Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1999: Theo tới cùng
Ba người nhìn nhau, Nhậm Kinh Luân nói: “Phá hoại thiên kiếp trước rồi tranh giành Vô Hình Thuẫn, sao nào?”
“Được!”
Ba người thống nhất với nhau, lập tức xông về phía Tàng Thư Các.
Mấy tia sét sau cùng đang điên cuồng giáng xuống, ai cũng hiểu sau khi trải qua sự gột rửa của mấy tia sét cuối cùng này, người dưới Tàng Thư Các sẽ thành công vượt qua thiên kiếp.
“Ra tay đi!”
Bốn cao thủ nhà họ Khương cũng xông về phía Đỗ Bá.
Cộng thêm Nhậm Kinh Luân, Ứng Thiên Hành và Cao Hùng, bên đối phương đã có bảy cao thủ hàng đầu, còn bên Đỗ Bá, Ảnh Ma và Hồng Ma chỉ có ba người thôi.
Họ không thể ngăn cản cao thủ nhà họ Khương được!
“Giết!”
Đỗ Bá hét lớn, bỗng vung Võ Thần Thương về phía trước.
“Keng keng keng!”
Mấy món linh khí va vào Võ Thần Thương, phát ra tiếng va chạm giòn giã.
Ảnh Ma và Hồng Ma cũng phát huy thực lực mạnh nhất, giao chiến với đối phương.
Nhờ đó, Nhậm Kinh Luân, Ứng Thiên Hành và Cao Hùng thành công tránh được trận chiến, thuận lợi đi tới trước Tàng Thư Các.
“Tôi cũng muốn biết rốt cuộc người đang trốn trong Tàng Thư Các để vượt thiên kiếp là thần thánh phương nào!”
Cao Hùng hùng hổ nói với Lệ Trần, có vẻ khiêu khích.
Sau khi dứt lời, ông ta bỗng rút một thanh kiếm linh khí ra, chém mạnh về phía thiên kiếp.
Nhậm Kinh Luân và Ứng Thiên Hành cũng tấn công thiên kiếp.
Nếu muốn phá hoại thiên kiếp thì phải ngừng thiên kiếp.
Chỉ cần người vượt thiên kiếp mất đi cơ hội tiếp nhận sự gột rửa của thiên kiếp, thiên kiếp sẽ xem như đã ngừng, nếu thiên kiếp không hoàn chỉnh, người vượt thiên kiếp sẽ bị thiên kiếp cắn trả, những đau đớn mà họ phải chịu trước đó hoàn toàn uổng phí.
“Đoàng đoàng!”
Sấm sét điên cuồng giáng xuống, ba món linh khí đồng loạt đánh trúng thiên kiếp, nhưng không ngừng được, một phần uy lực của thiên kiếp còn giáng lên người họ qua linh khí.
Ba người đều có vẻ đau đớn, họ vẫn chưa tới lúc vượt thiên kiếp, cường độ của thiên kiếp mà Dương Thanh vượt qua rất mạnh, họ khó mà chịu nổi.
Nhất là Cao Hùng, sau khi mất đi Vô Hình Thuẫn, thực lực của ông ta đã giảm mạnh, thiên kiếp mới giáng lên người ông ta, ông ta đã hét lên đau đớn, ngã ra đất, run lẩy bẩy.
Cánh tay cầm kiếm của ông ta cháy đen, bị thiên kiếp phá hoại.
Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân vốn là cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh, cách lúc vượt thiên kiếp cũng không xa, tuy miễn cưỡng chịu được, nhưng họ cũng không tiếp nhận được nhiều thiên kiếp ở mức độ này.
Nếu họ muốn phá hoại thiên kiếp ở mấy phút cuối cùng thì rất khó!
“Vô Hình Thuẫn!”
Đúng lúc này, Vô Hình Thuẫn bỗng lơ lửng phía trên Tàng Thư Các, Ứng Thiên Hành lập tức biến sắc.
Vô Hình Thuẫn bắt đầu chậm rãi đáp xuống Tàng Thư Các cùng với thiên kiếp.
“Đối phương định cướp Vô Hình Thuẫn!”
Ứng Thiên Hành bỗng sợ hãi nói.
Nhậm Kinh Luân cũng biến sắc, không nói nhảm nữa, xông về phía Vô Hình Thuẫn.
Một khi Vô Hình Thuẫn bị người đang vượt thiên kiếp dưới lòng đất cướp mất, nếu họ muốn lấy lại nó thì khó như lên trời.
Ứng Thiên Hành thấy Nhậm Kinh Luân lao tới chỗ Vô Hình Thuẫn, lập tức cuống cả lên, không quan tâm tới chuyện phá hoại thiên kiếp nữa, cũng xông về phía Vô Hình Thuẫn, hét lớn: “Vô Hình Thuẫn là của tôi! Đừng ai hòng cướp nó đi!”
“Đoàng đoàng đoàng!”
Nhưng hai người vừa bước lên, vô số tia sét lại giáng xuống.
Lúc này hai người mới hoàn hồn, Vô Hình Thuẫn đang ở nơi mà thiên kiếp hội tụ, hai người gần như lùi lại ngay theo phản xạ có điều kiện.
Họ vừa rời khỏi đó, thiên kiếp đã giáng xuống nơi họ đứng.
Hai người nghĩ mà thấy sợ, nếu hồi nãy né chậm, một khi bị thiên kiếp giáng trúng, cho dù họ sắp vượt thiên kiếp thì cũng sẽ bị thương nặng.
Thiên kiếp của Dương Thanh vốn vượt xa thiên kiếp bình thường, ngay cả uy lực còn sót lại của thiên kiếp cũng khiến cao thủ bình thường khó mà chịu nổi.
Hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn Vô Hình Thuẫn dần đáp xuống Tàng Thư Các.
“Một đám rác rưởi!”
Lúc này, Khương Nguyên Long bỗng lạnh lùng nói.
Sau khi lão ta dứt lời, khí thế mạnh mẽ tới cực điểm tràn ra từ người lão ta.
Gần như cùng một lúc, Lệ Trần cũng hơi nhích chân, chắn trước Tàng Thư Các, tung một đòn về phía trước.
“Ầm!”
Đòn tấn công của Khương Nguyên Long và Lệ Trần va vào nhau, lập tức tạo thành một vòng xoáy năng lượng, sức mạnh khủng khiếp lan ra khắp bốn phía.
“Ầm ầm ầm!”
Cả Ma Tông rung chuyển, mặt đất quanh Tàng Thư Các liên tục nứt ra, các khe nứt lan ra bốn phía.
Chỉ một đòn của cao thủ Thiên Cảnh mà đã khủng khiếp đến mức này.
“Cút ngay! Bằng không, chết!”
Khương Nguyên Long căm tức nhìn Lệ Trần, lớn tiếng uy hiếp.
Lão ta vốn không định ra tay, nhưng thuộc hạ quá ăn hại, chỉ là mấy cao thủ thế tục thôi mà cũng không giải quyết nổi.
Người đang vượt thiên kiếp dưới Tàng Thư Các khiến Khương Nguyên Long cảm nhận được áp lực rất lớn.
Nếu đã trở mặt, đối phương không đồng ý làm việc cho nhà họ Khương, vậy không thể làm gì khác ngoài tiêu diệt.
Thiên kiếp sắp biến mất, nếu thuộc hạ của lão ta đã không thể phá hoại thiên kiếp này, lão ta đành tự ra tay.
Lệ Trần không hề sợ hãi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Khương Nguyên Long: “Cao thủ Thiên Cảnh của giới Cổ Võ thì có thể thích gì làm đấy ở thế tục à? Ông tưởng Thủ Hộ Minh không nhốt được ông ư?”
Câu nói này cũng là để nói với cao thủ của Thủ Hộ Minh.
Từ khi Khương Nguyên Long dẫn người tới Ma Tông, Lệ Trần đã cảm nhận được mấy khí thế đáng sợ, đương nhiên những người này là cao thủ của Thủ Hộ Minh, vẫn đang âm thầm quan sát, không đến lúc mấu chốt, có lẽ họ sẽ không ra mặt.
Nhưng điều khiến lão không hiểu nổi là Khương Nguyên Long đã ra tay, tại sao cao thủ của Thủ Hộ Minh vẫn chưa xuất hiện chứ?
Khương Nguyên Long nhìn Lệ Trần, cười khẩy, lạnh lùng nói: “Cảnh cáo cậu lần cuối, cút khỏi tầm mắt tôi, tôi có thể xem như không xảy ra chuyện gì, bằng không, chết!”
Lời uy hiếp của Khương Nguyên Long khiến Lệ Trần cảm nhận được áp lực nặng nề.
Dù sao Lệ Trần cũng mới bước vào Thiên Cảnh không lâu, thực lực của Khương Nguyên Long mạnh hơn lão.
Nếu đánh lâu, chắc chắn lão sẽ thua.
Mạo hiểm như thế vì một thanh niên không phải người của Ma Tông, có đáng không chứ?
Lệ Trần tự hỏi mình.
Nếu lão lùi bước, chắc chắn thiên kiếp sẽ bị phá hoại, Dương Thanh cũng sẽ bị thiên kiếp cắn trả.
Nhưng khi trơ mắt nhìn một bề dưới thiên tài của thế tục bị ngừng mất thiên kiếp, lão có thể cam lòng ư?
Huống hồ, bề dưới này còn là anh em tốt của đệ tử của lão.
Nếu lão từ bỏ, chắc chắn Mã Siêu sẽ oán hận lão nhỉ?
Nghĩ tới đây, ý chí chiến đấu mạnh mẽ lan ra từ người Lệ Trần.
Lão cười sang sảng, nói lớn với Khương Nguyên Long: “Nếu ông đã ngó lơ quy định của Thủ Hộ Minh, muốn đánh thì tôi sẽ theo tới cùng!”
“Được!”
Ba người thống nhất với nhau, lập tức xông về phía Tàng Thư Các.
Mấy tia sét sau cùng đang điên cuồng giáng xuống, ai cũng hiểu sau khi trải qua sự gột rửa của mấy tia sét cuối cùng này, người dưới Tàng Thư Các sẽ thành công vượt qua thiên kiếp.
“Ra tay đi!”
Bốn cao thủ nhà họ Khương cũng xông về phía Đỗ Bá.
Cộng thêm Nhậm Kinh Luân, Ứng Thiên Hành và Cao Hùng, bên đối phương đã có bảy cao thủ hàng đầu, còn bên Đỗ Bá, Ảnh Ma và Hồng Ma chỉ có ba người thôi.
Họ không thể ngăn cản cao thủ nhà họ Khương được!
“Giết!”
Đỗ Bá hét lớn, bỗng vung Võ Thần Thương về phía trước.
“Keng keng keng!”
Mấy món linh khí va vào Võ Thần Thương, phát ra tiếng va chạm giòn giã.
Ảnh Ma và Hồng Ma cũng phát huy thực lực mạnh nhất, giao chiến với đối phương.
Nhờ đó, Nhậm Kinh Luân, Ứng Thiên Hành và Cao Hùng thành công tránh được trận chiến, thuận lợi đi tới trước Tàng Thư Các.
“Tôi cũng muốn biết rốt cuộc người đang trốn trong Tàng Thư Các để vượt thiên kiếp là thần thánh phương nào!”
Cao Hùng hùng hổ nói với Lệ Trần, có vẻ khiêu khích.
Sau khi dứt lời, ông ta bỗng rút một thanh kiếm linh khí ra, chém mạnh về phía thiên kiếp.
Nhậm Kinh Luân và Ứng Thiên Hành cũng tấn công thiên kiếp.
Nếu muốn phá hoại thiên kiếp thì phải ngừng thiên kiếp.
Chỉ cần người vượt thiên kiếp mất đi cơ hội tiếp nhận sự gột rửa của thiên kiếp, thiên kiếp sẽ xem như đã ngừng, nếu thiên kiếp không hoàn chỉnh, người vượt thiên kiếp sẽ bị thiên kiếp cắn trả, những đau đớn mà họ phải chịu trước đó hoàn toàn uổng phí.
“Đoàng đoàng!”
Sấm sét điên cuồng giáng xuống, ba món linh khí đồng loạt đánh trúng thiên kiếp, nhưng không ngừng được, một phần uy lực của thiên kiếp còn giáng lên người họ qua linh khí.
Ba người đều có vẻ đau đớn, họ vẫn chưa tới lúc vượt thiên kiếp, cường độ của thiên kiếp mà Dương Thanh vượt qua rất mạnh, họ khó mà chịu nổi.
Nhất là Cao Hùng, sau khi mất đi Vô Hình Thuẫn, thực lực của ông ta đã giảm mạnh, thiên kiếp mới giáng lên người ông ta, ông ta đã hét lên đau đớn, ngã ra đất, run lẩy bẩy.
Cánh tay cầm kiếm của ông ta cháy đen, bị thiên kiếp phá hoại.
Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân vốn là cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh, cách lúc vượt thiên kiếp cũng không xa, tuy miễn cưỡng chịu được, nhưng họ cũng không tiếp nhận được nhiều thiên kiếp ở mức độ này.
Nếu họ muốn phá hoại thiên kiếp ở mấy phút cuối cùng thì rất khó!
“Vô Hình Thuẫn!”
Đúng lúc này, Vô Hình Thuẫn bỗng lơ lửng phía trên Tàng Thư Các, Ứng Thiên Hành lập tức biến sắc.
Vô Hình Thuẫn bắt đầu chậm rãi đáp xuống Tàng Thư Các cùng với thiên kiếp.
“Đối phương định cướp Vô Hình Thuẫn!”
Ứng Thiên Hành bỗng sợ hãi nói.
Nhậm Kinh Luân cũng biến sắc, không nói nhảm nữa, xông về phía Vô Hình Thuẫn.
Một khi Vô Hình Thuẫn bị người đang vượt thiên kiếp dưới lòng đất cướp mất, nếu họ muốn lấy lại nó thì khó như lên trời.
Ứng Thiên Hành thấy Nhậm Kinh Luân lao tới chỗ Vô Hình Thuẫn, lập tức cuống cả lên, không quan tâm tới chuyện phá hoại thiên kiếp nữa, cũng xông về phía Vô Hình Thuẫn, hét lớn: “Vô Hình Thuẫn là của tôi! Đừng ai hòng cướp nó đi!”
“Đoàng đoàng đoàng!”
Nhưng hai người vừa bước lên, vô số tia sét lại giáng xuống.
Lúc này hai người mới hoàn hồn, Vô Hình Thuẫn đang ở nơi mà thiên kiếp hội tụ, hai người gần như lùi lại ngay theo phản xạ có điều kiện.
Họ vừa rời khỏi đó, thiên kiếp đã giáng xuống nơi họ đứng.
Hai người nghĩ mà thấy sợ, nếu hồi nãy né chậm, một khi bị thiên kiếp giáng trúng, cho dù họ sắp vượt thiên kiếp thì cũng sẽ bị thương nặng.
Thiên kiếp của Dương Thanh vốn vượt xa thiên kiếp bình thường, ngay cả uy lực còn sót lại của thiên kiếp cũng khiến cao thủ bình thường khó mà chịu nổi.
Hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn Vô Hình Thuẫn dần đáp xuống Tàng Thư Các.
“Một đám rác rưởi!”
Lúc này, Khương Nguyên Long bỗng lạnh lùng nói.
Sau khi lão ta dứt lời, khí thế mạnh mẽ tới cực điểm tràn ra từ người lão ta.
Gần như cùng một lúc, Lệ Trần cũng hơi nhích chân, chắn trước Tàng Thư Các, tung một đòn về phía trước.
“Ầm!”
Đòn tấn công của Khương Nguyên Long và Lệ Trần va vào nhau, lập tức tạo thành một vòng xoáy năng lượng, sức mạnh khủng khiếp lan ra khắp bốn phía.
“Ầm ầm ầm!”
Cả Ma Tông rung chuyển, mặt đất quanh Tàng Thư Các liên tục nứt ra, các khe nứt lan ra bốn phía.
Chỉ một đòn của cao thủ Thiên Cảnh mà đã khủng khiếp đến mức này.
“Cút ngay! Bằng không, chết!”
Khương Nguyên Long căm tức nhìn Lệ Trần, lớn tiếng uy hiếp.
Lão ta vốn không định ra tay, nhưng thuộc hạ quá ăn hại, chỉ là mấy cao thủ thế tục thôi mà cũng không giải quyết nổi.
Người đang vượt thiên kiếp dưới Tàng Thư Các khiến Khương Nguyên Long cảm nhận được áp lực rất lớn.
Nếu đã trở mặt, đối phương không đồng ý làm việc cho nhà họ Khương, vậy không thể làm gì khác ngoài tiêu diệt.
Thiên kiếp sắp biến mất, nếu thuộc hạ của lão ta đã không thể phá hoại thiên kiếp này, lão ta đành tự ra tay.
Lệ Trần không hề sợ hãi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Khương Nguyên Long: “Cao thủ Thiên Cảnh của giới Cổ Võ thì có thể thích gì làm đấy ở thế tục à? Ông tưởng Thủ Hộ Minh không nhốt được ông ư?”
Câu nói này cũng là để nói với cao thủ của Thủ Hộ Minh.
Từ khi Khương Nguyên Long dẫn người tới Ma Tông, Lệ Trần đã cảm nhận được mấy khí thế đáng sợ, đương nhiên những người này là cao thủ của Thủ Hộ Minh, vẫn đang âm thầm quan sát, không đến lúc mấu chốt, có lẽ họ sẽ không ra mặt.
Nhưng điều khiến lão không hiểu nổi là Khương Nguyên Long đã ra tay, tại sao cao thủ của Thủ Hộ Minh vẫn chưa xuất hiện chứ?
Khương Nguyên Long nhìn Lệ Trần, cười khẩy, lạnh lùng nói: “Cảnh cáo cậu lần cuối, cút khỏi tầm mắt tôi, tôi có thể xem như không xảy ra chuyện gì, bằng không, chết!”
Lời uy hiếp của Khương Nguyên Long khiến Lệ Trần cảm nhận được áp lực nặng nề.
Dù sao Lệ Trần cũng mới bước vào Thiên Cảnh không lâu, thực lực của Khương Nguyên Long mạnh hơn lão.
Nếu đánh lâu, chắc chắn lão sẽ thua.
Mạo hiểm như thế vì một thanh niên không phải người của Ma Tông, có đáng không chứ?
Lệ Trần tự hỏi mình.
Nếu lão lùi bước, chắc chắn thiên kiếp sẽ bị phá hoại, Dương Thanh cũng sẽ bị thiên kiếp cắn trả.
Nhưng khi trơ mắt nhìn một bề dưới thiên tài của thế tục bị ngừng mất thiên kiếp, lão có thể cam lòng ư?
Huống hồ, bề dưới này còn là anh em tốt của đệ tử của lão.
Nếu lão từ bỏ, chắc chắn Mã Siêu sẽ oán hận lão nhỉ?
Nghĩ tới đây, ý chí chiến đấu mạnh mẽ lan ra từ người Lệ Trần.
Lão cười sang sảng, nói lớn với Khương Nguyên Long: “Nếu ông đã ngó lơ quy định của Thủ Hộ Minh, muốn đánh thì tôi sẽ theo tới cùng!”