muối bỏ biển, cô ta cũng không biết rất nhiều chuyện tàn khốc hơn.
Hoặc nên nói Hạ Lâm và Cố Tư Tư vẫn chưa gặp phải những chuyện đó.
“Giờ các trưởng lão đã sắp xếp cho mỗi châu một cao thủ có thực lực mạnh mẽ để thành lập quân đoàn cao thủ, nhằm đối phó với cao thủ Cổ Võ”.
Diệp Chiến Quốc nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt nóng rực, nói với vẻ mong chờ: “Chiến Thần Mạnh đã thành lập quân đoàn cao thủ để đối phó với cao thủ Cổ Võ cho Trung Châu chúng tôi, giờ lại được tứ trưởng lão giúp đỡ, tôi tin chẳng mấy nữa, các thế lực Cổ Võ ở Trung Châu sẽ bị trấn áp”.
Dương Thanh nói: “Nếu tôi đã tới Trung Châu, đương nhiên sẽ đòi lại công bằng cho những người Trung Châu bị ức hiếp, thống lĩnh Diệp hãy mau chóng chuyển cho tôi tài liệu về các thế lực Cổ Võ đã tiến vào Trung Châu, tài liệu không cần quá chi tiết, chỉ cần có thông tin về cao thủ Thiên Cảnh của từng thế lực là được, tôi sẽ giải quyết cao thủ Thiên Cảnh của các thế lực Cổ Võ, còn lại thì giao cho chiến vực”.
Nghe thấy thế, Diệp Chiến Quốc lập tức mừng rỡ, đối với chiến vực, phiền phức lớn nhất bây giờ chính là cao thủ Thiên Cảnh.
Thế tục vốn không có nhiều cao thủ Thiên Cảnh, ngay cả Diệp Chiến Quốc cũng chỉ mới đột phá sau khi kết giới tan vỡ, nồng độ linh khí ở thế tục tăng vọt mà thôi.
Trong chiến vực Trung Châu bây giờ, chỉ có mình ông ta đạt đến Thiên Cảnh.
Ngay cả cựu Chiến Thần của biên giới phía Tây - Mạnh Thiên Lan cũng chỉ mới đột phá Thiên Cảnh.
Đội ngũ như thế không thể trấn áp nổi các thế lực Cổ Võ.
Diệp Chiến Quốc vội nói: “Tứ trưởng lão, chúng tôi đã chuẩn bị tài liệu mà cậu cần rồi, giờ tôi sẽ bảo người mang tới ngay”.
Người mà Diệp Chiến Quốc cử đi nhanh chóng mang tài liệu đã được chỉnh lý xong xuôi tới.
Sau khi nhận được tài liệu, Dương Thanh nói: “Thống lĩnh Diệp, ông đi làm việc trước đi, tôi đọc xong tài liệu rồi sẽ mau chóng ra tay, trước khi ra tay, tôi sẽ báo với ông trước, khi đó ông dẫn người tới xử lý nốt là được”.
Diệp Chiến Quốc vội nói: “Vâng, thưa tứ trưởng lão! Vậy tôi đi đây”.
Ông ta nói rồi quay người định rời đi.
Nhưng khi ra tới cửa, ông ta bỗng ngừng lại rồi nói: “Tứ trưởng lão, còn chuyện này nữa, người đại diện cho các thế lực lớn ở Trung Châu muốn tổ chức tiệc chào đón cậu ở khách sạn Trung Châu vào tối nay, không biết cậu có thời gian không?”
Dương Thanh lắc đầu: “Tiệc chào đón thì thôi! Sau khi giải quyết xong chuyện ở Trung Châu, tôi sẽ làm chủ, mời họ ăn một bữa”.
Diệp Chiến Quốc vội gật đầu: “Được rồi, vậy tôi không làm phiền cậu nữa!”
Giờ Dương Thanh không có thời gian để làm những chuyện vô bổ đó, giờ thời gian gấp rút, mỗi khi anh chần chừ thêm một giây, những gia tộc Trung Châu đang bị ức hiếp sẽ phải chịu nhục thêm một giây.
Giờ anh chỉ muốn giải quyết hết phiền phức ở Trung Châu bằng tốc độ nhanh nhất.
Sau khi Diệp Chiến Quốc rời đi, Dương Thanh cầm tài liệu lên đọc.
Mã Siêu ngồi cạnh Dương Thanh, trong lúc Dương Thanh đọc tờ này, Mã Siêu cũng sẽ đọc tờ khác.
Tài liệu không nhiều, chỉ có năm trang A4, mỗi trang A4 viết về một thế lực Cổ Võ có cao thủ Thiên Cảnh, nội dung cụ thể bao gồm việc thế lực này đã xâm chiếm gia tộc nào và thông tin của cao thủ Thiên Cảnh đang có mặt tại Trung Châu của thế lực đó.
Hay nói cách khác, giờ ở Trung Châu, có tổng cộng năm thế lực Cổ Võ có cao thủ Thiên Cảnh, đương nhiên không chỉ có mỗi năm thế lực Cổ Võ tiến vào Trung Châu, mà còn rất nhiều thế lực khác nữa, nhưng những thế lực này không có cao thủ Thiên Cảnh trấn giữ, hoặc cao thủ Thiên Cảnh của họ đang không ở Trung Châu.
Chẳng hạn như một thế lực Cổ Võ rất quen thuộc với Dương Thanh - nhà họ Tề, nhà họ Tề đã tiến vào Trung Châu, có năm cao thủ Thiên Cảnh ở Trung Châu, nhưng Dương Thanh biết nhà họ Tề cũng có cao thủ Thiên Cảnh ở các châu khác, thậm chí ngay cả chiến trường ngoài biên giới cũng có bóng dáng nhà họ Tề.
Sau khi kết giới tan vỡ, các thế lực Cổ Võ không chỉ tập trung vào một khu vực cụ thể mà giăng lưới rất rộng, chỗ nào cũng có bóng dáng của những thế lực lớn, thành phố nào càng phồn hoa thì càng có nhiều thế lực Cổ Võ hàng đầu.
Nửa tiếng sau, Dương Thanh đã đọc hết tài liệu.
“Không ngờ mấy thế lực Cổ Võ này đều cử mấy cao thủ Thiên Cảnh tới, đội ngũ mạnh như thế, cho dù là ở bất cứ nơi nào tại thế tục thì cũng không có mấy ai chống lại nổi”.
Mã Siêu tức giận nói: “Anh Thanh, đám khốn kiếp của thế lực Cổ Võ sẽ phải trả giá đắt! Anh nói đi, chúng ta đến thế lực Cổ Võ nào trước ạ?”
Dương Thanh im lặng một lát rồi nhìn về phía Mã Siêu: “Dù sao bây giờ chúng ta cũng đại diện cho hội trưởng lão, không thể tự do như trước được, một khi chúng ta tàn sát thế lực Cổ Võ, có lẽ việc đó sẽ trở thành lý do để thế lực Cổ Võ ngông cuồng hơn”.
“Chúng ta có thể giết hết cao thủ Thiên Cảnh của các thế lực Cổ Võ này, nhưng giết họ xong thì sao chứ?”
“Qua tài liệu thì có thể thấy, tuy thế lực Cổ Võ vô cùng hống hách ở thế tục, nhưng họ vẫn có chừng mực, chỉ cử cao thủ dưới Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ tiến vào Trung Châu, nhưng nếu chúng ta tự dưng tàn sát họ mà không có lý do, có lẽ cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm của thế lực Cổ Võ sẽ nhúng tay đấy”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Mã Siêu lập tức bình tĩnh lại.
Mã Siêu hỏi: “Anh Thanh, anh định giải quyết chuyện này thế nào?”
Dương Thanh nói: “Tôi sẽ liên hệ với Diệp Chiến Quốc, để Diệp Chiến Quốc liên lạc với các thế lực Cổ Võ lớn, mời họ tới tham gia cuộc họp về việc ban hành quy định trong thế giới mới vào bảy giờ tối nay ở khách sạn Trung Châu, các thế lực Cổ Võ lớn nhất định phải cử người đại diện tới tham dự”.
Nghe thấy thế, Mã Siêu nhíu mày, nói: “Anh Thanh, chắc chắc các thế lực Cổ Võ sẽ không tham dự, chẳng phải chúng ta đang tự làm mình bẽ mặt à?”
Dương Thanh nhếch môi, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm họ có tham dự cuộc họp không, tôi chỉ muốn mượn cơ hội này để ban hành quy định mới tại Trung Châu dưới danh nghĩa của hội trưởng lão”.
“Sau khi ban hành quy định mới, chúng ta sẽ làm việc theo quy định, khi đó, cho dù cao thủ Thiên Cảnh của các thế lực lớn bị giết, những thế lực ở Hạ Giới giới Cổ Võ cũng không có lý do để làm ầm lên”.
“Nếu họ dám làm ầm lên, tôi nghĩ những người trong thế giới nhỏ ở Yến Đô sẽ không dễ dàng bỏ qua điều đó”.
“Tuy đại trưởng lão không nói cho tôi biết về tình hình cụ thể trong thế giới nhỏ, nhưng tôi có thể cảm nhận được, không riêng gì Hạ Giới giới Cổ Võ, ngay cả Trung Giới giới Cổ Võ cũng kiêng dè những người trong thế giới nhỏ ở Yến Đô”.
Chương 2111: Rèn luyện lực tinh thần
Dương Thanh rất hứng thú với thế giới nhỏ ở Yến Đô, nhưng tạm thời đại trưởng lão vẫn chưa chịu nói cho anh biết, anh chỉ có thể chờ sau này lại tìm cơ hội để biết thêm về thế giới nhỏ.
Sau đó, Dương Thanh gọi cho Diệp Chiến Quốc để nói chuyện ban hành quy định mới.
Sau khi biết kế hoạch của Dương Thanh, Diệp Chiến Quốc vô cùng kích động, vội nói: “Tứ trưởng lão, giờ tôi sẽ đi liên lạc với mấy thế lực Cổ Võ kia ngay”.
“Ừ!”
Sau khi cúp máy, Dương Thanh nói với Mã Siêu: “Cứ để tôi xử lý chuyện ở Trung Châu, cậu tới Võ Tông đón chị Lâm và đám người Tiểu Uyển về Yến Đô đi”.
Trước đó họ vội đến hội trưởng lão, cũng không rõ tình hình ở Yến Đô nên đã để đám người Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm ở lại Võ Tông.
Giờ trên khắp chiến trường ngoài biên giới, chỉ có Võ Tông an toàn nhất, vì có mấy thanh niên đến từ thế gia Cổ Võ do Liễu Như Yên dẫn đầu đang ở Bắc Vực, Võ Tông lại nằm tại trung tâm Bắc Vực, thế nên không cần lo về việc những thế lực Cổ Võ khác sẽ tiến vào Bắc Vực.
Trước khi tới Yến Đô, Dương Thanh và Mã Siêu đã sắp xếp cho đám người Phùng Tiểu Uyển ở lại Võ Tông.
Mã Siêu lo lắng nói: “Anh Thanh, mình anh không sao chứ?”
Dương Thanh mỉm cười: “Cậu yên tâm, tôi vẫn đối phó được với tình hình ở Trung Châu”.
“Giờ cậu lên đường đến chiến trường ngoài biên giới ngay đi, tuy ở Bắc Vực có đám người Liễu Như Yên, nhưng nếu tôi bắt đầu ra tay với các thế lực Cổ Võ ở Trung Châu, không thể cam đoan những gia tộc Cổ Võ này sẽ không chó cùng rứt giậu”.
“Ban đầu tôi nghĩ với tình hình hiện giờ, Võ Tông là nơi an toàn nhất, nhưng xem ra Yến Đô mới là nơi an toàn nhất, có hội trưởng lão trấn giữ Yến Đô, các thế lực Cổ Võ sẽ không dám làm chuyện gì quá đà”.
Tối nay anh sẽ ban hành quy định mới ở Trung Châu, Dương Thanh gần như có thể đoán được năm thế lực Cổ Võ có cao thủ Thiên Cảnh ở Trung Châu sẽ không tới.
Một khi họ từ chối có mặt, Dương Thanh sẽ có cơ hội ra tay.
Chỉ cần anh ra tay thì sẽ đắc tội với những thế lực Cổ Võ này, nên phải chuẩn bị trước.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Mã Siêu cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, anh ta trầm giọng nói: “Được, vậy giờ em sẽ tới chiến trường ngoài biên giới, mau chóng đưa đám người Tiểu Uyển về”.
Dương Thanh gật đầu: “Ừ, cậu đi đi!”
Sau khi Mã Siêu rời đi, Dương Thanh tiến vào trạng thái tu luyện, anh cầm một viên linh thạch lớn bằng quả bóng bàn trên tay, vận chuyển Chiến Thần Quyết, linh khí nồng đậm trong linh thạch không ngừng bị Dương Thanh hấp thu.
Trong nhẫn chứa đồ mà Dương Thanh lấy được từ chỗ Tề Anh Vệ có tận năm triệu linh thạch, đủ cho Dương Thanh tu luyện một thời gian rất dài.
Lúc này, Dương Thanh cảm nhận được mình đã đạt đến đỉnh cao của Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, chỉ cách lúc đột phá một bước.
Dương Thanh liên tục dùng hết hơn trăm viên linh thạch mà vẫn không đột phá được.
“Xem ra mình cần một cơ hội để đột phá Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ”.
Thấy việc tu luyện không có kết quả, Dương Thanh ngừng tu luyện, lẩm bẩm.
Tuy anh đang rất cần tăng thực lực, nhưng anh cũng hiểu việc tu luyện không thể nhanh được, cần tăng dần từng chút một, có nhiều lúc phải cần thời cơ để đột phá.
Có lúc sẽ lĩnh ngộ trong chớp mắt, có lúc phải đánh một trận sống còn với cao thủ khác, cũng có lúc cần cao nhân chỉ dạy.
Dương Thanh nhìn miếng ngọc bội cổ xưa trong tay, lẩm bẩm: “Miếng ngọc bội này hay thật, chẳng biết có thể sử dụng mấy lần nữa”.
Đây cũng là thứ mà anh lấy được từ nhẫn chứa đồ của Tề Anh Vệ, theo lời Mã Siêu giải thích, miếng ngọc bội này là một món bảo vật không gian được hình thành tự nhiên, có không gian rộng ít nhất mười mét vuông.
Mã Siêu từng nói, phải tiêu hao hết năng lượng trong miếng ngọc bội này thì mới có thể sử dụng nó.
Cách dùng miếng ngọc bội này là đưa lực tinh thần vào đó, với trạng thái bây giờ của Dương Thanh thì chỉ kiên trì được một phút thôi.
Trong một phút đó, Dương Thanh có thể tăng thực lực lên một cảnh giới nhỏ nhờ năng lượng trong ngọc bội.
Nhưng một phút ngắn ngủi này không có nhiều tác dụng với Dương Thanh, vì một khi dùng năng lượng trong miếng ngọc bội này, anh chỉ có thể duy trì hiệu quả tăng thực lực lên một cảnh giới nhỏ trong một phút, sau đó sẽ rơi vào trạng thái suy yếu vì lực tinh thần cạn kiệt.
Đây không phải điều mà Dương Thanh muốn, đối với Dương Thanh, anh thà kích hoạt huyết mạch cuồng hóa tới trạng thái mạnh nhất chứ cũng không muốn dùng năng lượng trong ngọc bội.
Dương Thanh bỗng nảy ra một ý tưởng vô cùng táo bạo, anh nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội: “Có lẽ có thể dùng miếng ngọc bội này để rèn luyện lực tinh thần của mình”.
Anh nói rồi lập tức đưa lực tinh thần vào ngọc bội, không hề do dự.
Sau khi đưa lực tinh thần vào, anh có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ đang tiến vào người anh qua ngọc bội.
Khí thế của anh lập tức tăng vọt, đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ từ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Anh không kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, cũng không dùng Thiên Huyền Bí Thuật, thực lực bây giờ là thực lực khi ở trạng thái bình thường của anh.
Nếu anh kích hoạt huyết mạch cuồng hóa rồi dùng Thiên Huyền Bí Thuật, với cơ thể đã được máu của ba cao thủ hàng đầu cải tạo của anh, anh gần như sẽ ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ.
Thậm chí nếu liều mạng, anh có thể phát huy thực lực sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ.
Ngay cả Dương Thanh cũng chưa từng gặp cao thủ nào có sức chiến đấu vượt xa cảnh giới của bản thân một cảnh giới lớn, trừ anh ra.
Tuy Mã Siêu đã hấp thu long mạch, trong người còn có Thị Huyết Châu, nhưng cũng chỉ có thể phát huy thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong ở cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Nhoằng cái đã hết một phút, khí thế vừa tăng vọt của Dương Thanh yếu dần, xuống hẳn dưới Thiên Cảnh.
Dương Thanh thở dài: “Chỉ chịu được một phút thôi à? Xem ra lực tinh thần của mình vẫn quá yếu”.
Anh nói rồi lấy sáu viên linh thạch ra, mỗi tay cầm ba viên, bắt đầu hấp thu linh khí trong linh thạch.
Nửa tiếng sau, sáu viên linh thạch hoàn toàn biến mất khỏi tay Dương Thanh, Dương Thanh cũng quay lại trạng thái đỉnh cao.
Dương Thanh cười khổ, lắc đầu: “Nếu không có nhiều linh thạch cho mình dùng như thế, đúng là không thể dùng cách tu luyện lực tinh thần này”.
Nếu cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ biết Dương Thanh tu luyện lực tinh thần bằng cách này, chắc chắn họ sẽ mắng anh lãng phí.
Phải biết rằng Tề Anh Vệ là thiên tài hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ mà cũng chỉ có năm triệu viên linh thạch trong nhẫn chứa đồ, nếu là cao thủ khác, đừng nói năm triệu, có lẽ ngay cả năm mươi nghìn cũng không có.
Với tốc độ tiêu hao của Dương Thanh, có lẽ mỗi ngày anh có thể dùng tận mấy trăm viên linh thạch, chắc năm triệu viên linh thạch còn không đủ cho anh dùng một năm.
Còn ở Hạ Giới giới Cổ Võ, có lẽ cả đời những cao thủ ở tầng thấp nhất cũng không có nổi năm triệu viên linh thạch.
Sau khi quay lại trạng thái đỉnh cao, Dương Thanh lại đưa lực tinh thần vào ngọc bội, thực lực của anh lập tức tăng vọt.
Một phút nhanh chóng trôi qua, Dương Thanh cố gắng đưa lực tinh thần vào ngọc bội lâu hơn, nhưng lực tinh thần của anh nhanh chóng cạn kiệt.
“Có tác dụng! Một phút tám giây! Lâu hơn lần trước bốn giây!”
Dương Thanh vui mừng nói.
Anh chỉ thử xem sao, không ngờ cách này có thể rèn luyện lực tinh thần thật, tuy chỉ tăng bốn giây, nhưng đây mới là lần thứ hai anh tu luyện bằng cách này, nếu anh tu luyện bằng cách này mấy ngày, chẳng phải lực tinh thần của anh sẽ tăng gấp đôi ư?
Tốc độ tăng lực tinh thần này nhanh hơn cách tu luyện cũ của Dương Thanh gấp mấy lần.
Dương Thanh vô cùng kích động, lại lấy sáu viên linh thạch ra, bắt đầu hấp thu.
Cứ như thế, Dương Thanh bắt đầu điên cuồng tu luyện, sau ba tiếng, Dương Thanh đã tu luyện bằng cách này sáu lần, sau mỗi lần, thời gian kiên trì của anh lại lâu hơn.
Từ một phút hai giây, anh đã kiên trì được một phút hai mươi ba giây, tăng tổng cộng hai mươi mốt giây.
Đây chỉ là thành quả tu luyện sau ba tiếng, lực tinh thần của anh đã tăng một phần ba.
Dương Thanh có thể cảm nhận được, khi anh tu luyện lực tinh thần theo cách này, cảnh giới của anh cũng tăng lên, gần lúc đột phá hơn nữa.
Sau khi anh khôi phục trạng thái đỉnh cao, chuẩn bị tu luyện tiếp, bên ngoài có người đến.
Dương Thanh ngừng tu luyện, nhíu mày.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó có người nói: “Tôi là Tề Phong đến từ gia tộc Cổ Võ họ Tề, cho hỏi tứ trưởng lão có ở đây không?”
Nghe thấy thế, Dương Thanh lập tức sầm mặt, thì ra là người của thế gia Cổ Võ.
Chương 2112: Gia nhập nhà họ Tề
Tuy Dương Thanh không có thiện cảm với người nhà họ Tề, nhưng dù sao bây giờ anh cũng xuất hiện ở Trung Châu với thân phận tứ trưởng lão, vẫn phải có chừng mực trong một số chuyện.
Dương Thanh hờ hững nói: “Cửa không khóa, vào đi!”
Cửa phòng nhanh chóng được đẩy ra, một người trung niên mặc đồ truyền thống bước vào, phía sau ông ta là hai cao thủ Thiên Cảnh.
Người trung niên cũng là cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong, hai cao thủ Thiên Cảnh phía sau ông ta thoáng phóng ra khí thế Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ.
Rõ ràng người trung niên đi đầu chính là Tề Phong.
Khi nhìn thấy Dương Thanh, Tề Phong nhất thời sững sờ.
Tuy ông ta biết hội trưởng lão vừa có thêm tứ trưởng lão, nhưng hội trưởng lão cũng không công khai thông tin về tứ trưởng lão, ngay cả nhà họ Tề cũng chỉ biết có tứ trưởng lão thôi, còn thông tin cụ thể của tứ trưởng lão thì không ai biết cả.
“Cậu là tứ trưởng lão à?”
Sau khi hoàn hồn, Tề Phong ngờ vực hỏi.
Ông ta nhíu chặt mày, nét mặt rất ngạo mạn, có vẻ uy nghiêm của người bề trên.
Đồng thời, khí thế như có như không cũng lan ra từ người ông ta, ập tới chỗ Dương Thanh.
Nhưng Dương Thanh vẫn đứng đó, bình tĩnh nhìn về phía Tề Phong: “Tôi chính là tứ trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, ông tìm tôi có việc gì?”
Tề Phong thầm kinh hãi, ông ta có thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong nhưng vẫn không thể nhìn thấu Dương Thanh.
Quan trọng là áp lực mà ông ta phóng ra không ảnh hưởng gì đến Dương Thanh cả.
Nếu Dương Thanh là cao thủ dưới Thiên Cảnh, anh đã quỳ rạp xuống đất trước áp lực mà Tề Phong vừa phóng ra rồi.
Rõ ràng thanh niên trước mặt ông ta cũng có thực lực trên Thiên Cảnh.
Chuyện này khiến Tề Phong vô cùng khiếp sợ, nếu Dương Thanh đã hơn 40 tuổi, ông ta sẽ không kinh hãi đến thế, nhưng trông Dương Thanh còn chưa đầy 30 tuổi.
Hình như ở Hạ Giới giới Cổ Võ cũng không có cao thủ Thiên Cảnh nào dưới 30 tuổi, ngay cả thiên tài số một trên bảng thiên tài của Hạ Giới giới Cổ Võ - Mộ Dung Yên Nhi cũng chỉ đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong khi 30 tuổi thôi.
Tề Phong bỗng nhớ đến một người, Dương Thanh!
Giờ tên Dương Thanh đã được lan truyền khắp Hạ Giới giới Cổ Võ, mọi người đều nghĩ Dương Thanh đã phá vỡ kết giới bằng sức mạnh của linh hồn Ma Thần.
Nếu bảo thế tục có một cao thủ Thiên Cảnh dưới 30 tuổi, có lẽ chỉ có một người, đó là Dương Thanh.
Nhưng họ không biết Mã Siêu cũng đã bước vào Thiên Cảnh, thậm chí còn nhỏ hơn Dương Thanh hai tuổi nữa.
Tề Phong chợt hỏi: “Cậu là Dương Thanh à?”
Dương Thanh nhíu mày, trên mặt xuất hiện vẻ không vui, anh lạnh lùng hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
Sau khi được xác nhận, Tề Phong càng kiêng dè hơn, theo ông ta thấy, Dương Thanh có thể phát huy thực lực rất mạnh nhờ linh hồn Ma Thần, tuy tin tức mà Tề Anh Vệ mang về đã cho thấy rất có thể linh hồn Ma Thần trong người Dương Thanh đã ngủ say, nhưng mọi thứ chỉ là suy đoán.
Dù sao Ma Thần cũng là cao thủ hàng đầu trong truyền thuyết, cho dù bây giờ Ma Thần chỉ còn linh hồn thì vẫn khiến người ta kiêng dè.
“Không ngờ tứ trưởng lão lại là thiên tài trẻ như thế”.
Vẻ giận dữ trên mặt Tề Phong biến mất, ông ta cười nói với Dương Thanh: “Tôi gọi cậu là cậu Thanh nhé!”
Dương Thanh không nói gì, lạnh lùng nhìn đối phương.
Tề Phong nói: “Hôm nay tôi tới đây để hỏi về chuyện tứ trưởng lão cho mời người đại diện của các thế gia Cổ Võ ở Trung Châu vào tối nay, tứ trưởng lão có gì cần dặn dò à?”
Tuy ông ta tỏ vẻ khiêm nhường, nhưng khi ông ta nhìn về phía Dương Thanh, có thể thấy rõ sự ngạo mạn của ông ta qua nụ cười và ánh mắt.
Rõ ràng Diệp Chiến Quốc đã liên lạc với Tề Phong.
Dương Thanh bình tĩnh nói: “Nếu đã là cuộc họp, khi chưa tới giờ, đương nhiên tôi sẽ không nói trước nội dung cuộc họp cho ông biết, ông Tề cứ dự họp đúng giờ là được”.
Tề Phong mỉm cười, ngay sau đó, một cao thủ phía sau ông ta vội bước lên, bưng một chiếc hộp bằng gỗ đàn rất tinh xảo.
Tề Phong cười híp mắt: “Cậu Thanh, đây là chút tấm lòng của nhà họ Tề, cậu xem xem có hài lòng không?”
Ông ta nói rồi bảo người kia: “Mở hộp ra!”
Người kia vội mở hộp ra, ngay sau khi hộp mở ra, linh khí vô cùng nồng đậm cũng tràn ra ngoài, trong hộp có hai quả cầu lớn bằng quả trứng gà đang lẳng lặng nằm đó.
“Đây là hai viên linh thạch trung phẩm - thứ chỉ được lưu hành ở Trung Giới giới Cổ Võ, chắc cậu Thanh cũng cảm nhận được linh khí nồng đậm trong hai viên linh thạch trung phẩm này đúng không?”
Tề Phong cười ha hả: “Ở Hạ Giới giới Cổ Võ chỉ có linh thạch hạ phẩm, hai viên linh thạch trung phẩm này là do chúng tôi tình cờ lấy được, linh khí trong mỗi viên linh thạch trung phẩm bằng một triệu viên linh thạch hạ phẩm đấy”.
“Đây không phải chuyện chính, quan trọng là ở Hạ Giới giới Cổ Võ, có tiền cũng không mua được linh thạch trung phẩm đâu!”
Dương Thanh thầm cười lạnh, hai viên linh thạch trung phẩm chỉ bằng với hai triệu linh thạch hạ phẩm thôi, trong nhẫn chứa đồ của anh có tận năm triệu linh thạch hạ phẩm.
Tức là Tề Phong định mua chuộc anh bằng hai triệu linh thạch hạ phẩm à?
Dương Thanh thản nhiên nói: “Ông Tề muốn gì thì cứ nói thẳng đi!”
Anh cũng không nhận hai viên linh thạch trung phẩm.
Tề Phong mỉm cười, cũng không để tâm, ra hiệu cho thuộc hạ đặt hộp lên mặt bàn bên cạnh Dương Thanh.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu Thanh, hôm nay tôi đến tìm cậu vì một mục đích, hy vọng cậu có thể gia nhập nhà họ Tề, với thiên phú của cậu, nếu gia nhập nhà họ Tề, cậu có thể sử dụng tất cả tài nguyên tu luyện của nhà họ Tề”.
“Không những thế, nhà họ Tề còn đồng ý ban họ cho cậu, chủ gia tộc họ Tề còn bằng lòng nhận cậu làm cháu kết nghĩa, trong thế hệ trẻ của nhà họ Tề, địa vị của cậu sẽ gần với Tề Anh Vệ!”
Không thể không nói, những lời Tề Phong nói rất hấp dẫn.
Nhà họ Tề là một trong những gia tộc hàng đầu ở Hạ Giới giới Cổ Võ, Tề Anh Vệ lại là người đứng đầu thế hệ này, nếu Dương Thanh gia nhập nhà họ Tề, anh sẽ trở thành bề dưới có địa vị gần với Tề Anh Vệ ở nhà họ Tề.
Đây không phải chuyện chính, quan trọng là Dương Thanh có thể sử dụng tài nguyên tu luyện của nhà họ Tề.
Nhưng sao Dương Thanh có thể đồng ý chứ?
Anh nhíu mày, híp mắt nhìn chằm chằm vào Tề Phong: “Ông đang công khai cướp người của hội trưởng lão Chiêu Châu à?”
“Ha ha!”
Tề Phong cười lớn, mỉa mai: “Chỉ là hội trưởng lão ở thế tục mà cũng xứng để nhà họ Tề chúng tôi cướp người á?”
“Cậu Thanh, nhà họ Tề là một trong các gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, chắc cậu cũng hiểu trong thế giới mới, gia tộc như thế sẽ có địa vị thế nào”.
“Chỉ cần nhà họ Tề tỏ ý định, vô số thiên tài sẽ xin gia nhập nhà họ Tề ngay, mà bây giờ, cơ hội tuyệt vời này đang bày ra trước mặt cậu Thanh, chỉ cần cậu Thanh gật đầu, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ là người đại diện cho nhà họ Tề ở Trung Châu”.
“Ngay cả khi ở nhà họ Tề, cậu cũng sẽ là thiên tài dưới một người, trên vạn người!”
Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí, anh híp mắt nhìn chằm chằm vào Tề Phong: “Nếu tôi từ chối thì sao?”
“Từ chối á?”
Tề Phong cười lạnh, không trả lời.
Nhưng hai cao thủ phía sau ông ta đã phóng khí thế về phía Dương Thanh.
Có vẻ chỉ cần Dương Thanh dám từ chối, hai người này sẽ ra tay ngay tức khắc.
Tề Phong híp mắt: “Chắc chắn đây sẽ là kỳ ngộ lớn nhất đời cậu, tôi khuyên cậu nên nghĩ kỹ rồi mới cho tôi câu trả lời chắc chắn thì hơn!”
Chương 2113: Linh thạch trung phẩm
Tề Phong chắp tay sau lưng, trông rất ngạo mạn, ông ta nhìn Dương Thanh với thái độ của người bề trên, hình như không hề lo về việc Dương Thanh sẽ từ chối.
Ông ta cũng đang thầm vui mừng, nếu ông ta có thể mời chào một yêu nghiệt trẻ như thế về nhà họ Tề, chắc chắn gia tộc sẽ thưởng hậu hĩnh cho ông ta.
Ông ta chỉ là con cháu chi thứ của nhà họ Tề, cũng không thuộc trung tâm quyền lực. Năm năm trước, một người cũng có thân phận chi thứ như ông ta đã thành công dấn thân vào danh sách thành viên chủ chốt của nhà họ Tề nhờ việc mời chào được một thiên tài Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ chưa đầy 30 tuổi cho nhà họ Tề.
Thiên phú của Dương Thanh còn yêu nghiệt hơn, chưa đầy 30 tuổi đã là cao thủ Thiên Cảnh, nếu mời được Dương Thanh về nhà họ Tề, địa vị của ông ta ở nhà họ Tề cũng sẽ tăng lên.
Hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm phía sau Tề Phong cũng có vẻ mặt lạnh lùng, tuy thiên phú của Dương Thanh rất mạnh nhưng trong mắt họ, anh vẫn là sâu kiến.
Đúng lúc họ nghĩ Dương Thanh sẽ không thể từ chối điều kiện mà Tề Phong đưa ra, Dương Thanh lại nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nếu giờ các người rời đi, tôi có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì”.
“Đó mới là lựa chọn sáng...”
Tề Phong vô thức nói, nhưng còn chưa dứt câu thì ông ta đã hoàn hồn, tức giận nói: “Cậu dám từ chối à?”
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, hai cao thủ nhà họ Tề cũng phóng áp lực khổng lồ về phía Dương Thanh.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nếu không định ban hành quy định mới nhắm vào người luyện võ vào tối nay, anh đã ra tay luôn rồi.
Tuy phía sau Tề Phong có hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ, nhưng Dương Thanh vẫn dám liều mạng, với khả năng của anh bây giờ, cho dù không thể giết những người này bằng một đòn thì anh cũng tự tin sẽ giết sạch họ sau khi bị thương nặng.
Tiếc rằng anh mới đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nếu anh đột phá Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ thì sẽ không gặp vấn đề gì khi giết ba người này hết.
“Sao tôi lại không dám từ chối?”
Dương Thanh cười lạnh, hỏi ngược lại: “Ông biết hồi trước, ngay cả minh chủ Thủ Hộ Minh cũng từng mời tôi trở thành thủ hộ thứ mười của Thủ Hộ Minh không?”
Nghe thấy thế, Tề Phong sững sờ.
Tuy ông ta là người nhà họ Tề nhưng chỉ thuộc chi thứ, không biết rất nhiều chuyện, đối với Thủ Hộ Minh, chuyện Dương Thanh từ chối Thủ Hộ Minh vốn là mối nhục, đương nhiên họ sẽ không tuyên truyền rộng rãi.
Lúc này nghe thấy Dương Thanh nói thế, Tề Phong vô cùng kinh hãi, cũng càng thêm kiêng dè Dương Thanh.
Nếu đúng thế thật, tức là Dương Thanh còn thân phận thủ hộ thứ mười của Thủ Hộ Minh à?
Tề Phong có thể bỏ qua thân phận tứ trưởng lão, nhưng không thể không quan tâm đến thân phận thủ hộ thứ mười của Thủ Hộ Minh.
Vì ở Hạ Giới giới Cổ Võ, cho dù chỉ là thủ hộ thứ mười của Thủ Hộ Minh, khi người đó đến bất cứ gia tộc nào, chủ của gia tộc đấy cũng phải hành xử thật cẩn trọng.
Dương Thanh nói tiếp: “Nhưng tôi đã từ chối minh chủ Đỗ!”
“Sao cơ?”
Tề Phong mở to mắt, sự kinh hãi trong lòng ông ta lúc này không kém gì nỗi khiếp sợ khi biết Dương Thanh từng được minh chủ Thủ Hộ Minh mời.
Ông ta tức giận nói: “Sao cậu dám từ chối minh chủ Đỗ? Cậu biết ở Hạ Giới giới Cổ Võ, chức thủ hộ thứ mười của Thủ Hộ Minh đại diện cho điều gì không? Đó chính là quyền lực cao nhất, cậu sẽ là quyền quý mà cao thủ nào cũng phải tiếp đón trọng thể”.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Chưa chắc thân phận và địa vị mà các ông quan tâm đã là thứ mà tôi quan tâm, tại sao tôi không được từ chối? Đủ rồi! Nếu ông Tề không còn việc gì khác thì xin hãy đi cho, có chuyện gì thì tối nay nói với tôi ở khách sạn Trung Châu sau”.
Sắc mặt Tề Phong hết sức khó coi, tuy ông ta không quan tâm đến thân phận tứ trưởng lão của Dương Thanh, nhưng dù sao bây giờ Hạ Giới giới Cổ Võ và thế tục cũng đã hòa làm một, nghe nói phía sau hội trưởng lão cũng có thế lực vô cùng đáng sợ.
Khi cử họ đến Trung Châu, nhà họ Tề đã dặn họ không nên chủ động trêu vào người của hội trưởng lão, rõ ràng ngay cả chủ gia tộc họ Tề cũng kiêng dè thế lực phía sau hội trưởng lão.
Giờ Dương Thanh đã là tứ trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, Tề Phong cũng không dám ra tay bừa.
“Chúng ta đi!”
Tề Phong nhìn chằm chằm vào Dương Thanh một lúc lâu rồi cắn răng, lập tức quay người rời đi, hai cao thủ nhà họ Tề cũng đi theo ông ta.
Dương Thanh nhìn theo bóng lưng họ, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, anh lạnh lùng nói: “Những thế gia Cổ Võ này hống hách hơn mình nghĩ nhiều”.
Nếu anh không có thân phận tứ trưởng lão thì cũng thôi, nhưng Tề Phong đã biết anh là tứ trưởng lão mà vẫn dám tới tận nơi uy hiếp.
“Xem ra thực lực của mình bây giờ vẫn quá yếu, nếu muốn giải quyết vấn đề ở Trung Châu, thậm chí là vấn đề ở bốn châu khác, mình phải tăng thực lực lên, ít nhất phải đột phá Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ!”
Dương Thanh siết chặt nắm tay, nghiêm nghị nói.
Tề Phong cũng không phải thành viên chủ chốt của nhà họ Tề mà vẫn dám đối xử với tứ trưởng lão Chiêu Châu như thế, còn có hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ đi theo.
Qua tài liệu mà Diệp Chiến Quốc đưa cho anh, Dương Thanh biết Tề Phong cũng không phải người đại diện của nhà họ Tề ở Trung Châu lần này.
Tề Phong không phải người đại diện ở Trung Châu mà vẫn dám làm thế, vậy người đại diện của nhà họ Tề ở Trung Châu sẽ ngông cuồng đến mức nào đây?
Tuy Tề Phong đã đi nhưng lại không mang hai viên linh thạch trung phẩm kia đi.
Dương Thanh nhìn hai viên linh thạch trung phẩm kia, chìm vào suy tư.
Sau thời gian suy nghĩ ngắn ngủi, Dương Thanh cười lạnh, Tề Phong quên cũng được, cố tình để lại cũng không sao, nếu đã để lại thì sẽ là của anh.
Mỗi tay anh cầm một viên linh thạch trung phẩm, vận chuyển Chiến Thần Quyết, linh khí nồng đậm lập tức tràn ra từ linh thạch trung phẩm rồi tiến vào người anh.
Đúng là hai viên linh thạch trung phẩm này có thể sánh ngang với hai triệu viên linh thạch hạ phẩm.
Nhưng khi tu luyện, Dương Thanh mới phát hiện giá trị của hai viên linh thạch trung phẩm này vượt xa hai triệu viên linh thạch hạ phẩm.
Khi tu luyện bằng linh thạch hạ phẩm, anh chỉ có thể hấp thu sáu viên cùng lúc, hơn nữa tuy linh khí trong linh thạch hạ phẩm cũng rất nồng đậm, nhưng độ tinh khiết lại không cao.
Khi anh tu luyện, linh khí được anh hấp thu cũng không dùng được ngay, mà phải không ngừng được tinh lọc bằng Chiến Thần Quyết thì độ tinh khiết mới dần đạt đến mức có thể dùng trực tiếp được.
Nhưng linh thạch trung phẩm thì khác, hai viên linh thạch trung phẩm này ngang với hai triệu viên linh thạch hạ phẩm, nhưng đó không phải chuyện chính, quan trọng là độ tinh khiết của linh khí trong linh thạch trung phẩm rất cao, sau khi hấp thu chúng vào cơ thể, về cơ bản Dương Thanh có thể dùng luôn chứ không cần tinh lọc nữa.
Như vậy, khi anh tu luyện bằng hai loại linh thạch, có lẽ tốc độ tu luyện khi dùng linh thạch trung phẩm phải nhanh hơn tốc độ tu luyện khi dùng linh thạch hạ phẩm gấp năm lần.
Tốc độ tu luyện của anh vốn đã nhanh hơn khi dùng linh thạch, giờ hấp thu linh thạch trung phẩm nên lại càng nhanh.
“Giờ là ba giờ chiều, còn bốn tiếng nữa sẽ đến cuộc họp vào bảy giờ tối, với tốc độ tu luyện bây giờ, rất có thể mình sẽ đột phá Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ trước bảy giờ!”
Dương Thanh nhìn đồng hồ, lẩm bẩm.
Giờ anh gần như có thể khẳng định, sẽ không có gia tộc Cổ Võ nào đến dự họp, sau khi ban hành quy định mới xong, đó cũng là thời cơ ra tay tốt nhất.
Để nắm chắc hơn, anh nhất định phải đột phá trước bảy giờ.
Nghĩ tới đây, Dương Thanh không dám chần chừ nữa, vội tiến vào trạng thái tu luyện.
Chương 2114: Nhiệm vụ
Trong lúc Dương Thanh tu luyện, phía bên kia, Tề Phong đã dẫn hai cao thủ nhà họ Tề rời đi, trên đường về, Tề Phong bấm gọi một số điện thoại.
Sau khi đối phương nghe máy, Tề Phong vội nói: “Chủ gia tộc, tôi muốn báo cáo một tin tức vô cùng quan trọng với ông!”
“Hội trưởng lão thế tục vừa bổ nhiệm trưởng lão thứ tư, đó là thanh niên đã phá vỡ kết giới, đúng rồi đúng rồi, chính là Dương Thanh”.
“Cậu ta vừa bảo chiến vực Trung Châu thông báo cho các thế lực Cổ Võ lớn ở Trung Châu như chúng ta, yêu cầu người đại diện của chúng ta phải dự cuộc họp khẩn cấp vào bảy giờ tối nay”.
Nghe thấy Tề Phong nói thế, chủ gia tộc họ Tề lập tức im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Cậu ta đã gọi người đại diện của các thế lực đến dự họp, chắc đang định thay mặt hội trưởng lão ban hành quy định mới cho người luyện võ”.
Nghe thấy thế, Tề Phong lập tức cuống lên: “Chủ gia tộc, nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa hoàn thành, nếu họ ban hành quy định mới vào lúc này, có lẽ nhiệm vụ của chúng ta sẽ rất khó hoàn thành mất!”
Chủ gia tộc họ Tề lạnh lùng nói: “Nếu ta đoán không lầm, hội trưởng lão đã chuẩn bị xong, sẽ tiến hành chỉnh đốn các thế lực Cổ Võ sau khi ban hành quy định mới”.
“Một khi quy định mới được ban hành, chắc chắn hội trưởng lão sẽ lấy một thế lực Cổ Võ ra để khai đao, trong tình huống này, nhà họ Tề chúng ta không được làm thế lực đầu tiên khiêu khích hội trưởng lão, hiểu ý ta không?”
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Tề Phong nói: “Chủ gia tộc, tôi hiểu ý ông rồi, ý ông là, cho dù hội trưởng lão định làm gì, nhà họ Tề chúng ta cũng sẽ tạm thời án binh bất động, cứ quan sát trước rồi tìm cơ hội thích hợp để hoàn thành ý định của nhà họ Tề sau”.
“Đúng thế!”
Chủ gia tộc họ Tề đáp rồi nói: “Lần này, ta giao cho cậu một nhiệm vụ quan trọng, nếu các cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ này, chắc chắn ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh!”
Nhịp thở của Tề Phong dồn dập hẳn lên, đây là lời hứa của chủ gia tộc họ Tề!
Tề Phong kích động nói: “Chủ gia tộc, ông cần chúng tôi làm gì? Ông cứ dặn dò, chắc chắn chúng tôi sẽ không khiến ông thất vọng đâu!”
Vì kích động nên giọng ông ta hơi run rẩy.
Chủ gia tộc họ Tề nói: “Ta muốn các cậu bắt sống Dương Thanh về nhà họ Tề!”
“Sao cơ ạ!”
Tề Phong lập tức hết hồn, Dương Thanh là tứ trưởng lão của hội trưởng lão, nếu động đến Dương Thanh thì có khác gì đối đầu với hội trưởng lão đâu?
Nếu họ có thể lặng lẽ bắt sống Dương Thanh về nhà họ Tề thì cũng thôi, nhưng nếu chuyện bị lộ, chắc chắn chủ gia tộc họ Tề sẽ thẳng thừng vứt bỏ người nhà họ Tề ở Trung Châu, đương nhiên trong đó cũng bao gồm ông ta nữa.
Tuy nhà họ Tề mạnh mẽ, nhưng thế lực đứng sau hội trưởng lão lại càng đáng sợ hơn, ngay cả nhà họ Tề cũng không muốn vô cớ đắc tội với hội trưởng lão.
Trong tình huống này, một khi chuyện bị lộ, nhà họ Tề sẽ hy sinh họ ngay.
“Cậu yên tâm, ta sẽ cử một nhóm cao thủ ra tay, còn các cậu chỉ cần giúp họ bắt sống Dương Thanh là được”.
Chủ gia tộc họ Tề trầm giọng nói: “Nhiệm vụ này vô cùng quan trọng, thậm chí đáng để từ bỏ mọi sự sắp xếp của nhà họ Tề ở Trung Châu, một khi nhiệm vụ hoàn thành, ta sẽ không bạc đãi các cậu”.
Biết chủ gia tộc họ Tề sẽ cử thêm các cao thủ khác tới, Tề Phong mới thầm thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Chủ gia tộc, ông cứ yên tâm, tôi sẽ hết sức phối hợp với những cao thủ mà ông cử tới để hoàn thành nhiệm vụ này”.
“Tốt lắm!”
Chủ gia tộc họ Tề nói: “Đêm nay tôi sẽ cử cao thủ đến Trung Châu, các cậu cứ đối phó với cuộc họp của hội trưởng lão trước đi”.
Tề Phong vội nói: “Vâng, thưa chủ gia tộc!”
Sau khi cúp máy, Tề Phong nhíu chặt mày.
Tuy ông ta muốn tiến vào trung tâm của nhà họ Tề nhưng cũng không ngu, rõ ràng chủ gia tộc họ Tề định lợi dụng ông ta đi mạo hiểm.
Trong chuyện bắt sống Dương Thanh, tuy có cao thủ do chủ gia tộc họ Tề cử tới, nhưng ông ta vẫn phải tham gia chuyện này, một khi việc bị lộ, mọi tội lỗi sẽ đổ hết lên đầu ông ta.
Khi đó, cho dù ông ta khẳng định đó là mệnh lệnh của chủ gia tộc họ Tề, chủ gia tộc họ Tề cũng chỉ cần nói mình không liên quan đến ông ta, cũng không ai làm gì được chủ gia tộc họ Tề hết.
“Khốn kiếp!”
Tề Phong nghiến răng nghiến lợi với vẻ mặt dữ tợn: “Một ngày nào đó, tôi sẽ giẫm nát ông dưới chân”.
Vừa dứt lời, điện thoại của ông ta bỗng vang lên.
“Hừ!”
Nhìn thấy số gọi đến, Tề Phong cười lạnh: “Chắc mấy nhà kia cũng nhận được tin tức này rồi, giờ lại liên lạc với mình, định lợi dụng nhà họ Tề à?”
Ông ta nói rồi nghe máy.
Vừa nối máy, tiếng cười sang sảng đã truyền đến, sau đó đối phương nói ngay: “Ông Tề, lâu rồi không gặp, nghe nói giờ ông đang ở Trung Châu à? Trùng hợp thật, hôm qua tôi cũng mới đến Trung Châu, giờ ông có thời gian tụ họp một lát không? Đúng rồi, tôi còn gọi cả Trần Chí Trung của nhà họ Trần, Bách Lý Thành Cát của gia tộc Bách Lý và Khương An Quân của nhà họ Khương, họ đều đồng ý sẽ tới rồi đấy”.
Tề Phong đang định từ chối, nhưng sau khi nghe đối phương nói đã mời ba người khác, ông ta lập tức nhíu mày.
Ba người này là người đại diện cho các thế gia Cổ Võ ở Trung Châu lần này.
Còn người gọi cho ông ta tên Từ Chấn Hoa, đại diện cho nhà họ Từ ở Trung Châu.
Tề Phong thoáng im lặng rồi nói: “Ông Từ, ông nên liên lạc với Tề Thiên Hà, đó mới là người đại diện của nhà họ Tề ở Trung Châu lần này, còn tôi chỉ đóng vai phụ thôi”.
“Ha ha!”
Từ Chấn Hoa cười lớn, nói ngay: “Ông Tề à, ông khiêm tốn quá, ai chẳng biết Tề Thiên Hà là tên vô dụng không đoái hoài gì đến chuyện của nhà họ Tề chứ? Ở Trung Châu, chẳng phải chuyện của nhà họ Tề đều do ông quyết định à? Liên lạc với ông ta có tác dụng gì không?”
“Ông Tề, vậy quyết định thế nhé, giờ ông đến khách sạn Đông Hoa đi, tôi chờ ở đó”.
Sau khi dứt lời, Từ Chấn Hoa cúp máy ngay, không để Tề Phong nói gì.
Tề Phong thoáng do dự rồi nói với tài xế: “Đến khách sạn Đông Hoa đi!”
Tuy chủ gia tộc họ Tề đã dặn ông ta tạm thời ở yên để theo dõi tình hình, đừng khiêu khích hội trưởng lão, nhưng giờ người đại diện ở Trung Châu của năm gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ lại gặp mặt.
Tuy Từ Chấn Hoa không nói rõ lý do tụ họp, nhưng Tề Phong có thể đoán đại khái, chắc chắn sẽ liên quan tới cuộc họp vào bảy giờ tối nay.
Hai mươi phút sau, ở khách sạn Đông Hoa.
“Ha ha, ông Tề tới rồi à! Chúng tôi đang chờ ông đấy”.
Thấy Tề Phong đến, một người đàn ông trung niên mặc vest cười lớn.
Lúc này, người đại diện của ba gia tộc lớn khác đã có mặt.
Tề Phong biết hết mấy người ở đây, Trần Chí Trung của nhà họ Trần, Bách Lý Thành Cát của gia tộc Bách Lý và Khương An Quân của nhà họ Khương.
“Từ Chấn Hoa, ông tốn công gọi chúng tôi tới, chắc chắn là cần thương lượng chuyện quan trọng, đừng lãng phí thời gian nữa, vào thẳng vấn đề xem rốt cuộc là chuyện gì đi”.
Sau khi Tề Phong ngồi xuống, Khương An Quân bên phải ông ta lạnh lùng nói.
Trong lúc nhất thời, mấy người khác cũng nhìn về phía Từ Chấn Hoa.
Từ Chấn Hoa mỉm cười, lập tức nói: “Nếu mọi người đều không muốn lãng phí thời gian, tôi sẽ nói thẳng, tôi nghĩ chắc các vị đều nhận được thư mời từ chiến vực Trung Châu rồi, bảy giờ tối nay, tứ trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu muốn mời chúng ta dự họp”.
“Tôi nghĩ tôi cũng không cần nhiều lời, chắc các vị đều rõ nội dung của cuộc họp này đúng không?”
“Tôi mời mọi người tới để bàn bạc chuyện này”.
Sau khi ông ta dứt lời, mọi người đều im lặng, không có ai tiếp lời.
Nụ cười trên mặt Từ Chấn Hoa biến mất, ông ta nhìn quanh, nói tiếp: “Nếu tôi đoán không sai, các vị đều định tạm thời né mũi nhọn, không định đối đầu thẳng với hội trưởng lão nhỉ?”
Trong mắt đám người lóe lên ánh sáng sắc bén, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Từ Chấn Hoa nói: “Tôi mời các vị tới đây để giải quyết vấn đề này, nếu các vị đều định tạm thời nhân nhượng trước hội trưởng lão, tôi có thể nói cho các vị biết, từ nay trở đi, thời đại của thế gia Cổ Võ sẽ chấm dứt, sau này, chắc chắn các vị sẽ bị hội trưởng lão Chiêu Châu kiểm soát khi làm việc ở thế tục”.
“Tôi nghĩ những người đang ngồi đây đều không muốn bị hội trưởng lão thế tục kiểm soát đúng không?”