Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2028: Ly gián thất bại
Nghe thấy Lệ Trần nói thế, Phùng Tiểu Uyển lập tức mừng rỡ, cô ta cứ tưởng hôm nay mình sẽ bị đưa đến thế lực Cổ Võ nào đó ở giới Cổ Võ, không ngờ Dương Thanh lại nhờ người đến đón cô ta.
Sắc mặt Cửu phòng chủ của gia tộc Bách Lý và Khương Chiến của nhà họ Khương đều khó coi tới cực điểm.
Cửu phòng chủ lạnh lùng nói: “Người thế tục mà cũng dám cướp người mà Bách Lý Diệp tôi định đưa đi ư?”
Lệ Trần nhìn về phía Bách Lý Diệp bằng ánh mắt sắc bén, áp lực khổng lồ lập tức giáng xuống, bao trùm lấy Bách Lý Diệp.
Vào giây phút này, Bách Lý Diệp chỉ thấy trên vai như có một ngọn núi lớn, như sắp đè bẹp lão ta.
Rốt cuộc Bách Lý Diệp cũng có vẻ kinh hãi.
“Ông là cao thủ Thiên Cảnh!”
Bách Lý Diệp vô cùng khiếp sợ.
Lệ Trần hừ lạnh: “Tưởng chỉ mình giới Cổ Võ có cao thủ Thiên Cảnh ư? Tôi muốn đưa cô Phùng đi, ông vẫn định cản tôi à?”
Bách Lý Diệp cắn chặt răng: “Chẳng lẽ ông không biết Thủ Hộ Minh có quy định là cao thủ Thiên Cảnh không được ra tay ở thế tục à? Với thực lực của ông, chắc phải biết Thủ Hộ Minh đại diện cho điều gì chứ?”
Lệ Trần cười khẩy: “Thủ Hộ Minh thì sao? Cũng không phải tôi chưa từng đánh với người của Thủ Hộ Minh, được rồi, nói nhảm thế thôi, ông muốn đánh với tôi một trận? Hay chạy về giới Cổ Võ?”
Lão đã cảm nhận được Bách Lý Diệp có thực lực bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, còn Khương Chiến bên cạnh chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thôi.
Chỉ với hai người họ thì đúng là không ngăn được lão.
Sắc mặt Bách Lý Diệp tái nhợt, khi đến Yến Đô, lão ta không ngờ sẽ gặp phải cao thủ Thiên Cảnh, hơn nữa còn là cao thủ Thiên Cảnh của thế tục.
“Ông cũng mới bước vào Thiên Cảnh thôi, cho dù ông là cao thủ Thiên Cảnh thì sao chứ? Cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ của giới Cổ Võ như tôi cũng có thể giết được cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ của thế tục như ông”.
Bách Lý Diệp bỗng tức giận nói, sau khi lão ta dứt lời, khí thế mạnh mẽ bỗng lan ra từ người lão ta, thực lực của lão ta cũng mạnh hơn trước.
Rõ ràng lão ta đã dùng bí pháp để tăng thực lực bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ lên Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Lệ Trần hơi híp mắt, không hổ là cao thủ của giới Cổ Võ, nhất là cao thủ giới Cổ Võ có bí pháp, đúng là khó chơi.
Bách Lý Diệp bỗng nhìn về phía Khương Chiến, lạnh lùng nói: “Cậu và tôi hợp sức với nhau, giết người này trước, về phần cô gái kia, sau khi chúng ta đưa cô ta về giới Cổ Võ thì để chủ của hai gia tộc thương lượng với nhau, sao nào?”
Khương Chiến có vẻ do dự, thực lực của ông ta không bằng Bách Lý Diệp, cũng không bằng Lệ Trần, rất khó giành được Phùng Tiểu Uyển.
Cho dù ông ta hợp sức với Bách Lý Diệp để giết Lệ Trần, Bách Lý Diệp sẽ thật lòng giữ lời hứa, để chủ của hai gia tộc bàn bạc với nhau về Phùng Tiểu Uyển sau khi quay lại giới Cổ Võ ư?
Ông ta không tin Bách Lý Diệp!
Trái lại, nếu ông ta từ bỏ việc hợp sức với Bách Lý Diệp, chỉ ngồi nhìn họ tranh đấu, đợi đến khi hai người lưỡng bại câu thương, có phải ông ta vẫn còn cơ hội không?
Nghĩ tới đây, Khương Chiến thản nhiên nói: “Thực lực tôi thấp, mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nếu đánh với cao thủ Thiên Cảnh thì không khác gì tự sát, tôi vẫn nên nhìn Cửu phòng chủ đánh thì hơn”.
“Hừ!”
Bách Lý Diệp lạnh lùng nói: “Hèn nhát!”
Lão ta nói rồi bảo Vương Côn: “Vương Côn, tôi ngăn cản người này, ông đưa cô gái kia đi trước đi!”
“Vâng!”
Vương Côn vội đáp, sau đó bước đến trước mặt Phùng Tiểu Uyển, cười ha hả: “Cô Phùng, đi theo tôi thôi!”
Sắc mặt Phùng Tiểu Uyển hơi tái, cô ta cắn chặt môi, lo lắng nhìn về phía Lệ Trần.
Cô ta hiểu rõ, một khi Lệ Trần bị ngăn lại, cô ta sẽ bị đưa đi.
Đúng lúc cô ta chuẩn bị đi theo Vương Côn, Khương Chiến bỗng xuất hiện trước mặt Vương Côn, lạnh lùng nói: “Ông muốn đưa cô Phùng đi, đã hỏi ý tôi chưa hả?”
Vương Côn lập tức nổi giận: “Khương Chiến, cậu có ý gì?”
Khương Chiến cười lạnh, hỏi lại: “Tôi có ý gì, ông không hiểu ư?”
Vương Côn tức giận nói: “Cậu định chờ Cửu phòng chủ lưỡng bại câu thương với đối phương rồi đưa cô Phùng đi chứ gì?”
Bách Lý Diệp đang chuẩn bị đánh với Lệ Trần cũng lạnh lùng nhìn về phía Khương Chiến, tức giận nói: “Cậu chán sống rồi! Nếu cậu dám đưa cô gái kia đi nhân lúc tôi chiến đấu, chắn chắn cậu sẽ phải trả giá đắt!”
“Cửu phòng chủ, mọi người đều là người trưởng thành, đừng nói câu ngây thơ như thế, ở giới Cổ Võ, mạnh được yếu thua, ai mạnh hơn thì người đấy quyết định! Tuy thực lực của tôi không bằng ông, nhưng cũng không ngu đến mức trơ mắt nhìn tên vô dụng của gia tộc Bách Lý đưa người mà nhà họ Khương cần đi trong lúc ông đang chiến đấu với người khác đâu”.
Khương Chiến vẫn bình tĩnh, không hề bị Bách Lý Diệp hù dọa, ông ta cười lạnh, nói thêm: “Đương nhiên, nếu ông vẫn còn thực lực đánh bại tôi sau khi giết đối phương, tôi sẽ nhận thua, ông cứ đưa người đi! Nhưng...”
Nói đến đây, ông ta khinh miệt nhìn Vương Côn, nói tiếp: “Nhưng nếu để một người còn không thuộc gia tộc Bách Lý đưa cô Phùng đi ngay trước mắt tôi thì không bao giờ!”
Sau khi ông ta dứt lời, khí thế khổng lồ bùng nổ từ người Khương Chiến.
Trong trận chiến hồi nãy, ông ta đã áp đảo Vương Côn, nếu đánh tiếp, Vương Côn chỉ có kết cục thất bại.
Vương Côn bị Khương Chiến sỉ nhục, vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi: “Vương Côn, cậu khinh người quá đáng!”
Khương Chiến cười lạnh: “Tôi khinh ông đấy, ông làm gì được tôi?”
Lệ Trần hào hứng nhìn cảnh tượng trước mặt, vui vẻ nói: “Hay tôi cho các người thời gian quyết chiến nhé? Sau khi một bên trong các người thắng thì mới đánh với tôi?”
Đương nhiên Bách Lý Diệp sẽ không tin lời Lệ Trần nói, lão ta nhìn chằm chằm vào Khương Chiến: “Cậu sẽ phải trả giá đắt! Tôi thề!”
Lão ta nói rồi bảo Vương Côn: “Cho dù ông không phải đối thủ của cậu ta thì cũng đánh với cậu ta một trận!”
Nghe thấy Bách Lý Diệp nói thế, sắc mặt Vương Côn hơi khó coi, Bách Lý Diệp biết rõ lão ta không đánh lại nhưng vẫn bảo lão ta chiến đấu với Khương Chiến, khác gì bảo lão ta đi chịu chết?
Khương Chiến cười ha hả, nhìn Vương Côn: “Hay gia nhập nhà họ Khương đi? Ông cũng thấy bộ mặt của người thuộc gia tộc Bách Lý rồi đấy, vì lợi ích của mình, họ có thể hy sinh hạng thấp hèn không mang họ Bách Lý như ông, đương nhiên, trong mắt họ, những người khác họ như các ông chỉ là loại thấp hèn”.
Bách Lý Diệp nói lớn: “Vương Côn, đừng nghe cậu ta nói nhảm, cậu ta chỉ muốn tránh chiến đấu, chờ tôi lưỡng bại câu thương thôi, ông đánh với cậu ta một trận, cũng không cần liều mạng, chỉ cần tiêu hao sức lực của cậu ta là được, tôi sẽ mau chóng giải quyết người này rồi giết Khương Chiến!”
Vương Côn thoáng do dự rồi căm tức nhìn Khương Chiến: “Khương Chiến, tôi liều mạng với cậu!”
Lão ta nói rồi xông tới chỗ Khương Chiến.
Sắc mặt Khương Chiến rất khó coi, không ngờ ông ta lại ly gián thất bại, nhưng không sao, nếu đã muốn đánh thì cứ đánh!
Lúc này Bách Lý Diệp mới yên tâm, lão ta căm tức nhìn Lệ Trần: “Nếu ông chịu từ bỏ cô gái kia, tôi có thể đại diện cho gia tộc Bách Lý để hoan nghênh ông gia nhập gia tộc Bách Lý, ông phải hiểu rõ, ở giới Cổ Võ, nếu không có chỗ dựa mạnh mẽ thì rất khó sống sót”.
Sắc mặt Cửu phòng chủ của gia tộc Bách Lý và Khương Chiến của nhà họ Khương đều khó coi tới cực điểm.
Cửu phòng chủ lạnh lùng nói: “Người thế tục mà cũng dám cướp người mà Bách Lý Diệp tôi định đưa đi ư?”
Lệ Trần nhìn về phía Bách Lý Diệp bằng ánh mắt sắc bén, áp lực khổng lồ lập tức giáng xuống, bao trùm lấy Bách Lý Diệp.
Vào giây phút này, Bách Lý Diệp chỉ thấy trên vai như có một ngọn núi lớn, như sắp đè bẹp lão ta.
Rốt cuộc Bách Lý Diệp cũng có vẻ kinh hãi.
“Ông là cao thủ Thiên Cảnh!”
Bách Lý Diệp vô cùng khiếp sợ.
Lệ Trần hừ lạnh: “Tưởng chỉ mình giới Cổ Võ có cao thủ Thiên Cảnh ư? Tôi muốn đưa cô Phùng đi, ông vẫn định cản tôi à?”
Bách Lý Diệp cắn chặt răng: “Chẳng lẽ ông không biết Thủ Hộ Minh có quy định là cao thủ Thiên Cảnh không được ra tay ở thế tục à? Với thực lực của ông, chắc phải biết Thủ Hộ Minh đại diện cho điều gì chứ?”
Lệ Trần cười khẩy: “Thủ Hộ Minh thì sao? Cũng không phải tôi chưa từng đánh với người của Thủ Hộ Minh, được rồi, nói nhảm thế thôi, ông muốn đánh với tôi một trận? Hay chạy về giới Cổ Võ?”
Lão đã cảm nhận được Bách Lý Diệp có thực lực bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, còn Khương Chiến bên cạnh chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thôi.
Chỉ với hai người họ thì đúng là không ngăn được lão.
Sắc mặt Bách Lý Diệp tái nhợt, khi đến Yến Đô, lão ta không ngờ sẽ gặp phải cao thủ Thiên Cảnh, hơn nữa còn là cao thủ Thiên Cảnh của thế tục.
“Ông cũng mới bước vào Thiên Cảnh thôi, cho dù ông là cao thủ Thiên Cảnh thì sao chứ? Cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ của giới Cổ Võ như tôi cũng có thể giết được cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ của thế tục như ông”.
Bách Lý Diệp bỗng tức giận nói, sau khi lão ta dứt lời, khí thế mạnh mẽ bỗng lan ra từ người lão ta, thực lực của lão ta cũng mạnh hơn trước.
Rõ ràng lão ta đã dùng bí pháp để tăng thực lực bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ lên Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Lệ Trần hơi híp mắt, không hổ là cao thủ của giới Cổ Võ, nhất là cao thủ giới Cổ Võ có bí pháp, đúng là khó chơi.
Bách Lý Diệp bỗng nhìn về phía Khương Chiến, lạnh lùng nói: “Cậu và tôi hợp sức với nhau, giết người này trước, về phần cô gái kia, sau khi chúng ta đưa cô ta về giới Cổ Võ thì để chủ của hai gia tộc thương lượng với nhau, sao nào?”
Khương Chiến có vẻ do dự, thực lực của ông ta không bằng Bách Lý Diệp, cũng không bằng Lệ Trần, rất khó giành được Phùng Tiểu Uyển.
Cho dù ông ta hợp sức với Bách Lý Diệp để giết Lệ Trần, Bách Lý Diệp sẽ thật lòng giữ lời hứa, để chủ của hai gia tộc bàn bạc với nhau về Phùng Tiểu Uyển sau khi quay lại giới Cổ Võ ư?
Ông ta không tin Bách Lý Diệp!
Trái lại, nếu ông ta từ bỏ việc hợp sức với Bách Lý Diệp, chỉ ngồi nhìn họ tranh đấu, đợi đến khi hai người lưỡng bại câu thương, có phải ông ta vẫn còn cơ hội không?
Nghĩ tới đây, Khương Chiến thản nhiên nói: “Thực lực tôi thấp, mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nếu đánh với cao thủ Thiên Cảnh thì không khác gì tự sát, tôi vẫn nên nhìn Cửu phòng chủ đánh thì hơn”.
“Hừ!”
Bách Lý Diệp lạnh lùng nói: “Hèn nhát!”
Lão ta nói rồi bảo Vương Côn: “Vương Côn, tôi ngăn cản người này, ông đưa cô gái kia đi trước đi!”
“Vâng!”
Vương Côn vội đáp, sau đó bước đến trước mặt Phùng Tiểu Uyển, cười ha hả: “Cô Phùng, đi theo tôi thôi!”
Sắc mặt Phùng Tiểu Uyển hơi tái, cô ta cắn chặt môi, lo lắng nhìn về phía Lệ Trần.
Cô ta hiểu rõ, một khi Lệ Trần bị ngăn lại, cô ta sẽ bị đưa đi.
Đúng lúc cô ta chuẩn bị đi theo Vương Côn, Khương Chiến bỗng xuất hiện trước mặt Vương Côn, lạnh lùng nói: “Ông muốn đưa cô Phùng đi, đã hỏi ý tôi chưa hả?”
Vương Côn lập tức nổi giận: “Khương Chiến, cậu có ý gì?”
Khương Chiến cười lạnh, hỏi lại: “Tôi có ý gì, ông không hiểu ư?”
Vương Côn tức giận nói: “Cậu định chờ Cửu phòng chủ lưỡng bại câu thương với đối phương rồi đưa cô Phùng đi chứ gì?”
Bách Lý Diệp đang chuẩn bị đánh với Lệ Trần cũng lạnh lùng nhìn về phía Khương Chiến, tức giận nói: “Cậu chán sống rồi! Nếu cậu dám đưa cô gái kia đi nhân lúc tôi chiến đấu, chắn chắn cậu sẽ phải trả giá đắt!”
“Cửu phòng chủ, mọi người đều là người trưởng thành, đừng nói câu ngây thơ như thế, ở giới Cổ Võ, mạnh được yếu thua, ai mạnh hơn thì người đấy quyết định! Tuy thực lực của tôi không bằng ông, nhưng cũng không ngu đến mức trơ mắt nhìn tên vô dụng của gia tộc Bách Lý đưa người mà nhà họ Khương cần đi trong lúc ông đang chiến đấu với người khác đâu”.
Khương Chiến vẫn bình tĩnh, không hề bị Bách Lý Diệp hù dọa, ông ta cười lạnh, nói thêm: “Đương nhiên, nếu ông vẫn còn thực lực đánh bại tôi sau khi giết đối phương, tôi sẽ nhận thua, ông cứ đưa người đi! Nhưng...”
Nói đến đây, ông ta khinh miệt nhìn Vương Côn, nói tiếp: “Nhưng nếu để một người còn không thuộc gia tộc Bách Lý đưa cô Phùng đi ngay trước mắt tôi thì không bao giờ!”
Sau khi ông ta dứt lời, khí thế khổng lồ bùng nổ từ người Khương Chiến.
Trong trận chiến hồi nãy, ông ta đã áp đảo Vương Côn, nếu đánh tiếp, Vương Côn chỉ có kết cục thất bại.
Vương Côn bị Khương Chiến sỉ nhục, vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi: “Vương Côn, cậu khinh người quá đáng!”
Khương Chiến cười lạnh: “Tôi khinh ông đấy, ông làm gì được tôi?”
Lệ Trần hào hứng nhìn cảnh tượng trước mặt, vui vẻ nói: “Hay tôi cho các người thời gian quyết chiến nhé? Sau khi một bên trong các người thắng thì mới đánh với tôi?”
Đương nhiên Bách Lý Diệp sẽ không tin lời Lệ Trần nói, lão ta nhìn chằm chằm vào Khương Chiến: “Cậu sẽ phải trả giá đắt! Tôi thề!”
Lão ta nói rồi bảo Vương Côn: “Cho dù ông không phải đối thủ của cậu ta thì cũng đánh với cậu ta một trận!”
Nghe thấy Bách Lý Diệp nói thế, sắc mặt Vương Côn hơi khó coi, Bách Lý Diệp biết rõ lão ta không đánh lại nhưng vẫn bảo lão ta chiến đấu với Khương Chiến, khác gì bảo lão ta đi chịu chết?
Khương Chiến cười ha hả, nhìn Vương Côn: “Hay gia nhập nhà họ Khương đi? Ông cũng thấy bộ mặt của người thuộc gia tộc Bách Lý rồi đấy, vì lợi ích của mình, họ có thể hy sinh hạng thấp hèn không mang họ Bách Lý như ông, đương nhiên, trong mắt họ, những người khác họ như các ông chỉ là loại thấp hèn”.
Bách Lý Diệp nói lớn: “Vương Côn, đừng nghe cậu ta nói nhảm, cậu ta chỉ muốn tránh chiến đấu, chờ tôi lưỡng bại câu thương thôi, ông đánh với cậu ta một trận, cũng không cần liều mạng, chỉ cần tiêu hao sức lực của cậu ta là được, tôi sẽ mau chóng giải quyết người này rồi giết Khương Chiến!”
Vương Côn thoáng do dự rồi căm tức nhìn Khương Chiến: “Khương Chiến, tôi liều mạng với cậu!”
Lão ta nói rồi xông tới chỗ Khương Chiến.
Sắc mặt Khương Chiến rất khó coi, không ngờ ông ta lại ly gián thất bại, nhưng không sao, nếu đã muốn đánh thì cứ đánh!
Lúc này Bách Lý Diệp mới yên tâm, lão ta căm tức nhìn Lệ Trần: “Nếu ông chịu từ bỏ cô gái kia, tôi có thể đại diện cho gia tộc Bách Lý để hoan nghênh ông gia nhập gia tộc Bách Lý, ông phải hiểu rõ, ở giới Cổ Võ, nếu không có chỗ dựa mạnh mẽ thì rất khó sống sót”.