Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2094: Công nhận
Dương Thanh rất kinh ngạc, không ngờ Mã Siêu còn biết thủ đoạn gieo dấu ấn ma đạo vào đầu người khác.
Nhưng khi nghĩ đến thân phận và địa vị của Mã Siêu bây giờ, Dương Thanh cũng hiểu được.
Dù sao Mã Siêu cũng là Ma Tử Ma Tông, đã nhận được truyền thừa ma đạo chính thống nhất, đối với anh ta, chút thủ đoạn này vô cùng dễ dàng.
Nghe thấy Mã Siêu nói thế, Tề Anh Vệ lập tức run rẩy, sắc mặt trắng bệch, anh ta đang định tìm người báo thù sau khi quay về nhà họ Tề, không ngờ Mã Siêu lại gieo dấu ấn ma đạo vào đầu anh ta.
“Cậu đừng khinh người quá đáng!”
Tề Anh Vệ cắn răng.
Anh ta là người thừa kế nhà họ Tề trong tương lai mà lại phải chịu nỗi nhục thế này ở thế tục, hơn nữa còn là trước mặt đám người Liễu Như Yên, chuyện này khiến anh ta vô cùng giận dữ.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, sát khí khủng khiếp đã bùng nổ từ Mã Siêu, bao phủ lấy anh ta.
Tề Anh Vệ lập tức thấy lạnh thấu xương, cơ thể cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Anh ta bỗng có cảm giác, dấu ấn ma đạo trong đầu đang rục rịch, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Một khi dấu ấn ma đạo nổ, cho dù anh ta còn sống thì cũng sẽ trở thành kẻ ngu.
Dương Thanh chợt nói: “Thả họ đi đi!”
Lúc này Mã Siêu mới thu hồi ma uy, Tề Anh Vệ lập tức cảm nhận được sát khí vừa rồi đã biến mất, anh ta vội quay người rời đi, sợ Mã Siêu bất ngờ ra tay.
Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của anh em Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết, đám người Liễu Như Yên đều có vẻ cảm khái.
Nếu các thiên tài ở Hạ Giới giới Cổ Võ biết đến dáng vẻ chật vật của Tề Anh Vệ ở thế tục, chắc chắn sẽ há hốc mồm vì kinh ngạc.
“Tông chủ Đỗ, nếu tôi không đoán sai, trước đó ông nói sẽ cân nhắc để chúng tôi tiến vào Bắc Vực, chắc là đang chờ cậu Thanh cho phép nhỉ?”
Lúc này, Liễu Như Yên dẫn người tới, nhìn về phía Đỗ Trọng, khẽ cười.
Lúc này Đỗ Trọng mới hoàn hồn, vội giới thiệu với Dương Thanh: “Cậu Thanh, mấy vị này đều là khách quý từ Hạ Giới giới Cổ Võ, đây là thiên tài số một nhà họ Liễu - cô Liễu Như Yên, còn ba người khác là...”
Sau khi giới thiệu bốn người xong, Đỗ Trọng lại nói: “Cậu Thanh, đám người cô Liễu muốn tiến vào Bắc Vực, cậu thấy sao?”
Dương Thanh thản nhiên nhìn đám người Liễu Như Yên rồi nhìn về phía Đỗ Trọng: “Tiền bối, Bắc Vực thuộc sở hữu của Võ Tông, tiền bối muốn ai tiến vào Bắc Vực thì tự quyết định là được rồi”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, đám người Liễu Như Yên đều mừng rỡ.
Đỗ Trọng cũng rất mừng, ông ta cười nói: “Nếu vậy thì cô Liễu, mọi người chọn một chỗ phù hợp tại Bắc Vực đi!”
“Cảm ơn tông chủ Đỗ!”
Liễu Như Yên vội chắp tay, cười nói.
Cô ta nói rồi lại nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu Thanh, nếu hôm nay cậu không ra tay, cho dù chúng tôi không chết thì cũng sẽ bị Tề Anh Vệ đánh tàn phế, tính ra chúng tôi đều nợ cậu ân tình, nếu sau này cậu có việc cần đến chúng tôi thì cứ nói, chắc chắn chúng tôi sẽ không khiến cậu thất vọng đâu”.
Dương Thanh hờ hững nói: “Tôi ra tay vì Võ Tông, không liên quan đến các người”.
“À...”
Liễu Như Yên bỗng không biết nói gì nữa, cô ta vốn định mượn cơ hội này để làm thân với Dương Thanh, xem ra Dương Thanh cũng không dễ gần lắm.
“Tông chủ Đỗ, nếu ông đã đồng ý cho chúng tôi tiến vào Bắc Vực, vậy chúng tôi đi trước đây, hôm khác chúng tôi lại tới”.
Liễu Như Yên biết Dương Thanh không chào đón họ, bèn cáo từ.
Sau khi đám người Liễu Như Yên rời đi, Đỗ Trọng cười khổ, lắc đầu, nhìn Dương Thanh: “Cậu Thanh, thật ra cô Liễu cũng không tệ, nếu đạt được tình hữu nghị với nhà họ Liễu thì vẫn rất có ý nghĩa với cậu”.
Dương Thanh lắc đầu, nói: “Nếu không cần tìm một nơi thích hợp để tu luyện ở thế tục, họ cũng sẽ không ra mặt vì Võ Tông, nói đơn giản hơn, đám người Liễu Như Yên và Tề Anh Vệ khác nhau ở chỗ, một người dùng cách lôi kéo, còn người kia thì dùng thủ đoạn quyết liệt”.
Đỗ Trọng cười khổ, không nói gì nữa, đương nhiên ông ta cũng hiểu điều này, nhưng giữa Tề Anh Vệ và Liễu Như Yên, ông ta sẵn sàng để Liễu Như Yên tiến vào Bắc Vực.
Đỗ Trọng chợt nói: “Cậu Thanh, tiếp đến cậu định làm gì?”
Nét mặt Dương Thanh vô cùng nghiêm nghị, anh nhìn Mã Siêu, nói: “Giờ sức mạnh long mạch trong người Mã Siêu đã bị trấn áp, tạm thời không có gì nguy hiểm”.
“Giờ tôi là kẻ thù của tất cả mọi người, nhất là cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ lại càng muốn giết tôi, tôi định đến hội trưởng lão Chiêu Châu một chuyến”.
Đỗ Trọng gật nhẹ đầu: “Đến hội trưởng lão cũng tốt, với tình cảnh của cậu bây giờ, hội trưởng lão mới là nơi an toàn nhất”.
Dương Thanh gật đầu: “Tuy tôi không có thiện cảm với người của Hạ Giới giới Cổ Võ, nhưng cô gái tên Liễu Như Yên kia cũng được, cô ta dẫn người vào Bắc Vực, cũng là cơ hội rất tốt với Võ Tông, quan trọng nhất chính là sự tồn tại của cô ta có thể giúp Võ Tông giảm bớt không ít phiền phức”.
Anh nói rồi nhìn về phía Mã Siêu: “Chúng ta đi thôi!”
Đỗ Trọng nhìn hai người lái xe rời đi với vẻ cảm khái, trước đó khi Dương Thanh vừa tới Bắc Vực, anh chỉ có thực lực Siêu Phàm Cảnh, không ngờ giờ anh đã có thể đánh bại cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ.
Quan trọng là anh mới đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, sau khi anh đột phá Thiên Cảnh Nhị Phẩm thì sẽ mạnh đến mức nào chứ?
Đỗ Trọng bỗng vô cùng mong chờ vào tương lai của Dương Thanh.
Phía bên kia, sau khi dẫn đám người Hạ Quân rời khỏi Võ Tông, Liễu Như Yên lập tức gọi người, chuẩn bị tiến vào Bắc Vực.
“Chị Liễu, Dương Thanh ngông cuồng quá, cậu ta tưởng mình đánh bại cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ là sẽ vô địch thiên hạ à?”
“Đúng thế, phải biết rằng ở Hạ Giới giới Cổ Võ, có không ít người đánh bại được cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ”.
Dịch Phi Dương và Doãn Thiên Kiều nói với vẻ không vui.
Hạ Quân chợt nói: “Nhưng ở Hạ Giới giới Cổ Võ, không ai đánh bại được cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ bằng thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ”.
Liễu Như Yên gật đầu, nhìn về phía đám người: “Dương Thanh không hề đơn giản, tuy có lẽ việc cậu ta có thể phát huy thực lực mạnh như thế cũng liên quan đến linh hồn Ma Thần trong cơ thể cậu ta, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu ta rất mạnh”.
“Phải biết rằng, việc chịu được linh hồn Ma Thần đã cho thấy cơ thể cậu ta mạnh đến mức có thể chịu được linh hồn cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong”.
“Hơn nữa, với tầm mắt của Ma Thần, sao có thể nương nhờ vào một kẻ vô dụng chứ? Dương Thanh mạnh hơn những gì mà chúng ta biết nhiều”.
“Sau này vẫn phải nghĩ cách làm thân với cậu ta, cho dù là ở Trung Giới giới Cổ Võ, người như thế cũng được coi là thiên tài hàng đầu”.
Nghe thấy Liễu Như Yên nói thế, đám người đều gật đầu, nghiêm túc nói: “Chị Liễu yên tâm, chúng em cũng chỉ than phiền với chi thôi, chứ vẫn công nhận thực lực của cậu ta mà”.
Nhưng khi nghĩ đến thân phận và địa vị của Mã Siêu bây giờ, Dương Thanh cũng hiểu được.
Dù sao Mã Siêu cũng là Ma Tử Ma Tông, đã nhận được truyền thừa ma đạo chính thống nhất, đối với anh ta, chút thủ đoạn này vô cùng dễ dàng.
Nghe thấy Mã Siêu nói thế, Tề Anh Vệ lập tức run rẩy, sắc mặt trắng bệch, anh ta đang định tìm người báo thù sau khi quay về nhà họ Tề, không ngờ Mã Siêu lại gieo dấu ấn ma đạo vào đầu anh ta.
“Cậu đừng khinh người quá đáng!”
Tề Anh Vệ cắn răng.
Anh ta là người thừa kế nhà họ Tề trong tương lai mà lại phải chịu nỗi nhục thế này ở thế tục, hơn nữa còn là trước mặt đám người Liễu Như Yên, chuyện này khiến anh ta vô cùng giận dữ.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, sát khí khủng khiếp đã bùng nổ từ Mã Siêu, bao phủ lấy anh ta.
Tề Anh Vệ lập tức thấy lạnh thấu xương, cơ thể cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Anh ta bỗng có cảm giác, dấu ấn ma đạo trong đầu đang rục rịch, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Một khi dấu ấn ma đạo nổ, cho dù anh ta còn sống thì cũng sẽ trở thành kẻ ngu.
Dương Thanh chợt nói: “Thả họ đi đi!”
Lúc này Mã Siêu mới thu hồi ma uy, Tề Anh Vệ lập tức cảm nhận được sát khí vừa rồi đã biến mất, anh ta vội quay người rời đi, sợ Mã Siêu bất ngờ ra tay.
Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của anh em Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết, đám người Liễu Như Yên đều có vẻ cảm khái.
Nếu các thiên tài ở Hạ Giới giới Cổ Võ biết đến dáng vẻ chật vật của Tề Anh Vệ ở thế tục, chắc chắn sẽ há hốc mồm vì kinh ngạc.
“Tông chủ Đỗ, nếu tôi không đoán sai, trước đó ông nói sẽ cân nhắc để chúng tôi tiến vào Bắc Vực, chắc là đang chờ cậu Thanh cho phép nhỉ?”
Lúc này, Liễu Như Yên dẫn người tới, nhìn về phía Đỗ Trọng, khẽ cười.
Lúc này Đỗ Trọng mới hoàn hồn, vội giới thiệu với Dương Thanh: “Cậu Thanh, mấy vị này đều là khách quý từ Hạ Giới giới Cổ Võ, đây là thiên tài số một nhà họ Liễu - cô Liễu Như Yên, còn ba người khác là...”
Sau khi giới thiệu bốn người xong, Đỗ Trọng lại nói: “Cậu Thanh, đám người cô Liễu muốn tiến vào Bắc Vực, cậu thấy sao?”
Dương Thanh thản nhiên nhìn đám người Liễu Như Yên rồi nhìn về phía Đỗ Trọng: “Tiền bối, Bắc Vực thuộc sở hữu của Võ Tông, tiền bối muốn ai tiến vào Bắc Vực thì tự quyết định là được rồi”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, đám người Liễu Như Yên đều mừng rỡ.
Đỗ Trọng cũng rất mừng, ông ta cười nói: “Nếu vậy thì cô Liễu, mọi người chọn một chỗ phù hợp tại Bắc Vực đi!”
“Cảm ơn tông chủ Đỗ!”
Liễu Như Yên vội chắp tay, cười nói.
Cô ta nói rồi lại nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu Thanh, nếu hôm nay cậu không ra tay, cho dù chúng tôi không chết thì cũng sẽ bị Tề Anh Vệ đánh tàn phế, tính ra chúng tôi đều nợ cậu ân tình, nếu sau này cậu có việc cần đến chúng tôi thì cứ nói, chắc chắn chúng tôi sẽ không khiến cậu thất vọng đâu”.
Dương Thanh hờ hững nói: “Tôi ra tay vì Võ Tông, không liên quan đến các người”.
“À...”
Liễu Như Yên bỗng không biết nói gì nữa, cô ta vốn định mượn cơ hội này để làm thân với Dương Thanh, xem ra Dương Thanh cũng không dễ gần lắm.
“Tông chủ Đỗ, nếu ông đã đồng ý cho chúng tôi tiến vào Bắc Vực, vậy chúng tôi đi trước đây, hôm khác chúng tôi lại tới”.
Liễu Như Yên biết Dương Thanh không chào đón họ, bèn cáo từ.
Sau khi đám người Liễu Như Yên rời đi, Đỗ Trọng cười khổ, lắc đầu, nhìn Dương Thanh: “Cậu Thanh, thật ra cô Liễu cũng không tệ, nếu đạt được tình hữu nghị với nhà họ Liễu thì vẫn rất có ý nghĩa với cậu”.
Dương Thanh lắc đầu, nói: “Nếu không cần tìm một nơi thích hợp để tu luyện ở thế tục, họ cũng sẽ không ra mặt vì Võ Tông, nói đơn giản hơn, đám người Liễu Như Yên và Tề Anh Vệ khác nhau ở chỗ, một người dùng cách lôi kéo, còn người kia thì dùng thủ đoạn quyết liệt”.
Đỗ Trọng cười khổ, không nói gì nữa, đương nhiên ông ta cũng hiểu điều này, nhưng giữa Tề Anh Vệ và Liễu Như Yên, ông ta sẵn sàng để Liễu Như Yên tiến vào Bắc Vực.
Đỗ Trọng chợt nói: “Cậu Thanh, tiếp đến cậu định làm gì?”
Nét mặt Dương Thanh vô cùng nghiêm nghị, anh nhìn Mã Siêu, nói: “Giờ sức mạnh long mạch trong người Mã Siêu đã bị trấn áp, tạm thời không có gì nguy hiểm”.
“Giờ tôi là kẻ thù của tất cả mọi người, nhất là cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ lại càng muốn giết tôi, tôi định đến hội trưởng lão Chiêu Châu một chuyến”.
Đỗ Trọng gật nhẹ đầu: “Đến hội trưởng lão cũng tốt, với tình cảnh của cậu bây giờ, hội trưởng lão mới là nơi an toàn nhất”.
Dương Thanh gật đầu: “Tuy tôi không có thiện cảm với người của Hạ Giới giới Cổ Võ, nhưng cô gái tên Liễu Như Yên kia cũng được, cô ta dẫn người vào Bắc Vực, cũng là cơ hội rất tốt với Võ Tông, quan trọng nhất chính là sự tồn tại của cô ta có thể giúp Võ Tông giảm bớt không ít phiền phức”.
Anh nói rồi nhìn về phía Mã Siêu: “Chúng ta đi thôi!”
Đỗ Trọng nhìn hai người lái xe rời đi với vẻ cảm khái, trước đó khi Dương Thanh vừa tới Bắc Vực, anh chỉ có thực lực Siêu Phàm Cảnh, không ngờ giờ anh đã có thể đánh bại cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ.
Quan trọng là anh mới đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, sau khi anh đột phá Thiên Cảnh Nhị Phẩm thì sẽ mạnh đến mức nào chứ?
Đỗ Trọng bỗng vô cùng mong chờ vào tương lai của Dương Thanh.
Phía bên kia, sau khi dẫn đám người Hạ Quân rời khỏi Võ Tông, Liễu Như Yên lập tức gọi người, chuẩn bị tiến vào Bắc Vực.
“Chị Liễu, Dương Thanh ngông cuồng quá, cậu ta tưởng mình đánh bại cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ là sẽ vô địch thiên hạ à?”
“Đúng thế, phải biết rằng ở Hạ Giới giới Cổ Võ, có không ít người đánh bại được cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ”.
Dịch Phi Dương và Doãn Thiên Kiều nói với vẻ không vui.
Hạ Quân chợt nói: “Nhưng ở Hạ Giới giới Cổ Võ, không ai đánh bại được cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ bằng thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ”.
Liễu Như Yên gật đầu, nhìn về phía đám người: “Dương Thanh không hề đơn giản, tuy có lẽ việc cậu ta có thể phát huy thực lực mạnh như thế cũng liên quan đến linh hồn Ma Thần trong cơ thể cậu ta, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu ta rất mạnh”.
“Phải biết rằng, việc chịu được linh hồn Ma Thần đã cho thấy cơ thể cậu ta mạnh đến mức có thể chịu được linh hồn cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong”.
“Hơn nữa, với tầm mắt của Ma Thần, sao có thể nương nhờ vào một kẻ vô dụng chứ? Dương Thanh mạnh hơn những gì mà chúng ta biết nhiều”.
“Sau này vẫn phải nghĩ cách làm thân với cậu ta, cho dù là ở Trung Giới giới Cổ Võ, người như thế cũng được coi là thiên tài hàng đầu”.
Nghe thấy Liễu Như Yên nói thế, đám người đều gật đầu, nghiêm túc nói: “Chị Liễu yên tâm, chúng em cũng chỉ than phiền với chi thôi, chứ vẫn công nhận thực lực của cậu ta mà”.