Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2009: Chém tiếp cho tôi
Trong mắt Tư Không, Lệ Trần chỉ là cao thủ thế tục, cho dù đã đột phá Thiên Cảnh thì vẫn không lọt nổi vào mắt xanh của lão ta.
Sắc mặt Lệ Trần vô cùng khó coi, thái độ của Tư Không khiến lão rất khó chịu.
“Dù sao ông cũng là cao thủ của Thủ Hộ Minh, cao thủ Thủ Hộ Minh vốn nên bảo vệ cao thủ thế tục, giờ ông lại định hy sinh một thanh niên ở thế tục để đối phó với linh hồn Ma Thần, không thấy quá đáng à?”
Lệ Trần không hề sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Tư Không, thản nhiên nói.
Tư Không không ngờ Lệ Trần dám nói chuyện với lão ta như thế, đối với lão ta, chuyện này chính là sự khiêu khích.
Lĩnh vực mạnh mẽ lập tức được phóng ra, bao phủ lấy Lệ Trần.
Vào giây phút này, Lệ Trần chỉ thấy toàn thân như bị một sức mạnh khủng khiếp chèn ép, như muốn khiến cơ thể của lão nổ tung.
Lệ Trần hoàn toàn bị chọc giận, lão lập tức phóng lĩnh vực ma đạo ra, lúc này mới dễ chịu hơn một chút, nhưng dù sao lão cũng chỉ có thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, còn Tư Không đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong.
Hai người chênh nhau tận ba cảnh giới nhỏ, có thể tưởng tượng được sự chênh lệch giữa họ lớn đến mức nào.
Nhưng dù thế, Lệ Trần vẫn không sợ hãi, dùng lĩnh vực ma đạo để chống lại áp lực từ Tư Không.
“Sư phụ!”
Mắt Mã Siêu đỏ ngầu, thấy sư phụ mình phải chịu áp lực từ Tư Không, anh ta vô cùng khó chịu.
Sắc mặt Đỗ Bá cũng nghiêm nghị tới cực điểm, lão ta nhìn Tư Không đang sầm mặt, thầm lo cho Lệ Trần.
“Ông muốn chết à?”
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo bỗng vang lên từ miệng Tư Không.
Lệ Trần hừ lạnh: “Thủ Hộ Minh có thể tùy tiện giết cao thủ thế tục à? Đã vậy thì tôi theo tới cùng!”
Sau khi dứt lời, khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người lão.
Theo quy định của Thủ Hộ Minh, cao thủ Thiên Cảnh không được tu luyện ở thế tục, cũng không được ra tay ở thế tục vì sẽ phá hỏng kết giới giữa thế tục và giới Cổ Võ.
Biểu hiện của Tư Không khiến Lệ Trần hoàn toàn mất niềm tin vào Thủ Hộ Minh.
Thế lực kiểu này không đáng được tôn trọng.
“Nếu ông muốn chết, tôi sẽ giúp ông!”
Tư Không tức giận nói rồi nhìn về phía Thanh Phong, lạnh lùng nói: “Giết ông ta đi!”
Thanh Phong đã muốn ra tay với Lệ Trần từ lâu nhưng không có lý do, giờ Tư Không lên tiếng, lão ta đồng ý ngay: “Vâng!”
Bên Dương Thanh, những người do Tư Không dẫn tới và Tru Hồn Trận đủ để trấn áp anh rồi.
Thấy Thanh Phong đi về phía mình, Lệ Trần không sợ, lạnh lùng nói: “Đây là do các người định ra tay trước đấy”.
“Sâu kiến thế tục mà cũng dám hống hách trước mặt Thủ Hộ Minh ư? Đây là tội chết!”
Thanh Phong tức giận quát, “ầm” một tiếng, mặt đất dưới chân lão ta đã nứt toác, còn lão ta thì xông tới trước mặt Lệ Trần, quát lớn: “Đỡ một cú đấm của tôi đây!”
Lệ Trần đã sẵn sàng chiến đấu, đúng lúc Thanh Phong tấn công lão, Lệ Trần cũng tung nắm đấm về phía Thanh Phong.
“Ầm!”
Hai nắm đấm va vào nhau, lập tức tạo thành tiếng va chạm vang dội.
Lệ Trần lùi mấy chục bước rồi mới ngừng.
Còn Thanh Phong cũng lùi lại bảy bước.
Đòn đánh này đã cho biết ai hơn ai!
Nhưng Lệ Trần chỉ có cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, còn Thanh Phong đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ, đến Thiên Cảnh, chênh lệch giữa các cảnh giới nhỏ chẳng khác gì lạch trời.
Sau đòn đánh này, Lệ Trần vẫn đứng thẳng, thậm chí còn đẩy lùi Thanh Phong bảy bước, chuyện này đã đủ để khiến người ta vô cùng kinh hãi rồi.
Thanh Phong thầm hoảng hốt, cánh tay vừa tung đòn của lão ta còn hơi run, đây đúng là một người thế tục mới bước vào Thiên Cảnh à?
Lệ Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thanh Phong: “Cao thủ của Thủ Hộ Minh cũng chỉ đến thế, nếu tôi cùng cảnh giới với ông, tôi sẽ khiến ông thua như chó!”
“Ông chán sống rồi!”
Thanh Phong lập tức giận tím mặt, lại xông tới chỗ Lệ Trần.
Lệ Trần không sợ, tuy biết rõ không đánh lại, nhưng vẫn dốc toàn lực để chiến đấu.
Giữa lúc Lệ Trần và Thanh Phong giao chiến, trong Tru Hồn Trận, Dương Thanh bị một đám cao thủ của Thủ Hộ Minh bao vây, không thể thoát khỏi trận pháp này.
Dương Thanh bỗng cúi đầu nhìn vết thương trên người, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng, anh nhìn đám người của Thủ Hộ Minh, nghiến răng nghiến lợi: “Các người sẽ phải trả giá đắt vì ngày hôm nay! Tôi cam đoan đấy!”
Sau khi dứt lời, Dương Thanh bỗng ngẩng đầu, dang tay ra, còn lẩm bẩm những câu khó hiểu.
Sau thoáng chốc, khí thế của anh bỗng tăng vọt, mây đen lập tức kéo đến dày đặc trên đỉnh đầu anh.
“Ông ta đang định làm gì thế?”
Một cao thủ của Thủ Hộ Minh kinh ngạc nhìn Dương Thanh.
Sắc mặt Tư Không nghiêm nghị tới cực điểm, lão ta trầm giọng nói: “Nếu tôi không đoán sai, chắc ông ta đang dùng bí pháp để tăng thực lực của mình”.
Một cao thủ Thủ Hộ Minh khác kinh ngạc nói: “Cơ thể này mới vượt qua thiên kiếp, chịu được thực lực Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ đã là khó tin lắm rồi, sắp tan vỡ đến nơi, nếu tăng thực lực nữa, có lẽ nó sẽ hỏng hẳn nhỉ?”
Tư Không nói: “Chắc hẳn Ma Thần đang định từ bỏ cơ thể này”.
“Sao cơ?”
Tất cả mọi người hoàn toàn sững sờ.
Cho dù là ở giới Cổ Võ, cơ thể mạnh như thế cũng chưa bao giờ xuất hiện, đối với Ma Thần, cơ thể này là vật chứa tốt nhất, nếu từ bỏ, có lẽ rất khó tìm được vật chứa linh hồn tốt hơn.
Không ngờ Ma Thần lại định từ bỏ!
“So với việc bảo vệ linh hồn, Ma Thần thà từ bỏ cơ thể này, rất bình thường thôi!”
Tư Không nói rồi lạnh lùng nói: “Tập trung tinh thần cho tôi, chuẩn bị liều mạng! Bằng không, một khi linh hồn của Ma Thần trốn thoát, đến khi tìm thấy ông ta, Thủ Hộ Minh sẽ càng phải trả giá nặng nề!”
Tư Không vừa dứt lời, Dương Thanh đã hoàn thành “nghi thức” của anh.
Trên người anh toàn máu tươi và vết rách khiến người khác nhìn mà giật mình, da anh chằng chịt vết nứt như mạng nhện.
Trong vết nứt còn có ma khí màu đen đang không ngừng tuôn ra.
Khí thế của anh mạnh đến mức đáng sợ.
“Đều do các người chán sống! Chứ không trách được ai!”
Giọng Dương Thanh như tiếng vọng của trời đất, rền vang bên tai mỗi người.
“Ông ta định ra tay, chuẩn bị sẵn sàng đi!”
Tư Không hét lớn, bỗng rút thanh kiếm bên hông ra, ngón trỏ lão ta xẹt qua mũi kiếm, thân kiếm lóe lên ánh sáng màu máu.
“Ầm!”
Ngay sau đó, đòn tấn công của Dương Thanh giáng xuống.
Trong chín cao thủ của Thủ Hộ Minh, trừ Tư Không, tám người khác đều hộc máu dưới đòn tấn công này.
“Chém cho tôi!”
Đúng lúc này, Tư Không hét lớn, trường kiếm bỗng chém mạnh về phía Dương Thanh trong trận pháp.
“Keng!”
Trong trận pháp, Dương Thanh bỗng rút một con dao găm màu đen ra, đây chính là Huyết Chủy, hai món linh khí va vào nhau, phát ra tiếng va chạm chói tai.
“Chém tiếp!”
Tư Không bỗng vung trường kiếm lên rồi chém mạnh về phía Dương Thanh, khí thế của nhát kiếm này càng mạnh hơn nhát kiếm hồi nãy.
Nét mặt của Dương Thanh đang ở trong trận pháp cũng trở nên nghiêm nghị, rõ ràng, tuy chưa giáng xuống nhưng nhát kiếm này đã khiến anh cảm nhận được mối đe dọa khổng lồ.
Trong Tru Hồn Trận, thực lực của Tư Không được tăng trên diện rộng, trái lại, thực lực của Dương Thanh sẽ yếu đi rất nhiều.
Tuy thực lực của Dương Thanh đã được tăng lên lần nữa, nhưng vẫn rất khó giết được Tư Không khi đang ở trong Tru Hồn Trận.
Sắc mặt Lệ Trần vô cùng khó coi, thái độ của Tư Không khiến lão rất khó chịu.
“Dù sao ông cũng là cao thủ của Thủ Hộ Minh, cao thủ Thủ Hộ Minh vốn nên bảo vệ cao thủ thế tục, giờ ông lại định hy sinh một thanh niên ở thế tục để đối phó với linh hồn Ma Thần, không thấy quá đáng à?”
Lệ Trần không hề sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Tư Không, thản nhiên nói.
Tư Không không ngờ Lệ Trần dám nói chuyện với lão ta như thế, đối với lão ta, chuyện này chính là sự khiêu khích.
Lĩnh vực mạnh mẽ lập tức được phóng ra, bao phủ lấy Lệ Trần.
Vào giây phút này, Lệ Trần chỉ thấy toàn thân như bị một sức mạnh khủng khiếp chèn ép, như muốn khiến cơ thể của lão nổ tung.
Lệ Trần hoàn toàn bị chọc giận, lão lập tức phóng lĩnh vực ma đạo ra, lúc này mới dễ chịu hơn một chút, nhưng dù sao lão cũng chỉ có thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, còn Tư Không đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong.
Hai người chênh nhau tận ba cảnh giới nhỏ, có thể tưởng tượng được sự chênh lệch giữa họ lớn đến mức nào.
Nhưng dù thế, Lệ Trần vẫn không sợ hãi, dùng lĩnh vực ma đạo để chống lại áp lực từ Tư Không.
“Sư phụ!”
Mắt Mã Siêu đỏ ngầu, thấy sư phụ mình phải chịu áp lực từ Tư Không, anh ta vô cùng khó chịu.
Sắc mặt Đỗ Bá cũng nghiêm nghị tới cực điểm, lão ta nhìn Tư Không đang sầm mặt, thầm lo cho Lệ Trần.
“Ông muốn chết à?”
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo bỗng vang lên từ miệng Tư Không.
Lệ Trần hừ lạnh: “Thủ Hộ Minh có thể tùy tiện giết cao thủ thế tục à? Đã vậy thì tôi theo tới cùng!”
Sau khi dứt lời, khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người lão.
Theo quy định của Thủ Hộ Minh, cao thủ Thiên Cảnh không được tu luyện ở thế tục, cũng không được ra tay ở thế tục vì sẽ phá hỏng kết giới giữa thế tục và giới Cổ Võ.
Biểu hiện của Tư Không khiến Lệ Trần hoàn toàn mất niềm tin vào Thủ Hộ Minh.
Thế lực kiểu này không đáng được tôn trọng.
“Nếu ông muốn chết, tôi sẽ giúp ông!”
Tư Không tức giận nói rồi nhìn về phía Thanh Phong, lạnh lùng nói: “Giết ông ta đi!”
Thanh Phong đã muốn ra tay với Lệ Trần từ lâu nhưng không có lý do, giờ Tư Không lên tiếng, lão ta đồng ý ngay: “Vâng!”
Bên Dương Thanh, những người do Tư Không dẫn tới và Tru Hồn Trận đủ để trấn áp anh rồi.
Thấy Thanh Phong đi về phía mình, Lệ Trần không sợ, lạnh lùng nói: “Đây là do các người định ra tay trước đấy”.
“Sâu kiến thế tục mà cũng dám hống hách trước mặt Thủ Hộ Minh ư? Đây là tội chết!”
Thanh Phong tức giận quát, “ầm” một tiếng, mặt đất dưới chân lão ta đã nứt toác, còn lão ta thì xông tới trước mặt Lệ Trần, quát lớn: “Đỡ một cú đấm của tôi đây!”
Lệ Trần đã sẵn sàng chiến đấu, đúng lúc Thanh Phong tấn công lão, Lệ Trần cũng tung nắm đấm về phía Thanh Phong.
“Ầm!”
Hai nắm đấm va vào nhau, lập tức tạo thành tiếng va chạm vang dội.
Lệ Trần lùi mấy chục bước rồi mới ngừng.
Còn Thanh Phong cũng lùi lại bảy bước.
Đòn đánh này đã cho biết ai hơn ai!
Nhưng Lệ Trần chỉ có cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, còn Thanh Phong đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ, đến Thiên Cảnh, chênh lệch giữa các cảnh giới nhỏ chẳng khác gì lạch trời.
Sau đòn đánh này, Lệ Trần vẫn đứng thẳng, thậm chí còn đẩy lùi Thanh Phong bảy bước, chuyện này đã đủ để khiến người ta vô cùng kinh hãi rồi.
Thanh Phong thầm hoảng hốt, cánh tay vừa tung đòn của lão ta còn hơi run, đây đúng là một người thế tục mới bước vào Thiên Cảnh à?
Lệ Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thanh Phong: “Cao thủ của Thủ Hộ Minh cũng chỉ đến thế, nếu tôi cùng cảnh giới với ông, tôi sẽ khiến ông thua như chó!”
“Ông chán sống rồi!”
Thanh Phong lập tức giận tím mặt, lại xông tới chỗ Lệ Trần.
Lệ Trần không sợ, tuy biết rõ không đánh lại, nhưng vẫn dốc toàn lực để chiến đấu.
Giữa lúc Lệ Trần và Thanh Phong giao chiến, trong Tru Hồn Trận, Dương Thanh bị một đám cao thủ của Thủ Hộ Minh bao vây, không thể thoát khỏi trận pháp này.
Dương Thanh bỗng cúi đầu nhìn vết thương trên người, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng, anh nhìn đám người của Thủ Hộ Minh, nghiến răng nghiến lợi: “Các người sẽ phải trả giá đắt vì ngày hôm nay! Tôi cam đoan đấy!”
Sau khi dứt lời, Dương Thanh bỗng ngẩng đầu, dang tay ra, còn lẩm bẩm những câu khó hiểu.
Sau thoáng chốc, khí thế của anh bỗng tăng vọt, mây đen lập tức kéo đến dày đặc trên đỉnh đầu anh.
“Ông ta đang định làm gì thế?”
Một cao thủ của Thủ Hộ Minh kinh ngạc nhìn Dương Thanh.
Sắc mặt Tư Không nghiêm nghị tới cực điểm, lão ta trầm giọng nói: “Nếu tôi không đoán sai, chắc ông ta đang dùng bí pháp để tăng thực lực của mình”.
Một cao thủ Thủ Hộ Minh khác kinh ngạc nói: “Cơ thể này mới vượt qua thiên kiếp, chịu được thực lực Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ đã là khó tin lắm rồi, sắp tan vỡ đến nơi, nếu tăng thực lực nữa, có lẽ nó sẽ hỏng hẳn nhỉ?”
Tư Không nói: “Chắc hẳn Ma Thần đang định từ bỏ cơ thể này”.
“Sao cơ?”
Tất cả mọi người hoàn toàn sững sờ.
Cho dù là ở giới Cổ Võ, cơ thể mạnh như thế cũng chưa bao giờ xuất hiện, đối với Ma Thần, cơ thể này là vật chứa tốt nhất, nếu từ bỏ, có lẽ rất khó tìm được vật chứa linh hồn tốt hơn.
Không ngờ Ma Thần lại định từ bỏ!
“So với việc bảo vệ linh hồn, Ma Thần thà từ bỏ cơ thể này, rất bình thường thôi!”
Tư Không nói rồi lạnh lùng nói: “Tập trung tinh thần cho tôi, chuẩn bị liều mạng! Bằng không, một khi linh hồn của Ma Thần trốn thoát, đến khi tìm thấy ông ta, Thủ Hộ Minh sẽ càng phải trả giá nặng nề!”
Tư Không vừa dứt lời, Dương Thanh đã hoàn thành “nghi thức” của anh.
Trên người anh toàn máu tươi và vết rách khiến người khác nhìn mà giật mình, da anh chằng chịt vết nứt như mạng nhện.
Trong vết nứt còn có ma khí màu đen đang không ngừng tuôn ra.
Khí thế của anh mạnh đến mức đáng sợ.
“Đều do các người chán sống! Chứ không trách được ai!”
Giọng Dương Thanh như tiếng vọng của trời đất, rền vang bên tai mỗi người.
“Ông ta định ra tay, chuẩn bị sẵn sàng đi!”
Tư Không hét lớn, bỗng rút thanh kiếm bên hông ra, ngón trỏ lão ta xẹt qua mũi kiếm, thân kiếm lóe lên ánh sáng màu máu.
“Ầm!”
Ngay sau đó, đòn tấn công của Dương Thanh giáng xuống.
Trong chín cao thủ của Thủ Hộ Minh, trừ Tư Không, tám người khác đều hộc máu dưới đòn tấn công này.
“Chém cho tôi!”
Đúng lúc này, Tư Không hét lớn, trường kiếm bỗng chém mạnh về phía Dương Thanh trong trận pháp.
“Keng!”
Trong trận pháp, Dương Thanh bỗng rút một con dao găm màu đen ra, đây chính là Huyết Chủy, hai món linh khí va vào nhau, phát ra tiếng va chạm chói tai.
“Chém tiếp!”
Tư Không bỗng vung trường kiếm lên rồi chém mạnh về phía Dương Thanh, khí thế của nhát kiếm này càng mạnh hơn nhát kiếm hồi nãy.
Nét mặt của Dương Thanh đang ở trong trận pháp cũng trở nên nghiêm nghị, rõ ràng, tuy chưa giáng xuống nhưng nhát kiếm này đã khiến anh cảm nhận được mối đe dọa khổng lồ.
Trong Tru Hồn Trận, thực lực của Tư Không được tăng trên diện rộng, trái lại, thực lực của Dương Thanh sẽ yếu đi rất nhiều.
Tuy thực lực của Dương Thanh đã được tăng lên lần nữa, nhưng vẫn rất khó giết được Tư Không khi đang ở trong Tru Hồn Trận.