Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2082-2085
Chương 2082: Chỗ dựa của Võ Tông
Nghe thấy Liễu Như Yên nói thế, mọi người đều kinh ngạc, có vẻ họ nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, một thế lực thế tục chỉ có một cao thủ Thiên Cảnh thì không đơn giản ở đâu cơ chứ?
Dịch Phi Dương nói: “Chẳng lẽ Võ Tông không đơn giản như bề ngoài à? Em chưa từng nghe nói đến thế lực thế tục nào có thể khiến các gia tộc ở Hạ Giới giới Cổ Võ e ngại”.
Doãn Thiên Kiều cũng nói: “Nếu kết giới không tan vỡ, thế tục cũng chỉ có mấy cao thủ bước vào Thiên Cảnh thôi, thực lực của chị Liễu hoàn toàn có thể đứng đầu thế tục, cho dù thế tục đã có thêm không ít cao thủ Thiên Cảnh sau khi kết giới tan vỡ, nhưng vẫn chưa có thế lực nào đáng để chúng ta e ngại đúng không?”
Hạ Quân hừ lạnh: “Em thừa nhận trước đó em đã đánh giá sai, không ngờ tông chủ Võ Tông lại mạnh đến thế, nhưng mình ông ta không thể thay đổi thực tế Võ Tông chỉ là thế lực thấp kém trong mắt chúng ta”.
“Ở Hạ Giới giới Cổ Võ, thế lực nào cũng có mấy cao thủ Thiên Cảnh, còn Võ Tông chỉ có mình tông chủ đã bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, không đáng để e ngại”.
Đến giờ Hạ Quân vẫn vô cùng khó chịu.
Liễu Như Yên bắt anh ta xin lỗi Đỗ Trọng, đúng là mối nhục lớn nhất đời anh ta, nếu các thiên tài cùng thế hệ ở Hạ Giới giới Cổ Võ biết chuyện này, anh ta sẽ không còn mặt mũi nào nữa.
Liễu Như Yên hơi nhíu mày, nói: “Các cô cậu đã nghe nói về Võ Thần chưa?”
Doãn Thiên Kiều kinh ngạc nói: “Chị Liễu, ý chị là Võ Thần từng đứng trên đỉnh võ đạo trong truyền thuyết à?”
Liễu Như Yên gật đầu, trầm giọng nói: “Võ Tông ở thế tục chính là thế lực mà Võ Thần sáng lập năm đó, tuy thực lực của Võ Tông không mạnh, nhưng nghe nói trong Võ Tông có dấu ấn của thần do Võ Thần để lại”.
“Sao cơ?”
Nghe thấy thế, đám người đều kinh hãi.
Cho dù là ở Hạ Giới giới Cổ Võ, Võ Thần cũng là cao thủ mạnh nhất trong truyền thuyết.
Họ không ngờ Võ Tông ở thế tục lại có quan hệ như thế với Võ Thần.
“Cậu nghĩ tại sao Đỗ Trọng không sợ hãi khi đối mặt với chúng ta? Cũng vì Võ Tông có dấu ấn của thần do Võ Thần để lại, một khi Võ Tông gặp họa, chắc chắn Võ Tông sẽ triệu hồi dấu ấn của thần”.
Nói đến đây, Liễu Như Yên bỗng nhìn về phía Hạ Quân, nói tiếp: “Nếu vậy, cậu nghĩ chúng ta có thể chống lại linh hồn Võ Thần được triệu hồi ư?”
Hạ Quân chỉ thấy lưng lạnh toát, sắc mặt anh ta trắng bệch.
Đương nhiên anh ta biết sự mạnh mẽ của Võ Thần, tuy linh hồn Võ Thần chỉ là một phân thân do Võ Thần để lại, nhưng vẫn có thể dễ dàng giết họ.
Đừng nói là họ, có lẽ ngay cả cao thủ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ cũng sẽ bị một nhát kiếm của Võ Thần chém chết.
“Ra thế!”
Dịch Phi Dương nghiêm nghị nói: “Khó trách Võ Tông không dễ dàng cho những thế lực như chúng ta tiến vào, thì ra họ có chỗ dựa”.
“Nhưng nếu chỉ với phân thân Võ Thần mà muốn vô địch ở thế giới mới, có lẽ không khả thi đâu”.
“Phân thân Võ Thần đúng là rất mạnh, nhưng chỉ có thể triệu hồi một lần, sau khi triệu hồi linh hồn Võ Thần xong, Võ Tông sẽ không còn bất cứ chỗ dựa nào nữa”.
“Đỗ Trọng từ chối chúng ta, có lẽ còn chỗ dựa khác nhỉ?”
Liễu Như Yên nhìn Dịch Phi Dương, gật nhẹ đầu: “Cậu nói không sai, đúng là Đỗ Trọng vẫn còn chỗ dựa khác”.
Ba người đều nhìn về phía Liễu Như Yên, hỏi: “Là ai ạ?”
Trong mắt Liễu Như Yên bỗng tràn ngập ý chí chiến đấu, cô ta đáp: “Dương Thanh!”
“Dương Thanh? Cái tên này hơi quen quen, hình như tôi đã nghe ở đâu đó rồi”.
“Chẳng lẽ là cao thủ hàng đầu thế tục à?”
“Hay đó là cao thủ lánh đời ở Hạ Giới giới Cổ Võ sau khi đột phá Thiên Cảnh tại thế tục?”
Mấy người thi nhau đoán.
Liễu Như Yên lắc đầu: “Dương Thanh là thiên tài có thiên phú yêu nghiệt nhất thế tục, đồng thời cũng là người mạnh nhất thế tục, cậu ta chỉ mới 28 tuổi”.
“Không lâu trước, cậu ta đã đột phá Thiên Cảnh, tuy cậu ta chỉ mới bước vào Thiên Cảnh, nhưng linh hồn Ma Thần - người từng đứng trên đỉnh võ đạo cũng sống nhờ trong cơ thể cậu ta”.
“Thậm chí Dương Thanh có thể nhờ linh hồn Ma Thần giúp đỡ khi chiến đấu với người khác, ở trạng thái mạnh nhất, cậu ta có thể sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong”.
“Đầu sỏ khiến kết giới giữa thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ tan vỡ cũng chính là cậu ta!”
Nghe thấy thế, mọi người đều sững sờ.
“Ra là cậu ta!”
Đám người sực hiểu.
Hạ Quân nói với vẻ khinh thường: “Có lẽ cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ của cậu ta chỉ là giả, là thực lực mà linh hồn Ma Thần cố tình thể hiện sau khi chiếm cơ thể cậu ta thôi”.
“Bằng không với tuổi của cậu ta, sao có thể đột phá Thiên Cảnh chứ?”
“Ngay cả ở Hạ Giới giới Cổ Võ cũng không có ai đột phá Thiên Cảnh trước 30 tuổi”.
“Linh khí ở thế tục vốn rất mỏng manh, trước khi kết giới tan vỡ, điều kiện tu luyện của cao thủ thế tục rất tệ, gần như không có tài nguyên tu luyện, dưới điều kiện như vậy, sao có thể xuất hiện một yêu nghiệt đột phá Thiên Cảnh trước 30 tuổi chứ?”
Nghe thấy Hạ Quân nói thế, Dịch Phi Dương rất tán đồng, anh ta gật đầu: “Em thấy Hạ Quân nói không sai, Dương Thanh đã bị Ma Thần chiếm giữ cơ thể, cùng lắm chỉ được coi là một cơ thể do linh hồn Ma Thần điều khiển”.
Doãn Thiên Kiều cũng nói: “Em cũng nghĩ thế, nếu không có linh hồn Ma Thần, có lẽ cậu ta còn không đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ”.
Liễu Như Yên khẽ lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Các cô cậu coi thường cậu ta rồi, theo tôi được biết, trước khi linh hồn Ma Thần chiếm cơ thể cậu ta, cậu ta đã thành công đột phá Thiên Cảnh”.
“Hơn nữa, nếu cậu ta chỉ là một cao thủ bình thường, linh hồn Ma Thần sẽ chiếm cơ thể cậu ta ư?”
Dịch Phi Dương kinh ngạc nói: “Chị Liễu, không thể nào? Nếu linh hồn Ma Thần không chiếm cơ thể cậu ta, sao cậu ta có thể đạt đến Thiên Cảnh chứ? Chị Liễu đừng đùa chúng em nữa”.
Liễu Như Yên lạnh lùng nói: “Các cô cậu nghĩ tôi đang đùa à?”
Đám người đều rùng mình, lúc này họ mới nhớ ra, Liễu Như Yên là thiên tài mạnh nhất trong thế hệ trẻ nhà họ Liễu, xưa nay không nói láo bao giờ.
Nếu cô ta đã nói thế thì chắc chắn là thật.
Tức là thanh niên thế tục tầm tuổi họ này thực sự có thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ ư?
Càng nghĩ, họ càng chấn động.
Doãn Thiên Kiều chợt hỏi: “Chị Liễu, chị vừa bảo Võ Tông còn dựa vào Dương Thanh, linh hồn Ma Thần cũng đang ở trong người Dương Thanh, liệu có thể nói chỗ dựa của Võ Tông chính là linh hồn Ma Thần không thế?”
Liễu Như Yên khẽ gật đầu: “Nếu tôi đoán không sai, có lẽ Võ Tông đã thề sẽ trung thành với Ma Thần rồi, Đỗ Trọng không tỏ thái độ cho phép chúng ta tiến vào Bắc Vực vì đang chờ lệnh từ linh hồn Ma Thần”.
“Linh hồn Ma Thần phải đồng ý thì chúng ta mới có thể tiến vào Bắc Vực, bằng không, chúng ta sẽ không có cơ hội tiến vào địa bàn Võ Tông”.
“Đừng nói là chúng ta, có lẽ những thế lực hàng đầu khác ở Hạ Giới giới Cổ Võ cũng rất khó nắm giữ được Bắc Vực”.
“Một dấu ấn của thần đã đủ để uy hiếp các cao thủ hàng đầu của Hạ Giới giới Cổ Võ, giờ lại có thêm một cơ thể bị linh hồn Ma Thần chiếm giữ, đã đủ để Võ Tông chiếm một vị trí trong thế giới mới rồi”.
Chương 2083: Cho tôi câu trả lời
Lời Liễu Như Yên nói khiến đám người đều có vẻ nghiêm nghị.
“Chị Liễu, em xin lỗi, trước đó em đã manh động rồi”.
Hạ Quân chủ động đứng dậy, hơi cúi người xin lỗi Liễu Như Yên.
Liễu Như Yên khẽ lắc đầu: “Không cần xin lỗi, tôi cũng chỉ biết nhiều hơn các cô cậu một chút thôi, nếu không biết Võ Tông có dấu ấn của thần, còn có chỗ dựa là linh hồn Ma Thần, không chừng tôi cũng ra tay với Võ Tông rồi”.
Dịch Phi Dương hỏi: “Chị Liễu, vậy giờ chúng ta nên làm gì? Chẳng lẽ cứ chờ mãi ư?”
Doãn Thiên Kiều tức giận nói: “Cậu vội gì chứ? Chẳng phải Đỗ Trọng đã nói cho ông ta ba tiếng à? Ba tiếng đủ để ông ta trả lời chúng ta rồi”.
Liễu Như Yên gật đầu: “Giờ chúng ta cứ chờ là được, chỉ ba tiếng thôi”.
Vừa dứt lời, cô ta đã nhíu mày, trầm giọng nói: “Lại có người đến Võ Tông rồi”.
Hạ Quân hỏi: “Chị Liễu, ý chị là người của Hạ Giới giới Cổ Võ à?”
Liễu Như Yên gật đầu, lập tức đứng dậy: “Chúng ta qua đó xem sao!”
Mấy người vội đứng dậy rời đi.
Cùng lúc đó, ở Võ Tông.
Các cao thủ hàng đầu Võ Tông đều đứng sau Đỗ Trọng.
Trước mặt họ là hai thanh niên mặc đồ truyền thống, sau lưng hai thanh niên này là hai lão già có khí thế rất mạnh.
Hai thanh niên gồm một nam một nữ, đều khoảng ba mươi tuổi, nam thanh niên có khí thế rất gần với Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, còn khí thế của cô gái đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ.
Khí thế của hai lão già sau lưng họ càng đáng sợ hơn, ngay cả Đỗ Trọng cũng không cảm nhận được thực lực thật sự của đối phương.
Nhưng có thể khẳng định, có lẽ đối phương đã đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm.
Về phần là cấp bậc nào trong Thiên Cảnh Nhị Phẩm thì không biết.
Đỗ Trọng nghiêm nghị nhìn về phía đám người, hỏi: “Chẳng biết các vị tới Võ Tông tôi để làm gì đây?”
“Ông là người đại diện cho Võ Tông à?”
Nam thanh niên ngạo mạn nhìn về phía Đỗ Trọng, như thể mình là bề trên.
Người của Võ Tông đều có vẻ tức giận, thanh niên này ngông cuồng quá.
Đỗ Trọng bình tĩnh nhìn về phía đối phương: “Đúng thế, tôi chính là Đỗ Trọng - tông chủ Võ Tông!”
Nam thanh niên lạnh lùng nói: “Đỗ Trọng chứ gì? Tôi nhìn trúng Võ Tông rồi, kể từ hôm nay, ông phải nghe lệnh tôi, làm việc cho tôi, ông có ý kiến gì không?”
Ầm!
Mọi người đều xôn xao!
Ai cũng vô cùng tức giận, không ngờ đối phương lại hống hách như thế, trắng trợn bảo Đỗ Trọng nghe lệnh anh ta, còn không cho Đỗ Trọng cơ hội suy nghĩ.
Đỗ Trọng nhướng mày, lạnh lùng nhìn nam thanh niên: “Nếu muốn tôi nghe lệnh, ít nhất cậu nên nói cho tôi biết cậu là ai chứ?”
Lúc này, cô gái bên cạnh nam thanh niên ngạo nghễ nói: “Anh tôi là thiếu gia chủ của nhà họ Tề - gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, Tề Anh Vệ! Không những thế, anh tôi còn là yêu nghiệt xếp thứ hai trên bảng thiên tài của Hạ Giới giới Cổ Võ”.
“Còn tôi là Tề Anh Tuyết! Đứng thứ chín trên bảng thiên tài!”
Trong mắt Tề Anh Tuyết tràn ngập vẻ tự mãn, cũng như Tề Anh Vệ, khi nhìn Đỗ Trọng, cô ta không hề kính trọng, chỉ có vẻ vênh váo.
Nhưng thực tế chính là như thế, với địa vị của nhà họ Tề ở Hạ Giới giới Cổ Võ, thiên tài của nhà họ Tề sẽ không coi một cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ ở thế tục ra gì.
Chẳng hạn như hai hộ vệ đi theo hai người này, có lẽ đều là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm.
“Nếu tôi từ chối thì sao?”
Đỗ Trọng chợt nói, giọng điệu hết sức lạnh lùng.
“Hửm?”
Tề Anh Vệ nhíu mày, híp mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Trọng: “Ông biết hậu quả khi từ chối tôi là gì không?”
Sau khi anh ta dứt lời, hai hộ vệ phía sau anh ta cũng bước lên một bước.
Hai hộ vệ đều phóng khí thế ra.
Ngay sau đó, cả Võ Tông bị hai áp lực khủng khiếp bao trùm.
“Ầm ầm ầm!”
Mấy cao thủ Võ Tông thực lực thấp không chịu nổi áp lực này, lập tức nặng nề quỳ xuống đất.
Không phải do họ muốn quỳ, mà vì áp lực quá lớn, họ không sao chịu nổi.
Ngay cả Đỗ Trọng cũng cảm nhận được áp lực khổng lồ.
Tề Anh Vệ lạnh lùng nói: “Tôi cho ông mười giây, cho tôi câu trả lời khẳng định, bằng không, chết!”
Anh ta vô cùng hống hách, hoàn toàn không coi Đỗ Trọng ra gì.
Tề Anh Tuyết cười híp mắt, bắt đầu đếm ngược: “Mười, chín, tám...”
“Tề Anh Vệ, cậu quá đáng rồi đấy!”
Đúng lúc này, một giọng nói tức giận bỗng vang lên.
Một đoàn người đi tới.
“Liễu Như Yên!”
Tề Anh Tuyết ngừng đếm ngược, nhíu mày, nhìn về phía Liễu Như Yên với vẻ không vui: “Sao thế? Cô định nhúng mũi vào à?”
Doãn Thiên Kiều tức giận nói: “Thế nào là chị Liễu nhúng mũi vào? Rõ ràng các người mới đang làm thế, tông chủ Đỗ đã đồng ý sẽ cân nhắc cho chúng tôi tiến vào Bắc Vực rồi”.
“Ha ha!”
Tề Anh Tuyết cười lạnh: “Cô cũng đã nói tông chủ Đỗ đồng ý sẽ cân nhắc cho các người tiến vào Bắc Vực, thế thì liên quan gì tới chúng tôi chứ?”
“Chúng tôi muốn cả Võ Tông, hơn nữa, chẳng phải tông chủ Đỗ vẫn chưa đồng ý cho các người tiến vào à? Nếu đã vậy, Bắc Vực này vẫn chưa có chủ, các người lấy tư cách gì để ăn nói bậy bạ ở đây?”
Thái độ của cô ta vô cùng hống hách, nói thẳng luôn Bắc Vực vẫn chưa có chủ.
Doãn Thiên Kiều đang định nói gì đó thì bị Liễu Như Yên ngắt lời: “Không cần nhiều lời với cô ta!”
Cô ta nói rồi nhìn về phía Tề Anh Vệ, lạnh lùng nói: “Tề Anh Vệ, cho dù các người để mắt đến Võ Tông thì cũng không được, chuyện gì cũng phải có trước sau, nếu các người muốn tông chủ Đỗ nghe lệnh, ít nhất phải chờ tông chủ Đỗ trả lời chúng tôi đã, nếu tông chủ Đỗ từ chối, chúng tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của Võ Tông nữa”.
“Nhưng trước lúc đó, đừng ai hòng động vào Võ Tông!”
Tề Anh Vệ híp mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Như Yên, không nói năng gì.
Còn Tề Anh Tuyết thì nổi giận: “Liễu Như Yên, cô là cái thá gì? Dám tranh địa bàn với anh tôi à?”
Trong mắt Liễu Như Yên lập tức lóe lên sát khí mãnh liệt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tề Anh Tuyết.
Trong lúc nhất thời, Tề Anh Tuyết cảm thấy lạnh thấu xương, như đang bị một con rắn độc để mắt đến, cơ thể cô ta cũng cứng đờ.
“Hừ!”
Đúng lúc này, Tề Anh Vệ hừ lạnh, lúc này Tề Anh Tuyết mới thấy dễ chịu hơn.
Khi nhìn về phía Liễu Như Yên, trong mắt cô ta đã có thêm vẻ kiêng dè mãnh liệt.
Tuy cô ta đứng thứ chín trên bảng thiên tài, nhưng Liễu Như Yên lại xếp thứ ba, gần với Tề Anh Vệ.
Quan trọng là lâu lắm rồi họ không giao chiến, giờ hai người đều đã rất gần với Thiên Cảnh, nếu họ đánh một trận thật, vẫn chưa biết ai thắng ai thua.
“Liễu Như Yên, nếu cô dám nhúng tay vào, tôi cam đoan cô sẽ hối hận!”
Tề Anh Vệ chợt nói, sau đó nhìn về phía Đỗ Trọng, lạnh lùng nói: “Mười giây đã hết, giờ cho tôi biết câu trả lời của ông đi”.
Chương 2084: Các người chán sống rồi
Sắc mặt Đỗ Trọng khó coi tới cực điểm, thái độ hùng hổ của Tề Anh Vệ khiến ông ta cảm thấy bất lực.
Ông ta có thực lực giết Tề Anh Vệ, nhưng phía sau Tề Anh Vệ còn có hai hộ vệ có lẽ đã đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm, có khi ông ta còn chưa ra tay thì đã bị hai hộ vệ của đối phương giết.
Liễu Như Yên vội bước lên một bước, lạnh lùng nhìn về phía Tề Anh Vệ: “Tề Anh Vệ, cậu quá đáng rồi đấy!”
Đây là lần thứ hai cô ta nói với Tề Anh Vệ câu này, điều đó đủ để cho thấy sự tức giận của cô ta.
Hạ Quân, Dịch Phi Dương và Doãn Thiên Kiều cũng đứng sau Liễu Như Yên với vẻ kiên định, năm hộ vệ Thiên Cảnh Nhất Phẩm cũng đi theo họ.
Trong không khí tràn ngập áp lực nặng nề, khiến người ta không sao thở nổi.
Tề Anh Vệ ngạo nghễ nhìn về phía Liễu Như Yên: “Liễu Như Yên, cô nghĩ chỉ với đám người bên phe cô thì sẽ ngăn được tôi à?”
Liễu Như Yên lạnh lùng nói: “Tôi vẫn giữ nguyên câu nói trước đó, trong vòng ba tiếng mà tôi và tông chủ Đỗ đã giao hẹn, đừng ai hòng động đến Võ Tông, trừ khi... tôi chết!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ngờ Liễu Như Yên lại có thái độ mạnh mẽ như thế vì Võ Tông.
Tuy Tề Anh Vệ dẫn theo hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm, nhưng số hộ vệ bên phe Liễu Như Yên cũng không ít, có năm người, tuy không ai đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm, nhưng cũng có ba cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong.
Nếu đánh nhau sống còn thật, cho dù phe Liễu Như Yên thua, nhưng bên Tề Anh Vệ cũng không thoải mái gì.
Trong mắt Tề Anh Vệ lóe lên sát khí đáng sợ, anh ta nhìn chằm chằm vào Liễu Như Yên.
Ba người Hạ Quân đều không dám thở mạnh, tuy họ là thanh niên cùng thế hệ, nhưng trong số họ, chắc chắn Tề Anh Vệ sẽ có địa vị cao nhất.
Tề Anh Tuyết lạnh lùng nhìn Liễu Như Yên: “Liễu Như Yên, cô còn ngông cuồng hơn tôi nghĩ nhiều!”
Liễu Như Yên không buồn nhìn Tề Anh Tuyết, đối với cô ta, Tề Anh Tuyết không có tư cách để cô ta nhìn.
Từng giây từng phút trôi đi, hai bên đều không ra tay, nhưng mùi thuốc súng vô cùng nồng nặc, trận chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
Một khi họ chiến đấu, đó sẽ là trận chiến giữa cao thủ Thiên Cảnh.
Đúng lúc này, Đỗ Trọng bỗng nhìn về phía Liễu Như Yên: “Cô Liễu, rất cảm ơn sự trượng nghĩa của cô, tôi vốn đang do dự xem có nên đồng ý để cô tiến vào Bắc Vực không, giờ xem ra không nhất thiết phải lo lắng nhiều như thế”.
“Cho dù hôm nay tôi từ chối cô Liễu, mai vẫn sẽ có cô Liễu thứ hai, nhưng ai có thể cam đoan cô Liễu tiếp theo sẽ trượng nghĩa như cô chứ?”
“Tôi đã nghĩ kỹ, tôi sẽ đồng ý để cô Liễu và bạn cô tiến vào Bắc Vực”.
Ầm!
Nghe thấy thế, mọi người đều kinh hãi!
Người của Võ Tông đều sững sờ, trong mắt họ, Võ Tông chính là chúa tể Bắc Vực, có lẽ quyết định của Đỗ Trọng sẽ khiến Võ Tông hoàn toàn mất đi địa vị chúa tể ở Bắc Vực.
Đám người Liễu Như Yên cũng hơi bất ngờ, hình như không nghĩ Đỗ Trọng sẽ đồng ý cho họ tiến vào dưới tình huống này.
Trái với đám người đám người Liễu Như Yên, sắc mặt của Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết vô cùng u ám.
Nhất là Tề Anh Vệ, anh ta nhìn chằm chằm vào Đỗ Trọng bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói: “Ông già, ông biết hậu quả khi từ chối tôi là gì không?”
Đỗ Trọng không hề sợ hãi, lạnh lùng nói: “Tôi dám trả lời cô Liễu trong tình huống này, tức là đã sẵn sàng đối mặt hết rồi”.
“Nhưng tôi vẫn khuyên cậu Tề nên dẫn người rời đi thì hơn, nơi này là Võ Tông, không chào đón cậu”.
Ông ta có thể chọn giữ im lặng tiếp, vì Liễu Như Yên đã ra mặt, thái độ cũng vô cùng kiên quyết, trước khi Đỗ Trọng trả lời, cô ta sẽ bảo vệ Võ Tông.
Nhưng Đỗ Trọng vẫn đưa ra câu trả lời vào lúc này, sau khi trả lời xong, chắc chắn ông ta sẽ làm mích lòng Tề Anh Vệ.
Trong tình huống bây giờ, rõ ràng Tề Anh Vệ đang chiếm ưu thế rất lớn.
Nhưng ông ta vẫn chọn Liễu Như Yên, điều này đã cho thấy sự quyết đoán của ông ta.
Ầm!
Ngay sau đó, khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người Tề Anh Vệ.
Vào giờ phút này, mọi người đều biến sắc, vì khí thế mà Tề Anh Vệ phóng ra không hề giống cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, mà giống khí thế của cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ hàng thật giá thật.
Đương nhiên, anh ta vẫn chưa bước vào Thiên Cảnh.
“Ông già, ông biết cách đây không lâu, tôi vừa giết một cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ chứ? Có phải ông nghĩ sau khi được Liễu Như Yên giúp, ông sẽ có tư cách đối đầu với tôi không?”
Tề Anh Vệ ngạo nghễ nhìn về phía Đỗ Trọng, sau khi dứt lời, anh ta lại nhìn sang Liễu Như Yên, lạnh lùng nói: “Liễu Như Yên, nếu vẫn muốn đột phá Thiên Cảnh, tôi khuyên cô, tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện của tôi, bằng không, chắc chắn cô sẽ hối hận!”
“Ầm!”
Sau khi nói xong, anh ta lập tức lao tới chỗ Đỗ Trọng.
Một thanh trường kiếm linh khí xuất hiện trong tay anh ta.
Anh ta chém thẳng về phía Đỗ Trọng.
Không ai ngờ Tề Anh Vệ lại hùng hổ như thế, Đỗ Trọng đã từ chối anh ta, đồng thời đồng ý để Liễu Như Yên tiến vào Bắc Vực, không ngờ Tề Anh Vệ vẫn định ra tay.
Liễu Như Yên lập tức biến sắc, đang định ra tay giúp thì nghe thấy Tề Anh Tuyết lạnh lùng nói: “Liễu Như Yên, nếu các người dám ra tay, hộ vệ nhà họ Tề chúng tôi cũng sẽ ra tay đấy”.
Rõ ràng Tề Anh Vệ định dùng thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong để giết Đỗ Trọng đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Nghe thấy Tề Anh Tuyết nói thế, Liễu Như Yên ngừng tay.
Cô ta biết rõ, một khi hộ vệ nhà họ Tề ra tay, chắc chắn họ sẽ không chiếm được lợi ích gì.
Có lẽ để Tề Anh Vệ đánh với Đỗ Trọng mới là lựa chọn tốt nhất.
Thấy Tề Anh Vệ dám ra tay với mình, Đỗ Trọng lập tức sầm mặt, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
“Đã vậy, tôi sẽ theo tới cùng!”
Đỗ Trọng quát lớn, cùng lúc đó, áp lực mạnh mẽ cũng bùng nổ từ người ông ta.
“Đỡ một nhát kiếm từ tôi trước đi!”
Tề Anh Vệ quát lớn, kiếm linh khí trong tay cũng chém tới.
Rõ ràng thanh kiếm này là linh khí cấp cao, trong kiếm chứa đựng khí thế vô cùng khủng khiếp, có thể khiến người khác khiếp sợ.
Nhưng dù sao đối thủ của anh ta cũng là Đỗ Trọng đã bước vào Thiên Cảnh, sao có thể dễ dàng bị thương đây?
Đỗ Trọng hơi nhích chân né kiếm, trong khoảnh khắc tránh né, ông ta bỗng giậm mạnh chân, đổi hướng, tung chưởng về phía ngực Tề Anh Vệ.
“Ầm!”
Đám người chỉ nghe thấy tiếng va chạm nặng nề, ngay sau đó, Tề Anh Vệ bay thẳng ra xa như diều đứt dây.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sững sờ.
Không ngờ Đỗ Trọng lại ra tay thật, còn đánh bay Tề Anh Vệ ra xa bằng một chưởng.
Tề Anh Vệ đã dám ra tay với Đỗ Trọng, tức là anh ta có thực lực giết cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, nhưng bây giờ, anh ta vẫn bị Đỗ Trọng đánh bay.
Bởi vậy có thể thấy, sức chiến đấu của Đỗ Trọng đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ sẽ mạnh đến mức nào?
“Anh!”
Tề Anh Tuyết hét lớn, lao tới chỗ Tề Anh Vệ.
Khóe miệng Tề Anh Vệ rỉ máu, nhìn chằm chằm vào Đỗ Trọng, nghiến răng nghiến lợi: “Giết ông ta cho tôi!”
Sau tiếng ra lệnh của anh ta, hai hộ vệ Thiên Cảnh Nhị Phẩm nhà họ Tề cùng lao tới chỗ Đỗ Trọng.
“Ra tay đi!”
Liễu Như Yên cũng lập tức ra lệnh.
Năm cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm cũng bước lên, chắn trước Đỗ Trọng.
“Liễu Như Yên!”
Tề Anh Vệ quát.
Chương 2085: Trận chiến giữa Thiên Cảnh
Tề Anh Tuyết cũng nhìn chằm chằm vào Liễu Như Yên: “Liễu Như Yên, cô chán sống rồi, dám khiêu khích anh tôi, các người sẽ chết rất thê thảm đấy!”
Liễu Như Yên sầm mặt, lạnh lùng nói: “Tông chủ Đỗ đã đồng ý cho chúng tôi tiến vào Bắc Vực, nếu vậy, từ giờ trở đi, chúng tôi cũng là người Bắc Vực, các người sắp ra tay với tông chủ Võ Tông ở Bắc Vực, chẳng lẽ còn bắt tôi khoanh tay đứng nhìn chắc?”
“Tề Anh Vệ, nếu giờ cậu rời đi thì vẫn giữ được thể diện đấy”.
Tề Anh Vệ bỗng mỉm cười, nhưng giọng cười của anh ta khiến người ta sợ hãi, sau khi cười chán, anh ta lau vết máu ở khóe miệng, nhìn chằm chằm vào Liễu Như Yên: “Liễu Như Yên, cô nghĩ chỉ với mấy người bên cô là có thể chống lại tôi thật à?”
Liễu Như Yên thoáng sửng sốt, đến lúc này rồi, Tề Anh Vệ nói thế là ý gì đây?
Cô ta nhanh chóng cảm nhận được sự khác thường.
Sau thoáng chốc, bảy cao thủ áo đen với khí thế mạnh mẽ bỗng xuất hiện ở Võ Tông.
Điều khiến cô ta khiếp sợ chính là bảy người áo đen này đều đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
“Tôi vốn không định vận dụng chút vốn liếng này của mình, nhưng bây giờ thì bắt buộc phải dùng”.
Tề Anh Vệ lạnh lùng nhìn về phía Liễu Như Yên: “Sau hôm nay, trên bảng thiên tài không còn tên cô nữa!”
Sắc mặt Liễu Như Yên khó coi tới cực điểm.
Hai hộ vệ Thiên Cảnh Nhị Phẩm, giờ lại có thêm bảy hộ vệ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, ngay cả khi ở Hạ Giới giới Cổ Võ, đội ngũ kiểu này vẫn rất mạnh.
Nhưng bây giờ, Tề Anh Vệ lại dùng nó để đối phó với thế lực thế tục.
“Chị Liễu, giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Đám người Hạ Quân đều có vẻ sợ hãi, nếu Tề Anh Vệ định trừ khử Liễu Như Yên thật, chắc chắn anh ta cũng sẽ thẳng tay xử lý họ, thậm chí giết họ luôn.
Liễu Như Yên cắn chặt môi, sau khi thoáng im lặng, cô ta nói: “Các cô cậu rời khỏi Võ Tông đi!”
“Sao cơ ạ?”
Đám người Hạ Quân đều biến sắc.
Liễu Như Yên nói: “Chuyện này không liên quan đến các cô cậu, nếu tôi đã quyết định phải tiến vào Bắc Vực, tông chủ Đỗ cũng đồng ý cho tôi làm thế, vậy tôi phải cùng sống chết với Võ Tông!”
“Còn các cô cậu thì không nhất thiết phải dính vào vũng nước đục này!”
Nghe thấy Liễu Như Yên nói thế, ba người Hạ Quân đều biến sắc.
Hạ Quân lập tức nói lớn: “Chị Liễu, chị có ý gì đây?”
Dịch Phi Dương cũng vội nói: “Em biết chị đã quyết tâm bảo vệ Võ Tông, lại lo sẽ liên lụy chúng em nên mới bảo chúng em rời đi”.
Doãn Thiên Kiều ấm ức nhìn Liễu Như Yên: “Chị Liễu, trong lòng em, chị không khác gì chị ruột, giờ chị định một mình đối mặt với nguy hiểm, lại bảo chúng em rời đi, em không đồng ý!”
Nghe thấy ba người nói thế, Liễu Như Yên có vẻ cảm kích, nhưng cô ta sắp phải đối phó với Tề Anh Vệ - người đến từ gia tộc hàng đầu cùng cấp bậc với nhà họ Liễu.
Tuy gia tộc của ba người Hạ Quân cũng rất mạnh, nhưng vẫn kém nhà họ Tề và nhà họ Liễu một khoảng.
Huống hồ, Liễu Như Uyên và Tề Anh Vệ đều là thiên tài hàng đầu trong thế hệ trẻ ở mỗi gia tộc, vốn được gia tộc coi trọng, còn đám người Hạ Quân, tuy thiên phú cũng vô cùng xuất sắc, nhưng đều không phải người mạnh nhất ở gia tộc mình.
Trong tình huống này, nếu kéo họ vào thì chỉ mang lại nguy hiểm cực lớn cho họ thôi.
“Câm miệng!”
Thấy ba người vẫn định nói gì đó, Liễu Như Yên lập tức nhíu mày, quát lớn, lạnh lùng nói: “Nếu tôi đã bảo các cô cậu không nên nhúng tay thì cũng không cần nhúng tay vào, bằng không, đừng trách tôi không khách sáo!”
Mắt ba người Hạ Quân đỏ hoe, họ siết chặt nắm tay, đương nhiên họ hiểu rõ, Liễu Như Yên cũng không định quát họ thật, mà cô ta đang không muốn liên lụy họ.
Tề Anh Vệ là yêu nghiệt hàng đầu trong thế hệ trẻ ở Hạ Giới giới Cổ Võ bây giờ, nhà họ Tề cũng có địa vị cực cao, đây không phải người mà đám người Hạ Quân có thể đắc tội.
Tề Anh Vệ khinh thường nhìn họ, lạnh lùng nói: “Liễu Như Yên, cô định đối đầu với tôi thật à?”
Bên cạnh anh ta, trừ hai hộ vệ Thiên Cảnh Nhị Phẩm ra, còn có bảy cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ do anh ta âm thầm nâng đỡ.
Liễu Như Yên không thể đối phó nổi đội ngũ này.
Liễu Như Yên cũng vô cùng lo lắng, thật ra cô ta đang đánh cược rằng Đỗ Trọng vẫn còn sự chuẩn bị, cược Đỗ Trọng sẽ triệu hồi dấu ấn của thần ở Võ Tông vào lúc nguy cấp, cũng đặt cược vào thanh niên có linh hồn Ma Thần đứng sau Đỗ Trọng.
Sau khi thấy bảy cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ xuất hiện bên Tề Anh Vệ, sắc mặt Đỗ Trọng đã nghiêm nghị đến cực điểm.
Tuy ông ta rất tin vào Dương Thanh, nhưng bây giờ, ông ta cũng không khỏi lo cho Võ Tông.
Cho dù Dương Thanh tới, anh sẽ đối phó được với đội hình mạnh mẽ bên Tề Anh Vệ à?
Có thể nói ông ta cũng đang đánh cược, ông ta đặt cược hết mọi thứ vào Dương Thanh, một khi thua thì sẽ mất cả Bắc Vực, thậm chí là cả mạng sống.
Liễu Như Yên nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Tề Anh Vệ, lạnh lùng nói: “Tề Anh Vệ, đừng nhiều lời nữa, hôm nay tôi đã nói rõ rồi, Võ Tông là đồng minh của Liễu Như Yên tôi, ai dám nhòm ngó Bắc Vực thì tức là đang đối đầu với tôi”.
Tề Anh Vệ hơi kinh ngạc, anh ta nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, anh ta đã tung át chủ bài ra, tại sao Liễu Như Yên vẫn dám cứng đầu như thế chứ?
Chỉ nhờ năm cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm bên Liễu Như Yên à?
Về phần Võ Tông, trừ Đỗ Trọng ra, Tề Anh Vệ hoàn toàn không thèm nhìn đến người khác.
Nhưng sự thật cũng là như thế, bên anh ta toàn cao thủ Thiên Cảnh, trừ Đỗ Trọng, người mạnh nhất ở Võ Tông mới đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, anh ta có thể giết họ dễ dàng.
“Nếu vậy thì đừng trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc!”
Tề Anh Vệ híp mắt, nói bằng giọng đằng đằng sát khí, sau đó ra lệnh: “Ra tay đi!”
Ầm!
Khí thế Thiên Cảnh khủng khiếp lập tức bao trùm cả Võ Tông.
Hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm và bảy cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ bên cạnh Tề Anh Vệ đều lao tới chỗ Võ Tông.
Còn Tề Anh Vệ thì xông về phía Liễu Như Yên.
Trận chiến lập tức bùng nổ!
Bên Liễu Như Yên chỉ có năm hộ vệ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, trong đó, ba người có thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong, còn hai người kia thì có thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ.
Gần như trong chớp mắt, cao thủ của hai bên đã lao vào nhau.
Liễu Như Yên và Tề Anh Vệ cũng giao chiến.
Hai người vốn là cao thủ mạnh nhất dưới Thiên Cảnh, có thể đột phá Thiên Cảnh bất cứ lúc nào, hơn nữa vì đến từ gia tộc hàng đầu nên họ đều sở hữu rất nhiều thủ đoạn, sau khi dốc toàn lực, họ có thể sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Ngay khi trận chiến bùng nổ, Đỗ Trọng cũng không chần chừ, lập tức quát lớn: “Tất cả mọi người của Võ Tông tránh xa nghìn mét đi!”
Cao thủ dưới Thiên Cảnh rất khó chịu được trận chiến có cấp bậc Thiên Cảnh này.
Sau khi ra lệnh, Đỗ Trọng cũng lao về phía cao thủ nhà họ Tề.
Nghe thấy Liễu Như Yên nói thế, mọi người đều kinh ngạc, có vẻ họ nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, một thế lực thế tục chỉ có một cao thủ Thiên Cảnh thì không đơn giản ở đâu cơ chứ?
Dịch Phi Dương nói: “Chẳng lẽ Võ Tông không đơn giản như bề ngoài à? Em chưa từng nghe nói đến thế lực thế tục nào có thể khiến các gia tộc ở Hạ Giới giới Cổ Võ e ngại”.
Doãn Thiên Kiều cũng nói: “Nếu kết giới không tan vỡ, thế tục cũng chỉ có mấy cao thủ bước vào Thiên Cảnh thôi, thực lực của chị Liễu hoàn toàn có thể đứng đầu thế tục, cho dù thế tục đã có thêm không ít cao thủ Thiên Cảnh sau khi kết giới tan vỡ, nhưng vẫn chưa có thế lực nào đáng để chúng ta e ngại đúng không?”
Hạ Quân hừ lạnh: “Em thừa nhận trước đó em đã đánh giá sai, không ngờ tông chủ Võ Tông lại mạnh đến thế, nhưng mình ông ta không thể thay đổi thực tế Võ Tông chỉ là thế lực thấp kém trong mắt chúng ta”.
“Ở Hạ Giới giới Cổ Võ, thế lực nào cũng có mấy cao thủ Thiên Cảnh, còn Võ Tông chỉ có mình tông chủ đã bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, không đáng để e ngại”.
Đến giờ Hạ Quân vẫn vô cùng khó chịu.
Liễu Như Yên bắt anh ta xin lỗi Đỗ Trọng, đúng là mối nhục lớn nhất đời anh ta, nếu các thiên tài cùng thế hệ ở Hạ Giới giới Cổ Võ biết chuyện này, anh ta sẽ không còn mặt mũi nào nữa.
Liễu Như Yên hơi nhíu mày, nói: “Các cô cậu đã nghe nói về Võ Thần chưa?”
Doãn Thiên Kiều kinh ngạc nói: “Chị Liễu, ý chị là Võ Thần từng đứng trên đỉnh võ đạo trong truyền thuyết à?”
Liễu Như Yên gật đầu, trầm giọng nói: “Võ Tông ở thế tục chính là thế lực mà Võ Thần sáng lập năm đó, tuy thực lực của Võ Tông không mạnh, nhưng nghe nói trong Võ Tông có dấu ấn của thần do Võ Thần để lại”.
“Sao cơ?”
Nghe thấy thế, đám người đều kinh hãi.
Cho dù là ở Hạ Giới giới Cổ Võ, Võ Thần cũng là cao thủ mạnh nhất trong truyền thuyết.
Họ không ngờ Võ Tông ở thế tục lại có quan hệ như thế với Võ Thần.
“Cậu nghĩ tại sao Đỗ Trọng không sợ hãi khi đối mặt với chúng ta? Cũng vì Võ Tông có dấu ấn của thần do Võ Thần để lại, một khi Võ Tông gặp họa, chắc chắn Võ Tông sẽ triệu hồi dấu ấn của thần”.
Nói đến đây, Liễu Như Yên bỗng nhìn về phía Hạ Quân, nói tiếp: “Nếu vậy, cậu nghĩ chúng ta có thể chống lại linh hồn Võ Thần được triệu hồi ư?”
Hạ Quân chỉ thấy lưng lạnh toát, sắc mặt anh ta trắng bệch.
Đương nhiên anh ta biết sự mạnh mẽ của Võ Thần, tuy linh hồn Võ Thần chỉ là một phân thân do Võ Thần để lại, nhưng vẫn có thể dễ dàng giết họ.
Đừng nói là họ, có lẽ ngay cả cao thủ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ cũng sẽ bị một nhát kiếm của Võ Thần chém chết.
“Ra thế!”
Dịch Phi Dương nghiêm nghị nói: “Khó trách Võ Tông không dễ dàng cho những thế lực như chúng ta tiến vào, thì ra họ có chỗ dựa”.
“Nhưng nếu chỉ với phân thân Võ Thần mà muốn vô địch ở thế giới mới, có lẽ không khả thi đâu”.
“Phân thân Võ Thần đúng là rất mạnh, nhưng chỉ có thể triệu hồi một lần, sau khi triệu hồi linh hồn Võ Thần xong, Võ Tông sẽ không còn bất cứ chỗ dựa nào nữa”.
“Đỗ Trọng từ chối chúng ta, có lẽ còn chỗ dựa khác nhỉ?”
Liễu Như Yên nhìn Dịch Phi Dương, gật nhẹ đầu: “Cậu nói không sai, đúng là Đỗ Trọng vẫn còn chỗ dựa khác”.
Ba người đều nhìn về phía Liễu Như Yên, hỏi: “Là ai ạ?”
Trong mắt Liễu Như Yên bỗng tràn ngập ý chí chiến đấu, cô ta đáp: “Dương Thanh!”
“Dương Thanh? Cái tên này hơi quen quen, hình như tôi đã nghe ở đâu đó rồi”.
“Chẳng lẽ là cao thủ hàng đầu thế tục à?”
“Hay đó là cao thủ lánh đời ở Hạ Giới giới Cổ Võ sau khi đột phá Thiên Cảnh tại thế tục?”
Mấy người thi nhau đoán.
Liễu Như Yên lắc đầu: “Dương Thanh là thiên tài có thiên phú yêu nghiệt nhất thế tục, đồng thời cũng là người mạnh nhất thế tục, cậu ta chỉ mới 28 tuổi”.
“Không lâu trước, cậu ta đã đột phá Thiên Cảnh, tuy cậu ta chỉ mới bước vào Thiên Cảnh, nhưng linh hồn Ma Thần - người từng đứng trên đỉnh võ đạo cũng sống nhờ trong cơ thể cậu ta”.
“Thậm chí Dương Thanh có thể nhờ linh hồn Ma Thần giúp đỡ khi chiến đấu với người khác, ở trạng thái mạnh nhất, cậu ta có thể sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong”.
“Đầu sỏ khiến kết giới giữa thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ tan vỡ cũng chính là cậu ta!”
Nghe thấy thế, mọi người đều sững sờ.
“Ra là cậu ta!”
Đám người sực hiểu.
Hạ Quân nói với vẻ khinh thường: “Có lẽ cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ của cậu ta chỉ là giả, là thực lực mà linh hồn Ma Thần cố tình thể hiện sau khi chiếm cơ thể cậu ta thôi”.
“Bằng không với tuổi của cậu ta, sao có thể đột phá Thiên Cảnh chứ?”
“Ngay cả ở Hạ Giới giới Cổ Võ cũng không có ai đột phá Thiên Cảnh trước 30 tuổi”.
“Linh khí ở thế tục vốn rất mỏng manh, trước khi kết giới tan vỡ, điều kiện tu luyện của cao thủ thế tục rất tệ, gần như không có tài nguyên tu luyện, dưới điều kiện như vậy, sao có thể xuất hiện một yêu nghiệt đột phá Thiên Cảnh trước 30 tuổi chứ?”
Nghe thấy Hạ Quân nói thế, Dịch Phi Dương rất tán đồng, anh ta gật đầu: “Em thấy Hạ Quân nói không sai, Dương Thanh đã bị Ma Thần chiếm giữ cơ thể, cùng lắm chỉ được coi là một cơ thể do linh hồn Ma Thần điều khiển”.
Doãn Thiên Kiều cũng nói: “Em cũng nghĩ thế, nếu không có linh hồn Ma Thần, có lẽ cậu ta còn không đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ”.
Liễu Như Yên khẽ lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Các cô cậu coi thường cậu ta rồi, theo tôi được biết, trước khi linh hồn Ma Thần chiếm cơ thể cậu ta, cậu ta đã thành công đột phá Thiên Cảnh”.
“Hơn nữa, nếu cậu ta chỉ là một cao thủ bình thường, linh hồn Ma Thần sẽ chiếm cơ thể cậu ta ư?”
Dịch Phi Dương kinh ngạc nói: “Chị Liễu, không thể nào? Nếu linh hồn Ma Thần không chiếm cơ thể cậu ta, sao cậu ta có thể đạt đến Thiên Cảnh chứ? Chị Liễu đừng đùa chúng em nữa”.
Liễu Như Yên lạnh lùng nói: “Các cô cậu nghĩ tôi đang đùa à?”
Đám người đều rùng mình, lúc này họ mới nhớ ra, Liễu Như Yên là thiên tài mạnh nhất trong thế hệ trẻ nhà họ Liễu, xưa nay không nói láo bao giờ.
Nếu cô ta đã nói thế thì chắc chắn là thật.
Tức là thanh niên thế tục tầm tuổi họ này thực sự có thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ ư?
Càng nghĩ, họ càng chấn động.
Doãn Thiên Kiều chợt hỏi: “Chị Liễu, chị vừa bảo Võ Tông còn dựa vào Dương Thanh, linh hồn Ma Thần cũng đang ở trong người Dương Thanh, liệu có thể nói chỗ dựa của Võ Tông chính là linh hồn Ma Thần không thế?”
Liễu Như Yên khẽ gật đầu: “Nếu tôi đoán không sai, có lẽ Võ Tông đã thề sẽ trung thành với Ma Thần rồi, Đỗ Trọng không tỏ thái độ cho phép chúng ta tiến vào Bắc Vực vì đang chờ lệnh từ linh hồn Ma Thần”.
“Linh hồn Ma Thần phải đồng ý thì chúng ta mới có thể tiến vào Bắc Vực, bằng không, chúng ta sẽ không có cơ hội tiến vào địa bàn Võ Tông”.
“Đừng nói là chúng ta, có lẽ những thế lực hàng đầu khác ở Hạ Giới giới Cổ Võ cũng rất khó nắm giữ được Bắc Vực”.
“Một dấu ấn của thần đã đủ để uy hiếp các cao thủ hàng đầu của Hạ Giới giới Cổ Võ, giờ lại có thêm một cơ thể bị linh hồn Ma Thần chiếm giữ, đã đủ để Võ Tông chiếm một vị trí trong thế giới mới rồi”.
Chương 2083: Cho tôi câu trả lời
Lời Liễu Như Yên nói khiến đám người đều có vẻ nghiêm nghị.
“Chị Liễu, em xin lỗi, trước đó em đã manh động rồi”.
Hạ Quân chủ động đứng dậy, hơi cúi người xin lỗi Liễu Như Yên.
Liễu Như Yên khẽ lắc đầu: “Không cần xin lỗi, tôi cũng chỉ biết nhiều hơn các cô cậu một chút thôi, nếu không biết Võ Tông có dấu ấn của thần, còn có chỗ dựa là linh hồn Ma Thần, không chừng tôi cũng ra tay với Võ Tông rồi”.
Dịch Phi Dương hỏi: “Chị Liễu, vậy giờ chúng ta nên làm gì? Chẳng lẽ cứ chờ mãi ư?”
Doãn Thiên Kiều tức giận nói: “Cậu vội gì chứ? Chẳng phải Đỗ Trọng đã nói cho ông ta ba tiếng à? Ba tiếng đủ để ông ta trả lời chúng ta rồi”.
Liễu Như Yên gật đầu: “Giờ chúng ta cứ chờ là được, chỉ ba tiếng thôi”.
Vừa dứt lời, cô ta đã nhíu mày, trầm giọng nói: “Lại có người đến Võ Tông rồi”.
Hạ Quân hỏi: “Chị Liễu, ý chị là người của Hạ Giới giới Cổ Võ à?”
Liễu Như Yên gật đầu, lập tức đứng dậy: “Chúng ta qua đó xem sao!”
Mấy người vội đứng dậy rời đi.
Cùng lúc đó, ở Võ Tông.
Các cao thủ hàng đầu Võ Tông đều đứng sau Đỗ Trọng.
Trước mặt họ là hai thanh niên mặc đồ truyền thống, sau lưng hai thanh niên này là hai lão già có khí thế rất mạnh.
Hai thanh niên gồm một nam một nữ, đều khoảng ba mươi tuổi, nam thanh niên có khí thế rất gần với Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, còn khí thế của cô gái đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ.
Khí thế của hai lão già sau lưng họ càng đáng sợ hơn, ngay cả Đỗ Trọng cũng không cảm nhận được thực lực thật sự của đối phương.
Nhưng có thể khẳng định, có lẽ đối phương đã đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm.
Về phần là cấp bậc nào trong Thiên Cảnh Nhị Phẩm thì không biết.
Đỗ Trọng nghiêm nghị nhìn về phía đám người, hỏi: “Chẳng biết các vị tới Võ Tông tôi để làm gì đây?”
“Ông là người đại diện cho Võ Tông à?”
Nam thanh niên ngạo mạn nhìn về phía Đỗ Trọng, như thể mình là bề trên.
Người của Võ Tông đều có vẻ tức giận, thanh niên này ngông cuồng quá.
Đỗ Trọng bình tĩnh nhìn về phía đối phương: “Đúng thế, tôi chính là Đỗ Trọng - tông chủ Võ Tông!”
Nam thanh niên lạnh lùng nói: “Đỗ Trọng chứ gì? Tôi nhìn trúng Võ Tông rồi, kể từ hôm nay, ông phải nghe lệnh tôi, làm việc cho tôi, ông có ý kiến gì không?”
Ầm!
Mọi người đều xôn xao!
Ai cũng vô cùng tức giận, không ngờ đối phương lại hống hách như thế, trắng trợn bảo Đỗ Trọng nghe lệnh anh ta, còn không cho Đỗ Trọng cơ hội suy nghĩ.
Đỗ Trọng nhướng mày, lạnh lùng nhìn nam thanh niên: “Nếu muốn tôi nghe lệnh, ít nhất cậu nên nói cho tôi biết cậu là ai chứ?”
Lúc này, cô gái bên cạnh nam thanh niên ngạo nghễ nói: “Anh tôi là thiếu gia chủ của nhà họ Tề - gia tộc hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, Tề Anh Vệ! Không những thế, anh tôi còn là yêu nghiệt xếp thứ hai trên bảng thiên tài của Hạ Giới giới Cổ Võ”.
“Còn tôi là Tề Anh Tuyết! Đứng thứ chín trên bảng thiên tài!”
Trong mắt Tề Anh Tuyết tràn ngập vẻ tự mãn, cũng như Tề Anh Vệ, khi nhìn Đỗ Trọng, cô ta không hề kính trọng, chỉ có vẻ vênh váo.
Nhưng thực tế chính là như thế, với địa vị của nhà họ Tề ở Hạ Giới giới Cổ Võ, thiên tài của nhà họ Tề sẽ không coi một cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ ở thế tục ra gì.
Chẳng hạn như hai hộ vệ đi theo hai người này, có lẽ đều là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm.
“Nếu tôi từ chối thì sao?”
Đỗ Trọng chợt nói, giọng điệu hết sức lạnh lùng.
“Hửm?”
Tề Anh Vệ nhíu mày, híp mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Trọng: “Ông biết hậu quả khi từ chối tôi là gì không?”
Sau khi anh ta dứt lời, hai hộ vệ phía sau anh ta cũng bước lên một bước.
Hai hộ vệ đều phóng khí thế ra.
Ngay sau đó, cả Võ Tông bị hai áp lực khủng khiếp bao trùm.
“Ầm ầm ầm!”
Mấy cao thủ Võ Tông thực lực thấp không chịu nổi áp lực này, lập tức nặng nề quỳ xuống đất.
Không phải do họ muốn quỳ, mà vì áp lực quá lớn, họ không sao chịu nổi.
Ngay cả Đỗ Trọng cũng cảm nhận được áp lực khổng lồ.
Tề Anh Vệ lạnh lùng nói: “Tôi cho ông mười giây, cho tôi câu trả lời khẳng định, bằng không, chết!”
Anh ta vô cùng hống hách, hoàn toàn không coi Đỗ Trọng ra gì.
Tề Anh Tuyết cười híp mắt, bắt đầu đếm ngược: “Mười, chín, tám...”
“Tề Anh Vệ, cậu quá đáng rồi đấy!”
Đúng lúc này, một giọng nói tức giận bỗng vang lên.
Một đoàn người đi tới.
“Liễu Như Yên!”
Tề Anh Tuyết ngừng đếm ngược, nhíu mày, nhìn về phía Liễu Như Yên với vẻ không vui: “Sao thế? Cô định nhúng mũi vào à?”
Doãn Thiên Kiều tức giận nói: “Thế nào là chị Liễu nhúng mũi vào? Rõ ràng các người mới đang làm thế, tông chủ Đỗ đã đồng ý sẽ cân nhắc cho chúng tôi tiến vào Bắc Vực rồi”.
“Ha ha!”
Tề Anh Tuyết cười lạnh: “Cô cũng đã nói tông chủ Đỗ đồng ý sẽ cân nhắc cho các người tiến vào Bắc Vực, thế thì liên quan gì tới chúng tôi chứ?”
“Chúng tôi muốn cả Võ Tông, hơn nữa, chẳng phải tông chủ Đỗ vẫn chưa đồng ý cho các người tiến vào à? Nếu đã vậy, Bắc Vực này vẫn chưa có chủ, các người lấy tư cách gì để ăn nói bậy bạ ở đây?”
Thái độ của cô ta vô cùng hống hách, nói thẳng luôn Bắc Vực vẫn chưa có chủ.
Doãn Thiên Kiều đang định nói gì đó thì bị Liễu Như Yên ngắt lời: “Không cần nhiều lời với cô ta!”
Cô ta nói rồi nhìn về phía Tề Anh Vệ, lạnh lùng nói: “Tề Anh Vệ, cho dù các người để mắt đến Võ Tông thì cũng không được, chuyện gì cũng phải có trước sau, nếu các người muốn tông chủ Đỗ nghe lệnh, ít nhất phải chờ tông chủ Đỗ trả lời chúng tôi đã, nếu tông chủ Đỗ từ chối, chúng tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của Võ Tông nữa”.
“Nhưng trước lúc đó, đừng ai hòng động vào Võ Tông!”
Tề Anh Vệ híp mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Như Yên, không nói năng gì.
Còn Tề Anh Tuyết thì nổi giận: “Liễu Như Yên, cô là cái thá gì? Dám tranh địa bàn với anh tôi à?”
Trong mắt Liễu Như Yên lập tức lóe lên sát khí mãnh liệt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tề Anh Tuyết.
Trong lúc nhất thời, Tề Anh Tuyết cảm thấy lạnh thấu xương, như đang bị một con rắn độc để mắt đến, cơ thể cô ta cũng cứng đờ.
“Hừ!”
Đúng lúc này, Tề Anh Vệ hừ lạnh, lúc này Tề Anh Tuyết mới thấy dễ chịu hơn.
Khi nhìn về phía Liễu Như Yên, trong mắt cô ta đã có thêm vẻ kiêng dè mãnh liệt.
Tuy cô ta đứng thứ chín trên bảng thiên tài, nhưng Liễu Như Yên lại xếp thứ ba, gần với Tề Anh Vệ.
Quan trọng là lâu lắm rồi họ không giao chiến, giờ hai người đều đã rất gần với Thiên Cảnh, nếu họ đánh một trận thật, vẫn chưa biết ai thắng ai thua.
“Liễu Như Yên, nếu cô dám nhúng tay vào, tôi cam đoan cô sẽ hối hận!”
Tề Anh Vệ chợt nói, sau đó nhìn về phía Đỗ Trọng, lạnh lùng nói: “Mười giây đã hết, giờ cho tôi biết câu trả lời của ông đi”.
Chương 2084: Các người chán sống rồi
Sắc mặt Đỗ Trọng khó coi tới cực điểm, thái độ hùng hổ của Tề Anh Vệ khiến ông ta cảm thấy bất lực.
Ông ta có thực lực giết Tề Anh Vệ, nhưng phía sau Tề Anh Vệ còn có hai hộ vệ có lẽ đã đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm, có khi ông ta còn chưa ra tay thì đã bị hai hộ vệ của đối phương giết.
Liễu Như Yên vội bước lên một bước, lạnh lùng nhìn về phía Tề Anh Vệ: “Tề Anh Vệ, cậu quá đáng rồi đấy!”
Đây là lần thứ hai cô ta nói với Tề Anh Vệ câu này, điều đó đủ để cho thấy sự tức giận của cô ta.
Hạ Quân, Dịch Phi Dương và Doãn Thiên Kiều cũng đứng sau Liễu Như Yên với vẻ kiên định, năm hộ vệ Thiên Cảnh Nhất Phẩm cũng đi theo họ.
Trong không khí tràn ngập áp lực nặng nề, khiến người ta không sao thở nổi.
Tề Anh Vệ ngạo nghễ nhìn về phía Liễu Như Yên: “Liễu Như Yên, cô nghĩ chỉ với đám người bên phe cô thì sẽ ngăn được tôi à?”
Liễu Như Yên lạnh lùng nói: “Tôi vẫn giữ nguyên câu nói trước đó, trong vòng ba tiếng mà tôi và tông chủ Đỗ đã giao hẹn, đừng ai hòng động đến Võ Tông, trừ khi... tôi chết!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ngờ Liễu Như Yên lại có thái độ mạnh mẽ như thế vì Võ Tông.
Tuy Tề Anh Vệ dẫn theo hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm, nhưng số hộ vệ bên phe Liễu Như Yên cũng không ít, có năm người, tuy không ai đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm, nhưng cũng có ba cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong.
Nếu đánh nhau sống còn thật, cho dù phe Liễu Như Yên thua, nhưng bên Tề Anh Vệ cũng không thoải mái gì.
Trong mắt Tề Anh Vệ lóe lên sát khí đáng sợ, anh ta nhìn chằm chằm vào Liễu Như Yên.
Ba người Hạ Quân đều không dám thở mạnh, tuy họ là thanh niên cùng thế hệ, nhưng trong số họ, chắc chắn Tề Anh Vệ sẽ có địa vị cao nhất.
Tề Anh Tuyết lạnh lùng nhìn Liễu Như Yên: “Liễu Như Yên, cô còn ngông cuồng hơn tôi nghĩ nhiều!”
Liễu Như Yên không buồn nhìn Tề Anh Tuyết, đối với cô ta, Tề Anh Tuyết không có tư cách để cô ta nhìn.
Từng giây từng phút trôi đi, hai bên đều không ra tay, nhưng mùi thuốc súng vô cùng nồng nặc, trận chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
Một khi họ chiến đấu, đó sẽ là trận chiến giữa cao thủ Thiên Cảnh.
Đúng lúc này, Đỗ Trọng bỗng nhìn về phía Liễu Như Yên: “Cô Liễu, rất cảm ơn sự trượng nghĩa của cô, tôi vốn đang do dự xem có nên đồng ý để cô tiến vào Bắc Vực không, giờ xem ra không nhất thiết phải lo lắng nhiều như thế”.
“Cho dù hôm nay tôi từ chối cô Liễu, mai vẫn sẽ có cô Liễu thứ hai, nhưng ai có thể cam đoan cô Liễu tiếp theo sẽ trượng nghĩa như cô chứ?”
“Tôi đã nghĩ kỹ, tôi sẽ đồng ý để cô Liễu và bạn cô tiến vào Bắc Vực”.
Ầm!
Nghe thấy thế, mọi người đều kinh hãi!
Người của Võ Tông đều sững sờ, trong mắt họ, Võ Tông chính là chúa tể Bắc Vực, có lẽ quyết định của Đỗ Trọng sẽ khiến Võ Tông hoàn toàn mất đi địa vị chúa tể ở Bắc Vực.
Đám người Liễu Như Yên cũng hơi bất ngờ, hình như không nghĩ Đỗ Trọng sẽ đồng ý cho họ tiến vào dưới tình huống này.
Trái với đám người đám người Liễu Như Yên, sắc mặt của Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết vô cùng u ám.
Nhất là Tề Anh Vệ, anh ta nhìn chằm chằm vào Đỗ Trọng bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói: “Ông già, ông biết hậu quả khi từ chối tôi là gì không?”
Đỗ Trọng không hề sợ hãi, lạnh lùng nói: “Tôi dám trả lời cô Liễu trong tình huống này, tức là đã sẵn sàng đối mặt hết rồi”.
“Nhưng tôi vẫn khuyên cậu Tề nên dẫn người rời đi thì hơn, nơi này là Võ Tông, không chào đón cậu”.
Ông ta có thể chọn giữ im lặng tiếp, vì Liễu Như Yên đã ra mặt, thái độ cũng vô cùng kiên quyết, trước khi Đỗ Trọng trả lời, cô ta sẽ bảo vệ Võ Tông.
Nhưng Đỗ Trọng vẫn đưa ra câu trả lời vào lúc này, sau khi trả lời xong, chắc chắn ông ta sẽ làm mích lòng Tề Anh Vệ.
Trong tình huống bây giờ, rõ ràng Tề Anh Vệ đang chiếm ưu thế rất lớn.
Nhưng ông ta vẫn chọn Liễu Như Yên, điều này đã cho thấy sự quyết đoán của ông ta.
Ầm!
Ngay sau đó, khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người Tề Anh Vệ.
Vào giờ phút này, mọi người đều biến sắc, vì khí thế mà Tề Anh Vệ phóng ra không hề giống cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, mà giống khí thế của cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ hàng thật giá thật.
Đương nhiên, anh ta vẫn chưa bước vào Thiên Cảnh.
“Ông già, ông biết cách đây không lâu, tôi vừa giết một cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ chứ? Có phải ông nghĩ sau khi được Liễu Như Yên giúp, ông sẽ có tư cách đối đầu với tôi không?”
Tề Anh Vệ ngạo nghễ nhìn về phía Đỗ Trọng, sau khi dứt lời, anh ta lại nhìn sang Liễu Như Yên, lạnh lùng nói: “Liễu Như Yên, nếu vẫn muốn đột phá Thiên Cảnh, tôi khuyên cô, tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện của tôi, bằng không, chắc chắn cô sẽ hối hận!”
“Ầm!”
Sau khi nói xong, anh ta lập tức lao tới chỗ Đỗ Trọng.
Một thanh trường kiếm linh khí xuất hiện trong tay anh ta.
Anh ta chém thẳng về phía Đỗ Trọng.
Không ai ngờ Tề Anh Vệ lại hùng hổ như thế, Đỗ Trọng đã từ chối anh ta, đồng thời đồng ý để Liễu Như Yên tiến vào Bắc Vực, không ngờ Tề Anh Vệ vẫn định ra tay.
Liễu Như Yên lập tức biến sắc, đang định ra tay giúp thì nghe thấy Tề Anh Tuyết lạnh lùng nói: “Liễu Như Yên, nếu các người dám ra tay, hộ vệ nhà họ Tề chúng tôi cũng sẽ ra tay đấy”.
Rõ ràng Tề Anh Vệ định dùng thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong để giết Đỗ Trọng đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Nghe thấy Tề Anh Tuyết nói thế, Liễu Như Yên ngừng tay.
Cô ta biết rõ, một khi hộ vệ nhà họ Tề ra tay, chắc chắn họ sẽ không chiếm được lợi ích gì.
Có lẽ để Tề Anh Vệ đánh với Đỗ Trọng mới là lựa chọn tốt nhất.
Thấy Tề Anh Vệ dám ra tay với mình, Đỗ Trọng lập tức sầm mặt, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
“Đã vậy, tôi sẽ theo tới cùng!”
Đỗ Trọng quát lớn, cùng lúc đó, áp lực mạnh mẽ cũng bùng nổ từ người ông ta.
“Đỡ một nhát kiếm từ tôi trước đi!”
Tề Anh Vệ quát lớn, kiếm linh khí trong tay cũng chém tới.
Rõ ràng thanh kiếm này là linh khí cấp cao, trong kiếm chứa đựng khí thế vô cùng khủng khiếp, có thể khiến người khác khiếp sợ.
Nhưng dù sao đối thủ của anh ta cũng là Đỗ Trọng đã bước vào Thiên Cảnh, sao có thể dễ dàng bị thương đây?
Đỗ Trọng hơi nhích chân né kiếm, trong khoảnh khắc tránh né, ông ta bỗng giậm mạnh chân, đổi hướng, tung chưởng về phía ngực Tề Anh Vệ.
“Ầm!”
Đám người chỉ nghe thấy tiếng va chạm nặng nề, ngay sau đó, Tề Anh Vệ bay thẳng ra xa như diều đứt dây.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sững sờ.
Không ngờ Đỗ Trọng lại ra tay thật, còn đánh bay Tề Anh Vệ ra xa bằng một chưởng.
Tề Anh Vệ đã dám ra tay với Đỗ Trọng, tức là anh ta có thực lực giết cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, nhưng bây giờ, anh ta vẫn bị Đỗ Trọng đánh bay.
Bởi vậy có thể thấy, sức chiến đấu của Đỗ Trọng đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ sẽ mạnh đến mức nào?
“Anh!”
Tề Anh Tuyết hét lớn, lao tới chỗ Tề Anh Vệ.
Khóe miệng Tề Anh Vệ rỉ máu, nhìn chằm chằm vào Đỗ Trọng, nghiến răng nghiến lợi: “Giết ông ta cho tôi!”
Sau tiếng ra lệnh của anh ta, hai hộ vệ Thiên Cảnh Nhị Phẩm nhà họ Tề cùng lao tới chỗ Đỗ Trọng.
“Ra tay đi!”
Liễu Như Yên cũng lập tức ra lệnh.
Năm cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm cũng bước lên, chắn trước Đỗ Trọng.
“Liễu Như Yên!”
Tề Anh Vệ quát.
Chương 2085: Trận chiến giữa Thiên Cảnh
Tề Anh Tuyết cũng nhìn chằm chằm vào Liễu Như Yên: “Liễu Như Yên, cô chán sống rồi, dám khiêu khích anh tôi, các người sẽ chết rất thê thảm đấy!”
Liễu Như Yên sầm mặt, lạnh lùng nói: “Tông chủ Đỗ đã đồng ý cho chúng tôi tiến vào Bắc Vực, nếu vậy, từ giờ trở đi, chúng tôi cũng là người Bắc Vực, các người sắp ra tay với tông chủ Võ Tông ở Bắc Vực, chẳng lẽ còn bắt tôi khoanh tay đứng nhìn chắc?”
“Tề Anh Vệ, nếu giờ cậu rời đi thì vẫn giữ được thể diện đấy”.
Tề Anh Vệ bỗng mỉm cười, nhưng giọng cười của anh ta khiến người ta sợ hãi, sau khi cười chán, anh ta lau vết máu ở khóe miệng, nhìn chằm chằm vào Liễu Như Yên: “Liễu Như Yên, cô nghĩ chỉ với mấy người bên cô là có thể chống lại tôi thật à?”
Liễu Như Yên thoáng sửng sốt, đến lúc này rồi, Tề Anh Vệ nói thế là ý gì đây?
Cô ta nhanh chóng cảm nhận được sự khác thường.
Sau thoáng chốc, bảy cao thủ áo đen với khí thế mạnh mẽ bỗng xuất hiện ở Võ Tông.
Điều khiến cô ta khiếp sợ chính là bảy người áo đen này đều đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
“Tôi vốn không định vận dụng chút vốn liếng này của mình, nhưng bây giờ thì bắt buộc phải dùng”.
Tề Anh Vệ lạnh lùng nhìn về phía Liễu Như Yên: “Sau hôm nay, trên bảng thiên tài không còn tên cô nữa!”
Sắc mặt Liễu Như Yên khó coi tới cực điểm.
Hai hộ vệ Thiên Cảnh Nhị Phẩm, giờ lại có thêm bảy hộ vệ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, ngay cả khi ở Hạ Giới giới Cổ Võ, đội ngũ kiểu này vẫn rất mạnh.
Nhưng bây giờ, Tề Anh Vệ lại dùng nó để đối phó với thế lực thế tục.
“Chị Liễu, giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Đám người Hạ Quân đều có vẻ sợ hãi, nếu Tề Anh Vệ định trừ khử Liễu Như Yên thật, chắc chắn anh ta cũng sẽ thẳng tay xử lý họ, thậm chí giết họ luôn.
Liễu Như Yên cắn chặt môi, sau khi thoáng im lặng, cô ta nói: “Các cô cậu rời khỏi Võ Tông đi!”
“Sao cơ ạ?”
Đám người Hạ Quân đều biến sắc.
Liễu Như Yên nói: “Chuyện này không liên quan đến các cô cậu, nếu tôi đã quyết định phải tiến vào Bắc Vực, tông chủ Đỗ cũng đồng ý cho tôi làm thế, vậy tôi phải cùng sống chết với Võ Tông!”
“Còn các cô cậu thì không nhất thiết phải dính vào vũng nước đục này!”
Nghe thấy Liễu Như Yên nói thế, ba người Hạ Quân đều biến sắc.
Hạ Quân lập tức nói lớn: “Chị Liễu, chị có ý gì đây?”
Dịch Phi Dương cũng vội nói: “Em biết chị đã quyết tâm bảo vệ Võ Tông, lại lo sẽ liên lụy chúng em nên mới bảo chúng em rời đi”.
Doãn Thiên Kiều ấm ức nhìn Liễu Như Yên: “Chị Liễu, trong lòng em, chị không khác gì chị ruột, giờ chị định một mình đối mặt với nguy hiểm, lại bảo chúng em rời đi, em không đồng ý!”
Nghe thấy ba người nói thế, Liễu Như Yên có vẻ cảm kích, nhưng cô ta sắp phải đối phó với Tề Anh Vệ - người đến từ gia tộc hàng đầu cùng cấp bậc với nhà họ Liễu.
Tuy gia tộc của ba người Hạ Quân cũng rất mạnh, nhưng vẫn kém nhà họ Tề và nhà họ Liễu một khoảng.
Huống hồ, Liễu Như Uyên và Tề Anh Vệ đều là thiên tài hàng đầu trong thế hệ trẻ ở mỗi gia tộc, vốn được gia tộc coi trọng, còn đám người Hạ Quân, tuy thiên phú cũng vô cùng xuất sắc, nhưng đều không phải người mạnh nhất ở gia tộc mình.
Trong tình huống này, nếu kéo họ vào thì chỉ mang lại nguy hiểm cực lớn cho họ thôi.
“Câm miệng!”
Thấy ba người vẫn định nói gì đó, Liễu Như Yên lập tức nhíu mày, quát lớn, lạnh lùng nói: “Nếu tôi đã bảo các cô cậu không nên nhúng tay thì cũng không cần nhúng tay vào, bằng không, đừng trách tôi không khách sáo!”
Mắt ba người Hạ Quân đỏ hoe, họ siết chặt nắm tay, đương nhiên họ hiểu rõ, Liễu Như Yên cũng không định quát họ thật, mà cô ta đang không muốn liên lụy họ.
Tề Anh Vệ là yêu nghiệt hàng đầu trong thế hệ trẻ ở Hạ Giới giới Cổ Võ bây giờ, nhà họ Tề cũng có địa vị cực cao, đây không phải người mà đám người Hạ Quân có thể đắc tội.
Tề Anh Vệ khinh thường nhìn họ, lạnh lùng nói: “Liễu Như Yên, cô định đối đầu với tôi thật à?”
Bên cạnh anh ta, trừ hai hộ vệ Thiên Cảnh Nhị Phẩm ra, còn có bảy cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ do anh ta âm thầm nâng đỡ.
Liễu Như Yên không thể đối phó nổi đội ngũ này.
Liễu Như Yên cũng vô cùng lo lắng, thật ra cô ta đang đánh cược rằng Đỗ Trọng vẫn còn sự chuẩn bị, cược Đỗ Trọng sẽ triệu hồi dấu ấn của thần ở Võ Tông vào lúc nguy cấp, cũng đặt cược vào thanh niên có linh hồn Ma Thần đứng sau Đỗ Trọng.
Sau khi thấy bảy cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ xuất hiện bên Tề Anh Vệ, sắc mặt Đỗ Trọng đã nghiêm nghị đến cực điểm.
Tuy ông ta rất tin vào Dương Thanh, nhưng bây giờ, ông ta cũng không khỏi lo cho Võ Tông.
Cho dù Dương Thanh tới, anh sẽ đối phó được với đội hình mạnh mẽ bên Tề Anh Vệ à?
Có thể nói ông ta cũng đang đánh cược, ông ta đặt cược hết mọi thứ vào Dương Thanh, một khi thua thì sẽ mất cả Bắc Vực, thậm chí là cả mạng sống.
Liễu Như Yên nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Tề Anh Vệ, lạnh lùng nói: “Tề Anh Vệ, đừng nhiều lời nữa, hôm nay tôi đã nói rõ rồi, Võ Tông là đồng minh của Liễu Như Yên tôi, ai dám nhòm ngó Bắc Vực thì tức là đang đối đầu với tôi”.
Tề Anh Vệ hơi kinh ngạc, anh ta nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, anh ta đã tung át chủ bài ra, tại sao Liễu Như Yên vẫn dám cứng đầu như thế chứ?
Chỉ nhờ năm cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm bên Liễu Như Yên à?
Về phần Võ Tông, trừ Đỗ Trọng ra, Tề Anh Vệ hoàn toàn không thèm nhìn đến người khác.
Nhưng sự thật cũng là như thế, bên anh ta toàn cao thủ Thiên Cảnh, trừ Đỗ Trọng, người mạnh nhất ở Võ Tông mới đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, anh ta có thể giết họ dễ dàng.
“Nếu vậy thì đừng trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc!”
Tề Anh Vệ híp mắt, nói bằng giọng đằng đằng sát khí, sau đó ra lệnh: “Ra tay đi!”
Ầm!
Khí thế Thiên Cảnh khủng khiếp lập tức bao trùm cả Võ Tông.
Hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm và bảy cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ bên cạnh Tề Anh Vệ đều lao tới chỗ Võ Tông.
Còn Tề Anh Vệ thì xông về phía Liễu Như Yên.
Trận chiến lập tức bùng nổ!
Bên Liễu Như Yên chỉ có năm hộ vệ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, trong đó, ba người có thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong, còn hai người kia thì có thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ.
Gần như trong chớp mắt, cao thủ của hai bên đã lao vào nhau.
Liễu Như Yên và Tề Anh Vệ cũng giao chiến.
Hai người vốn là cao thủ mạnh nhất dưới Thiên Cảnh, có thể đột phá Thiên Cảnh bất cứ lúc nào, hơn nữa vì đến từ gia tộc hàng đầu nên họ đều sở hữu rất nhiều thủ đoạn, sau khi dốc toàn lực, họ có thể sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Ngay khi trận chiến bùng nổ, Đỗ Trọng cũng không chần chừ, lập tức quát lớn: “Tất cả mọi người của Võ Tông tránh xa nghìn mét đi!”
Cao thủ dưới Thiên Cảnh rất khó chịu được trận chiến có cấp bậc Thiên Cảnh này.
Sau khi ra lệnh, Đỗ Trọng cũng lao về phía cao thủ nhà họ Tề.