Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2000: Mau giết ông ta
Sắc mặt Khương Nguyên Long u ám tới cực điểm, lão ta lạnh lùng nói: “Nếu cậu muốn chết, hôm nay tôi sẽ giúp cậu!”
Sau khi lão ta dứt lời, khí thế cuồng bạo bùng nổ từ người lão ta, phóng về phía Lệ Trần, gần như trong chớp mắt, nó đã tới trước mặt Lệ Trần.
“Ầm!”
Trong khoảnh khắc đó, hai người đồng loạt tấn công, tiếng va chạm chói tai vang lên.
Lấy nơi mà hai người va chạm làm trung tâm, mọi thứ trong vòng mười mét quanh đó đều hóa thành bột, trên mặt đất cũng toàn vết nứt to bằng cánh tay.
Đây chính là trận chiến giữa cao thủ Thiên Cảnh, không ngờ lại mạnh đến mức này.
Cao thủ Ma Tông đều đứng nhìn từ xa, ai cũng có vẻ kinh hãi.
Đây là lần đầu tiên những cao thủ thế tục như họ tận mắt nhìn thấy trận chiến giữa cao thủ Thiên Cảnh.
“Giết!”
Ảnh Ma và Hồng Ma nhìn về phía Lệ Trần rồi liếc nhau, trong mắt tràn ngập vẻ kiên quyết, họ quát lớn, lao tới chỗ cao thủ nhà họ Khương.
Trận chiến cấp bậc này chính là đỉnh cao ở thế tục.
Trận chiến giữa Thiên Cảnh vốn không nên xuất hiện ở thế tục, nhưng chẳng hiểu sao Thủ Hộ Minh lại không tham gia vào trận chiến giữa Khương Nguyên Long và Lệ Trần, chỉ âm thầm quan sát.
Trận chiến giữa các cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh cũng hoàn toàn bùng nổ.
Người Ảnh Ma và Hồng Ma đẫm máu, trên người họ tràn ngập khí thế vô cùng đáng sợ, khí thế này đã vượt xa trạng thái mạnh nhất của họ.
Rõ ràng họ đã dùng hết những chiêu mạnh nhất của mình, dốc toàn lực trong trận chiến lần này, một khi họ thất bại, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Hai người họ và Đỗ Bá đang cầm Võ Thần Thương chính là đại diện cho sức chiến đấu cao nhất ở thế tục.
Cho dù nhà họ Khương có bốn cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ thì vẫn không phải đối thủ của ba người Đỗ Bá, liên tục lùi bước.
Cao Hùng bị thiên kiếp hủy hoại một cánh tay, bây giờ đã tàn phế một nửa, không dám gia nhập trận chiến với đám người Đỗ Bá.
Ông ta hiểu rõ, với trạng thái của ông ta bây giờ, cho dù gia nhập phe nhà họ Khương thì cũng chỉ còn đường chết, Đỗ Bá đang cầm Võ Thần Thương chẳng khác gì bức tượng chiến thần, ai cản đường lão ta đều phải chết.
Huống hồ, giờ ông ta đã phản bội Ma Tông, một khi ông ta tham gia chiến đấu, chắc chắn Ảnh Ma và Hồng Ma sẽ giết ông ta đầu tiên.
Trước kia, ông ta có Vô Hình Thuẫn, có thể có thực lực sánh ngang với bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ khi còn ở Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, thậm chí được xếp vào mười cao thủ mạnh nhất Ma Sơn.
Nhưng giờ ông ta đã mất Vô Hình Thuẫn, cũng lộ nguyên hình, tuy ông ta đã đột phá bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nhưng sức chiến đấu lại giảm đi rất nhiều, đừng nói là cao thủ cấp bậc Ảnh Ma và Hồng Ma, ngay cả cao thủ mới bước vào bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ cũng có thể áp đảo ông ta.
Nhậm Kinh Luân và Ứng Thiên Hành trốn ra xa, nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào hai phe đang chiến đấu.
Ứng Thiên Hành chợt nói: “Tông chủ Nhậm, giờ tôi và ông cùng một phe, chúng ta phải đưa ra lựa chọn, nếu không chọn, sau khi họ phân rõ thắng thua, cho dù kết quả thế nào, chúng ta cũng không có kết cục tốt đẹp”.
Nhậm Kinh Luân nhìn về phía Ứng Thiên Hành, híp mắt: “Tông chủ Ứng nghĩ bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Trong mắt Ứng Thiên Hành lóe lên vẻ tàn nhẫn, lão ta nói ngay: “Nếu đã chọn nhà họ Khương thì chúng ta chỉ có thể tiếp tục chọn nhà họ Khương thôi, nếu nhà họ Khương thua vì chúng ta, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua, cho dù sau này chúng ta đột phá Thiên Cảnh rồi tới giới Cổ Võ thì cũng không còn đường sống!”
“Được!”
Nhậm Kinh Luân cũng đang có ý đó, lão ta cắn răng: “Đã vậy, chúng ta sẽ gia nhập phe nhà họ Khương, hợp sức với cao thủ nhà họ Khương để giết đám người Đỗ Bá!”
“Từ từ!”
Nhậm Kinh Luân vừa định ra tay, Ứng Thiên Hành chợt quát.
Nhậm Kinh Luân nhíu mày: “Nếu không ra tay lúc này thì đợi lúc nào?”
Ứng Thiên Hành nói: “Chẳng lẽ ông vẫn không nhận ra à? Đối với nhà họ Khương, mối đe dọa lớn nhất bây giờ là cao thủ bí ẩn đang vượt thiên kiếp dưới Tàng Thư Các của Ma Tông, thậm chí Khương Nguyên Long còn vi phạm quy định của Thủ Hộ Minh, ra tay với người của thế tục”.
“Nếu bây giờ chúng ta ra tay để phá hoại thiên kiếp, chắc chắn sau đó Khương Nguyên Long sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho chúng ta”.
Nghe thấy thế, lông mày Nhậm Kinh Luân giãn ra, lão ta nhìn về phía Tàng Thư Các, nói với vẻ kiêng dè: “Ông nói không sai, phá hoại thiên kiếp mới là chuyện quan trọng nhất, nhưng uy lực còn sót lại của thiên kiếp quá mạnh, chỉ với sức của tôi và ông thì có thể phá hoại thiên kiếp chắc?”
Ứng Thiên Hành ngạo nghễ nói: “Chắc chắn phải phá được! Nếu không phá được thiên kiếp, cho dù nhà họ Khương không ra tay với chúng ta thì cũng sẽ ghi hận chúng ta vì việc này, sau khi đến giới Cổ Võ, chúng ta sẽ không còn đường sống!”
Nhậm Kinh Luân nói: “Đã vậy thì chúng ta đừng giấu giếm nữa, dùng hết chiêu bí mật của mình đi, cho dù trả giá nhiều đến mấy thì cũng phải phá hoại thiên kiếp này!”
“Được!”
Hai người thống nhất với nhau.
Khí thế mạnh mẽ lập tức tràn ra từ người họ, hai người đồng loạt phóng về phía Tàng Thư Các.
“Ầm ầm ầm!”
Thiên kiếp đã đến lúc cuối cùng, có thể biến mất bất cứ lúc nào, nhưng uy lực vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Nhậm Kinh Luân và Ứng Thiên Hành điên cuồng tấn công thiên kiếp.
“Không ổn! Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân lại phá hoại thiên kiếp rồi!”
Hồng Ma bỗng hô lên kinh hãi, tức giận nói.
Đỗ Bá nói lớn: “Hai người đi ngăn cản họ, để tôi ngăn cao thủ nhà họ Khương!”
“Nhưng...”
Ảnh Ma đang định lên tiếng thì bị Đỗ Bá quát: “Không kịp để nghĩ nhiều đâu, đi mau!”
Sau khi dứt lời, Võ Thần Thương trong tay Đỗ Bá lại tấn công một cao thủ nhà họ Khương.
“Đi đi!”
Ảnh Ma và Hồng Ma không do dự nữa, vội rời khỏi trận chiến, lao về phía Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân.
Hai người vừa lui ra, đòn tấn công của bốn cao thủ nhà họ Khương lập tức ập đến.
“Keng keng keng!”
Linh khí va vào nhau, phát ra tiếng nổ rung trời.
Đỗ Bá cắn chặt răng, tuy rất khó chịu nhưng vẫn cố gắng gượng, không để cao thủ nhà họ Khương vượt qua mình.
Tuy thực lực của Ảnh Ma và Hồng Ma không bằng Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân, nhưng cũng không chênh quá nhiều, nếu để cao thủ nhà họ Khương qua đó, Ảnh Ma và Hồng Ma sẽ thua ngay tức khắc, thậm chí bị giết ngay.
“Chết cho tôi!”
Đỗ Bá tức giận quát, bỗng đâm Võ Thần Thương về phía trước.
“Phập!”
Võ Thần Thương lập tức xuyên thủng ngực một cao thủ nhà họ Khương, cao thủ nhà họ Khương có vẻ tức giận, bỗng vươn tay ra, giữ chặt lấy Võ Thần Thương, không để Đỗ Bá rút Võ Thần Thương lại.
Đỗ Bá định rút Võ Thần Thương về nhưng phát hiện rất khó.
Cùng lúc đó, cao thủ nhà họ Khương bị Võ Thần Thương đâm xuyên qua người hét lớn: “Giết ông ta đi!”
Sau khi lão ta dứt lời, khí thế cuồng bạo bùng nổ từ người lão ta, phóng về phía Lệ Trần, gần như trong chớp mắt, nó đã tới trước mặt Lệ Trần.
“Ầm!”
Trong khoảnh khắc đó, hai người đồng loạt tấn công, tiếng va chạm chói tai vang lên.
Lấy nơi mà hai người va chạm làm trung tâm, mọi thứ trong vòng mười mét quanh đó đều hóa thành bột, trên mặt đất cũng toàn vết nứt to bằng cánh tay.
Đây chính là trận chiến giữa cao thủ Thiên Cảnh, không ngờ lại mạnh đến mức này.
Cao thủ Ma Tông đều đứng nhìn từ xa, ai cũng có vẻ kinh hãi.
Đây là lần đầu tiên những cao thủ thế tục như họ tận mắt nhìn thấy trận chiến giữa cao thủ Thiên Cảnh.
“Giết!”
Ảnh Ma và Hồng Ma nhìn về phía Lệ Trần rồi liếc nhau, trong mắt tràn ngập vẻ kiên quyết, họ quát lớn, lao tới chỗ cao thủ nhà họ Khương.
Trận chiến cấp bậc này chính là đỉnh cao ở thế tục.
Trận chiến giữa Thiên Cảnh vốn không nên xuất hiện ở thế tục, nhưng chẳng hiểu sao Thủ Hộ Minh lại không tham gia vào trận chiến giữa Khương Nguyên Long và Lệ Trần, chỉ âm thầm quan sát.
Trận chiến giữa các cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh cũng hoàn toàn bùng nổ.
Người Ảnh Ma và Hồng Ma đẫm máu, trên người họ tràn ngập khí thế vô cùng đáng sợ, khí thế này đã vượt xa trạng thái mạnh nhất của họ.
Rõ ràng họ đã dùng hết những chiêu mạnh nhất của mình, dốc toàn lực trong trận chiến lần này, một khi họ thất bại, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Hai người họ và Đỗ Bá đang cầm Võ Thần Thương chính là đại diện cho sức chiến đấu cao nhất ở thế tục.
Cho dù nhà họ Khương có bốn cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ thì vẫn không phải đối thủ của ba người Đỗ Bá, liên tục lùi bước.
Cao Hùng bị thiên kiếp hủy hoại một cánh tay, bây giờ đã tàn phế một nửa, không dám gia nhập trận chiến với đám người Đỗ Bá.
Ông ta hiểu rõ, với trạng thái của ông ta bây giờ, cho dù gia nhập phe nhà họ Khương thì cũng chỉ còn đường chết, Đỗ Bá đang cầm Võ Thần Thương chẳng khác gì bức tượng chiến thần, ai cản đường lão ta đều phải chết.
Huống hồ, giờ ông ta đã phản bội Ma Tông, một khi ông ta tham gia chiến đấu, chắc chắn Ảnh Ma và Hồng Ma sẽ giết ông ta đầu tiên.
Trước kia, ông ta có Vô Hình Thuẫn, có thể có thực lực sánh ngang với bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ khi còn ở Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, thậm chí được xếp vào mười cao thủ mạnh nhất Ma Sơn.
Nhưng giờ ông ta đã mất Vô Hình Thuẫn, cũng lộ nguyên hình, tuy ông ta đã đột phá bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nhưng sức chiến đấu lại giảm đi rất nhiều, đừng nói là cao thủ cấp bậc Ảnh Ma và Hồng Ma, ngay cả cao thủ mới bước vào bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ cũng có thể áp đảo ông ta.
Nhậm Kinh Luân và Ứng Thiên Hành trốn ra xa, nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào hai phe đang chiến đấu.
Ứng Thiên Hành chợt nói: “Tông chủ Nhậm, giờ tôi và ông cùng một phe, chúng ta phải đưa ra lựa chọn, nếu không chọn, sau khi họ phân rõ thắng thua, cho dù kết quả thế nào, chúng ta cũng không có kết cục tốt đẹp”.
Nhậm Kinh Luân nhìn về phía Ứng Thiên Hành, híp mắt: “Tông chủ Ứng nghĩ bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Trong mắt Ứng Thiên Hành lóe lên vẻ tàn nhẫn, lão ta nói ngay: “Nếu đã chọn nhà họ Khương thì chúng ta chỉ có thể tiếp tục chọn nhà họ Khương thôi, nếu nhà họ Khương thua vì chúng ta, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua, cho dù sau này chúng ta đột phá Thiên Cảnh rồi tới giới Cổ Võ thì cũng không còn đường sống!”
“Được!”
Nhậm Kinh Luân cũng đang có ý đó, lão ta cắn răng: “Đã vậy, chúng ta sẽ gia nhập phe nhà họ Khương, hợp sức với cao thủ nhà họ Khương để giết đám người Đỗ Bá!”
“Từ từ!”
Nhậm Kinh Luân vừa định ra tay, Ứng Thiên Hành chợt quát.
Nhậm Kinh Luân nhíu mày: “Nếu không ra tay lúc này thì đợi lúc nào?”
Ứng Thiên Hành nói: “Chẳng lẽ ông vẫn không nhận ra à? Đối với nhà họ Khương, mối đe dọa lớn nhất bây giờ là cao thủ bí ẩn đang vượt thiên kiếp dưới Tàng Thư Các của Ma Tông, thậm chí Khương Nguyên Long còn vi phạm quy định của Thủ Hộ Minh, ra tay với người của thế tục”.
“Nếu bây giờ chúng ta ra tay để phá hoại thiên kiếp, chắc chắn sau đó Khương Nguyên Long sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho chúng ta”.
Nghe thấy thế, lông mày Nhậm Kinh Luân giãn ra, lão ta nhìn về phía Tàng Thư Các, nói với vẻ kiêng dè: “Ông nói không sai, phá hoại thiên kiếp mới là chuyện quan trọng nhất, nhưng uy lực còn sót lại của thiên kiếp quá mạnh, chỉ với sức của tôi và ông thì có thể phá hoại thiên kiếp chắc?”
Ứng Thiên Hành ngạo nghễ nói: “Chắc chắn phải phá được! Nếu không phá được thiên kiếp, cho dù nhà họ Khương không ra tay với chúng ta thì cũng sẽ ghi hận chúng ta vì việc này, sau khi đến giới Cổ Võ, chúng ta sẽ không còn đường sống!”
Nhậm Kinh Luân nói: “Đã vậy thì chúng ta đừng giấu giếm nữa, dùng hết chiêu bí mật của mình đi, cho dù trả giá nhiều đến mấy thì cũng phải phá hoại thiên kiếp này!”
“Được!”
Hai người thống nhất với nhau.
Khí thế mạnh mẽ lập tức tràn ra từ người họ, hai người đồng loạt phóng về phía Tàng Thư Các.
“Ầm ầm ầm!”
Thiên kiếp đã đến lúc cuối cùng, có thể biến mất bất cứ lúc nào, nhưng uy lực vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Nhậm Kinh Luân và Ứng Thiên Hành điên cuồng tấn công thiên kiếp.
“Không ổn! Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân lại phá hoại thiên kiếp rồi!”
Hồng Ma bỗng hô lên kinh hãi, tức giận nói.
Đỗ Bá nói lớn: “Hai người đi ngăn cản họ, để tôi ngăn cao thủ nhà họ Khương!”
“Nhưng...”
Ảnh Ma đang định lên tiếng thì bị Đỗ Bá quát: “Không kịp để nghĩ nhiều đâu, đi mau!”
Sau khi dứt lời, Võ Thần Thương trong tay Đỗ Bá lại tấn công một cao thủ nhà họ Khương.
“Đi đi!”
Ảnh Ma và Hồng Ma không do dự nữa, vội rời khỏi trận chiến, lao về phía Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân.
Hai người vừa lui ra, đòn tấn công của bốn cao thủ nhà họ Khương lập tức ập đến.
“Keng keng keng!”
Linh khí va vào nhau, phát ra tiếng nổ rung trời.
Đỗ Bá cắn chặt răng, tuy rất khó chịu nhưng vẫn cố gắng gượng, không để cao thủ nhà họ Khương vượt qua mình.
Tuy thực lực của Ảnh Ma và Hồng Ma không bằng Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân, nhưng cũng không chênh quá nhiều, nếu để cao thủ nhà họ Khương qua đó, Ảnh Ma và Hồng Ma sẽ thua ngay tức khắc, thậm chí bị giết ngay.
“Chết cho tôi!”
Đỗ Bá tức giận quát, bỗng đâm Võ Thần Thương về phía trước.
“Phập!”
Võ Thần Thương lập tức xuyên thủng ngực một cao thủ nhà họ Khương, cao thủ nhà họ Khương có vẻ tức giận, bỗng vươn tay ra, giữ chặt lấy Võ Thần Thương, không để Đỗ Bá rút Võ Thần Thương lại.
Đỗ Bá định rút Võ Thần Thương về nhưng phát hiện rất khó.
Cùng lúc đó, cao thủ nhà họ Khương bị Võ Thần Thương đâm xuyên qua người hét lớn: “Giết ông ta đi!”