Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1966: Về Võ Tông
Ứng Thiên Hành hơi híp mắt, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, lão ta im lặng một lúc lâu rồi mới lạnh lùng nói: “Nếu thanh niên kia có bối cảnh ở Trung Giới của giới Cổ Võ thật, một khi chúng ta tính kế Ma Tông, chắc chắn đối phương sẽ không bỏ qua cho chúng ta”.
“Đã vậy, tôi không thể làm gì khác ngoài việc đích thân ra tay giết cậu ta!”
Nghe thấy Ứng Thiên Hành nói thế, các ông lớn của Thần Hành Tông đều sững sờ, Ứng Thiên Hành điên rồi à?
Nhưng nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng sau khi Thần Hành Tông tính kế Ma Tông, họ lại có thể hiểu được nguyên nhân khiến Ứng Thiên Hành làm thế.
Lúc này, Dương Thanh ở Ma Tông đã được Mã Siêu dẫn đến mật thất trong Tàng Thư Các của Ma Tông.
Theo lời Lệ Trần, Mã Siêu phải thừa kế chức tông chủ Ma Tông rồi mới được dẫn Dương Thanh vào mật thất ngầm ở Tàng Thư Các, nhưng không hiểu sao Lệ Trần bỗng đổi ý, cho phép Dương Thanh bước vào mật thất từ bây giờ.
“Linh khí nồng đậm quá!”
Vừa tiến vào mật thất, Dương Thanh đã không nhịn được mà thốt lên kinh ngạc.
Anh lớn thế này rồi mà đây là lần đầu tiên cảm nhận được linh khí nồng đậm như thế, nếu tu luyện trong hoàn cảnh này, chắc chắn cảnh giới sẽ bỗng dưng tăng vọt nhỉ?
Mã Siêu mỉm cười, giới thiệu về mật thất cho Dương Thanh.
Khi biết dưới mật thất có long mạch, Dương Thanh vô cùng kinh ngạc, đương nhiên anh đã nghe nói đến long mạch, nhưng đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với long mạch ở khoảng cách gần như thế.
Dương Thanh cứ tưởng long mạch chỉ tồn tại ở giới Cổ Võ, cho dù nó có ở thế tục thì cũng đã bị cao thủ của giới Cổ Võ cướp đi từ lâu rồi.
Bởi vậy có thể thấy, việc Lệ Trần cho phép anh vào đây tu luyện thể hiện thành ý lớn tới đâu.
Nếu Dương Thanh tiết lộ tin tức về long mạch ra ngoài, cho dù cao thủ giới Cổ Võ làm trái quy định thì cũng phải tới Ma Sơn, khi đó, Ma Tông sẽ xong đời.
Không ngờ Lệ Trần lại đồng ý cho Dương Thanh biết tin tức quan trọng như thế, không hề coi Dương Thanh như người ngoài.
“Anh Thanh, việc tu luyện sẽ tiến bộ rất nhanh ở đây, hôm nay em mới tu luyện tại đây một buổi chiều mà đã cảm nhận được thành quả gấp mười lần khi em tu luyện ở thế tục!”
Mã Siêu kích động nhìn Dương Thanh: “Anh Thanh, chi bằng anh ở Ma Sơn một khoảng thời gian với em đi, với thiên phú của anh, nếu tu luyện tại chỗ này, chắc chắn võ công sẽ tiến bộ rất nhanh, không chừng sau khi tu luyện ở đây mười ngày nửa tháng, anh sẽ đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đấy”.
“Tốt nhất là đột phá Thiên Cảnh trước 30 tuổi! Khi đó, cho dù là ở giới Cổ Võ, anh cũng là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ”.
Dương Thanh cười khổ: “Đâu thể nói đột phá là đột phá ngay, nếu dễ thế thì trên đời đã không có kẻ yếu rồi”.
Mã Siêu nói với vẻ bất đắc dĩ: “Anh Thanh, chẳng lẽ anh không biết anh chính là kiểu đột phá rất dễ, nói đột phá là đột phá ngay à?”
Dương Thanh cười nói: “Chúng ta tu luyện thôi!”
“Vâng!”
Hai anh em nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện.
Cả đêm yên bình, sáng sớm hôm sau, khi Dương Thanh kết thúc việc tu luyện, mở mắt ra thì không thấy Mã Siêu đâu nữa.
Dương Thanh cảm nhận cảnh giới của mình rồi kinh ngạc nhận ra, chỉ sau một đêm tu luyện, cảnh giới của anh lại có chỗ tiến bộ, tuy chưa đột phá nhưng đã tăng lên so với cảnh giới vừa đột phá hôm qua rồi.
Với tốc độ tu luyện này, có lẽ chẳng mấy nữa, anh sẽ đột phá.
Đúng lúc này, anh chợt nhớ ra một chuyện lớn, lập tức biến sắc: “Không ổn rồi!”
Anh đứng phắt dậy rồi vội vàng rời khỏi mật thất.
“Cậu Thanh, có chuyện gì mà vội thế?”
Thấy Dương Thanh vội vàng bước đến, Lệ Trần đang ăn sáng cười ha hả: “Ngồi xuống ăn với tôi đi!”
Mã Siêu đang đứng sau lưng Lệ Trần, bưng trà rót nước cho lão, đã vào vai đồ đệ của tông chủ Ma Tông.
Dương Thanh vội nói: “Tiền bối, tôi không ăn đâu, giờ tôi có việc gấp phải về Võ Tông, phiền tiền bối sắp xếp giúp tôi một chiếc xe, đưa tôi về Võ Tông ngay ạ”.
Lệ Trần vẫn chưa biết tin Dương Thanh đã đồng ý gia nhập Võ Tông, sau khi nghe Dương Thanh nói rằng phải về Võ Tông, lão kinh ngạc nói: “Tôi nghe nói hôm nay Võ Tông sẽ tổ chức một trận đấu để tranh giành suất tiến vào từ đường Võ Tông, cậu định tham gia trận đấu này à?”
Dương Thanh cũng không giấu giếm, gật đầu: “Không giấu gì tiền bối, tôi đã đồng ý gia nhập Võ Tông, thật ra trận đấu tranh giành suất tiến vào từ đường được tổ chức cho tôi, dù sao tôi cũng vừa gia nhập Võ Tông, nếu vào từ đường Võ Tông ngay thì sẽ khiến rất nhiều cao thủ Võ Tông bất mãn”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Lệ Trần rất kinh ngạc, suýt phun cả trà mà mình vừa uống ra: “Cậu nói sao cơ? Cậu gia nhập Võ Tông rồi à?”
Dương Thanh gật đầu.
Nét mặt Lệ Trần vô cùng đặc sắc, lão ta đã muốn lôi kéo Dương Thanh vào Ma Tông từ lâu, nhưng lại nghĩ người như Dương Thanh vốn không thuộc thế tục, cũng sẽ không gia nhập thế lực ở thế tục.
Nào ngờ Dương Thanh lại gia nhập Võ Tông.
Nếu biết sớm thì lão đã ra tay sớm, để Dương Thanh thừa kế chức Ma Tử của Ma Tông mới là kế sách vẹn toàn.
Dương Thanh hơi sốt ruột: “Tiền bối Lệ, tôi đang vội thật, tiền bối có thể mau chóng sắp xếp cho tôi về Võ Tông không?”
Dù sao anh cũng đã đồng ý với Đỗ Bá, hơn nữa trận đấu hôm nay cũng được tổ chức vì anh, nếu anh không thể về Võ Tông đúng giờ, người Võ Tông sẽ nghĩ sao chứ?
Quan trọng nhất chính là anh không còn cách nào khác để tiến vào từ đường Võ Tông, mà nếu không vào được từ đường Võ Tông thì không thể giúp Đỗ Trọng.
Lúc này Lệ Trần mới hoàn hồn, vội nói: “Người đâu, dùng xe của tôi, đưa cậu Thanh về Võ Tông đi!”
“Vâng!”
Một chiếc xe việt dã nhanh chóng chạy tới, Dương Thanh lập tức chào từ biệt.
Mãi đến khi Dương Thanh đi rồi, Lệ Trần mới rầu rĩ nói: “Sao mình không sớm mời cậu ấy gia nhập Ma Tông nhỉ?”
Lão nói rồi bỗng nhìn về phía Mã Siêu, vội hỏi: “Con có cách nào khiến Dương Thanh gia nhập Ma Tông không?”
Mã Siêu lắc đầu với vẻ cay đắng: “Sư phụ, với hiểu biết của con về anh Thanh, chắc chắn anh ấy không gia nhập Võ Tông vì lý do cá nhân, nếu anh ấy đã vào Võ Tông thì sẽ không đổi ý”.
Lệ Trần nói với vẻ mong chờ: “Ta đồng ý để cậu ấy gia nhập Ma Tông khi đã gia nhập Võ Tông, hay nói cách khác, chỉ cần cậu ấy gật đầu, cậu ấy sẽ được coi là người của cả Ma Tông lẫn Võ Tông”.
Mắt Mã Siêu lập tức sáng lên, Ma Tông hay Võ Tông cũng thế, đều là một trong năm thế lực hàng đầu Ma Sơn, nếu Dương Thanh trở thành người của hai thế lực đỉnh cao này thì không có hại gì cho anh hết.
Anh ta suy tư một lát rồi nói: “Con sẽ nói chuyện này với anh Thanh”.
Lúc này, Dương Thanh đang ở trên đường đã vô cùng sốt ruột, anh là người rất giữ chữ tín, nếu đã đồng ý với người ta thì phải làm cho bằng được.
Anh đã đồng ý sẽ gia nhập Võ Tông, vì anh, Võ Tông tổ chức hẳn một trận đấu để tranh giành suất tiến vào từ đường Võ Tông, nhưng anh vẫn đang trên đường, nhỡ bỏ lỡ thì anh biết ăn nói thế nào với Võ Tông chứ?
“Đã vậy, tôi không thể làm gì khác ngoài việc đích thân ra tay giết cậu ta!”
Nghe thấy Ứng Thiên Hành nói thế, các ông lớn của Thần Hành Tông đều sững sờ, Ứng Thiên Hành điên rồi à?
Nhưng nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng sau khi Thần Hành Tông tính kế Ma Tông, họ lại có thể hiểu được nguyên nhân khiến Ứng Thiên Hành làm thế.
Lúc này, Dương Thanh ở Ma Tông đã được Mã Siêu dẫn đến mật thất trong Tàng Thư Các của Ma Tông.
Theo lời Lệ Trần, Mã Siêu phải thừa kế chức tông chủ Ma Tông rồi mới được dẫn Dương Thanh vào mật thất ngầm ở Tàng Thư Các, nhưng không hiểu sao Lệ Trần bỗng đổi ý, cho phép Dương Thanh bước vào mật thất từ bây giờ.
“Linh khí nồng đậm quá!”
Vừa tiến vào mật thất, Dương Thanh đã không nhịn được mà thốt lên kinh ngạc.
Anh lớn thế này rồi mà đây là lần đầu tiên cảm nhận được linh khí nồng đậm như thế, nếu tu luyện trong hoàn cảnh này, chắc chắn cảnh giới sẽ bỗng dưng tăng vọt nhỉ?
Mã Siêu mỉm cười, giới thiệu về mật thất cho Dương Thanh.
Khi biết dưới mật thất có long mạch, Dương Thanh vô cùng kinh ngạc, đương nhiên anh đã nghe nói đến long mạch, nhưng đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với long mạch ở khoảng cách gần như thế.
Dương Thanh cứ tưởng long mạch chỉ tồn tại ở giới Cổ Võ, cho dù nó có ở thế tục thì cũng đã bị cao thủ của giới Cổ Võ cướp đi từ lâu rồi.
Bởi vậy có thể thấy, việc Lệ Trần cho phép anh vào đây tu luyện thể hiện thành ý lớn tới đâu.
Nếu Dương Thanh tiết lộ tin tức về long mạch ra ngoài, cho dù cao thủ giới Cổ Võ làm trái quy định thì cũng phải tới Ma Sơn, khi đó, Ma Tông sẽ xong đời.
Không ngờ Lệ Trần lại đồng ý cho Dương Thanh biết tin tức quan trọng như thế, không hề coi Dương Thanh như người ngoài.
“Anh Thanh, việc tu luyện sẽ tiến bộ rất nhanh ở đây, hôm nay em mới tu luyện tại đây một buổi chiều mà đã cảm nhận được thành quả gấp mười lần khi em tu luyện ở thế tục!”
Mã Siêu kích động nhìn Dương Thanh: “Anh Thanh, chi bằng anh ở Ma Sơn một khoảng thời gian với em đi, với thiên phú của anh, nếu tu luyện tại chỗ này, chắc chắn võ công sẽ tiến bộ rất nhanh, không chừng sau khi tu luyện ở đây mười ngày nửa tháng, anh sẽ đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đấy”.
“Tốt nhất là đột phá Thiên Cảnh trước 30 tuổi! Khi đó, cho dù là ở giới Cổ Võ, anh cũng là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ”.
Dương Thanh cười khổ: “Đâu thể nói đột phá là đột phá ngay, nếu dễ thế thì trên đời đã không có kẻ yếu rồi”.
Mã Siêu nói với vẻ bất đắc dĩ: “Anh Thanh, chẳng lẽ anh không biết anh chính là kiểu đột phá rất dễ, nói đột phá là đột phá ngay à?”
Dương Thanh cười nói: “Chúng ta tu luyện thôi!”
“Vâng!”
Hai anh em nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện.
Cả đêm yên bình, sáng sớm hôm sau, khi Dương Thanh kết thúc việc tu luyện, mở mắt ra thì không thấy Mã Siêu đâu nữa.
Dương Thanh cảm nhận cảnh giới của mình rồi kinh ngạc nhận ra, chỉ sau một đêm tu luyện, cảnh giới của anh lại có chỗ tiến bộ, tuy chưa đột phá nhưng đã tăng lên so với cảnh giới vừa đột phá hôm qua rồi.
Với tốc độ tu luyện này, có lẽ chẳng mấy nữa, anh sẽ đột phá.
Đúng lúc này, anh chợt nhớ ra một chuyện lớn, lập tức biến sắc: “Không ổn rồi!”
Anh đứng phắt dậy rồi vội vàng rời khỏi mật thất.
“Cậu Thanh, có chuyện gì mà vội thế?”
Thấy Dương Thanh vội vàng bước đến, Lệ Trần đang ăn sáng cười ha hả: “Ngồi xuống ăn với tôi đi!”
Mã Siêu đang đứng sau lưng Lệ Trần, bưng trà rót nước cho lão, đã vào vai đồ đệ của tông chủ Ma Tông.
Dương Thanh vội nói: “Tiền bối, tôi không ăn đâu, giờ tôi có việc gấp phải về Võ Tông, phiền tiền bối sắp xếp giúp tôi một chiếc xe, đưa tôi về Võ Tông ngay ạ”.
Lệ Trần vẫn chưa biết tin Dương Thanh đã đồng ý gia nhập Võ Tông, sau khi nghe Dương Thanh nói rằng phải về Võ Tông, lão kinh ngạc nói: “Tôi nghe nói hôm nay Võ Tông sẽ tổ chức một trận đấu để tranh giành suất tiến vào từ đường Võ Tông, cậu định tham gia trận đấu này à?”
Dương Thanh cũng không giấu giếm, gật đầu: “Không giấu gì tiền bối, tôi đã đồng ý gia nhập Võ Tông, thật ra trận đấu tranh giành suất tiến vào từ đường được tổ chức cho tôi, dù sao tôi cũng vừa gia nhập Võ Tông, nếu vào từ đường Võ Tông ngay thì sẽ khiến rất nhiều cao thủ Võ Tông bất mãn”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Lệ Trần rất kinh ngạc, suýt phun cả trà mà mình vừa uống ra: “Cậu nói sao cơ? Cậu gia nhập Võ Tông rồi à?”
Dương Thanh gật đầu.
Nét mặt Lệ Trần vô cùng đặc sắc, lão ta đã muốn lôi kéo Dương Thanh vào Ma Tông từ lâu, nhưng lại nghĩ người như Dương Thanh vốn không thuộc thế tục, cũng sẽ không gia nhập thế lực ở thế tục.
Nào ngờ Dương Thanh lại gia nhập Võ Tông.
Nếu biết sớm thì lão đã ra tay sớm, để Dương Thanh thừa kế chức Ma Tử của Ma Tông mới là kế sách vẹn toàn.
Dương Thanh hơi sốt ruột: “Tiền bối Lệ, tôi đang vội thật, tiền bối có thể mau chóng sắp xếp cho tôi về Võ Tông không?”
Dù sao anh cũng đã đồng ý với Đỗ Bá, hơn nữa trận đấu hôm nay cũng được tổ chức vì anh, nếu anh không thể về Võ Tông đúng giờ, người Võ Tông sẽ nghĩ sao chứ?
Quan trọng nhất chính là anh không còn cách nào khác để tiến vào từ đường Võ Tông, mà nếu không vào được từ đường Võ Tông thì không thể giúp Đỗ Trọng.
Lúc này Lệ Trần mới hoàn hồn, vội nói: “Người đâu, dùng xe của tôi, đưa cậu Thanh về Võ Tông đi!”
“Vâng!”
Một chiếc xe việt dã nhanh chóng chạy tới, Dương Thanh lập tức chào từ biệt.
Mãi đến khi Dương Thanh đi rồi, Lệ Trần mới rầu rĩ nói: “Sao mình không sớm mời cậu ấy gia nhập Ma Tông nhỉ?”
Lão nói rồi bỗng nhìn về phía Mã Siêu, vội hỏi: “Con có cách nào khiến Dương Thanh gia nhập Ma Tông không?”
Mã Siêu lắc đầu với vẻ cay đắng: “Sư phụ, với hiểu biết của con về anh Thanh, chắc chắn anh ấy không gia nhập Võ Tông vì lý do cá nhân, nếu anh ấy đã vào Võ Tông thì sẽ không đổi ý”.
Lệ Trần nói với vẻ mong chờ: “Ta đồng ý để cậu ấy gia nhập Ma Tông khi đã gia nhập Võ Tông, hay nói cách khác, chỉ cần cậu ấy gật đầu, cậu ấy sẽ được coi là người của cả Ma Tông lẫn Võ Tông”.
Mắt Mã Siêu lập tức sáng lên, Ma Tông hay Võ Tông cũng thế, đều là một trong năm thế lực hàng đầu Ma Sơn, nếu Dương Thanh trở thành người của hai thế lực đỉnh cao này thì không có hại gì cho anh hết.
Anh ta suy tư một lát rồi nói: “Con sẽ nói chuyện này với anh Thanh”.
Lúc này, Dương Thanh đang ở trên đường đã vô cùng sốt ruột, anh là người rất giữ chữ tín, nếu đã đồng ý với người ta thì phải làm cho bằng được.
Anh đã đồng ý sẽ gia nhập Võ Tông, vì anh, Võ Tông tổ chức hẳn một trận đấu để tranh giành suất tiến vào từ đường Võ Tông, nhưng anh vẫn đang trên đường, nhỡ bỏ lỡ thì anh biết ăn nói thế nào với Võ Tông chứ?