Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1995: Cố chịu nhé
Lúc này Ma Tông đã bị uy lực của thiên kiếp bao trùm, cũng bị khí thế của mấy cao thủ hàng đầu bao phủ.
Như đáp lại khí thế từ các cao thủ, thiên kiếp càng cuồng bạo hơn, sấm sét không ngừng giáng xuống Tàng Thư Các, muốn phá hủy mọi thứ trên thế gian này.
Người mạnh như Khương Nguyên Long cũng nghiêm nghị nhìn về phía thiên kiếp, cho dù là ở giới Cổ Võ, loại thiên kiếp này cũng chưa bao giờ xuất hiện.
Bây giờ nó lại xuất hiện ở thế tục, thiên tài thế này, đúng là đáng tiếc.
“Ai dám đến gần thêm bước nữa, giết không tha!”
Đỗ Bá cầm Võ Thần Thương trong tay, chắn trước Tàng Thư Các, lạnh lùng nhìn năm cao thủ nhà họ Khương.
Khương Nguyên Long là cao thủ Thiên Cảnh, sẽ không dám tùy ý ra tay ở thế tục, Lệ Trần đã bước vào Thiên Cảnh, cũng không thể tùy ý ra tay, trừ khi đến lúc bất đắc dĩ.
Ảnh Ma, Hồng Ma và các cao thủ hàng đầu Ma Tông cũng đứng cạnh Đỗ Bá, ý chí chiến đấu dâng trào, tuy thực lực không bằng cao thủ nhà họ Khương nhưng họ vẫn không hề sợ hãi.
Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân hết sức nghiêm nghị, họ hiểu rõ trong trận chiến này, chắc chắn Ma Tông sẽ thua, cho dù họ gia nhập phe Ma Tông thì cũng chưa chắc sẽ thắng.
Hơn nữa, giữa họ và Ma Tông cũng không có tình cảm gì, thậm chí còn có rất nhiều xung đột, đương nhiên họ sẽ không đắc tội thế lực đến từ giới Cổ Võ vì Ma Tông.
“Ông chán sống rồi!”
Cao thủ nhà họ Khương giận không để đâu cho hết, không ngờ họ lại bị một cao thủ thế tục uy hiếp.
Đỗ Bá cầm Võ Thần Thương trong tay, quanh người tản ra khí thế vô cùng đáng sợ, tuy lão ta chưa bước vào Thiên Cảnh nhưng cũng cách Thiên Cảnh không xa.
Nếu liều mạng đánh một trận, cho dù năm cao thủ nhà họ Khương đều đã đạt đến bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ thì vẫn sẽ có người chết dưới tay Đỗ Bá.
Khương Nguyên Long nhìn chằm chằm vào Võ Thần Thương bằng ánh mắt nóng rực, lão ta vốn đã lấy được Võ Thần Thương, nào ngờ Võ Thần Thương đã bị Đỗ Bá luyện hóa, rất dễ được Đỗ Bá gọi về.
Nếu muốn có được Võ Thần Thương, Khương Nguyên Long phải giết Đỗ Bá, chỉ khi Đỗ Bá chết thì quan hệ giữa Đỗ Bá và Võ Thần Thương mới chấm dứt, khi đó Khương Nguyên Long có thể luyện hóa Võ Thần Thương.
Cho dù là ở giới Cổ Võ, linh khí cấp cao thế này cũng là vật vô cùng quý giá, đương nhiên Khương Nguyên Long sẽ muốn đạt được nó rồi.
Khóe miệng Đỗ Bá vẫn còn một vết máu, hồi nãy đòn tấn công do cao thủ nhà họ Khương hợp sức suýt giết được lão ta.
Nhưng lần này, lão ta đã nghĩ thông, chỉ cần cao thủ nhà họ Khương dám ra tay, lão ta cũng sẽ liều mạng để giết đối phương.
“Hùng An! Các cậu còn chờ gì nữa?”
Khương Nguyên Long bỗng nói với vẻ bất mãn.
Hùng An và các cao thủ nhà họ Khương đều run rẩy, ai cũng có vẻ sợ hãi.
Nếu họ chọc giận Khương Nguyên Long, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
“Ra tay đi!”
Hùng An bỗng quát, lao tới chỗ Đỗ Bá trước.
“Giết!”
Đỗ Bá chưa cần ra tay, Ảnh Ma cũng đã dẫn ba Ma Tướng của Ma Tông lên nghênh chiến.
Nếu sống sót sau trận chiến này, họ sẽ có sự thay đổi về chất.
Đỗ Bá cũng không do dự, hơi nhích chân, lao về phía Hùng An đang dẫn đầu.
Ảnh Ma nói lớn: “Chúng tôi ngăn cản những người khác, ông giết một tên trước đi!”
“Được!”
Đỗ Bá đáp, khí thế vô cùng khủng khiếp lan ra từ người lão ta, trông như Võ Thần vừa tỉnh dậy khỏi giấc ngủ nghìn năm.
Hùng An và các cao thủ nhà họ Khương đều biến sắc.
Với tư cách là cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh, họ hiểu rõ lúc này Đỗ Bá như biến thành người khác, khí thế của lão ta đã mạnh hơn, rõ ràng đang chuẩn bị ra đòn chí mạng.
“Keng!”
Ngay sau đó, tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên.
Cây chùy trong tay Hùng An giơ lên cao, Võ Thần Thương của Đỗ Bá đập mạnh vào chùy.
“Ầm!”
Hùng An không thể ngăn cản sức mạnh cuồng bạo đến cực điểm này, ông ta lập tức quỳ một gối xuống đất, khiến mặt đất lõm thành một cái hố.
“Trấn áp cho tôi!”
Đỗ Bá hét lớn, Võ Thần Thương trong tay liên tục giáng xuống.
“Keng keng keng!”
Mấy đòn đánh mạnh liên tục giáng xuống, Hùng An không sao chống đỡ nổi, ông ta vẫn giữ tư thế quỳ một chân, hai tay nắm chặt cây chùy, lực va chạm khổng lồ khiến kẽ tay ông ta rách toạc, chảy rất nhiều máu.
Dù sao Hùng An cũng là cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh, đương nhiên thực lực sẽ rất mạnh, Đỗ Bá rất khó giết ông ta.
Mấy đòn đánh mạnh liên tiếp đều bị Hùng An ngăn cản, sau mỗi lần va chạm, cái hố dưới đầu gối Hùng An cũng ngày càng sâu.
“A...”
Hùng An chợt hét lớn, sức mạnh khổng lồ bùng nổ từ người ông ta.
Quanh người ông ta lóe lên ánh sáng màu máu, mắt đỏ ngầu, như hung thú đến từ thời hồng hoang, vô cùng khủng khiếp.
Cơ thể ông ta cũng dần phồng lên như bóng được bơm hơi, trông chẳng khác gì một tên to xác đầy cơ bắp.
Hùng An vốn đã cường tráng, giờ càng vạm vỡ hơn.
Sắc mặt Đỗ Bá vô cùng nghiêm nghị, lão ta biết Hùng An cũng dùng bí pháp để tăng thực lực.
Bây giờ hai người đều dùng bí pháp để tăng thực lực, muốn biết mèo nào cắn mỉu nào thì phải xem bí pháp tăng thực lực của ai mạnh hơn.
“Keng keng keng!”
Hai cao thủ hàng đầu điên cuồng giao chiến, Võ Thần Thương và chùy va vào nhau, phát ra tiếng va chạm chói tai.
Mỗi khi linh khí va chạm thì lại có một luồng sức mạnh hủy diệt lan ra khắp bốn phía.
Phía bên kia, bốn cao thủ nhà họ Khương đang đánh với bốn cao thủ của Ma Tông, khác với Đỗ Bá, bên này hoàn toàn bị đối phương áp đảo.
Trong số bốn cao thủ của Ma Tông, Ảnh Ma và Hồng Ma còn đỡ, tuy cũng có xu hướng thua nhưng ít nhất vẫn có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian, còn Mạnh Khôn và Mục Thanh vẫn chưa bước vào bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, mới đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, chỉ là họ sẽ mạnh hơn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bình thường chứ không còn gì hơn nữa.
Khi đánh với cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đến từ giới Cổ Võ, họ hoàn toàn không có sức đánh trả.
Hai người đều bị thương nặng.
Sắc mặt Lệ Trần u ám tới cực điểm, ý chí chiến đấu dâng trào, nếu cứ thế này, Mạnh Khôn và Mục Thanh sẽ chết, cho dù họ may mắn sống sót thì có lẽ cũng sẽ biến thành kẻ tàn phế mất hết võ công.
Đối với bất cứ người luyện võ nào, họ thà chết chứ cũng không muốn trở thành kẻ tàn phế.
Khương Nguyên Long rất bình thản, hình như không hề lo lắng về kết quả trận chiến, bởi vì không cần thiết.
Trước thực lực tuyệt đối, sự khiêu khích từ cao thủ thế tục sẽ khiến họ phải trả giá nặng nề.
Cùng lúc đó, quanh người Dương Thanh trong mật thất ngầm dưới Tàng Thư Các đang lóe lên ánh chớp, vô số sấm sét được dẫn vào người anh qua bệ linh khí.
Các tia sét liên tục rèn luyện cơ thể anh.
Nhưng sức chịu đựng của anh đã tới cực hạn, nếu thiên kiếp vẫn không kết thúc, anh sẽ không chịu nổi nữa.
Mã Siêu nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, tay phải siết chặt Ma Châu, sẵn sàng ném Ma Châu lên bệ bất cứ lúc nào để ngăn thiên kiếp cho Dương Thanh, nhưng một khi thiên kiếp bị ngăn cản, Dương Thanh sẽ bị thiên kiếp cắn trả, kiếp này không thể bước vào Thiên Cảnh nữa.
Nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Mã Siêu sẽ không ném Ma Châu ra.
Nhưng lúc này cũng sắp hết một nén nhang, Mã Siêu cảm nhận rõ rằng mình không thể ngăn cản khí thế khổng lồ từ Dương Thanh nữa.
Cảnh giới của anh ta quá thấp, nếu Lệ Trần không dùng năm năm tuổi thọ để giành lấy thời gian một nén nhang cho Mã Siêu, anh ta đã tiêu đời từ lâu rồi.
Mã Siêu nhìn nét mặt đang méo mó vì đau đớn của Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ hoe, nói nhỏ: “Anh Thanh, anh phải cố chịu nhé!”
Như đáp lại khí thế từ các cao thủ, thiên kiếp càng cuồng bạo hơn, sấm sét không ngừng giáng xuống Tàng Thư Các, muốn phá hủy mọi thứ trên thế gian này.
Người mạnh như Khương Nguyên Long cũng nghiêm nghị nhìn về phía thiên kiếp, cho dù là ở giới Cổ Võ, loại thiên kiếp này cũng chưa bao giờ xuất hiện.
Bây giờ nó lại xuất hiện ở thế tục, thiên tài thế này, đúng là đáng tiếc.
“Ai dám đến gần thêm bước nữa, giết không tha!”
Đỗ Bá cầm Võ Thần Thương trong tay, chắn trước Tàng Thư Các, lạnh lùng nhìn năm cao thủ nhà họ Khương.
Khương Nguyên Long là cao thủ Thiên Cảnh, sẽ không dám tùy ý ra tay ở thế tục, Lệ Trần đã bước vào Thiên Cảnh, cũng không thể tùy ý ra tay, trừ khi đến lúc bất đắc dĩ.
Ảnh Ma, Hồng Ma và các cao thủ hàng đầu Ma Tông cũng đứng cạnh Đỗ Bá, ý chí chiến đấu dâng trào, tuy thực lực không bằng cao thủ nhà họ Khương nhưng họ vẫn không hề sợ hãi.
Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân hết sức nghiêm nghị, họ hiểu rõ trong trận chiến này, chắc chắn Ma Tông sẽ thua, cho dù họ gia nhập phe Ma Tông thì cũng chưa chắc sẽ thắng.
Hơn nữa, giữa họ và Ma Tông cũng không có tình cảm gì, thậm chí còn có rất nhiều xung đột, đương nhiên họ sẽ không đắc tội thế lực đến từ giới Cổ Võ vì Ma Tông.
“Ông chán sống rồi!”
Cao thủ nhà họ Khương giận không để đâu cho hết, không ngờ họ lại bị một cao thủ thế tục uy hiếp.
Đỗ Bá cầm Võ Thần Thương trong tay, quanh người tản ra khí thế vô cùng đáng sợ, tuy lão ta chưa bước vào Thiên Cảnh nhưng cũng cách Thiên Cảnh không xa.
Nếu liều mạng đánh một trận, cho dù năm cao thủ nhà họ Khương đều đã đạt đến bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ thì vẫn sẽ có người chết dưới tay Đỗ Bá.
Khương Nguyên Long nhìn chằm chằm vào Võ Thần Thương bằng ánh mắt nóng rực, lão ta vốn đã lấy được Võ Thần Thương, nào ngờ Võ Thần Thương đã bị Đỗ Bá luyện hóa, rất dễ được Đỗ Bá gọi về.
Nếu muốn có được Võ Thần Thương, Khương Nguyên Long phải giết Đỗ Bá, chỉ khi Đỗ Bá chết thì quan hệ giữa Đỗ Bá và Võ Thần Thương mới chấm dứt, khi đó Khương Nguyên Long có thể luyện hóa Võ Thần Thương.
Cho dù là ở giới Cổ Võ, linh khí cấp cao thế này cũng là vật vô cùng quý giá, đương nhiên Khương Nguyên Long sẽ muốn đạt được nó rồi.
Khóe miệng Đỗ Bá vẫn còn một vết máu, hồi nãy đòn tấn công do cao thủ nhà họ Khương hợp sức suýt giết được lão ta.
Nhưng lần này, lão ta đã nghĩ thông, chỉ cần cao thủ nhà họ Khương dám ra tay, lão ta cũng sẽ liều mạng để giết đối phương.
“Hùng An! Các cậu còn chờ gì nữa?”
Khương Nguyên Long bỗng nói với vẻ bất mãn.
Hùng An và các cao thủ nhà họ Khương đều run rẩy, ai cũng có vẻ sợ hãi.
Nếu họ chọc giận Khương Nguyên Long, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
“Ra tay đi!”
Hùng An bỗng quát, lao tới chỗ Đỗ Bá trước.
“Giết!”
Đỗ Bá chưa cần ra tay, Ảnh Ma cũng đã dẫn ba Ma Tướng của Ma Tông lên nghênh chiến.
Nếu sống sót sau trận chiến này, họ sẽ có sự thay đổi về chất.
Đỗ Bá cũng không do dự, hơi nhích chân, lao về phía Hùng An đang dẫn đầu.
Ảnh Ma nói lớn: “Chúng tôi ngăn cản những người khác, ông giết một tên trước đi!”
“Được!”
Đỗ Bá đáp, khí thế vô cùng khủng khiếp lan ra từ người lão ta, trông như Võ Thần vừa tỉnh dậy khỏi giấc ngủ nghìn năm.
Hùng An và các cao thủ nhà họ Khương đều biến sắc.
Với tư cách là cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh, họ hiểu rõ lúc này Đỗ Bá như biến thành người khác, khí thế của lão ta đã mạnh hơn, rõ ràng đang chuẩn bị ra đòn chí mạng.
“Keng!”
Ngay sau đó, tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên.
Cây chùy trong tay Hùng An giơ lên cao, Võ Thần Thương của Đỗ Bá đập mạnh vào chùy.
“Ầm!”
Hùng An không thể ngăn cản sức mạnh cuồng bạo đến cực điểm này, ông ta lập tức quỳ một gối xuống đất, khiến mặt đất lõm thành một cái hố.
“Trấn áp cho tôi!”
Đỗ Bá hét lớn, Võ Thần Thương trong tay liên tục giáng xuống.
“Keng keng keng!”
Mấy đòn đánh mạnh liên tục giáng xuống, Hùng An không sao chống đỡ nổi, ông ta vẫn giữ tư thế quỳ một chân, hai tay nắm chặt cây chùy, lực va chạm khổng lồ khiến kẽ tay ông ta rách toạc, chảy rất nhiều máu.
Dù sao Hùng An cũng là cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh, đương nhiên thực lực sẽ rất mạnh, Đỗ Bá rất khó giết ông ta.
Mấy đòn đánh mạnh liên tiếp đều bị Hùng An ngăn cản, sau mỗi lần va chạm, cái hố dưới đầu gối Hùng An cũng ngày càng sâu.
“A...”
Hùng An chợt hét lớn, sức mạnh khổng lồ bùng nổ từ người ông ta.
Quanh người ông ta lóe lên ánh sáng màu máu, mắt đỏ ngầu, như hung thú đến từ thời hồng hoang, vô cùng khủng khiếp.
Cơ thể ông ta cũng dần phồng lên như bóng được bơm hơi, trông chẳng khác gì một tên to xác đầy cơ bắp.
Hùng An vốn đã cường tráng, giờ càng vạm vỡ hơn.
Sắc mặt Đỗ Bá vô cùng nghiêm nghị, lão ta biết Hùng An cũng dùng bí pháp để tăng thực lực.
Bây giờ hai người đều dùng bí pháp để tăng thực lực, muốn biết mèo nào cắn mỉu nào thì phải xem bí pháp tăng thực lực của ai mạnh hơn.
“Keng keng keng!”
Hai cao thủ hàng đầu điên cuồng giao chiến, Võ Thần Thương và chùy va vào nhau, phát ra tiếng va chạm chói tai.
Mỗi khi linh khí va chạm thì lại có một luồng sức mạnh hủy diệt lan ra khắp bốn phía.
Phía bên kia, bốn cao thủ nhà họ Khương đang đánh với bốn cao thủ của Ma Tông, khác với Đỗ Bá, bên này hoàn toàn bị đối phương áp đảo.
Trong số bốn cao thủ của Ma Tông, Ảnh Ma và Hồng Ma còn đỡ, tuy cũng có xu hướng thua nhưng ít nhất vẫn có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian, còn Mạnh Khôn và Mục Thanh vẫn chưa bước vào bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, mới đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, chỉ là họ sẽ mạnh hơn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bình thường chứ không còn gì hơn nữa.
Khi đánh với cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đến từ giới Cổ Võ, họ hoàn toàn không có sức đánh trả.
Hai người đều bị thương nặng.
Sắc mặt Lệ Trần u ám tới cực điểm, ý chí chiến đấu dâng trào, nếu cứ thế này, Mạnh Khôn và Mục Thanh sẽ chết, cho dù họ may mắn sống sót thì có lẽ cũng sẽ biến thành kẻ tàn phế mất hết võ công.
Đối với bất cứ người luyện võ nào, họ thà chết chứ cũng không muốn trở thành kẻ tàn phế.
Khương Nguyên Long rất bình thản, hình như không hề lo lắng về kết quả trận chiến, bởi vì không cần thiết.
Trước thực lực tuyệt đối, sự khiêu khích từ cao thủ thế tục sẽ khiến họ phải trả giá nặng nề.
Cùng lúc đó, quanh người Dương Thanh trong mật thất ngầm dưới Tàng Thư Các đang lóe lên ánh chớp, vô số sấm sét được dẫn vào người anh qua bệ linh khí.
Các tia sét liên tục rèn luyện cơ thể anh.
Nhưng sức chịu đựng của anh đã tới cực hạn, nếu thiên kiếp vẫn không kết thúc, anh sẽ không chịu nổi nữa.
Mã Siêu nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, tay phải siết chặt Ma Châu, sẵn sàng ném Ma Châu lên bệ bất cứ lúc nào để ngăn thiên kiếp cho Dương Thanh, nhưng một khi thiên kiếp bị ngăn cản, Dương Thanh sẽ bị thiên kiếp cắn trả, kiếp này không thể bước vào Thiên Cảnh nữa.
Nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Mã Siêu sẽ không ném Ma Châu ra.
Nhưng lúc này cũng sắp hết một nén nhang, Mã Siêu cảm nhận rõ rằng mình không thể ngăn cản khí thế khổng lồ từ Dương Thanh nữa.
Cảnh giới của anh ta quá thấp, nếu Lệ Trần không dùng năm năm tuổi thọ để giành lấy thời gian một nén nhang cho Mã Siêu, anh ta đã tiêu đời từ lâu rồi.
Mã Siêu nhìn nét mặt đang méo mó vì đau đớn của Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ hoe, nói nhỏ: “Anh Thanh, anh phải cố chịu nhé!”