Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1978: Cơn giận của Đỗ Trọng
Thấy nụ cười lạnh lùng của Dương Thanh, sự bất an trong lòng Đỗ Thất càng thêm mãnh liệt.
Rõ ràng lão ta đã né được đòn chí mạng của Dương Thanh, tại sao Dương Thanh vẫn có nét mặt như thế chứ?
Đỗ Thất cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Ngay sau đó, cảm giác nguy hiểm hết sức mãnh liệt ập tới, Đỗ Thất lập tức biến sắc, thậm chí còn không cảm nhận được nguy cơ tới từ đâu.
Lão ta cảm thấy mình như bị một sức mạnh không tên khổng lồ bao trùm, cảm giác này vô cùng kỳ diệu.
Đúng lúc này, lão ta chợt phát hiện hai thanh kiếm nước đang nhanh chóng lao về phía lão ta.
“Phập!”
Hai thanh kiếm nước này đâm vào mắt Đỗ Thất gần như cùng một lúc.
Tất cả chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, Đỗ Thất vừa né được Huyết Chủy do Dương Thanh nắm giữ, còn chưa đứng vững thì hai thanh kiếm nước sắc bén đã đâm vào mắt lão ta rồi.
“A...”
Đỗ Thất lập tức hét lên thảm thiết.
Giọng nói thê lương của lão ta vang vọng khắp Võ Tông.
Vào lúc này, mọi người đều trợn tròn mắt, có vẻ không dám tin.
Dương Thanh vừa chọc mù mắt Đỗ Thất đã bước nửa bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ chỉ với cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ à?
Nhưng Dương Thanh đã làm kiểu gì thế?
Mới hồi nãy, rõ ràng anh còn cầm Huyết Chủy đâm vào họng Đỗ Thất, đúng lúc anh đâm hụt, hai thanh kiếm nước đã đâm vào mắt Đỗ Thất rồi.
Đây đúng là chuyện bất khả thi, chẳng lẽ có người đang âm thầm giúp Dương Thanh á?
Làm được điều đó giữa bao nhiêu người thế này, chắc chỉ có tông chủ Võ Tông Đỗ Bá và tông chủ Ma Tông Lệ Trần thôi.
Đỗ Bá vốn là tông chủ Võ Tông, cho dù lão ta coi Đỗ Thất là kẻ thù, nhưng Đỗ Thất là cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh, vô cùng quan trọng với Võ Tông, ngoài ra, hai người còn cùng mạch, lão ta không thể đánh lén Đỗ Thất.
Vậy chỉ còn Lệ Trần là đáng nghi nhất thôi.
Rất nhiều người của Võ Tông thi nhau nhìn về phía Lệ Trần.
Lệ Trần không quan tâm đến ánh mắt họ, cười phá lên: “Tốt lắm! Không hổ là thiên tài lĩnh ngộ nhiều loại sức mạnh nguyên tố, trong lúc chiến đấu vẫn có thể phân tâm để ngưng tụ kiếm nguyên tố Thủy, đồng thời dùng sức mạnh Thời Gian để khiến đối thủ chậm hơn, dưới sự phối hợp của hai loại sức mạnh nguyên tố, kẻ địch đã bị thương nặng, đối với cậu, đây là phương án chiến đấu tốt nhất”.
“Sức mạnh nguyên tố!”
Nghe thấy Lệ Trần nói thế, những cao thủ Võ Tông đang nghi ngờ Lệ Trần đánh lén bỗng nhận ra vừa xảy ra chuyện gì.
Đỗ Bá nhìn về phía sân đấu võ với vẻ mặt phức tạp, lão ta không hề muốn bất cứ ai trong Đỗ Thất và Dương Thanh bị thương nặng, thậm chí là chết.
Đỗ Thất là cao thủ có vai vế cao nhất, vô cùng quan trọng với Võ Tông.
Nếu Dương Thanh và Đỗ Thất có thể hòa thuận với nhau, Võ Tông sẽ mạnh đến mức nào chứ?
Nhưng biết sao đây, giữa Dương Thanh và Đỗ Thất, chắc chắn phải có một người chết rồi.
Bây giờ xem ra, người sắp chết là Đỗ Thất.
“Dương Thanh, nể mặt ta, có thể cho Đỗ Thất một con đường sống không?”
Đỗ Bá chợt nói lớn với Dương Thanh.
Dương Thanh vẫn thản nhiên, ý chí chiến đấu dâng trào, anh nhìn chằm chằm vào Đỗ Thất bằng đôi mắt đỏ ngầu, lạnh lùng nói: “Ai định giết cháu, cháu sẽ giết người đó!”
Anh không còn là người đàn ông thiếu quyết đoán trước kia nữa, nếu là lúc trước, có lẽ anh sẽ nể mặt Đỗ Bá, bỏ qua cho Đỗ Thất, nhưng bây giờ thì không.
Nếu anh bỏ qua cho Đỗ Thất, chỉ với mối thù anh chọc mù mắt lão ta, Đỗ Thất sẽ bỏ qua cho anh à?
Anh không sợ Đỗ Thất, nhưng nếu Đỗ Thất ra tay với người bên cạnh anh, trong số những người bên cạnh anh, có ai chịu nổi chứ?
Hơn nữa, giữa anh và Đỗ Bá cũng không có nhiều tình cảm, nếu không vì cứu Đỗ Trọng, anh sẽ không đến Ma Sơn, càng không gia nhập Võ Tông.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, sắc mặt Đỗ Bá hơi khó coi, xem ra hôm nay, Đỗ Thất chết chắc.
Với tư cách là tông chủ Võ Tông, lão ta không mong Võ Tông mất một viên đại tướng như thế.
“Bố, đây là lỗi của Đỗ Thất, không trách ai được”.
Lúc này, Đỗ Minh Viễn bên cạnh Đỗ Bá chợt nói.
Nghe thấy thế, rất nhiều người của Võ Tông có vẻ kinh ngạc.
Trước khi Dương Thanh xuất hiện, với tư cách là con trai Đỗ Bá, Đỗ Minh Viễn là người có tư cách thừa kế Võ Tông nhất.
Đỗ Minh Viễn nên bảo vệ Đỗ Thất mới đúng, nhưng bây giờ, ông ta lại tỏ rõ thái độ ngay trước mặt mọi người.
“Đỗ Bá, ông đúng là càng già càng thụt lùi, ngay cả con trai ông cũng biết nên lựa chọn ra sao, ông lại không biết hả?”
Lệ Trần cười lạnh, nói tiếp: “Đỗ Thất tu luyện Huyết Công, chắc chắn phải tu luyện trong ao máu, máu để tu luyện Huyết Công còn phải là của người luyện võ, có vẻ cấp bậc Huyết Công của Đỗ Thất không hề thấp, những năm qua, rốt cuộc ông ta đã hại bao nhiêu cao thủ rồi? Ông biết không? Vẫn muốn bảo vệ Đỗ Thất à?”
Sắc mặt Đỗ Bá càng thêm khó coi.
Lão ta biết Lệ Trần nói đúng, để tu luyện tới cảnh giới bây giờ, Đỗ Thất cần rất nhiều máu của người luyện võ.
Tuy thế, lão ta vẫn không cam lòng, trầm giọng nói: “Có lẽ Đỗ Thất dùng máu của cao thủ chết oan uổng ở Ma Sơn”.
“À!”
Lệ Trần bỗng bật cười, nhưng nụ cười này có vẻ lạnh lẽo.
Lão ta nhìn chằm chằm vào Đỗ Bá, chất vấn: “Ông tin thế à?”
“Tôi tin!”
Đỗ Bá nói một cách dứt khoát.
Nghe thấy thế, mọi người đều kinh ngạc, Đỗ Bá tỏ thái độ để bảo vệ Đỗ Thất ư?
Sắc mặt của Dương Thanh cũng hết sức khó coi, tuy anh không thân với Đỗ Bá, nhưng cũng tin tưởng cách làm người của lão ta, nào ngờ Đỗ Bá lại bảo vệ một kẻ tội ác ngập trời đáng chết như thế.
Đúng như Lệ Trần vừa nói, để Đỗ Thất tu luyện Huyết Công tới mức này, đã có bao nhiêu cao thủ chết dưới tay Đỗ Thất đây?
Chắc chắn dưới tay Đỗ Thất có rất nhiều oan hồn, không ngờ Đỗ Bá lại muốn bảo vệ kẻ ác như thế.
Ý chí chiến đấu của Dương Thanh càng mạnh hơn, anh nhìn về phía Đỗ Thất bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
“Đỗ Bá, anh biết anh đang nói gì không?”
Đỗ Trọng cũng sững sờ rồi mới tức giận chất vấn.
Ông ta biết rõ việc Đỗ Bá vừa tỏ thái độ có ý nghĩa thế nào.
Hay nói cách khác, giữa Dương Thanh và Đỗ Thất, Đỗ Bá chọn Đỗ Thất.
Đỗ Bá thản nhiên nói: “Anh là người đứng đầu Võ Tông, vì Võ Tông, anh bằng lòng gánh chịu tất cả!”
Lão ta nói rồi vừa nhìn về phía Dương Thanh: “Dương Thanh, cháu cũng là người của Võ Tông, nếu đã vậy thì nên nghĩ cho Võ Tông, giờ các thế lực lớn ở Ma Sơn đang rục rịch, nhìn chằm chằm vào nhau, Đỗ Thất là cao thủ đứng đầu Võ Tông, nếu ông ta chết thì sẽ khiến Võ Tông bị tổn thất nặng nề, ta hy vọng cháu có thể cho Đỗ Thất một con đường sống vì Võ Tông, ta sẽ rất cảm kích cháu!”
“Đỗ Bá!”
Đỗ Trọng giận không để đâu cho hết, tức run người, nghiến răng nghiến lợi: “Ban đầu anh đồng ý với tôi thế nào? Cậu Thanh có thể gia nhập Võ Tông, nhưng Võ Tông sẽ không hạn chế tự do của cậu ấy, chỉ cần cậu Thanh ra tay giúp khi Võ Tông gặp phải phiền phức không thể giải quyết là đủ rồi”.
“Bây giờ anh đang làm gì? Vì một kẻ ác lấy cả máu của người luyện võ làm tài nguyên tu luyện, anh định bảo cậu Thanh đừng giết kẻ ác đó ư?”
“Anh có nghĩ xem nếu cậu Thanh bỏ qua cho Đỗ Thất, sau này sẽ có bao nhiêu uy hiếp tiềm ẩn không hả?”
Rõ ràng lão ta đã né được đòn chí mạng của Dương Thanh, tại sao Dương Thanh vẫn có nét mặt như thế chứ?
Đỗ Thất cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Ngay sau đó, cảm giác nguy hiểm hết sức mãnh liệt ập tới, Đỗ Thất lập tức biến sắc, thậm chí còn không cảm nhận được nguy cơ tới từ đâu.
Lão ta cảm thấy mình như bị một sức mạnh không tên khổng lồ bao trùm, cảm giác này vô cùng kỳ diệu.
Đúng lúc này, lão ta chợt phát hiện hai thanh kiếm nước đang nhanh chóng lao về phía lão ta.
“Phập!”
Hai thanh kiếm nước này đâm vào mắt Đỗ Thất gần như cùng một lúc.
Tất cả chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, Đỗ Thất vừa né được Huyết Chủy do Dương Thanh nắm giữ, còn chưa đứng vững thì hai thanh kiếm nước sắc bén đã đâm vào mắt lão ta rồi.
“A...”
Đỗ Thất lập tức hét lên thảm thiết.
Giọng nói thê lương của lão ta vang vọng khắp Võ Tông.
Vào lúc này, mọi người đều trợn tròn mắt, có vẻ không dám tin.
Dương Thanh vừa chọc mù mắt Đỗ Thất đã bước nửa bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ chỉ với cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ à?
Nhưng Dương Thanh đã làm kiểu gì thế?
Mới hồi nãy, rõ ràng anh còn cầm Huyết Chủy đâm vào họng Đỗ Thất, đúng lúc anh đâm hụt, hai thanh kiếm nước đã đâm vào mắt Đỗ Thất rồi.
Đây đúng là chuyện bất khả thi, chẳng lẽ có người đang âm thầm giúp Dương Thanh á?
Làm được điều đó giữa bao nhiêu người thế này, chắc chỉ có tông chủ Võ Tông Đỗ Bá và tông chủ Ma Tông Lệ Trần thôi.
Đỗ Bá vốn là tông chủ Võ Tông, cho dù lão ta coi Đỗ Thất là kẻ thù, nhưng Đỗ Thất là cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh, vô cùng quan trọng với Võ Tông, ngoài ra, hai người còn cùng mạch, lão ta không thể đánh lén Đỗ Thất.
Vậy chỉ còn Lệ Trần là đáng nghi nhất thôi.
Rất nhiều người của Võ Tông thi nhau nhìn về phía Lệ Trần.
Lệ Trần không quan tâm đến ánh mắt họ, cười phá lên: “Tốt lắm! Không hổ là thiên tài lĩnh ngộ nhiều loại sức mạnh nguyên tố, trong lúc chiến đấu vẫn có thể phân tâm để ngưng tụ kiếm nguyên tố Thủy, đồng thời dùng sức mạnh Thời Gian để khiến đối thủ chậm hơn, dưới sự phối hợp của hai loại sức mạnh nguyên tố, kẻ địch đã bị thương nặng, đối với cậu, đây là phương án chiến đấu tốt nhất”.
“Sức mạnh nguyên tố!”
Nghe thấy Lệ Trần nói thế, những cao thủ Võ Tông đang nghi ngờ Lệ Trần đánh lén bỗng nhận ra vừa xảy ra chuyện gì.
Đỗ Bá nhìn về phía sân đấu võ với vẻ mặt phức tạp, lão ta không hề muốn bất cứ ai trong Đỗ Thất và Dương Thanh bị thương nặng, thậm chí là chết.
Đỗ Thất là cao thủ có vai vế cao nhất, vô cùng quan trọng với Võ Tông.
Nếu Dương Thanh và Đỗ Thất có thể hòa thuận với nhau, Võ Tông sẽ mạnh đến mức nào chứ?
Nhưng biết sao đây, giữa Dương Thanh và Đỗ Thất, chắc chắn phải có một người chết rồi.
Bây giờ xem ra, người sắp chết là Đỗ Thất.
“Dương Thanh, nể mặt ta, có thể cho Đỗ Thất một con đường sống không?”
Đỗ Bá chợt nói lớn với Dương Thanh.
Dương Thanh vẫn thản nhiên, ý chí chiến đấu dâng trào, anh nhìn chằm chằm vào Đỗ Thất bằng đôi mắt đỏ ngầu, lạnh lùng nói: “Ai định giết cháu, cháu sẽ giết người đó!”
Anh không còn là người đàn ông thiếu quyết đoán trước kia nữa, nếu là lúc trước, có lẽ anh sẽ nể mặt Đỗ Bá, bỏ qua cho Đỗ Thất, nhưng bây giờ thì không.
Nếu anh bỏ qua cho Đỗ Thất, chỉ với mối thù anh chọc mù mắt lão ta, Đỗ Thất sẽ bỏ qua cho anh à?
Anh không sợ Đỗ Thất, nhưng nếu Đỗ Thất ra tay với người bên cạnh anh, trong số những người bên cạnh anh, có ai chịu nổi chứ?
Hơn nữa, giữa anh và Đỗ Bá cũng không có nhiều tình cảm, nếu không vì cứu Đỗ Trọng, anh sẽ không đến Ma Sơn, càng không gia nhập Võ Tông.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, sắc mặt Đỗ Bá hơi khó coi, xem ra hôm nay, Đỗ Thất chết chắc.
Với tư cách là tông chủ Võ Tông, lão ta không mong Võ Tông mất một viên đại tướng như thế.
“Bố, đây là lỗi của Đỗ Thất, không trách ai được”.
Lúc này, Đỗ Minh Viễn bên cạnh Đỗ Bá chợt nói.
Nghe thấy thế, rất nhiều người của Võ Tông có vẻ kinh ngạc.
Trước khi Dương Thanh xuất hiện, với tư cách là con trai Đỗ Bá, Đỗ Minh Viễn là người có tư cách thừa kế Võ Tông nhất.
Đỗ Minh Viễn nên bảo vệ Đỗ Thất mới đúng, nhưng bây giờ, ông ta lại tỏ rõ thái độ ngay trước mặt mọi người.
“Đỗ Bá, ông đúng là càng già càng thụt lùi, ngay cả con trai ông cũng biết nên lựa chọn ra sao, ông lại không biết hả?”
Lệ Trần cười lạnh, nói tiếp: “Đỗ Thất tu luyện Huyết Công, chắc chắn phải tu luyện trong ao máu, máu để tu luyện Huyết Công còn phải là của người luyện võ, có vẻ cấp bậc Huyết Công của Đỗ Thất không hề thấp, những năm qua, rốt cuộc ông ta đã hại bao nhiêu cao thủ rồi? Ông biết không? Vẫn muốn bảo vệ Đỗ Thất à?”
Sắc mặt Đỗ Bá càng thêm khó coi.
Lão ta biết Lệ Trần nói đúng, để tu luyện tới cảnh giới bây giờ, Đỗ Thất cần rất nhiều máu của người luyện võ.
Tuy thế, lão ta vẫn không cam lòng, trầm giọng nói: “Có lẽ Đỗ Thất dùng máu của cao thủ chết oan uổng ở Ma Sơn”.
“À!”
Lệ Trần bỗng bật cười, nhưng nụ cười này có vẻ lạnh lẽo.
Lão ta nhìn chằm chằm vào Đỗ Bá, chất vấn: “Ông tin thế à?”
“Tôi tin!”
Đỗ Bá nói một cách dứt khoát.
Nghe thấy thế, mọi người đều kinh ngạc, Đỗ Bá tỏ thái độ để bảo vệ Đỗ Thất ư?
Sắc mặt của Dương Thanh cũng hết sức khó coi, tuy anh không thân với Đỗ Bá, nhưng cũng tin tưởng cách làm người của lão ta, nào ngờ Đỗ Bá lại bảo vệ một kẻ tội ác ngập trời đáng chết như thế.
Đúng như Lệ Trần vừa nói, để Đỗ Thất tu luyện Huyết Công tới mức này, đã có bao nhiêu cao thủ chết dưới tay Đỗ Thất đây?
Chắc chắn dưới tay Đỗ Thất có rất nhiều oan hồn, không ngờ Đỗ Bá lại muốn bảo vệ kẻ ác như thế.
Ý chí chiến đấu của Dương Thanh càng mạnh hơn, anh nhìn về phía Đỗ Thất bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
“Đỗ Bá, anh biết anh đang nói gì không?”
Đỗ Trọng cũng sững sờ rồi mới tức giận chất vấn.
Ông ta biết rõ việc Đỗ Bá vừa tỏ thái độ có ý nghĩa thế nào.
Hay nói cách khác, giữa Dương Thanh và Đỗ Thất, Đỗ Bá chọn Đỗ Thất.
Đỗ Bá thản nhiên nói: “Anh là người đứng đầu Võ Tông, vì Võ Tông, anh bằng lòng gánh chịu tất cả!”
Lão ta nói rồi vừa nhìn về phía Dương Thanh: “Dương Thanh, cháu cũng là người của Võ Tông, nếu đã vậy thì nên nghĩ cho Võ Tông, giờ các thế lực lớn ở Ma Sơn đang rục rịch, nhìn chằm chằm vào nhau, Đỗ Thất là cao thủ đứng đầu Võ Tông, nếu ông ta chết thì sẽ khiến Võ Tông bị tổn thất nặng nề, ta hy vọng cháu có thể cho Đỗ Thất một con đường sống vì Võ Tông, ta sẽ rất cảm kích cháu!”
“Đỗ Bá!”
Đỗ Trọng giận không để đâu cho hết, tức run người, nghiến răng nghiến lợi: “Ban đầu anh đồng ý với tôi thế nào? Cậu Thanh có thể gia nhập Võ Tông, nhưng Võ Tông sẽ không hạn chế tự do của cậu ấy, chỉ cần cậu Thanh ra tay giúp khi Võ Tông gặp phải phiền phức không thể giải quyết là đủ rồi”.
“Bây giờ anh đang làm gì? Vì một kẻ ác lấy cả máu của người luyện võ làm tài nguyên tu luyện, anh định bảo cậu Thanh đừng giết kẻ ác đó ư?”
“Anh có nghĩ xem nếu cậu Thanh bỏ qua cho Đỗ Thất, sau này sẽ có bao nhiêu uy hiếp tiềm ẩn không hả?”
Last edited: