Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2101-2105
Chương 2101: Cô gái tu luyện sát đạo
Thấy Dương Thanh đánh bại ba cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ trong nháy mắt, cao thủ áo đen đang giao chiến với Mã Siêu cũng hoảng hồn, đúng lúc này, Mã Siêu đã đấm mạnh vào ngực ông ta.
“Phụt!”
Cao thủ áo đen hộc máu, bay xa mấy mét.
Người Mã Siêu nhoáng lên, xuất hiện trước mặt cao thủ áo đen, anh ta đang định tung đòn chí mạng thì bị Dương Thanh ngăn cản: “Khoan đã!”
Mã Siêu vội ngừng tay, nhìn về phía Dương Thanh: “Anh Thanh, anh định hỏi xem ai đã cử họ tới đây ạ?”
Dương Thanh gật đầu, tuy anh đã có suy đoán, nhưng dù sao đó cũng chỉ là suy đoán chứ không có chứng cứ xác thực.
Yến Đô là vùng cấm với cả giới Cổ Võ, đối phương vẫn dám cử bốn cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ đến giết anh, rõ ràng đã chuẩn bị trước rồi.
“Nói đi, rốt cuộc ai đã cử các người đến?”
Dương Thanh nhìn bốn người áo đen từ trên cao, lạnh lùng hỏi.
Khắp Hạ Giới giới Cổ Võ, cũng chỉ có mấy thế lực hàng đầu mới điều động được đội ngũ mạnh thế này thôi.
Một cao thủ áo đen cười lạnh: “Dương Thanh, nếu chúng tôi đã dám đến Yến Đô để ám sát cậu, cậu nghĩ cậu sẽ moi được thông tin quan trọng từ miệng chúng tôi à?”
Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí mãnh liệt.
Đúng lúc này, Mã Siêu bỗng giẫm đầu người áo đen kia xuống đất, nói với Dương Thanh: “Anh Thanh, em có cách khiến họ mở miệng”.
Dương Thanh bỗng nhớ lại, trước đó khi ở Võ Tông, Mã Siêu đã gieo dấu ấn ma đạo lên người Tề Anh Vệ để uy hiếp Tề Anh Vệ.
Mã Siêu bây giờ khiến Dương Thanh ngày càng không nhìn thấu, nhưng đó cũng là chuyện tốt.
Thấy Dương Thanh gật đầu, Mã Siêu mới nhìn về phía cao thủ áo đen đang bị anh ta giẫm lên, lĩnh vực Ma Đạo lập tức bùng nổ từ người anh ta, mắt anh ta cũng trở nên đen kịt.
Ngay khi cao thủ áo đen đối mặt với Mã Siêu, ánh mắt ông ta bỗng trở nên đờ đẫn.
Ba cao thủ áo đen khác thấy thế, đều biến sắc.
Tuy họ không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nhận ra một số manh mối từ ánh mắt của cao thủ áo đen kia.
Mã Siêu chợt nói: “Ai cử các người tới?”
Trong mắt cao thủ áo đen bỗng xuất hiện vẻ đấu tranh, nét mặt ông ta cũng trở nên méo mó.
“Là...”
Đối phương đang định tiết lộ đầu sỏ sau màn, nhưng vừa nói được một chữ, ông ta bỗng hộc máu, ngã xuống đất, bỏ mạng.
Thất khiếu ông ta chảy máu tươi, chết không nhắm mắt!
Sắc mặt Dương Thanh hết sức khó coi, anh không ngờ Mã Siêu đã kiểm soát đối phương, sắp hỏi được đầu sỏ sau màn thì đối phương bỗng lăn ra chết.
Mã Siêu nhìn về phía Dương Thanh, nghiêm nghị nói: “Anh Thanh, trong cơ thể ông ta có dấu ấn do cao thủ để lại, một khi kích hoạt sẽ dẫn đến tử vong!”
Dương Thanh gật đầu, nhìn về phía ba người còn lại.
Nhưng đúng lúc này, nét mặt ba người kia bỗng méo mó vì đau đớn, ngay sau đó, thất khiếu họ chảy máu, ngã xuống trong vũng máu.
Sắc mặt Dương Thanh u ám tới cực điểm, anh lạnh lùng nói: “Đúng là mạnh tay, ba cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ cứ thế bị xóa sổ”.
Mã Siêu cũng siết chặt nắm tay, cắn răng: “Cho dù là ai cử họ đến thì cũng sẽ phải trả giá đắt!”
Cùng lúc đó, ở Hạ Giới giới Cổ Võ cũ, trên một ngọn núi cao, một lão già áo đen bỗng hộc máu, sắc mặt trắng bệch.
“Sư phụ, người sao thế?”
Một cô gái trẻ xinh đẹp lập tức biến sắc, vội bước đến, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng.
Lão già áo đen lắc đầu, lạnh lùng nói: “Việc ám sát Dương Thanh thất bại rồi!”
“Sao cơ ạ?”
Nghe thấy thế, cô gái trẻ có vẻ không dám tin, hoảng sợ nói: “Bốn cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ vẫn không giết nổi Dương Thanh à?”
“Chẳng lẽ linh hồn Ma Thần không hề ngủ say ư?”
Từ sau khi quay về gia tộc, Tề Anh Vệ đã cố tình lan truyền suy đoán của mình, giờ các thế lực hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ đều đồng ý với suy đoán của anh ta, cho rằng linh hồn Ma Thần trong người Dương Thanh đã ngủ say.
Cao thủ áo đen nói với vẻ mặt u ám: “Dấu ấn ta để lại trên người bốn sát thủ đã tự hủy rồi!”
“Sao có thể chứ?”
Cô gái trẻ càng thêm kinh hãi, cô ta biết rõ dấu ấn của sư phụ mình mạnh đến mức nào, nhưng giờ sư phụ cô ta lại nói dấu ấn mà lão ta để lại đã tự hủy.
Hay nói cách khác, đối phương suýt phá được dấu ấn mà sư phụ cô ta để lại, nếu dấu ấn của sư phụ không tự hủy, có lẽ đối phương đã lấy được thông tin về sư phụ qua bốn sát thủ kia.
Lão già áo đen nói tiếp: “Chắc chắn linh hồn Ma Thần đã ngủ say hoặc rời khỏi cơ thể Dương Thanh, bằng không, linh hồn Ma Thần có thể dễ dàng phá giải dấu ấn mà ta để lại”.
“Tức là bốn sát thủ kia đã bị Dương Thanh giết, nếu không phải Dương Thanh thì cũng là cao thủ bên cạnh cậu ta”.
“Quả nhiên cậu ta không đơn giản, xem ra ta phải đích thân đi một chuyến thì mới có thể diệt trừ cậu ta”.
Nghe thấy lão già áo đen nói thế, cô gái có vẻ sững sờ, lâu lắm rồi sư phụ cô ta không xuống núi.
Giờ lão ta lại xuống núi để đi giết một thanh niên.
Cô gái nói: “Sư phụ, cậu ta có tư cách gì để sư phụ đích thân đi giết chứ? Cứ để Yên Nhi ra tay, chắc chắn con sẽ mang đầu cậu ta về gặp sư phụ!”
Lão già áo đen lắc đầu: “Con không phải đối thủ của cậu ta!”
Nghe thấy thế, cô gái có vẻ không phục, cắn răng: “Sư phụ, con đã bước vào Thiên Cảnh rồi, nếu Dương Thanh không dựa vào người ngoài, chắc chắn con sẽ chém được đầu cậu ta xuống!”
Lão già áo đen lập tức im lặng, lão ta đã ẩn cư mấy chục năm để đột phá, giờ việc tu luyện đang vào giai đoạn quan trọng nhất, đúng là không nên xuống núi.
Nhưng bốn sát thủ mà lão ta cử đi đều đã chết, cho dù không phải do Dương Thanh tự tay giết chết thì cũng do người bảo vệ Dương Thanh giết.
Nếu để đồ đệ duy nhất của lão ta đi giết Dương Thanh, có lẽ sẽ không có cơ hội nhỏ nhoi nào.
“Sư phụ, con am hiểu thuật ám sát, trước đó khi còn ở Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, con đã có thể trốn thoát khỏi tay cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ rồi, giờ con đã đột phá Thiên Cảnh, cho dù đối mặt với cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong thì cũng có thể chạy thoát”.
Thấy sư phụ vẫn đang cân nhắc, cô gái vội nói: “Nếu con phát hiện bên cạnh Dương Thanh có cao thủ, con sẽ không ra tay, khi đó sư phụ xuống núi cũng được”.
Lão già áo đen nhìn cô gái một lúc lâu rồi mới gật đầu: “Con tu luyện sát đạo, với thực lực của con bây giờ, cho dù đối mặt với cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ thì cũng có cơ hội chạy trốn, để con đi ám sát Dương Thanh cũng không phải không được”.
Nghe thấy lão già áo đen nói thế, cô gái lập tức vui mừng, vội nói: “Cảm ơn sư phụ, giờ con sẽ đi tìm Dương Thanh!”
Chương 2102: Vong ơn phụ nghĩa
Ở cửa tập đoàn Nhạn Thanh, một chiếc Audi A8 màu đen đỗ lại, một người trung niên bước xuống xe với vẻ mặt bối rối.
Lạc Bân vội nói: “Chủ tịch, cậu tới rồi!”
Nghe thấy cách xưng hô của ông ta với Dương Thanh, Lư Cường đang đứng ở cửa và các nhân viên của tập đoàn Nhạn Thanh đều tròn mắt.
Lư Cường run bần bật, sắc mặt trắng bệch.
Thực lực mạnh mẽ mà Dương Thanh vừa thể hiện đã đủ để khiến ông ta kinh hãi, giờ ông ta còn biết Dương Thanh chính là vị chủ tịch trẻ tuổi của tập đoàn Nhạn Thanh trong truyền thuyết.
Dương Thanh không quan tâm đến Lạc Bân, nói với Mã Siêu: “Cậu liên lạc với hội trưởng lão để đưa thi thể của bốn sát thủ này đi kiểm tra, xem xem có điều tra được thân phận của họ không”.
Mã Siêu đáp: “Vâng!”
“Lư Cường, cậu còn đứng đó làm gì? Không qua chào chủ tịch đi à?”
Lạc Bân vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nói với Lư Cường: “Chẳng phải cậu cũng trở thành người luyện võ rồi ư? Tôi nói cho cậu biết, chủ tịch là cao thủ hàng đầu đấy, nếu được chủ tịch chỉ dạy đôi chút, thực lực của cậu sẽ tăng vọt ngay”.
Nghe thấy Lạc Bân nói thế, Lư Cường sắp khóc đến nơi, giờ ông ta cũng muốn nhờ Dương Thanh chỉ dạy lắm, nhưng ông ta vừa đắc tội Dương Thanh, Dương Thanh chỉ cần vươn tay là giết được bốn cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ trong nháy mắt, liệu anh có giết ông ta luôn không?
Lư Cường càng nghĩ càng sợ hãi, người run bần bật như động kinh.
Lạc Bân vẫn chưa nhận ra sự sợ hãi của Lư Cường, ông ta tức giận nói với vẻ mặt không hài lòng: “Lư Cường, cậu không nghe thấy tôi nói gì ư?”
“Bịch!”
Lư Cường không nén nổi sự sợ hãi nữa, chân ông ta mềm nhũn, quỳ xuống đất.
“Chủ tịch, xin cậu rộng lượng, giơ cao đánh khẽ, nể tình anh tôi đã cống hiến cho tập đoàn Nhạn Thanh, cậu cứ coi tôi như cú rắm, tha cho tôi đi!”
Lư Cường sợ hãi cầu xin, sau đó lại nhìn về phía Lạc Bân đang tròn mắt, cầu khẩn: “Anh họ, anh mau xin chủ tịch giúp em với! Em không biết cậu ấy là chủ tịch, bằng không có cho em một trăm lá gan, em cũng không dám đắc tội với chủ tịch đâu!”
“Khốn kiếp!”
Lạc Bân lập tức nổi giận, đạp Lư Cường một phát, giận dữ quát: “Mẹ nó, rốt cuộc cậu vừa làm gì với chủ tịch? Nói hết ra cho tôi, bằng không tôi giết cậu đấy!”
Lư Cường run rẩy, ông ta biết với thân phận của Lạc Bân bây giờ, đúng là Lạc Bân có thể làm được điều đó.
Ông ta không dám giấu giếm, vội kể hết những chuyện vừa xảy ra.
“Khốn kiếp! Tôi cho cậu hống hách này! Tôi cho cậu lấy danh nghĩa tôi để làm bậy này! Để xem tôi có đánh chết tên súc sinh như cậu không!”
Lạc Bân tức giận tới cực điểm, xông đến đánh Lư Cường tơi bời.
Các nhân viên của tập đoàn Nhạn Thanh ở xung quanh đều nhìn mà sững sờ, giám đốc Lạc là người quyền quý bậc nhất Yến Đô, đã bao giờ thất thố như thế đâu cơ chứ?
Nhưng những nhân viên vừa chứng kiến sự mạnh mẽ của Dương Thanh thì lại thấy rất bình thường.
Sau khi đánh mệt, Lạc Bân mới vội đến trước mặt Dương Thanh, quỳ xuống đất.
Lạc Bân cúi đầu, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Chủ tịch, rất xin lỗi, khiến cậu thất vọng rồi! Cậu cách chức tôi đi!”
Từ sau khi Dương Thanh rời đi, ông ta đã nỗ lực làm việc, cuối cùng cũng đưa tập đoàn Nhạn Thanh vào top 100 doanh nghiệp trên thế giới, chính là để trả ơn Dương Thanh.
Mãi mới chờ được đến lúc Dương Thanh quay về, nào ngờ em họ ông ta lại phá hỏng hết thành tích của ông ta trong khoảng thời gian qua.
Nếu cho ông ta thêm cơ hội nữa, chắc chắn ông ta sẽ không cho Lư Cường vào tập đoàn Nhạn Thanh nữa.
Nhưng giờ nói gì cũng muộn rồi.
Dương Thanh vốn đang vô cùng tức giận, cũng rất bất mãn với Lạc Bân, nhưng sau khi thấy Lạc Bân, anh lại mềm lòng.
Tính ra anh cũng không phải chủ tịch xứng đáng, anh đã giao hết chuyện của tập đoàn cho Lạc Bân, hơn nữa đúng là Lạc Bân đã lập công lao to lớn cho tập đoàn Nhạn Thanh.
Giờ cũng không thể cách chức giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh của ông ta vì em họ ông ta chứ?
Ánh mắt Dương Thanh ôn hòa hơn mấy phần, anh nhìn Lạc Bân: “Tôi chờ ông ở văn phòng!”
Anh nói rồi tiến vào tập đoàn Nhạn Thanh.
Lần này, không ai dám ngăn anh nữa.
“Đồ khốn!”
Lạc Bân quát Lư Cường, nghiến răng nghiến lợi: “Hồi trước tôi không nên mềm lòng, cho cậu vào tập đoàn Nhạn Thanh, cậu đến bộ phận nhân sự làm thủ tục từ chức đi”.
Nghe thấy thế, Lư Cường cuống cả lên, vội cầu xin: “Anh họ, anh không thể bắt em từ chức được! Xin anh cho em cơ hội nữa, em biết sai thật rồi, sau này em không ỷ vào danh nghĩa của anh để coi thường người khác nữa đâu”.
“Anh là công thần lớn nhất của tập đoàn Nhạn Thanh, anh xin chủ tịch giúp em đi, chắc chắn chủ tịch sẽ không bắt em từ chức nữa”.
Lạc Bân giận dữ nói: “Im miệng! Còn dám nói nhảm nữa, tôi sẽ khiến cậu không tìm nổi việc làm ở Yến Đô, cút ngay! Bằng không đừng trách tôi không nể tình xưa đấy!”
Lư Cường biết Lạc Bân đã quyết tâm bắt ông ta từ chức, một khi ông ta từ chức thật thì sẽ trắng tay, ở tập đoàn Nhạn Thanh, ông ta ỷ vào thân phận em họ Lạc Bân, chẳng những có thể hống hách ở tập đoàn Nhạn Thanh mà có thể nghênh ngang trên khắp Yến Đô nữa.
Nhưng nếu ông ta rời khỏi tập đoàn Nhạn Thanh, ông ta còn không bằng cú rắm, chỉ với thực lực Vương Cảnh sơ kỳ của ông ta, ông ta chỉ là con kiến hôi trong thế giới mới này thôi.
Vừa nghĩ đến việc mình sắp mất tất cả, ông ta lập tức cuống lên, giận dữ nói: “Lạc Bân, không ngờ anh lại vô tình vô nghĩa như thế, nếu năm đó mẹ tôi không nuôi anh, anh đã chết đói lâu rồi, còn được như ngày hôm nay à?”
“Giờ anh thành công rồi nên thấy chúng tôi là gánh nặng của anh đúng không?”
Lạc Bân hít sâu một hơi, cố nén giận, nhìn chằm chằm vào Lư Cường, cắn răng: “Lư Cường, nếu tôi là loại người vong ơn phụ nghĩa thật thì đã không phá lệ, cho tên vô dụng như cậu vào tập đoàn Nhạn Thanh, còn đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc”.
“Suốt bao năm qua, tôi luôn đưa phần lớn số tiền mà tôi kiếm được cho dì út, tôi nợ công ơn nuôi nấng của dì út, nhưng tôi không nợ cậu bất cứ thứ gì, trái lại, tôi đã cho cậu rất nhiều”.
“Nếu cậu vẫn không biết điều, cũng đừng trách tôi không khách sáo!”
Lạc Bân nói rồi quay người, rảo bước vào tập đoàn Nhạn Thanh, ông ta không thể để Dương Thanh đợi lâu.
Lư Cường nhìn theo bóng lưng Lạc Bân, nét mặt méo mó vì giận dữ, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Lạc Bân, chắc chắn tôi sẽ khiến anh hối hận!”
Lạc Bân gặp Dương Thanh ở văn phòng chủ tịch, vừa thấy anh, ông ta đã quỳ xuống, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Chủ tịch, xin lỗi cậu!”
Dương Thanh thở dài, đích thân đỡ Lạc Bân dậy, nói: “Tôi đã biết những chuyện vừa xảy ra rồi, với tư cách là giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh, ông làm được đến mức này đã là quá tốt rồi, lần này tôi không trách ông”.
Chương 2103: Thượng Vân Phong
Lạc Bân không phải thánh, dù sao ông ta cũng được dì út ông ta nuôi nấng, ông ta nợ dì út, đưa Lư Cường vào tập đoàn Nhạn Thanh cũng không sai.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Lạc Bân rất cảm động, mắt cũng rơm rớm nước mắt.
Lạc Bân kích động nói: “Chủ tịch, cảm ơn cậu đã hiểu cho!”
Dương Thanh khẽ lắc đầu, không muốn nói chuyện này nữa: “Tôi định rời khỏi đây vào ngày mai, nếu giờ tập đoàn Nhạn Thanh có phiền phức gì khó giải quyết thì cứ bảo tôi, tôi sẽ xử lý”.
Lần này anh tới tập đoàn Nhạn Thanh để xem xem có còn phiền phức nào mà Lạc Bân không giải quyết được không.
Nghe thấy Dương Thanh nói mai sẽ đi, Lạc Bân lập tức ngạc nhiên: “Cậu đi sớm thế à?”
Dương Thanh gật đầu: “Có vài chuyện cần tôi đích thân xử lý”.
Tuy Lạc Bân không biết Dương Thanh bận gì, nhưng ông ta cũng hiểu, Dương Thanh là cao thủ võ đạo, chắc chắn sẽ bận chuyện liên quan tới võ đạo, nên ông ta cũng không dám hỏi nhiều.
Lạc Bân vội nói: “Chủ tịch, giờ tập đoàn Nhạn Thanh đang phát triển rất tốt, không có phiền phức gì, cậu cứ làm việc của cậu đi, tôi sẽ quản lý tập đoàn Nhạn Thanh thật tốt”.
Nghe thấy Lạc Bân nói thế, Dương Thanh rất hài lòng, tập đoàn Nhạn Thanh là do mẹ để lại cho anh, cũng là tâm huyết của mẹ anh, tập đoàn Nhạn Thanh phát triển được đến mức này cũng xem như hoàn thành tâm nguyện của mẹ anh rồi.
Tiếp đến, anh chỉ cần chú tâm vào võ đạo là được, giao tập đoàn Nhạn Thanh cho Lạc Bân, anh rất yên tâm.
Dương Thanh cũng không ở tập đoàn Nhạn Thanh lâu, sau khi nghe Lạc Bân báo cáo về tình hình của tập đoàn Nhạn Thanh, anh dẫn Mã Siêu rời đi.
Trên đường về dinh thự Vân Phong, Dương Thanh nhận được cuộc gọi từ đại trưởng lão.
Sau khi nghe máy, Dương Thanh hỏi: “Đại trưởng lão, có điều tra được thân phận của những người đó không?”
Đại trưởng lão nói: “Họ là người của Thượng Vân Phong ở Hạ Giới giới Cổ Võ”.
“Thượng Vân Phong?”
Dương Thanh nhíu mày, anh cũng biết về các thế lực ở Hạ Giới giới Cổ Võ, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến Thượng Vân Phong.
Đại trưởng lão nói tiếp: “Thượng Vân Phong là cao thủ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, có thực lực Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong, nghe nói ông ta đã bế quan rất nhiều năm để thử đột phá, một khi thành công đột phá, ông ta sẽ đạt đến Thiên Cảnh Tứ Phẩm”.
Dương Thanh lập tức giật mình, Thiên Cảnh Tứ Phẩm ư?
Ở Hạ Giới giới Cổ Võ, hình như người mạnh nhất chỉ có thực lực Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ.
Dương Thanh hỏi: “Nếu Thượng Vân Phong đạt đến Thiên Cảnh Tứ Phẩm, có phải ông ta sẽ bị ép đến Trung Giới giới Cổ Võ không?”
Đại trưởng lão nói: “Không phải bị ép, mà ông ta sẽ chủ động đến Trung Giới giới Cổ Võ”.
“Trước đó, khi kết giới giữa thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ chưa tan vỡ, để duy trì kết giới, Thủ Hộ Minh sẽ giám sát cao thủ hàng đầu thế tục, một khi cao thủ hàng đầu thế tục đột phá thì sẽ ép họ tới Hạ Giới giới Cổ Võ”.
“Nhưng ở Hạ Giới giới Cổ Võ thì khác, một khi đạt tới Thiên Cảnh Tứ Phẩm, cao thủ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ chủ động tiến vào Trung Giới giới Cổ Võ, thật ra giấy thông hành giữa Hạ Giới giới Cổ Võ và Trung Giới giới Cổ Võ chính là thực lực bước vào Thiên Cảnh Tứ Phẩm”.
“Nghe nói nồng độ linh khí ở Trung Giới giới Cổ Võ cực cao, vượt xa Hạ Giới giới Cổ Võ, đối với bất kỳ cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ nào, đó cũng là nơi tuyệt vời để tu luyện”.
“Huống hồ giờ kết giới giữa thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ đã tan vỡ, không lâu nữa, nồng độ linh khí giữa thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ đạt đến trạng thái cân bằng, đối với cao thủ bản địa ở Hạ Giới giới Cổ Võ, trong tình huống nồng độ linh khí chợt giảm, họ càng muốn đến Trung Giới giới Cổ Võ hơn”.
Dương Thanh nhíu mày, nói: “Chẳng lẽ không có ai quản lý cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm à? Nếu cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong ở Hạ Giới giới Cổ Võ đột phá Thiên Cảnh Tứ Phẩm rồi tạm thời không đến Trung Giới giới Cổ Võ, chẳng phải họ sẽ có thể thỏa sức ra tay với cao thủ thế tục ư?”
Đại trưởng lão mỉm cười bí ẩn: “Cậu không cần lo chuyện này, ngay cả cao thủ hàng đầu Trung Giới giới Cổ Võ cũng không dám dễ dàng ra tay với cao thủ thế tục đâu”.
Dương Thanh bỗng nhớ đến thế giới nhỏ mà Đỗ Trọng đã nói cho anh biết, chẳng lẽ ngay cả cao thủ hàng đầu Trung Giới giới Cổ Võ cũng kiêng dè cao thủ trong thế giới nhỏ à?
Dương Thanh hỏi với vẻ hơi ngờ vực: “Nhưng tại sao Thượng Vân Phong lại cử người đi giết tôi thế?”
Đại trưởng lão giải thích: “Thượng Vân Phong còn một thân phận khác, ông ta là vua sát thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ, sở hữu một tổ chức sát thủ tên Hắc Sát, ngay cả minh chủ Thủ Hộ Minh cũng nể mặt Thượng Vân Phong”.
“Lần này, kết giới giữa Hạ Giới giới Cổ Võ và thế tục đã tan vỡ, rất nhiều cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ muốn giết cậu, tôi đoán chắc có người đã tìm đến Thượng Vân Phong, nhờ Thượng Vân Phong cử người ám sát cậu”.
“Nếu tôi đoán không sai, chắc hẳn người này là minh chủ Thủ Hộ Minh, Đỗ Ngọc Sơn!”
Dương Thanh lập tức sầm mặt, trước đó Bách Lý Kinh Vân đã tìm anh, nói rằng ông ta đã trở thành đệ tử của minh chủ Thủ Hộ Minh Đỗ Ngọc Sơn, còn vâng lệnh sư phụ, tới đề nghị Dương Thanh gia nhập Thủ Hộ Minh, trở thành thủ hộ thứ mười.
Nhưng Dương Thanh đã từ chối.
Không ngờ Đỗ Ngọc Sơn lại tìm người ám sát anh nhanh như thế.
Đại trưởng lão nói thêm: “Trước đó tôi đã bàn xong chuyện ban hành quy định mới với ông ta, nhưng ông ta mãi vẫn không tỏ thái độ, để mặc thế lực của Hạ Giới giới Cổ Võ không ngừng xâm chiếm thế tục”.
“Giờ ông ta lại đối phó cậu, rõ ràng đã biết cậu có thiên phú không tầm thường, trước đó cậu từ chối gia nhập Thủ Hộ Minh, với tính cách của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ nghĩ cách giết cậu”.
“Nhưng dù sao ông ta cũng là minh chủ Thủ Hộ Minh, không tiện đích thân ra tay, cũng không tiện cử cao thủ Thủ Hộ Minh ra tay, chỉ có thể nhờ Hắc Sát ám sát cậu, khi đó, cho dù cậu bị giết thì cũng không liên quan đến ông ta”.
Sắc mặt Dương Thanh ngày càng u ám, anh không ngờ minh chủ Thủ Hộ Minh lại là kẻ tiểu nhân hèn hạ như thế.
“Dương Thanh, cậu phải coi chừng Đỗ Ngọc Sơn, ông ta vô cùng dối trá, tuy trông ông ta ôn hòa lễ độ nhưng thật ra lại có lòng dạ độc ác”.
Đại trưởng lão dặn dò: “Ông ta sẽ không công khai ra tay với cậu, nhưng chắc chắn sẽ âm thầm làm điều đó, cậu phải cẩn thận!”
Dương Thanh gật đầu: “Đại trưởng lão, ông cứ yên tâm, tôi sẽ coi chừng người này!”
Đại trưởng lão nói tiếp: “Cậu cũng phải coi chừng người của Hắc Sát, thực lực của Thượng Vân Phong rất mạnh, không ai có thể cam đoan ông ta sẽ không ra tay với cậu, người như ông không có giới hạn đâu, may mà ông ta đang tu luyện đến giai đoạn vô cùng quan trọng, sẽ không dễ ra tay”.
“Nhưng Hắc Sát cũng có rất nhiều cao thủ hàng đầu, lần này họ tổn thất bốn cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, lần tới họ sẽ cử sát thủ mạnh hơn”.
Dương Thanh cảm thấy hơi uất ức, anh đã rất mạnh rồi, nhưng kẻ địch mà anh phải đối mặt bây giờ cứ mạnh dần lên.
Với cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ hiện giờ của anh, sau khi kích hoạt huyết mạch cuồng hóa đã được ba cao thủ hàng đầu thời viễn cổ cải tạo, cộng thêm Thiên Huyền Bí Thuật có thể giúp anh tăng thực lực trong thời gian ngắn, anh mới có thể sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ.
Nếu liều mạng, có lẽ anh có thể đánh được với cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ, nhưng nếu đối mặt với cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, cho dù anh dùng hết thủ đoạn thì chắc cũng không có phần thắng.
Giờ ở Hạ Giới giới Cổ Võ có cả cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm, tình cảnh của anh vô cùng nguy hiểm.
Dương Thanh siết chặt nắm tay, nghiêm nghị nói: “Phải nghĩ cách tăng thực lực lên, bằng không sẽ không thể đối phó với nguy cơ sắp tới”.
Chương 2104: Linh thạch
Sau khi quay về dinh thự Vân Phong, Mã Siêu chợt nói: “Anh Thanh, hình như anh quên một chuyện”.
“Hửm?”
Dương Thanh ngờ vực hỏi, không rõ mình đã quên chuyện gì.
Mã Siêu nói: “Trước đó khi ở Võ Tông, Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết đã đưa nhẫn chứa đồ của mình cho anh, Tề Anh Vệ là yêu nghiệt số một của gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, chắc chắn trong nhẫn của anh ta sẽ có thứ vô cùng quý giá”.
“Mai chúng ta sẽ đi Trung Châu, nếu có thể tăng thêm chút thực lực trước khi đến Trung Châu thì sẽ giúp ích rất nhiều cho chuyến đi này”.
Nghe thấy Mã Siêu nói thế, Dương Thanh mới nhớ ra chuyện này.
Trước đó khi ở Võ Tông, anh mới biết về sự thần kỳ của nhẫn chứa đồ, cho dù là ở Hạ Giới giới Cổ Võ, nhẫn chứa đồ cũng là bảo vật vô cùng quý giá, chỉ có nhân vật quan trọng trong các thế lực hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ mới có tư cách sở hữu.
Dương Thanh lấy hai cái nhẫn ra, nhìn về phía Mã Siêu: “Dùng món đồ này thế nào?”
Mã Siêu nói: “Anh đưa lực tinh thần vào nhẫn, sau đó xóa lực tinh thần trong nhẫn đi, để lại dấu ấn tinh thần của anh là sẽ điều khiển được nhẫn”.
Dương Thanh nhìn Mã Siêu với vẻ hơi kinh ngạc, anh không sao hiểu nổi, tại sao Mã Siêu lại biết cách dùng nhẫn chứa đồ chứ?
Như biết được suy nghĩ của Dương Thanh, Mã Siêu nói: “Trước khi hấp thu long mạch, em đã nhận được truyền thừa của một cao thủ ma đạo hàng đầu ở Ma Tông, đồng thời đạt được một phần ký ức của ông ấy, dấu ấn ma đạo mà em gieo vào người Tề Anh Vệ trước đó là do cao thủ ma đạo viễn cổ này truyền lại, cả cách dùng nhẫn chứa đồ cũng là ký ức của ông ấy”.
Nghe thấy Mã Siêu nói thế, Dương Thanh nhìn Mã Siêu với vẻ hơi hâm mộ, cười nói: “Không ngờ việc cậu hấp thu long mạch lần này lại là nhân họa đắc phúc! Chẳng những thực lực tăng vọt mà còn nhận được truyền thừa của cao thủ ma đạo viễn cổ”.
Dương Thanh tiện tay đưa một chiếc nhẫn cho Mã Siêu, nói: “Cậu cầm chiếc nhẫn này đi, chúng ta cùng xem xem trong hai chiếc nhẫn này có thứ tốt gì”.
Theo lời Mã Siêu nói, Dương Thanh đưa lực tinh thần của mình vào nhẫn, đúng lúc lực tinh thần của anh chuẩn bị xâm nhập vào nhẫn, sức thôn phệ khủng khiếp bỗng ập về phía lực tinh thần của Dương Thanh.
Dương Thanh nhướng mày, lực tinh thần mạnh mẽ hơn bùng nổ từ đầu anh, lao đến hấp thu luồng lực tinh thần kia.
Ầm!
Gần như trong chớp mắt, luồng lực tinh thần kia đã bị hấp thu hết.
Lần này không còn gì ngăn cản nữa, lực tinh thần của Dương Thanh tiến vào nhẫn.
Ngay sau khi Dương Thanh để lại dấu ấn tinh thần của mình, một mối liên hệ vô cùng kỳ diệu đã được thành lập giữa anh và chiếc nhẫn.
Dương Thanh có thể cảm nhận rõ mọi thứ trong nhẫn.
Dương Thanh không khỏi kinh ngạc nói: “Đúng là một bảo vật thần kỳ!”
Anh nhanh chóng phát hiện ra, trong nhẫn tràn ngập những viên đá lớn cỡ quả bóng bàn, trong đá chứa đựng linh khí vô cùng thuần khiết.
Điều khiến anh khiếp sợ chính là trong nhẫn có tận mấy triệu viên đá trong suốt lớn cỡ quả bóng bàn như thế.
Chỉ một viên đá trong số đó đã khiến Dương Thanh cảm nhận được linh khí rất mạnh.
Ngoài ra còn có một số bí kíp tu luyện nữa.
Trong số bí kíp tu luyện này, Dương Thanh tìm thấy một cuốn tên “Quỷ Hỏa Chưởng”.
Anh bỗng nhớ ra, trước đó ở Võ Tông, khi anh đánh với hộ vệ nhà họ Tề, vào thời khắc sống còn, đối phương đã dùng Quỷ Hỏa Chưởng, thực lực lập tức tăng vọt.
Dương Thanh nói với vẻ cảm khái: “Không ngờ trong nhẫn của Tề Anh Vệ có cả Quỷ Hỏa Chưởng - chiêu thức đỉnh cao của nhà họ Tề”.
Nhưng tác dụng phụ của chiêu thức này quá lớn, một khi sử dụng, sau khi hiệu quả của Quỷ Hỏa Chưởng biến mất, cảnh giới của người dùng sẽ giảm một cảnh giới nhỏ.
Nếu không đến lúc sống còn, Quỷ Hỏa Chưởng cũng không có nhiều tác dụng.
Bên cạnh bí kíp của chiêu thức này và rất nhiều quả cầu linh khí, còn có ba món linh khí.
Nhưng so với Huyết Chủy và Thiên Tử Kiếm trong tay Dương Thanh, ba món linh khí này đều không nhắc đến.
Trừ những thứ này ra, không còn đồ tốt nào khác.
Khi lực tinh thần của Dương Thanh ra khỏi nhẫn, Mã Siêu đang chờ anh, dưới chân anh ta là một số đồ.
Mã Siêu nói: “Chắc chiếc nhẫn em cầm là của Tề Anh Tuyết, trừ mấy thứ này ra thì toàn mỹ phẩm và quần áo thôi”.
Dương Thanh vận dụng lực tinh thần, mấy món đồ lập tức xuất hiện dưới chân anh.
Đó là ba món linh khí, bí kíp Quỷ Hỏa Chưởng và vài quả cầu linh khí trong nhẫn.
Dương Thanh nói: “Trong nhẫn của tôi có không ít thứ tốt, trừ mấy thứ này ra, còn có rất nhiều quả cầu linh khí kiểu này”.
Anh nói rồi cầm một quả cầu linh khí lên, nhìn về phía Mã Siêu: “Trong quả cầu này chứa rất nhiều linh khí, cậu biết đây là thứ gì không? Trong nhẫn có khoảng năm triệu quả cầu như thế này”.
Mã Siêu nhận lấy quả cầu linh khí từ tay Dương Thanh, sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Dương Thanh, quả cầu linh khí biến mất khỏi tay Mã Siêu.
Dương Thanh kinh ngạc nói: “Chuyện gì vậy?”
Anh có thể cảm nhận được, hình như quả cầu đã bị Mã Siêu hấp thu.
Mã Siêu giải thích: “Đây là tiền của giới Cổ Võ - linh thạch!”
Dương Thanh nói: “Linh thạch?”
Anh như tờ giấy trắng không biết gì, cần Mã Siêu giải đáp mọi thứ.
Mã Siêu gật đầu: “Ở giới Cổ Võ, cho dù là Hạ Giới, Trung Giới hay Thượng Giới thì đều giao dịch bằng linh thạch, nhưng ở Hạ Giới giới Cổ Võ, chỉ có linh thạch hạ phẩm có cấp bậc thấp nhất thôi”.
“Trung Giới giới Cổ Võ sẽ dùng linh thạch trung phẩm, còn Thượng Giới giới Cổ Võ thì dùng linh thạch thượng phẩm”.
“Linh thạch hạ phẩm có ít linh khí nhất, còn linh thạch thượng phẩm có nhiều linh khí nhất”.
Giờ Dương Thanh mới hiểu tác dụng của linh thạch.
“Trừ việc làm tiền tệ của giới Cổ Võ, linh thạch còn một tác dụng rất lớn, nó là tài nguyên tu luyện, linh thạch chứa đựng linh khí vô cùng nồng đậm, ở giới Cổ Võ, đối với đại sư trận pháp, mỗi khi bày trận thì lại cần đến linh thạch”.
“Chẳng hạn như kết giới giữa thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ, thật ra là trận pháp do đại sư trận pháp bố trí bằng linh thạch”.
“Đương nhiên, đối với người luyện võ, linh thạch cũng vô cùng quan trọng, khi người luyện võ tu luyện, họ có thể hấp thu linh khí trong linh thạch để tu luyện nhanh hơn, dù sao độ tinh khiết và nồng độ linh khí trong linh thạch cũng vượt xa linh khí trong không khí”.
“Em có linh cảm, trong thế giới mới, chắc chắn giá trị của linh thạch sẽ tăng vọt”.
Mã Siêu nghiêm nghị nói: “Trước khi kết giới tan vỡ, linh thạch đã là tài nguyên tu luyện vô cùng quan trọng ở Hạ Giới giới Cổ Võ, huống hồ giờ kết giới đã biến mất, đối với cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ, nồng độ linh khí trong không khí đã giảm mạnh, nếu đạt được lượng lớn linh thạch để tu luyện thì còn nhanh hơn tu luyện trong thế giới mới”.
Nghe thấy Mã Siêu nói thế, Dương Thanh khẽ gật đầu.
Anh cũng cầm một viên linh thạch lên, vận hành Chiến Thần Quyết, sau mấy giây ngắn ngủi, linh thạch lớn bằng quả bóng bàn đã biến mất khỏi tay anh.
“Linh khí nồng đậm thật, khó trách lại trở thành tiền của giới Cổ Võ”.
Dương Thanh cảm khái: “Nếu tiêu hao quá nhiều trong lúc chiến đấu, hoàn toàn có thể hấp thu linh thạch để nhanh chóng khôi phục thể lực”.
Anh nói rồi chỉ vào ba món linh khí dưới đất, nói với Mã Siêu: “Cậu xem xem có cái nào cậu dùng được không?”
Mã Siêu lắc đầu: “Trong truyền thừa mà em nhận được từ cao thủ ma đạo kia, có một thanh ma kiếm, cấp bậc cao hơn ba món linh khí này nhiều”.
Sau khi dứt lời, anh ta bỗng nhìn về phía một miếng ngọc bội cổ xưa trong ba món linh khí dưới chân Dương Thanh, lập tức kinh ngạc.
Chương 2105: Bảo vật không gian
Mã Siêu cầm miếng ngọc bội kia lên, nét mặt vô cùng nghiêm nghị.
Thấy Mã Siêu coi trọng miếng ngọc bội này như thế, Dương Thanh hơi kinh ngạc, anh cũng không nhận ra miếng ngọc bội này khác thường chỗ nào, khi kiểm tra nhẫn hồi nãy, nó thuộc những món đồ mà anh chỉ khẽ liếc qua.
Một lúc lâu sau, Mã Siêu mới đưa ngọc bội cho Dương Thanh, nói: “Anh Thanh, anh thử đưa lực tinh thần vào miếng ngọc bội này xem sao”.
Dương Thanh không hề do dự, lập tức đưa lực tinh thần vào ngọc bội.
Ầm!
Ngay sau khi anh đưa lực tinh thần vào ngọc bội, khí thế mạnh mẽ cũng bùng nổ từ người Dương Thanh.
Vào lúc này, Dương Thanh chỉ thấy trong người tràn ngập sức mạnh, sức mạnh này vượt xa thực lực vốn có của anh.
Nhưng ngọc bội hấp thu lực tinh thần rất nhanh, chỉ sau một phút ngắn ngủi, Dương Thanh đã cảm thấy lực tinh thần của mình sắp cạn kiệt, anh vội ngừng đưa lực tinh thần vào.
Sau khi anh ngừng đưa lực tinh thần vào, sức mạnh trong người anh cũng biến mất.
Dương Thanh kinh ngạc nhìn về phía Mã Siêu: “Chuyện gì vậy?”
Mã Siêu trầm giọng nói: “Nếu em đoán không sai, đây là một món bảo vật hỗ trợ đỉnh cao, có thể giúp thực lực của chủ nhân tăng ít nhất một cảnh giới nhỏ trong thời gian ngắn khi chiến đấu”.
Dương Thanh nhìn ngọc bội, lẩm bẩm: “Bảo vật hỗ trợ à!”
Mã Siêu nói tiếp: “Ở Hạ Giới giới Cổ Võ có rất nhiều bảo vật hỗ trợ, chẳng hạn như miếng ngọc bội này, nó chứa đựng sức mạnh của cao thủ hàng đầu, nếu kích hoạt ngọc bội bằng lực tinh thần, người dùng có thể tăng thực lực trong thời gian ngắn”.
“Thông thường, loại ngọc này sẽ do cao thủ đỉnh cao của các gia tộc hàng đầu chế tạo rồi đưa cho con em mình để giữ mạng, hơn nữa nếu muốn chế tạo loại bảo vật này, người chế tạo cũng phải tiêu hao rất nhiều, thế nên chỉ thiên tài của các gia tộc hàng đầu mới có tư cách sở hữu nó”.
“Ngoài ngọc bội ra còn có bùa chú, bùa chú do bậc thầy bùa chú của Đạo môn chế tạo, có thể tăng cường sức mạnh, tốc độ, khả năng hồi phục, vân vân”.
“Đương nhiên, bùa chú cũng được chia mạnh yếu, người chế bùa càng mạnh thì hiệu quả của bùa chú cũng mạnh hơn”.
Dương Thanh càng nghe càng kinh ngạc, xem ra hiểu biết của anh về Hạ Giới giới Cổ Võ mới chỉ dừng ở bề ngoài!
Dương Thanh gật đầu: “Tề Anh Vệ là thiên tài của nhà họ Tề, sở hữu loại ngọc bội này cũng bình thường”.
Sau đó anh cúi đầu, nhìn miếng ngọc bội trong tay: “Tuy miếng ngọc này có thể tăng thực lực trong thời gian ngắn, tiếc rằng nó sẽ khiến lực tinh thần bị tiêu hao rất nhiều, trừ khi tới lúc sống còn, bằng không nó cũng không có tác dụng lớn”.
Mã Siêu vội nói: “Anh Thanh, tuy tác dụng của miếng ngọc bội này không lớn, nhưng bản thân nó lại là một món bảo vật không gian cực phẩm, cho dù là ở Hạ Giới giới Cổ Võ, bảo vật không gian cũng vô cùng hiếm gặp”.
“Sao cơ?”
Dương Thanh hơi ngờ vực, đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến bảo vật không gian.
Mã Siêu nói: “Tuy nhẫn chứa đồ mà chúng ta lấy được từ chỗ Tề Anh Vệ cũng có tác dụng chứa đựng, nhưng cùng lắm chỉ là một chiếc nhẫn có trận pháp không gian thôi, sức chứa có hạn”.
“Nhưng bảo vật không gian lại được hình thành từ tự nhiên chứ không phải do trận pháp, hơn nữa sức chứa của nó cũng vượt xa nhẫn chứa đồ”.
“Nói đơn giản hơn, nhẫn chứa đồ là do con người chế tạo ra, còn bảo vật không gian thì được hình thành từ tự nhiên”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh vô cùng kinh ngạc.
Hồi nãy, khi đưa lực tinh thần vào nhẫn chứa đồ, phát hiện trong đó có không gian rộng khoảng ba mét vuông, anh đã kinh ngạc lắm rồi, giờ Mã Siêu lại nói không gian trong ngọc bội vượt xa trong nhẫn.
Dương Thanh hỏi: “Làm thế nào để biết không gian trong miếng ngọc bội này lớn đến đâu?”
Mã Siêu nói: “Phải tiêu hao hết năng lượng trong ngọc bội, giờ miếng ngọc bội này đang chứa đựng năng lượng do cao thủ hàng đầu phong ấn, tạm thời không thể sử dụng không gian chứa đựng, khi nào tiêu hao hết năng lượng trong đó thì nó sẽ giống nhẫn chứa đồ, chỉ cần đưa lực tinh thần vào là có thể tiến vào không gian của ngọc bội”.
“Theo em biết, không gian trong bảo vật không gian hình thành từ tự nhiên sẽ rộng ít nhất mười mét vuông”.
Dương Thanh kinh ngạc nói: “Tức là miếng ngọc bội nhỏ này có thể chứa cả một căn phòng à?”
Mã Siêu gật đầu: “Về lý thuyết là thế, nhưng em cũng không rõ có được không”.
Dương Thanh cảm khái: “Không hổ là thiên tài số một nhà họ Tề, có nhiều bảo vật trong nhẫn chứa đồ thật đấy. Tề Anh Vệ tổn thất nhiều như thế, có lẽ nhà họ Tề sẽ cử cao thủ mạnh hơn tới đây”.
Mã Siêu cười lạnh: “Chỉ cần cao thủ nhà họ Tề dám tới đây, Tề Anh Vệ sẽ chết!”
Giờ Dương Thanh mới nhớ ra, Mã Siêu đã để lại dấu ấn ma đạo trong người Tề Anh Vệ, chỉ cần Mã Siêu kích hoạt, dấu ấn ma đạo sẽ nổ tung trong người Tề Anh Vệ ngay.
Cùng lúc đó, ở nhà họ Tề, Hạ Giới giới Cổ Võ.
Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết đang quỳ trước một lão già tóc bạc.
Tề Anh Vệ cúi đầu, hổ thẹn nói: “Ông nội, cháu xin lỗi, cháu đã khiến ông mất mặt rồi!”
Tề Anh Vệ không ngừng run rẩy vì sợ hãi.
Tề Anh Tuyết quỳ bên cạnh anh ta càng sợ hãi hơn, còn không dám thở mạnh.
“Bốp!”
Đúng lúc này, lão già bỗng vung tay lên, một ảo ảnh bàn tay lập tức tát vào mặt Tề Anh Vệ, Tề Anh Vệ bay thẳng ra xa.
“Cháu biết nhà họ Tề đã tốn bao nhiêu tài nguyên tu luyện để bồi dưỡng cháu không? Giờ cháu còn không giành nổi một khu vực tu luyện ở thế tục?”
Lão già lạnh lùng nói: “Tề Anh Vệ, ta rất thất vọng về cháu!”
Khóe miệng Tề Anh Vệ rỉ máu, anh ta bò tới trước mặt lão già, sợ hãi nói: “Ông nội, xin ông cho cháu cơ hội nữa, cháu bảo đảm sẽ không khiến ông thất vọng nữa đâu!”
Người ngoài đều rất hâm mộ địa vị của Tề Anh Vệ ở nhà họ Tề, chỉ mình Tề Anh Vệ biết anh ta hèn mọn thế nào trước mặt người đứng đầu nhà họ Tề, cũng biết rõ sự đáng sợ của lão ta.
Lão già híp mắt nhìn chằm chằm vào Tề Anh Vệ một lúc lâu rồi mới nói: “Ta cho cháu thêm cơ hội cuối, nếu thất bại, cũng đừng trách ta không nể tình!”
Nghe thấy thế, Tề Anh Vệ lập tức mừng rỡ, vội nói: “Cảm ơn ông! Ông yên tâm, chắc chắn cháu sẽ không khiến ông thất vọng nữa đâu ạ!”
Lão già quát: “Cút đi!”
Tề Anh Vệ vội kéo Tề Anh Tuyết rời đi.
Họ vừa rời đi, một người thần bí đội mũ rộng vành màu đen bỗng bước ra, cười nói: “Ông chủ Tề đúng là tàn nhẫn, nghiêm khắc như thế với cả cháu trai mình”.
Chủ gia tộc họ Tề nhìn thấy người thần bí thì nhíu mày, nói với vẻ không vui: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Người thần bí cười nói: “Ông chủ Tề, cháu ông thua cậu ta cũng không oan! Đừng nói cháu ông chưa đột phá Thiên Cảnh, ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ cũng phải thất bại trước Dương Thanh”.
Chủ gia tộc họ Tề nhíu chặt mày hơn, híp mắt nhìn chằm chằm vào người thần bí: “Thế nên?”
Người thần bí cười ha hả, lấy một viên thuốc màu đỏ ra, cười híp mắt: “Đây là Phá Kính Đan mà tôi vừa nghiên cứu được, một khi cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong uống nó thì sẽ đột phá Thiên Cảnh!”
“Nếu cháu ông uống nó, chắc chắn sẽ đột phá Thiên Cảnh ngay, phải biết rằng cho dù là ở Hạ Giới giới Cổ Võ trước khi kết giới tan vỡ, cũng không có cao thủ Thiên Cảnh nào dưới 30 tuổi, nếu cháu ông đột phá Thiên Cảnh vào lúc này, chỉ cần tuyên truyền một chút là cũng đủ để thu hút vô số cao thủ gia nhập nhà họ Tề”.
“Trong khoảng thời gian ngắn, tuy những người này không thực sự trung thành với nhà họ Tề, nhưng họ sẽ mang lại lợi ích lớn đến mức nào cho nhà họ Tề ở thế giới mới, cũng không cần tôi nhiều lời đúng không?”
Nghe thấy người thần bí nói thế, con ngươi của chủ gia tộc họ Tề bỗng co lại, đương nhiên lão ta biết rõ trong tình huống này, nếu nhà họ Tề có một cao thủ Thiên Cảnh dưới 30 tuổi thì sẽ thu được lợi ích lớn đến bao nhiêu.
Bây giờ kết giới đã tan vỡ, các thế lực lớn ở Hạ Giới giới Cổ Võ đang ồ ạt tiến vào thế tục, bắt đầu phân bổ lại thế lực trong thế giới mới.
Có thể nói, cả Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ bị xáo trộn lại, mà thế tục cũng có không ít cao thủ sở hữu thiên phú hơn người, một khi nhà họ Tề có cao thủ Thiên Cảnh dưới 30 tuổi đầu tiên thì sẽ gây ra náo động rất lớn.
Đến khi đó, rất nhiều cao thủ sẽ muốn gia nhập nhà họ Tề.
Thấy Dương Thanh đánh bại ba cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ trong nháy mắt, cao thủ áo đen đang giao chiến với Mã Siêu cũng hoảng hồn, đúng lúc này, Mã Siêu đã đấm mạnh vào ngực ông ta.
“Phụt!”
Cao thủ áo đen hộc máu, bay xa mấy mét.
Người Mã Siêu nhoáng lên, xuất hiện trước mặt cao thủ áo đen, anh ta đang định tung đòn chí mạng thì bị Dương Thanh ngăn cản: “Khoan đã!”
Mã Siêu vội ngừng tay, nhìn về phía Dương Thanh: “Anh Thanh, anh định hỏi xem ai đã cử họ tới đây ạ?”
Dương Thanh gật đầu, tuy anh đã có suy đoán, nhưng dù sao đó cũng chỉ là suy đoán chứ không có chứng cứ xác thực.
Yến Đô là vùng cấm với cả giới Cổ Võ, đối phương vẫn dám cử bốn cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ đến giết anh, rõ ràng đã chuẩn bị trước rồi.
“Nói đi, rốt cuộc ai đã cử các người đến?”
Dương Thanh nhìn bốn người áo đen từ trên cao, lạnh lùng hỏi.
Khắp Hạ Giới giới Cổ Võ, cũng chỉ có mấy thế lực hàng đầu mới điều động được đội ngũ mạnh thế này thôi.
Một cao thủ áo đen cười lạnh: “Dương Thanh, nếu chúng tôi đã dám đến Yến Đô để ám sát cậu, cậu nghĩ cậu sẽ moi được thông tin quan trọng từ miệng chúng tôi à?”
Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí mãnh liệt.
Đúng lúc này, Mã Siêu bỗng giẫm đầu người áo đen kia xuống đất, nói với Dương Thanh: “Anh Thanh, em có cách khiến họ mở miệng”.
Dương Thanh bỗng nhớ lại, trước đó khi ở Võ Tông, Mã Siêu đã gieo dấu ấn ma đạo lên người Tề Anh Vệ để uy hiếp Tề Anh Vệ.
Mã Siêu bây giờ khiến Dương Thanh ngày càng không nhìn thấu, nhưng đó cũng là chuyện tốt.
Thấy Dương Thanh gật đầu, Mã Siêu mới nhìn về phía cao thủ áo đen đang bị anh ta giẫm lên, lĩnh vực Ma Đạo lập tức bùng nổ từ người anh ta, mắt anh ta cũng trở nên đen kịt.
Ngay khi cao thủ áo đen đối mặt với Mã Siêu, ánh mắt ông ta bỗng trở nên đờ đẫn.
Ba cao thủ áo đen khác thấy thế, đều biến sắc.
Tuy họ không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nhận ra một số manh mối từ ánh mắt của cao thủ áo đen kia.
Mã Siêu chợt nói: “Ai cử các người tới?”
Trong mắt cao thủ áo đen bỗng xuất hiện vẻ đấu tranh, nét mặt ông ta cũng trở nên méo mó.
“Là...”
Đối phương đang định tiết lộ đầu sỏ sau màn, nhưng vừa nói được một chữ, ông ta bỗng hộc máu, ngã xuống đất, bỏ mạng.
Thất khiếu ông ta chảy máu tươi, chết không nhắm mắt!
Sắc mặt Dương Thanh hết sức khó coi, anh không ngờ Mã Siêu đã kiểm soát đối phương, sắp hỏi được đầu sỏ sau màn thì đối phương bỗng lăn ra chết.
Mã Siêu nhìn về phía Dương Thanh, nghiêm nghị nói: “Anh Thanh, trong cơ thể ông ta có dấu ấn do cao thủ để lại, một khi kích hoạt sẽ dẫn đến tử vong!”
Dương Thanh gật đầu, nhìn về phía ba người còn lại.
Nhưng đúng lúc này, nét mặt ba người kia bỗng méo mó vì đau đớn, ngay sau đó, thất khiếu họ chảy máu, ngã xuống trong vũng máu.
Sắc mặt Dương Thanh u ám tới cực điểm, anh lạnh lùng nói: “Đúng là mạnh tay, ba cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ cứ thế bị xóa sổ”.
Mã Siêu cũng siết chặt nắm tay, cắn răng: “Cho dù là ai cử họ đến thì cũng sẽ phải trả giá đắt!”
Cùng lúc đó, ở Hạ Giới giới Cổ Võ cũ, trên một ngọn núi cao, một lão già áo đen bỗng hộc máu, sắc mặt trắng bệch.
“Sư phụ, người sao thế?”
Một cô gái trẻ xinh đẹp lập tức biến sắc, vội bước đến, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng.
Lão già áo đen lắc đầu, lạnh lùng nói: “Việc ám sát Dương Thanh thất bại rồi!”
“Sao cơ ạ?”
Nghe thấy thế, cô gái trẻ có vẻ không dám tin, hoảng sợ nói: “Bốn cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ vẫn không giết nổi Dương Thanh à?”
“Chẳng lẽ linh hồn Ma Thần không hề ngủ say ư?”
Từ sau khi quay về gia tộc, Tề Anh Vệ đã cố tình lan truyền suy đoán của mình, giờ các thế lực hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ đều đồng ý với suy đoán của anh ta, cho rằng linh hồn Ma Thần trong người Dương Thanh đã ngủ say.
Cao thủ áo đen nói với vẻ mặt u ám: “Dấu ấn ta để lại trên người bốn sát thủ đã tự hủy rồi!”
“Sao có thể chứ?”
Cô gái trẻ càng thêm kinh hãi, cô ta biết rõ dấu ấn của sư phụ mình mạnh đến mức nào, nhưng giờ sư phụ cô ta lại nói dấu ấn mà lão ta để lại đã tự hủy.
Hay nói cách khác, đối phương suýt phá được dấu ấn mà sư phụ cô ta để lại, nếu dấu ấn của sư phụ không tự hủy, có lẽ đối phương đã lấy được thông tin về sư phụ qua bốn sát thủ kia.
Lão già áo đen nói tiếp: “Chắc chắn linh hồn Ma Thần đã ngủ say hoặc rời khỏi cơ thể Dương Thanh, bằng không, linh hồn Ma Thần có thể dễ dàng phá giải dấu ấn mà ta để lại”.
“Tức là bốn sát thủ kia đã bị Dương Thanh giết, nếu không phải Dương Thanh thì cũng là cao thủ bên cạnh cậu ta”.
“Quả nhiên cậu ta không đơn giản, xem ra ta phải đích thân đi một chuyến thì mới có thể diệt trừ cậu ta”.
Nghe thấy lão già áo đen nói thế, cô gái có vẻ sững sờ, lâu lắm rồi sư phụ cô ta không xuống núi.
Giờ lão ta lại xuống núi để đi giết một thanh niên.
Cô gái nói: “Sư phụ, cậu ta có tư cách gì để sư phụ đích thân đi giết chứ? Cứ để Yên Nhi ra tay, chắc chắn con sẽ mang đầu cậu ta về gặp sư phụ!”
Lão già áo đen lắc đầu: “Con không phải đối thủ của cậu ta!”
Nghe thấy thế, cô gái có vẻ không phục, cắn răng: “Sư phụ, con đã bước vào Thiên Cảnh rồi, nếu Dương Thanh không dựa vào người ngoài, chắc chắn con sẽ chém được đầu cậu ta xuống!”
Lão già áo đen lập tức im lặng, lão ta đã ẩn cư mấy chục năm để đột phá, giờ việc tu luyện đang vào giai đoạn quan trọng nhất, đúng là không nên xuống núi.
Nhưng bốn sát thủ mà lão ta cử đi đều đã chết, cho dù không phải do Dương Thanh tự tay giết chết thì cũng do người bảo vệ Dương Thanh giết.
Nếu để đồ đệ duy nhất của lão ta đi giết Dương Thanh, có lẽ sẽ không có cơ hội nhỏ nhoi nào.
“Sư phụ, con am hiểu thuật ám sát, trước đó khi còn ở Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, con đã có thể trốn thoát khỏi tay cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ rồi, giờ con đã đột phá Thiên Cảnh, cho dù đối mặt với cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong thì cũng có thể chạy thoát”.
Thấy sư phụ vẫn đang cân nhắc, cô gái vội nói: “Nếu con phát hiện bên cạnh Dương Thanh có cao thủ, con sẽ không ra tay, khi đó sư phụ xuống núi cũng được”.
Lão già áo đen nhìn cô gái một lúc lâu rồi mới gật đầu: “Con tu luyện sát đạo, với thực lực của con bây giờ, cho dù đối mặt với cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ thì cũng có cơ hội chạy trốn, để con đi ám sát Dương Thanh cũng không phải không được”.
Nghe thấy lão già áo đen nói thế, cô gái lập tức vui mừng, vội nói: “Cảm ơn sư phụ, giờ con sẽ đi tìm Dương Thanh!”
Chương 2102: Vong ơn phụ nghĩa
Ở cửa tập đoàn Nhạn Thanh, một chiếc Audi A8 màu đen đỗ lại, một người trung niên bước xuống xe với vẻ mặt bối rối.
Lạc Bân vội nói: “Chủ tịch, cậu tới rồi!”
Nghe thấy cách xưng hô của ông ta với Dương Thanh, Lư Cường đang đứng ở cửa và các nhân viên của tập đoàn Nhạn Thanh đều tròn mắt.
Lư Cường run bần bật, sắc mặt trắng bệch.
Thực lực mạnh mẽ mà Dương Thanh vừa thể hiện đã đủ để khiến ông ta kinh hãi, giờ ông ta còn biết Dương Thanh chính là vị chủ tịch trẻ tuổi của tập đoàn Nhạn Thanh trong truyền thuyết.
Dương Thanh không quan tâm đến Lạc Bân, nói với Mã Siêu: “Cậu liên lạc với hội trưởng lão để đưa thi thể của bốn sát thủ này đi kiểm tra, xem xem có điều tra được thân phận của họ không”.
Mã Siêu đáp: “Vâng!”
“Lư Cường, cậu còn đứng đó làm gì? Không qua chào chủ tịch đi à?”
Lạc Bân vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nói với Lư Cường: “Chẳng phải cậu cũng trở thành người luyện võ rồi ư? Tôi nói cho cậu biết, chủ tịch là cao thủ hàng đầu đấy, nếu được chủ tịch chỉ dạy đôi chút, thực lực của cậu sẽ tăng vọt ngay”.
Nghe thấy Lạc Bân nói thế, Lư Cường sắp khóc đến nơi, giờ ông ta cũng muốn nhờ Dương Thanh chỉ dạy lắm, nhưng ông ta vừa đắc tội Dương Thanh, Dương Thanh chỉ cần vươn tay là giết được bốn cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ trong nháy mắt, liệu anh có giết ông ta luôn không?
Lư Cường càng nghĩ càng sợ hãi, người run bần bật như động kinh.
Lạc Bân vẫn chưa nhận ra sự sợ hãi của Lư Cường, ông ta tức giận nói với vẻ mặt không hài lòng: “Lư Cường, cậu không nghe thấy tôi nói gì ư?”
“Bịch!”
Lư Cường không nén nổi sự sợ hãi nữa, chân ông ta mềm nhũn, quỳ xuống đất.
“Chủ tịch, xin cậu rộng lượng, giơ cao đánh khẽ, nể tình anh tôi đã cống hiến cho tập đoàn Nhạn Thanh, cậu cứ coi tôi như cú rắm, tha cho tôi đi!”
Lư Cường sợ hãi cầu xin, sau đó lại nhìn về phía Lạc Bân đang tròn mắt, cầu khẩn: “Anh họ, anh mau xin chủ tịch giúp em với! Em không biết cậu ấy là chủ tịch, bằng không có cho em một trăm lá gan, em cũng không dám đắc tội với chủ tịch đâu!”
“Khốn kiếp!”
Lạc Bân lập tức nổi giận, đạp Lư Cường một phát, giận dữ quát: “Mẹ nó, rốt cuộc cậu vừa làm gì với chủ tịch? Nói hết ra cho tôi, bằng không tôi giết cậu đấy!”
Lư Cường run rẩy, ông ta biết với thân phận của Lạc Bân bây giờ, đúng là Lạc Bân có thể làm được điều đó.
Ông ta không dám giấu giếm, vội kể hết những chuyện vừa xảy ra.
“Khốn kiếp! Tôi cho cậu hống hách này! Tôi cho cậu lấy danh nghĩa tôi để làm bậy này! Để xem tôi có đánh chết tên súc sinh như cậu không!”
Lạc Bân tức giận tới cực điểm, xông đến đánh Lư Cường tơi bời.
Các nhân viên của tập đoàn Nhạn Thanh ở xung quanh đều nhìn mà sững sờ, giám đốc Lạc là người quyền quý bậc nhất Yến Đô, đã bao giờ thất thố như thế đâu cơ chứ?
Nhưng những nhân viên vừa chứng kiến sự mạnh mẽ của Dương Thanh thì lại thấy rất bình thường.
Sau khi đánh mệt, Lạc Bân mới vội đến trước mặt Dương Thanh, quỳ xuống đất.
Lạc Bân cúi đầu, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Chủ tịch, rất xin lỗi, khiến cậu thất vọng rồi! Cậu cách chức tôi đi!”
Từ sau khi Dương Thanh rời đi, ông ta đã nỗ lực làm việc, cuối cùng cũng đưa tập đoàn Nhạn Thanh vào top 100 doanh nghiệp trên thế giới, chính là để trả ơn Dương Thanh.
Mãi mới chờ được đến lúc Dương Thanh quay về, nào ngờ em họ ông ta lại phá hỏng hết thành tích của ông ta trong khoảng thời gian qua.
Nếu cho ông ta thêm cơ hội nữa, chắc chắn ông ta sẽ không cho Lư Cường vào tập đoàn Nhạn Thanh nữa.
Nhưng giờ nói gì cũng muộn rồi.
Dương Thanh vốn đang vô cùng tức giận, cũng rất bất mãn với Lạc Bân, nhưng sau khi thấy Lạc Bân, anh lại mềm lòng.
Tính ra anh cũng không phải chủ tịch xứng đáng, anh đã giao hết chuyện của tập đoàn cho Lạc Bân, hơn nữa đúng là Lạc Bân đã lập công lao to lớn cho tập đoàn Nhạn Thanh.
Giờ cũng không thể cách chức giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh của ông ta vì em họ ông ta chứ?
Ánh mắt Dương Thanh ôn hòa hơn mấy phần, anh nhìn Lạc Bân: “Tôi chờ ông ở văn phòng!”
Anh nói rồi tiến vào tập đoàn Nhạn Thanh.
Lần này, không ai dám ngăn anh nữa.
“Đồ khốn!”
Lạc Bân quát Lư Cường, nghiến răng nghiến lợi: “Hồi trước tôi không nên mềm lòng, cho cậu vào tập đoàn Nhạn Thanh, cậu đến bộ phận nhân sự làm thủ tục từ chức đi”.
Nghe thấy thế, Lư Cường cuống cả lên, vội cầu xin: “Anh họ, anh không thể bắt em từ chức được! Xin anh cho em cơ hội nữa, em biết sai thật rồi, sau này em không ỷ vào danh nghĩa của anh để coi thường người khác nữa đâu”.
“Anh là công thần lớn nhất của tập đoàn Nhạn Thanh, anh xin chủ tịch giúp em đi, chắc chắn chủ tịch sẽ không bắt em từ chức nữa”.
Lạc Bân giận dữ nói: “Im miệng! Còn dám nói nhảm nữa, tôi sẽ khiến cậu không tìm nổi việc làm ở Yến Đô, cút ngay! Bằng không đừng trách tôi không nể tình xưa đấy!”
Lư Cường biết Lạc Bân đã quyết tâm bắt ông ta từ chức, một khi ông ta từ chức thật thì sẽ trắng tay, ở tập đoàn Nhạn Thanh, ông ta ỷ vào thân phận em họ Lạc Bân, chẳng những có thể hống hách ở tập đoàn Nhạn Thanh mà có thể nghênh ngang trên khắp Yến Đô nữa.
Nhưng nếu ông ta rời khỏi tập đoàn Nhạn Thanh, ông ta còn không bằng cú rắm, chỉ với thực lực Vương Cảnh sơ kỳ của ông ta, ông ta chỉ là con kiến hôi trong thế giới mới này thôi.
Vừa nghĩ đến việc mình sắp mất tất cả, ông ta lập tức cuống lên, giận dữ nói: “Lạc Bân, không ngờ anh lại vô tình vô nghĩa như thế, nếu năm đó mẹ tôi không nuôi anh, anh đã chết đói lâu rồi, còn được như ngày hôm nay à?”
“Giờ anh thành công rồi nên thấy chúng tôi là gánh nặng của anh đúng không?”
Lạc Bân hít sâu một hơi, cố nén giận, nhìn chằm chằm vào Lư Cường, cắn răng: “Lư Cường, nếu tôi là loại người vong ơn phụ nghĩa thật thì đã không phá lệ, cho tên vô dụng như cậu vào tập đoàn Nhạn Thanh, còn đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc”.
“Suốt bao năm qua, tôi luôn đưa phần lớn số tiền mà tôi kiếm được cho dì út, tôi nợ công ơn nuôi nấng của dì út, nhưng tôi không nợ cậu bất cứ thứ gì, trái lại, tôi đã cho cậu rất nhiều”.
“Nếu cậu vẫn không biết điều, cũng đừng trách tôi không khách sáo!”
Lạc Bân nói rồi quay người, rảo bước vào tập đoàn Nhạn Thanh, ông ta không thể để Dương Thanh đợi lâu.
Lư Cường nhìn theo bóng lưng Lạc Bân, nét mặt méo mó vì giận dữ, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Lạc Bân, chắc chắn tôi sẽ khiến anh hối hận!”
Lạc Bân gặp Dương Thanh ở văn phòng chủ tịch, vừa thấy anh, ông ta đã quỳ xuống, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Chủ tịch, xin lỗi cậu!”
Dương Thanh thở dài, đích thân đỡ Lạc Bân dậy, nói: “Tôi đã biết những chuyện vừa xảy ra rồi, với tư cách là giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh, ông làm được đến mức này đã là quá tốt rồi, lần này tôi không trách ông”.
Chương 2103: Thượng Vân Phong
Lạc Bân không phải thánh, dù sao ông ta cũng được dì út ông ta nuôi nấng, ông ta nợ dì út, đưa Lư Cường vào tập đoàn Nhạn Thanh cũng không sai.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Lạc Bân rất cảm động, mắt cũng rơm rớm nước mắt.
Lạc Bân kích động nói: “Chủ tịch, cảm ơn cậu đã hiểu cho!”
Dương Thanh khẽ lắc đầu, không muốn nói chuyện này nữa: “Tôi định rời khỏi đây vào ngày mai, nếu giờ tập đoàn Nhạn Thanh có phiền phức gì khó giải quyết thì cứ bảo tôi, tôi sẽ xử lý”.
Lần này anh tới tập đoàn Nhạn Thanh để xem xem có còn phiền phức nào mà Lạc Bân không giải quyết được không.
Nghe thấy Dương Thanh nói mai sẽ đi, Lạc Bân lập tức ngạc nhiên: “Cậu đi sớm thế à?”
Dương Thanh gật đầu: “Có vài chuyện cần tôi đích thân xử lý”.
Tuy Lạc Bân không biết Dương Thanh bận gì, nhưng ông ta cũng hiểu, Dương Thanh là cao thủ võ đạo, chắc chắn sẽ bận chuyện liên quan tới võ đạo, nên ông ta cũng không dám hỏi nhiều.
Lạc Bân vội nói: “Chủ tịch, giờ tập đoàn Nhạn Thanh đang phát triển rất tốt, không có phiền phức gì, cậu cứ làm việc của cậu đi, tôi sẽ quản lý tập đoàn Nhạn Thanh thật tốt”.
Nghe thấy Lạc Bân nói thế, Dương Thanh rất hài lòng, tập đoàn Nhạn Thanh là do mẹ để lại cho anh, cũng là tâm huyết của mẹ anh, tập đoàn Nhạn Thanh phát triển được đến mức này cũng xem như hoàn thành tâm nguyện của mẹ anh rồi.
Tiếp đến, anh chỉ cần chú tâm vào võ đạo là được, giao tập đoàn Nhạn Thanh cho Lạc Bân, anh rất yên tâm.
Dương Thanh cũng không ở tập đoàn Nhạn Thanh lâu, sau khi nghe Lạc Bân báo cáo về tình hình của tập đoàn Nhạn Thanh, anh dẫn Mã Siêu rời đi.
Trên đường về dinh thự Vân Phong, Dương Thanh nhận được cuộc gọi từ đại trưởng lão.
Sau khi nghe máy, Dương Thanh hỏi: “Đại trưởng lão, có điều tra được thân phận của những người đó không?”
Đại trưởng lão nói: “Họ là người của Thượng Vân Phong ở Hạ Giới giới Cổ Võ”.
“Thượng Vân Phong?”
Dương Thanh nhíu mày, anh cũng biết về các thế lực ở Hạ Giới giới Cổ Võ, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến Thượng Vân Phong.
Đại trưởng lão nói tiếp: “Thượng Vân Phong là cao thủ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, có thực lực Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong, nghe nói ông ta đã bế quan rất nhiều năm để thử đột phá, một khi thành công đột phá, ông ta sẽ đạt đến Thiên Cảnh Tứ Phẩm”.
Dương Thanh lập tức giật mình, Thiên Cảnh Tứ Phẩm ư?
Ở Hạ Giới giới Cổ Võ, hình như người mạnh nhất chỉ có thực lực Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ.
Dương Thanh hỏi: “Nếu Thượng Vân Phong đạt đến Thiên Cảnh Tứ Phẩm, có phải ông ta sẽ bị ép đến Trung Giới giới Cổ Võ không?”
Đại trưởng lão nói: “Không phải bị ép, mà ông ta sẽ chủ động đến Trung Giới giới Cổ Võ”.
“Trước đó, khi kết giới giữa thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ chưa tan vỡ, để duy trì kết giới, Thủ Hộ Minh sẽ giám sát cao thủ hàng đầu thế tục, một khi cao thủ hàng đầu thế tục đột phá thì sẽ ép họ tới Hạ Giới giới Cổ Võ”.
“Nhưng ở Hạ Giới giới Cổ Võ thì khác, một khi đạt tới Thiên Cảnh Tứ Phẩm, cao thủ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ chủ động tiến vào Trung Giới giới Cổ Võ, thật ra giấy thông hành giữa Hạ Giới giới Cổ Võ và Trung Giới giới Cổ Võ chính là thực lực bước vào Thiên Cảnh Tứ Phẩm”.
“Nghe nói nồng độ linh khí ở Trung Giới giới Cổ Võ cực cao, vượt xa Hạ Giới giới Cổ Võ, đối với bất kỳ cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ nào, đó cũng là nơi tuyệt vời để tu luyện”.
“Huống hồ giờ kết giới giữa thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ đã tan vỡ, không lâu nữa, nồng độ linh khí giữa thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ đạt đến trạng thái cân bằng, đối với cao thủ bản địa ở Hạ Giới giới Cổ Võ, trong tình huống nồng độ linh khí chợt giảm, họ càng muốn đến Trung Giới giới Cổ Võ hơn”.
Dương Thanh nhíu mày, nói: “Chẳng lẽ không có ai quản lý cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm à? Nếu cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong ở Hạ Giới giới Cổ Võ đột phá Thiên Cảnh Tứ Phẩm rồi tạm thời không đến Trung Giới giới Cổ Võ, chẳng phải họ sẽ có thể thỏa sức ra tay với cao thủ thế tục ư?”
Đại trưởng lão mỉm cười bí ẩn: “Cậu không cần lo chuyện này, ngay cả cao thủ hàng đầu Trung Giới giới Cổ Võ cũng không dám dễ dàng ra tay với cao thủ thế tục đâu”.
Dương Thanh bỗng nhớ đến thế giới nhỏ mà Đỗ Trọng đã nói cho anh biết, chẳng lẽ ngay cả cao thủ hàng đầu Trung Giới giới Cổ Võ cũng kiêng dè cao thủ trong thế giới nhỏ à?
Dương Thanh hỏi với vẻ hơi ngờ vực: “Nhưng tại sao Thượng Vân Phong lại cử người đi giết tôi thế?”
Đại trưởng lão giải thích: “Thượng Vân Phong còn một thân phận khác, ông ta là vua sát thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ, sở hữu một tổ chức sát thủ tên Hắc Sát, ngay cả minh chủ Thủ Hộ Minh cũng nể mặt Thượng Vân Phong”.
“Lần này, kết giới giữa Hạ Giới giới Cổ Võ và thế tục đã tan vỡ, rất nhiều cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ muốn giết cậu, tôi đoán chắc có người đã tìm đến Thượng Vân Phong, nhờ Thượng Vân Phong cử người ám sát cậu”.
“Nếu tôi đoán không sai, chắc hẳn người này là minh chủ Thủ Hộ Minh, Đỗ Ngọc Sơn!”
Dương Thanh lập tức sầm mặt, trước đó Bách Lý Kinh Vân đã tìm anh, nói rằng ông ta đã trở thành đệ tử của minh chủ Thủ Hộ Minh Đỗ Ngọc Sơn, còn vâng lệnh sư phụ, tới đề nghị Dương Thanh gia nhập Thủ Hộ Minh, trở thành thủ hộ thứ mười.
Nhưng Dương Thanh đã từ chối.
Không ngờ Đỗ Ngọc Sơn lại tìm người ám sát anh nhanh như thế.
Đại trưởng lão nói thêm: “Trước đó tôi đã bàn xong chuyện ban hành quy định mới với ông ta, nhưng ông ta mãi vẫn không tỏ thái độ, để mặc thế lực của Hạ Giới giới Cổ Võ không ngừng xâm chiếm thế tục”.
“Giờ ông ta lại đối phó cậu, rõ ràng đã biết cậu có thiên phú không tầm thường, trước đó cậu từ chối gia nhập Thủ Hộ Minh, với tính cách của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ nghĩ cách giết cậu”.
“Nhưng dù sao ông ta cũng là minh chủ Thủ Hộ Minh, không tiện đích thân ra tay, cũng không tiện cử cao thủ Thủ Hộ Minh ra tay, chỉ có thể nhờ Hắc Sát ám sát cậu, khi đó, cho dù cậu bị giết thì cũng không liên quan đến ông ta”.
Sắc mặt Dương Thanh ngày càng u ám, anh không ngờ minh chủ Thủ Hộ Minh lại là kẻ tiểu nhân hèn hạ như thế.
“Dương Thanh, cậu phải coi chừng Đỗ Ngọc Sơn, ông ta vô cùng dối trá, tuy trông ông ta ôn hòa lễ độ nhưng thật ra lại có lòng dạ độc ác”.
Đại trưởng lão dặn dò: “Ông ta sẽ không công khai ra tay với cậu, nhưng chắc chắn sẽ âm thầm làm điều đó, cậu phải cẩn thận!”
Dương Thanh gật đầu: “Đại trưởng lão, ông cứ yên tâm, tôi sẽ coi chừng người này!”
Đại trưởng lão nói tiếp: “Cậu cũng phải coi chừng người của Hắc Sát, thực lực của Thượng Vân Phong rất mạnh, không ai có thể cam đoan ông ta sẽ không ra tay với cậu, người như ông không có giới hạn đâu, may mà ông ta đang tu luyện đến giai đoạn vô cùng quan trọng, sẽ không dễ ra tay”.
“Nhưng Hắc Sát cũng có rất nhiều cao thủ hàng đầu, lần này họ tổn thất bốn cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, lần tới họ sẽ cử sát thủ mạnh hơn”.
Dương Thanh cảm thấy hơi uất ức, anh đã rất mạnh rồi, nhưng kẻ địch mà anh phải đối mặt bây giờ cứ mạnh dần lên.
Với cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ hiện giờ của anh, sau khi kích hoạt huyết mạch cuồng hóa đã được ba cao thủ hàng đầu thời viễn cổ cải tạo, cộng thêm Thiên Huyền Bí Thuật có thể giúp anh tăng thực lực trong thời gian ngắn, anh mới có thể sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ.
Nếu liều mạng, có lẽ anh có thể đánh được với cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ, nhưng nếu đối mặt với cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, cho dù anh dùng hết thủ đoạn thì chắc cũng không có phần thắng.
Giờ ở Hạ Giới giới Cổ Võ có cả cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm, tình cảnh của anh vô cùng nguy hiểm.
Dương Thanh siết chặt nắm tay, nghiêm nghị nói: “Phải nghĩ cách tăng thực lực lên, bằng không sẽ không thể đối phó với nguy cơ sắp tới”.
Chương 2104: Linh thạch
Sau khi quay về dinh thự Vân Phong, Mã Siêu chợt nói: “Anh Thanh, hình như anh quên một chuyện”.
“Hửm?”
Dương Thanh ngờ vực hỏi, không rõ mình đã quên chuyện gì.
Mã Siêu nói: “Trước đó khi ở Võ Tông, Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết đã đưa nhẫn chứa đồ của mình cho anh, Tề Anh Vệ là yêu nghiệt số một của gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, chắc chắn trong nhẫn của anh ta sẽ có thứ vô cùng quý giá”.
“Mai chúng ta sẽ đi Trung Châu, nếu có thể tăng thêm chút thực lực trước khi đến Trung Châu thì sẽ giúp ích rất nhiều cho chuyến đi này”.
Nghe thấy Mã Siêu nói thế, Dương Thanh mới nhớ ra chuyện này.
Trước đó khi ở Võ Tông, anh mới biết về sự thần kỳ của nhẫn chứa đồ, cho dù là ở Hạ Giới giới Cổ Võ, nhẫn chứa đồ cũng là bảo vật vô cùng quý giá, chỉ có nhân vật quan trọng trong các thế lực hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ mới có tư cách sở hữu.
Dương Thanh lấy hai cái nhẫn ra, nhìn về phía Mã Siêu: “Dùng món đồ này thế nào?”
Mã Siêu nói: “Anh đưa lực tinh thần vào nhẫn, sau đó xóa lực tinh thần trong nhẫn đi, để lại dấu ấn tinh thần của anh là sẽ điều khiển được nhẫn”.
Dương Thanh nhìn Mã Siêu với vẻ hơi kinh ngạc, anh không sao hiểu nổi, tại sao Mã Siêu lại biết cách dùng nhẫn chứa đồ chứ?
Như biết được suy nghĩ của Dương Thanh, Mã Siêu nói: “Trước khi hấp thu long mạch, em đã nhận được truyền thừa của một cao thủ ma đạo hàng đầu ở Ma Tông, đồng thời đạt được một phần ký ức của ông ấy, dấu ấn ma đạo mà em gieo vào người Tề Anh Vệ trước đó là do cao thủ ma đạo viễn cổ này truyền lại, cả cách dùng nhẫn chứa đồ cũng là ký ức của ông ấy”.
Nghe thấy Mã Siêu nói thế, Dương Thanh nhìn Mã Siêu với vẻ hơi hâm mộ, cười nói: “Không ngờ việc cậu hấp thu long mạch lần này lại là nhân họa đắc phúc! Chẳng những thực lực tăng vọt mà còn nhận được truyền thừa của cao thủ ma đạo viễn cổ”.
Dương Thanh tiện tay đưa một chiếc nhẫn cho Mã Siêu, nói: “Cậu cầm chiếc nhẫn này đi, chúng ta cùng xem xem trong hai chiếc nhẫn này có thứ tốt gì”.
Theo lời Mã Siêu nói, Dương Thanh đưa lực tinh thần của mình vào nhẫn, đúng lúc lực tinh thần của anh chuẩn bị xâm nhập vào nhẫn, sức thôn phệ khủng khiếp bỗng ập về phía lực tinh thần của Dương Thanh.
Dương Thanh nhướng mày, lực tinh thần mạnh mẽ hơn bùng nổ từ đầu anh, lao đến hấp thu luồng lực tinh thần kia.
Ầm!
Gần như trong chớp mắt, luồng lực tinh thần kia đã bị hấp thu hết.
Lần này không còn gì ngăn cản nữa, lực tinh thần của Dương Thanh tiến vào nhẫn.
Ngay sau khi Dương Thanh để lại dấu ấn tinh thần của mình, một mối liên hệ vô cùng kỳ diệu đã được thành lập giữa anh và chiếc nhẫn.
Dương Thanh có thể cảm nhận rõ mọi thứ trong nhẫn.
Dương Thanh không khỏi kinh ngạc nói: “Đúng là một bảo vật thần kỳ!”
Anh nhanh chóng phát hiện ra, trong nhẫn tràn ngập những viên đá lớn cỡ quả bóng bàn, trong đá chứa đựng linh khí vô cùng thuần khiết.
Điều khiến anh khiếp sợ chính là trong nhẫn có tận mấy triệu viên đá trong suốt lớn cỡ quả bóng bàn như thế.
Chỉ một viên đá trong số đó đã khiến Dương Thanh cảm nhận được linh khí rất mạnh.
Ngoài ra còn có một số bí kíp tu luyện nữa.
Trong số bí kíp tu luyện này, Dương Thanh tìm thấy một cuốn tên “Quỷ Hỏa Chưởng”.
Anh bỗng nhớ ra, trước đó ở Võ Tông, khi anh đánh với hộ vệ nhà họ Tề, vào thời khắc sống còn, đối phương đã dùng Quỷ Hỏa Chưởng, thực lực lập tức tăng vọt.
Dương Thanh nói với vẻ cảm khái: “Không ngờ trong nhẫn của Tề Anh Vệ có cả Quỷ Hỏa Chưởng - chiêu thức đỉnh cao của nhà họ Tề”.
Nhưng tác dụng phụ của chiêu thức này quá lớn, một khi sử dụng, sau khi hiệu quả của Quỷ Hỏa Chưởng biến mất, cảnh giới của người dùng sẽ giảm một cảnh giới nhỏ.
Nếu không đến lúc sống còn, Quỷ Hỏa Chưởng cũng không có nhiều tác dụng.
Bên cạnh bí kíp của chiêu thức này và rất nhiều quả cầu linh khí, còn có ba món linh khí.
Nhưng so với Huyết Chủy và Thiên Tử Kiếm trong tay Dương Thanh, ba món linh khí này đều không nhắc đến.
Trừ những thứ này ra, không còn đồ tốt nào khác.
Khi lực tinh thần của Dương Thanh ra khỏi nhẫn, Mã Siêu đang chờ anh, dưới chân anh ta là một số đồ.
Mã Siêu nói: “Chắc chiếc nhẫn em cầm là của Tề Anh Tuyết, trừ mấy thứ này ra thì toàn mỹ phẩm và quần áo thôi”.
Dương Thanh vận dụng lực tinh thần, mấy món đồ lập tức xuất hiện dưới chân anh.
Đó là ba món linh khí, bí kíp Quỷ Hỏa Chưởng và vài quả cầu linh khí trong nhẫn.
Dương Thanh nói: “Trong nhẫn của tôi có không ít thứ tốt, trừ mấy thứ này ra, còn có rất nhiều quả cầu linh khí kiểu này”.
Anh nói rồi cầm một quả cầu linh khí lên, nhìn về phía Mã Siêu: “Trong quả cầu này chứa rất nhiều linh khí, cậu biết đây là thứ gì không? Trong nhẫn có khoảng năm triệu quả cầu như thế này”.
Mã Siêu nhận lấy quả cầu linh khí từ tay Dương Thanh, sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Dương Thanh, quả cầu linh khí biến mất khỏi tay Mã Siêu.
Dương Thanh kinh ngạc nói: “Chuyện gì vậy?”
Anh có thể cảm nhận được, hình như quả cầu đã bị Mã Siêu hấp thu.
Mã Siêu giải thích: “Đây là tiền của giới Cổ Võ - linh thạch!”
Dương Thanh nói: “Linh thạch?”
Anh như tờ giấy trắng không biết gì, cần Mã Siêu giải đáp mọi thứ.
Mã Siêu gật đầu: “Ở giới Cổ Võ, cho dù là Hạ Giới, Trung Giới hay Thượng Giới thì đều giao dịch bằng linh thạch, nhưng ở Hạ Giới giới Cổ Võ, chỉ có linh thạch hạ phẩm có cấp bậc thấp nhất thôi”.
“Trung Giới giới Cổ Võ sẽ dùng linh thạch trung phẩm, còn Thượng Giới giới Cổ Võ thì dùng linh thạch thượng phẩm”.
“Linh thạch hạ phẩm có ít linh khí nhất, còn linh thạch thượng phẩm có nhiều linh khí nhất”.
Giờ Dương Thanh mới hiểu tác dụng của linh thạch.
“Trừ việc làm tiền tệ của giới Cổ Võ, linh thạch còn một tác dụng rất lớn, nó là tài nguyên tu luyện, linh thạch chứa đựng linh khí vô cùng nồng đậm, ở giới Cổ Võ, đối với đại sư trận pháp, mỗi khi bày trận thì lại cần đến linh thạch”.
“Chẳng hạn như kết giới giữa thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ, thật ra là trận pháp do đại sư trận pháp bố trí bằng linh thạch”.
“Đương nhiên, đối với người luyện võ, linh thạch cũng vô cùng quan trọng, khi người luyện võ tu luyện, họ có thể hấp thu linh khí trong linh thạch để tu luyện nhanh hơn, dù sao độ tinh khiết và nồng độ linh khí trong linh thạch cũng vượt xa linh khí trong không khí”.
“Em có linh cảm, trong thế giới mới, chắc chắn giá trị của linh thạch sẽ tăng vọt”.
Mã Siêu nghiêm nghị nói: “Trước khi kết giới tan vỡ, linh thạch đã là tài nguyên tu luyện vô cùng quan trọng ở Hạ Giới giới Cổ Võ, huống hồ giờ kết giới đã biến mất, đối với cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ, nồng độ linh khí trong không khí đã giảm mạnh, nếu đạt được lượng lớn linh thạch để tu luyện thì còn nhanh hơn tu luyện trong thế giới mới”.
Nghe thấy Mã Siêu nói thế, Dương Thanh khẽ gật đầu.
Anh cũng cầm một viên linh thạch lên, vận hành Chiến Thần Quyết, sau mấy giây ngắn ngủi, linh thạch lớn bằng quả bóng bàn đã biến mất khỏi tay anh.
“Linh khí nồng đậm thật, khó trách lại trở thành tiền của giới Cổ Võ”.
Dương Thanh cảm khái: “Nếu tiêu hao quá nhiều trong lúc chiến đấu, hoàn toàn có thể hấp thu linh thạch để nhanh chóng khôi phục thể lực”.
Anh nói rồi chỉ vào ba món linh khí dưới đất, nói với Mã Siêu: “Cậu xem xem có cái nào cậu dùng được không?”
Mã Siêu lắc đầu: “Trong truyền thừa mà em nhận được từ cao thủ ma đạo kia, có một thanh ma kiếm, cấp bậc cao hơn ba món linh khí này nhiều”.
Sau khi dứt lời, anh ta bỗng nhìn về phía một miếng ngọc bội cổ xưa trong ba món linh khí dưới chân Dương Thanh, lập tức kinh ngạc.
Chương 2105: Bảo vật không gian
Mã Siêu cầm miếng ngọc bội kia lên, nét mặt vô cùng nghiêm nghị.
Thấy Mã Siêu coi trọng miếng ngọc bội này như thế, Dương Thanh hơi kinh ngạc, anh cũng không nhận ra miếng ngọc bội này khác thường chỗ nào, khi kiểm tra nhẫn hồi nãy, nó thuộc những món đồ mà anh chỉ khẽ liếc qua.
Một lúc lâu sau, Mã Siêu mới đưa ngọc bội cho Dương Thanh, nói: “Anh Thanh, anh thử đưa lực tinh thần vào miếng ngọc bội này xem sao”.
Dương Thanh không hề do dự, lập tức đưa lực tinh thần vào ngọc bội.
Ầm!
Ngay sau khi anh đưa lực tinh thần vào ngọc bội, khí thế mạnh mẽ cũng bùng nổ từ người Dương Thanh.
Vào lúc này, Dương Thanh chỉ thấy trong người tràn ngập sức mạnh, sức mạnh này vượt xa thực lực vốn có của anh.
Nhưng ngọc bội hấp thu lực tinh thần rất nhanh, chỉ sau một phút ngắn ngủi, Dương Thanh đã cảm thấy lực tinh thần của mình sắp cạn kiệt, anh vội ngừng đưa lực tinh thần vào.
Sau khi anh ngừng đưa lực tinh thần vào, sức mạnh trong người anh cũng biến mất.
Dương Thanh kinh ngạc nhìn về phía Mã Siêu: “Chuyện gì vậy?”
Mã Siêu trầm giọng nói: “Nếu em đoán không sai, đây là một món bảo vật hỗ trợ đỉnh cao, có thể giúp thực lực của chủ nhân tăng ít nhất một cảnh giới nhỏ trong thời gian ngắn khi chiến đấu”.
Dương Thanh nhìn ngọc bội, lẩm bẩm: “Bảo vật hỗ trợ à!”
Mã Siêu nói tiếp: “Ở Hạ Giới giới Cổ Võ có rất nhiều bảo vật hỗ trợ, chẳng hạn như miếng ngọc bội này, nó chứa đựng sức mạnh của cao thủ hàng đầu, nếu kích hoạt ngọc bội bằng lực tinh thần, người dùng có thể tăng thực lực trong thời gian ngắn”.
“Thông thường, loại ngọc này sẽ do cao thủ đỉnh cao của các gia tộc hàng đầu chế tạo rồi đưa cho con em mình để giữ mạng, hơn nữa nếu muốn chế tạo loại bảo vật này, người chế tạo cũng phải tiêu hao rất nhiều, thế nên chỉ thiên tài của các gia tộc hàng đầu mới có tư cách sở hữu nó”.
“Ngoài ngọc bội ra còn có bùa chú, bùa chú do bậc thầy bùa chú của Đạo môn chế tạo, có thể tăng cường sức mạnh, tốc độ, khả năng hồi phục, vân vân”.
“Đương nhiên, bùa chú cũng được chia mạnh yếu, người chế bùa càng mạnh thì hiệu quả của bùa chú cũng mạnh hơn”.
Dương Thanh càng nghe càng kinh ngạc, xem ra hiểu biết của anh về Hạ Giới giới Cổ Võ mới chỉ dừng ở bề ngoài!
Dương Thanh gật đầu: “Tề Anh Vệ là thiên tài của nhà họ Tề, sở hữu loại ngọc bội này cũng bình thường”.
Sau đó anh cúi đầu, nhìn miếng ngọc bội trong tay: “Tuy miếng ngọc này có thể tăng thực lực trong thời gian ngắn, tiếc rằng nó sẽ khiến lực tinh thần bị tiêu hao rất nhiều, trừ khi tới lúc sống còn, bằng không nó cũng không có tác dụng lớn”.
Mã Siêu vội nói: “Anh Thanh, tuy tác dụng của miếng ngọc bội này không lớn, nhưng bản thân nó lại là một món bảo vật không gian cực phẩm, cho dù là ở Hạ Giới giới Cổ Võ, bảo vật không gian cũng vô cùng hiếm gặp”.
“Sao cơ?”
Dương Thanh hơi ngờ vực, đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến bảo vật không gian.
Mã Siêu nói: “Tuy nhẫn chứa đồ mà chúng ta lấy được từ chỗ Tề Anh Vệ cũng có tác dụng chứa đựng, nhưng cùng lắm chỉ là một chiếc nhẫn có trận pháp không gian thôi, sức chứa có hạn”.
“Nhưng bảo vật không gian lại được hình thành từ tự nhiên chứ không phải do trận pháp, hơn nữa sức chứa của nó cũng vượt xa nhẫn chứa đồ”.
“Nói đơn giản hơn, nhẫn chứa đồ là do con người chế tạo ra, còn bảo vật không gian thì được hình thành từ tự nhiên”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh vô cùng kinh ngạc.
Hồi nãy, khi đưa lực tinh thần vào nhẫn chứa đồ, phát hiện trong đó có không gian rộng khoảng ba mét vuông, anh đã kinh ngạc lắm rồi, giờ Mã Siêu lại nói không gian trong ngọc bội vượt xa trong nhẫn.
Dương Thanh hỏi: “Làm thế nào để biết không gian trong miếng ngọc bội này lớn đến đâu?”
Mã Siêu nói: “Phải tiêu hao hết năng lượng trong ngọc bội, giờ miếng ngọc bội này đang chứa đựng năng lượng do cao thủ hàng đầu phong ấn, tạm thời không thể sử dụng không gian chứa đựng, khi nào tiêu hao hết năng lượng trong đó thì nó sẽ giống nhẫn chứa đồ, chỉ cần đưa lực tinh thần vào là có thể tiến vào không gian của ngọc bội”.
“Theo em biết, không gian trong bảo vật không gian hình thành từ tự nhiên sẽ rộng ít nhất mười mét vuông”.
Dương Thanh kinh ngạc nói: “Tức là miếng ngọc bội nhỏ này có thể chứa cả một căn phòng à?”
Mã Siêu gật đầu: “Về lý thuyết là thế, nhưng em cũng không rõ có được không”.
Dương Thanh cảm khái: “Không hổ là thiên tài số một nhà họ Tề, có nhiều bảo vật trong nhẫn chứa đồ thật đấy. Tề Anh Vệ tổn thất nhiều như thế, có lẽ nhà họ Tề sẽ cử cao thủ mạnh hơn tới đây”.
Mã Siêu cười lạnh: “Chỉ cần cao thủ nhà họ Tề dám tới đây, Tề Anh Vệ sẽ chết!”
Giờ Dương Thanh mới nhớ ra, Mã Siêu đã để lại dấu ấn ma đạo trong người Tề Anh Vệ, chỉ cần Mã Siêu kích hoạt, dấu ấn ma đạo sẽ nổ tung trong người Tề Anh Vệ ngay.
Cùng lúc đó, ở nhà họ Tề, Hạ Giới giới Cổ Võ.
Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết đang quỳ trước một lão già tóc bạc.
Tề Anh Vệ cúi đầu, hổ thẹn nói: “Ông nội, cháu xin lỗi, cháu đã khiến ông mất mặt rồi!”
Tề Anh Vệ không ngừng run rẩy vì sợ hãi.
Tề Anh Tuyết quỳ bên cạnh anh ta càng sợ hãi hơn, còn không dám thở mạnh.
“Bốp!”
Đúng lúc này, lão già bỗng vung tay lên, một ảo ảnh bàn tay lập tức tát vào mặt Tề Anh Vệ, Tề Anh Vệ bay thẳng ra xa.
“Cháu biết nhà họ Tề đã tốn bao nhiêu tài nguyên tu luyện để bồi dưỡng cháu không? Giờ cháu còn không giành nổi một khu vực tu luyện ở thế tục?”
Lão già lạnh lùng nói: “Tề Anh Vệ, ta rất thất vọng về cháu!”
Khóe miệng Tề Anh Vệ rỉ máu, anh ta bò tới trước mặt lão già, sợ hãi nói: “Ông nội, xin ông cho cháu cơ hội nữa, cháu bảo đảm sẽ không khiến ông thất vọng nữa đâu!”
Người ngoài đều rất hâm mộ địa vị của Tề Anh Vệ ở nhà họ Tề, chỉ mình Tề Anh Vệ biết anh ta hèn mọn thế nào trước mặt người đứng đầu nhà họ Tề, cũng biết rõ sự đáng sợ của lão ta.
Lão già híp mắt nhìn chằm chằm vào Tề Anh Vệ một lúc lâu rồi mới nói: “Ta cho cháu thêm cơ hội cuối, nếu thất bại, cũng đừng trách ta không nể tình!”
Nghe thấy thế, Tề Anh Vệ lập tức mừng rỡ, vội nói: “Cảm ơn ông! Ông yên tâm, chắc chắn cháu sẽ không khiến ông thất vọng nữa đâu ạ!”
Lão già quát: “Cút đi!”
Tề Anh Vệ vội kéo Tề Anh Tuyết rời đi.
Họ vừa rời đi, một người thần bí đội mũ rộng vành màu đen bỗng bước ra, cười nói: “Ông chủ Tề đúng là tàn nhẫn, nghiêm khắc như thế với cả cháu trai mình”.
Chủ gia tộc họ Tề nhìn thấy người thần bí thì nhíu mày, nói với vẻ không vui: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Người thần bí cười nói: “Ông chủ Tề, cháu ông thua cậu ta cũng không oan! Đừng nói cháu ông chưa đột phá Thiên Cảnh, ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ cũng phải thất bại trước Dương Thanh”.
Chủ gia tộc họ Tề nhíu chặt mày hơn, híp mắt nhìn chằm chằm vào người thần bí: “Thế nên?”
Người thần bí cười ha hả, lấy một viên thuốc màu đỏ ra, cười híp mắt: “Đây là Phá Kính Đan mà tôi vừa nghiên cứu được, một khi cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong uống nó thì sẽ đột phá Thiên Cảnh!”
“Nếu cháu ông uống nó, chắc chắn sẽ đột phá Thiên Cảnh ngay, phải biết rằng cho dù là ở Hạ Giới giới Cổ Võ trước khi kết giới tan vỡ, cũng không có cao thủ Thiên Cảnh nào dưới 30 tuổi, nếu cháu ông đột phá Thiên Cảnh vào lúc này, chỉ cần tuyên truyền một chút là cũng đủ để thu hút vô số cao thủ gia nhập nhà họ Tề”.
“Trong khoảng thời gian ngắn, tuy những người này không thực sự trung thành với nhà họ Tề, nhưng họ sẽ mang lại lợi ích lớn đến mức nào cho nhà họ Tề ở thế giới mới, cũng không cần tôi nhiều lời đúng không?”
Nghe thấy người thần bí nói thế, con ngươi của chủ gia tộc họ Tề bỗng co lại, đương nhiên lão ta biết rõ trong tình huống này, nếu nhà họ Tề có một cao thủ Thiên Cảnh dưới 30 tuổi thì sẽ thu được lợi ích lớn đến bao nhiêu.
Bây giờ kết giới đã tan vỡ, các thế lực lớn ở Hạ Giới giới Cổ Võ đang ồ ạt tiến vào thế tục, bắt đầu phân bổ lại thế lực trong thế giới mới.
Có thể nói, cả Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ bị xáo trộn lại, mà thế tục cũng có không ít cao thủ sở hữu thiên phú hơn người, một khi nhà họ Tề có cao thủ Thiên Cảnh dưới 30 tuổi đầu tiên thì sẽ gây ra náo động rất lớn.
Đến khi đó, rất nhiều cao thủ sẽ muốn gia nhập nhà họ Tề.