Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1991: Nên đi rồi
Sau tiếng rít này của Dương Thanh, khí thế cuồng bạo cũng lan ra từ người anh.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Bên ngoài Tàng Thư Các, sấm sét trên trời cũng ngày càng mạnh, ngày càng dày đặc, liên tục giáng xuống Tàng Thư Các, như muốn chôn vùi cả Tàng Thư Các dưới thiên kiếp.
“Không ổn rồi, lùi lại đi!”
Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân lập tức biến sắc, vội lùi ra sau.
Họ muốn ngừng thiên kiếp này, nhưng chợt phát hiện ra đợt thiên kiếp này mạnh hơn tất cả những thiên kiếp mà họ từng thấy, giờ cường độ của thiên kiếp đã tăng vọt, chuyện này khiến cao thủ sắp vượt thiên kiếp như họ cảm nhận được sự sợ hãi từ sâu trong linh hồn.
Họ không hề nghi ngờ, nếu hồi nãy họ ở gần Tàng Thư Các, chắc chắn sẽ bị chôn vùi dưới thiên kiếp ngay.
Đỗ Bá và Bùi Thiên Âm cũng ngừng đánh, trận chiến giữa hai người bất phân thắng bại, họ đều bị thương không nhẹ.
Hai người cũng khiếp sợ nhìn về phía thiên kiếp đang không ngừng giáng xuống từ trên trời, hồi nãy cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ vẫn có thể đến gần Tàng Thư Các, nhưng giờ uy lực của thiên kiếp đã mạnh hơn, ngay cả cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ cũng không chịu nổi.
Đỗ Bá lẩm bẩm: “Không ngờ uy lực của thiên kiếp có thể mạnh đến mức này, nếu mình cũng gặp phải loại thiên kiếp này khi vượt thiên kiếp, có lẽ sẽ không thể thành công vượt qua”.
Lời lão ta nói khiến đám người Bùi Thiên Âm cảm thấy vô cùng phức tạp.
Tầm tuổi như họ, trong các thế lực đã có không ít cao thủ đột phá Thiên Cảnh, họ từng thấy rất nhiều người vượt thiên kiếp, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy thiên kiếp khủng khiếp như vậy.
Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân đều có vẻ không cam lòng, họ vốn bất hòa với Lệ Trần, giờ thiên kiếp mà Lệ Trần sắp vượt còn mạnh như thế.
Nếu Lệ Trần thành công vượt thiên kiếp, cho dù lão tới giới Cổ Võ, có lẽ trong tương lai cũng có thể kiếm được một vị trí, chuyện này khiến họ cảm thấy rất khó chịu.
Hồng Ma và các cao thủ Ma Tông cũng thi nhau nhìn lên trời, trong mắt họ đều có vẻ chấn động.
Cao Hùng thấy cảnh tượng này, sắc mặt khó coi tới cực điểm, nét mặt ông ta méo mó vì tức giận, ông ta siết chặt nắm tay.
Từng giây từng phút trôi đi, chẳng những thiên kiếp không yếu hơn mà còn mạnh thêm.
Mây đen và sấm sét vang rền vốn chỉ tập trung trên bầu trời Ma Tông đã lan ra cả Đông Vực của Ma Sơn.
Ngay cả bầu trời ở mấy khu vực khác của Ma Sơn cũng đen nghịt, bị áp lực đáng sợ bao trùm.
Tất cả cao thủ Ma Sơn đều nhìn về phía Ma Tông ở Đông Vực, ai cũng có vẻ chấn động.
Lúc này, trong mật thất ngầm dưới Tàng Thư Các, khắp người Dương Thanh nổi gân xanh, trông rất thê thảm, không còn chỗ nào lành lặn.
Sấm sét không ngừng di chuyển trên người anh, rèn luyện cơ thể và gân cốt anh.
Mắt Dương Thanh đỏ ngầu, anh đã hoàn toàn kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, như hung thú đến từ thời hồng hoang.
Khí thế vô cùng cuồng bạo cũng không ngừng tràn ra từ người anh.
Ngay cả Lệ Trần đã vượt qua thiên kiếp cũng cảm thấy khó mà chịu nổi khí thế này, nếu không có lão bảo vệ, Mã Siêu đã bị khí thế mà Dương Thanh phóng ra khi đột phá tiêu diệt từ lâu.
Mã Siêu được Lệ Trần bảo vệ sau lưng, mắt đỏ hoe, anh ta nhìn dáng vẻ thê thảm của Dương Thanh, chỉ hận không thể đón nhận thiên kiếp giáng từ trên trời xuống thay anh.
Mã Siêu không nhịn được mà hỏi: “Sư phụ, tại sao thiên kiếp của anh Thanh vẫn chưa kết thúc thế? Giờ đã là lúc thiên kiếp mạnh nhất chưa ạ?”
Lệ Trần lắc đầu: “Nói thật lòng, ngay cả ta cũng không nhìn thấu thiên kiếp của Dương Thanh, ta có thể khẳng định là ở thế tục, ít nhất vẫn chưa từng xuất hiện thiên kiếp nào mạnh như thế, còn ở giới Cổ Võ có hay không, ta vẫn chưa tới đó nên cũng không rõ”.
“Bây giờ uy lực của thiên kiếp mà cậu ấy trải qua đã vượt xa thiên kiếp của ta rồi”.
“Ta cũng không rõ bây giờ thiên kiếp đã ở trạng thái mạnh nhất chưa”.
Nghe thấy Lệ Trần nói thế, sắc mặt Mã Siêu càng tái hơn.
Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Thanh đón nhận uy lực của thiên kiếp bằng cơ thể, nhưng không thể làm gì, chỉ biết đứng nhìn, vô cùng khó chịu.
Đúng lúc này, Lệ Trần bỗng biến sắc.
“Sư phụ, có chuyện gì ạ?”
Mã Siêu cảm nhận được sự thay đổi của Lệ Trần. căng thẳng hỏi.
Lệ Trần nhìn về phía Dương Thanh rồi quay sang Mã Siêu: “Ta không thể quan tâm đến Dương Thanh được nữa, giờ ta phải ra ngoài một chuyến”.
Nghe thấy Lệ Trần nói thế, Mã Siêu biết bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn, bằng không sư phụ không thể vội ra ngoài như vậy.
Nhưng nếu Lệ Trần rời đi rồi, Dương Thanh nên làm gì đây?
Anh ta còn chưa kịp hỏi thì Lệ Trần đã lấy một viên ngọc đen nhánh ra, viên ngọc lớn bằng trứng chim bồ câu, khi nhận lấy nó, Mã Siêu lập tức cảm thấy lành lạnh, không những thế, anh ta còn cảm nhận được hình như có một luồng sức mạnh ma đạo vô cùng mạnh mẽ đang bị phong ấn trong viên ngọc này.
Lệ Trần nói: “Viên ngọc này tên Ma Châu, là ngọc quý truyền thừa của Ma tộc, ta vốn định tặng Ma Châu này cho con trước khi rời khỏi Ma Tông, nhưng bây giờ xem ra không kịp nữa, viên Ma Châu này cho con”.
“Nếu Dương Thanh không chịu nổi cơn đau từ thiên kiếp, con hãy ném viên ngọc này lên bệ, Ma Châu sẽ hấp thu phần lớn thiên kiếp, nhưng vì Dương Thanh không trải qua thiên kiếp hoàn chỉnh nên sẽ bị thiên kiếp cắn trả, suốt đời này không thể đột phá Thiên Cảnh nữa, nhưng có thể khẳng định, chắc chắn Ma Châu sẽ giữ được mạng sống của cậu ấy, thế nên trước khi ném Ma Châu lên bệ, con hãy nghĩ cho kỹ”.
“Nếu Dương Thanh không dùng đến viên Ma Châu này, con cứ mang nó theo, Ma Châu sẽ bảo vệ con”.
“Được rồi, ta đã dặn dò nhắn nhủ xong, giờ nên ra ngoài thôi”.
Sau khi dứt lời, Lệ Trần bỗng giơ tay lên, đặt tay phải lên đầu Mã Siêu, khí thế vô cùng khủng khiếp lập tức lan ra từ người Mã Siêu.
Lệ Trần nghiêm nghị nói: “Ta dùng năm năm tuổi thọ để đổi lấy một nén nhang có thực lực bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ cho con, cho dù ta không ở đây, con vẫn chịu được khí thế mạnh mẽ từ Dương Thanh”.
“Nếu sau một nén nhang, thiên kiếp vẫn chưa kết thúc, con nhất định phải rời khỏi đây, bằng không sẽ bị khí thế từ Dương Thanh giết chết”.
Rõ ràng Lệ Trần rất sốt ruột, sắp xếp mọi chuyện với tốc độ cực nhanh.
Thậm chí lão còn dùng năm năm tuổi thọ để giúp Mã Siêu có thực lực bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ trong một nén nhang.
Mã Siêu hiểu những việc mà Lệ Trần làm có ý nghĩa thế nào, mắt anh ta lập tức rớm lệ, anh ta cũng biết Lệ Trần vội ra ngoài nên không hỏi thêm nữa, lập tức quỳ xuống, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Cảm ơn quà của sư phụ, con hứa chỉ cần con còn sống, chắc chắn con sẽ bảo vệ tốt Ma Tông!”
Lệ Trần vui mừng mỉm cười, gật đầu, chợt nói: “Ta chờ con ở giới Cổ Võ!”
Lệ Trần nói rồi biến mất khỏi mật thất.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Bên ngoài Tàng Thư Các, sấm sét trên trời cũng ngày càng mạnh, ngày càng dày đặc, liên tục giáng xuống Tàng Thư Các, như muốn chôn vùi cả Tàng Thư Các dưới thiên kiếp.
“Không ổn rồi, lùi lại đi!”
Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân lập tức biến sắc, vội lùi ra sau.
Họ muốn ngừng thiên kiếp này, nhưng chợt phát hiện ra đợt thiên kiếp này mạnh hơn tất cả những thiên kiếp mà họ từng thấy, giờ cường độ của thiên kiếp đã tăng vọt, chuyện này khiến cao thủ sắp vượt thiên kiếp như họ cảm nhận được sự sợ hãi từ sâu trong linh hồn.
Họ không hề nghi ngờ, nếu hồi nãy họ ở gần Tàng Thư Các, chắc chắn sẽ bị chôn vùi dưới thiên kiếp ngay.
Đỗ Bá và Bùi Thiên Âm cũng ngừng đánh, trận chiến giữa hai người bất phân thắng bại, họ đều bị thương không nhẹ.
Hai người cũng khiếp sợ nhìn về phía thiên kiếp đang không ngừng giáng xuống từ trên trời, hồi nãy cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ vẫn có thể đến gần Tàng Thư Các, nhưng giờ uy lực của thiên kiếp đã mạnh hơn, ngay cả cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ cũng không chịu nổi.
Đỗ Bá lẩm bẩm: “Không ngờ uy lực của thiên kiếp có thể mạnh đến mức này, nếu mình cũng gặp phải loại thiên kiếp này khi vượt thiên kiếp, có lẽ sẽ không thể thành công vượt qua”.
Lời lão ta nói khiến đám người Bùi Thiên Âm cảm thấy vô cùng phức tạp.
Tầm tuổi như họ, trong các thế lực đã có không ít cao thủ đột phá Thiên Cảnh, họ từng thấy rất nhiều người vượt thiên kiếp, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy thiên kiếp khủng khiếp như vậy.
Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân đều có vẻ không cam lòng, họ vốn bất hòa với Lệ Trần, giờ thiên kiếp mà Lệ Trần sắp vượt còn mạnh như thế.
Nếu Lệ Trần thành công vượt thiên kiếp, cho dù lão tới giới Cổ Võ, có lẽ trong tương lai cũng có thể kiếm được một vị trí, chuyện này khiến họ cảm thấy rất khó chịu.
Hồng Ma và các cao thủ Ma Tông cũng thi nhau nhìn lên trời, trong mắt họ đều có vẻ chấn động.
Cao Hùng thấy cảnh tượng này, sắc mặt khó coi tới cực điểm, nét mặt ông ta méo mó vì tức giận, ông ta siết chặt nắm tay.
Từng giây từng phút trôi đi, chẳng những thiên kiếp không yếu hơn mà còn mạnh thêm.
Mây đen và sấm sét vang rền vốn chỉ tập trung trên bầu trời Ma Tông đã lan ra cả Đông Vực của Ma Sơn.
Ngay cả bầu trời ở mấy khu vực khác của Ma Sơn cũng đen nghịt, bị áp lực đáng sợ bao trùm.
Tất cả cao thủ Ma Sơn đều nhìn về phía Ma Tông ở Đông Vực, ai cũng có vẻ chấn động.
Lúc này, trong mật thất ngầm dưới Tàng Thư Các, khắp người Dương Thanh nổi gân xanh, trông rất thê thảm, không còn chỗ nào lành lặn.
Sấm sét không ngừng di chuyển trên người anh, rèn luyện cơ thể và gân cốt anh.
Mắt Dương Thanh đỏ ngầu, anh đã hoàn toàn kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, như hung thú đến từ thời hồng hoang.
Khí thế vô cùng cuồng bạo cũng không ngừng tràn ra từ người anh.
Ngay cả Lệ Trần đã vượt qua thiên kiếp cũng cảm thấy khó mà chịu nổi khí thế này, nếu không có lão bảo vệ, Mã Siêu đã bị khí thế mà Dương Thanh phóng ra khi đột phá tiêu diệt từ lâu.
Mã Siêu được Lệ Trần bảo vệ sau lưng, mắt đỏ hoe, anh ta nhìn dáng vẻ thê thảm của Dương Thanh, chỉ hận không thể đón nhận thiên kiếp giáng từ trên trời xuống thay anh.
Mã Siêu không nhịn được mà hỏi: “Sư phụ, tại sao thiên kiếp của anh Thanh vẫn chưa kết thúc thế? Giờ đã là lúc thiên kiếp mạnh nhất chưa ạ?”
Lệ Trần lắc đầu: “Nói thật lòng, ngay cả ta cũng không nhìn thấu thiên kiếp của Dương Thanh, ta có thể khẳng định là ở thế tục, ít nhất vẫn chưa từng xuất hiện thiên kiếp nào mạnh như thế, còn ở giới Cổ Võ có hay không, ta vẫn chưa tới đó nên cũng không rõ”.
“Bây giờ uy lực của thiên kiếp mà cậu ấy trải qua đã vượt xa thiên kiếp của ta rồi”.
“Ta cũng không rõ bây giờ thiên kiếp đã ở trạng thái mạnh nhất chưa”.
Nghe thấy Lệ Trần nói thế, sắc mặt Mã Siêu càng tái hơn.
Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Thanh đón nhận uy lực của thiên kiếp bằng cơ thể, nhưng không thể làm gì, chỉ biết đứng nhìn, vô cùng khó chịu.
Đúng lúc này, Lệ Trần bỗng biến sắc.
“Sư phụ, có chuyện gì ạ?”
Mã Siêu cảm nhận được sự thay đổi của Lệ Trần. căng thẳng hỏi.
Lệ Trần nhìn về phía Dương Thanh rồi quay sang Mã Siêu: “Ta không thể quan tâm đến Dương Thanh được nữa, giờ ta phải ra ngoài một chuyến”.
Nghe thấy Lệ Trần nói thế, Mã Siêu biết bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn, bằng không sư phụ không thể vội ra ngoài như vậy.
Nhưng nếu Lệ Trần rời đi rồi, Dương Thanh nên làm gì đây?
Anh ta còn chưa kịp hỏi thì Lệ Trần đã lấy một viên ngọc đen nhánh ra, viên ngọc lớn bằng trứng chim bồ câu, khi nhận lấy nó, Mã Siêu lập tức cảm thấy lành lạnh, không những thế, anh ta còn cảm nhận được hình như có một luồng sức mạnh ma đạo vô cùng mạnh mẽ đang bị phong ấn trong viên ngọc này.
Lệ Trần nói: “Viên ngọc này tên Ma Châu, là ngọc quý truyền thừa của Ma tộc, ta vốn định tặng Ma Châu này cho con trước khi rời khỏi Ma Tông, nhưng bây giờ xem ra không kịp nữa, viên Ma Châu này cho con”.
“Nếu Dương Thanh không chịu nổi cơn đau từ thiên kiếp, con hãy ném viên ngọc này lên bệ, Ma Châu sẽ hấp thu phần lớn thiên kiếp, nhưng vì Dương Thanh không trải qua thiên kiếp hoàn chỉnh nên sẽ bị thiên kiếp cắn trả, suốt đời này không thể đột phá Thiên Cảnh nữa, nhưng có thể khẳng định, chắc chắn Ma Châu sẽ giữ được mạng sống của cậu ấy, thế nên trước khi ném Ma Châu lên bệ, con hãy nghĩ cho kỹ”.
“Nếu Dương Thanh không dùng đến viên Ma Châu này, con cứ mang nó theo, Ma Châu sẽ bảo vệ con”.
“Được rồi, ta đã dặn dò nhắn nhủ xong, giờ nên ra ngoài thôi”.
Sau khi dứt lời, Lệ Trần bỗng giơ tay lên, đặt tay phải lên đầu Mã Siêu, khí thế vô cùng khủng khiếp lập tức lan ra từ người Mã Siêu.
Lệ Trần nghiêm nghị nói: “Ta dùng năm năm tuổi thọ để đổi lấy một nén nhang có thực lực bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ cho con, cho dù ta không ở đây, con vẫn chịu được khí thế mạnh mẽ từ Dương Thanh”.
“Nếu sau một nén nhang, thiên kiếp vẫn chưa kết thúc, con nhất định phải rời khỏi đây, bằng không sẽ bị khí thế từ Dương Thanh giết chết”.
Rõ ràng Lệ Trần rất sốt ruột, sắp xếp mọi chuyện với tốc độ cực nhanh.
Thậm chí lão còn dùng năm năm tuổi thọ để giúp Mã Siêu có thực lực bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ trong một nén nhang.
Mã Siêu hiểu những việc mà Lệ Trần làm có ý nghĩa thế nào, mắt anh ta lập tức rớm lệ, anh ta cũng biết Lệ Trần vội ra ngoài nên không hỏi thêm nữa, lập tức quỳ xuống, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Cảm ơn quà của sư phụ, con hứa chỉ cần con còn sống, chắc chắn con sẽ bảo vệ tốt Ma Tông!”
Lệ Trần vui mừng mỉm cười, gật đầu, chợt nói: “Ta chờ con ở giới Cổ Võ!”
Lệ Trần nói rồi biến mất khỏi mật thất.