Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1972: Không hạn chế nổi
Thấy Đỗ Khắc bị Dương Thanh giẫm chết, xung quanh lặng ngắt như tờ, ai cũng tròn mắt với vẻ không dám tin.
Một cao thủ vừa đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ lại bị một thanh niên chưa đầy 30 tuổi giẫm chết, có lẽ đây là lần đầu tiên xảy ra cái chết uất ức như thế ở Ma Sơn!
Đỗ Bá cũng sững sờ, lẩm bẩm: “Giết thật à?”
Với tư cách là chủ Võ Tông, đương nhiên lão ta sẽ có kiến thức sâu rộng, nhưng cũng chưa từng thấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ nào mạnh như thế.
À không, là Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Vào khoảnh khắc Dương Thanh ra tay, cảnh giới thật sự của anh đã bị lộ, là Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Mắt Đỗ Thất đỏ ngầu, nét mặt méo mó cả đi, lão ta cúi đầu nhìn cháu ruột chết không nhắm mắt, ngã xuống dưới chân mình, tức giận tới cực điểm.
Khí thế cuồng bạo lan ra từ người lão ta.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, khí thế của lão ta đã tăng đến bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Xung quanh sân đấu võ như bị đóng băng, nhiệt độ chợt giảm đi rất nhiều, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh cũng không khỏi rùng mình.
“Cậu chán sống rồi!”
Đỗ Thất lạnh lùng nói.
Lão ta ngẩng đầu nhìn về phía Dương Thanh bằng ánh mắt lạnh lùng đằng đằng sát khí, nếu ánh mắt có thể giết người, lão ta đã giết Dương Thanh mấy lần rồi.
“Đỗ Thất!”
Đỗ Bá hét lớn, lập tức chắn trước mặt Dương Thanh, thậm chí còn bỏ cả cách gọi chú Thất.
Sân đấu võ rộng lớn của Võ Tông bị áp lực khủng khiếp bao trùm, thậm chí cao thủ dưới Siêu Phàm Thất Cảnh còn thấy ngạt thở.
Dương Thanh vẫn đứng vững, híp mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Thất: “Lão già lỗ mãng, ông đang định đích thân ra tay à?”
Trước một trong những ông lớn mạnh nhất Võ Tông, Dương Thanh không hề kính nể, vì Đỗ Thất không xứng.
Từ khi Kim Huy bắt đầu đánh với Đỗ Khắc, Dương Thanh đã đến, đương nhiên anh cũng biết rõ đã xảy ra chuyện gì, cũng biết ván cược giữa Đỗ Thất và Đỗ Bá, nếu anh có thực lực sánh ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thì xem như Đỗ Thất thua, Đỗ Thất sẽ phải đưa viên Phá Kiếp Đan kia cho Đỗ Bá như tiền cược.
Khi còn ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, Dương Thanh đã có thực lực đánh một trận với cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, bây giờ anh đã đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, càng không e ngại cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Trước đó, khi đối mặt với cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, anh còn cảm thấy rất áp lực, phải dốc toàn lực, thậm chí tiêu hao cường độ cao thì mới miễn cưỡng đánh được với cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Bây giờ anh lại đột phá, anh đang rất mong muốn được đánh với cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ hàng thật giá thật để thử sức chiến đấu của mình.
Đỗ Thất căm tức nhìn Đỗ Bá chắn trước mặt Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi: “Anh định bao che cho hung thủ giết đồng môn này à?”
Đỗ Bá lạnh lùng nói: “Tự chú nói trên sân đấu võ, hoặc một bên chịu thua, hoặc một bên bị đánh bại thì mới tính là trận đấu kết thúc”.
“Dương Thanh chỉ phát huy thực lực bình thường của mình, có trách thì chỉ có thể trách Đỗ Khắc quá yếu mà thôi, còn không đỡ nổi một đòn từ Dương Thanh mà đã bị giẫm chết rồi, đúng là ăn hại”.
Các cao thủ Võ Tông đều sững sờ vì kinh ngạc.
Đỗ Bá nói thế, rõ ràng đang gây sự với Đỗ Thất.
Quả nhiên Đỗ Thất hoàn toàn bị chọc giận, lão ta nghiến răng nghiến lợi: “Nếu anh đã định cản tôi, tôi sẽ giết anh trước! Rồi mới giết cậu ta!”
Sau khi Đỗ Thất dứt lời, khí thế cuồng bạo bùng nổ từ người lão ta.
Mặt đất xung quanh lão ta lập tức rạn nứt, khí kình mạnh mẽ lan ra khắp xung quanh.
Mấy cao thủ hàng đầu của Võ Tông vội bước lên, phóng khí thế ra thì mới ngăn được khí thế từ Đỗ Thất.
Bằng không, chỉ riêng khí thế của lão ta đã khiến mấy cao thủ Võ Tông có cảnh giới thấp bị thương nặng rồi.
Đỗ Bá cũng phóng khí thế rất mạnh ra.
Điều khiến Dương Thanh bất ngờ chính là khí thế của Đỗ Thất không hề yếu hơn Đỗ Bá.
Tức là thực lực của Đỗ Thất ngang với Đỗ Bá.
Nếu hai người liều mạng với nhau thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.
“Bác à, để cháu lên cho!”
Đúng lúc hai người sắp đánh nhau, Dương Thanh chợt bước đến, nói.
Đỗ Bá thoáng sững sờ, nhìn về phía Dương Thanh: “Chắc cháu có thể cảm nhận được thực lực của ông ta rất mạnh, có lẽ cũng cách Thiên Cảnh không xa”.
Lão ta đang nói bóng gió để nhắc Dương Thanh, thực lực của đối phương đã đạt đến đỉnh cao dưới Thiên Cảnh, chỉ với thực lực của Dương Thanh bây giờ, rất khó để đánh bại Đỗ Thất.
Dương Thanh mỉm cười tự tin, thản nhiên liếc Đỗ Thất, cười nói: “Chẳng phải giữa bác và ông ta còn một ván cược ư? Vừa hay dùng trận đấu này để chấm dứt ván cược đó”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Đỗ Bá mỉm cười, khí thế của lão ta lập tức tan biến, lão ta nhìn Dương Thanh: “Đã vậy thì ta sẽ giao cơ hội này cho cháu”.
Dương Thanh mỉm cười: “Cảm ơn bác!”
Đỗ Bá gật đầu rồi dặn: “Nếu không đánh lại thì nhận thua, cháu còn trẻ, tương lai còn dài, nếu cháu nhận thua, ta có thể bảo vệ tính mạng của cháu”.
Dương Thanh nói: “Vâng!”
Lúc này Đỗ Bá mới đi xuống khỏi sân đấu võ.
Xung quanh đã sớm sôi trào vì việc Dương Thanh định đánh với Đỗ Thất.
Ai cũng vô cùng kinh hãi, không ai tin Dương Thanh có thực lực đánh với Đỗ Thất một trận.
Có thể nói khắp Võ Tông, chỉ mình Đỗ Trọng tin có lẽ Dương Thanh sẽ có thể đánh bại Đỗ Thất.
Đỗ Thất cũng rất kinh ngạc, lão ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Tôi vốn định giải quyết Đỗ Bá rồi giết cậu sau, không ngờ cậu vội đi tìm cái chết như thế, đã vậy, tôi sẽ cho cậu chết ngay!”
Dương Thanh cười lạnh: “Không biết rốt cuộc ai sống ai chết đâu, chờ lát nữa rồi mạnh miệng!”
Dương Thanh nói rồi phóng khí thế ra.
Ầm!
Khắp sân đấu võ bị khí thế cuồng bạo bao phủ.
Cảm nhận được áp lực mạnh mẽ từ Dương Thanh, sắc mặt Đỗ Thất hết sức khó coi.
Lão ta biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng không ngờ Dương Thanh có thể mạnh tới mức đó, tuy chưa đánh nhưng với áp lực mà Dương Thanh phóng ra, nó đã đủ để chứng minh thực lực của Dương Thanh đã đạt tới bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ rồi.
Đỗ Bá sững sờ rồi mỉm cười xán lạn, nhìn về phía Đỗ Trọng bên cạnh: “Em đã tìm cho Võ Tông một bảo vật đấy!”
Đỗ Trọng lạnh lùng nhìn Đỗ Bá, nói: “Nhớ kỹ giao kèo giữa tôi và anh, cậu Thanh có thể gia nhập Võ Tông, nhưng Võ Tông không được làm khó cậu ấy, cũng không được hạn chế tự do của cậu ấy”.
Đỗ Bá cười khổ: “Với thực lực của Dương Thanh bây giờ, ở Võ Tông còn ai hạn chế nổi ư?”
Một cao thủ vừa đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ lại bị một thanh niên chưa đầy 30 tuổi giẫm chết, có lẽ đây là lần đầu tiên xảy ra cái chết uất ức như thế ở Ma Sơn!
Đỗ Bá cũng sững sờ, lẩm bẩm: “Giết thật à?”
Với tư cách là chủ Võ Tông, đương nhiên lão ta sẽ có kiến thức sâu rộng, nhưng cũng chưa từng thấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ nào mạnh như thế.
À không, là Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Vào khoảnh khắc Dương Thanh ra tay, cảnh giới thật sự của anh đã bị lộ, là Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Mắt Đỗ Thất đỏ ngầu, nét mặt méo mó cả đi, lão ta cúi đầu nhìn cháu ruột chết không nhắm mắt, ngã xuống dưới chân mình, tức giận tới cực điểm.
Khí thế cuồng bạo lan ra từ người lão ta.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, khí thế của lão ta đã tăng đến bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Xung quanh sân đấu võ như bị đóng băng, nhiệt độ chợt giảm đi rất nhiều, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh cũng không khỏi rùng mình.
“Cậu chán sống rồi!”
Đỗ Thất lạnh lùng nói.
Lão ta ngẩng đầu nhìn về phía Dương Thanh bằng ánh mắt lạnh lùng đằng đằng sát khí, nếu ánh mắt có thể giết người, lão ta đã giết Dương Thanh mấy lần rồi.
“Đỗ Thất!”
Đỗ Bá hét lớn, lập tức chắn trước mặt Dương Thanh, thậm chí còn bỏ cả cách gọi chú Thất.
Sân đấu võ rộng lớn của Võ Tông bị áp lực khủng khiếp bao trùm, thậm chí cao thủ dưới Siêu Phàm Thất Cảnh còn thấy ngạt thở.
Dương Thanh vẫn đứng vững, híp mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Thất: “Lão già lỗ mãng, ông đang định đích thân ra tay à?”
Trước một trong những ông lớn mạnh nhất Võ Tông, Dương Thanh không hề kính nể, vì Đỗ Thất không xứng.
Từ khi Kim Huy bắt đầu đánh với Đỗ Khắc, Dương Thanh đã đến, đương nhiên anh cũng biết rõ đã xảy ra chuyện gì, cũng biết ván cược giữa Đỗ Thất và Đỗ Bá, nếu anh có thực lực sánh ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thì xem như Đỗ Thất thua, Đỗ Thất sẽ phải đưa viên Phá Kiếp Đan kia cho Đỗ Bá như tiền cược.
Khi còn ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, Dương Thanh đã có thực lực đánh một trận với cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, bây giờ anh đã đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, càng không e ngại cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Trước đó, khi đối mặt với cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, anh còn cảm thấy rất áp lực, phải dốc toàn lực, thậm chí tiêu hao cường độ cao thì mới miễn cưỡng đánh được với cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Bây giờ anh lại đột phá, anh đang rất mong muốn được đánh với cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ hàng thật giá thật để thử sức chiến đấu của mình.
Đỗ Thất căm tức nhìn Đỗ Bá chắn trước mặt Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi: “Anh định bao che cho hung thủ giết đồng môn này à?”
Đỗ Bá lạnh lùng nói: “Tự chú nói trên sân đấu võ, hoặc một bên chịu thua, hoặc một bên bị đánh bại thì mới tính là trận đấu kết thúc”.
“Dương Thanh chỉ phát huy thực lực bình thường của mình, có trách thì chỉ có thể trách Đỗ Khắc quá yếu mà thôi, còn không đỡ nổi một đòn từ Dương Thanh mà đã bị giẫm chết rồi, đúng là ăn hại”.
Các cao thủ Võ Tông đều sững sờ vì kinh ngạc.
Đỗ Bá nói thế, rõ ràng đang gây sự với Đỗ Thất.
Quả nhiên Đỗ Thất hoàn toàn bị chọc giận, lão ta nghiến răng nghiến lợi: “Nếu anh đã định cản tôi, tôi sẽ giết anh trước! Rồi mới giết cậu ta!”
Sau khi Đỗ Thất dứt lời, khí thế cuồng bạo bùng nổ từ người lão ta.
Mặt đất xung quanh lão ta lập tức rạn nứt, khí kình mạnh mẽ lan ra khắp xung quanh.
Mấy cao thủ hàng đầu của Võ Tông vội bước lên, phóng khí thế ra thì mới ngăn được khí thế từ Đỗ Thất.
Bằng không, chỉ riêng khí thế của lão ta đã khiến mấy cao thủ Võ Tông có cảnh giới thấp bị thương nặng rồi.
Đỗ Bá cũng phóng khí thế rất mạnh ra.
Điều khiến Dương Thanh bất ngờ chính là khí thế của Đỗ Thất không hề yếu hơn Đỗ Bá.
Tức là thực lực của Đỗ Thất ngang với Đỗ Bá.
Nếu hai người liều mạng với nhau thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.
“Bác à, để cháu lên cho!”
Đúng lúc hai người sắp đánh nhau, Dương Thanh chợt bước đến, nói.
Đỗ Bá thoáng sững sờ, nhìn về phía Dương Thanh: “Chắc cháu có thể cảm nhận được thực lực của ông ta rất mạnh, có lẽ cũng cách Thiên Cảnh không xa”.
Lão ta đang nói bóng gió để nhắc Dương Thanh, thực lực của đối phương đã đạt đến đỉnh cao dưới Thiên Cảnh, chỉ với thực lực của Dương Thanh bây giờ, rất khó để đánh bại Đỗ Thất.
Dương Thanh mỉm cười tự tin, thản nhiên liếc Đỗ Thất, cười nói: “Chẳng phải giữa bác và ông ta còn một ván cược ư? Vừa hay dùng trận đấu này để chấm dứt ván cược đó”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Đỗ Bá mỉm cười, khí thế của lão ta lập tức tan biến, lão ta nhìn Dương Thanh: “Đã vậy thì ta sẽ giao cơ hội này cho cháu”.
Dương Thanh mỉm cười: “Cảm ơn bác!”
Đỗ Bá gật đầu rồi dặn: “Nếu không đánh lại thì nhận thua, cháu còn trẻ, tương lai còn dài, nếu cháu nhận thua, ta có thể bảo vệ tính mạng của cháu”.
Dương Thanh nói: “Vâng!”
Lúc này Đỗ Bá mới đi xuống khỏi sân đấu võ.
Xung quanh đã sớm sôi trào vì việc Dương Thanh định đánh với Đỗ Thất.
Ai cũng vô cùng kinh hãi, không ai tin Dương Thanh có thực lực đánh với Đỗ Thất một trận.
Có thể nói khắp Võ Tông, chỉ mình Đỗ Trọng tin có lẽ Dương Thanh sẽ có thể đánh bại Đỗ Thất.
Đỗ Thất cũng rất kinh ngạc, lão ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Tôi vốn định giải quyết Đỗ Bá rồi giết cậu sau, không ngờ cậu vội đi tìm cái chết như thế, đã vậy, tôi sẽ cho cậu chết ngay!”
Dương Thanh cười lạnh: “Không biết rốt cuộc ai sống ai chết đâu, chờ lát nữa rồi mạnh miệng!”
Dương Thanh nói rồi phóng khí thế ra.
Ầm!
Khắp sân đấu võ bị khí thế cuồng bạo bao phủ.
Cảm nhận được áp lực mạnh mẽ từ Dương Thanh, sắc mặt Đỗ Thất hết sức khó coi.
Lão ta biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng không ngờ Dương Thanh có thể mạnh tới mức đó, tuy chưa đánh nhưng với áp lực mà Dương Thanh phóng ra, nó đã đủ để chứng minh thực lực của Dương Thanh đã đạt tới bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ rồi.
Đỗ Bá sững sờ rồi mỉm cười xán lạn, nhìn về phía Đỗ Trọng bên cạnh: “Em đã tìm cho Võ Tông một bảo vật đấy!”
Đỗ Trọng lạnh lùng nhìn Đỗ Bá, nói: “Nhớ kỹ giao kèo giữa tôi và anh, cậu Thanh có thể gia nhập Võ Tông, nhưng Võ Tông không được làm khó cậu ấy, cũng không được hạn chế tự do của cậu ấy”.
Đỗ Bá cười khổ: “Với thực lực của Dương Thanh bây giờ, ở Võ Tông còn ai hạn chế nổi ư?”