Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1973: Giết cậu ta trước
Trong mắt Đỗ Thất tràn ngập sát khí mãnh liệt, đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ khi còn trẻ như thế, hơn nữa còn có thực lực bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, cho dù là ở giới Cổ Võ, loại người này cũng là yêu nghiệt hàng đầu.
Nếu bây giờ lão ta không giết được Dương Thanh, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Nhất là sau khi đến giới Cổ Võ, với thiên phú của Dương Thanh, chắc chắn anh sẽ là người mà rất nhiều tông môn đều muốn có được, một khi Dương Thanh gia nhập bất kỳ thế lực nào ở giới Cổ Võ, đó cũng là đường cùng với Đỗ Thất.
Thế nên hôm nay, Dương Thanh phải chết!
Đỗ Thất đã thầm tuyên án tử hình cho Dương Thanh.
“Náo nhiệt thật!”
Đúng lúc Đỗ Thất và Dương Thanh chuẩn bị ra tay, một giọng nói đầy dí dỏm bỗng vang lên.
Vào lúc này, mọi người đều nhìn về phía chủ nhân giọng nói, chỉ thấy một ông lão mặc áo vải xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đối phương đang tươi cười nhìn về phía Dương Thanh trên sân đấu võ.
“Lệ Trần!”
Đỗ Bá nhìn về phía Lệ Trần, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng nghiêm nghị.
Rất nhiều cao thủ Võ Tông đang có mặt mới nhìn thấy Lệ Trần lần đầu tiên, khi biết tông chủ Ma Tông Lệ Trần đích thân tới Võ Tông, mọi người đều sững sờ.
Bên cạnh Lệ Trần còn có một thanh niên mặc trang phục ma đạo truyền thống.
Quanh người thanh niên này toàn hơi thở ma đạo, khí thế vô cùng bá đạo lan ra từ người anh ta.
Sau khi cảm nhận cảnh giới của thanh niên này, mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Võ Tông đều có vẻ kinh ngạc.
“Cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ!”
Một cao thủ hàng đầu của Võ Tông nói với vẻ chấn động.
“Từ khi nào thiên phú của thanh niên thế tục lại yêu nghiệt đến thế? Có vẻ thanh niên kia mới 26, 27 thôi đúng không?”
“Cậu ta đi theo tông chủ Ma Tông, chắc chắn địa vị ở Ma Tông sẽ rất lớn, chẳng lẽ đó là cháu Lệ Trần à?”
“Chẳng phải ở Ma Tông vừa xuất hiện Ma Tử vào hôm qua ư? Chẳng lẽ chính là thanh niên trước mặt?”
...
Các cao thủ Võ Tông bàn tán ầm ĩ.
Lúc này, trong mắt người thanh niên bên cạnh Lệ Trần tràn ngập sát khí, anh ta nhìn chằm chằm vào Đỗ Thất bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, khí thế ma đạo cũng điên cuồng lan ra từ người anh ta.
Lệ Trần mỉm cười nhìn người thanh niên bên cạnh: “Ông ta là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, với thực lực của con bây giờ, nếu xông lên thì chỉ có chịu chết thôi, nhưng con còn trẻ, với thiên phú của con, không đầy năm năm, con sẽ giết được lão già lỗ mãng đó”.
Người thanh niên cắn răng: “Ông ta muốn giết anh Thanh, vậy chính là kẻ thù sống còn của con, nếu anh Thanh không giết ông ta, một ngày nào đó, con sẽ giết ông ta”.
Người thanh niên này không phải ai khác, chính là Mã Siêu.
Nghe thấy lời Mã Siêu nói với Lệ Trần, các cao thủ Võ Tông đều ngơ ngác.
Anh Thanh mà anh ta nhắc đến là Dương Thanh à?
Lúc này, Dương Thanh cũng nhìn về phía Mã Siêu, mỉm cười: “Sao hai người lại tới đây thế?”
Mã Siêu nói: “Sư phụ dẫn em tới, nói rằng Võ Tông có kịch vui, muốn em mở mang tầm mắt”.
Dương Thanh cạn lời, tới Võ Tông để xem kịch vui hả?
Xem ra Lệ Trần nắm rõ mọi chuyện xảy ra ở Võ Tông, nói là xem kịch vui, thật ra là tới xem anh đánh với Đỗ Thất.
“Nếu ông dám ra tay với anh Thanh, tôi cam đoan sẽ không bỏ qua cho con cháu của ông đâu!”
Mã Siêu bỗng nhìn về phía Đỗ Thất, lạnh lùng nói.
Đỗ Thất sắp tức điên, lão ta là cao thủ có vai vế cao nhất Võ Tông, cháu ruột bị Dương Thanh giết mất, bây giờ lại bị một thanh niên uy hiếp, đúng là sự sỉ nhục với lão ta.
Đỗ Thất tức giận quát: “Cậu dám uy hiếp tôi à?”
Mã Siêu không sợ hãi chút nào, đối mặt với đối phương, lạnh lùng nói: “Tôi đang uy hiếp ông đấy!”
Đỗ Thất tức giận nói: “Cậu là cái thá gì? Dám uy hiếp tôi ở Võ Tông ư?”
Lúc này, Lệ Trần bên cạnh Mã Siêu bỗng nhíu mày, áp lực khủng khiếp ập về phía Đỗ Thất.
Ngay sau đó, Đỗ Thất cảm thấy lạnh thấu xương như rơi xuống hố băng.
Lệ Trần lạnh lùng nói: “Đây là đệ tử quan môn cuối cùng của tôi, cũng là Ma Tử của Ma Tông, ông nói thằng bé không có tư cách uy hiếp ông à?”
Quả nhiên, rốt cuộc các cao thủ Võ Tông vừa vô cùng tò mò về thân phận của Mã Siêu cũng xác định, thanh niên trước mặt là Ma Tử của Ma Tông.
Nhưng điều khiến họ kinh ngạc chính là Ma Tử của Ma Tông lại gọi Dương Thanh là anh Thanh, còn uy hiếp Đỗ Thất vì Dương Thanh nữa.
Đỗ Thất giận không để đâu cho hết, nhưng Lệ Trần đang đứng cạnh Mã Siêu đã khiến lão ta cảm nhận được áp lực nặng nề.
Tuy lão ta đang tức giận nhưng cũng không làm gì được Mã Siêu, chỉ có thể nhớ kỹ Mã Siêu.
Lúc này, Đỗ Bá nói: “Chẳng biết tông chủ Lệ đến Võ Tông vì chuyện gì?”
Lệ Trần mỉm cười, lập tức áy náy nói: “Rất xin lỗi vì đã không mời mà tới! Hôm nay tôi đến đây vì cậu Thanh”.
“Ồ?”
Đỗ Bá hơi kinh ngạc.
Vừa rồi lão ta còn đang suy đoán mục đích của Lệ Trần khi tới Võ Tông, không ngờ lại là vì Dương Thanh.
Quan trọng là lão ta vừa nghe thấy Lệ Trần dùng kính ngữ với Dương Thanh.
Lệ Trần là ai? Lão vốn vô cùng kiêu ngạo, không mấy ai lọt được vào mắt lão.
Cho dù là Đỗ Thất, Lệ Trần cũng chẳng coi ra gì, nhưng lão lại dùng kính ngữ với Dương Thanh, tức là trong mắt Lệ Trần, Dương Thanh có tư cách để lão tiếp cận hơn Đỗ Thất.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Dương Thanh còn trẻ mà đã yêu nghiệt như thế, đừng nói là chủ của những thế lực hàng đầu Ma Sơn ở thế tục như họ, cho dù là ở giới Cổ Võ, có lẽ cũng có rất nhiều ông lớn muốn lôi kéo Dương Thanh.
Dương Thanh hơi bất ngờ, rõ ràng sáng nay vừa gặp Lệ Trần xong, sao giờ Lệ Trần lại chạy tới Võ Tông tìm anh thế?
Đỗ Bá hỏi: “Chẳng biết tông chủ Lệ tìm người thừa kế của Võ Tông tôi vì chuyện gì?”
Giọng Lệ Trần đã khiến lão ta cảm nhận được áp lực.
Nghe thấy lão ta nói thế, người của Võ Tông lập tức kinh hãi.
Không ngờ Đỗ Bá lại nói Dương Thanh là người thừa kế Võ Tông, nhưng Dương Thanh mới gia nhập Võ Tông hai ngày thôi mà!
“Đỗ Bá, anh biết mình đang nói gì không?”
Đỗ Thất vô cùng tức giận, căm tức nhìn Đỗ Bá.
Đỗ Bá thản nhiên nhìn Đỗ Thất, lạnh lùng nói: “Tôi là tông chủ? Hay chú là tông chủ?”
Đỗ Thất cắn răng: “Cho dù anh là tông chủ thì cũng không thể chỉ định ai là người thừa kế Võ Tông”.
“Hừ!”
Đỗ Bá lạnh lùng nói: “Chú Thất sống lâu quá nên hồ đồ rồi, ngay cả quy định suốt trăm năm của Võ Tông cũng quên”.
Sắc mặt Đỗ Thất hết sức khó coi, đương nhiên lão ta sẽ không quên quy định của tông môn, lão ta cũng hiểu quy định mà Đỗ Bá nhắc đến cho phép tông chủ quyết định người thừa kế Võ Tông.
Đương nhiên, nếu tông chủ chọn ra người thừa kế, mọi người có thể nêu ý kiến phản đối, nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn thuộc về tông chủ.
Một lúc lâu sau, Đỗ Thất mới nghiến răng nghiến lợi: “Được, nếu anh đã muốn để cậu ta trở thành người thừa kế Võ Tông, tôi sẽ giết cậu ta trước, sau khi cậu ta chết, người thừa kế Võ Tông cũng không phải cậu ta nữa nhỉ?”
Nếu bây giờ lão ta không giết được Dương Thanh, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Nhất là sau khi đến giới Cổ Võ, với thiên phú của Dương Thanh, chắc chắn anh sẽ là người mà rất nhiều tông môn đều muốn có được, một khi Dương Thanh gia nhập bất kỳ thế lực nào ở giới Cổ Võ, đó cũng là đường cùng với Đỗ Thất.
Thế nên hôm nay, Dương Thanh phải chết!
Đỗ Thất đã thầm tuyên án tử hình cho Dương Thanh.
“Náo nhiệt thật!”
Đúng lúc Đỗ Thất và Dương Thanh chuẩn bị ra tay, một giọng nói đầy dí dỏm bỗng vang lên.
Vào lúc này, mọi người đều nhìn về phía chủ nhân giọng nói, chỉ thấy một ông lão mặc áo vải xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đối phương đang tươi cười nhìn về phía Dương Thanh trên sân đấu võ.
“Lệ Trần!”
Đỗ Bá nhìn về phía Lệ Trần, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng nghiêm nghị.
Rất nhiều cao thủ Võ Tông đang có mặt mới nhìn thấy Lệ Trần lần đầu tiên, khi biết tông chủ Ma Tông Lệ Trần đích thân tới Võ Tông, mọi người đều sững sờ.
Bên cạnh Lệ Trần còn có một thanh niên mặc trang phục ma đạo truyền thống.
Quanh người thanh niên này toàn hơi thở ma đạo, khí thế vô cùng bá đạo lan ra từ người anh ta.
Sau khi cảm nhận cảnh giới của thanh niên này, mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Võ Tông đều có vẻ kinh ngạc.
“Cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ!”
Một cao thủ hàng đầu của Võ Tông nói với vẻ chấn động.
“Từ khi nào thiên phú của thanh niên thế tục lại yêu nghiệt đến thế? Có vẻ thanh niên kia mới 26, 27 thôi đúng không?”
“Cậu ta đi theo tông chủ Ma Tông, chắc chắn địa vị ở Ma Tông sẽ rất lớn, chẳng lẽ đó là cháu Lệ Trần à?”
“Chẳng phải ở Ma Tông vừa xuất hiện Ma Tử vào hôm qua ư? Chẳng lẽ chính là thanh niên trước mặt?”
...
Các cao thủ Võ Tông bàn tán ầm ĩ.
Lúc này, trong mắt người thanh niên bên cạnh Lệ Trần tràn ngập sát khí, anh ta nhìn chằm chằm vào Đỗ Thất bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, khí thế ma đạo cũng điên cuồng lan ra từ người anh ta.
Lệ Trần mỉm cười nhìn người thanh niên bên cạnh: “Ông ta là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, với thực lực của con bây giờ, nếu xông lên thì chỉ có chịu chết thôi, nhưng con còn trẻ, với thiên phú của con, không đầy năm năm, con sẽ giết được lão già lỗ mãng đó”.
Người thanh niên cắn răng: “Ông ta muốn giết anh Thanh, vậy chính là kẻ thù sống còn của con, nếu anh Thanh không giết ông ta, một ngày nào đó, con sẽ giết ông ta”.
Người thanh niên này không phải ai khác, chính là Mã Siêu.
Nghe thấy lời Mã Siêu nói với Lệ Trần, các cao thủ Võ Tông đều ngơ ngác.
Anh Thanh mà anh ta nhắc đến là Dương Thanh à?
Lúc này, Dương Thanh cũng nhìn về phía Mã Siêu, mỉm cười: “Sao hai người lại tới đây thế?”
Mã Siêu nói: “Sư phụ dẫn em tới, nói rằng Võ Tông có kịch vui, muốn em mở mang tầm mắt”.
Dương Thanh cạn lời, tới Võ Tông để xem kịch vui hả?
Xem ra Lệ Trần nắm rõ mọi chuyện xảy ra ở Võ Tông, nói là xem kịch vui, thật ra là tới xem anh đánh với Đỗ Thất.
“Nếu ông dám ra tay với anh Thanh, tôi cam đoan sẽ không bỏ qua cho con cháu của ông đâu!”
Mã Siêu bỗng nhìn về phía Đỗ Thất, lạnh lùng nói.
Đỗ Thất sắp tức điên, lão ta là cao thủ có vai vế cao nhất Võ Tông, cháu ruột bị Dương Thanh giết mất, bây giờ lại bị một thanh niên uy hiếp, đúng là sự sỉ nhục với lão ta.
Đỗ Thất tức giận quát: “Cậu dám uy hiếp tôi à?”
Mã Siêu không sợ hãi chút nào, đối mặt với đối phương, lạnh lùng nói: “Tôi đang uy hiếp ông đấy!”
Đỗ Thất tức giận nói: “Cậu là cái thá gì? Dám uy hiếp tôi ở Võ Tông ư?”
Lúc này, Lệ Trần bên cạnh Mã Siêu bỗng nhíu mày, áp lực khủng khiếp ập về phía Đỗ Thất.
Ngay sau đó, Đỗ Thất cảm thấy lạnh thấu xương như rơi xuống hố băng.
Lệ Trần lạnh lùng nói: “Đây là đệ tử quan môn cuối cùng của tôi, cũng là Ma Tử của Ma Tông, ông nói thằng bé không có tư cách uy hiếp ông à?”
Quả nhiên, rốt cuộc các cao thủ Võ Tông vừa vô cùng tò mò về thân phận của Mã Siêu cũng xác định, thanh niên trước mặt là Ma Tử của Ma Tông.
Nhưng điều khiến họ kinh ngạc chính là Ma Tử của Ma Tông lại gọi Dương Thanh là anh Thanh, còn uy hiếp Đỗ Thất vì Dương Thanh nữa.
Đỗ Thất giận không để đâu cho hết, nhưng Lệ Trần đang đứng cạnh Mã Siêu đã khiến lão ta cảm nhận được áp lực nặng nề.
Tuy lão ta đang tức giận nhưng cũng không làm gì được Mã Siêu, chỉ có thể nhớ kỹ Mã Siêu.
Lúc này, Đỗ Bá nói: “Chẳng biết tông chủ Lệ đến Võ Tông vì chuyện gì?”
Lệ Trần mỉm cười, lập tức áy náy nói: “Rất xin lỗi vì đã không mời mà tới! Hôm nay tôi đến đây vì cậu Thanh”.
“Ồ?”
Đỗ Bá hơi kinh ngạc.
Vừa rồi lão ta còn đang suy đoán mục đích của Lệ Trần khi tới Võ Tông, không ngờ lại là vì Dương Thanh.
Quan trọng là lão ta vừa nghe thấy Lệ Trần dùng kính ngữ với Dương Thanh.
Lệ Trần là ai? Lão vốn vô cùng kiêu ngạo, không mấy ai lọt được vào mắt lão.
Cho dù là Đỗ Thất, Lệ Trần cũng chẳng coi ra gì, nhưng lão lại dùng kính ngữ với Dương Thanh, tức là trong mắt Lệ Trần, Dương Thanh có tư cách để lão tiếp cận hơn Đỗ Thất.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Dương Thanh còn trẻ mà đã yêu nghiệt như thế, đừng nói là chủ của những thế lực hàng đầu Ma Sơn ở thế tục như họ, cho dù là ở giới Cổ Võ, có lẽ cũng có rất nhiều ông lớn muốn lôi kéo Dương Thanh.
Dương Thanh hơi bất ngờ, rõ ràng sáng nay vừa gặp Lệ Trần xong, sao giờ Lệ Trần lại chạy tới Võ Tông tìm anh thế?
Đỗ Bá hỏi: “Chẳng biết tông chủ Lệ tìm người thừa kế của Võ Tông tôi vì chuyện gì?”
Giọng Lệ Trần đã khiến lão ta cảm nhận được áp lực.
Nghe thấy lão ta nói thế, người của Võ Tông lập tức kinh hãi.
Không ngờ Đỗ Bá lại nói Dương Thanh là người thừa kế Võ Tông, nhưng Dương Thanh mới gia nhập Võ Tông hai ngày thôi mà!
“Đỗ Bá, anh biết mình đang nói gì không?”
Đỗ Thất vô cùng tức giận, căm tức nhìn Đỗ Bá.
Đỗ Bá thản nhiên nhìn Đỗ Thất, lạnh lùng nói: “Tôi là tông chủ? Hay chú là tông chủ?”
Đỗ Thất cắn răng: “Cho dù anh là tông chủ thì cũng không thể chỉ định ai là người thừa kế Võ Tông”.
“Hừ!”
Đỗ Bá lạnh lùng nói: “Chú Thất sống lâu quá nên hồ đồ rồi, ngay cả quy định suốt trăm năm của Võ Tông cũng quên”.
Sắc mặt Đỗ Thất hết sức khó coi, đương nhiên lão ta sẽ không quên quy định của tông môn, lão ta cũng hiểu quy định mà Đỗ Bá nhắc đến cho phép tông chủ quyết định người thừa kế Võ Tông.
Đương nhiên, nếu tông chủ chọn ra người thừa kế, mọi người có thể nêu ý kiến phản đối, nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn thuộc về tông chủ.
Một lúc lâu sau, Đỗ Thất mới nghiến răng nghiến lợi: “Được, nếu anh đã muốn để cậu ta trở thành người thừa kế Võ Tông, tôi sẽ giết cậu ta trước, sau khi cậu ta chết, người thừa kế Võ Tông cũng không phải cậu ta nữa nhỉ?”