Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1956: Vô cùng nhục nhã
Không ai trả lời câu hỏi của Ứng Thiên Hành, nhưng Ứng Thiên Hành đã biết đáp án từ biểu cảm của những người khác.
Lão ta nhìn người thanh niên đang hôn mê trên giường lớn, cảm thấy vô cùng chấn động.
Đây là lần đầu tiên lão ta thấy một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ trẻ đến thế, cũng là lần đầu tiên lão ta thấy một cao thủ còn trẻ thế mà đã có thể phóng lĩnh vực ma đạo.
Tuy lão ta không biết sức chiến đấu của Dương Thanh, nhưng lão ta biết, chắc chắn thực lực của người thanh niên có thể phóng lĩnh vực ma đạo khi ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ này sẽ rất mạnh.
Đúng lúc này, Dương Thanh vốn đã hôn mê sâu bỗng mở mắt.
Vừa mở mắt, anh đã thấy căn phòng chật ních người, tất cả đều là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Thậm chí còn có cả một cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm nữa, ai cũng nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Anh giật mình, bỗng nhảy phắt xuống giường, cảnh giác nhìn đám người xung quanh.
Dương Thanh hỏi: “Các người định làm gì?”
Ngay cả anh cũng không phát hiện mình đã đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, hơn nữa còn có thể nhận ra Ứng Thiên Hành là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ từ cái nhìn đầu tiên.
“Cậu Thanh, người này định giết cậu!”
Lúc này, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bỗng bước lên trước, chỉ vào Ứng Thiên Hành rồi nói.
Nghe thấy đối phương nói thế, Dương Thanh lạnh lùng nhìn về phía Ứng Thiên Hành.
Anh không biết thân phận của đối phương, chỉ có thể cảm nhận được thực lực của đối phương rất mạnh.
Khi Dương Thanh nhìn về phía Ứng Thiên Hành, Ứng Thiên Hành lập tức sững sờ, không hiểu sao, lão ta bỗng cảm nhận được nguy cơ lớn lao khi bị Dương Thanh để mắt đến.
Lão ta có cảm giác mình đang đối mặt với cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ thực thụ, chứ không phải người vừa đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Sao có thể chứ?
Thông thường, chỉ kẻ yếu mới cảm nhận được nguy cơ từ kẻ mạnh thôi.
Rõ ràng lão ta sắp đột phá Thiên Cảnh rồi, tại sao lại cảm nhận được nguy cơ từ một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ chứ?
“Cậu Thanh, ông ta là tông chủ Thần Hành Tông - Ứng Thiên Hành!”
Lúc này, một cao thủ khác của Ma Tông cũng lạnh lùng nói: “Nhiếp Thu - người định giết anh em tốt Mã Siêu của cậu trước đó chính là hội viên cấp S trên app Thần Hành Tông”.
“Tôi nghi ngờ, Nhiếp Thu chính là sát thủ do Thần Hành Tông cử đi để giết Mã Siêu”.
Ứng Thiên Hành lập tức nổi giận, quát lớn: “Vớ vẩn! Tông chủ Thần Hành Tông như tôi làm chuyện hèn hạ trơ trẽn thế bao giờ?”
Sau khi quát cao thủ Ma Tông kia, lão ta lại nhìn về phía Dương Thanh, nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, cậu chính là Dương Thanh đúng không?”
Không ngờ Ứng Thiên Hành lại biết tên anh, trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí không dễ cảm nhận được, nhưng vẫn bị Ứng Thiên Hành phát hiện.
Ứng Thiên Hành nhíu mày, dù sao lão ta cũng là một trong năm cao thủ mạnh nhất Ma Sơn, vậy mà lại bị một bề dưới mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ gây áp lực.
Lão ta bỗng cảm thấy nhục nhã, nhưng bực mà không dám nói ra.
Lão ta không dám, không phải vì lão ta sợ Dương Thanh, mà vì e ngại người bảo vệ Dương Thanh.
Nếu lão ta dám giết Dương Thanh, chắc chắn người bảo vệ Dương Thanh sẽ ra tay.
Nghĩ đến đây, lão ta chỉ có thể nén giận.
“Hôm nay tôi đến Ma Tông vì nghe nói Nhiếp Thu - kẻ định giết Mã Siêu đang ở Ma Tông”.
Ứng Thiên Hành bỗng nhìn về phía Tàng Thư Các của Ma Tông, nói lớn: “Mong tông chủ Lệ giao Nhiếp Thu ra, tôi sẽ đưa ông ta về Thần Hành Tông để trừng phạt”.
Giọng lão ta chứa đựng khí thế cuồng bạo, ập tới chỗ Tàng Thư Các.
“Hỗn xược!”
Một cao thủ Ma Tông tức giận quát: “Ma Tông là nơi để ông hò hét ư?”
“Ầm!”
Cao thủ Ma Tông này vừa dứt lời thì đã bị Ứng Thiên Hành đánh trúng ngực, lập tức bay ra xa.
Ứng Thiên Hành ngạo nghễ nhìn về phía đối phương, lạnh lùng nói: “Sâu kiến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng dám to tiếng trước mặt tôi à?”
Thấy Ứng Thiên Hành ra tay với cao thủ Ma Tông kia, những cao thủ Ma Tông khác đều có vẻ tức giận.
Ý chí chiến đấu của Hồng Ma dâng trào, ông ta nhìn chằm chằm vào Ứng Thiên Hành.
Lần này ông ta không ra tay, bởi vì ông ta biết, cho dù ông ta ra tay thì cũng không phải đối thủ của Ứng Thiên Hành.
Trước đó, Ứng Thiên Hành vẫn chưa dốc toàn lực, lão ta ngại nơi đây là Ma Tông nên không giết ông ta.
Nếu Ứng Thiên Hành định giết ông ta, cho dù ông ta là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ thì cũng không phải đối thủ của Ứng Thiên Hành.
Ứng Thiên Hành là một trong năm cao thủ mạnh nhất Ma Sơn, đó không phải danh hão.
Dương Thanh cũng không nhúng tay vào, Ứng Thiên Hành muốn tìm Nhiếp Thu, tuy Nhiếp Thu đã trở thành người bảo vệ Mã Siêu, nhưng bây giờ Nhiếp Thu cũng là người của Ma Tông.
Chỉ cần không liên lụy Mã Siêu, chuyện này không liên quan gì tới anh hết.
Anh không ngu ngốc đến mức giúp người của Ma Tông đối phó Ứng Thiên Hành, đương nhiên cũng không giúp Ứng Thiên Hành đối phó với người của Ma Tông.
Đúng lúc này, một bóng người mờ ảo bỗng xuất hiện trong phòng.
Người vừa tới không phải ai khác, chính là tông chủ Ma Tông, Lệ Trần.
Lúc này quanh người Lệ Trần không hề có khí thế tràn ra ngoài, lão đứng đó, như đã hòa làm một với trời đất.
Lần đầu nhìn thấy Ứng Thiên Hành, Dương Thanh đã có thể cảm nhận được Ứng Thiên Hành là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nhưng bây giờ, anh không thể cảm nhận nổi thực lực của Lệ Trần.
Khong hổ là cao thủ đã bước vào Thiên Cảnh, đúng là mạnh mẽ.
Ứng Thiên Hành cũng cảm nhận được điều không ổn, sự xuất hiện của Lệ Trần như dịch chuyển tức thời, ngay cả lão ta cũng không biết Lệ Trần xuất hiện ra sao.
Lệ Trần híp mắt nhìn chằm chằm vào Ứng Thiên Hành, lạnh lùng nói: “Chẳng biết tông chủ Ứng đến Ma Tông tôi vì chuyện gì?”
Lúc này Ứng Thiên Hành mới hoàn hồn, lạnh lùng đáp: “Giao Nhiếp Thu ra đây, tôi sẽ xem như chưa xảy ra chuyện gì”.
“Hừ!”
Lệ Trần hừ lạnh, sát khí tràn ra từ người lão, lão nhìn chằm chằm vào Ứng Thiên Hành: “Ông là cái thá gì? Ông dám ép tôi giao người tại Ma Tông của tôi ư?”
“Nếu bây giờ ông rời đi, tôi có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì, còn nếu để tôi ra tay, tốt nhất tông chủ Ứng nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất”.
Sau khi lão dứt lời, áp lực khổng lồ lập tức ập tới chỗ Ứng Thiên Hành.
Sắc mặt Ứng Thiên Hành tái nhợt, lời Lệ Trần nói đúng là sự sỉ nhục với lão ta.
Lão ta đã cảm nhận được áp lực rất lớn từ người Lệ Trần, khí thế này đã vượt xa lão ta.
Chẳng lẽ Lệ Trần đã đi đến bước đó rồi à?
Nếu đúng thế thật, Lệ Trần có thể dễ dàng giết lão ta.
Ứng Thiên Hành cảm thấy vô cùng uất ức, không ngờ lão ta lại bị đe dọa hai lần trong cùng một ngày.
Một lần là do Lệ Trần, còn lần khác là do cao thủ vừa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ kia.
Lão ta nhìn người thanh niên đang hôn mê trên giường lớn, cảm thấy vô cùng chấn động.
Đây là lần đầu tiên lão ta thấy một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ trẻ đến thế, cũng là lần đầu tiên lão ta thấy một cao thủ còn trẻ thế mà đã có thể phóng lĩnh vực ma đạo.
Tuy lão ta không biết sức chiến đấu của Dương Thanh, nhưng lão ta biết, chắc chắn thực lực của người thanh niên có thể phóng lĩnh vực ma đạo khi ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ này sẽ rất mạnh.
Đúng lúc này, Dương Thanh vốn đã hôn mê sâu bỗng mở mắt.
Vừa mở mắt, anh đã thấy căn phòng chật ních người, tất cả đều là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Thậm chí còn có cả một cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm nữa, ai cũng nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Anh giật mình, bỗng nhảy phắt xuống giường, cảnh giác nhìn đám người xung quanh.
Dương Thanh hỏi: “Các người định làm gì?”
Ngay cả anh cũng không phát hiện mình đã đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, hơn nữa còn có thể nhận ra Ứng Thiên Hành là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ từ cái nhìn đầu tiên.
“Cậu Thanh, người này định giết cậu!”
Lúc này, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bỗng bước lên trước, chỉ vào Ứng Thiên Hành rồi nói.
Nghe thấy đối phương nói thế, Dương Thanh lạnh lùng nhìn về phía Ứng Thiên Hành.
Anh không biết thân phận của đối phương, chỉ có thể cảm nhận được thực lực của đối phương rất mạnh.
Khi Dương Thanh nhìn về phía Ứng Thiên Hành, Ứng Thiên Hành lập tức sững sờ, không hiểu sao, lão ta bỗng cảm nhận được nguy cơ lớn lao khi bị Dương Thanh để mắt đến.
Lão ta có cảm giác mình đang đối mặt với cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ thực thụ, chứ không phải người vừa đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Sao có thể chứ?
Thông thường, chỉ kẻ yếu mới cảm nhận được nguy cơ từ kẻ mạnh thôi.
Rõ ràng lão ta sắp đột phá Thiên Cảnh rồi, tại sao lại cảm nhận được nguy cơ từ một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ chứ?
“Cậu Thanh, ông ta là tông chủ Thần Hành Tông - Ứng Thiên Hành!”
Lúc này, một cao thủ khác của Ma Tông cũng lạnh lùng nói: “Nhiếp Thu - người định giết anh em tốt Mã Siêu của cậu trước đó chính là hội viên cấp S trên app Thần Hành Tông”.
“Tôi nghi ngờ, Nhiếp Thu chính là sát thủ do Thần Hành Tông cử đi để giết Mã Siêu”.
Ứng Thiên Hành lập tức nổi giận, quát lớn: “Vớ vẩn! Tông chủ Thần Hành Tông như tôi làm chuyện hèn hạ trơ trẽn thế bao giờ?”
Sau khi quát cao thủ Ma Tông kia, lão ta lại nhìn về phía Dương Thanh, nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, cậu chính là Dương Thanh đúng không?”
Không ngờ Ứng Thiên Hành lại biết tên anh, trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí không dễ cảm nhận được, nhưng vẫn bị Ứng Thiên Hành phát hiện.
Ứng Thiên Hành nhíu mày, dù sao lão ta cũng là một trong năm cao thủ mạnh nhất Ma Sơn, vậy mà lại bị một bề dưới mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ gây áp lực.
Lão ta bỗng cảm thấy nhục nhã, nhưng bực mà không dám nói ra.
Lão ta không dám, không phải vì lão ta sợ Dương Thanh, mà vì e ngại người bảo vệ Dương Thanh.
Nếu lão ta dám giết Dương Thanh, chắc chắn người bảo vệ Dương Thanh sẽ ra tay.
Nghĩ đến đây, lão ta chỉ có thể nén giận.
“Hôm nay tôi đến Ma Tông vì nghe nói Nhiếp Thu - kẻ định giết Mã Siêu đang ở Ma Tông”.
Ứng Thiên Hành bỗng nhìn về phía Tàng Thư Các của Ma Tông, nói lớn: “Mong tông chủ Lệ giao Nhiếp Thu ra, tôi sẽ đưa ông ta về Thần Hành Tông để trừng phạt”.
Giọng lão ta chứa đựng khí thế cuồng bạo, ập tới chỗ Tàng Thư Các.
“Hỗn xược!”
Một cao thủ Ma Tông tức giận quát: “Ma Tông là nơi để ông hò hét ư?”
“Ầm!”
Cao thủ Ma Tông này vừa dứt lời thì đã bị Ứng Thiên Hành đánh trúng ngực, lập tức bay ra xa.
Ứng Thiên Hành ngạo nghễ nhìn về phía đối phương, lạnh lùng nói: “Sâu kiến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng dám to tiếng trước mặt tôi à?”
Thấy Ứng Thiên Hành ra tay với cao thủ Ma Tông kia, những cao thủ Ma Tông khác đều có vẻ tức giận.
Ý chí chiến đấu của Hồng Ma dâng trào, ông ta nhìn chằm chằm vào Ứng Thiên Hành.
Lần này ông ta không ra tay, bởi vì ông ta biết, cho dù ông ta ra tay thì cũng không phải đối thủ của Ứng Thiên Hành.
Trước đó, Ứng Thiên Hành vẫn chưa dốc toàn lực, lão ta ngại nơi đây là Ma Tông nên không giết ông ta.
Nếu Ứng Thiên Hành định giết ông ta, cho dù ông ta là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ thì cũng không phải đối thủ của Ứng Thiên Hành.
Ứng Thiên Hành là một trong năm cao thủ mạnh nhất Ma Sơn, đó không phải danh hão.
Dương Thanh cũng không nhúng tay vào, Ứng Thiên Hành muốn tìm Nhiếp Thu, tuy Nhiếp Thu đã trở thành người bảo vệ Mã Siêu, nhưng bây giờ Nhiếp Thu cũng là người của Ma Tông.
Chỉ cần không liên lụy Mã Siêu, chuyện này không liên quan gì tới anh hết.
Anh không ngu ngốc đến mức giúp người của Ma Tông đối phó Ứng Thiên Hành, đương nhiên cũng không giúp Ứng Thiên Hành đối phó với người của Ma Tông.
Đúng lúc này, một bóng người mờ ảo bỗng xuất hiện trong phòng.
Người vừa tới không phải ai khác, chính là tông chủ Ma Tông, Lệ Trần.
Lúc này quanh người Lệ Trần không hề có khí thế tràn ra ngoài, lão đứng đó, như đã hòa làm một với trời đất.
Lần đầu nhìn thấy Ứng Thiên Hành, Dương Thanh đã có thể cảm nhận được Ứng Thiên Hành là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nhưng bây giờ, anh không thể cảm nhận nổi thực lực của Lệ Trần.
Khong hổ là cao thủ đã bước vào Thiên Cảnh, đúng là mạnh mẽ.
Ứng Thiên Hành cũng cảm nhận được điều không ổn, sự xuất hiện của Lệ Trần như dịch chuyển tức thời, ngay cả lão ta cũng không biết Lệ Trần xuất hiện ra sao.
Lệ Trần híp mắt nhìn chằm chằm vào Ứng Thiên Hành, lạnh lùng nói: “Chẳng biết tông chủ Ứng đến Ma Tông tôi vì chuyện gì?”
Lúc này Ứng Thiên Hành mới hoàn hồn, lạnh lùng đáp: “Giao Nhiếp Thu ra đây, tôi sẽ xem như chưa xảy ra chuyện gì”.
“Hừ!”
Lệ Trần hừ lạnh, sát khí tràn ra từ người lão, lão nhìn chằm chằm vào Ứng Thiên Hành: “Ông là cái thá gì? Ông dám ép tôi giao người tại Ma Tông của tôi ư?”
“Nếu bây giờ ông rời đi, tôi có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì, còn nếu để tôi ra tay, tốt nhất tông chủ Ứng nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất”.
Sau khi lão dứt lời, áp lực khổng lồ lập tức ập tới chỗ Ứng Thiên Hành.
Sắc mặt Ứng Thiên Hành tái nhợt, lời Lệ Trần nói đúng là sự sỉ nhục với lão ta.
Lão ta đã cảm nhận được áp lực rất lớn từ người Lệ Trần, khí thế này đã vượt xa lão ta.
Chẳng lẽ Lệ Trần đã đi đến bước đó rồi à?
Nếu đúng thế thật, Lệ Trần có thể dễ dàng giết lão ta.
Ứng Thiên Hành cảm thấy vô cùng uất ức, không ngờ lão ta lại bị đe dọa hai lần trong cùng một ngày.
Một lần là do Lệ Trần, còn lần khác là do cao thủ vừa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ kia.