Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1968: Tôi cược với chú
Cảm nhận được khí thế tăng vọt của Đỗ Khắc, Kim Huy lặng lẽ nhíu mày, nét mặt cũng nghiêm nghị hơn.
Từ khi còn trẻ, Kim Huy và Đỗ Khắc đã là đối thủ cạnh tranh, một người là đệ tử thân truyền của tông chủ, người kia là cháu ruột của Đỗ Thất, nhưng Kim Huy luôn hơn Đỗ Khắc một bậc.
Nhưng bây giờ, Đỗ Khắc sắp đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, còn Kim Huy thì vẫn ở Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, không thể biết được thắng thua sẽ thuộc về ai.
“Ha ha, tốt lắm!”
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Đỗ Thất đang quan sát trận chiến xuất hiện nụ cười.
Lão ta có rất nhiều cháu trai, tuy Đỗ Khắc cũng không phải người có thiên phú mạnh nhất, nhưng cũng xem như đứng hàng đầu trong số đó, bây giờ cảnh giới của ông ta có thể vượt qua Kim Huy, Đỗ Thất rất mừng.
Đỗ Bá đang ngồi ở ghế chính cười nói: “Không ngờ Đỗ Khắc sắp đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ rồi, sau bao năm so đấu với Kim Huy, chênh lệch giữa hai người ngày càng bé”.
Nụ cười trên mặt Đỗ Thất lập tức biến mất, lão ta bất mãn nói: “Gì mà chênh lệch ngày càng bé? Chẳng lẽ anh không cảm nhận được, tuy hai bên đều có cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, nhưng Đỗ Khắc gần với Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ hơn à?”
Với tư cách là sư phụ của Kim Huy, Đỗ Bá biết rõ thực lực của đồ đệ mình cũng mạnh, lão ta cười nói: “Nền tảng của Kim Huy rất vững, thật ra nó có thể đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ lâu rồi, nhưng nó theo đuổi sự hoàn mỹ, muốn củng cố cảnh giới vững chắc hơn rồi mới đột phá”.
“Tuy Đỗ Khắc gần với Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ hơn, nhưng nếu bàn về tích lũy của hai người khi ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, Kim Huy vẫn hơn một bậc, nếu Đỗ Khắc định đánh bại Kim Huy chỉ với ưu thế yếu ớt về cảnh giới thì xa vời lắm”.
Nghe thấy Đỗ Bá nói thế, vẻ không vui trên mặt Đỗ Thất lập tức trở thành vẻ tức giận, lão ta vỗ bàn cái “rầm”, giận dữ nói: “Đồ đệ anh tích lũy ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ nhiều hơn ư? Tôi nói cho anh biết, cháu tôi mạnh hơn đồ đệ anh nhiều!”
“Cháu tôi mới hơn 40 tuổi mà cảnh giới đã tiếp cận Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, khắp Võ Tông, mấy ai sánh bằng thiên phú như thế chứ?”
“Nếu Dương Thanh kia tới, có lẽ còn không chịu nổi một chiêu của Đỗ Khắc đâu”.
“Ha ha!”
Đúng lúc này, Đỗ Trọng đang ngồi cạnh Đỗ Bá bỗng cười lạnh: “40 tuổi vẫn chưa đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ mà dám nói là thiên phú xuất sắc à? Trước mặt cậu Thanh, đó chỉ là rác rưởi! Cậu Thanh còn chưa đầy 30 tuổi mà đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ rồi, thực lực còn sánh ngang với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.
Đỗ Trọng đã thấy Đỗ Thất chướng mắt từ lâu, trước đó ông ta vẫn nhịn được, nhưng giờ Đỗ Thất chửi Dương Thanh, ông ta không nhịn được nữa.
“Hỗn xược!”
Đỗ Thất tức giận quát rồi tung chưởng về phía Đỗ Trọng.
“Ầm!”
Trong chớp mắt, Đỗ Bá lập tức giơ tay chặn đòn tấn công của Đỗ Thất lại.
Khí thế cuồng bạo lan ra xung quanh, những cao thủ ngồi gần hai người đều bị khí thế mạnh mẽ này đẩy lùi.
Đám đông đang nhìn về phía sân đấu võ lập tức chuyển sự chú ý sang trận đánh giữa Đỗ Thất và Đỗ Bá.
Ai cũng ngơ ngác, hai người này đại diện cho sức chiến đấu mạnh nhất của Võ Tông, giờ lại đánh nhau à? Có chuyện gì vậy?
Lúc này, nụ cười trên mặt Đỗ Bá đã hoàn toàn biến mất, lão ta nhìn Đỗ Thất với vẻ u ám, nét mặt lạnh tanh.
Đỗ Trọng mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, còn Đỗ Thất lại là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ hàng thật giá thật, chênh lệch giữa hai người vô cùng to lớn.
Nếu hồi nãy Đỗ Thất đánh trúng Đỗ Trọng, có lẽ Đỗ Trọng sẽ bỏ mạng ngay.
Đỗ Bá tức giận vì lão ta biết Đỗ Thất không hề nương tay, mà đã ra đòn hiểm, định dồn Đỗ Trọng vào chỗ chết.
Đỗ Trọng nhìn chằm chằm vào Đỗ Thất, đương nhiên ông ta cũng cảm nhận được vừa rồi Đỗ Thất định lấy mạng mình, nếu Đỗ Bá không ra tay, ông ta đã thành một cái xác.
Đỗ Thất tức giận nhìn Đỗ Bá: “Anh định ngăn tôi à?”
Đỗ Bá nén giận, lạnh lùng nói: “Chú Thất có thể ra tay với người mình ác như thế, chú định làm gương cho người của Võ Tông kiểu gì?”
Khí thế của Đỗ Thất vẫn không giảm, lão ta tức giận nói: “Ở Võ Tông, tôi có vai vế cao nhất, sao có thể để một bề dưới sỉ nhục tôi? Chẳng lẽ tôi không nên giết cậu ta à?”
“Hừ!”
Đỗ Bá tức giận nói: “Đỗ Trọng chỉ nói thật thôi, thế đã là sỉ nhục chú á? Nếu một câu thuận miệng của Đỗ Trọng đã là sự sỉ nhục với chú, vậy giờ chú định giết nó thì là kiểu gì?”
“Bây giờ tôi cũng muốn nói, Dương Thanh còn trẻ mà đã có cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, thực lực sánh ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, so với Dương Thanh, đừng nói là Đỗ Khắc, ngay cả tôi cũng chỉ là rác rưởi, sao nào? Chú Thất có định giết cả tôi không?”
Nét mặt Đỗ Thất thay đổi liên tục, không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào Đỗ Bá.
Bao năm qua, đây là lần đầu tiên Đỗ Bá hùng hổ trước mặt lão ta như thế, trước kia Đỗ Bá luôn kính trọng lão ta.
Dù sao ở Võ Tông bây giờ, Đỗ Thất cũng có vai vế cao nhất, tính ra còn là chú của Đỗ Bá.
Nhưng lần này, Đỗ Bá không hề kính trọng Đỗ Thất chút nào, trong mắt Đỗ Bá tràn ngập sự lạnh lẽo.
Cao thủ Võ Tông nhìn mà sững sờ.
Một lúc lâu sau, Đỗ Thất mới nghiến răng nghiến lợi: “Tôi cũng muốn xem xem, rốt cuộc Dương Thanh mà anh bảo mạnh đến đâu đấy? Chỉ sợ cậu ta không dám tới thôi”.
Đỗ Trọng bỗng nói với vẻ kiên định: “Nếu cậu ấy đã nói sẽ tham gia trận đấu tranh giành suất tiến vào từ đường Võ Tông, chắc chắn cậu ấy sẽ tới!”
Đỗ Thất cười khẩy: “Trận đấu sắp kết thúc rồi, cậu ta vẫn chưa đến, hay cậu ta không dám tới vì sợ để lộ chân tướng về thực lực yếu ớt của mình nếu tham gia, nên đã rời Võ Tông trước rồi?”
“Chỉ mấy đứa ngu xuẩn các anh mới bằng lòng tin một thằng lừa đảo, chưa đầy 30 tuổi mà đã tự nhận mình có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.
Đỗ Trọng tức giận nói: “Cậu ấy không phải kẻ lừa đảo!”
“Hừ!”
Đỗ Thất cười lạnh, nói với vẻ khinh thường: “Có phải lừa đảo hay không, chẳng mấy nữa sẽ biết”.
“Nếu hai anh đã khẳng định rằng cậu ta không phải lừa đảo, chi bằng chúng ta cược nhé?”
Đỗ Bá nhìn về phía Đỗ Thất: “Chú định cược gì? Cược như thế nào?”
Đỗ Thất nói: “Cược vị trí tông chủ! Nếu Dương Thanh mà các anh nhắc đến có cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ khi chưa đầy 30 tuổi, còn có thực lực sánh ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong như các anh đã nói thì xem như tôi thua, ngược lại thì các anh thua! Sao nào?”
Nghe thấy thế, ai cũng kinh hãi.
Không ai ngờ Đỗ Thất lại nhòm ngó chức tông chủ.
Đỗ Trọng cười lạnh: “Thì ra là muốn làm tông chủ Võ Tông, cứ nói thẳng ra là được rồi, sao phải dùng thủ đoạn này chứ?”
Đỗ Bá nhìn về phía Đỗ Thất: “Được, nếu chú đã muốn cược chức tông chủ, vậy tôi cũng theo! Nhưng tôi vốn là tông chủ, nếu thắng, tôi vẫn là tông chủ, không nhận được gì, tôi dùng chức tông chủ làm tiền cược, còn chú thì sao? Chú định cược gì với tôi thế?”
Từ khi còn trẻ, Kim Huy và Đỗ Khắc đã là đối thủ cạnh tranh, một người là đệ tử thân truyền của tông chủ, người kia là cháu ruột của Đỗ Thất, nhưng Kim Huy luôn hơn Đỗ Khắc một bậc.
Nhưng bây giờ, Đỗ Khắc sắp đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, còn Kim Huy thì vẫn ở Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, không thể biết được thắng thua sẽ thuộc về ai.
“Ha ha, tốt lắm!”
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Đỗ Thất đang quan sát trận chiến xuất hiện nụ cười.
Lão ta có rất nhiều cháu trai, tuy Đỗ Khắc cũng không phải người có thiên phú mạnh nhất, nhưng cũng xem như đứng hàng đầu trong số đó, bây giờ cảnh giới của ông ta có thể vượt qua Kim Huy, Đỗ Thất rất mừng.
Đỗ Bá đang ngồi ở ghế chính cười nói: “Không ngờ Đỗ Khắc sắp đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ rồi, sau bao năm so đấu với Kim Huy, chênh lệch giữa hai người ngày càng bé”.
Nụ cười trên mặt Đỗ Thất lập tức biến mất, lão ta bất mãn nói: “Gì mà chênh lệch ngày càng bé? Chẳng lẽ anh không cảm nhận được, tuy hai bên đều có cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, nhưng Đỗ Khắc gần với Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ hơn à?”
Với tư cách là sư phụ của Kim Huy, Đỗ Bá biết rõ thực lực của đồ đệ mình cũng mạnh, lão ta cười nói: “Nền tảng của Kim Huy rất vững, thật ra nó có thể đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ lâu rồi, nhưng nó theo đuổi sự hoàn mỹ, muốn củng cố cảnh giới vững chắc hơn rồi mới đột phá”.
“Tuy Đỗ Khắc gần với Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ hơn, nhưng nếu bàn về tích lũy của hai người khi ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, Kim Huy vẫn hơn một bậc, nếu Đỗ Khắc định đánh bại Kim Huy chỉ với ưu thế yếu ớt về cảnh giới thì xa vời lắm”.
Nghe thấy Đỗ Bá nói thế, vẻ không vui trên mặt Đỗ Thất lập tức trở thành vẻ tức giận, lão ta vỗ bàn cái “rầm”, giận dữ nói: “Đồ đệ anh tích lũy ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ nhiều hơn ư? Tôi nói cho anh biết, cháu tôi mạnh hơn đồ đệ anh nhiều!”
“Cháu tôi mới hơn 40 tuổi mà cảnh giới đã tiếp cận Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, khắp Võ Tông, mấy ai sánh bằng thiên phú như thế chứ?”
“Nếu Dương Thanh kia tới, có lẽ còn không chịu nổi một chiêu của Đỗ Khắc đâu”.
“Ha ha!”
Đúng lúc này, Đỗ Trọng đang ngồi cạnh Đỗ Bá bỗng cười lạnh: “40 tuổi vẫn chưa đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ mà dám nói là thiên phú xuất sắc à? Trước mặt cậu Thanh, đó chỉ là rác rưởi! Cậu Thanh còn chưa đầy 30 tuổi mà đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ rồi, thực lực còn sánh ngang với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.
Đỗ Trọng đã thấy Đỗ Thất chướng mắt từ lâu, trước đó ông ta vẫn nhịn được, nhưng giờ Đỗ Thất chửi Dương Thanh, ông ta không nhịn được nữa.
“Hỗn xược!”
Đỗ Thất tức giận quát rồi tung chưởng về phía Đỗ Trọng.
“Ầm!”
Trong chớp mắt, Đỗ Bá lập tức giơ tay chặn đòn tấn công của Đỗ Thất lại.
Khí thế cuồng bạo lan ra xung quanh, những cao thủ ngồi gần hai người đều bị khí thế mạnh mẽ này đẩy lùi.
Đám đông đang nhìn về phía sân đấu võ lập tức chuyển sự chú ý sang trận đánh giữa Đỗ Thất và Đỗ Bá.
Ai cũng ngơ ngác, hai người này đại diện cho sức chiến đấu mạnh nhất của Võ Tông, giờ lại đánh nhau à? Có chuyện gì vậy?
Lúc này, nụ cười trên mặt Đỗ Bá đã hoàn toàn biến mất, lão ta nhìn Đỗ Thất với vẻ u ám, nét mặt lạnh tanh.
Đỗ Trọng mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, còn Đỗ Thất lại là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ hàng thật giá thật, chênh lệch giữa hai người vô cùng to lớn.
Nếu hồi nãy Đỗ Thất đánh trúng Đỗ Trọng, có lẽ Đỗ Trọng sẽ bỏ mạng ngay.
Đỗ Bá tức giận vì lão ta biết Đỗ Thất không hề nương tay, mà đã ra đòn hiểm, định dồn Đỗ Trọng vào chỗ chết.
Đỗ Trọng nhìn chằm chằm vào Đỗ Thất, đương nhiên ông ta cũng cảm nhận được vừa rồi Đỗ Thất định lấy mạng mình, nếu Đỗ Bá không ra tay, ông ta đã thành một cái xác.
Đỗ Thất tức giận nhìn Đỗ Bá: “Anh định ngăn tôi à?”
Đỗ Bá nén giận, lạnh lùng nói: “Chú Thất có thể ra tay với người mình ác như thế, chú định làm gương cho người của Võ Tông kiểu gì?”
Khí thế của Đỗ Thất vẫn không giảm, lão ta tức giận nói: “Ở Võ Tông, tôi có vai vế cao nhất, sao có thể để một bề dưới sỉ nhục tôi? Chẳng lẽ tôi không nên giết cậu ta à?”
“Hừ!”
Đỗ Bá tức giận nói: “Đỗ Trọng chỉ nói thật thôi, thế đã là sỉ nhục chú á? Nếu một câu thuận miệng của Đỗ Trọng đã là sự sỉ nhục với chú, vậy giờ chú định giết nó thì là kiểu gì?”
“Bây giờ tôi cũng muốn nói, Dương Thanh còn trẻ mà đã có cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, thực lực sánh ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, so với Dương Thanh, đừng nói là Đỗ Khắc, ngay cả tôi cũng chỉ là rác rưởi, sao nào? Chú Thất có định giết cả tôi không?”
Nét mặt Đỗ Thất thay đổi liên tục, không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào Đỗ Bá.
Bao năm qua, đây là lần đầu tiên Đỗ Bá hùng hổ trước mặt lão ta như thế, trước kia Đỗ Bá luôn kính trọng lão ta.
Dù sao ở Võ Tông bây giờ, Đỗ Thất cũng có vai vế cao nhất, tính ra còn là chú của Đỗ Bá.
Nhưng lần này, Đỗ Bá không hề kính trọng Đỗ Thất chút nào, trong mắt Đỗ Bá tràn ngập sự lạnh lẽo.
Cao thủ Võ Tông nhìn mà sững sờ.
Một lúc lâu sau, Đỗ Thất mới nghiến răng nghiến lợi: “Tôi cũng muốn xem xem, rốt cuộc Dương Thanh mà anh bảo mạnh đến đâu đấy? Chỉ sợ cậu ta không dám tới thôi”.
Đỗ Trọng bỗng nói với vẻ kiên định: “Nếu cậu ấy đã nói sẽ tham gia trận đấu tranh giành suất tiến vào từ đường Võ Tông, chắc chắn cậu ấy sẽ tới!”
Đỗ Thất cười khẩy: “Trận đấu sắp kết thúc rồi, cậu ta vẫn chưa đến, hay cậu ta không dám tới vì sợ để lộ chân tướng về thực lực yếu ớt của mình nếu tham gia, nên đã rời Võ Tông trước rồi?”
“Chỉ mấy đứa ngu xuẩn các anh mới bằng lòng tin một thằng lừa đảo, chưa đầy 30 tuổi mà đã tự nhận mình có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.
Đỗ Trọng tức giận nói: “Cậu ấy không phải kẻ lừa đảo!”
“Hừ!”
Đỗ Thất cười lạnh, nói với vẻ khinh thường: “Có phải lừa đảo hay không, chẳng mấy nữa sẽ biết”.
“Nếu hai anh đã khẳng định rằng cậu ta không phải lừa đảo, chi bằng chúng ta cược nhé?”
Đỗ Bá nhìn về phía Đỗ Thất: “Chú định cược gì? Cược như thế nào?”
Đỗ Thất nói: “Cược vị trí tông chủ! Nếu Dương Thanh mà các anh nhắc đến có cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ khi chưa đầy 30 tuổi, còn có thực lực sánh ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong như các anh đã nói thì xem như tôi thua, ngược lại thì các anh thua! Sao nào?”
Nghe thấy thế, ai cũng kinh hãi.
Không ai ngờ Đỗ Thất lại nhòm ngó chức tông chủ.
Đỗ Trọng cười lạnh: “Thì ra là muốn làm tông chủ Võ Tông, cứ nói thẳng ra là được rồi, sao phải dùng thủ đoạn này chứ?”
Đỗ Bá nhìn về phía Đỗ Thất: “Được, nếu chú đã muốn cược chức tông chủ, vậy tôi cũng theo! Nhưng tôi vốn là tông chủ, nếu thắng, tôi vẫn là tông chủ, không nhận được gì, tôi dùng chức tông chủ làm tiền cược, còn chú thì sao? Chú định cược gì với tôi thế?”
Last edited: