Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2092: Cần giết không
“Giết bằng một chiêu à?”
Những cao thủ nhà họ Liễu vừa bảo Dương Thanh đừng ngông cuồng quá đều mở to mắt, như thấy ma.
Mã Siêu còn trẻ hơn Dương Thanh, không ngờ lại có thể giết cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong chỉ bằng một chiêu, hơn nữa cao thủ đó còn dùng bí pháp.
Thấy Mã Siêu vừa ra tay đã giết được đồng bọn của mình, cao thủ nhà họ Tề đều sững sờ, sự sợ hãi lan khắp người họ.
Ngay sau đó, Mã Siêu hóa thành một bóng mờ, mỗi khi anh ta xuất hiện trước một cao thủ nhà họ Tề thì lại có một người bị giết rất gọn.
Hoặc đấm, hoặc tung chưởng, hoặc đá, anh ta giết ai cũng chỉ mất một chiêu, không có ngoại lệ.
Thấy Mã Siêu không có áp lực gì, lúc này Dương Thanh mới thong thả bước lên trước một bước.
Lúc này, hai hộ vệ nhà họ Tề đã xông tới trước mặt anh.
“Chết đi!”
“Quỷ Hỏa Chưởng!”
Hai hộ vệ gần như đồng loạt tung đòn mạnh nhất về phía Dương Thanh từ hai bên trái phải.
Con ngươi Dương Thanh bỗng tối lại, ma uy khủng khiếp bùng nổ từ người anh, không gian xung quanh anh cũng méo mó.
Quỷ Hỏa Chưởng của hai hộ vệ nhà họ Tề đã đến chỗ anh, chỉ cách Dương Thanh mấy centimet cuối cùng.
“Cậu ta điên rồi à! Sao không tránh!”
“Ngu xuẩn! Mau né đi!”
Thấy Dương Thanh thờ ơ trước đòn tấn công từ hai hộ vệ nhà họ Tề, Dịch Phi Dương và Doãn Thiên Kiều đều vô cùng tức giận, quát lớn.
“Lĩnh vực Trọng Lực!”
Đúng lúc này, Dương Thanh quát khẽ.
Vào lúc này, những người đang có mặt đều cảm thấy trọng lực bỗng tăng gấp bội.
“Uỳnh!”
“Uỳnh!”
Hai hộ vệ sắp đánh trúng Dương Thanh bỗng nặng nề ngã xuống đất, úp mặt xuống.
Lúc này, đám người bỗng cảm thấy thoải mái hơn, vì áp lực khổng lồ vừa rồi đã biến mất.
Lúc này hai hộ vệ nhà họ Tề đang nằm rạp ra đất, chỗ họ nằm đã lõm xuống.
Hai người nằm úp mặt, không hề nhúc nhích, cũng không còn chút sức sống nào.
Ầm!
Mọi người đều kinh hãi, ai cũng há hốc miệng, sững sờ nhìn về phía Dương Thanh.
Lúc này, Mã Siêu với cơ thể đầy máu cũng đứng cạnh Dương Thanh.
Năm cao thủ nhà họ Tề hồi nãy đã chết hết.
Dương Thanh nhìn về phía Mã Siêu, cười nói: “Nếu biết trước, tôi đã giao hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ này cho cậu rồi”.
Mã Siêu khẽ lắc đầu: “Thực lực của em bây giờ chỉ giết được cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong, cho dù đó chỉ là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ thì em vẫn không phải đối thủ”.
Chẳng biết có phải do có long mạch trong người không, Mã Siêu như biến thành người khác, quanh người toàn khí lạnh.
Đương nhiên, đây chỉ là sự thay đổi trên cơ thể anh ta, trong lòng anh ta, Dương Thanh vẫn là người anh em tốt nhất.
Nghe thấy hai người nói chuyện, lúc này đám người mới hoàn hồn.
Tề Anh Tuyết nhìn bảy cao thủ nhà họ Tề đã chết, không ngừng run rẩy, cô ta không sao tưởng tượng nổi ở thế tục lại có người đáng sợ như thế.
Sắc mặt đám người Liễu Như Yên cũng trắng bệch, nếu Dương Thanh nhờ sức mạnh của Ma Thần thì mới có thực lực mạnh mẽ như thế, vậy thanh niên vừa đánh chết năm cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong của nhà họ Tề trẻ hơn cả họ là thế nào đây?
“Cần giết không ạ?”
Lúc này, Mã Siêu bỗng nhìn về phía Tề Anh Vệ và Liễu Như Yên, hỏi Dương Thanh.
Giờ Dương Thanh vẫn chưa rõ tình hình cụ thể của hai phe Tề Anh Vệ và Liễu Như Yên, chỉ biết Tề Anh Vệ muốn giết anh, sau đó anh giết người của Tề Anh Vệ.
Nghe thấy Mã Siêu nói thế, các cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ không khỏi run rẩy.
Họ đã tận mắt chứng kiến sự mạnh mẽ của Mã Siêu, ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong cũng bị anh ta giết chết bằng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Nói gì đến đám thanh niên còn chưa bước vào Thiên Cảnh như họ.
Dương Thanh vô thức nhìn về phía Đỗ Trọng, Đỗ Trọng vội nói: “Cậu Thanh, đừng ra tay nữa”.
Ông ta nói rồi chỉ về phía Liễu Như Yên: “Đây là thiên tài số một của nhà họ Liễu - gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, tên Liễu Như Yên”.
“Trước khi các cậu đến, nhờ cô Liễu ra mặt nên Võ Tông mới có thêm thời gian, bằng không, sau khi cậu tới đây, Võ Tông đã biến mất rồi”.
Nghe thấy Đỗ Trọng nói thế, sắc mặt Dương Thanh dễ nhìn hơn rất nhiều, anh nhìn thoáng qua Liễu Như Yên rồi dời mắt.
Thấy Dương Thanh chỉ thản nhiên liếc mình, Liễu Như Yên bỗng cảm thấy vô cùng thất bại.
Ở Hạ Giới giới Cổ Võ, chẳng những cô ta là thiên tài nhà họ Liễu mà còn là người đẹp hàng đầu trong thế hệ trẻ.
Rất nhiều thiên tài muốn chủ động tiếp cận cô ta, nhưng Dương Thanh còn không thèm nhìn cô ta thêm một cái.
Quan trọng là khi Dương Thanh quay sang hồi nãy, anh còn nhìn tận mấy người, cũng chỉ khẽ liếc cô ta một cái mà thôi.
Dương Thanh không biết suy nghĩ trong lòng Liễu Như Yên, anh lại nhìn về phía Tề Anh Vệ, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Hai người này thì đáng chết nhỉ?”
Bị Dương Thanh để mắt tới, Tề Anh Vệ thấy lạnh thấu xương, nhưng với tư cách là thiên tài hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, anh ta vẫn cố giả vờ bình tĩnh, thật ra trong lòng đang rất bối rối.
Chân Tề Anh Tuyết mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Cảm nhận được sát khí mãnh liệt của Dương Thanh với Tề Anh Vệ, nét mặt Đỗ Trọng trở nên nghiêm nghị.
Ông ta trầm giọng nói: “Người này là thiên tài nhà họ Tề - một trong các gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, nghe nói còn là người thừa kế cho chức chủ gia tộc họ Tề đời tiếp theo, nếu giết cậu ta, có lẽ cậu sẽ gặp phải phiền phức rất lớn”.
Mã Siêu lạnh lùng nói: “Hừ! Thiên tài của gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ cũng chỉ đến thế, nếu tôi muốn giết anh ta thì chẳng khác nào giẫm chết một con kiến”.
Đỗ Trọng cười khổ, trước mặt Mã Siêu và Dương Thanh, thiên tài hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ chỉ là con kiến có thể nhấc chân giẫm chết dễ dàng, đúng là trò cười.
Dương Thanh không nói gì, nhíu mày.
Giờ anh đã trở thành kẻ thù của tất cả mọi người, cho dù giết Tề Anh Vệ thì cũng không sợ, cùng lắm anh sẽ trốn đi, âm thầm tu luyện, với thiên phú của anh, một ngày nào đó anh sẽ có thực lực giết cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong.
Nhưng nếu anh đi, chắc chắn nhà họ Tề sẽ trả thù Võ Tông.
Võ Tông không thể chịu nổi.
Nhưng nếu không giết, có lẽ nhà họ Tề cũng không dễ tha cho Võ Tông.
Đúng lúc này, Liễu Như Yên dẫn đám người Hạ Quân tới.
“Không thể giết họ!”
Liễu Như Yên nhìn về phía Dương Thanh, nghiêm nghị nói: “Tôi biết cậu rất mạnh, nhưng thực lực của nhà họ Tề vượt xa tưởng tượng của cậu, có tận mười mấy cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm”.
“Giết Tề Anh Vệ thì đơn giản, nhưng chắc chắn nhà họ Tề phía sau cậu ta sẽ không từ bỏ ý đồ đâu”.
Dương Thanh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nếu tôi bỏ qua cho anh ta, chẳng lẽ nhà họ Tề sẽ từ bỏ ý đồ à?”
Những cao thủ nhà họ Liễu vừa bảo Dương Thanh đừng ngông cuồng quá đều mở to mắt, như thấy ma.
Mã Siêu còn trẻ hơn Dương Thanh, không ngờ lại có thể giết cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong chỉ bằng một chiêu, hơn nữa cao thủ đó còn dùng bí pháp.
Thấy Mã Siêu vừa ra tay đã giết được đồng bọn của mình, cao thủ nhà họ Tề đều sững sờ, sự sợ hãi lan khắp người họ.
Ngay sau đó, Mã Siêu hóa thành một bóng mờ, mỗi khi anh ta xuất hiện trước một cao thủ nhà họ Tề thì lại có một người bị giết rất gọn.
Hoặc đấm, hoặc tung chưởng, hoặc đá, anh ta giết ai cũng chỉ mất một chiêu, không có ngoại lệ.
Thấy Mã Siêu không có áp lực gì, lúc này Dương Thanh mới thong thả bước lên trước một bước.
Lúc này, hai hộ vệ nhà họ Tề đã xông tới trước mặt anh.
“Chết đi!”
“Quỷ Hỏa Chưởng!”
Hai hộ vệ gần như đồng loạt tung đòn mạnh nhất về phía Dương Thanh từ hai bên trái phải.
Con ngươi Dương Thanh bỗng tối lại, ma uy khủng khiếp bùng nổ từ người anh, không gian xung quanh anh cũng méo mó.
Quỷ Hỏa Chưởng của hai hộ vệ nhà họ Tề đã đến chỗ anh, chỉ cách Dương Thanh mấy centimet cuối cùng.
“Cậu ta điên rồi à! Sao không tránh!”
“Ngu xuẩn! Mau né đi!”
Thấy Dương Thanh thờ ơ trước đòn tấn công từ hai hộ vệ nhà họ Tề, Dịch Phi Dương và Doãn Thiên Kiều đều vô cùng tức giận, quát lớn.
“Lĩnh vực Trọng Lực!”
Đúng lúc này, Dương Thanh quát khẽ.
Vào lúc này, những người đang có mặt đều cảm thấy trọng lực bỗng tăng gấp bội.
“Uỳnh!”
“Uỳnh!”
Hai hộ vệ sắp đánh trúng Dương Thanh bỗng nặng nề ngã xuống đất, úp mặt xuống.
Lúc này, đám người bỗng cảm thấy thoải mái hơn, vì áp lực khổng lồ vừa rồi đã biến mất.
Lúc này hai hộ vệ nhà họ Tề đang nằm rạp ra đất, chỗ họ nằm đã lõm xuống.
Hai người nằm úp mặt, không hề nhúc nhích, cũng không còn chút sức sống nào.
Ầm!
Mọi người đều kinh hãi, ai cũng há hốc miệng, sững sờ nhìn về phía Dương Thanh.
Lúc này, Mã Siêu với cơ thể đầy máu cũng đứng cạnh Dương Thanh.
Năm cao thủ nhà họ Tề hồi nãy đã chết hết.
Dương Thanh nhìn về phía Mã Siêu, cười nói: “Nếu biết trước, tôi đã giao hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ này cho cậu rồi”.
Mã Siêu khẽ lắc đầu: “Thực lực của em bây giờ chỉ giết được cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong, cho dù đó chỉ là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ thì em vẫn không phải đối thủ”.
Chẳng biết có phải do có long mạch trong người không, Mã Siêu như biến thành người khác, quanh người toàn khí lạnh.
Đương nhiên, đây chỉ là sự thay đổi trên cơ thể anh ta, trong lòng anh ta, Dương Thanh vẫn là người anh em tốt nhất.
Nghe thấy hai người nói chuyện, lúc này đám người mới hoàn hồn.
Tề Anh Tuyết nhìn bảy cao thủ nhà họ Tề đã chết, không ngừng run rẩy, cô ta không sao tưởng tượng nổi ở thế tục lại có người đáng sợ như thế.
Sắc mặt đám người Liễu Như Yên cũng trắng bệch, nếu Dương Thanh nhờ sức mạnh của Ma Thần thì mới có thực lực mạnh mẽ như thế, vậy thanh niên vừa đánh chết năm cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong của nhà họ Tề trẻ hơn cả họ là thế nào đây?
“Cần giết không ạ?”
Lúc này, Mã Siêu bỗng nhìn về phía Tề Anh Vệ và Liễu Như Yên, hỏi Dương Thanh.
Giờ Dương Thanh vẫn chưa rõ tình hình cụ thể của hai phe Tề Anh Vệ và Liễu Như Yên, chỉ biết Tề Anh Vệ muốn giết anh, sau đó anh giết người của Tề Anh Vệ.
Nghe thấy Mã Siêu nói thế, các cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ không khỏi run rẩy.
Họ đã tận mắt chứng kiến sự mạnh mẽ của Mã Siêu, ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong cũng bị anh ta giết chết bằng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Nói gì đến đám thanh niên còn chưa bước vào Thiên Cảnh như họ.
Dương Thanh vô thức nhìn về phía Đỗ Trọng, Đỗ Trọng vội nói: “Cậu Thanh, đừng ra tay nữa”.
Ông ta nói rồi chỉ về phía Liễu Như Yên: “Đây là thiên tài số một của nhà họ Liễu - gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, tên Liễu Như Yên”.
“Trước khi các cậu đến, nhờ cô Liễu ra mặt nên Võ Tông mới có thêm thời gian, bằng không, sau khi cậu tới đây, Võ Tông đã biến mất rồi”.
Nghe thấy Đỗ Trọng nói thế, sắc mặt Dương Thanh dễ nhìn hơn rất nhiều, anh nhìn thoáng qua Liễu Như Yên rồi dời mắt.
Thấy Dương Thanh chỉ thản nhiên liếc mình, Liễu Như Yên bỗng cảm thấy vô cùng thất bại.
Ở Hạ Giới giới Cổ Võ, chẳng những cô ta là thiên tài nhà họ Liễu mà còn là người đẹp hàng đầu trong thế hệ trẻ.
Rất nhiều thiên tài muốn chủ động tiếp cận cô ta, nhưng Dương Thanh còn không thèm nhìn cô ta thêm một cái.
Quan trọng là khi Dương Thanh quay sang hồi nãy, anh còn nhìn tận mấy người, cũng chỉ khẽ liếc cô ta một cái mà thôi.
Dương Thanh không biết suy nghĩ trong lòng Liễu Như Yên, anh lại nhìn về phía Tề Anh Vệ, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Hai người này thì đáng chết nhỉ?”
Bị Dương Thanh để mắt tới, Tề Anh Vệ thấy lạnh thấu xương, nhưng với tư cách là thiên tài hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, anh ta vẫn cố giả vờ bình tĩnh, thật ra trong lòng đang rất bối rối.
Chân Tề Anh Tuyết mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Cảm nhận được sát khí mãnh liệt của Dương Thanh với Tề Anh Vệ, nét mặt Đỗ Trọng trở nên nghiêm nghị.
Ông ta trầm giọng nói: “Người này là thiên tài nhà họ Tề - một trong các gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, nghe nói còn là người thừa kế cho chức chủ gia tộc họ Tề đời tiếp theo, nếu giết cậu ta, có lẽ cậu sẽ gặp phải phiền phức rất lớn”.
Mã Siêu lạnh lùng nói: “Hừ! Thiên tài của gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ cũng chỉ đến thế, nếu tôi muốn giết anh ta thì chẳng khác nào giẫm chết một con kiến”.
Đỗ Trọng cười khổ, trước mặt Mã Siêu và Dương Thanh, thiên tài hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ chỉ là con kiến có thể nhấc chân giẫm chết dễ dàng, đúng là trò cười.
Dương Thanh không nói gì, nhíu mày.
Giờ anh đã trở thành kẻ thù của tất cả mọi người, cho dù giết Tề Anh Vệ thì cũng không sợ, cùng lắm anh sẽ trốn đi, âm thầm tu luyện, với thiên phú của anh, một ngày nào đó anh sẽ có thực lực giết cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong.
Nhưng nếu anh đi, chắc chắn nhà họ Tề sẽ trả thù Võ Tông.
Võ Tông không thể chịu nổi.
Nhưng nếu không giết, có lẽ nhà họ Tề cũng không dễ tha cho Võ Tông.
Đúng lúc này, Liễu Như Yên dẫn đám người Hạ Quân tới.
“Không thể giết họ!”
Liễu Như Yên nhìn về phía Dương Thanh, nghiêm nghị nói: “Tôi biết cậu rất mạnh, nhưng thực lực của nhà họ Tề vượt xa tưởng tượng của cậu, có tận mười mấy cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm”.
“Giết Tề Anh Vệ thì đơn giản, nhưng chắc chắn nhà họ Tề phía sau cậu ta sẽ không từ bỏ ý đồ đâu”.
Dương Thanh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nếu tôi bỏ qua cho anh ta, chẳng lẽ nhà họ Tề sẽ từ bỏ ý đồ à?”