Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2060: Anh em của con
Lệ Trần vẫn chưa nhận ra sự khác thường của Mã Siêu, mãi đến khi Mã Siêu lao tới chỗ lão, lão mới phản ứng lại. Sát khí khủng khiếp bao trùm lấy lão, khiến Lệ Trần sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.
“Coi chừng!”
Dương Thanh hét lớn, hơi nhích chân, lao về phía Mã Siêu với tốc độ nhanh như chớp, lập tức chắn trước Lệ Trần.
Lúc này, Mã Siêu cũng lao đến, anh ta đấm mạnh về phía Dương Thanh.
“Vô Hình Thuẫn!”
Dương Thanh hét lớn, Vô Hình Thuẫn khổng lồ lập tức chắn trước mặt anh.
Nhưng chỉ mình Vô Hình Thuẫn thì không ngăn nổi đòn tấn công hung hãn của Mã Siêu.
Dương Thanh vận hành Chiến Thần Quyết đến cực hạn, kích hoạt cả huyết mạch cuồng hóa, cũng phóng hết các loại lĩnh vực ra.
Có thể nói anh đã phát huy hết thực lực của mình.
“Ầm!”
Ngay sau đó, nắm đấm của Mã Siêu giáng mạnh xuống, Vô Hình Thuẫn lập tức tan biến, sức mạnh cuồng bạo giáng lên đôi tay đang bắt chéo nhau của Dương Thanh.
Dương Thanh lùi nhanh ra sau.
Lệ Trần đang ở phía sau anh cũng bị sức mạnh khi Dương Thanh lùi lại hất bay ra xa.
“A!”
Thấy Dương Thanh ngăn được sức mạnh khủng khiếp đó, Mã Siêu như bị chọc giận, anh ta tức giận gào lên rồi xông tới chỗ Dương Thanh đang lùi lại.
Dương Thanh cắn chặt răng, không dám khinh thường.
Anh hiểu rõ lúc này Mã Siêu đã mất hết lý trí, ai cũng bị anh ta coi là kẻ địch.
“Ầm ầm ầm!”
Mã Siêu liên tục tấn công, Dương Thanh không thể ra tay với anh em của mình, chỉ có thể phòng ngự bằng cơ thể mạnh mẽ.
Anh liên tục lùi lại.
May mà trước đó Ma Thần đã dẫn anh đến vùng đất mai táng thần, ở đó, huyết mạch của ba cao thủ hàng đầu thời viễn cổ là Ma Thần viễn cổ, Nhân Vương và Thần Nữ đã dung hợp, tiến hành cải tạo cơ thể anh.
Bây giờ cơ thể anh đã rất mạnh, có thể sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong.
Bằng không, anh sẽ không ngăn nổi những đợt tấn công điên cuồng của Mã Siêu thật mất.
Cả đám cao thủ đều nhìn mà sững sờ, những cao thủ không biết Mã Siêu đều vô cùng kinh hãi, chỉ mình Dương Thanh đã khiến họ cảm thấy khó tin lắm rồi, giờ lại xuất hiện thêm một thanh niên trẻ hơn, mạnh hơn cả Dương Thanh.
“Tất cả mọi người lập tức rời khỏi Ma Tông!”
Lệ Trần bò dậy, lau vết máu ở khóe miệng, nhìn thoáng qua Mã Siêu rồi lập tức quát lớn.
Người khác không biết cơ thể Mã Siêu đã xảy ra chuyện gì, nhưng lão thì biết rõ.
Vì Mã Siêu trở nên như vậy là do đã chọn con đường mà Lệ Trần đưa ra.
Nghe thấy Lệ Trần nói thế, đám người mới hoàn hồn, vội rời khỏi Ma Tông.
Thực lực của Dương Thanh và Mã Siêu có thể sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm, đó không phải người mà những cao thủ dưới Thiên Cảnh như họ có tư cách chống lại.
Bách Lý Kinh Vân và Lệ Trần đứng cạnh nhau, trên mặt Bách Lý Kinh Vân tràn ngập vẻ kinh hãi, ông ta nhìn về phía Lệ Trần: “Rốt cuộc Mã Siêu đã gặp phải chuyện gì? Tại sao cậu ta lại nhận được sức mạnh lớn như thế? Tôi có cảm giác sức mạnh trong người cậu ta cũng không thuộc về cậu ta!”
Lệ Trần chăm chú nhìn Bách Lý Kinh Vân, trầm giọng nói: “Cậu không nên hỏi nhiều thì hơn”.
Tình trạng của Mã Siêu liên quan đến một bí mật có ảnh hưởng rất lớn, một khi người ngoài biết, chắc chắn Mã Siêu sẽ gặp nguy hiểm.
Bách Lý Kinh Vân không hỏi gì nữa, chỉ nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào hai người đang giao chiến.
Bách Lý Kinh Vân không nhịn được mà khen: “Không ngờ ở thế tục thiếu thốn linh khí lại có hai cao thủ Thiên Cảnh mạnh như vậy, với thiên phú của họ, cho dù là ở Trung Giới giới Cổ Võ thì cũng là thiên tài hàng đầu”.
Lệ Trần không quan tâm đến Bách Lý Kinh Vân, lúc này lão đang vô cùng lo lắng, tình trạng của Mã Siêu bây giờ rất không ổn, rõ ràng chuyện kia chưa thành công, một khi thất bại, chắc chắn Mã Siêu sẽ phải đối mặt với cái chết.
Dương Thanh chỉ ngăn cản chứ không ra tay với Mã Siêu.
Càng đánh, anh càng kinh hãi.
Trên người Mã Siêu tản ra khí thế vô cùng đáng sợ, ẩn chứa hơi nóng khủng khiếp, dường như nhiệt độ ở Ma Tông cũng tăng mấy độ vì hơi nóng từ người Mã Siêu.
Nhưng khi nghĩ đến con đường do Mã Siêu lựa chọn mà Lệ Trần đã nói cho anh biết trên đường quay về, anh lại thấy bình thường trở lại.
“Nếu tiếp tục, chắc chắn Dương Thanh sẽ chết!”
Bách Lý Kinh Vân đang quan sát trận chiến không nhịn được mà nói: “Phải nghĩ cách ngăn cản Mã Siêu, rõ ràng cậu ta đã hoàn toàn mất lý trí, hơn nữa sức chiến đấu lại mạnh kinh người, nếu tiếp tục, cho dù Dương Thanh không chết thì cũng sẽ bị thương nặng, thậm chí còn ảnh hưởng tới nền tảng võ thuật nữa”.
Bách Lý Kinh Vân vô cùng tán thưởng Dương Thanh, đương nhiên sẽ không hy vọng Dương Thanh mất đi võ thuật trong trận chiến này.
Lệ Trần lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Không có cách nào để ngăn cản Mã Siêu đâu, giờ chỉ mình thằng bé có thể cứu nó thôi”.
Bách Lý Kinh Vân kinh ngạc nhìn Lệ Trần, thấy Lệ Trần không muốn nhiều lời thì không hỏi nữa.
Dương Thanh nói lớn: “Mã Siêu, cố chịu đi! Cậu phải kiên trì! Hãy nghĩ đến vợ cậu, con cậu, nghĩ đến người mẹ vẫn đang bị nhốt ở gia tộc Bách Lý của cậu, nếu cậu chết, họ phải làm thế nào? Cố chịu cho tôi!”
Lời anh nói như một làn sóng năng lượng, ập đến chỗ Mã Siêu.
“A!”
Mã Siêu bỗng ngửa mặt gào lên, như muốn trút khí thế tăng vọt trong người ra ngoài.
Cơ bắp anh ta phồng lên, trên cánh tay vạm vỡ nổi đầy gân xanh.
Vì không chịu nổi sức mạnh khổng lồ này, một số chỗ trên người anh ta còn nứt toác ra.
Khắp người anh ta toàn vết thương khiến người khác nhìn mà giật mình.
Đôi mắt đen kịt của Mã Siêu bỗng bình thường hơn một chút, nét mặt anh ta méo mó vì đau đớn, anh ta nhìn Dương Thanh, cắn răng: “Anh... anh Thanh, nếu em... em chết, xin anh... hãy bảo vệ họ”.
Nhìn dáng vẻ vô cùng thê thảm của Mã Siêu, Dương Thanh hết sức đau khổ, anh tức giận quát: “Cậu là chồng! Là cha! Cũng là anh em của tôi nữa! Người thân của cậu phải do cậu bảo vệ! Cố chịu cho tôi! Cắn răng chịu tiếp! Cậu là anh em của Dương Thanh tôi, nếu ngay cả chút đau đớn ấy mà cậu cũng không chịu nổi thì có tư cách gì để làm anh em với tôi? Chẳng phải cậu đã nói sẽ dùng mọi cách để bắt kịp tôi à? Nếu không vượt qua nổi thử thách này, sao cậu bắt kịp tôi được chứ?”
Dương Thanh biết câu Mã Siêu vừa nói chính là lời trăng trối, anh cũng hiểu Mã Siêu sắp không chịu nổi rồi.
Quả nhiên, Dương Thanh vừa dứt lời, cảm xúc trong mắt Mã Siêu lại biến mất, ánh mắt anh ta trở nên lạnh lẽo, anh ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, hơi nhích chân, bắt đầu tấn công.
Lệ Trần siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào Mã Siêu, lão rất hy vọng Mã Siêu sẽ vượt qua, nhưng với tư cách là người đưa ra con đường này, lão hiểu một khi lựa chọn con đường này, hậu quả khi thất bại sẽ nghiêm trọng đến mức nào.
“Ầm!”
Sức mạnh khổng lồ hơn nữa bỗng bùng nổ từ người Mã Siêu.
Thực lực của anh ta vốn đã tăng vọt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, lần này thực lực của anh ta lập tức đạt tới Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ.
“Thất bại rồi!”
Lệ Trần đờ đẫn, nước mắt chảy xuống từ đôi mắt đục ngầu.
“Ầm!”
Mã Siêu bỗng đấm mạnh vào ngực Dương Thanh.
Lần này Dương Thanh không ngăn cản nổi nữa, anh hộc máu, bay ra xa như diều đứt dây.
Nhưng anh còn chưa rơi xuống đất, Mã Siêu đã lao tới chỗ anh tiếp.
“Không ổn, Mã Siêu định giết Dương Thanh!”
Người Lệ Trần đầm đìa mồ hôi lạnh, lão hét lớn: “Mã Siêu, ngừng tay! Đây là anh em vào sinh ra tử của con đấy!”
“Coi chừng!”
Dương Thanh hét lớn, hơi nhích chân, lao về phía Mã Siêu với tốc độ nhanh như chớp, lập tức chắn trước Lệ Trần.
Lúc này, Mã Siêu cũng lao đến, anh ta đấm mạnh về phía Dương Thanh.
“Vô Hình Thuẫn!”
Dương Thanh hét lớn, Vô Hình Thuẫn khổng lồ lập tức chắn trước mặt anh.
Nhưng chỉ mình Vô Hình Thuẫn thì không ngăn nổi đòn tấn công hung hãn của Mã Siêu.
Dương Thanh vận hành Chiến Thần Quyết đến cực hạn, kích hoạt cả huyết mạch cuồng hóa, cũng phóng hết các loại lĩnh vực ra.
Có thể nói anh đã phát huy hết thực lực của mình.
“Ầm!”
Ngay sau đó, nắm đấm của Mã Siêu giáng mạnh xuống, Vô Hình Thuẫn lập tức tan biến, sức mạnh cuồng bạo giáng lên đôi tay đang bắt chéo nhau của Dương Thanh.
Dương Thanh lùi nhanh ra sau.
Lệ Trần đang ở phía sau anh cũng bị sức mạnh khi Dương Thanh lùi lại hất bay ra xa.
“A!”
Thấy Dương Thanh ngăn được sức mạnh khủng khiếp đó, Mã Siêu như bị chọc giận, anh ta tức giận gào lên rồi xông tới chỗ Dương Thanh đang lùi lại.
Dương Thanh cắn chặt răng, không dám khinh thường.
Anh hiểu rõ lúc này Mã Siêu đã mất hết lý trí, ai cũng bị anh ta coi là kẻ địch.
“Ầm ầm ầm!”
Mã Siêu liên tục tấn công, Dương Thanh không thể ra tay với anh em của mình, chỉ có thể phòng ngự bằng cơ thể mạnh mẽ.
Anh liên tục lùi lại.
May mà trước đó Ma Thần đã dẫn anh đến vùng đất mai táng thần, ở đó, huyết mạch của ba cao thủ hàng đầu thời viễn cổ là Ma Thần viễn cổ, Nhân Vương và Thần Nữ đã dung hợp, tiến hành cải tạo cơ thể anh.
Bây giờ cơ thể anh đã rất mạnh, có thể sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong.
Bằng không, anh sẽ không ngăn nổi những đợt tấn công điên cuồng của Mã Siêu thật mất.
Cả đám cao thủ đều nhìn mà sững sờ, những cao thủ không biết Mã Siêu đều vô cùng kinh hãi, chỉ mình Dương Thanh đã khiến họ cảm thấy khó tin lắm rồi, giờ lại xuất hiện thêm một thanh niên trẻ hơn, mạnh hơn cả Dương Thanh.
“Tất cả mọi người lập tức rời khỏi Ma Tông!”
Lệ Trần bò dậy, lau vết máu ở khóe miệng, nhìn thoáng qua Mã Siêu rồi lập tức quát lớn.
Người khác không biết cơ thể Mã Siêu đã xảy ra chuyện gì, nhưng lão thì biết rõ.
Vì Mã Siêu trở nên như vậy là do đã chọn con đường mà Lệ Trần đưa ra.
Nghe thấy Lệ Trần nói thế, đám người mới hoàn hồn, vội rời khỏi Ma Tông.
Thực lực của Dương Thanh và Mã Siêu có thể sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm, đó không phải người mà những cao thủ dưới Thiên Cảnh như họ có tư cách chống lại.
Bách Lý Kinh Vân và Lệ Trần đứng cạnh nhau, trên mặt Bách Lý Kinh Vân tràn ngập vẻ kinh hãi, ông ta nhìn về phía Lệ Trần: “Rốt cuộc Mã Siêu đã gặp phải chuyện gì? Tại sao cậu ta lại nhận được sức mạnh lớn như thế? Tôi có cảm giác sức mạnh trong người cậu ta cũng không thuộc về cậu ta!”
Lệ Trần chăm chú nhìn Bách Lý Kinh Vân, trầm giọng nói: “Cậu không nên hỏi nhiều thì hơn”.
Tình trạng của Mã Siêu liên quan đến một bí mật có ảnh hưởng rất lớn, một khi người ngoài biết, chắc chắn Mã Siêu sẽ gặp nguy hiểm.
Bách Lý Kinh Vân không hỏi gì nữa, chỉ nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào hai người đang giao chiến.
Bách Lý Kinh Vân không nhịn được mà khen: “Không ngờ ở thế tục thiếu thốn linh khí lại có hai cao thủ Thiên Cảnh mạnh như vậy, với thiên phú của họ, cho dù là ở Trung Giới giới Cổ Võ thì cũng là thiên tài hàng đầu”.
Lệ Trần không quan tâm đến Bách Lý Kinh Vân, lúc này lão đang vô cùng lo lắng, tình trạng của Mã Siêu bây giờ rất không ổn, rõ ràng chuyện kia chưa thành công, một khi thất bại, chắc chắn Mã Siêu sẽ phải đối mặt với cái chết.
Dương Thanh chỉ ngăn cản chứ không ra tay với Mã Siêu.
Càng đánh, anh càng kinh hãi.
Trên người Mã Siêu tản ra khí thế vô cùng đáng sợ, ẩn chứa hơi nóng khủng khiếp, dường như nhiệt độ ở Ma Tông cũng tăng mấy độ vì hơi nóng từ người Mã Siêu.
Nhưng khi nghĩ đến con đường do Mã Siêu lựa chọn mà Lệ Trần đã nói cho anh biết trên đường quay về, anh lại thấy bình thường trở lại.
“Nếu tiếp tục, chắc chắn Dương Thanh sẽ chết!”
Bách Lý Kinh Vân đang quan sát trận chiến không nhịn được mà nói: “Phải nghĩ cách ngăn cản Mã Siêu, rõ ràng cậu ta đã hoàn toàn mất lý trí, hơn nữa sức chiến đấu lại mạnh kinh người, nếu tiếp tục, cho dù Dương Thanh không chết thì cũng sẽ bị thương nặng, thậm chí còn ảnh hưởng tới nền tảng võ thuật nữa”.
Bách Lý Kinh Vân vô cùng tán thưởng Dương Thanh, đương nhiên sẽ không hy vọng Dương Thanh mất đi võ thuật trong trận chiến này.
Lệ Trần lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Không có cách nào để ngăn cản Mã Siêu đâu, giờ chỉ mình thằng bé có thể cứu nó thôi”.
Bách Lý Kinh Vân kinh ngạc nhìn Lệ Trần, thấy Lệ Trần không muốn nhiều lời thì không hỏi nữa.
Dương Thanh nói lớn: “Mã Siêu, cố chịu đi! Cậu phải kiên trì! Hãy nghĩ đến vợ cậu, con cậu, nghĩ đến người mẹ vẫn đang bị nhốt ở gia tộc Bách Lý của cậu, nếu cậu chết, họ phải làm thế nào? Cố chịu cho tôi!”
Lời anh nói như một làn sóng năng lượng, ập đến chỗ Mã Siêu.
“A!”
Mã Siêu bỗng ngửa mặt gào lên, như muốn trút khí thế tăng vọt trong người ra ngoài.
Cơ bắp anh ta phồng lên, trên cánh tay vạm vỡ nổi đầy gân xanh.
Vì không chịu nổi sức mạnh khổng lồ này, một số chỗ trên người anh ta còn nứt toác ra.
Khắp người anh ta toàn vết thương khiến người khác nhìn mà giật mình.
Đôi mắt đen kịt của Mã Siêu bỗng bình thường hơn một chút, nét mặt anh ta méo mó vì đau đớn, anh ta nhìn Dương Thanh, cắn răng: “Anh... anh Thanh, nếu em... em chết, xin anh... hãy bảo vệ họ”.
Nhìn dáng vẻ vô cùng thê thảm của Mã Siêu, Dương Thanh hết sức đau khổ, anh tức giận quát: “Cậu là chồng! Là cha! Cũng là anh em của tôi nữa! Người thân của cậu phải do cậu bảo vệ! Cố chịu cho tôi! Cắn răng chịu tiếp! Cậu là anh em của Dương Thanh tôi, nếu ngay cả chút đau đớn ấy mà cậu cũng không chịu nổi thì có tư cách gì để làm anh em với tôi? Chẳng phải cậu đã nói sẽ dùng mọi cách để bắt kịp tôi à? Nếu không vượt qua nổi thử thách này, sao cậu bắt kịp tôi được chứ?”
Dương Thanh biết câu Mã Siêu vừa nói chính là lời trăng trối, anh cũng hiểu Mã Siêu sắp không chịu nổi rồi.
Quả nhiên, Dương Thanh vừa dứt lời, cảm xúc trong mắt Mã Siêu lại biến mất, ánh mắt anh ta trở nên lạnh lẽo, anh ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, hơi nhích chân, bắt đầu tấn công.
Lệ Trần siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào Mã Siêu, lão rất hy vọng Mã Siêu sẽ vượt qua, nhưng với tư cách là người đưa ra con đường này, lão hiểu một khi lựa chọn con đường này, hậu quả khi thất bại sẽ nghiêm trọng đến mức nào.
“Ầm!”
Sức mạnh khổng lồ hơn nữa bỗng bùng nổ từ người Mã Siêu.
Thực lực của anh ta vốn đã tăng vọt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, lần này thực lực của anh ta lập tức đạt tới Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ.
“Thất bại rồi!”
Lệ Trần đờ đẫn, nước mắt chảy xuống từ đôi mắt đục ngầu.
“Ầm!”
Mã Siêu bỗng đấm mạnh vào ngực Dương Thanh.
Lần này Dương Thanh không ngăn cản nổi nữa, anh hộc máu, bay ra xa như diều đứt dây.
Nhưng anh còn chưa rơi xuống đất, Mã Siêu đã lao tới chỗ anh tiếp.
“Không ổn, Mã Siêu định giết Dương Thanh!”
Người Lệ Trần đầm đìa mồ hôi lạnh, lão hét lớn: “Mã Siêu, ngừng tay! Đây là anh em vào sinh ra tử của con đấy!”