Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2011: Kiếp sau, sau nữa
Mã Siêu không hề do dự, bỗng bước lên, tiến vào ma kiếp của Dương Thanh.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Một tia sét chói mắt lao về phía Mã Siêu.
Đúng lúc này, một viên ngọc đen nhánh bỗng lơ lửng trên đầu Mã Siêu.
Trước ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, sấm sét giáng vào viên ngọc rồi tan biến.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Ngay sau đó, vô số sấm sét lại giáng xuống, không ngoại lệ, tất cả sấm sét đều giáng vào viên ngọc rồi biến mất.
“Chuyện này...”
Các cao thủ kinh hãi tột độ.
Cảnh giới của Mã Siêu mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong, bất cứ ai ở đây cũng có thể dễ dàng giết chết anh ta, nếu không có Lệ Trần bảo vệ, Mã Siêu không thể đứng đây, mà đã mất mạng vì khí thế từ trận chiến giữa các cao thủ rồi.
Nhưng chính kẻ yếu như thế lại bước vào ma kiếp.
Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là rốt cuộc viên ngọc màu đen trên đầu anh ta là gì, tại sao có thể hấp thu ma kiếp đây?
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, ngay sau đó, sấm sét càng dày đặc trên vùng trời của Ma Tông, không ngừng giáng xuống, nhưng đều bị viên ngọc màu đen trên đầu Mã Siêu hấp thu.
“Đấy là bảo vật gì? Không ngờ nó có thể hấp thu ma kiếp!”
“Ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong cũng khó mà chịu được sức mạnh của ma kiếp, không ngờ viên ngọc này lại hấp thu nhiều ma kiếp như thế mà vẫn giữ nguyên hình dáng cũ, chắc chắn là bảo vật cực phẩm”.
“Viên ngọc này đen nhánh, còn tiếp nhận được sức mạnh của ma kiếp, chẳng lẽ đây là linh khí trấn giữ Ma Tông, Ma Châu ư?”
...
Các cao thủ thi nhau nói, có người đoán ra lai lịch của viên ngọc này, lập tức hô lên kinh ngạc.
“Không sai, chắc chắn là Ma Châu rồi! Giờ người này đã là Ma Tử của Ma Tông, Lệ Trần đã đột phá Thiên Cảnh, sắp rời khỏi thế tục, chắc chắn Lệ Trần đã giao Ma Châu cho cậu ta”.
“Trong truyền thuyết, Ma Châu có sức mạnh cắn nuốt rất lớn, có thể hấp thu cả thiên kiếp để sử dụng, nhưng điều khiến người ta không ngờ chính là Ma Châu có thể hấp thu cả sức mạnh của ma kiếp”.
...
Mọi người lập tức sững sờ.
Lúc này, Ma Châu trên đầu Mã Siêu đang điên cuồng hấp thu ma kiếp, tựa như thần khí nuốt trời.
Ma kiếp vốn nên giáng lên người Dương Thanh đều bị Ma Châu hấp thu.
Dương Thanh nhìn về phía Mã Siêu bằng đôi mắt đỏ ngầu, trong ánh mắt hung ác tràn ngập sát khí mãnh liệt.
“Cậu đang tìm đường chết đấy!”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ miệng Dương Thanh.
Mã Siêu không hề sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Anh Thanh, em chỉ làm được những việc này, nếu em chết, Ngải Lâm và bé Tĩnh An sẽ giao cho anh!”
Sau khi nói xong, khí thế của anh ta lập tức tăng vọt, đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.
Đây là thực lực mạnh nhất mà anh ta có thể phát huy, tuy vẫn chênh rất nhiều so với Ma Thần có thực lực sánh ngang Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, nhưng anh ta vẫn không sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi: “Ma Thần, đồ ác ma này, có bản lĩnh thì cút khỏi cơ thể anh Thanh đi!”
Trên mặt Dương Thanh tràn ngập vẻ tức giận, vì ma kiếp bị cắt ngang nên nét mặt tức giận của anh trở nên dữ tợn.
Nếu Mã Siêu không cắt ngang ma kiếp, sau khi trải qua ma kiếp xong, cường độ cơ thể của Dương Thanh sẽ mạnh hơn, đồng thời chịu được linh hồn mạnh hơn của Ma Thần.
Nhưng ma kiếp đã bị Ma Châu của Mã Siêu hấp thu, thiếu đi ma kiếp, cường độ cơ thể của Dương Thanh cũng không chịu được cường độ linh hồn của Ma Thần, do đó linh hồn Ma Thần cũng không thể hoàn toàn dung hợp với cơ thể Dương Thanh.
Dương Thanh nghiến răng nghiến lợi: “Sâu kiến mà cũng dám cắt ngang kế hoạch của tôi à?”
Mã Siêu tức giận nói: “Tôi là sâu kiến! Nhưng so với tôi, ông còn không bằng cả sâu kiến, ông là một tên trộm, là sâu bọ đánh cắp cơ thể của người khác! Nếu ông vẫn muốn giữ danh dự của mình thì cút khỏi cơ thể anh Thanh, ông dám không?”
“Muốn chết à!”
Dương Thanh nổi giận, bỗng tung đòn về phía Mã Siêu.
Thấy thế, Lệ Trần biến sắc, tức giận nói: “Ma Thần! Đừng tổn thương đệ tử của tôi!”
Lão cũng hóa thành bóng mờ, lao tới chỗ Dương Thanh.
Đỗ Bá thấy thế, cũng không do dự, lao về phía Dương Thanh.
Còn Tư Không và các cao thủ của Thủ Hộ Minh lại không ra tay với Dương Thanh mà thản nhiên đứng đó.
Thấy đòn tấn công của Dương Thanh sắp giáng xuống, Lệ Trần mở to mắt, tức giận tới cực điểm, dốc hết toàn lực, tung đòn đánh mạnh từ xa về phía Dương Thanh.
Đỗ Bá cũng thế, tuy chưa bước vào Thiên Cảnh, nhưng khi cầm Võ Thần Thương, sức chiến đấu của lão ta đã rất gần với Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ rồi.
Võ Thần Thương trong tay lão ta bỗng lao tới chỗ Dương Thanh.
Mã Siêu không sợ, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, hét lớn: “Anh Thanh, cho dù em chết thì cũng không liên quan tới anh, người giết em là Ma Thần, anh không được tự trách, kiếp này, có thể trở thành anh em với anh là vinh hạnh của em, nếu có kiếp sau, em muốn làm đại ca của anh, chăm sóc anh như kiếp này anh đã chăm sóc em! Anh Thanh, kiếp sau gặp lại!”
Khi đối mặt với cơ thể của Dương Thanh, cho dù anh ta có sức đánh trả thì cũng không muốn ra tay với cơ thể của anh em mình.
Lúc này, đòn tấn công của Dương Thanh đã giáng xuống, anh tức giận quát: “Chết cho tôi!”
Bàn tay của Dương Thanh chụp vào đầu Mã Siêu.
Bây giờ, thực lực của anh đã sánh ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, nếu đòn đánh này giáng xuống, đầu Mã Siêu sẽ nổ tung như dưa hấu ngay.
Người của Ma Tông đều vô cùng tức giận, siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
“Đừng!”
Đòn tấn công của Lệ Trần đã đến, nhưng vẫn chậm hơn Dương Thanh một bước, trên mặt lão tràn ngập vẻ tuyệt vọng, đau khổ hét lên.
Tay Dương Thanh bỗng khựng lại trên đỉnh đầu Mã Siêu, chỉ cách đầu Mã Siêu một centimet cuối cùng.
Mã Siêu có thể cảm nhận được một luồng khí kình mạnh mẽ đang ập đến đầu mình.
“Phập!”
Cùng lúc đó, Võ Thần Thương lập tức đâm qua người Dương Thanh.
“Ầm!”
Ngay sau đó, cú đấm đầy tức giận của Lệ Trần cũng giáng vào ngực Dương Thanh.
Dương Thanh hộc máu, nặng nề quỳ một gối xuống đất, mặt tái nhợt.
Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Không ai hiểu đã xảy ra chuyện gì, tại sao Dương Thanh vô cùng mạnh mẽ lại ngừng tay khi sắp giết chết Mã Siêu?
Lệ Trần và Đỗ Bá cũng sững sờ.
Mã Siêu mở to mắt nhìn Dương Thanh vừa bị Lệ Trần đấm trúng, bị Võ Thần Thương của Đỗ Bá đâm xuyên qua người.
“Kiếp... kiếp này, được làm anh em với cậu... cũng là... vinh hạnh... của Dương Thanh tôi! Kiếp sau, kiếp... sau nữa, chúng ta... chúng ta vẫn là anh em!”
Lượng lớn máu tươi chảy ra từ miệng Dương Thanh, nhưng anh vẫn mỉm cười, chật vật nói câu này.
“Anh Thanh!”
Nước mắt Mã Siêu lập tức rơi như mưa, anh ta hét lớn rồi nhào về phía Dương Thanh, anh ta biết lúc này, bản thân Dương Thanh - anh em tốt của anh ta đang kiểm soát cơ thể của Dương Thanh.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Một tia sét chói mắt lao về phía Mã Siêu.
Đúng lúc này, một viên ngọc đen nhánh bỗng lơ lửng trên đầu Mã Siêu.
Trước ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, sấm sét giáng vào viên ngọc rồi tan biến.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Ngay sau đó, vô số sấm sét lại giáng xuống, không ngoại lệ, tất cả sấm sét đều giáng vào viên ngọc rồi biến mất.
“Chuyện này...”
Các cao thủ kinh hãi tột độ.
Cảnh giới của Mã Siêu mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong, bất cứ ai ở đây cũng có thể dễ dàng giết chết anh ta, nếu không có Lệ Trần bảo vệ, Mã Siêu không thể đứng đây, mà đã mất mạng vì khí thế từ trận chiến giữa các cao thủ rồi.
Nhưng chính kẻ yếu như thế lại bước vào ma kiếp.
Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là rốt cuộc viên ngọc màu đen trên đầu anh ta là gì, tại sao có thể hấp thu ma kiếp đây?
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, ngay sau đó, sấm sét càng dày đặc trên vùng trời của Ma Tông, không ngừng giáng xuống, nhưng đều bị viên ngọc màu đen trên đầu Mã Siêu hấp thu.
“Đấy là bảo vật gì? Không ngờ nó có thể hấp thu ma kiếp!”
“Ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong cũng khó mà chịu được sức mạnh của ma kiếp, không ngờ viên ngọc này lại hấp thu nhiều ma kiếp như thế mà vẫn giữ nguyên hình dáng cũ, chắc chắn là bảo vật cực phẩm”.
“Viên ngọc này đen nhánh, còn tiếp nhận được sức mạnh của ma kiếp, chẳng lẽ đây là linh khí trấn giữ Ma Tông, Ma Châu ư?”
...
Các cao thủ thi nhau nói, có người đoán ra lai lịch của viên ngọc này, lập tức hô lên kinh ngạc.
“Không sai, chắc chắn là Ma Châu rồi! Giờ người này đã là Ma Tử của Ma Tông, Lệ Trần đã đột phá Thiên Cảnh, sắp rời khỏi thế tục, chắc chắn Lệ Trần đã giao Ma Châu cho cậu ta”.
“Trong truyền thuyết, Ma Châu có sức mạnh cắn nuốt rất lớn, có thể hấp thu cả thiên kiếp để sử dụng, nhưng điều khiến người ta không ngờ chính là Ma Châu có thể hấp thu cả sức mạnh của ma kiếp”.
...
Mọi người lập tức sững sờ.
Lúc này, Ma Châu trên đầu Mã Siêu đang điên cuồng hấp thu ma kiếp, tựa như thần khí nuốt trời.
Ma kiếp vốn nên giáng lên người Dương Thanh đều bị Ma Châu hấp thu.
Dương Thanh nhìn về phía Mã Siêu bằng đôi mắt đỏ ngầu, trong ánh mắt hung ác tràn ngập sát khí mãnh liệt.
“Cậu đang tìm đường chết đấy!”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ miệng Dương Thanh.
Mã Siêu không hề sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Anh Thanh, em chỉ làm được những việc này, nếu em chết, Ngải Lâm và bé Tĩnh An sẽ giao cho anh!”
Sau khi nói xong, khí thế của anh ta lập tức tăng vọt, đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.
Đây là thực lực mạnh nhất mà anh ta có thể phát huy, tuy vẫn chênh rất nhiều so với Ma Thần có thực lực sánh ngang Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, nhưng anh ta vẫn không sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi: “Ma Thần, đồ ác ma này, có bản lĩnh thì cút khỏi cơ thể anh Thanh đi!”
Trên mặt Dương Thanh tràn ngập vẻ tức giận, vì ma kiếp bị cắt ngang nên nét mặt tức giận của anh trở nên dữ tợn.
Nếu Mã Siêu không cắt ngang ma kiếp, sau khi trải qua ma kiếp xong, cường độ cơ thể của Dương Thanh sẽ mạnh hơn, đồng thời chịu được linh hồn mạnh hơn của Ma Thần.
Nhưng ma kiếp đã bị Ma Châu của Mã Siêu hấp thu, thiếu đi ma kiếp, cường độ cơ thể của Dương Thanh cũng không chịu được cường độ linh hồn của Ma Thần, do đó linh hồn Ma Thần cũng không thể hoàn toàn dung hợp với cơ thể Dương Thanh.
Dương Thanh nghiến răng nghiến lợi: “Sâu kiến mà cũng dám cắt ngang kế hoạch của tôi à?”
Mã Siêu tức giận nói: “Tôi là sâu kiến! Nhưng so với tôi, ông còn không bằng cả sâu kiến, ông là một tên trộm, là sâu bọ đánh cắp cơ thể của người khác! Nếu ông vẫn muốn giữ danh dự của mình thì cút khỏi cơ thể anh Thanh, ông dám không?”
“Muốn chết à!”
Dương Thanh nổi giận, bỗng tung đòn về phía Mã Siêu.
Thấy thế, Lệ Trần biến sắc, tức giận nói: “Ma Thần! Đừng tổn thương đệ tử của tôi!”
Lão cũng hóa thành bóng mờ, lao tới chỗ Dương Thanh.
Đỗ Bá thấy thế, cũng không do dự, lao về phía Dương Thanh.
Còn Tư Không và các cao thủ của Thủ Hộ Minh lại không ra tay với Dương Thanh mà thản nhiên đứng đó.
Thấy đòn tấn công của Dương Thanh sắp giáng xuống, Lệ Trần mở to mắt, tức giận tới cực điểm, dốc hết toàn lực, tung đòn đánh mạnh từ xa về phía Dương Thanh.
Đỗ Bá cũng thế, tuy chưa bước vào Thiên Cảnh, nhưng khi cầm Võ Thần Thương, sức chiến đấu của lão ta đã rất gần với Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ rồi.
Võ Thần Thương trong tay lão ta bỗng lao tới chỗ Dương Thanh.
Mã Siêu không sợ, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, hét lớn: “Anh Thanh, cho dù em chết thì cũng không liên quan tới anh, người giết em là Ma Thần, anh không được tự trách, kiếp này, có thể trở thành anh em với anh là vinh hạnh của em, nếu có kiếp sau, em muốn làm đại ca của anh, chăm sóc anh như kiếp này anh đã chăm sóc em! Anh Thanh, kiếp sau gặp lại!”
Khi đối mặt với cơ thể của Dương Thanh, cho dù anh ta có sức đánh trả thì cũng không muốn ra tay với cơ thể của anh em mình.
Lúc này, đòn tấn công của Dương Thanh đã giáng xuống, anh tức giận quát: “Chết cho tôi!”
Bàn tay của Dương Thanh chụp vào đầu Mã Siêu.
Bây giờ, thực lực của anh đã sánh ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, nếu đòn đánh này giáng xuống, đầu Mã Siêu sẽ nổ tung như dưa hấu ngay.
Người của Ma Tông đều vô cùng tức giận, siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
“Đừng!”
Đòn tấn công của Lệ Trần đã đến, nhưng vẫn chậm hơn Dương Thanh một bước, trên mặt lão tràn ngập vẻ tuyệt vọng, đau khổ hét lên.
Tay Dương Thanh bỗng khựng lại trên đỉnh đầu Mã Siêu, chỉ cách đầu Mã Siêu một centimet cuối cùng.
Mã Siêu có thể cảm nhận được một luồng khí kình mạnh mẽ đang ập đến đầu mình.
“Phập!”
Cùng lúc đó, Võ Thần Thương lập tức đâm qua người Dương Thanh.
“Ầm!”
Ngay sau đó, cú đấm đầy tức giận của Lệ Trần cũng giáng vào ngực Dương Thanh.
Dương Thanh hộc máu, nặng nề quỳ một gối xuống đất, mặt tái nhợt.
Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Không ai hiểu đã xảy ra chuyện gì, tại sao Dương Thanh vô cùng mạnh mẽ lại ngừng tay khi sắp giết chết Mã Siêu?
Lệ Trần và Đỗ Bá cũng sững sờ.
Mã Siêu mở to mắt nhìn Dương Thanh vừa bị Lệ Trần đấm trúng, bị Võ Thần Thương của Đỗ Bá đâm xuyên qua người.
“Kiếp... kiếp này, được làm anh em với cậu... cũng là... vinh hạnh... của Dương Thanh tôi! Kiếp sau, kiếp... sau nữa, chúng ta... chúng ta vẫn là anh em!”
Lượng lớn máu tươi chảy ra từ miệng Dương Thanh, nhưng anh vẫn mỉm cười, chật vật nói câu này.
“Anh Thanh!”
Nước mắt Mã Siêu lập tức rơi như mưa, anh ta hét lớn rồi nhào về phía Dương Thanh, anh ta biết lúc này, bản thân Dương Thanh - anh em tốt của anh ta đang kiểm soát cơ thể của Dương Thanh.