Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2008: Sắp tan vỡ
Sau mấy giây ngắn ngủi, người Dương Thanh đã đầm đìa máu, vô cùng thê thảm.
Mã Siêu hét lớn: “Anh Thanh!”
Nhưng lúc này cơ thể Dương Thanh đang bị Ma Thần chiếm giữ, không thể quan tâm tới Mã Siêu.
Các cao thủ Ma Tông đều có vẻ nghiêm nghị.
Lệ Trần nghiêm nghị nói: “Cơ thể Dương Thanh vừa đột phá Thiên Cảnh, mà Ma Thần lại tăng thực lực của Dương Thanh lên tới Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, chuyện này sẽ tạo thành tổn thương cực lớn với cơ thể Dương Thanh”.
Đỗ Bá cũng nói: “Nếu cơ thể Dương Thanh không chịu nổi sức mạnh này, có lẽ sau này sẽ rất khó đột phá! Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong chính là cực hạn của Dương Thanh”.
“Đương nhiên, chưa chắc chỉ có mỗi tác hại, nếu cơ thể Dương Thanh chịu được sức mạnh này, tức là cơ thể Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ của cậu ta có thể sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, sau này cho dù gặp phải kẻ địch Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ thì cũng có thể tránh khỏi bị thương”.
Lúc này, sáu cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong, ba cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, một cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ của Thủ Hộ Minh đã bao vây Dương Thanh lại.
Trong Tru Hồn Trận, sức mạnh hủy diệt đang không ngừng sinh sôi, liên tục mạnh lên, muốn xóa sổ linh hồn Ma Thần.
Khắp người Dương Thanh toàn vết thương khiến người ta nhìn mà giật mình, nét mặt anh méo mó vì đau đớn, khí thế trên người lại mạnh mẽ tới cực điểm.
“Chỉ là trận pháp tiêu diệt linh hồn mà cũng đòi tiêu diệt tôi? Nếu các người muốn chết thì tôi sẽ giúp!”
Dương Thanh lạnh lùng nói.
Tư Không và các cao thủ của Thủ Hộ Minh đều tái mặt, khi thi triển Tru Hồn Trận, họ cũng tiêu hao rất nhiều.
Tuy thế nhưng họ vẫn chưa xóa bỏ được linh hồn Ma Thần, không ngờ Ma Thần có thể chống lại sức mạnh hủy diệt từ Tru Hồn Trận nhờ cơ thể của Dương Thanh.
Lúc này, sát khí mạnh mẽ lóe lên từ mắt Dương Thanh.
“Giết!”
Sau khi dứt lời, Dương Thanh biến mất.
“Lùi lại cho tôi!”
Tư Không quát lớn, bỗng tung chưởng về phía trước.
Trong lúc nhất thời, bóng của một bàn tay khổng lồ giáng từ trên trời xuống, đập mạnh vào người Dương Thanh.
“Ầm!”
Ngay sau đó, Dương Thanh bỗng tung chưởng lên trời, bóng của bàn tay đụng vào tay Dương Thanh, phát ra tiếng nổ lớn.
Sức mạnh cuồng bạo lan khắp bốn phía.
“Ầm ầm ầm!”
Mặt đất rung chuyển dữ dội, nền đất dưới chân Dương Thanh liên tục hóa thành bột mịn.
Không những thế, lấy hai người làm trung tâm, các tòa nhà trong phạm vi mười mét đều sụp đổ ầm ầm, như bị thương nặng.
Các cao thủ Ma Tông đã lùi lại mấy trăm mét, nhưng cho dù đứng cách xa như thế, họ vẫn cảm nhận được sức mạnh khổng lồ như dời núi lấp biển đang đẩy họ ra xa.
Đỗ Bá và mấy cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đã rời khỏi vị trí ban đầu, những cao thủ dưới Thiên Cảnh còn không thể quan sát trận chiến ở khoảng cách gần.
Cho dù Lệ Trần đã đột phá Thiên Cảnh thì vẫn cảm nhận được áp lực khổng lồ khi quan sát trận chiến ở khoảng cách gần.
Dương Thanh tức giận quát: “Mấy con tép riu của Thủ Hộ Minh mà cũng đòi trấn áp tôi à? Cút ngay cho tôi!”
Sau tiếng quát này, trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, bàn tay khổng lồ vừa giáng xuống lập tức tan biến.
Mười cao thủ của Thủ Hộ Minh, bao gồm cả Tư Không đều tái mặt, thậm chí khóe miệng của một cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ còn rỉ máu.
“Cố chịu cho tôi!”
Tư Không cắn răng, nói lớn, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Hoặc phục tùng Thủ Hộ Minh, hoặc chết!”
Dương Thanh quát: “Cứ nói nhảm đi!”
“Tru Hồn Trận, tiêu diệt cho tôi!”
Tư Không lại quát lớn, một đòn đánh mạnh lại ập đến.
Một nắm đấm khổng lồ ngưng tụ trên vùng trời của trận pháp, giáng mạnh về phía Dương Thanh.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Dương Thanh lạnh lùng nói, nắm tay phải của anh lóe lên ánh sáng, trong chớp mắt, anh đã đấm về phía nắm đấm khổng lồ đang giáng xuống chỗ mình.
“Ầm!”
Một tiếng nổ nữa lại vang lên, nắm đấm của Dương Thanh lại va vào nắm đấm của đối phương, sức mạnh hủy diệt lan khắp cơ thể Dương Thanh từ cánh tay, như muốn hủy hoại cơ thể này.
Cùng lúc đó, sắc mặt của mười cao thủ Thủ Hộ Minh cũng tái mét như bị thương nặng.
Trên tay phải của Dương Thanh xuất hiện một vết thương khiến người khác nhìn mà giật mình, lộ cả xương trắng.
Trên mặt Dương Thanh tràn ngập vẻ tức giận, anh nhìn chằm chằm vào Tư Không và các cao thủ của Thủ Hộ Minh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
Sắc mặt các cao thủ của Thủ Hộ Minh cũng tái mét, nhất là mấy cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, khóe miệng còn rỉ máu tươi.
Trong Tru Hồn Trận, mỗi người họ đều vô cùng quan trọng, đòn tấn công nào cũng có phần của họ, tương tự, họ cũng phải chịu chung đòn tấn công của Dương Thanh.
Lúc này, Dương Thanh đã phát huy thực lực sánh ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, may mà anh đang ở trong Tru Hồn Trận, bằng không họ không thể chịu nổi đòn đánh từ Dương Thanh.
“Cơ thể này mới bước vào Thiên Cảnh, không thể chịu nổi sức mạnh khổng lồ mà Ma Thần rót vào, mọi người cố thêm chút nữa, chỉ cần cơ thể này tan vỡ, linh hồn Ma Thần cũng sẽ bị hủy diệt theo!”
Lúc này, Tư Không nói lớn.
Nghe thấy Tư Không nói thế, Mã Siêu lập tức biến sắc, tức giận nói: “Tôi không quan tâm đến việc các người định tiêu diệt linh hồn Ma Thần! Nhưng các người không được tổn hại cơ thể này!”
Thấy thế, Lệ Trần vội chắn trước mặt Mã Siêu, nếu Tư Không muốn giết Mã Siêu thì dễ như bỡn.
Quả nhiên, Tư Không lạnh lùng nhìn về phía Mã Siêu, nhưng lão ta cũng chỉ nhìn rồi quay đi, không coi Mã Siêu ra gì.
Mã Siêu nhìn về phía Lệ Trần với vẻ cầu khẩn: “Sư phụ, người mau cứu anh Thanh đi, nếu họ hủy hoại cơ thể của anh Thanh, anh Thanh sẽ xong thật mất!”
Lệ Trần có vẻ khó xử, không phải lão không muốn ra tay, mà lão không cứu nổi, trong mắt những cao thủ Thủ Hộ Minh đầy ngạo mạn, họ chỉ là sâu kiến ở thế tục thôi.
Sau khi thoáng suy tư, rốt cuộc Lệ Trần cũng quyết định, lão bước lên một bước, nhìn về phía Tư Không, nói lớn: “Mong các vị đại nhân của Thủ Hộ Minh có thể cho chủ nhân cơ thể này đường sống, cậu ấy cũng vô tội, cơ thể vừa đột phá Thiên Cảnh thì đã bị linh hồn Ma Thần chiếm đoạt rồi”.
Tư Không tức giận nhìn Lệ Trần: “Câm miệng!”
Sắc mặt Lệ Trần rất khó coi nhưng vẫn nói: “Xin đại nhân nghĩ lại!”
Tư Không quát: “Cút!”
Tiếng quát này ẩn chứa khí thế cuồng bạo, ập tới chỗ Lệ Trần, khiến Lệ Trần lùi mấy bước.
Mã Siêu hét lớn: “Anh Thanh!”
Nhưng lúc này cơ thể Dương Thanh đang bị Ma Thần chiếm giữ, không thể quan tâm tới Mã Siêu.
Các cao thủ Ma Tông đều có vẻ nghiêm nghị.
Lệ Trần nghiêm nghị nói: “Cơ thể Dương Thanh vừa đột phá Thiên Cảnh, mà Ma Thần lại tăng thực lực của Dương Thanh lên tới Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, chuyện này sẽ tạo thành tổn thương cực lớn với cơ thể Dương Thanh”.
Đỗ Bá cũng nói: “Nếu cơ thể Dương Thanh không chịu nổi sức mạnh này, có lẽ sau này sẽ rất khó đột phá! Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong chính là cực hạn của Dương Thanh”.
“Đương nhiên, chưa chắc chỉ có mỗi tác hại, nếu cơ thể Dương Thanh chịu được sức mạnh này, tức là cơ thể Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ của cậu ta có thể sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, sau này cho dù gặp phải kẻ địch Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ thì cũng có thể tránh khỏi bị thương”.
Lúc này, sáu cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong, ba cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, một cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ của Thủ Hộ Minh đã bao vây Dương Thanh lại.
Trong Tru Hồn Trận, sức mạnh hủy diệt đang không ngừng sinh sôi, liên tục mạnh lên, muốn xóa sổ linh hồn Ma Thần.
Khắp người Dương Thanh toàn vết thương khiến người ta nhìn mà giật mình, nét mặt anh méo mó vì đau đớn, khí thế trên người lại mạnh mẽ tới cực điểm.
“Chỉ là trận pháp tiêu diệt linh hồn mà cũng đòi tiêu diệt tôi? Nếu các người muốn chết thì tôi sẽ giúp!”
Dương Thanh lạnh lùng nói.
Tư Không và các cao thủ của Thủ Hộ Minh đều tái mặt, khi thi triển Tru Hồn Trận, họ cũng tiêu hao rất nhiều.
Tuy thế nhưng họ vẫn chưa xóa bỏ được linh hồn Ma Thần, không ngờ Ma Thần có thể chống lại sức mạnh hủy diệt từ Tru Hồn Trận nhờ cơ thể của Dương Thanh.
Lúc này, sát khí mạnh mẽ lóe lên từ mắt Dương Thanh.
“Giết!”
Sau khi dứt lời, Dương Thanh biến mất.
“Lùi lại cho tôi!”
Tư Không quát lớn, bỗng tung chưởng về phía trước.
Trong lúc nhất thời, bóng của một bàn tay khổng lồ giáng từ trên trời xuống, đập mạnh vào người Dương Thanh.
“Ầm!”
Ngay sau đó, Dương Thanh bỗng tung chưởng lên trời, bóng của bàn tay đụng vào tay Dương Thanh, phát ra tiếng nổ lớn.
Sức mạnh cuồng bạo lan khắp bốn phía.
“Ầm ầm ầm!”
Mặt đất rung chuyển dữ dội, nền đất dưới chân Dương Thanh liên tục hóa thành bột mịn.
Không những thế, lấy hai người làm trung tâm, các tòa nhà trong phạm vi mười mét đều sụp đổ ầm ầm, như bị thương nặng.
Các cao thủ Ma Tông đã lùi lại mấy trăm mét, nhưng cho dù đứng cách xa như thế, họ vẫn cảm nhận được sức mạnh khổng lồ như dời núi lấp biển đang đẩy họ ra xa.
Đỗ Bá và mấy cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đã rời khỏi vị trí ban đầu, những cao thủ dưới Thiên Cảnh còn không thể quan sát trận chiến ở khoảng cách gần.
Cho dù Lệ Trần đã đột phá Thiên Cảnh thì vẫn cảm nhận được áp lực khổng lồ khi quan sát trận chiến ở khoảng cách gần.
Dương Thanh tức giận quát: “Mấy con tép riu của Thủ Hộ Minh mà cũng đòi trấn áp tôi à? Cút ngay cho tôi!”
Sau tiếng quát này, trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, bàn tay khổng lồ vừa giáng xuống lập tức tan biến.
Mười cao thủ của Thủ Hộ Minh, bao gồm cả Tư Không đều tái mặt, thậm chí khóe miệng của một cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ còn rỉ máu.
“Cố chịu cho tôi!”
Tư Không cắn răng, nói lớn, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Hoặc phục tùng Thủ Hộ Minh, hoặc chết!”
Dương Thanh quát: “Cứ nói nhảm đi!”
“Tru Hồn Trận, tiêu diệt cho tôi!”
Tư Không lại quát lớn, một đòn đánh mạnh lại ập đến.
Một nắm đấm khổng lồ ngưng tụ trên vùng trời của trận pháp, giáng mạnh về phía Dương Thanh.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Dương Thanh lạnh lùng nói, nắm tay phải của anh lóe lên ánh sáng, trong chớp mắt, anh đã đấm về phía nắm đấm khổng lồ đang giáng xuống chỗ mình.
“Ầm!”
Một tiếng nổ nữa lại vang lên, nắm đấm của Dương Thanh lại va vào nắm đấm của đối phương, sức mạnh hủy diệt lan khắp cơ thể Dương Thanh từ cánh tay, như muốn hủy hoại cơ thể này.
Cùng lúc đó, sắc mặt của mười cao thủ Thủ Hộ Minh cũng tái mét như bị thương nặng.
Trên tay phải của Dương Thanh xuất hiện một vết thương khiến người khác nhìn mà giật mình, lộ cả xương trắng.
Trên mặt Dương Thanh tràn ngập vẻ tức giận, anh nhìn chằm chằm vào Tư Không và các cao thủ của Thủ Hộ Minh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
Sắc mặt các cao thủ của Thủ Hộ Minh cũng tái mét, nhất là mấy cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, khóe miệng còn rỉ máu tươi.
Trong Tru Hồn Trận, mỗi người họ đều vô cùng quan trọng, đòn tấn công nào cũng có phần của họ, tương tự, họ cũng phải chịu chung đòn tấn công của Dương Thanh.
Lúc này, Dương Thanh đã phát huy thực lực sánh ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, may mà anh đang ở trong Tru Hồn Trận, bằng không họ không thể chịu nổi đòn đánh từ Dương Thanh.
“Cơ thể này mới bước vào Thiên Cảnh, không thể chịu nổi sức mạnh khổng lồ mà Ma Thần rót vào, mọi người cố thêm chút nữa, chỉ cần cơ thể này tan vỡ, linh hồn Ma Thần cũng sẽ bị hủy diệt theo!”
Lúc này, Tư Không nói lớn.
Nghe thấy Tư Không nói thế, Mã Siêu lập tức biến sắc, tức giận nói: “Tôi không quan tâm đến việc các người định tiêu diệt linh hồn Ma Thần! Nhưng các người không được tổn hại cơ thể này!”
Thấy thế, Lệ Trần vội chắn trước mặt Mã Siêu, nếu Tư Không muốn giết Mã Siêu thì dễ như bỡn.
Quả nhiên, Tư Không lạnh lùng nhìn về phía Mã Siêu, nhưng lão ta cũng chỉ nhìn rồi quay đi, không coi Mã Siêu ra gì.
Mã Siêu nhìn về phía Lệ Trần với vẻ cầu khẩn: “Sư phụ, người mau cứu anh Thanh đi, nếu họ hủy hoại cơ thể của anh Thanh, anh Thanh sẽ xong thật mất!”
Lệ Trần có vẻ khó xử, không phải lão không muốn ra tay, mà lão không cứu nổi, trong mắt những cao thủ Thủ Hộ Minh đầy ngạo mạn, họ chỉ là sâu kiến ở thế tục thôi.
Sau khi thoáng suy tư, rốt cuộc Lệ Trần cũng quyết định, lão bước lên một bước, nhìn về phía Tư Không, nói lớn: “Mong các vị đại nhân của Thủ Hộ Minh có thể cho chủ nhân cơ thể này đường sống, cậu ấy cũng vô tội, cơ thể vừa đột phá Thiên Cảnh thì đã bị linh hồn Ma Thần chiếm đoạt rồi”.
Tư Không tức giận nhìn Lệ Trần: “Câm miệng!”
Sắc mặt Lệ Trần rất khó coi nhưng vẫn nói: “Xin đại nhân nghĩ lại!”
Tư Không quát: “Cút!”
Tiếng quát này ẩn chứa khí thế cuồng bạo, ập tới chỗ Lệ Trần, khiến Lệ Trần lùi mấy bước.